Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1515-1520
“Anh đến đây làm gì?” Thái độ của Đế Bắc Lâm không được tốt lắm.
Tư Hải Minh không nói chuyện, một đôi mắt đen sâu thảm nhìn về phía Đế Anh Thy. Dường như đó là một khao khát do nhiều năm không gặp.
Tim Đế Anh Thy đập liên hồi, anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi cũng muốn biết tại sao anh lại đến sớm như vậy? Không phải đã nói có thể ngủ ở đây sao? Bây giờ còn chưa tới 4 giờ mà!
Chẳng lẽ trước khi ngủ còn muốn ăn thêm bữa tối?
“Đón bọn nhỏ” Tư Hải Minh bình tĩnh nói ra ba chữ, chặt đứt suy nghĩ của Đế Anh Thy.
Đế Bắc Lâm tuy rằng không nói chuyện nữa, nhưng trong lòng cũng vô cùng khinh thường hành động của anh ta!
Tại sao lại là đón bọn nhỏ, đây rõ ràng là cái cớ!
Đón bọn nhỏ tại sao phải đến chỗ này? Đón ở cổng trường không được hay sao?
Anh ta rất bất mãn với việc Tư Hải Minh sống ở đây!
“Anh Thy không cần trông ở đây nữa, Đế Anh ba làm, em đi nghỉ ngơi đi” Đế Bắc Lâm cười nói.
Đế Anh Thy nhìn bộ dạng kì lạ của hai người, cũng không muốn tham gia vào, chỉ cần không đánh nhau là được rồi.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, khả năng hai người này đánh nhau thấp như cơ hội trúng số độc đắc vậy.
Thế nên cô liền đi ra ngoài vườn hoa.
Đế Anh Thy vừa đi, Đế Bắc Lâm lập tức gây khó dễ: “Tư Hải Minh, anh cố tình đúng không! Để buổi tối anh tới đây ngủ đã rất tốt rồi, đừng được nước lấn tới!” Tài xế ở bên kia chuyển ra chuyển vào cũng không cần quan tâm, dù sao đây cũng là Tư Hải Minh, không cần kiêng kị gì”
“Tôi thay đổi quyết định rồi” Tư Hải Minh nói.
“Biết sai mà sửa cũng coi như anh đã tỉnh ngộ rồi! Lần này tôi sẽ không tính toán với anh!”
“Tôi chuẩn bị đến ở cả ban ngày nữa” Tư Hải Minh nói.
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Đế Bắc Lâm liền biến đổi:”Cái anh gọi là thay đổi quyết định chính là như vậy sao? Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!
“Xem ra là tin tức của tôi xảy ra sai sót, để tôi đi hỏi Anh Thy…
“Tư Hải Minh nói rồi quay người đi.
Đế Bắc Lâm run sợ tóm lấy anh: “Không được phép đi hỏi Tư Hải Minh yên lặng nhìn anh ta bằng con ngươi đen láy.
Nhìn tư thế này, Đế Bắc Lâm khẳng định Tư Hải Minh chắc chắc đã biết.
Truyền thông bên khu vực Đông Nam Á đã viết về nó, nghĩ thôi cũng biết là ngòi bút của ai viết.
Chỉ cần cho mọi người biết anh em Đế gia đã chết, cho dù là một người thì những kẻ trong bóng tối sẽ buông lỏng cảnh giác, giăng lưới dụ chúng thò đầu ra!
Dù sao một kẻ chết thì sẽ có kẻ thứ hai!
Không cần nghĩ, những người đó khẳng định là nói ở sau lưng, anh em nhà họ Đế chẳng qua cũng chỉ như vậy, năm đó lật đổ bá chủ tiền nhiệm chắc chắn là nhờ may mắn!
Anh giấu Anh Thy, để cô ấy không có cơ hội đi thăm dò tin tức ở bên kia.
Tránh cho Anh Thy lo lắng.
Thế nên Tư Hải Minh muốn biết cũng không phải là chuyện gì khó “Không ngờ răng anh lại quan tâm tới tin tức bên khu vực Đông Nam Á” Đế Bắc Lâm thở dài.
Dù khó chịu nhưng cũng khô còn cách nào khác, ai bảo tên đàn ông này lại có một cái miệng cơ chứ! Đến lúc đó Anh Thy biết được, Anh Thy chắc chắn sẽ không ngồi im ở chỗ này nữa!
“Vì vậy tôi muốn 24 tiếng đều ở cạnh Thy, có vấn đề gì không?”
“… Không vấn đề!” Đế Bắc Lâm nghiến chặt răng, tức giận mà không có chỗ phát tiết, trơ mắt nhìn Tư Hải Minh xoay người đi tìm Anh Thy của hắn!
Đây chắc chắn là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Đế Anh Thy đang ngồi ở sofa bên ngoài uống trà, nhìn thấy Tư Hải Minh đi về phía mình, thậm chí còn ngồi ngay cạnh cô.
Dọa cho cô phải ngồi thụt về phía sau. Sợ hãi nhìn về phía vườn hoa.
“Anh làm gì vậy? Đừng chọc đến anh ba của tôi!” Đế Anh Thy chán nản, chẳng lẽ người này không đánh thì khó chịu hay sao.
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt nhỏ đang lo lắng của cô, cong môi: “Không cần lo lắng, anh ấy sẽ không có ý kiến gì đâu” Sẽ không có ý kiến? Đế Anh Thy nghĩ, có thể như vậy sao?
“Anh với anh ba của tôi đã nói gì với nhau vậy?” Đế Anh Thy nghĩ rồi nói.
