Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1572-1577
Vô Tội ném khẩu súng trên tay, lấy nội y vẫn luôn ngậm trong miệng ra mặc vào.
Tên hải tặc ở phía dưới nghe thấy tiếng động ở trên này thì chạy lên, đập vào mặt là cơn gió biển mang theo mùi máu thổi không hết còn đồng của hắn ta thì đang nằm trong vũng máu.
Một cô gái đứng giữa đám thi thể đang sửa lại tóc, rất rùng rợn.
Lúc hắn ta đang dại ra thì chân Vô Tội đã đạp lên khẩu súng, khẩu súng bật lên nằm trong tay cô ta chĩa vào tên hải tặc còn sót lại.
Tên hải tặc sợ hãi giơ hai tay lên.
“Người lái thuyền?” Vô Tội hỏi.
“Phải “Muốn lái thuyền hay là muốn chết?” Khuôn mặt của Vô Tội rất xinh đẹp nhưng bây giờ không hề thân thiện thậm chí còn giống như la sát đòi mạng!
“Muốn… Muốn lái thuyền!” Hải tặc cũng là người, cũng sợ chết.
Vô Tội buông súng xuống: “Ném thi thể xuống biển cho cá ăn đi”
“Được…”
Vô Tội ngồi dựa vào lan can, nhìn tên hải tặc kia đem từng thi thể ném qua lan can xuống biển.
đến đâu rồi “Chạy rồi! Sống chết chưa rõ!” Đế Hạo Thiên áp chế cơn giận.
*. Người em nuôi đấy!” Đế Hoàng Minh trực tiếp treo điện thoại.
Hành động đó cho thấy anh ta đang rất tức giận.
Đã có Cố Mạnh, lính đánh thuê cấp A, các thế lực ngầm rải rác bây giờ lại thêm một cô gái chạy trốn nữa, xem ra trận chiến sắp tới là không thể tránh khỏi rồi!
Lúc Đế Anh Thy vừa ngáp vừa đi xuống lầu đã là tám chín giờ sáng.
Nhìn thấy anh cả ngồi trong phòng khách thì đi qua ngồi kế bên: “Chào buổi sáng anh cả”
“Chào buổi sáng. Sao không ngủ thêm một lát nữa” Đế Hoàng Minh cưng chiều nhìn cô.
“Tỉnh rồi ngủ lại không được ạ” Đế Anh Thy xoay xoay cổ, không nhìn anh ta mà hỏi: “Anh hai đâu ạ? Còn thức trễ hơn em nữa sao?”
“Có việc đi ra ngoài rồi” Đế Hoàng Minh nói. Thật ra là cả đêm không về, khả năng tìm được cô gái kia là rất nhỏ!
“Ăn sáng chưa” Đế Hoàng Minh đứng dậy.
“Đợi chút nữa đi ạ” Đế Anh Thy lười biếng không muốn nhúc nhích.
Đế Hoàng Minh nhìn nữa quản gia, nữ quản gia lập tức hiểu ý mang theo người giúp việc đến nhà ăn, rất nhanh đã mang bữa sáng lên đặt trước mặt Đế Anh Thy.
Hai người cứ như vậy không vào phòng ăn mà ăn luôn bữa sáng ở đây.
Đế Anh Thy lấy ly sữa lên uống, cứ nghĩ là sữa bò nhưng sau khi uống một ngụm mới biết là sữa bột, làm cô giật mình.
Chuyện cô thích uống sữa bột không phải chỉ có Tư Hải Minh biết sao? Sao trong nhà lại cho cô uống sữa bột?
Đế Anh Thy nhìn qua anh cả ở bên cạnh nhưng không dám hỏi, mấy dấu đỏ trên cổ cô bây giờ còn chưa biến mất đâu, đừng nhắc tới Tư Hải Minh thì hơn.
Cô nghĩ, có lẽ là Tư Hải Minh nói với anh cả hoặc là anh hai cô thích uống sữa bột.
Nữ giúp việc ở ngoài đi vào nói nhỏ với nữ quản gia, sau đó quản gia đi đến nói với Đế Hoàng Minh: “Cậu chủ cả, cậu Tân tới”
“Cái gì? Hành Chi tới? Bây giờ em ngồi ở đây hưởng thụ bữa sáng chẳng phải không phù hợp với tâm trạng vừa mất anh ba sao? Không được rồi, em phải đi trốn thôi..” Đế Anh Thy đứng dậy.
Nhưng lại bị Đế Hoàng Minh kéo lại, bình tĩnh nói với nữ quản gia: “Kêu cậu ta chờ ở ngoài”
“Vâng” Nữ quản gia đi ra ngoài.
“Ăn sáng xong trước đi.” Đế Hoàng Minh lấy trứng chiên để vào dĩa của Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy đành phải nghe lời, anh cả kêu sao làm vậy.
Đế Anh Thy dùng xong bữa sáng liền đến bể bơi bên kia tìm Tân Hành Chỉ.
Từ xa đã nhìn thấy dáng người đang ngồi thất thần ở đó, vẻ mặt phiền muộn.
Đế Anh Thy biết Tân Hành Chi đã phải lấy hết can đảm mới có thể đến được chỗ này.
Điều này khiến cô tự nhiên thấy có cảm giác tội lỗi. Cứ giấu giếm anh ta như thế này, chung quy cũng có chút không đành lòng…
“Hành Chi” Đế Anh Thy bước tới, gọi anh ta.
Tân Hành Chi định thần lại, nhìn thấy cô liền đứng dậy. Đế Anh Thy thong dong đi chậm đến, có thể được hiểu là đang cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô cho rằng biểu cảm nhợt nhạt trên khuôn mặt mình lúc này chính là trạng thái tốt nhất, cổ họng anh ta tự nhiên nghẹn lại: “A Thy…”
Đế Anh Thy bước lên bậc thềm, từng bước từng bước đi đến đứng trước mặt anh, nhìn Tân Hành Chị, hỏi: “Anh tới thăm em sao?”
