• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (67 Viewers)

  • Chương 1590-1594

“Anh cả, anh hai..” Tân Hành Chỉ vừa được giải cứu, đi tới, sợ hãi đứng ở phía sau.

Đế Hoàng Minh quay người, liền tát vào mặt Tân Hành Chỉ một cái.

Vẻ mặt của Tân Hành Chi dữ tợn sau khi bị đánh, gần như chấn động.

“Đây là lần đầu tiên anh đánh em”

“Đúng, anh cả đánh em là đúng..” Tân Hành Chỉ lau vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu, hai mắt đỏ bừng.

Đế Hạo Thiên trầm mặc rời đi.

Đế Hạo Thiên nghiêm nghị nhìn anh ta: “Anh không phải đã nói em không cần quan tâm chuyện này sao? Hiện tại cánh em đã đủ cứng cáp rồi nên bắt đầu chống đối lại các anh hay sao!”

“Anh hai, em sai rồi…”

“Sai lầm quá nghiêm trọng!”

“Vâng…” Tân Cảnh Chỉ hiện tại hối hận cũng không kịp, suýt chút nữa đã hại chết A Thy. Anh ta thậm chí còn mong các anh hãy đánh mình một trận, như thế sẽ khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.




Nếu Đế Anh Thy không vùng vẫy, chắc chắc Tư Hải Minh sẽ tiếp tục hôn cho đến khi cô ngạt thở.

Tư Hải Minh rút lại nụ hôn, hơi thở dồn dập.

Đế Anh Thy bị nụ hôn làm cho choáng váng, mặt đỏ bừng. Đến khi nhận thức lại, liền phát hiện xe đã rời khỏi khu ổ chuột.

“Là do anh đến muộn..” Giọng của Tư Hải Minh trầm tới mức giống như bị thương.

Đế Anh Thy vẫn luôn cho rằng anh sẽ mắng và trách móc cô, nhưng không ngờ anh lại cảm thấy có lỗi với cô. Mặc dù cô không hề nghĩ rằng sự việc xảy ra mình có liên quan đến anh, đương nhiên càng không cần anh phải xin lỗi…

Miệng cô lẩm bẩm: “Không có, chỉ trong vòng nửa giờ, rất nhanh mà.

Thật vậy, cô đã tính thời gian.

Chỉ mất khoảng nửa giờ để đi từ Trân Châu đến chỗ này, lại mất thêm khoảng nửa giờ để mở khoá. Nếu không phải do bị Kiều Như An ngáng chân, căn bản sẽ không bị bắt lại.

Tư Hải Minh nắm lấy tay cô, ánh mắt rơi vào vết thương trên cánh tay, đôi mắt đen láy đau đớn âm ỉ: “Đau không?”

Đế Anh Thy liếc nhìn cánh tay của mình: “Không đau…”

Tư Hải Minh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tránh đụng vào vết thương, lẩm bẩm nói: “Sau này đừng nghĩ tới việc để anh rời xa em nửa bước”




“.” Đễ Anh Thy cắn chặt môi, nép vào vòng tay anh tỏ vẻ ngoan ngoãn khác thường.

Không có cách nào, cô chạy đi làm náo loạn lớn như vậy, còn tự mình hại chính mình, hiện tại còn không giữ được thấp giọng sao?

Có điều, không thể rời khỏi nửa bước sao? Vậy có nghĩa là cô đi đâu, Tư Hải Minh liền tới đó sao?

Vậy cô quá được giá rồi phải không?

Đên Bảo Thành, Đế Anh Thy căn bản không có quyền tự chủ, cả người nhẹ tênh được Tư Hải Minh ôm xuống xe.

Vào tới đại sảnh, bác sĩ đã ngồi đợi ở đó.

Đế Bắc Lâm không ở đó, vì vậy muốn mời một bác sĩ có thẩm quyền đến thật dễ như trở bàn tay.

Sau khi đặt Đế Anh Thy xuống, Tư Hải Minh nói: “Đến xử lý cho cô ấy”

Bác sĩ vội bước đến, kiểm tra vết thương cho Đế Anh Thy.