“Thì nói, tôi muốn 24 giờ đều ở bên cạnh em. Anh ta đồng ý rồ Đế Anh Thy kinh ngạc: “Sẽ không thể như vậy được chứ… nhỉ?”
“Có thể” Tư Hải Minh cầm một trong 2 tách cafe trên bàn lên rồi nhấp một ngụm: “Cảm ơn em đã pha cafe cho anh, vợ của anh”
“Anh… anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Ai là vợ anh? Còn nữa, đây là tôi pha cho anh ba của tôi, tiện tay pha cho anh thôi, anh đừng có mà đắc ý” Lúc Đế Anh Thy pha cafe, phân vân mất một lúc, rốt cuộc có nên pha cho Tư Hải Minh một tách?
Nếu không pha trà thì có vẻ cô quá so đo nhưng càng so đo thì không phải càng có chuyện à? Nếu pha trà thì lại như cô đang lấy lòng anh vậy?
Rối rắm một hồi, cuối cùng Đế Anh Thy vẫn giúp anh pha trà.
Cô tự thuyết phục mình là trong nhà có khách muốn cô pha trà thôi.
Cứ xem Tư Hải Minh như khách là được.
Có điều, người khách này sao lại gọi mình là vợ chứ? Ai cho phép hả? Hả? AI Đế Anh Thy ôm cái ly, trong phòng hò hét.
“Thy, sao lại đỏ mặt thế?”
“…” Đế Anh Thy cứng đờ tại chỗ. Mình… đỏ mặt? Anh mù rồi hả?
Lúc cô đang ngẩn người thì eo đột nhiên bị chạm vào, cả người cô, ngay cả cọng tóc cũng cứng đờ.
Bàn tay xấu xa của Tư Hải Minh sờ lên eo cô.
Đế Anh Thy run rẩy eo, kiềm chế hô hấp, không muốn Tư Hải Minh phát hiện ra phản ứng của mình.
Nhưng cô còn chưa kịp chống cự thì đã có người bước vào phòng khách.
Đế Anh Thy nhìn anh ba cô, nhất là khi ánh mắt sắc bén của anh ba liếc về phía eo cô, cô đột nhiên cảm thấy như bàn tay của Tư Hải Minh cũng bị anh ta cắt.
Tư Hải Minh thấy anh ba cô xuất hiện cũng không thu tay lại.
Vô cùng bình tính.
Đôi môi nhỏ của Đế Anh Thy run rẩy, cô vừa định nói thì đã thấy anh ba xoay người rời đi.
Đế Anh Thy đầy đầu chấm hỏi???
Sao lại… đi rồi?
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy cửa đóng Trần lại, âm thanh tràn đầy phẫn nộ.
“Anh… anh làm gì với anh ba tôi rồi hả?” Đế Anh Thy hỏi người đàn ông bên cạnh, anh chắc chắn là đầu sỏ gây tội.
Nếu không thì bình thường, Tư Hải Minh chỉ cần đến gần cô là mấy người anh của cô đã cực kỳ bài xích chứ đừng nói anh còn sờ eo cô như bây giờ. Như vậy cũng quá to gan rồi.
Đây là khiêu khích trăng trợn đó.
Đế Anh Thy phản ứng lại, không chút khách khí chặn lại bàn tay trên eo cô.
“Rốt cuộc anh đã làm gì với anh ba tôi hả?”
“Tôi chỉ nói… Em là người thừa kế hàng đầu của tôi, tôi sẽ chuyển tài sản cho em trước.”
“….” Đế Anh Thy ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh hình như có sáu đứa con mà?” Người này đang mấy lời mà cô nghe không hiểu gì đso?
Hơn nữa, anh ba cô sẽ vì vậy mà đồng ý để Tư Hải Minh ở cạnh cô sao?
Nhà cô có tiền dùng không hết, nghĩ sao cũng không đúng?
“Tôi không cần”
“Thy, tôi biết nhà họ Đế cái gì cũng có. Đây là tấm lòng của tôi”
“Ai cần tấm lòng của anh chứ?” Đế Anh Thy tức giận đứng dậy bỏ đi, quay về phòng mình.
Cô đóng cửa lại, ngồi xuống mép giường, vẻ mặt sững sờ.
Nói cách khác, nếu cô chấp nhận thì tài sản sẽ là của cô, Tư Hải Minh sẽ trở nên nghèo rớt mồng tơi?
Hành động bất chấp tất cả này thật sự không phải điều mà một người có đầu óc nên làm.
Hơn nữa, loại người thông minh như anh sao lại làm một việc buôn bán lỗ vốn như vậy chứ? Hơn nữa, cô và anh cũng không phải vợ chồng trên danh nghĩa nữa.
Anh đang đùa cô à?
Nhưng phản ứng của anh ba cô lại không giống như đang lừa cô.
Đi đón con về, chín người ngồi trên bàn ăn.
Tư Hải Minh là một người ba tốt, anh còn tự nhận mình là một “người chồng tốt’.
Đế Bắc Lâm cắm đầu ăn, vẻ mặt như thiếu nợ.
Đế Anh Thy thật sự không hiểu ra sao.
Lúc Tư Hải Minh vô cùng thân mật dùng ngón tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng Đế Anh Thy thì bàn tay đang cầm đũa của Đế Bắc Lâm cũng run rẩy, gân xanh nổi lên.