“A Thy, chăm sóc tốt cho thân thể của mình…” Tân Hành Chỉ hơi thở hơi run rẩy, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Ngoài mặt Đế Anh Thy không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại càng lúc càng không đành lòng!
Xem ra, tin xấu về anh ba của cô, Tân Hành Chi có vẻ còn khó chịu hơn cô.
Nói cho cùng, thời gian Đế Anh Thy và các anh ở bên nhau cũng không nhiều bằng thời gian Tân Hành Chi cùng các anh của cô chung sống. Bọn họ vẫn luôn là người một nhà.
Tân Hành Chi có thể không buồn sao?
Cũng không biết là ai nên an ủi ai nữa.
“Em biết rồi Hành Chi, anh cũng thế. Sắc mặt của anh không được tốt lắm” Đế Anh Thy nói.
Tân Hành Chi trầm mặc không nói, dường như không thể chịu đựng thêm nữa liền bước tới ôm Đế Anh Thy vào lòng, cố gắng tự mình mang đến cho cô an ủi thiết thực nhất.
Đế Anh Thy cũng không từ chối.
“Chúng ta nhất định sẽ trả lại mối hận này!” Tân Hành Chỉ quyết liệt nói.
“Ừ, anh cả và anh hai sẽ tóm được kẻ đứng sau lưng bọn họ” Đế Anh Thy đồng tình.
Tân Hành Chi buông cô ra, nhìn thấy sắc mặt Anh Thy trắng bệch, nói: “Anh ba lúc còn ở đây yêu thương em như vậy, khẳng định cũng không mong em đau buồn”
“Anh cả và anh hai vẫn luôn ở bên cạnh em hai ngày nay, em đã khỏe hơn nhiều rồi. Đợi khi tìm ra kẻ đứng đằng sau rồi, em nhất định sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết” Đế Anh Thy nói “Vậy anh cả và anh hai vẫn ổn chứ?” Tân Hành Chi hỏi “Anh cả và anh hai đều tương đối bận, anh hai trời vừa sáng đã đi ra ngoài rồi. Có lẽ là đi tìm tên hung thủ giết người kia”
“Chắc chắn sẽ tìm được!” Tân Hành Chi cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng nói. Sau đó lại nói tiếp: “Anh cả và anh hai không có ở đây, anh sẽ ở đây với em”
Đế Anh Thy liền từ chối: “Không cần đâu, em muốn an tĩnh một mình”
Vẻ mặt của Tân Hành Chi như phủ đầy sương mù, ngừng một lát, anh nói: “Như An gọi điện thoại cho em rồi sao?”
“Gọi rồi. Có người nhà, còn có bạn bè lo lắng cho em như vậy, em sẽ cảm thấy phấn chấn hơn. Hành Chỉ, anh cũng vậy, đừng làm em lo lắng.
Như anh vừa nói, anh ba nhất định sẽ không mong muốn chúng ta thương tâm đau buồn” Đế Anh Thy cố gắng gượng cười.
Tân Hành Chỉ nhìn thấy Đế Anh Thy cười tươi như vậy, trong lòng càng không đành lòng.
Ở bên cạnh Đế Anh Thy trong Bảo Thành, rất nhanh đến buổi trưa mới rời đi.
Đế Anh Thy giữ anh ta ở lại ăn cơm, anh cũng từ chối, chỉ yêu cầu cô có chuyện gì thì cứ gọi cho anh ta.
Tân Hành Chỉ vừa đi, Đế Anh Thy mới dám thoải mái ngã xuống ghế.
Vẫn còn nói là anh cả với anh hai mà không có ở đây thì sẽ đến chơi với cô, cô mới không cần, diễn kịch cũng mệt lắm đó, cô cũng sợ bản thân mình diễn không đạt làm hỏng chuyện mất.
Buổi trưa ăn cơm xong, Đế anh Thy lại đi tới ngồi bên bể bơi, vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy nữ quản gia đi tới, trên tay cầm theo điện thoại.
Đế Anh Thy nhìn liếc qua cũng biết đó là chiếc điện thoại bị cô vứt trong phòng.
“Cô chủ, cô có một cuộc gọi đến”
Đế Anh Thy có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, nhìn thấy số điện thoại đến mắt cô liền giật giật.
Cô đã cố tình tắt tiếng để giả làm người điếc rồi, vẫn bị nữ quản gia nhìn thấy.
Đế Anh Thy cầm điện thoại ném qua một bên, mặc kệ cho anh ta gọi, dù sao cô cũng không quan tâm.
Nhạc chuông cuộc gọi đến vừa kết thúc, tiếng chuông báo tin nhắn sau đó lại vang lên.
Đế Anh Thy ngẫm nghĩ, điện thoại gọi không nghe thì tin nhắn gửi đến cũng có thể xem qua xem sao…
Sau khi mở tin nhắn ra xem, cô liền thấy hối Nội dung tin nhắn: Không cần nghe điện thoại nữa, anh sẽ đến đảo.
Tư Châu bây giờ.
Điện thoại lại có cuộc gọi đến, quan trọng là lần này lại là cuộc gọi video!
ận khi đọc nó!
Đế Anh Thy chần chừ ba giây rồi bất lực ấn nghe, trên màn hình xuất hiện nửa thân trên của Tư Hải Minh, phía sau lưng là bên trong văn phòng làm tập đoàn KING của anh, ngồi trên một chiếc ghế màu đen, bối cảnh xung quanh không hề làm ảnh hưởng đến khí chất mạnh mẽ của anh ta.
“Làm cái gì thế? Điện thoại ở trong phòng, nữ quản gia vừa mới mang tới, có chuyện gì không?”.
Cô xem như không nhìn thấy sự uy hiếp bên kia.
Tư Hải Minh cũng không nhìn thấu cô lúc này, đôi mắt đen sâu thảm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp từ tính của anh truyền đến: “Anh muốn gặp em”
“Tư Hải Minh, anh đừng nghĩ đến mấy chuyện không đâu, quan hệ của chúng ta tốt nhất chỉ nên là bố mẹ của mấy đứa nhỏ thôi” Đế Anh Thy vội vàng nói.