Tư Hải Minh đứng một bên quan sát, vẻ mặt luôn đăm chiêu. Thấy vết thương của Đế Anh Thy, sau đó nhìn thấy cô đau đớn cau mày.
“Nhẹ tay chút!” Tư Hải Minh ra lệnh, sợ Đế Anh Thy sẽ bị đau.

Cả người anh, bao gồm cả cảm xúc đều bị đè nén đến cực độ, thời khắc luôn để ý tới biểu cảm của Đễ Anh Thy.

“Cái đó…vết thương bị rách, chấm thuốc sẽ có chút đau..” bác sĩ run rẩy nói.

Đế Anh Thy không sợ, mở miệng nói với Tư Hải Minh: “Anh đừng làm khó ông ấy…”

“Ừm” Tư Hải Minh chịu đựng, cố gắng thả lỏng cơ thể, thế nhưng vẫn không thể điều chế cảm xúc.

Bác sĩ xử lý vết thương một cách cẩn thận, giống như trên tay đang cầm một bảo vật quý giá, sợ rằng chỉ sơ ý một chút sẽ làm vỡ. Ông ta sẽ không thể đền nổi!

Ông ta đương nhiên biết, vị tổ tông nhỏ này, chính là tiểu công chúa của nhà họ Đế, nhưng ông không biết người đàn ông bên cạnh này là ai, cũng không dễ chọc tức…

Dưới sự giám sát của Tư Hải Minh, bác sĩ cuối cùng cũng xử lý xong vết thương.

Trên cánh tay hầu như chỉ là những vết thương nhỏ nên không cần băng bó, vết nghiêm trọng nhất là do vết đạn bắn, nhưng cũng chỉ cần dùng thuốc là khỏi.

Bởi vì băng bó không có lợi cho việc phục hồi.

Toàn bộ đầu gối đã bầm tím, nhưng rất may không bị gãy xương.




Vừa xử lý xong, Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên đều đã quay trở về.

Hỏi bác sĩ về tình hình.

Hai anh em xót xa nhìn vết thương trên người Đế Anh Thy.

Đế Hoàng Minh nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay cùng những vết bầm trên đầu gối của cô, nói: “A Thy, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận khi sống trên đời này!”

“Là lỗi của em, đáng lẽ em nên nói trước với các anh..” Đế Anh Thy cúi đầu, có chút căn rứt.

“Uống chút nước đi” Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa ly nước lên miệng cô.

Đế Anh Thy liếc anh một cái, thầm nghĩ, cô đây là bị thương nhẹ, không phải bị đứt lìa bàn tay.

Trong khi Tư Hải Minh kiên quyết thúc giục, vì vậy cô đành phải uống vài ngụm.

“Em không có lỗi, lỗi là do những người đáng chết kia!” Tư Hải Minh nói.

“Mạng sống bị khống chế rồi, nếu không nói người đứng phía sau sai khiến ra, nhất định là muốn chết!” Tư Hạo Thiên hung ác nói. Rơi vào †ay anh ta, chính là có một cuộc sống tốt đẹp.




Đế Anh Thy nói: “Em còn cho rằng, các anh sẽ trách em vì em không nói cho các anh biết…”

“Tại sao không nói?” Đế Hoàng Minh nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Trong lòng các anh, em quan trọng hơn bất kỳ ai. Có trách, thì chỉ có thể trách mạng bọn họ không tốt” Đế Hoàng Minh lạnh lùng nói.

Đế Anh Thy căn môi, cô không chút nghi ngờ những lời anh cả nói, trước tới nay luôn là như vậy. Chỉ là Hành Chi cũng là người nhà…

“Hành Chỉ phạm sai lầm nên phải gánh chịu hậu quả” Đế Hạo Thiên nói: “Anh thấy nó ở nhà nên não có vấn đề rồi!”

Đế Anh Thy hỏi: “Anh ấy đã làm gì sai? Đây cũng không phải là điều mà anh ấy mong muốn mà?”