“Cậu ơi, cậu sao vậy?” Bảo Hân ngồi cạnh hỏi anh ta: “Cậu run dữ vậy cậu. Cậu bị bệnh ạ? Cậu là bác sĩ mà cũng sẽ bệnh sao?” Đế Bắc Lâm lập tức khôi phục tâm trạng, dịu dàng cười: “Không có, cậu không bị bệnh, chỉ không quen cầm đũa thôi”
“Để cháu dạy cậu cầm”
“Ừm” Có mấy bé con, bầu không khí chắc hẳn sẽ không quá tệ.
Nhưng điều khiến Đế Anh Thy khiếp sợ là sau khi cô tắm rửa xong, mới nằm trên giường năm phút thì Tư Hải Minh đã bước vào, hơn nữa còn khóa cửa lại.
Cô sợ tới mức ngồi bật dậy: “Anh… Ai cho anh vào hả? Sẽ bị anh ba tôi phát hiện đấy”
“Anh ấy đang chơi với mấy đứa nhỏ rồi, không có thời gian phát hiện đâu” Tư Hải Minh nói.
Lý do này cũng không an toàn lắm đâu? Chơi với mấy đứa nhỏ nhưng mấy đứa nhỏ cũng sẽ buồn ngủ mà. Lỡ đâu mấy đứa nhỏ ngủ rồi thì anh ba cô lại tới phòng cô thì sao?
“Hơn nữa Anh Thy à, anh trai em là một người đàn ông trưởng thành, vẫn nên đừng tới phòng em mới tốt” Tư Hải Minh ngồi xuống mép giường của cô.
Đế Anh Thy theo bản năng lùi lại.
Sau đó, vị trí trống kia lập tức bị Tư Hải Minh chiếm lấy.
“Anh trai tôi là đàn ông trưởng thành, vậy anh không phải à?” Đế Anh Thy vừa phản bác xong thì Tư Hải Minh đã đè cô dưới người: “Anh…
“ Hơi thở nóng bỏng, ám muội của Tư Hải Minh phả tới: “Tôi không giống với họ” Câu nói này khiến Đế Anh Thy không biết phản bác sao.
Nếu cô nói có gì không giống thì chính là đang tự làm loạn.
Rốt cuộc, trong lòng cô biết rõ có chỗ nào không giống.
Vừa đụng tới chuyện này là mặt cô đã đỏ: “Anh, như vậy thì làm sao tôi ngủ… Ưm…“
“Rất lâu không hôn, để tôi hôn đi” Lúc Đế Anh Thy giãy giụa, Tư Hải Minh đã nói như vậy, thậm chí còn kéo tay cô qua đỉnh đầu.
“Ừm…
“ Đế Anh Thy mặt đỏ tim đập đồng ý.
Cái gì rất lâu cơ chứ? Anh quá khoa trương rồi!
Có điều, làm sao để chống lại một Tư Hải Minh như thú dữ này đây?
Hơn nữa, người này càng hôn càng làm quá…
“Tư Hải Minh…”
“Để chồng hôn giúp em”
“Không được…” Đế Anh Thy nức nở.
Đế Bắc Lâm chơi với mấy đứa nhỏ một hồi, đợi sau khi mấy đứa nhỏ ngủ thì vẫn ngồi trong phòng của Bảo Hân, không bước ra ngoài.
Anh ta nằm trên giường, Bảo Hân dựa vào lòng anh ta ngủ ngon lành.
Như vậy, anh ta lại càng không thể động đậy.
Anh ta không đành lòng làm bé cưng giật mình tỉnh giấc.
Đế Bắc Lâm nhẹ nhàng nhéo gương mặt trẻ con mũm mm của Bảo Hân.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, anh ta lại nghĩ đến Anh Thy nhà anh †a.
Anh Thy đang ngủ một mình hay Tư Hải Minh lại vào phòng của cô?
Chắc chắn Tư Hải Minh lại vào phòng Anh Thy rồi nhỉ?
Nhớ đến chuyện anh ta tận mắt thấy Tư Hải Minh làm với Anh Thy, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. bây giờ tới ngăn lại?
Nhưng anh ta lại do dự.
Bởi vì bé cưng đang nằm sấp trên người anh ta ngủ, hơn nữa còn có lời uy hiếp của Tư Hải Minh.
Thật sự tức chết mà.
Vì có được tình yêu của Anh Thy nhà anh ta mà thật sự dốc lòng dốc sức nhat Bỏ đi, để mai rồi nói.
Đế Bắc Lâm ôm cái mông mũm mĩm của Bảo Hân, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tư Hải Minh vừa bước ra khỏi phòng đã đụng phải Đế Bắc Lâm đang đứng dựa tường chờ.
“Chào buổi sáng” Tư Hải Minh bình tĩnh chào hỏi.
*…” Đế Bắc Lâm nổi giận, rất muốn nói một câu ‘Sớm con khÏ’ nhưng nhịn được. Anh ta mở miệng nói, không quên nhỏ giọng để tránh đánh thức em gái mình: “Tư Hải Minh, có phải cậu hơi quá đáng rồi không? Ban ngày ở đây, tối cũng ngủ ở đây, bây giờ còn ngủ chung một phòng với Anh Thy. Cậu chạm vào nó rồi hả?”
“Không” Tư Hải Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân trả lời không sai. Không tính là chạm vào mà.
“Bị Anh Thy từ chối à?” Đế Bắc Lâm cười nhạo.
Tư Hải Minh không nói gì, chỉ tới phòng bếp dạo quanh, nhìn xem có cái gì Anh Thy thích ăn không.
Anh có thể chịu được bao lâu? Quá nguy hiểm…
Đào Anh Thy cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn ở đầu giường, cô ấn nhẹ vào màn hình để trút giận.