“Cơ thể của em đã tốt hơn chưa?” Tư Hải Minh trực tiếp chuyển chủ đề.
Chủ đề nói chuyện bị chuyển sang nội dung này làm Đế Anh Thy suýt té từ trên ghế xuống vì ngạc nhiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: “Anh đang nói linh tinh cái gì thết”
“Anh đang quan tâm em” Tư Hải Minh mặt không đỏ tim đập không nhanh nói.
“Ai cần anh quan tâm chứ?” Đế Anh Thy bực bội hét lớn trong video.
“Anh cứ nghĩ là con trai giống anh, thì ra giống em mới đúng” Tư Hải Minh giọng điệu nuông chiều.
“..Đứa nào?” Đế Anh Thy sững sờ, ba cậu con trai sao….
“Bảo Nam”
Đế Anh Thy mặt đầy vạch đen, khuôn mặt giống anh ta y như đúc, lại còn nói giống tôi? Ba cậu con trai, làm thế nào cũng không nghĩ răng sẽ là Bảo Nam.
“Bảo Nam rõ ràng giống anh, Bảo Long mới giống tôi hơn chút!” Đế Anh Thy phản bác.
“Bảo Long giống chỗ nào?”
“Đôi mắt này! Còn có tính cách cũng có chút giống!”
“Như vậy mà còn nói là một chút.”
“ừ”
Đôi lông mày thanh tú của Đế Anh Thy khẽ nhíu lại, cô làm sao lại cảm thấy thấy không tin tưởng chút nào?
“Vậy có phải anh sẽ thuận tiện đến đảo Tư Châu một chuyến?”
ược”
“Được cái gì?” Đế Anh Thy xù lông: “Anh thuận tiện đến đảo Tư Châu mà xem kim cương thô đi!”
Tư Hải Minh cười nhẹ mang theo gợi cảm đầy từ tính: “Cưng à, sợ nhìn thấy anh như vậy sao?”
“Ai sợ anh chứ!” Đế Anh Thy không chịu thừa nhận, gương mặt bất giác đỏ bừng.
“Được, không sợ” Tư Hải Minh vô cùng nuông chiều cô, thiếu điều cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Điều này làm Đế Anh Thy cảm thấy có chút bất lực giống như dùng tay đấm vào bông vậy!
“Tôi không cần biết, anh không được phép đến đảo Tư Châu”
“Được”
Đế Anh Thy nhíu mày, làm sao lại cái gì cũng được vậy? Thật hay giả thế?
Tư Hải Minh sẽ không nghĩ ra cái kế hoạch này để lừa cô ra ngoài gặp anh ta chứ?
Vậy càng không thể!
Cô trốn anh ta còn không kịp ấy chứ!
“Cố Mạnh bên đó sao rồi?” Tư Hải Minh lại chuyển chủ đề.
Mỗi lần nói chuyện đều khiến Đế Anh Thy không thể bắt kịp: “Cố Mạnh trốn tốt lắm, vẫn chưa bị lộ. Có điều anh cả và anh hai của tôi đã có kế hoạch. Cái đuôi của tên Cố Mạnh đó sớm muộn cũng có ngày lộ ra thôi!”
Tư Hải Minh đoán rằng nhà họ Đế sẽ không nói chuyện gì liên quan đến kế hoạch với Đế Anh Thy, liền không tiếp tục hỏi gì nữa, chỉ dặn dò: “Đừng rời khỏi đảo Tư Châu”
“Cái này còn phải cần anh dạy sao? Tôi đương nhiên tự biết không thể rời đảo Tư Châu rồi” Đế Anh Thy vội nói.
Nếu không phải sợ Đế Anh Thy với chuyện trên giường có bóng đen tâm lý, Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ không gửi cô qua đấy.
Chỉ có ở bên cạnh anh, mới yên tâm được.
“Anh còn có chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây!”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó Tư Hải Minh bá đạo nói: “Anh không có nói kết thúc, không được phép cúp máy”
Làm gì hung hăng như vậy, Đế Anh Thy nghiến răng, cho anh chút mặt mũi là được chứ gì?
Vừa muốn trả lời, Tư Hải Minh đã lên tiếng “Vào đi”, sau đó có người đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng bước chân, dọa Đế Anh Thi sợ đến mức nín thở.
Người đến là thư ký Chương, cùng với Tư Hải Minh chút chuyện công việc.
Video không nhìn thấy đối phương, vì vậy Đế Anh Thy lười biếng dựa vào ghế dài uống nước hoa quả mà nữ quản gia đem tới.
Muốn cúp máy tắt video ghê!
Tuy nhiên, lời đe dọa của Tư Hải Minh làm cô có chút lo sợ.
Khiêu khích tên này xong, anh ta thực sự sẽ đến đảo Tư Châu mất!
Gọi video so với mặt đối mặt cũng tốt hơn nhiều!
Quan trọng là Tư Hải Minh anh ta không chuyên tâm, chương Vĩ một bên cứ nói, ánh mắt anh ta lại chỉ nhìn cô.
Đây là một dạ hai lòng sao?
Đế Anh Thy đảo mắt, ngẫm nghĩ gì đó, liền đặt chiếc cốc trên tay xuống chặn trước màn hình điện thoại.
“Bỏ ra” Tư Hải Minh tiếp tục bá đạo.
“?” chương Vĩ đang nói đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức hiểu ra lời này không phải nói với anh ta, vì nói với anh ta không có dịu dàng như vậy.
Anh ta nói ngài Hải Minh làm sao có thể mắt nhìn chằm chäm vào máy tính chứ, thì ra là gọi video với Đế Anh Thy.
Thật đúng là thân tại Tào doanh tâm tại Hán!
“Tư Hải Minh, anh xử lý công việc mà cũng muốn gọi video sao?”
Đế Anh Thy không thể chịu nổi, không nhịn nữa. Là Tư Hải Minh để lộ ra trước!
“Không ảnh hưởng gì” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy tức giận đứng lên.