“Nó tự ý đi điều tra chuyện của anh ba em. Sau đó anh có bảo nó là đừng quản chuyện này. Kết quả, nó không những đi điều ra, mà còn thông đồng với Kiều Như An. Đây là điều mà người có não sẽ làm sao?”

Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Đế Anh Thy nghĩ tới đây liền tức giận: “Vậy cũng không thể trách anh Hành Chỉ được! Tại sao các anh lại giấu anh ấy? Cứ luôn nói rằng anh ba chưa chết, là đang giở trò, khiến anh ấy không dám nói với ai, như vậy có được không? Em tin anh Hành Chi sẽ không thể biết nó lại nghiêm trọng như vậy!”

“Kiều Như An và Tân Hành Chi kết thân, cứ cho rằng Tân Hành Chi không nói, nhưng cũng rất dễ bị bại lộ”

Đế Hạo Thiên nói Đế Anh Thy dừng lại: “Kiều Như An sao? Cô ấy sao rồi? Thận của cô ấy đã bị móc mất rồi, đã đưa đến bệnh viện chưa?” chỉ cần đưa đến bệnh viện điều tra, sẽ liền biết Kiều Như An có đang diễn kịch hay không.

Khổ nhục kế cũng sẽ sớm bị vạch trần.
“Đưa đến bệnh viện rồi, đang đợi tin tức” Đế Hạo Thiên vừa nói xong.

Nhẫn Đao từ bên ngoài đi vào, gật đầu nhẹ: “Anh cả, anh hai, Kiều Như An vẫn đang ở phòng cấp cứu, bác sĩ chủ trị nói một quả thận của cô ấy đã mị cắt mất rồi”

Đế Anh Thy giật mình: “Anh chắc chứ?”

“Lời của bác sĩ nói hẳn không có gì sai sót” Nhẫn Đao nói xong, lùi lại một bước sau đó xoay người rời đi.

Tư Hải Minh, còn có hai anh em Đế gia, mỗi người đều trở nên trầm mặc.

Đế Anh Thy nói: “Em còn cho rằng là Kiều Như An tính kế em, cho rằng cô ấy cùng với nhóm người kia đang diễn kịch cho em xem, nghi ngờ kia không phải là thận của cô ấy. Hoá ra, là em hiểu lầm cô ấy, chúng ta đều hiểu lầm cô ấy rồi..”

“Không phải của cô ấy thật tốt” Đế Hạo Thiên nói.

Đế Hoàng Minh không nói gì.

Đế Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh: “Anh nhìn đi, anh cũng có những lúc mắc sai lâm”

“Ừm” Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy lạ lãm nhìn anh, người này sao tự nhiên lại im lặng lạ thường? Cũng chỉ ‘ừm’ một tiếng. Từ lúc nói về Tân Hành Chi, anh đều không nói một câu nào.

Sau khi ăn xong bữa tối, Đế Anh Thy trở về phòng nghỉ ngơi, lân đầu tiên gọi điện thoại cho Tân Hành Chỉ.

Ngay khi vừa được kết nối, thanh âm khẩn trương của Tân Hành Chi truyền tới: “A Thy, em có sao không?”

“Em không sao rồi! Không cần lo lắng cho em”

“A Thy, anh xin lỗi. Nếu không phải do anh, em cũng không bị bắt, em cũng không phải sợ hãi…” tâm trạng của Tân Hành Chi dường như đang rất tồi tệ.




“Anh không được nói thế. Vậy nếu em bị bắt rồi, anh có đi cứu em không? Cho dù nó thật sự rất nguy hiểm?”

“Anh sẽ”

“Vậy thì được rồi. Anh là người nhà của em, anh gặp nguy mà em không làm được gì, vậy em thành cái gì rồi?

“A Thy..” giọng của Tân Hành Chi nghẹn lại: “Sau này không cần biết anh xảy ra chuyện gì, em cũng không cần phải quan tâm!”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

“Anh muốn em không quan tâm thì em đừng quan tâm!” Tân Hành Chỉ kiên quyết, buộc cô phải làm theo: “Cứu được anh, em mà xảy ra chuyện gì, anh sống cũng còn ý nghĩa gì nữa đây..”

“Hành Chi.