Sau đó nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ.
Là Kiều Như An, cô không nghe thấy tiếng chuông vì nó đang ở chế độ im lặng, nhưng đây chắc chắn không phải cô để!
Giờ mới chín giờ, gọi điện thoại cho cô làm gì?
Cô gọi lại: “Kiều Như An, cô tìm tôi à? Tôi vừa dậy”
“Tôi đánh thức cô sao?” Kiều Như An áy náy nói.
“Không có.”
“Vậy là tốt rốt rồi” Kiều Như An ngừng lại một chút rồi hỏi: “Cô về chưa?”
“Chưa, tôi vẫn ở thủ đô! Sao vậy?”
“Không, tôi nghĩ cô đã về rồi, tới chơi với cô thôi. Không ngờ cô ở lâu như vậy, anh của cô không giục cô về sau?” Kiều Như An trêu chọc cô.
“Tôi không phải là trẻ con, ở đây bao lâu chẳng được”
“Hành Chỉ nói không sai, Anh Thy được các anh chiều thật đó” Kiều Như An cười nói.
Đào Anh Thy không phủ nhận điều này!
Chỉ cần cô muốn, các anh cô sẽ đồng ý!
Nhưng nếu cô muốn ở chung với Tư Hải Minh, các anh của cô cũng đồng ý hay đúng không?
Không đúng, không đúng! Cô đang suy nghĩ cái gì đó? Tại sao lại muốn ở chung một chỗ với Tư Hải Minh? Tình hình như giờ đều lấy con cái làm tiền đề.
Ngay cả khi… Tư Hải Minh làm những chuyện đó với cô, cũng không liên quan gì đến cảm xúc!
“Anh cô không đến thăm cô sao?” Kiều Như An hỏi.
Đào Anh Thy đang đỉnh trả lời, thì cửa phòng mở ra. Tư Hải Minh đi vào thấy cô đang gọi điện thoại thì hỏi: “Ai gọi đó?” Kiều Như An chỉ nghe giọng cũng biết người nói là ai, tâm tình cô ấy cũng bị ảnh hưởng theo.
Đào Anh Thy lườm Tư Hải Minh một cái, nị Vừa mới dứt câu, Tư Hải Minh đã cướp lấy điện thoại rồi cúp điện thoại ngay lập tức.
“Này! Anh làm gì đó? Đừng có độc đoán như vậy chứ? Tôi đã nói là Kiều Như An rồi mà anh vẫn còn cúp điện thoại của tôi?” Đào Anh Thy tức cau mày nhìn anh chằm chằm.
“Đã nói những gì rồi “Còn có thể nói cái gì? Nói chuyện phiếm thôi!” Đào Anh Thy phiền muộn xuống giường.
“Đừng có nói với ai biết anh ba của em đang ở đây” Đào Anh Thy nghe thế thì biết có chuyện, hỏi: “Ý của anh là sao? Vì sao không thể nói?”
“Anh ba của em đang giả chết, nên không được cho ai biết”
“Cái gì? Giả chết?” Đào Anh Thy ngẩn người, xoay người lao ra khỏi phòng: “Anh ba, anh giả chết là sao?” Đế Bắc Lâm đang làm việc trên điện thoại di động thì sững người, nhìn Tư Hải Minh đi đằng sau Đào Anh Thy: “Cậu nói?
Tư Hải Minh không nói gì, có ý thừa nhận!
Đế Bắc Lâm không biết người này muốn làm chuyện quái gì!
Anh tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, các bắp thịt trên người trở nên căng cứng!
“Có phải đã có chuyện gì xảy ra không?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh: “Để dụ Cố Mạnh ra, nên một tai nạn nhỏ đã được thiết kế” Đế Bắc Lâm nghĩ thầm, thế này còn tạm được! Sau đó anh nói theo: “Đó là thật.” Đào Anh Thy giật mình, cô còn tưởng có chuyện gì xảy ra!
“Vì thế anh ba mới chạy đến đây và thông báo với tất cả mọi người rằng mình đã xảy ra chuyện? Vậy thì phải báo trước cho em chứ! Suýt nữa em đã nói với Kiều Như An rồi!”
Đào Anh Thy tuy không nghĩ Kiều Như An có vấn đề, nhưng mọi thứ vẫn nên cẩn thận! Đừng khiến chuyện này thất bại trong nháy mắt như việc ở đảo Trân Châu, rồi lại đoán đến đoán đi…
Đế Bắc Lâm hỏi: “Kiều Như An nói gì với em?”
“Cô ấy hỏi em có phải ở đảo Trân Châu hay không, còn hỏi các anh có tới tìm em không” Đào Anh Thy nói: “Hai người có cảm thấy cô ấy đang mồi em nói ra không?” Đế Bắc Lâm và Tư Hải Minh không nói lời nào.
“Cũng có thể cô ấy đang thăm dò em có biết anh ba gặp chuyện hay không? Dù sao em vẫn đang ở thủ đô mà… “ Đào Anh Thy nói.
Khả năng này rất lớn.
Nhưng không nên nhìn nhận mọi thứ về một phía.
“Để em gọi điện thoại cho cô ấy” Đào Anh Thy xoay người trở về phòng lấy điện thoại di động, tiếp tục gọi: “Xin lỗi Kiều Như An, Tư Hải Minh… anh ấy lại tái phát tật cũ đấy mà”
Kiều Như An cười trộm: “Người đang yêu nó thế đó!” Cô để loa ngoài nên tất cả mọi người có thể nghe được, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
Tư Hải Minh không nói chuyện, một đôi mắt đen sâu thảm nhìn về phía Đế Anh Thy. Dường như đó là một khao khát do nhiều năm không gặp.