“Đi đâu?”
“Đi vệ sinh!”
“Đi đi”
Đế Anh Thy lớn đầu như này, tôi dĩ nhiên muốn đi, anh ta còn muốn nói tôi sao?
Đi vệ sinh xong quay lại ngồi trước màn hình điện thoại, video vẫn đang kết nối, Chương Vỹ đã không còn ở đấy nữa, chỉ có Tư Hải Minh đang ngồi xem tài liệu, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng lên nhìn cô.
Đế Anh Thy ngáp một c ¡ muốn đi ngủ trưa rồi, cứ như vậy đi”
“Được. Không cần ngắt kết nối video”
Đế Anh Thy cầm điện thoại quay về phòng, ngả mình trên giường, đem điện thoại đặt trên mặt.
“Thy”
Đế Anh Thy cầm điện thoại lên, dựa vào con gấu bông hình cá voi xanh bên cạnh, màn hình hiện vừa đúng gương mặt cô.
Biểu cảm trên mặt cô đã không nói được lên lời: “Tư Hải Minh, rốt cuộc là anh đã nhìn đủ chưa vậy?”
“Em cứ ngủ việc em đi”
Đế Anh Thy thực sự phục rồi!
Muốn nhìn phải không? Nhìn đi!
Đế Anh Thy lộ ra tâm lý tiêu cực, nhắm mắt lại, coi như Tư Hải Minh không tồn tại.
Cô cứ nghĩ răng mình sẽ không ngủ được, kết quả không lâu sau cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Tư Hải Minh đã bỏ công việc trên tay xuống, thậm chí còn khóa cửa văn phòng làm việc lại, chỉ vì muốn để cho người trong video kia có một không gian yên tĩnh.
Chuyên chú ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn kia qua chiếc màn hình nằm gọn trong lòng bàn tay, càng nhìn càng bị mê hoặc.
Dáng vẻ cô ấy ngủ thật dễ thương mê người.
Ngón tay rơi trên màn hình điện thoại, vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy, hận không thể trực tiếp chui qua đó, căn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngậm đôi môi đó tùy ý nghịch ngợm. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng trở lên thâm sâu……
Lúc đang mải suy nghĩ bậy bạ, bên kia video xuất hiện người thứ hai, Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên bước vào phòng ngủ, mắt vừa nhìn thoáng qua điện thoại trên giường, sắc mặt đột nhiên trở nên khó nhìn, bước đến trực.
tiếp tắt video.
Quăng điện thoại ra xa.
Làm như nó giống một món hàng nguy hiểm vậy!
Tư Hải Minh người này có bệnh à? Lại đi nhìn em gái người ta ngủ?
Điện thoại trên người Đế Hạo Thiên đột nhiên rung lên, nhìn thấy em gái đang say ngủ anh ta liền xoay người bước ra ngoài nghe điện thoại: “Tìm thấy chưa?”
“Đã lên một con thuyền cướp biển, vẫn còn sống sót nhưng không biết đứa trẻ kia đang ở đâu”
Đế Hạo Thiên ánh mắt trở nên dữ tợn cùng ác liệt, không trách được, chỉ cần mi còn sống thì đừng nghĩ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Nơi ẩn nấp của Cố Mạnh tương đối khuất, bốn bề được bao quanh bởi các dấy núi, các dãy núi này lại có cấu tạo rất phức tạp.
Ở Đông Nam Á, có rất nhiều nơi như vậy.Tuy rằng sẽ bị cô lập với thế giới sầm uất của hắn, nhưng hắn cho rằng điều này chỉ là tạm thời thôi.
Để liên lạc với Peter Kim lại phải do những người lạ truyền đạt, thậm chí còn không phải là thủ hạ của Peter Kim. Nó giống như việc chọn một người ngẫu nhiên trên đường phố, cho người đó một chút tiền, người đó liền có thể làm việc giúp mình vậy.
Cách làm vòng vo tinh vi như vậy không thể thích hợp với Peter Kim, mấy tên trong băng đảng của bọn họ đều là trực tiếp lao vào đánh giết.
Nhưng vì mục tiêu chung nên cũng chỉ đành chịu lắng nghe.
Người truyền tin mới tìm được bước vào phòng của Cố Mạnh, co rúm người lại bước tới: “Ngài Cố, người của đảo Cấm đã trốn thoát rồi, tránh được sự truy đuổi của nhà họ Đế, hiện giờ người cũng không tìm ông chủ đã phái người đi tìm rồi”
Ông chủ ở đây chính là Peter Kim.
Có được nhưng người trên Đảo Cấm, quyền lực của bọn họ sẽ ngày.
một lớn mạnh, đối phó với nhà họ Đế cũng nắm chắc hơn mấy phần.
“Người có thể chạy thoát khỏi truy đuổi của nhà họ Đế, không hề đơn giản đâu” Cố Mạnh khẽ nheo mắt, thoáng hiện ra âm mưu nào đó.
“Ông chủ còn hỏi, có còn chỉ thị gì nữa không?” Người truyền tin hỏi.
“Cậu nói với cô ta, nếu người của Đảo Cấm muốn chạy trốn, chỉ có thể trốn khỏi phạm vi thế lực ở khu vực Đông Nam Á. Tìm thấy cô ta rồi, chỉ nói chuyện hợp tác. Cô ta đã muốn trốn khỏi nhà họ Đế, thì nhất định phải hợp tác” Đầu óc Cố Mạnh đầy tính toán.
“Nếu cô ta không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý, vậy thì là do chúng ta vô dụng.”
Người truyền tin nghĩ bụng, tôi phải chuyển lời như thế này sao?
Cố Mạnh quay mặt lại nhìn hắn: tôi cần có mang đến không?”
Người truyền tin liền lấy ra một chiếc hộp, đưa lên.
Cố Mạnh mở ra, nhìn thấy bên trong hộp đã chuẩn bị sẵn một chiếc thẻ điện thoại, khóe miệng nở nụ cười.
Chiếc thẻ điện thoại này không phải dùng để liên lạc với Peter Kim, mà là với một người khác.
Tên hải tặc ở phía dưới nghe thấy tiếng động ở trên này thì chạy lên, đập vào mặt là cơn gió biển mang theo mùi máu thổi không hết còn đồng của hắn ta thì đang nằm trong vũng máu.
Một cô gái đứng giữa đám thi thể đang sửa lại tóc, rất rùng rợn.
Lúc hắn ta đang dại ra thì chân Vô Tội đã đạp lên khẩu súng, khẩu súng bật lên nằm trong tay cô ta chĩa vào tên hải tặc còn sót lại.
Tên hải tặc sợ hãi giơ hai tay lên.
“Người lái thuyền?” Vô Tội hỏi.
“Phải “Muốn lái thuyền hay là muốn chết?” Khuôn mặt của Vô Tội rất xinh đẹp nhưng bây giờ không hề thân thiện thậm chí còn giống như la sát đòi mạng!
“Muốn… Muốn lái thuyền!” Hải tặc cũng là người, cũng sợ chết.
Vô Tội buông súng xuống: “Ném thi thể xuống biển cho cá ăn đi”
“Được…”
Vô Tội ngồi dựa vào lan can, nhìn tên hải tặc kia đem từng thi thể ném qua lan can xuống biển.
đến đâu rồi “Chạy rồi! Sống chết chưa rõ!” Đế Hạo Thiên áp chế cơn giận.
*. Người em nuôi đấy!” Đế Hoàng Minh trực tiếp treo điện thoại.
Hành động đó cho thấy anh ta đang rất tức giận.
Đã có Cố Mạnh, lính đánh thuê cấp A, các thế lực ngầm rải rác bây giờ lại thêm một cô gái chạy trốn nữa, xem ra trận chiến sắp tới là không thể tránh khỏi rồi!
Lúc Đế Anh Thy vừa ngáp vừa đi xuống lầu đã là tám chín giờ sáng.
Nhìn thấy anh cả ngồi trong phòng khách thì đi qua ngồi kế bên: “Chào buổi sáng anh cả”
“Chào buổi sáng. Sao không ngủ thêm một lát nữa” Đế Hoàng Minh cưng chiều nhìn cô.
“Tỉnh rồi ngủ lại không được ạ” Đế Anh Thy xoay xoay cổ, không nhìn anh ta mà hỏi: “Anh hai đâu ạ? Còn thức trễ hơn em nữa sao?”
“Có việc đi ra ngoài rồi” Đế Hoàng Minh nói. Thật ra là cả đêm không về, khả năng tìm được cô gái kia là rất nhỏ!
“Ăn sáng chưa” Đế Hoàng Minh đứng dậy.
“Đợi chút nữa đi ạ” Đế Anh Thy lười biếng không muốn nhúc nhích.
Đế Hoàng Minh nhìn nữa quản gia, nữ quản gia lập tức hiểu ý mang theo người giúp việc đến nhà ăn, rất nhanh đã mang bữa sáng lên đặt trước mặt Đế Anh Thy.
Hai người cứ như vậy không vào phòng ăn mà ăn luôn bữa sáng ở đây.
Đế Anh Thy lấy ly sữa lên uống, cứ nghĩ là sữa bò nhưng sau khi uống một ngụm mới biết là sữa bột, làm cô giật mình.
Chuyện cô thích uống sữa bột không phải chỉ có Tư Hải Minh biết sao? Sao trong nhà lại cho cô uống sữa bột?
Đế Anh Thy nhìn qua anh cả ở bên cạnh nhưng không dám hỏi, mấy dấu đỏ trên cổ cô bây giờ còn chưa biến mất đâu, đừng nhắc tới Tư Hải Minh thì hơn.
Cô nghĩ, có lẽ là Tư Hải Minh nói với anh cả hoặc là anh hai cô thích uống sữa bột.
Nữ giúp việc ở ngoài đi vào nói nhỏ với nữ quản gia, sau đó quản gia đi đến nói với Đế Hoàng Minh: “Cậu chủ cả, cậu Tân tới”
“Cái gì? Hành Chi tới? Bây giờ em ngồi ở đây hưởng thụ bữa sáng chẳng phải không phù hợp với tâm trạng vừa mất anh ba sao? Không được rồi, em phải đi trốn thôi..” Đế Anh Thy đứng dậy.
Nhưng lại bị Đế Hoàng Minh kéo lại, bình tĩnh nói với nữ quản gia: “Kêu cậu ta chờ ở ngoài”
“Vâng” Nữ quản gia đi ra ngoài.
“Ăn sáng xong trước đi.” Đế Hoàng Minh lấy trứng chiên để vào dĩa của Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy đành phải nghe lời, anh cả kêu sao làm vậy.
Đế Anh Thy dùng xong bữa sáng liền đến bể bơi bên kia tìm Tân Hành Chỉ.
Từ xa đã nhìn thấy dáng người đang ngồi thất thần ở đó, vẻ mặt phiền muộn.
Đế Anh Thy biết Tân Hành Chi đã phải lấy hết can đảm mới có thể đến được chỗ này.
Điều này khiến cô tự nhiên thấy có cảm giác tội lỗi. Cứ giấu giếm anh ta như thế này, chung quy cũng có chút không đành lòng…
“Hành Chi” Đế Anh Thy bước tới, gọi anh ta.
Tân Hành Chi định thần lại, nhìn thấy cô liền đứng dậy. Đế Anh Thy thong dong đi chậm đến, có thể được hiểu là đang cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô cho rằng biểu cảm nhợt nhạt trên khuôn mặt mình lúc này chính là trạng thái tốt nhất, cổ họng anh ta tự nhiên nghẹn lại: “A Thy…”
Đế Anh Thy bước lên bậc thềm, từng bước từng bước đi đến đứng trước mặt anh, nhìn Tân Hành Chị, hỏi: “Anh tới thăm em sao?”
“A Thy, chăm sóc tốt cho thân thể của mình…” Tân Hành Chỉ hơi thở hơi run rẩy, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Ngoài mặt Đế Anh Thy không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại càng lúc càng không đành lòng!
Xem ra, tin xấu về anh ba của cô, Tân Hành Chi có vẻ còn khó chịu hơn cô.
Nói cho cùng, thời gian Đế Anh Thy và các anh ở bên nhau cũng không nhiều bằng thời gian Tân Hành Chi cùng các anh của cô chung sống. Bọn họ vẫn luôn là người một nhà.
Tân Hành Chi có thể không buồn sao?
Cũng không biết là ai nên an ủi ai nữa.
“Em biết rồi Hành Chi, anh cũng thế. Sắc mặt của anh không được tốt lắm” Đế Anh Thy nói.
Tân Hành Chi trầm mặc không nói, dường như không thể chịu đựng thêm nữa liền bước tới ôm Đế Anh Thy vào lòng, cố gắng tự mình mang đến cho cô an ủi thiết thực nhất.
Đế Anh Thy cũng không từ chối.
“Chúng ta nhất định sẽ trả lại mối hận này!” Tân Hành Chỉ quyết liệt nói.
“Ừ, anh cả và anh hai sẽ tóm được kẻ đứng sau lưng bọn họ” Đế Anh Thy đồng tình.
Tân Hành Chi buông cô ra, nhìn thấy sắc mặt Anh Thy trắng bệch, nói: “Anh ba lúc còn ở đây yêu thương em như vậy, khẳng định cũng không mong em đau buồn”
“Anh cả và anh hai vẫn luôn ở bên cạnh em hai ngày nay, em đã khỏe hơn nhiều rồi. Đợi khi tìm ra kẻ đứng đằng sau rồi, em nhất định sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết” Đế Anh Thy nói “Vậy anh cả và anh hai vẫn ổn chứ?” Tân Hành Chi hỏi “Anh cả và anh hai đều tương đối bận, anh hai trời vừa sáng đã đi ra ngoài rồi. Có lẽ là đi tìm tên hung thủ giết người kia”
“Chắc chắn sẽ tìm được!” Tân Hành Chi cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng nói. Sau đó lại nói tiếp: “Anh cả và anh hai không có ở đây, anh sẽ ở đây với em”
Đế Anh Thy liền từ chối: “Không cần đâu, em muốn an tĩnh một mình”
Vẻ mặt của Tân Hành Chi như phủ đầy sương mù, ngừng một lát, anh nói: “Như An gọi điện thoại cho em rồi sao?”
“Gọi rồi. Có người nhà, còn có bạn bè lo lắng cho em như vậy, em sẽ cảm thấy phấn chấn hơn. Hành Chỉ, anh cũng vậy, đừng làm em lo lắng.
Như anh vừa nói, anh ba nhất định sẽ không mong muốn chúng ta thương tâm đau buồn” Đế Anh Thy cố gắng gượng cười.
Tân Hành Chỉ nhìn thấy Đế Anh Thy cười tươi như vậy, trong lòng càng không đành lòng.
Ở bên cạnh Đế Anh Thy trong Bảo Thành, rất nhanh đến buổi trưa mới rời đi.
Đế Anh Thy giữ anh ta ở lại ăn cơm, anh cũng từ chối, chỉ yêu cầu cô có chuyện gì thì cứ gọi cho anh ta.
Tân Hành Chỉ vừa đi, Đế Anh Thy mới dám thoải mái ngã xuống ghế.
Vẫn còn nói là anh cả với anh hai mà không có ở đây thì sẽ đến chơi với cô, cô mới không cần, diễn kịch cũng mệt lắm đó, cô cũng sợ bản thân mình diễn không đạt làm hỏng chuyện mất.
Buổi trưa ăn cơm xong, Đế anh Thy lại đi tới ngồi bên bể bơi, vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy nữ quản gia đi tới, trên tay cầm theo điện thoại.
Đế Anh Thy nhìn liếc qua cũng biết đó là chiếc điện thoại bị cô vứt trong phòng.
“Cô chủ, cô có một cuộc gọi đến”
Đế Anh Thy có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, nhìn thấy số điện thoại đến mắt cô liền giật giật.
Cô đã cố tình tắt tiếng để giả làm người điếc rồi, vẫn bị nữ quản gia nhìn thấy.
Đế Anh Thy cầm điện thoại ném qua một bên, mặc kệ cho anh ta gọi, dù sao cô cũng không quan tâm.
Nhạc chuông cuộc gọi đến vừa kết thúc, tiếng chuông báo tin nhắn sau đó lại vang lên.
Đế Anh Thy ngẫm nghĩ, điện thoại gọi không nghe thì tin nhắn gửi đến cũng có thể xem qua xem sao…
Sau khi mở tin nhắn ra xem, cô liền thấy hối Nội dung tin nhắn: Không cần nghe điện thoại nữa, anh sẽ đến đảo.
Tư Châu bây giờ.
Điện thoại lại có cuộc gọi đến, quan trọng là lần này lại là cuộc gọi video!
ận khi đọc nó!
Đế Anh Thy chần chừ ba giây rồi bất lực ấn nghe, trên màn hình xuất hiện nửa thân trên của Tư Hải Minh, phía sau lưng là bên trong văn phòng làm tập đoàn KING của anh, ngồi trên một chiếc ghế màu đen, bối cảnh xung quanh không hề làm ảnh hưởng đến khí chất mạnh mẽ của anh ta.
“Làm cái gì thế? Điện thoại ở trong phòng, nữ quản gia vừa mới mang tới, có chuyện gì không?”.
Cô xem như không nhìn thấy sự uy hiếp bên kia.
Tư Hải Minh cũng không nhìn thấu cô lúc này, đôi mắt đen sâu thảm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp từ tính của anh truyền đến: “Anh muốn gặp em”
“Tư Hải Minh, anh đừng nghĩ đến mấy chuyện không đâu, quan hệ của chúng ta tốt nhất chỉ nên là bố mẹ của mấy đứa nhỏ thôi” Đế Anh Thy vội vàng nói.
“Cơ thể của em đã tốt hơn chưa?” Tư Hải Minh trực tiếp chuyển chủ đề.
Chủ đề nói chuyện bị chuyển sang nội dung này làm Đế Anh Thy suýt té từ trên ghế xuống vì ngạc nhiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: “Anh đang nói linh tinh cái gì thết”
“Anh đang quan tâm em” Tư Hải Minh mặt không đỏ tim đập không nhanh nói.
“Ai cần anh quan tâm chứ?” Đế Anh Thy bực bội hét lớn trong video.
“Anh cứ nghĩ là con trai giống anh, thì ra giống em mới đúng” Tư Hải Minh giọng điệu nuông chiều.
“..Đứa nào?” Đế Anh Thy sững sờ, ba cậu con trai sao….
“Bảo Nam”
Đế Anh Thy mặt đầy vạch đen, khuôn mặt giống anh ta y như đúc, lại còn nói giống tôi? Ba cậu con trai, làm thế nào cũng không nghĩ răng sẽ là Bảo Nam.
“Bảo Nam rõ ràng giống anh, Bảo Long mới giống tôi hơn chút!” Đế Anh Thy phản bác.
“Bảo Long giống chỗ nào?”
“Đôi mắt này! Còn có tính cách cũng có chút giống!”
“Như vậy mà còn nói là một chút.”
“ừ”
Đôi lông mày thanh tú của Đế Anh Thy khẽ nhíu lại, cô làm sao lại cảm thấy thấy không tin tưởng chút nào?
“Vậy có phải anh sẽ thuận tiện đến đảo Tư Châu một chuyến?”
ược”
“Được cái gì?” Đế Anh Thy xù lông: “Anh thuận tiện đến đảo Tư Châu mà xem kim cương thô đi!”
Tư Hải Minh cười nhẹ mang theo gợi cảm đầy từ tính: “Cưng à, sợ nhìn thấy anh như vậy sao?”
“Ai sợ anh chứ!” Đế Anh Thy không chịu thừa nhận, gương mặt bất giác đỏ bừng.
“Được, không sợ” Tư Hải Minh vô cùng nuông chiều cô, thiếu điều cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Điều này làm Đế Anh Thy cảm thấy có chút bất lực giống như dùng tay đấm vào bông vậy!
“Tôi không cần biết, anh không được phép đến đảo Tư Châu”
“Được”
Đế Anh Thy nhíu mày, làm sao lại cái gì cũng được vậy? Thật hay giả thế?
Tư Hải Minh sẽ không nghĩ ra cái kế hoạch này để lừa cô ra ngoài gặp anh ta chứ?
Vậy càng không thể!
Cô trốn anh ta còn không kịp ấy chứ!
“Cố Mạnh bên đó sao rồi?” Tư Hải Minh lại chuyển chủ đề.
Mỗi lần nói chuyện đều khiến Đế Anh Thy không thể bắt kịp: “Cố Mạnh trốn tốt lắm, vẫn chưa bị lộ. Có điều anh cả và anh hai của tôi đã có kế hoạch. Cái đuôi của tên Cố Mạnh đó sớm muộn cũng có ngày lộ ra thôi!”
Tư Hải Minh đoán rằng nhà họ Đế sẽ không nói chuyện gì liên quan đến kế hoạch với Đế Anh Thy, liền không tiếp tục hỏi gì nữa, chỉ dặn dò: “Đừng rời khỏi đảo Tư Châu”
“Cái này còn phải cần anh dạy sao? Tôi đương nhiên tự biết không thể rời đảo Tư Châu rồi” Đế Anh Thy vội nói.
Nếu không phải sợ Đế Anh Thy với chuyện trên giường có bóng đen tâm lý, Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ không gửi cô qua đấy.
Chỉ có ở bên cạnh anh, mới yên tâm được.
“Anh còn có chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây!”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó Tư Hải Minh bá đạo nói: “Anh không có nói kết thúc, không được phép cúp máy”
Làm gì hung hăng như vậy, Đế Anh Thy nghiến răng, cho anh chút mặt mũi là được chứ gì?
Vừa muốn trả lời, Tư Hải Minh đã lên tiếng “Vào đi”, sau đó có người đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng bước chân, dọa Đế Anh Thi sợ đến mức nín thở.
Người đến là thư ký Chương, cùng với Tư Hải Minh chút chuyện công việc.
Video không nhìn thấy đối phương, vì vậy Đế Anh Thy lười biếng dựa vào ghế dài uống nước hoa quả mà nữ quản gia đem tới.
Muốn cúp máy tắt video ghê!
Tuy nhiên, lời đe dọa của Tư Hải Minh làm cô có chút lo sợ.
Khiêu khích tên này xong, anh ta thực sự sẽ đến đảo Tư Châu mất!
Gọi video so với mặt đối mặt cũng tốt hơn nhiều!
Quan trọng là Tư Hải Minh anh ta không chuyên tâm, chương Vĩ một bên cứ nói, ánh mắt anh ta lại chỉ nhìn cô.
Đây là một dạ hai lòng sao?
Đế Anh Thy đảo mắt, ngẫm nghĩ gì đó, liền đặt chiếc cốc trên tay xuống chặn trước màn hình điện thoại.
“Bỏ ra” Tư Hải Minh tiếp tục bá đạo.
“?” chương Vĩ đang nói đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức hiểu ra lời này không phải nói với anh ta, vì nói với anh ta không có dịu dàng như vậy.
Anh ta nói ngài Hải Minh làm sao có thể mắt nhìn chằm chäm vào máy tính chứ, thì ra là gọi video với Đế Anh Thy.
Thật đúng là thân tại Tào doanh tâm tại Hán!
“Tư Hải Minh, anh xử lý công việc mà cũng muốn gọi video sao?”
Đế Anh Thy không thể chịu nổi, không nhịn nữa. Là Tư Hải Minh để lộ ra trước!
“Không ảnh hưởng gì” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy tức giận đứng lên.
“Đi đâu?”
“Đi vệ sinh!”
“Đi đi”
Đế Anh Thy lớn đầu như này, tôi dĩ nhiên muốn đi, anh ta còn muốn nói tôi sao?
Đi vệ sinh xong quay lại ngồi trước màn hình điện thoại, video vẫn đang kết nối, Chương Vỹ đã không còn ở đấy nữa, chỉ có Tư Hải Minh đang ngồi xem tài liệu, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng lên nhìn cô.
Đế Anh Thy ngáp một c ¡ muốn đi ngủ trưa rồi, cứ như vậy đi”
“Được. Không cần ngắt kết nối video”
Đế Anh Thy cầm điện thoại quay về phòng, ngả mình trên giường, đem điện thoại đặt trên mặt.
“Thy”
Đế Anh Thy cầm điện thoại lên, dựa vào con gấu bông hình cá voi xanh bên cạnh, màn hình hiện vừa đúng gương mặt cô.
Biểu cảm trên mặt cô đã không nói được lên lời: “Tư Hải Minh, rốt cuộc là anh đã nhìn đủ chưa vậy?”
“Em cứ ngủ việc em đi”
Đế Anh Thy thực sự phục rồi!
Muốn nhìn phải không? Nhìn đi!
Đế Anh Thy lộ ra tâm lý tiêu cực, nhắm mắt lại, coi như Tư Hải Minh không tồn tại.
Cô cứ nghĩ răng mình sẽ không ngủ được, kết quả không lâu sau cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Tư Hải Minh đã bỏ công việc trên tay xuống, thậm chí còn khóa cửa văn phòng làm việc lại, chỉ vì muốn để cho người trong video kia có một không gian yên tĩnh.
Chuyên chú ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn kia qua chiếc màn hình nằm gọn trong lòng bàn tay, càng nhìn càng bị mê hoặc.
Dáng vẻ cô ấy ngủ thật dễ thương mê người.
Ngón tay rơi trên màn hình điện thoại, vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy, hận không thể trực tiếp chui qua đó, căn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngậm đôi môi đó tùy ý nghịch ngợm. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng trở lên thâm sâu……
Lúc đang mải suy nghĩ bậy bạ, bên kia video xuất hiện người thứ hai, Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên bước vào phòng ngủ, mắt vừa nhìn thoáng qua điện thoại trên giường, sắc mặt đột nhiên trở nên khó nhìn, bước đến trực.
tiếp tắt video.
Quăng điện thoại ra xa.
Làm như nó giống một món hàng nguy hiểm vậy!
Tư Hải Minh người này có bệnh à? Lại đi nhìn em gái người ta ngủ?
Điện thoại trên người Đế Hạo Thiên đột nhiên rung lên, nhìn thấy em gái đang say ngủ anh ta liền xoay người bước ra ngoài nghe điện thoại: “Tìm thấy chưa?”
“Đã lên một con thuyền cướp biển, vẫn còn sống sót nhưng không biết đứa trẻ kia đang ở đâu”
Đế Hạo Thiên ánh mắt trở nên dữ tợn cùng ác liệt, không trách được, chỉ cần mi còn sống thì đừng nghĩ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Nơi ẩn nấp của Cố Mạnh tương đối khuất, bốn bề được bao quanh bởi các dấy núi, các dãy núi này lại có cấu tạo rất phức tạp.
Ở Đông Nam Á, có rất nhiều nơi như vậy.Tuy rằng sẽ bị cô lập với thế giới sầm uất của hắn, nhưng hắn cho rằng điều này chỉ là tạm thời thôi.
Để liên lạc với Peter Kim lại phải do những người lạ truyền đạt, thậm chí còn không phải là thủ hạ của Peter Kim. Nó giống như việc chọn một người ngẫu nhiên trên đường phố, cho người đó một chút tiền, người đó liền có thể làm việc giúp mình vậy.
Cách làm vòng vo tinh vi như vậy không thể thích hợp với Peter Kim, mấy tên trong băng đảng của bọn họ đều là trực tiếp lao vào đánh giết.
Nhưng vì mục tiêu chung nên cũng chỉ đành chịu lắng nghe.
Người truyền tin mới tìm được bước vào phòng của Cố Mạnh, co rúm người lại bước tới: “Ngài Cố, người của đảo Cấm đã trốn thoát rồi, tránh được sự truy đuổi của nhà họ Đế, hiện giờ người cũng không tìm ông chủ đã phái người đi tìm rồi”
Ông chủ ở đây chính là Peter Kim.
Có được nhưng người trên Đảo Cấm, quyền lực của bọn họ sẽ ngày.
một lớn mạnh, đối phó với nhà họ Đế cũng nắm chắc hơn mấy phần.
“Người có thể chạy thoát khỏi truy đuổi của nhà họ Đế, không hề đơn giản đâu” Cố Mạnh khẽ nheo mắt, thoáng hiện ra âm mưu nào đó.
“Ông chủ còn hỏi, có còn chỉ thị gì nữa không?” Người truyền tin hỏi.
“Cậu nói với cô ta, nếu người của Đảo Cấm muốn chạy trốn, chỉ có thể trốn khỏi phạm vi thế lực ở khu vực Đông Nam Á. Tìm thấy cô ta rồi, chỉ nói chuyện hợp tác. Cô ta đã muốn trốn khỏi nhà họ Đế, thì nhất định phải hợp tác” Đầu óc Cố Mạnh đầy tính toán.
“Nếu cô ta không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý, vậy thì là do chúng ta vô dụng.”
Người truyền tin nghĩ bụng, tôi phải chuyển lời như thế này sao?
Cố Mạnh quay mặt lại nhìn hắn: tôi cần có mang đến không?”
Người truyền tin liền lấy ra một chiếc hộp, đưa lên.
Cố Mạnh mở ra, nhìn thấy bên trong hộp đã chuẩn bị sẵn một chiếc thẻ điện thoại, khóe miệng nở nụ cười.
Chiếc thẻ điện thoại này không phải dùng để liên lạc với Peter Kim, mà là với một người khác.
Bình luận facebook