“Em có biết răng, đối với anh, em quan trọng thế nào không…”

Đế Anh Thy đang gọi điện thoại, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang đứng phía sau, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Tư Hải Minh đã vào phòng cô từ khi nào, đôi mắt đen sâu thẳm đang chằm chằm nhìn cô.

“Còn tình cảm anh dành cho em..”

Đế Anh Thy lấy lại tinh thầ nói, bước đến ban công, hỏi “không có gì, em không có chuyện gì nên anh yên tâm rồi. Ởnhà nghỉ ngơi thật tốt” đầu óc Tân Hành Chỉ tỉnh táo trở lại.

“Em biết rồi. Đúng rồi, Hành Chi, nếu anh không sao thì hãy đến bệnh viện thăm Kiều Như An, cô ấy không ổn lắm..” Đế Anh Thy có chút lo lắng.

Cô chỉ có thể nhắn nhủ lại với Tân Hành Chị, bởi vì với tình trạng hiện tại của cô, các anh trai và Tư Hải Minh đều muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, vì thế không cần hỏi cũng biết, tuyệt đối sẽ không cho cô đến thăm Kiều Như An.

“Được”
Sau khi cúp điện thoại, Đế Anh Thy quay mặt, nhìn thấy Tư Hải Minh nét mặt điềm tĩnh, đôi mắt vẫn đang nhìn cô chằm chằm không có nghe rõ lời của Tân Hành Chi nh vừa nói gì?

Đế Anh Thy bị nhìn như vậy có cảm giác như cô đã làm chuyện gì xấu.

Không phải chỉ là một cuộc điện thoại với Tân Hành Chỉ thôi sao…

Tư Hải Minh bước tới, cầm lấy điện thoại trong tay cô, mở màn hình, sau đó lại tắt đi, hỏi: “Quan tâm đến anh ta như vậy?”

“Anh ấy là người của Đế gia, có gì lạ đâu chứ..” Đế Anh Thy cảm thấy người này bắt đầu chọc tức mình, liền không muốn tiếp tục đề tài này, bước vào phòng ngủ.

Chưa đi được hai bước, cả người liền bị ôm lên.

“Anh..” Đế Anh Thy giật mình, hai bàn tay nhỏ bé bất giác bấu chặt vào bờ vai rộng lớn của anh.

Sau đó bị anh đặt trên giường.

Cơ thể của cô được một bóng đen che kín.

Đế Anh Thy ngây người, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc. Cho dù anh có ném cô xuống giường, nhưng cơ thể cô lại không bị tác động mạnh, an toàn rơi xuống.

“Em quá quan tâm anh ta.”

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1593-0


“Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh, anh không phải nói qua hai ngày.

mới tới đây sao? Sao lại nhanh như vậy?” Đế Anh Thy còn chưa hỏi anh, ngược lại bị anh chất vấn.

“Nếu không có chuyện thì đã không đến rồi”




Đế Anh Thy bị sự độc đoán của anh làm cho khó chịu, đẩy anh một cái: “Anh đứng dậy.”

Tư Hải Minh nheo mắt, nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô rồi ôm chặt vào lòng: “Ngủ chung đi”

Đế Anh Thy uy hiếp nhìn anh: “Anh không sợ các anh trai tôi sẽ ném anh ra ngoài sao?”

“Vì vậy em phải giúp anh”

“Tôi mới không giúp anh!” Đế Anh Thy tức giận, có cảm giác như hai người bọn họ là một đôi.

“Bảo bối ngoan” Tư Hải Minh vỗ nhẹ vào lưng cô.

“.” Đế Anh Thy trên mặt một đường đen. Coi cô là đứa trẻ sao?

Có điều thật kỳ lạ, Tư Hải Minh đã vào lâu như vậy, anh cả và anh hai không biết sao? Tại sao nếu biết rồi mà không đi vào ném Tư Hải Minh ra ngoài?

Tư Hải Minh nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rối bời, ánh mắt vừa độc đoán vừa ôn nhu.

Anh tất nhiên là nhân lúc bọn họ đang không quản tốt bảo bối của họ nên mới dám làm chuyện này rồi.