Tim Đế Anh Thy đập liên hồi, anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi cũng muốn biết tại sao anh lại đến sớm như vậy? Không phải đã nói có thể ngủ ở đây sao? Bây giờ còn chưa tới 4 giờ mà!
Chẳng lẽ trước khi ngủ còn muốn ăn thêm bữa tối?
“Đón bọn nhỏ” Tư Hải Minh bình tĩnh nói ra ba chữ, chặt đứt suy nghĩ của Đế Anh Thy.
Đế Bắc Lâm tuy rằng không nói chuyện nữa, nhưng trong lòng cũng vô cùng khinh thường hành động của anh ta!
Tại sao lại là đón bọn nhỏ, đây rõ ràng là cái cớ!
Đón bọn nhỏ tại sao phải đến chỗ này? Đón ở cổng trường không được hay sao?
Anh ta rất bất mãn với việc Tư Hải Minh sống ở đây!
“Anh Thy không cần trông ở đây nữa, Đế Anh ba làm, em đi nghỉ ngơi đi” Đế Bắc Lâm cười nói.
Đế Anh Thy nhìn bộ dạng kì lạ của hai người, cũng không muốn tham gia vào, chỉ cần không đánh nhau là được rồi.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, khả năng hai người này đánh nhau thấp như cơ hội trúng số độc đắc vậy.
Thế nên cô liền đi ra ngoài vườn hoa.
Đế Anh Thy vừa đi, Đế Bắc Lâm lập tức gây khó dễ: “Tư Hải Minh, anh cố tình đúng không! Để buổi tối anh tới đây ngủ đã rất tốt rồi, đừng được nước lấn tới!” Tài xế ở bên kia chuyển ra chuyển vào cũng không cần quan tâm, dù sao đây cũng là Tư Hải Minh, không cần kiêng kị gì”
“Tôi thay đổi quyết định rồi” Tư Hải Minh nói.
“Biết sai mà sửa cũng coi như anh đã tỉnh ngộ rồi! Lần này tôi sẽ không tính toán với anh!”
“Tôi chuẩn bị đến ở cả ban ngày nữa” Tư Hải Minh nói.
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Đế Bắc Lâm liền biến đổi:”Cái anh gọi là thay đổi quyết định chính là như vậy sao? Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!
“Xem ra là tin tức của tôi xảy ra sai sót, để tôi đi hỏi Anh Thy…
“Tư Hải Minh nói rồi quay người đi.
Đế Bắc Lâm run sợ tóm lấy anh: “Không được phép đi hỏi Tư Hải Minh yên lặng nhìn anh ta bằng con ngươi đen láy.
Nhìn tư thế này, Đế Bắc Lâm khẳng định Tư Hải Minh chắc chắc đã biết.
Truyền thông bên khu vực Đông Nam Á đã viết về nó, nghĩ thôi cũng biết là ngòi bút của ai viết.
Chỉ cần cho mọi người biết anh em Đế gia đã chết, cho dù là một người thì những kẻ trong bóng tối sẽ buông lỏng cảnh giác, giăng lưới dụ chúng thò đầu ra!
Dù sao một kẻ chết thì sẽ có kẻ thứ hai!
Không cần nghĩ, những người đó khẳng định là nói ở sau lưng, anh em nhà họ Đế chẳng qua cũng chỉ như vậy, năm đó lật đổ bá chủ tiền nhiệm chắc chắn là nhờ may mắn!
Anh giấu Anh Thy, để cô ấy không có cơ hội đi thăm dò tin tức ở bên kia.
Tránh cho Anh Thy lo lắng.
Thế nên Tư Hải Minh muốn biết cũng không phải là chuyện gì khó “Không ngờ răng anh lại quan tâm tới tin tức bên khu vực Đông Nam Á” Đế Bắc Lâm thở dài.
Dù khó chịu nhưng cũng khô còn cách nào khác, ai bảo tên đàn ông này lại có một cái miệng cơ chứ! Đến lúc đó Anh Thy biết được, Anh Thy chắc chắn sẽ không ngồi im ở chỗ này nữa!
“Vì vậy tôi muốn 24 tiếng đều ở cạnh Thy, có vấn đề gì không?”
“… Không vấn đề!” Đế Bắc Lâm nghiến chặt răng, tức giận mà không có chỗ phát tiết, trơ mắt nhìn Tư Hải Minh xoay người đi tìm Anh Thy của hắn!
Đây chắc chắn là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Đế Anh Thy đang ngồi ở sofa bên ngoài uống trà, nhìn thấy Tư Hải Minh đi về phía mình, thậm chí còn ngồi ngay cạnh cô.
Dọa cho cô phải ngồi thụt về phía sau. Sợ hãi nhìn về phía vườn hoa.
“Anh làm gì vậy? Đừng chọc đến anh ba của tôi!” Đế Anh Thy chán nản, chẳng lẽ người này không đánh thì khó chịu hay sao.
Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt nhỏ đang lo lắng của cô, cong môi: “Không cần lo lắng, anh ấy sẽ không có ý kiến gì đâu” Sẽ không có ý kiến? Đế Anh Thy nghĩ, có thể như vậy sao?
“Anh với anh ba của tôi đã nói gì với nhau vậy?” Đế Anh Thy nghĩ rồi nói.
“Thì nói, tôi muốn 24 giờ đều ở bên cạnh em. Anh ta đồng ý rồ Đế Anh Thy kinh ngạc: “Sẽ không thể như vậy được chứ… nhỉ?”
“Có thể” Tư Hải Minh cầm một trong 2 tách cafe trên bàn lên rồi nhấp một ngụm: “Cảm ơn em đã pha cafe cho anh, vợ của anh”
“Anh… anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Ai là vợ anh? Còn nữa, đây là tôi pha cho anh ba của tôi, tiện tay pha cho anh thôi, anh đừng có mà đắc ý” Lúc Đế Anh Thy pha cafe, phân vân mất một lúc, rốt cuộc có nên pha cho Tư Hải Minh một tách?
Nếu không pha trà thì có vẻ cô quá so đo nhưng càng so đo thì không phải càng có chuyện à? Nếu pha trà thì lại như cô đang lấy lòng anh vậy?
Rối rắm một hồi, cuối cùng Đế Anh Thy vẫn giúp anh pha trà.
Cô tự thuyết phục mình là trong nhà có khách muốn cô pha trà thôi.
Cứ xem Tư Hải Minh như khách là được.
Có điều, người khách này sao lại gọi mình là vợ chứ? Ai cho phép hả? Hả? AI Đế Anh Thy ôm cái ly, trong phòng hò hét.
“Thy, sao lại đỏ mặt thế?”
“…” Đế Anh Thy cứng đờ tại chỗ. Mình… đỏ mặt? Anh mù rồi hả?
Lúc cô đang ngẩn người thì eo đột nhiên bị chạm vào, cả người cô, ngay cả cọng tóc cũng cứng đờ.
Bàn tay xấu xa của Tư Hải Minh sờ lên eo cô.
Đế Anh Thy run rẩy eo, kiềm chế hô hấp, không muốn Tư Hải Minh phát hiện ra phản ứng của mình.
Nhưng cô còn chưa kịp chống cự thì đã có người bước vào phòng khách.
Đế Anh Thy nhìn anh ba cô, nhất là khi ánh mắt sắc bén của anh ba liếc về phía eo cô, cô đột nhiên cảm thấy như bàn tay của Tư Hải Minh cũng bị anh ta cắt.
Tư Hải Minh thấy anh ba cô xuất hiện cũng không thu tay lại.
Vô cùng bình tính.
Đôi môi nhỏ của Đế Anh Thy run rẩy, cô vừa định nói thì đã thấy anh ba xoay người rời đi.
Đế Anh Thy đầy đầu chấm hỏi???
Sao lại… đi rồi?
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy cửa đóng Trần lại, âm thanh tràn đầy phẫn nộ.
“Anh… anh làm gì với anh ba tôi rồi hả?” Đế Anh Thy hỏi người đàn ông bên cạnh, anh chắc chắn là đầu sỏ gây tội.
Nếu không thì bình thường, Tư Hải Minh chỉ cần đến gần cô là mấy người anh của cô đã cực kỳ bài xích chứ đừng nói anh còn sờ eo cô như bây giờ. Như vậy cũng quá to gan rồi.
Đây là khiêu khích trăng trợn đó.
Đế Anh Thy phản ứng lại, không chút khách khí chặn lại bàn tay trên eo cô.
“Rốt cuộc anh đã làm gì với anh ba tôi hả?”
“Tôi chỉ nói… Em là người thừa kế hàng đầu của tôi, tôi sẽ chuyển tài sản cho em trước.”
“….” Đế Anh Thy ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh hình như có sáu đứa con mà?” Người này đang mấy lời mà cô nghe không hiểu gì đso?
Hơn nữa, anh ba cô sẽ vì vậy mà đồng ý để Tư Hải Minh ở cạnh cô sao?
Nhà cô có tiền dùng không hết, nghĩ sao cũng không đúng?
“Tôi không cần”
“Thy, tôi biết nhà họ Đế cái gì cũng có. Đây là tấm lòng của tôi”
“Ai cần tấm lòng của anh chứ?” Đế Anh Thy tức giận đứng dậy bỏ đi, quay về phòng mình.
Cô đóng cửa lại, ngồi xuống mép giường, vẻ mặt sững sờ.
Nói cách khác, nếu cô chấp nhận thì tài sản sẽ là của cô, Tư Hải Minh sẽ trở nên nghèo rớt mồng tơi?
Hành động bất chấp tất cả này thật sự không phải điều mà một người có đầu óc nên làm.
Hơn nữa, loại người thông minh như anh sao lại làm một việc buôn bán lỗ vốn như vậy chứ? Hơn nữa, cô và anh cũng không phải vợ chồng trên danh nghĩa nữa.
Anh đang đùa cô à?
Nhưng phản ứng của anh ba cô lại không giống như đang lừa cô.
Đi đón con về, chín người ngồi trên bàn ăn.
Tư Hải Minh là một người ba tốt, anh còn tự nhận mình là một “người chồng tốt’.
Đế Bắc Lâm cắm đầu ăn, vẻ mặt như thiếu nợ.
Đế Anh Thy thật sự không hiểu ra sao.
Lúc Tư Hải Minh vô cùng thân mật dùng ngón tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng Đế Anh Thy thì bàn tay đang cầm đũa của Đế Bắc Lâm cũng run rẩy, gân xanh nổi lên.
“Cậu ơi, cậu sao vậy?” Bảo Hân ngồi cạnh hỏi anh ta: “Cậu run dữ vậy cậu. Cậu bị bệnh ạ? Cậu là bác sĩ mà cũng sẽ bệnh sao?” Đế Bắc Lâm lập tức khôi phục tâm trạng, dịu dàng cười: “Không có, cậu không bị bệnh, chỉ không quen cầm đũa thôi”
“Để cháu dạy cậu cầm”
“Ừm” Có mấy bé con, bầu không khí chắc hẳn sẽ không quá tệ.
Nhưng điều khiến Đế Anh Thy khiếp sợ là sau khi cô tắm rửa xong, mới nằm trên giường năm phút thì Tư Hải Minh đã bước vào, hơn nữa còn khóa cửa lại.
Cô sợ tới mức ngồi bật dậy: “Anh… Ai cho anh vào hả? Sẽ bị anh ba tôi phát hiện đấy”
“Anh ấy đang chơi với mấy đứa nhỏ rồi, không có thời gian phát hiện đâu” Tư Hải Minh nói.
Lý do này cũng không an toàn lắm đâu? Chơi với mấy đứa nhỏ nhưng mấy đứa nhỏ cũng sẽ buồn ngủ mà. Lỡ đâu mấy đứa nhỏ ngủ rồi thì anh ba cô lại tới phòng cô thì sao?
“Hơn nữa Anh Thy à, anh trai em là một người đàn ông trưởng thành, vẫn nên đừng tới phòng em mới tốt” Tư Hải Minh ngồi xuống mép giường của cô.
Đế Anh Thy theo bản năng lùi lại.
Sau đó, vị trí trống kia lập tức bị Tư Hải Minh chiếm lấy.
“Anh trai tôi là đàn ông trưởng thành, vậy anh không phải à?” Đế Anh Thy vừa phản bác xong thì Tư Hải Minh đã đè cô dưới người: “Anh…
“ Hơi thở nóng bỏng, ám muội của Tư Hải Minh phả tới: “Tôi không giống với họ” Câu nói này khiến Đế Anh Thy không biết phản bác sao.
Nếu cô nói có gì không giống thì chính là đang tự làm loạn.
Rốt cuộc, trong lòng cô biết rõ có chỗ nào không giống.
Vừa đụng tới chuyện này là mặt cô đã đỏ: “Anh, như vậy thì làm sao tôi ngủ… Ưm…“
“Rất lâu không hôn, để tôi hôn đi” Lúc Đế Anh Thy giãy giụa, Tư Hải Minh đã nói như vậy, thậm chí còn kéo tay cô qua đỉnh đầu.
“Ừm…
“ Đế Anh Thy mặt đỏ tim đập đồng ý.
Cái gì rất lâu cơ chứ? Anh quá khoa trương rồi!
Có điều, làm sao để chống lại một Tư Hải Minh như thú dữ này đây?
Hơn nữa, người này càng hôn càng làm quá…
“Tư Hải Minh…”
“Để chồng hôn giúp em”
“Không được…” Đế Anh Thy nức nở.
Đế Bắc Lâm chơi với mấy đứa nhỏ một hồi, đợi sau khi mấy đứa nhỏ ngủ thì vẫn ngồi trong phòng của Bảo Hân, không bước ra ngoài.
Anh ta nằm trên giường, Bảo Hân dựa vào lòng anh ta ngủ ngon lành.
Như vậy, anh ta lại càng không thể động đậy.
Anh ta không đành lòng làm bé cưng giật mình tỉnh giấc.
Đế Bắc Lâm nhẹ nhàng nhéo gương mặt trẻ con mũm mm của Bảo Hân.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, anh ta lại nghĩ đến Anh Thy nhà anh †a.
Anh Thy đang ngủ một mình hay Tư Hải Minh lại vào phòng của cô?
Chắc chắn Tư Hải Minh lại vào phòng Anh Thy rồi nhỉ?
Nhớ đến chuyện anh ta tận mắt thấy Tư Hải Minh làm với Anh Thy, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. bây giờ tới ngăn lại?
Nhưng anh ta lại do dự.
Bởi vì bé cưng đang nằm sấp trên người anh ta ngủ, hơn nữa còn có lời uy hiếp của Tư Hải Minh.
Thật sự tức chết mà.
Vì có được tình yêu của Anh Thy nhà anh ta mà thật sự dốc lòng dốc sức nhat Bỏ đi, để mai rồi nói.
Đế Bắc Lâm ôm cái mông mũm mĩm của Bảo Hân, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tư Hải Minh vừa bước ra khỏi phòng đã đụng phải Đế Bắc Lâm đang đứng dựa tường chờ.
“Chào buổi sáng” Tư Hải Minh bình tĩnh chào hỏi.
*…” Đế Bắc Lâm nổi giận, rất muốn nói một câu ‘Sớm con khÏ’ nhưng nhịn được. Anh ta mở miệng nói, không quên nhỏ giọng để tránh đánh thức em gái mình: “Tư Hải Minh, có phải cậu hơi quá đáng rồi không? Ban ngày ở đây, tối cũng ngủ ở đây, bây giờ còn ngủ chung một phòng với Anh Thy. Cậu chạm vào nó rồi hả?”
“Không” Tư Hải Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân trả lời không sai. Không tính là chạm vào mà.
“Bị Anh Thy từ chối à?” Đế Bắc Lâm cười nhạo.
Tư Hải Minh không nói gì, chỉ tới phòng bếp dạo quanh, nhìn xem có cái gì Anh Thy thích ăn không.
Anh có thể chịu được bao lâu? Quá nguy hiểm…
Đào Anh Thy cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn ở đầu giường, cô ấn nhẹ vào màn hình để trút giận.
Sau đó nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ.
Là Kiều Như An, cô không nghe thấy tiếng chuông vì nó đang ở chế độ im lặng, nhưng đây chắc chắn không phải cô để!
Giờ mới chín giờ, gọi điện thoại cho cô làm gì?
Cô gọi lại: “Kiều Như An, cô tìm tôi à? Tôi vừa dậy”
“Tôi đánh thức cô sao?” Kiều Như An áy náy nói.
“Không có.”
“Vậy là tốt rốt rồi” Kiều Như An ngừng lại một chút rồi hỏi: “Cô về chưa?”
“Chưa, tôi vẫn ở thủ đô! Sao vậy?”
“Không, tôi nghĩ cô đã về rồi, tới chơi với cô thôi. Không ngờ cô ở lâu như vậy, anh của cô không giục cô về sau?” Kiều Như An trêu chọc cô.
“Tôi không phải là trẻ con, ở đây bao lâu chẳng được”
“Hành Chỉ nói không sai, Anh Thy được các anh chiều thật đó” Kiều Như An cười nói.
Đào Anh Thy không phủ nhận điều này!
Chỉ cần cô muốn, các anh cô sẽ đồng ý!
Nhưng nếu cô muốn ở chung với Tư Hải Minh, các anh của cô cũng đồng ý hay đúng không?
Không đúng, không đúng! Cô đang suy nghĩ cái gì đó? Tại sao lại muốn ở chung một chỗ với Tư Hải Minh? Tình hình như giờ đều lấy con cái làm tiền đề.
Ngay cả khi… Tư Hải Minh làm những chuyện đó với cô, cũng không liên quan gì đến cảm xúc!
“Anh cô không đến thăm cô sao?” Kiều Như An hỏi.
Đào Anh Thy đang đỉnh trả lời, thì cửa phòng mở ra. Tư Hải Minh đi vào thấy cô đang gọi điện thoại thì hỏi: “Ai gọi đó?” Kiều Như An chỉ nghe giọng cũng biết người nói là ai, tâm tình cô ấy cũng bị ảnh hưởng theo.
Đào Anh Thy lườm Tư Hải Minh một cái, nị Vừa mới dứt câu, Tư Hải Minh đã cướp lấy điện thoại rồi cúp điện thoại ngay lập tức.
“Này! Anh làm gì đó? Đừng có độc đoán như vậy chứ? Tôi đã nói là Kiều Như An rồi mà anh vẫn còn cúp điện thoại của tôi?” Đào Anh Thy tức cau mày nhìn anh chằm chằm.
“Đã nói những gì rồi “Còn có thể nói cái gì? Nói chuyện phiếm thôi!” Đào Anh Thy phiền muộn xuống giường.
“Đừng có nói với ai biết anh ba của em đang ở đây” Đào Anh Thy nghe thế thì biết có chuyện, hỏi: “Ý của anh là sao? Vì sao không thể nói?”
“Anh ba của em đang giả chết, nên không được cho ai biết”
“Cái gì? Giả chết?” Đào Anh Thy ngẩn người, xoay người lao ra khỏi phòng: “Anh ba, anh giả chết là sao?” Đế Bắc Lâm đang làm việc trên điện thoại di động thì sững người, nhìn Tư Hải Minh đi đằng sau Đào Anh Thy: “Cậu nói?
Tư Hải Minh không nói gì, có ý thừa nhận!
Đế Bắc Lâm không biết người này muốn làm chuyện quái gì!
Anh tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, các bắp thịt trên người trở nên căng cứng!
“Có phải đã có chuyện gì xảy ra không?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh: “Để dụ Cố Mạnh ra, nên một tai nạn nhỏ đã được thiết kế” Đế Bắc Lâm nghĩ thầm, thế này còn tạm được! Sau đó anh nói theo: “Đó là thật.” Đào Anh Thy giật mình, cô còn tưởng có chuyện gì xảy ra!
“Vì thế anh ba mới chạy đến đây và thông báo với tất cả mọi người rằng mình đã xảy ra chuyện? Vậy thì phải báo trước cho em chứ! Suýt nữa em đã nói với Kiều Như An rồi!”
Đào Anh Thy tuy không nghĩ Kiều Như An có vấn đề, nhưng mọi thứ vẫn nên cẩn thận! Đừng khiến chuyện này thất bại trong nháy mắt như việc ở đảo Trân Châu, rồi lại đoán đến đoán đi…
Đế Bắc Lâm hỏi: “Kiều Như An nói gì với em?”
“Cô ấy hỏi em có phải ở đảo Trân Châu hay không, còn hỏi các anh có tới tìm em không” Đào Anh Thy nói: “Hai người có cảm thấy cô ấy đang mồi em nói ra không?” Đế Bắc Lâm và Tư Hải Minh không nói lời nào.
“Cũng có thể cô ấy đang thăm dò em có biết anh ba gặp chuyện hay không? Dù sao em vẫn đang ở thủ đô mà… “ Đào Anh Thy nói.
Khả năng này rất lớn.
Nhưng không nên nhìn nhận mọi thứ về một phía.
“Để em gọi điện thoại cho cô ấy” Đào Anh Thy xoay người trở về phòng lấy điện thoại di động, tiếp tục gọi: “Xin lỗi Kiều Như An, Tư Hải Minh… anh ấy lại tái phát tật cũ đấy mà”
Kiều Như An cười trộm: “Người đang yêu nó thế đó!” Cô để loa ngoài nên tất cả mọi người có thể nghe được, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
Bình luận facebook