Đế Hạo Thiên đang xử lý những người bị bắt, điều tra xem còn kẻ nào chạy thoát hay không.

Đế Hoàng Minh rất khó đối phó, thế nhưng với chuyện này, anh ta cuối cùng cũng vẫn im lặng.

Bởi vì Tư Hải Minh nói, anh có thể lấy đi Đế Anh Thy bằng mọi giá.

Đến lúc đó, ai cũng không thể làm gì được anh.
Đế Anh Thy không hề nghĩ tới tình hình căng thẳng lúc đó.

Tư Hải Minh nói xong những lời đó liền cảm nhận được cái nhìn muốn giết người trên người Đế Hoàng Minh. Có điều, Đế Hoàng Minh lại bình tĩnh, cũng không động tay, chỉ xoay người rời đi.

Mà Tư Hải Minh lại không cảm thấy thoải mái.

Đế Hoàng Minh thế này, giống như đang xem một trò chơi không có hồi kết, mà quyền kết thúc trò chơi đang nằm trong tay anh ta vậy…

Tư Hải Minh nhìn chăm chằm vào người trong lòng, anh trước khi có được trái tim của cô, cũng đã đứng trên bờ vực của sự thất bại.

Cô không muốn đi cùng anh…

Đế Anh Thy không muốn đối mặt với Tư Hải Minh, muốn lật người, liền bị chặn lại: “Bị thương”

Đế Anh Thy buồn chán, muốn nói anh ngủ bên này. Thế nhưng như vậy không phải là đồng ý ngủ cùng anh hay sao?

Không dám mở miệng: “Tư Hải Minh, ngủ phòng của anh đi!”

Tư Hải Minh nâng căm cô lên: “Em vừa rời khỏi anh liền đã gặp chuyện, vậy nên nghe lời anh đi!”

“.” Đế Anh Thy cứng họng. Cái này có thể trách cô sao?




Hơn nữa, ngủ trong phòng có thể phát sinh chuyện gì?

Lại nói, mối quan hệ của bọn họ tốt vậy sao? Tốt đến mức này sao?

Nằm cùng với Tư Hải Minh trên một chiếc giường, cô càng nhớ lại những chuyện đã phát sinh ở thủ đô.

“Nếu như tôi không muốn thì sao?”

“Anh liền đem bọn trẻ tới”

“Tư Hải Minh, anh đây là đang uy hiếp!”

“Ừm, uy hiếp”

“.” Đế Anh Thy nhắm mắt, cố chịu đựng tình cảnh trước mắt.

Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy mức độ chịu đựng của bản thân quá cao rồi.

Thực ra buộc phải chấp nhận với thái độ tiêu cực sao?




Nếu không thì có thể làm gì được?

Dù sao thì cô cũng không thể cho anh loại cơ hội này nữa!

Nhìn thấy người trong lòng giấy dụa một hồi, cuối cùng thì cũng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh đang ôm lấy cánh tay bị thương của Đế Anh Thy để tránh cho cô vô tình chạm vào vết thương khi cô ngủ say.

Môi mỏng mím lại, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Không ngủ được, anh hôm nay rất sợ, sau này cô đừng có nghĩ tới chuyện có cơ hội một mình đi ra ngoài nữa…

Tên đại ca rơi vào tay của Đế Hạo Thiên, bị trói vào ghế điện rồi bị tra tấn không biết là sống hay đã chết.

Bên này hai tên đàn em của anh ta thì bị treo ngược lên không trung, tay bị khoét một lỗ, máu chảy ra từng hàng, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất.

Giống như đang đếm ngược với sự sống, mỗi giọt nước là một bước gần hơn với cái chết.

Tên đàn em bị doạ sợ hết hồn, cầu xin tha mạng, nhưng vô ích.

Đế Hạo Thiên bước vào phòng tra tấn và liếc nhìn tên đại ca. Anh ta lại đi tới trước mặt tên đàn em, nhìn trái phải sau đó liền trực tiếp rút súng ra, dí súng vào họng của một tên. Trực tiếp bóp cò, đơn giản và gọn gàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom