-
Chương 171-175
Chương 171: Độc tính phát tác
Trần Dương lúc này vô cùng mừng rỡ!
Thánh Tử đấy, vừa nghe đã thấy địa vị cao rồi!!
"Trần Dương, hôm nay đừng rời đi." Mộc Thuyên nhìn anh nói: "Giáo chủ đang bế quan, phải hai ngày nữa mới có thể xuất quan, anh vừa mới được phong làm Thánh Tử, sẽ có một bữa tiệc để chúc mừng Thánh Tử của Thần Giáo chúng ta, tên là "Nghênh Thánh Yến". Anh là nhân vật chính, không thể vắng mặt."
Các vị Thánh Tử trước đây sau khi nhậm chức, trong giáo đều sẽ tổ chức tiệc nghênh Thánh, thứ nhất là để chiêm ngưỡng Thánh Tử, thứ hai đây cũng là một dạng thể hiện thân phận.
Đây là giáo quy, không thể thay đổi.
Trần Dương không hiểu chuyện này, đành gãi đầu cười ngượng nói: "Chuyện này... không cần phải phiền phức như vậy."
Đã tới Băng Hỏa Đảo lâu như vậy, cũng không biết bên Lý Thiên Bá thế nào rồi.
Trần Dương lo lắng vô cùng, chỉ muốn nhanh chóng trở về thành phố Đông Hải.
Anh không có hứng thú với bữa tiệc Nghênh Thánh Yến này.
Cái gì?
Anh ấy còn không muốn tham gia?
Lúc này biểu cảm của những người xung quanh thay đổi ngay lập tức.
Ánh mắt nhìn Trần Dương giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Mộc Thuyên cũng cau mày lại: "Trần Dương, anh là Thánh Tử, nhất định phải tham dự bữa tiệc Nghênh Thánh này, nếu không có mặt thì còn gọi là "Nghênh Thánh Yến" gì nữa? Đây không phải là không coi giáo quy của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta ra gì à? "
Mộc Thuyên nặng giọng, Trần Dương lại càng hoảng sợ.
Xem ra bữa tiệc này không tham gia thì không được rồi.
Trần Dương trong lòng thở dài, người ta là đao thớt, mình là cá thịt, thôi bỏ đi, ở thêm một đêm thôi mà.
Nhưng mà, trên đảo có nhiều dược liệu luyện đan như thế, mình có thể nhân cơ hội hái thêm một ít.
Nghĩ thầm, Trần Dương mau miệng nói: "Phu nhân hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nghĩ, lần đầu tiên đến thánh địa của giáo phái đã được đối đãi tốt như vậy, thuộc hạ được ưu ái quá. Vừa rồi thuộc hạ đã quyết tâm, từ nay về sau thề chết trung thành với Nhật Nguyệt Thần Giáo, trung thành với Giáo chủ và Phu nhân!"
Vẻ mặt Trần Dương nghiêm túc thành thật, khiến Triệu Uy Võ ở bên cạnh bĩu môi khinh thường, thầm nghĩ đúng là quỷ nịnh hót!
Quả nhiên, sau khi nghe Trần Dương nói xong, sắc mặt của Mộc Thuyên dịu đi không ít, gật đầu, "Hiếm mà có được tấm lòng trung thành này của anh, tôi rất vui mừng. Được rồi, cứ như vậy đi, mọi người lui xuống đi."
Nói xong, cô ta đứng dậy khỏi chiếc ghế rồng, xoay người đi về đại điện phía sau trong sự bao quanh của các thị nữ.
"Cung tiễn phu nhân."
Giờ phút này, mọi người trên quảng trường đều cùng quỳ xuống, hạ thấp giọng, đồng thanh hô vang, chấn động bầu trời.
Cái quái gì vậy, Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo và Phu nhân ở trên Băng Hỏa Đảo này, nhất định chính là hoàng đế và hoàng hậu, thời đại nào rồi mà còn hơi tí là quỳ xuống, đây không phải là phong kiến lạc hậu hả!
Đương nhiên, Trần Dương cũng chỉ dám nói mấy lời này trong lòng, anh cũng quỳ theo mọi người ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu xuất thần của Mộc Thuyên.
Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo này đúng là có phúc, lại có một người vợ như hoa như ngọc thế này.
Thật khiến cho người khác phải ghen tị!
Nhưng điều mà Trần Dương không biết là, Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mấy năm trước đã mừng thọ 60 tuổi, là một ông già thật sự.
...
Đêm trên biển tối nhanh vô cùng, mới sáu giờ rưỡi, sắc trời đã tối om.
Cơ mà, toàn bộ đảo Băng Hỏa Đảo đã thắp đèn đuốc sáng trưng, vì Trần Dương mà tổ chức một bữa tiệc Nghênh Thánh lớn.
Pháo hoa chiếu sáng toàn bộ Băng Hỏa Đảo. Hàng trăm vũ công uốn éo thân hình khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, Trần Dương có thể nghe thấy cả tiếng nước miếng chèm chẹp của các đệ tử trong giáo bên cạnh.
Trong bữa tiệc, Trần Dương là nhân vật chính tuyệt đối, mặc dù có người coi thường anh, nhưng hầu hết mọi người đều ân cần mời rượu Trần Dương. Dù sao anh cũng đã trở thành Thánh Tử rồi, nịnh bợ chút cũng chẳng sao.
Triệu Uy Vũ ngồi một bên tức giận không ngừng rót rượu!
Đương nhiên, Trần Dương không quên, ngay từ đầu anh đã mời rượu giáo chủ phu nhân!
Những người mời rượu anh Trần Dương không từ chối ai cả, không đến một trăm thì cũng phải bảy tám mươi người, dù tửu lượng của Trần Dương có tốt cỡ nào thì cũng không chịu nổi.
Nhưng anh không quên, lát nữa khi bữa tiệc kết thúc, mình còn phải đi lấy trộm thuốc nữa.
Vậy nên anh lặng lẽ điều động chân khí trong cơ thể để ép rượu ra ngoài.
Bữa tiệc Nghênh Thánh kéo dài đến tận khuya.
Khi đi ra khỏi đại điện, mọi người bên trong đều ngất lên ngất xuống hết rồi, Trần Dương nhân cơ hội đi vệ sinh, vội vàng đi đến bên bờ biển nơi có đầy ắp linh thảo.
Lần này, Trần Dương có thể nói là trúng lớn rồi, anh nhặt hết linh dược quan trọng nhét đầy túi của mình, cho đến khi không thể chứa được tí linh dược nào nữa, Trần Dương mới hài lòng rời khỏi vườn thuốc.
Nhiều thảo dược như vậy, phát tài rồi!
Phòng của Trần Dương cách phòng giáo chủ phu nhân không xa, dù sao cũng là Thánh Tử có địa vị cao quý mà, làm sao có thể chen chúc một chỗ với đám đệ tử được.
Cơ mà khi đi ngang qua phòng giáo chủ phu nhân, Trần Dương vẫn bước nhẹ vì sợ kinh động đến Mộc Thuyên.
Tuy nhiên, khi Trần Dương đi ngang qua cô ta, anh đột nhiên dừng lại!
"A..."
Chỉ nghe thấy trong phòng Mộc Thuyên truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ, như đang khóc!
Mẹ kiếp, giáo chủ phu nhân ở trong phòng làm gì thế?
Cái âm thanh phát sinh vào nửa đêm nửa hôm này, đừng nói là...
Nghĩ đến vóc người tha thướt của giáo chủ phu nhân lúc ban ngày, thân hình đầy đặn kia giấu trong chiếc áo phượng chói mắt, Trần Dương nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Lòng hiếu kỳ đã dụ anh đi tới cửa.
Nhưng mà, dù bước chân của anh có nhẹ thế nào, ở trong đêm đen tĩnh mịch này cũng vô cùng rõ ràng.
Vừa phát hiện tiếng động, trong phòng phát ra giọng nói của Mộc Thuyên: "Ai ở bên ngoài đó, mau... mau vào đi."
Trần Dương vốn là muốn quay đầu rời đi, nhưng nghe giọng Mộc Thuyên có gì đó không đúng, dường như có vẻ hết sức đau khổ.
Không do dự, anh đẩy cửa bước vào.
Song, khi anh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cả người Trần Dương đều bối rối.
Trong căn phòng tràn ngập hương thơm, Mộc Thuyên mặc một chiếc áo bán trong suốt, cuộn mình trên giường, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Trên gương mặt tràn đầy sự đau đớn!
Mẹ nó, Trần Dương hiểu ngay lập tức.
Giáo chủ phu nhân, đây là... Âm Dương Sinh Tử Đan phát tác!
Lúc trước độc dược của Ân Trường Không bị phát tác cũng là dáng vẻ như thế này.
Chỉ cần gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhất định phải dùng Âm Dương Sinh Tử Đan.
Ngay cả giáo chủ phu nhân cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy ánh mắt Trần Dương, Mộc Thuyên cũng có chút tức giận.
Lúc này áo của cô ta đều đã thấm đẫm mồ hôi, dính một lớp mỏng trên người mặc như không mặc, nếu không phải còn có cái yếm bên trong thì cô ta... coi như ở trần rồi!
Nhưng mà lúc này, cô ta cũng không có thời gian để để ý đến chuyện này! Độc tính của Âm Dưng Sinh Tử Đan trong người cô ta phát tác, mạng cũng sắp mất rồi, làm gì còn tâm trí mà để ý chuyện khác nữa!
Hôm nay vốn là ngày cô ta dùng thuốc giải, bình thường lúc này Giáo chủ đã sớm ban thuốc giải rồi, nhưng bây giờ Giáo chủ đang bế quan, không ai dám đến quấy rầy, dám quấy rầy Giáo chủ thì tuyệt đối sẽ sống không bằng chết!
Trên khuôn mặt Mộc Thuyên đầm đìa mồ hôi, đôi môi đỏ mọng mở khẽ thúc giục: "Trần Dương, anh... mau nhìn xem, trong hộp trên bàn trang điểm có còn thuốc giải không..."
Trần Dương đi tới bàn trang điểm, mở chiếc hộp trên đó ra, bên trong trống rỗng.
"Phu nhân, bên trong không có gì cả.", Trần Dương nói.
Mộc Thuyên tuyệt vọng!
Lẽ nào mình phải chết sao?
Cô ta cảm giác mình lúc thì lạnh lúc thì nóng, một lúc lại cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang cắn xé mình, thân thể mềm mại không ngừng lăn lộn, giống như một mỹ nhân xà đang lột xác.
Hình ảnh này kích thích không gì sánh được, "Trần Dương nhỏ" đã có ý kiến rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn khô nóng trong lòng, trầm giọng nói: "Phu nhân đừng nóng vội, tôi có thuốc giải."
Cái gì?
Anh có thuốc giải?
Mộc Thuyên hoài nghi nhìn Trần Dương, mấy trăm năm nay, vì để khống chế đệ tử Thần Giáo, chỉ có giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mới biết cách luyện chế thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử đan.
Ngay cả cô ta là Giáo chủ phu nhân cũng không có tư cách biết, tên Trần Dương này vừa gia nhập vào Băng Hỏa Đảo không lâu, tại sao lại có thuốc giải?
Mộc Thuyên căng thẳng nhìn Trần Dương, không phải là anh ta cố ý lừa gạt mình, sau đó nhân cơ hội sàm sỡ mình chứ?
Cô ta biết sức hấp dẫn của bản thân mình như thế nào, nếu không có Giáo chủ, cô ta đã sớm bị đám đàn ông ở Nhật Nguyệt Thần Giáo ăn đến không còn xương rồi.
Nghĩ đến đây, một tia hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt Mộc Thuyên, giờ phút này đã trúng độc, cô ta căn bản không có sức phản kháng, chẳng lẽ trước khi chết còn không giữ nổi trong sạch?
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, hành động của Trần Dương đã nằm ngoài dự tính của cô ta.
Chỉ thấy anh dạo qua phòng một vòng, thuận tay cầm lên một cái ấm pha trà, sau đó đổ hết nước đi, rồi lại tìm một cái chậu sứ ở góc phòng.
Ngay lập tức, Trần Dương dâng lửa lên trong chậu sứ.
Nguyên liệu làm ra thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử đan chủ yếu là Hoa Song Sắc, lần trước anh đã giúp nhóm Ân Trường Không luyện chế một lần, cho nên khi trộm thuốc lần này, anh cố ý hái thêm một ít.
Mộc Thuyên nằm trên giường, vẻ mặt đau đớn mờ mịt.
Anh ta... rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Luyện chế thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử Đan ư?
Không, điều này không thể nào!
"A!"
Nghĩ đến đây, Mộc Quân phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, bây giờ người cô ta như một bên chìm trong băng lạnh, một bên như đặt trên lửa nóng, đau đớn không tả xiết.
Độc tính của Âm Dương Sinh Tử Đan này không phát tác toàn bộ một lúc mà sẽ ngấm từ từ, lúc đầu có thể chịu đựng được, nhưng thời gian càng lâu, đau đớn cũng càng sâu!
Có người kể hồi còn trẻ có kẻ phản bội Thần Giáo, khi độc tính bùng phát, người đó xé hết da thịt trên người, máu me be bét, nửa người đông thành băng, nửa người lại toát ra mùi thịt nướng.
Độc tính thật kinh khủng!
Trần Dương đang hết sức tập trung luyện đan, lúc này Mộc Thuyên đang lăn lộn trên giường, quấy rầy nghiêm trọng anh luyện đan.
“Trần Dương, đừng để tôi nhúc nhích!" Mộc Thuyên đau đớn nói, lúc này ý thức của cô ta còn rất tỉnh táo, cô biết, Trần Dương có thể thật sự đang luyện đan, cho nên cô không thể quấy nhiễu anh!
Trần Dương gật đầu, luyện đan là một việc rất tiêu hao tinh thần, phải hết sức tập trung.
Hơn nữa, khi luyện đan anh còn phải thúc động chân khí trong cơ thế, cái này càng không được quất rầy, nếu có điều gì không ổn với chân khí thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Anh nhìn thấy trên bình phong bên cạnh có một chiếc thắt lưng màu vàng, chính là thắt lưng bó eo của cô ta, anh bước tới, cầm trong tay rồi đi tới bên giường: "Phu nhân, đắc tội rồi!"
Nói xong, Trần Dương buộc chặt tay và chân của cô ta bằng chiếc thắt lưng, sau đó nhét cái yếm thêu uyên ương vào đôi môi đỏ mọng của Mộc Thuyên.
Chương 172: Tẩu hỏa nhập ma
Một tiếng sau.
Trần Dương mỉm cười lấy đan dược ra khỏi bình sứ.
Chân khí quả nhiên lợi hại hơn nội khí, tốc độ luyện đan gần như tăng lên gấp đôi.
Mộc Thuyên sững sờ, nhìn viên đan dược trong tay Trần Dương không chớp mắt, trời ơi, anh ta thật sự biết luyện đan!
Trần Dương thở dài một hơi bước tới, nếu không phải trong lúc nguy cấp, anh cũng không bao giờ để lộ bí mật mình biết luyện đan ra!
Ôi, anh cái gì cũng giỏi, nhưng trái tim lại quá mềm yếu, nhất là khi gặp người đẹp.
Vừa nghĩ, anh vừa lấy khăn lụa trong miệng Mộc Thuyên ra, đưa viên thuốc vào miệng cô ta.
Làm xong những việc này, Trần Dương yên lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi, nói thật là anh không lo lắng về hiệu quả của đan dược, điều mà anh lo lắng chính là đã làm lộ ra việc mình biết luyện thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử đan, Giáo chủ phu nhân liệu có nói cho Giáo chủ biết không?
Đây chính là điều tối kỵ, nếu để cho Giáo chủ biết mình biết luyện chế thuốc giải, nhất định sẽ làm lung lay địa vị chí cao vô thượng của ông ta, dù sao ông ta dựa vào thuốc giải mới có thể khống chế đệ tử Thần Giáo.
Mộc Thuyên không biết Trần Dương đang nghĩ gì, chỉ biết là sau khi đan dược tan vào trong miệng thì miệng tràn ngập mùi thơm ngát, ban đầu cô ta còn hoài nghi, nhưng thuốc giải trôi vào bụng, cảm giác hàng nghìn con kiến cắn nhất thời giảm bớt đi không ít.
Mộc Thuyên sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Trần Dương, sao anh có thể luyện chế ra thuốc giải?” Mộc Thuyên không khỏi kinh ngạc hỏi.
Thuốc giải vào trong bụng, độc tính đã giảm bớt, chưa đến một phút, Mộc Thuyên vừa rồi còn đang hấp hối đã trở nên hăng hái.
Trần Dương có chút lo lắng đáp: "Thuộc hạ vô tình nhìn thấy trong một quyển sách cổ, vốn tưởng là giả, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại luyện ra thật."
Mộc Thuyên gật đầu, không hề nghi ngờ lời nói của Trần Dương, dù sao ấn tượng của cô ta với Trần Dương rất tốt, cô ta nhìn Trần Dương tán thưởng: "Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cho anh làm Thánh Tử thật là một quyết định sáng suốt."
Nói xong cô ta liếm đôi môi đỏ mọng: "Được rồi, tôi còn có một nhiệm vụ ở đây, phải giao cho anh làm, khi nào anh về thành phố Tây Xuyên thì giúp tôi tìm một thứ!"
Trần Dương hết nói nổi, vừa mới cứu cô ta xong, còn chưa kịp thở, cô ta đã giao nhiệm vụ cho luôn rồi, này cũng hơi ép người đó nha.
“Phu nhân, xin cứ nói.” Mặc dù không muốn nhận nhiệm vụ, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Mộc Thuyên nói: "Tối hôm nay tôi nhận được tin, sáu đại môn phái sẽ liên hợp thành lập một học viện tu luyện ở thành phố Tây Xuyên, tên là Học viện Lục Phái, sau đó sẽ đào tạo các đệ tử ưu tú cho sáu đại môn phái."
Học viện Lục Phái? Tên này cũng low quá đi mất, nhưng mà học viện do sáu đại môn phái thành lập thì gọi là Học viện Lục Phái cũng đúng.
Nhưng tại sao mình ở Tây Xuyên mà không hay tin gì?
"Hai ngày nữa học viện này sẽ mở cửa tuyển sinh, tất cả còn đang chuẩn bị!"
Dường như đã biết thắc mắc trong lòng Trần Dương, Mộc Thuyên chậm rãi giải thích.
Trần Dương gật đầu, thảo nào không nhận được tin tức, hóa ra là như vậy!
Nhưng anh cũng thầm kinh ngạc!
Người bình thường trên thế giới hiện nay còn chưa biết tu luyện, một khi học viện này được thành lập, e rằng toàn bộ thành phố Tây Xuyên sẽ sôi trào.
"Sau khi học viện này thành lập, chắc hẳn sẽ có rất nhiều con em nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên đến đăng ký, tới lúc đó, anh tìm cách trà trộn vào trường học, giúp tôi tìm một quyển kinh thư tên là 'Thái Cực Kinh'."
Thái Cực Kinh?
Trần Dương sửng sốt một chút, sau đó đau khổ nói: "Phu nhân, có thể cho tôi một chút gợi ý không, học viện này nhiều người như vậy, tôi tìm ở đâu?"
Mộc Thuyên cười nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, hiệu trưởng học viện này là Trương Viễn Kiều của phái Võ Đang, Thái Cực Kinh nằm ở trên người Trương Viễn Kiều, anh nghĩ cách trộm đi."
Trời má.
Nghe tên đã biết người này không dễ chọc, người có thể làm hiệu trưởng, thực lực chắc chắn là rất mạnh.
Thế nhưng, lời đã nói ra, anh không còn cách nào khác đành phải đồng ý: "Phu Nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Dương nói xong, không khỏi nhìn về phía Mộc Thuyên.
Lúc này tay chân cô ta vẫn bị trói, đường cong uyển chuyển duyên dáng, Trần Dương nhìn mà đỏ hết cả mắt lên rồi.
Mộc Thuyên bị ánh mắt nóng rực như lửa kia nhìn có chút không được tự nhiên, trừng mắt liếc anh một cái: "Còn không mau cởi trói cho tôi!"
"À, vâng vâng!” Trần Dương vội vàng chạy tới cởi dây.
Nhưng mà vừa nãy anh trói chặt quá, cộng thêm giáo chủ phu nhân không ngừng giãy dụa, làm cái nút thắt cởi được của anh thành cái nút tịt luôn rồi.
Kết quả là vật lộn nửa ngày vẫn không cởi ra được, Trần Dương gấp đến toát hết mồ hôi.
Nhất là khi tháo sợi dây, cứ vô tình đụng vào cơ thể mềm mại của cô ta, cảm giác ngây ngất khiến bụng dưới của Trần Dương căng thẳng.
Khoảnh khắc bị chạm vào, cơ thể mềm mại của Mộc Thuyên run lên, nơi Trần Dương chạm qua bắt đầu nóng lên, cả người mềm nhũn.
Mặc dù được tôn là Giáo chủ phu nhân, nhưng cô ta với giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ không phải là vợ chồng đích thực.
Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tuổi tác quá lớn, cộng thêm mấy năm mới vào giang hồ bị thương không ít, nơi đó đã phế từ lâu.
Kết hôn với cô ta chỉ để che mắt thiên hạ.
Cô ta là Giáo chủ phu nhân được mọi người tôn kính.
Người đàn ông nào dám thân mật với cô ta chứ?
Trần Dương thực sự là người đầu tiên.
Mộc Thuyên là một người phụ nữ có thân thể và tinh thần bình thường, làm sao có thể không có cảm giác được, nhất là mùi hương nam tính trên cơ thể Trần Dương lại càng trêu chọc cô ta, khiến trong lòng cô ta nảy lên một cảm giác rung động trước đây chưa từng có.
Cô ta cắn răng, nhỏ giọng nói: "Đừng... đừng cởi nữa, trong ngăn kéo có kéo, cắt dây luôn đi."
"Được!"
Trần Dương đáp lại, bước tới mở ngăn kéo, trong quả nhiên có một cái kéo.
Hửm?
Đây là cái gì?
Bên cạnh chiếc kéo, có một cây linh chi kỳ dị. Cây linh chi này có chút thú vị, toàn thân màu đỏ, bên trong như có nham thạch nóng chảy lưu động.
Đây là loại linh chi gì, cũng quá kỳ quái rồi.
Chẳng lẽ, đây không phải là linh chi?
"Phu nhân, đây là gì thế?" Trần Dương vẫn không thể nhịn được tò mò, cầm lấy cây linh chi lên, tò mò sò hỏi.
Mộc Thuyên nhìn lướt qua: "Cái này gọi là 'Hỏa Linh Chi', nó không những có thể nâng cao thực lực của người tu luyện, mà còn có thể củng cố cảnh giới, là một loại linh dược cực kỳ hiếm có, là Giáo chủ tặng cho tôi."
Vừa nói xong, Mộc Thuyên khẽ cười: "Vừa hay tôi đang không biết thưởng cho anh cái gì, giờ được rồi, anh vừa mới giúp tôi giải độc, cây linh chi này thưởng cho anh."
Hỏa Linh Chi!
Vừa nghe đã thấy chính là bảo bối tốt!
Vừa hay hiện tại anh vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên, cảnh giới còn chưa vững, đang lo lắng không biết làm sao để củng cố cảnh giới, không ngờ rằng giáo chủ phu nhân lại tặng cho linh chi.
Haha, đúng là đang ngủ gật thì được cho gối!
Sau khi ăn cây linh chi này, nhất định có thể củng cố cảnh giới.
Trần Dương còn chẳng thèm nghĩ, nhét luôn Hỏa Linh Chi vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng.
"Sao anh lại ăn trực tiếp như thế?"
Mộc Thuyên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: "Cây Hỏa Linh Chi này dược tính rất mạnh, không thể ăn trực tiếp, cần phải thái lát dùng cùng với thuốc Đông y để trung hòa dược tính, nửa tháng mới được uống một lần."
Gì cơ?
Còn cần dùng thuốc Đông y để trung hòa dược tính?
"Sao phu nhân không nói sớm hơn!" Trần Dương khóc không ra nước mắt: "Phu nhân, tôi ăn trực tiếp vậy rồi thì sẽ thế nào?"
Sẽ không chết vì dược lực chứ?
Mộc Thuyên lắc đầu thở dài: "Tôi cũng không biết nữa, vì cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy ai ăn Hỏa Linh Chi như thế."
"Ôi!"
Trần Dương thở dài.
Thôi bỏ đi, kệ nó, cởi trói cho phu nhân trước đã.
Trần Dương cầm lấy cây kéo đi tới, vừa chạm vào cô ta liền cảm thấy toàn thân nóng rực, giống như có vô vàn đám lửa thiêu đốt bụng dưới.
"Nóng quá!"
Trần Dương mặt đỏ bừng, đỉnh đầu bắt đầu bốc khói trắng!
Vừa nhìn là biết dược hiệu của Hỏa Linh Chi đã phát tác.
Hỏa Linh Chi là một loại linh dược rất mạnh, ban đầu cần hơn mười loại thuốc Đông y để trung hòa mới có thể dùng, nhưng Trần Dương lại trực tiếp nuốt cuống. Năng lượng ẩn chứa trong Hỏa Linh Chi xông vào trong cơ thể anh trong chớp mắt, làm sao anh có thể chịu được!
"Nóng quá, nóng chết tôi mất!"
"A!"
Trần Dương cảm thấy cả người mình như sắp bị thiêu! Như thể nham thạch nóng chảy đang chảy trong cơ thể mình, cảm giác nóng cháy thống khổ khiến anh hét lớn một tiếng rồi nằm lăn lộn trên mặt đất.
"Phu nhân, người tôi bốc cháy rồi, nóng quá, đây rốt cuộc là chuyện gì!" Trần Dương lăn lộn trên mặt đất, hất đổ bàn ghế.
Mộc Thuyên nhíu mày, nghiêm túc nói: "Đây là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma."
Cái gì?
Tẩu hỏa nhập ma?
Nghe thấy bốn chữ này, Trần Dương tuyệt vọng.
“Tôi khó chịu, tôi khó chịu quá!” Trần Dương không ngừng lăn trên mặt đất, vô cùng đau đớn! Anh cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, gần như toàn thân sắp bốc cháy, bắt đầu xé rách quần áo!
"Xoạt!"
Quần áo trên người Trần Dương bị rách.
"Trần Dương, anh.", mặt Mộc Thuyên thoáng chốc đỏ bừng.
Đúng lúc đó, Trần Dương đột nhiên nhìn về phía cô ta! Trong mắt hằn lên tia lửa mãnh liệt.
Anh cảm thấy một ngọn lửa bùng lên từ dưới đan điền của mình! Ngọn lửa quỷ dị này khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Anh cần phải trút được ngọn lửa tà ác trong người này ra ngoài, không thể để ngọn lửa này thiêu chết!
Trần Dương nhìn chằm chằm Mộc Thuyên, lập tức nhào qua!
"Trần Dương, anh tỉnh táo lại. Tôi giáo chủ phu nhân, anh, anh không được vô lễ!"
Xoạt!
Vừa dứt lời, Trần Dương liền trực tiếp nhào lên, xé nát áo khoác mỏng tang như cánh ve sầu trên người cô ta.
Lúc này Mộc Thuyên bị trói, không thể nào giãy dụa được.
Môi Trần Dương hôn lên không hề báo trước.
Hơi thở của anh phả vào mặt, trên cổ, trên xương quai xanh, Mộc Thuyên chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, cơ thể mềm nhũn ra.
Đột nhiên cô ta cảm thấy dưới người mát lạnh, rồi một cơn đau bất chợt truyền đến.
“A!” Mộc Thuyên kìm không được hét lên, cắn chặt môi.
Chương 173: Một phen sống mái
Cùng lúc đó, thành phố Tây Xuyên, biệt thự Thiên Mộng Viên.
Tô Diệu vừa ngừng livestream, trang điểm mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa nãy, Lý Mật gọi cô đi mua sắm.
Thời tiết bên ngoài hôm nay khá đẹp, nhưng Tô Diệu lại cảm thấy không vui.
Sau khi Lý Thiên Bá bị chém tại Bar Shepherd đêm qua, người của Lý Thiên Bá đã vội vã chạy đến.
Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, Thẩm Lãng đành để Tô Diệu về trước.
Lý Thiên Bá giống như ông trùm của Tây Xuyên, Thẩm Lãng chọc phải anh ta, chỉ sợ sẽ gặp rắc rối lớn, không biết tình hình hiện tại thế nào rồi.
Đêm qua Tô Diệu không ngủ được, cả đêm cứ trằn trọc lo lắng.
Trong buổi livestream buổi sang cô cũng không hề chú tâm, phát qua loa khoảng hai tiếng, rồi vội vàng tắt đi.
Anh ấy sẽ không gặp rắc rối gì đấy chứ.
Đầu óc Tô Diệu cứ suy nghĩ lung tung.
Ù ù.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên.
Cầm điện thoại di động lên xem, thấy đó là tin nhắn của Thẩm Lãng gửi đến, cô lập tức vui mừng.
“Diệu Diệu, chuyện xảy ra ngày hôm qua không làm em sợ chứ?” Ẩn trong từng con chữ là sự quan tâm và lo lắng.
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Tô Diệu đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên tự lúc nào.
Có vẻ như anh ấy vẫn ổn.
Tô Diệu nhanh chóng trả lời: “Tôi không sao, anh không sao chứ? Thế lực Lý Thiên Bá kia ở thành phố Tây Xuyên rất mạnh. Anh đánh anh ta tối hôm qua. Anh ta chắc chắn sẽ không tha cho anh. Nhất định phải chú ý an toàn nhé.”
Bên kia, Thẩm Lãng cong môi cười, nhắn lại: “Yên tâm, thực sự thế lực của Lý Thiên Bá ở thành phố Tây Xuyên khá mạnh, nhưng chưa đủ để tôi phải bận tâm, hắn muốn động vào tôi là điều không thể.”
Nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời, Tô Diệu hoàn toàn yên tâm.
Ngay lập tức, Thẩm Lãng gửi một tin nhắn khác đến: “Diệu Diệu, buổi tối hôm qua của chúng ta đã bị Lý Thiên Bá phá hỏng. Tôi rất xin lỗi, để bù đắp, hay là chúng ta hẹn nhau tối nay nhé? Vẫn ở Bar Shepherd được không?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thẩm Lãng lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tối hôm qua sau khi về, tôi đến nhắm mắt cũng cười. Chỉ cần nghĩ đến em, nỗi buồn của tôi đều tan biến hết.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng Tô Diệu liền cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
Anh chàng Thẩm Lãng này trẻ trung giàu có thì khỏi phải bàn, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, đối xử chân thành với mọi người, với mình thì càng khỏi phải nói, vô cùng hào phóng.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, làm gì có cô gái nào có thể cưỡng lại được.
Nghĩ đến đây, Tô Diệu gần như không chút do dự đáp: “Được, vậy tối nay gặp.”
Phía sau đoạn tin nhắn còn kèm theo một icon lè lưỡi.
Sau khi nhận được tin nhắn, Thẩm Lãng sờ sờ cằm, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân thứ năm của thành phố Tây Xuyên.
Trên tầng ba của khoa nội trú, hàng trăm người đàn ông lực lưỡng đứng trong bóng tối, chật kín cả lối đi, ai nấy đều đằng đằng sát khí, khí thế ngút trời, khiến những người khác đang khám bệnh sợ hãi không dám đi qua.
Họ đều là người nhà họ Lý.
Không ai dám tùy tiện đi lại, ngay cả bác sĩ cũng không dám lớn tiếng, một vài y tá nhát gan, chân còn run lên vì sợ hãi.
Nhiều đàn ông to lớn lực lưỡng như vậy, ai nhìn vào mà không thấy sợ hãi cơ chứ.
Đứng trước mặt những người đàn ông to lớn này là một ông già mặc bộ trang phục từ thời Đường màu đen, tay cầm gậy, vẻ mặt lo lắng và không ngừng nhìn về phía phòng mổ.
Người này không ai khác mà chính là ông nội của của Lý Thiên Bá, ông Lý Thế Hùng.
Kể từ sau lần mừng thọ thứ 70, ông ấy đã giao mọi trọng trách của gia tộc cho Lý Thiên Bá, còn bản thân ông ấy thì đến trang viên ở ngoại ô để dưỡng lão, chém giết hơn nửa đời người, lúc về già trồng hoa, nuôi chim, khi rảnh rỗi ngắm chút đồ cổ, chờ đợi cháu nội sinh chắt, đời này thế là mãn nguyện rồi.
Sau khi kết thúc cuộc họp tổng kết quý của gia tộc đêm qua, ông ấy ngủ ở nhà cũ, nhưng vào nửa đêm, khi người quản gia gõ cửa và nói rằng Lý Thiên Bá bị chém, Lý Thế Hùng vừa kinh hãi và tức giận, vội vã rời khỏi trang viên ngoại ô đến bệnh viện.
Từ đêm qua đến giờ đã hơn mười tiếng, Lý Thiên Bá vẫn luôn trong phòng cấp cứu, đến bây giờ cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Lý Thế Hùng lo lắng không thôi, ông ấy chỉ có một đứa cháu trai này, nếu nó có mệnh hệ nào thì ông ấy làm sao mà sống được.
Nhưng đồng thời, trong lòng ông ấy cũng thấy tức giận.
Nghĩ lại khi đó, chỉ với nắm đấm, hai bàn tay trắng lập nên sự nghiệp, xưng hùng xưng bá ở thành phố Tây Xuyên, chính là nhờ sự tàn nhẫn và độc ác trong xương tủy, ông ấy mới có được ngày hôm nay.
Tất cả các gia tộc ở thành phố Tây Xuyên, làm gì có nhà nào gặp ta mà không nể phục?
Còn bây giờ già rồi, thế mà có người dám động đến đứa cháu nội cưng của ta! Chúng nó nghĩ rằng ta đã già, không thể cầm nổi dao, nên có thể ngồi lên đầu lên cổ ta sao?
Cục tức này, Lý Thế Hùng nuốt không trôi!
Trên chiếc ghế dài bên cạnh, đôi mắt đang khóc của Tống Huyên đã đỏ hoe, cô ấy đã khóc từ đêm qua đến giờ.
Đêm qua, nhìn thấy Lý Thiên Bá mình đầy máu bị vứt bên cạnh bãi rác, trái tim Tống Huyên như vỡ vụn.
Sau đó, cô ấy cuối cùng cũng gọi được điện thoại, sau khi hàng chục thuộc hạ của Lý Thiên Bá tới nơi, họ xông vào Bar Shepherd, nhưng cô ấy không ngờ rằng thuộc hạ của Thẩm Lãng lại có hơn một trăm người. Xét về quân số thì bên này khó lòng địch được.
Mặc dù người của Lý Thiên Bá dám chiến đấu hết mình, nhưng số quân của đối thủ gần như gấp đôi số quân bên mình.
Và bên kia cũng cực kỳ hung hãn, về cơ bản là không kém cạnh gì.
Sau một thời gian hỗn chiến, thuộc hạ của Lý Thiên Bá gần như đã bị thương hết, họ hiện giờ đang nằm viện.
Tống Huyên không biết đã cầu nguyện bao nhiêu lần trong lòng, cô ấy mong chồng mình sẽ vượt qua được kiếp nạn này.
Ngay khi mọi người đang lo lắng, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cánh cửa bên trong mở ra, theo sau, Lam Khê trong bộ quần áo phẫu thuật bước ra.
Cuộc phẫu thuật này do chính Lam Khê thực hiện.
Bởi vì cô ấy biết rằng Lý Thiên Bá và Trần Dương là anh em tốt của nhau.
Từ đêm qua đến nay, cuộc phẫu thuật đã tiến hành đầy mười tiếng đồng hồ.
Vẻ mặt Lam Khê mệt mỏi, như đi đánh trận, mệt mỏi không kể xiết.
“Trưởng khoa Lam, chồng tôi thế nào rồi ạ?”
“Cháu trai tôi không sao chứ ạ?”
Lam Khê vừa bước ra, Lý Thế Hùng và Tống Huyên ngay lập tức chạy đến, hai người không khỏi lo lắng.
Lam Khê thở dài: “Vết thương của Lý Thiên Bá đã được khâu lại, nhưng tình trạng của anh ấy hiện tại không tốt lắm, bởi vì vết thương của anh ấy thực sự quá nghiêm trọng, cộng thêm mất máu quá nhiều, anh ấy có thể qua khỏi hay không đều dựa vào ý chí của bản thân, hơn nữa nếu có giữ được mạng, thì e rằng sau này cũng sẽ trở thành người tàn tật ...”
Lam Khê làm nghề y nhiều năm là thế, nhưng chưa từng thấy bệnh nhân nào bị thương nặng như vậy.
Lý Thiên Bá bị chém hơn bốn mươi nhát dao, gần như biến thành một người máu, toàn thân trên dưới đều có vết thương, không có chỗ nào là lành lặn, hơn nữa gân tay gân chân còn bị cắt hết, lúc đưa đến đã hấp hối rồi.
Lúc mới bước vào phòng mổ, một y tá trẻ mới thực tập nhìn thấy vết thương trên người Lý Thiên Bá, đã sợ hãi khóc ngay tại chỗ.
Bị thương thế này, đổi lại là người thường, e rằng đã chết trên đường tới bệnh viện rồi.
Vì vậy, trong lúc Lam Khê xúc động, cũng phải khâm phục sự ngoan cường của Lý Thiên Bá, bị thương như này mà anh ấy vẫn còn chịu đựng được đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc.
Ngay khi Lam Khê vừa nói xong, đôi mắt của Lý Thế Hùng ngay lập tức đỏ như máu, và một tia sáng kinh hoàng bùng lên trong đôi mắt vẩn đục của ông.
Nhà họ Lý của ông ấy, cha truyền con nối!
Lẽ nào ông trời muốn nhà họ Lý không có người nối dõi hay sao?
Thẩm Lãng, tao nhất định sẽ không tha cho mày, tao muốn nhà họ Thẩm nợ máu phải trả bằng máu!
Tuyệt hậu, đây là mối thù bất diệt!
“Lão gia, chị, có chuyện không hay rồi!” Đúng lúc này, một thanh niên hốt hoảng chạy tới, cậu ta gần như ngã về phía Lý Thiên Bá và Tống Huyên với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Lý Thế Hùng mắng: “Làm sao? La lối om sòm, còn ra cái thể thống gì nữa!”
Người Thiếu niên thở hổn hể từng cơn: “Lão gia, Thẩm Lãng dẫn theo người, chiếm phố của nhà họ Lý rồi.”
Cái gì?
Chiếm phố của nhà họ Lý rồi?
Lý do tại sao phố nhà họ Lý ở thành phố Tây Xuyên được gọi là phố nhà họ Lý là vì 90% cửa hàng trên toàn bộ con phố là tài sản của nhà họ Lý.
Trong đó bao gồm khách sạn, KTV, quán bar, quán cà phê internet và nhà hàng. Những cửa hàng này 90% thuộc về nhà họ Lý, hơn nữa những người buôn bán này hàng tháng đều sẽ trả tiền đúng hạn để xin sự bảo kê từ nhà họ Lý.
Gã Thẩm Lãng này không chỉ chém Lý Thiên Bá bị thương, mà còn chiếm cả con phố, không phải đã chặt đứt đường tiền tài của nhà họ Lý sao?
Tục ngữ có câu, chặt đứt đường tiền tài, cũng như giết cha mẹ nhà người ta vậy, gã Thẩm Lãng này quả là to gan lớn mật, đây đúng là kiểu chưa thấy chết chưa ngừng tay mà.
Chiếc gậy trong tay Lý Thế Hùng đột nhiên gõ “Bang” một tiếng: “Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, nhà họ Lý của tao và mày không đội trời chung.”
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất đột ngột rung chuyển, liền sau đó phát hiện cây gậy của lão gia nhà họ Lý đã cắm vào nền bê tông cứng.
“Tách, tách!”
Ngay lập tức thấy sàn lát gạch bắt đầu nứt ra như mạng nhện.
“Xì xì!”
Các nhân viên y tế xung quanh nhìn thấy thì đều há hốc mồm, ông già này thật quá đáng sợ.
“Thật sự nghĩ nhà họ Lý chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao?” Lúc này Tống Huyên lau nước mắt, từ băng ghế đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mọi người theo tôi. Hôm nay, chúng ta quyết một phen sống mái với Thẩm Lãng!”
“Vâng!”
Mọi người đều đã muốn đi báo thù cho Lý Thiên Bá từ lâu, bây giờ có Tống Huyên dẫn đầu, cả bọn lập tức hưng phấn hẳn lên.
“Huyên Huyên, đừng hấp tấp.”
Ngay khi Tống Huyên chuẩn bị dẫn người đi, Lý Thế Hùng đã giữ cô ấy lại.
Tống Huyên dừng lại, khó hiểu nhìn ông ấy: “Ông nội, người ta đang đè đầu cưỡi cổ nhà họ Lý chúng ta, sao có thể nuốt trôi cục tức này!”
Lý Thế Hùng gật đầu: “Ông biết, nỗi uất ức này ông cũng không nhịn nổi!”
Ông ấy thở dài nói rồi nói: “Mối thù này, chúng ta nhất định phải trả, nhưng nhà họ Thẩm là một gia tộc có thế lực mạnh mẽ, chúng ta liều mạng sẽ không được ích lợi gì. Như hiện tại, chúng ta phải đợi Thiên Bá thoát khỏi nguy hiểm, về nhà, cẩn thận bàn bạc biện pháp đối phó, làm sao để xử lý nhà họ Thẩm!”
Chương 174: Diệu Thủ Không Không
Ở một diễn biến khác, trong khuê phòng của Giáo chủ phu nhân trên Băng Hỏa Đảo.
Trần Dương vật lộn tận hai tiếng đồng hồ mới có thể giải phóng ngọn lửa ác đó.
Trong phút chốc, ý chí của anh đã từ từ trở lại.
Tiên Thiên sơ kì!
Trần Dương hít một hơi thật sâu, 'Hỏa Linh Chi' này thực sự là một bảo vật, nó không chỉ củng cố cảnh giới của anh, mà còn nâng cấp cảnh giới của anh rất nhiều, tốc độ tu luyện này của anh cũng đã hơn người rồi, kể cả khi cưỡi tên lửa cũng không nhanh đến thế.
Trong sự kích động, cảm nhận được sự ấm áp bên dưới, Trần Dương cứng người.
Hỏng rồi.
Bên dưới Trần Dương, Mộc Thuyên đang thở dốc từng cơn, trên khuôn mặt thanh tú còn lưu lại một chút ửng hồng, một đôi mắt ngấn nước nhìn Trần Dương, mang theo sự tức giận, bất lực và phức tạp.
Nhất là khi lông mày cô ta hơi cau lại, vừa có vẻ vui sướng lại vừa có chút đau đớn.
Mồ hôi làm tóc ướt dính vào mặt cô ta, trông vô cùng quyến rũ.
Toi rồi, toi rồi.
Mình thực sự đã cưỡng hiếp phu nhân của giáo chủ!
Não Trần Dương “ù” đi, ngay lập tức trống rỗng!
“Phu nhân, tôi ...”
Anh còn chưa kịp nói xong, Mộc Thuyên đã ngắt lời anh: “Trần Dương, mau lấy cái đó ra.”
Vừa dứt lời, mặt Mộc Thuyên đã đỏ hết cả lên, đến cả mang tai cũng đỏ bừng.
Trong lòng cô ta hiện giờ cảm thấy rất lạ, cô ta vừa biết ơn cứu mạng của Trần Dương, vừa hận vì anh đã lấy đi trinh tiết của mình, cảm xúc hỗn loạn vô cùng, không thể giải thích được.
Cô ta tuy là phu nhân của giáo chủ nhưng có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng cô ta?
Cô ta đã kết hôn với Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần được gần mười năm rồi, giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần bị bất lực, từ lâu đã không làm được chuyện đó rồi, ai có thể ngờ được rằng cô ta gả đi làm phu nhân nhà người ta cũng được chục năm rồi mà vẫn còn là trinh nữ.
Ngay cả Trần Dương cũng không ngờ tới.
Nhìn thấy màu đỏ tươi trên ga giường, sắc mặt Trần Dương đột nhiên tái nhợt.
“Cái này… cái này… cái này sao có thể!” Trần Dương sợ tới mức trán toát cả mồ hôi lạnh.
Vừa dứt lời, anh liền nhận ra rằng mình đã lỡ miệng, vội vàng giải thích: “Phu nhân, cô đừng hiểu nhầm, tôi ...”
“Được rồi!”
Mộc Thuyên lạnh lùng ngắt lời anh: “Mau cởi dây cho tôi đi.”
Trần Dương nhanh chóng mặc quần áo, sau đó cầm kéo cắt dây.
Mộc Thuyên không nói lời nào, nhanh chóng lấy một chiếc áo bên cạnh mặc vào.
Trần Dương giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, đan hai tay lại với nhau đứng bên cạnh, vô cùng cẩn trọng.
Phu nhân của Giáo chủ vẫn còn là trinh nữ, không thể nào, sao cô ta vẫn còn là trinh nữ được cơ chứ?
Trong lúc Trần Dương đang tự hỏi mình, thì Mộc Thuyên nói: “Trần Dương, chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra.”
Mặc xong quần áo, Mộc Thuyên nhìn anh nói từng chữ một: “Nhưng nếu để cho tôi biết, anh để lộ ra ngoài, không những anh phải chết mà đến tôi cũng phải chết.”
Cô ta đường đường là phu nhân của Giáo chủ, mà lại có quan hệ bất chính với cấp dưới của mình.
Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, Giáo chủ sẽ là người đầu tiên ruồng bỏ cô ta.
Cô ta rất muốn giết Trần Dương, nhưng dù sao thì anh cũng đã cứu cô ta, hơn nữa ... anh là lần đầu của cô ta, cô ta càng không thể ra tay.
“Phu nhân yên tâm, chuyện này trời biết đất biết cô biết tôi biết, tuyệt đối sẽ không bao giờ có người thứ ba biết được.” Trần Dương gật đầu lia lịa, đùa, chuyện như vậy sao có thể nói năng linh tinh chứ?
Tuy rằng hoảng sợ, nhưng trong lòng anh cũng mừng thầm, mẹ nó, hôm nay anh đã làm Vi Tiểu Bảo một lần, thực sự là quá giỏi, Giáo chủ sợ là không làm được chuyện đó nữa rồi, nếu không phu nhân của Giáo chủ không thể nào còn là trinh nữ được.
Mộc Thuyên gật đầu, lấy lại phong thái phu nhân của Giáo chủ, xua tay: “Được rồi, nhớ kỹ lời anh nói đấy, muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, phu nhân!”
Trần Dương gật đầu và ra khỏi phòng.
Trở về phòng, nằm trên giường như cuốn sạch hết mệt mỏi, Trần Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, Trần Dương ngủ rất say, ngủ một mạch đến tận sáng của ngày thứ hai.
“Hự, ha!”
Có tiếng hô lớn truyền đến, qua cửa sổ, có thể nghe thấy âm thanh của các đệ tử đang luyện võ từ quảng trường vọng lại.
Chẳng trách đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo lại mạnh mẽ như vậy, tất cả đều là dựa vào sự chăm chỉ của mọi người.
Suy nghĩ một hồi, Trần Dương cũng không muốn ngủ nữa, như một con cá chép, anh cong người bật dậy khỏi giường.
Sau khi mặc quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, ngay sau đó Mộc Thuyên bước vào.
Cô ta vẫn rất bình thường, như thể không có gì thực sự xảy ra đêm qua.
Trần Dương nhạc nhiên, mới sáng sớm mà phu nhân của Giáo chủ đã đến có chuyện gì vậy?
Không phải cô ta ngủ một giấc rồi lại đổi ý, hay là muốn giết người diệt khẩu nhỉ?
Trần Dương nuốt nước miếng, hôm nay Mộc Thuyên rất xinh đẹp, không mặc chiếc phụng bào màu vàng rực rỡ như ngày hôm qua mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu đỏ, chiếc váy tươi đẹp này càng tôn lên nước da trắng sáng của cô ta.
Thật là xinh đẹp, cô gái này thật sự không khác gì nữ thần, dường như qua một đêm đã xinh đẹp hơn mấy phần, làm phần dưới của Trần Dương nóng rực.
Tuy nhiên, chỉ nhìn cô ta vài giây, Trần Dương đã thu ánh mắt về, chậm rãi nói: “Phu nhân mới sáng sớm đã đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?”
Mộc Thuyên bước tới trước ghế, chậm rãi ngồi xuống, nói: “Sao, không có chuyện gì thì không thể đến à?”
Sau đó cô ta lại nói: “Tôi đến đây chỉ để nhắc nhở anh rằng chuyện xảy ra tối hôm qua, anh phải giữ bí mật tuyệt đối, nếu không mọi người xung quanh anh sẽ chết hết, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Trần Dương gật đầu lia lịa: “Phu nhân yên tâm, Trần Dương tôi sao có thể lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn cơ chứ.”
Nghe được câu trả lời, Mộc Thuyên hài lòng gật đầu: “Đúng rồi, anh đừng quên nhiệm vụ ngày hôm qua tôi giao đấy. Sau khi trở về thành phố Tây Xuyên, hãy làm mọi cách để lấy kinh thư.”
“Vâng, phu nhân.” Trần Dương gật đầu, nhanh chóng chấp thuận, nhưng trong lòng anh lại là sự bất lực, phiền muộn không thể nói ra được.
Ăn trộm kinh thư, chuyện này nói thì dễ nhưng thực hiện thì lại khó như lên trời.
Hôm qua Mộc Thuyên đã nói rằng, người giữ chức hiệu trưởng học viện Lục phái, chính là cao thủ của phái Võ Đang.
Thân chỉ là Tiên Thiên sơ kì, đối phương gì thì cùng là Tiên Thiên viên mãn, muốn cướp đồ của ông ta, thực sự quá khó, Mộc Thuyên cười cười, dường như nhìn ra sự khó khăn của Trần Dương, liền lấy ra một quyển sách cổ.
“Không thể để anh tay không mà đánh giặc. Nhiệm vụ này đối với anh là rất khó, nên tôi quyết định đưa cho anh quyển sách này. Chỉ cần anh học được kỹ năng trong quyển sách này, chuyện nhỏ nhặt như trộm kinh thư chẳng làm khó anh được nữa.”
Vừa nói Mộc Thuyên vừa đưa cuốn sách cổ cho Trần Dương.
Cuốn sách gì đây?
Có thể là bí kíp võ công?
Trần Dương nhận lấy cuốn sách cổ, vô cùng phấn khích. Kể từ sau lần anh học trộm cuốn sách của Nhật Nguyệt Thần ở Đường Khẩu của thành phố Tây Xuyên, Trần Dương đã say mê những bí kíp võ công, lần trước đánh nhau với cá mập ở biển sâu, nếu không có bí kíp của Nhật Nguyệt Thần, anh đã toi lâu rồi.
Bây giờ nhìn thấy cuốn sách cổ ố vàng này, anh không khỏi háo hức.
“Diệu Thủ Không Không!”
Khỉ thật, cái tựa sách sao mà kì vậy, nghe qua thì chả giống một cuốn sách tử tế chút nào.
“Phu nhân, quyển “Diệu Thủ Không Không” này là bí kíp gì vậy?!” Trần Dương khó hiểu hỏi.
Mộc Thuyên cười nói: “Cuốn sách này chính là kí kíp của một vua trộm.”
Cái gì?
Bí kíp của vua trộm?
Sắc mặt Trần Dương đông cứng lại, trong lòng có chút bối rối.
Đùa kiểu gì vậy, bí kíp của vua trộm, thế chẳng phải là nghệ thuật ăn trộm sao?
Chết tiệt, cái này là muốn mình luyện thành một tên ăn trộm rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Dương, Mộc Thuyên cười nhẹ: “Vào những năm cuối của thời nhà Minh, có một môn phái tên là Không Không Môn, các đệ tử trong bang phái kiếm sống bằng nghề trộm cắp, nhưng họ không phải là những tên trộm bình thường, mà là những nghĩa sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo. Khi nhà Thanh lên ngôi, triều đình nhà Minh không có lương thực, các đệ tử của Không Không Môn này cướp của người giàu chia cho người nghèo và gom góp quân lương, dân chúng đều vô cùng ngưỡng mộ, nhưng triều đình lại do gian thần nắm quyền, Không Không Môn đã bị triều đình sai người đi xóa sổ."
"Khi đó, sư phụ của môn phái Không Không Môn chính là một tên trộm, trong giờ phút sinh tử, ông ta đã được các đệ tử của Thần giáo chúng ta cứu sống, với lòng biết ơn, vua trộm đã gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo của chúng ta.”
“Thì ra là như vậy!” Trần Dương gật đầu.
“Vua trộm được mệnh danh là Diệu Thủ Không Không, chính là tên trộm số một thế giới, không gì là không trộm được. Diệu Thủ Không Không chính là kỹ thuật ăn trộm mà ông ta truyền lại.”
Nghe xong, Trần Dương đã hiểu ra phần nào.
“Cuốn sách Diệu Thủ Không Không này luôn được các đời giáo chủ cất giữ, vài ngày trước, giáo chủ sợ tôi buồn chán nên đã đưa cuốn sách này cho tôi, để tôi giải sầu.”
“Bây giờ tôi giao lại cho anh, hi vọng có thể giúp được anh. Còn anh có thể học được thuật ăn trộm của vua trộm “Diệu Thủ Không Không” hay không thì còn tùy vào tài năng của anh.”
“Cám ơn phu nhân.” Trần Dương chắp tay thi lễ, nếu như kĩ thuật ăn trộm này này thực sự ghê gớm như vậy, thì tác dụng của nó quả thực không hề nhỏ.
“Được rồi, lời nên nói tôi đã nói rồi, chuyện nên giúp tôi cũng giúp rồi, tiếp theo là tùy thuộc vào anh, anh đi đi.”
Chương 175: Giao dịch
Bệnh viên nhân dân số 5 thành phố Tây Xuyên.
Trần Dương chặn đầu 1 chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện, vừa xuống xe, anh lao nhanh đến sảnh lớn.
Ở Băng Hỏa Đảo, sau khi được Giáo chủ phu nhân dặn dò, thì cô ta cử người đưa Trần Dương trở về.
Khi vừa lên khỏi bến, Trần Dương liền gọi hàng chục cuộc điện thoại cho Lý Thiên Bá, nhưng không cách nào liên lạc được.
Mãi sau thì Tống Huyên nghe máy.
Khi anh biết được Lý Thiên Bá bị chém hơn 40 nhát, đến mức thân tàn ma dại, thì tức giận vô cùng.
Đến phòng bệnh, nhìn thấy Lý Thiên Bá toàn thân quấn đầy băng vải, nếu như không phải đôi mắt kia còn cử động được, thì trông không khác gì một xác ướp.
“Thiên Bá.”
Nhìn thấy bạn mình như vậy, ánh mắt Trần Dương đỏ rực!
“Thiên Bá, tôi…Tôi đến muộn rồi, đến muộn quá rồi…” Trong lòng Trần Dương cảm thấy áy náy, anh tự trách bản thân mình, nếu như không bị người của Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt đi, thì Lý Thiên Bá sao có thể bị thương nặng như vậy được.
Cũng may là Lý Thiên Bá còn giữ được cái mạng này, dù bị thương nặng như vậy nhưng đã gắng gượng qua được.
Tuy nhiên, bác sỹ đã nói, cho dù anh ta giữ được tính mạng, song cả phần đời còn lại thì phải ngồi xe lăn.
“Tiểu Dương, nam tử hán đại trượng phu thì sợ cái sất gì chứ?” Lý Thiên Bá nháy nháy mắt nói với giọng yếu ớt.
“Sợ cái khỉ gì” Trần Dương cũng ra bộ nháy mắt lại: “Lúc nãy khi bước vào đây có cơn gió thổi qua, nên có hạt cát bay vào mắt tôi thôi”.
Nhìn thấy bộ quần áo vô trùng dầy bình bịch trên người Lý Thiên Bá, Trần Dương quay sang hỏi Tống Thuyên, lúc này đôi mắt cô đang sưng đỏ lên vì khóc: “Chị dâu, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Là kẻ nào đã làm bị thương Thiên Bá.”
Tống Huyên thở dài, đi cùng với Trần Dương ra ngoài hành lang: “Tối ngày hôm qua, tôi và Thiên Bá đến Bar Shepherd, đã trông thấy vợ anh hẹn hò với một người đàn ông khác. Chúng tôi ngồi ngay bên cạnh bọn họ, tận mắt thấy người đàn ông kia bỏ thuốc vợ anh, Thiên Bá thấy vậy liền đến ngăn lại, và có định đưa vợ anh đi. Sau đó…”
Nghe xong lời kể của Tống Thuyên, Trần Dương liên ngây người ra, lửa hận thù trong anh bỗng nhiên bùng cháy, đôi mắt đỏ rực lên.
Thì ra Thiên Bá là vì cứu Tô Diệu, nên mới bị chém ra thành như này!
Không phải cô ấy ngày ngày chỉ ở nhà livestream hay sao?
Làm sao có thể đi hẹn hò với người đàn ông khác được?
Trần Dương trong lòng vô cùng tức giận, nhưng sâu trong thâm tâm cũng cảm thấy bản thân áy náy vô cùng.
Nghĩ đoạn, anh lấy điện thoại gọi cho Tô Diệu.
Rất nhanh sau đó Tô Diệu đã nghe máy.
Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, nghe thôi cũng đủ hiểu là đang ở nơi nào đó nhiều người, hay là đang đi dạo phố. Lúc này, trong lòng Trần Dương lại càng cảm thấy tức giận.
“Em đang ở đâu?” Trần Dương cố nén cơn giận hỏi.
“Tôi đang dạo phố”, sau đó cô lạnh lùng nói: “Anh gọi điện cho tôi làm gì?”
Cô vẫn còn tức việc lần trước, cô và mẹ cô đến bệnh viện thăm bố của Trần Dương thì bị đuổi ra ngoài.
“À, ừ!” Trần Dương cười lạnh nói: “Đi dạo phố, em đi cùng ai?”
Giọng điệu của Trần Dương khiến Tô Diệu bỗng cảm thấy khó chịu, tức giận đáp: “Tôi đi cùng ai mà anh cũng quản lý hay sao? Sao, vào tù mấy ngày thôi mà tính tình đã thay đổi rồi à?”
“Anh hỏi em, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dương lúc này khó lòng mà nhẫn nhịn được nên đã lớn tiếng hỏi: “Em có biết là vì em, mà hiện giờ Thiên Bá đang phải nằm trong bệnh viện, cũng vì em mà anh ấy suýt chút nữa là mất mạng không hả! Nửa đời còn lại của Lý Thiên Bá, sẽ phải sống trên xe lăn, em có biết chuyện đó không hả!”
“Trần Dương, anh hét cái gì.” Tô Diệu cũng đỏ mặt bừng bừng nổi giận: “Tôi đi gặp fan thôi mà, liên quan gì đến Lý Thiên Bá, là do anh ta thích chõ mõm vào chuyện người khác, gây sự trước nên mới bị người ta đánh, còn trách ai?”
Chõ mõm vào chuyện người khác?
Ha ha…
Trần Dương cười vô cùng tức giận: “Giỏi cho câu chõ mõm vào chuyện người khác, thật lòng tôi không ngờ được, cô có thể nói ra những lời như thế, cô nói cho tôi biết, thằng fan đó của cô là thằng nào?”
“Fan của tôi tên là Thẩm Lãng, là một người vừa trẻ lại nhiều tiền, đẹp trai con nhà giàu, ngày nào anh ấy cũng tặng quà cho tôi, vậy đã đủ chưa? Tôi nói cho anh biết, sau này anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa đâu.” Tâm trạng của Tô Diệu lúc này đã lên tới cực điểm.
Cục tức này của Trần Dương đã lên đến tận cổ, anh nói một câu lạnh lùng: “Tôi nói cho cô hay, nếu như lần này thực sự Thiên Bá tàn tật, thì giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì hết!”
Tút!
Nói xong, Trần Dương tắt điện thoại, đánh mạnh 1 cái lên tường, làm vách tường rơi ra những bụi trắng, toàn thân anh giờ tràn đầy sát khí.
Nghe thấy tiếng tút, Tô Diệu vô cùng tức giận, toàn thân bừng bừng.
Cái tên Trần Dương này, anh ta đang nói giúp ai vậy? Lý Thiên Bá kia chẳng qua chỉ là người ngoài, hà cớ gì lại tức giận với mình như thế!
Tô Diệu cảm thấy vô cùng ấm ức, hai người họ cũng lấy nhau được gần 3 năm, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Dương to tiếng đến thế.
Mình đã làm sao điều gì? Lý Thiên Bá bị chém, là vì anh ta nhiều chuyện, Thẩm Lãng là người tốt mà, sao có thể là người xấu được?
Lúc này, Tô Diệu cảm thấy hoàn toàn thất vọng!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương sải bước đi ra ngoài.
Thấy Trần Dương có gì đó không đúng, Tống Huyên vội vàng đi đến: “Trần Dương, anh muốn đi đâu?”
“Báo thù”. Trần Dương lạnh lùng đáp.
Mọi chuyện trở nên như này, căn nguyên là do Tô Diệu mà ra, tuy rằng chỉ còn là vợ chồng hờ, nhưng dù có thế nào thì trên danh nghĩa giờ Tô Diệu kia vẫn còn là vợ mình.
Về tình về lý, thù này mình nhất định phải trả.
Tống Huyên vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương: “Anh bình tĩnh lại đi, tên Thẩm Lãng đó là người nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, gia thế của nhà họ Thẩm không phải tầm thường, nếu anh đi như vậy khác nào tìm con đường chết!
Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam?
Trần Dương chỉ cười một tiếng, vỗ đôi tay Tống Huyên an ủi: “Chị dâu cứ yên tâm, tôi không phải là người xốc nổi, chị cứ ở đây chăm sóc Lý Thiên Bá cho tốt. Tôi không cần biết Thẩm gia đó gia thế ra sao, nhưng tên Thẩm Lãng đó hắn đã chém Thiên Bá bao nhiêu, thì tôi sẽ bắt hắn phải trả gấp 10 lần."
"Gấp trăm lần."
Nói đoạn, Trần Dương nhẹ nhàng bỏ đôi tay Tống Huyên ra, quay người bước đi.
“Trần Dương, anh.” Tống Huyên đứng đờ người ra, đôi mắt long lanh ngấn lệ!
Thiên Bá quả nhiên không nhìn lầm người, Trần Dương quả đúng là người trượng nghĩa.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, cũng là một thế lực lớn, nghĩ đến đây Tống Huyên cảm thấy lo lắng.
Trần Dương rời khỏi bệnh viện, anh lấy điện thoại ra gọi cho Khuê Tử.
Khuê Tử là một để tử của Thần Long Giáo, hai ngày trước Trần Dương đã nâng anh ta lên vị trí Phó hương chủ, những lúc Trần Dương không ở đây công việc sẽ do Khuê Tử đảm nhận.
“Hương chủ.” Tiếng nói của Khuê Tử ở đầu dây bên kia vọng lại.
“Hãy tập hợp tất cả các anh em đến đây.”
“Tuân lệnh, Hương chủ!”
…
Chín giờ tối, các sàn nhảy, quán bar bắt đầu náo nhiệt.
Ở một góc riêng sang trọng trên tầng 2 của Bar Shepherd.
Thẩm Lãng mặc một bộ đồ âu màu trắng, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặt đầy góc cạnh. Hai người vừa uống rượu, vừa nói vừa cười.
Tô Diệu ngồi bên cạnh Thẩm lãng, trên mặt có chút không tự nhiên, chỉ cười gượng gạo, tỏ ra hết sức giữ ý.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay chỉ có cô và Thẩm Lãng tán gẫu với nhau, nhưng giờ lại có thêm người đàn ông này, khiến Tô Diệu cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa, người đàn ông trung niên này có ánh mắt rất phóng túng, không ngừng nhìn về phía Tô Diệu.
Ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu đó khiến Tô Diệu vô cùng khó chịu.
Thẩm Lãng tự rót cho mình một ly rượu đầy, đứng lên và nói: “Hôm này Hà tiên sinh đã chiếu cố đến đây, đúng là vinh hạnh cho chúng ta, nào nào, tôi xin mời Hà tiên sinh một chén, tối nay chúng ta không say không về.”
Người đàn ông trung niên kia tên là Hà Bất Quy, là trưởng lão của phái Hoa Sơn, vị trị của ông ta trong phái Hoa Sơn rất cao.
Lão ta chính là khách quý của nhà họ Thẩm.
Khi trước, Thẩm Lãng biết đến phái Hoa Sơn, họ có 1 loại đơn dược có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, tên là Tăng Linh Đan!
Thẩm Lãng phải hẹn rất lâu mới có thể hẹn được người này, nếu như lần này Hà Bất Quy đồng ý cung cấp Tăng Linh Đan cho hắn, đến lúc đó tốc độ tu luyện của đệ tử Thẩm gia, nhất định sẽ tăng mạnh.
Hà Bất Quy cười nói: “Cậu Thẩm lại nói đùa rồi, chúng ta thân nhau như vậy, sao phải khách sáo thế chứ!”
Lão ta nói như vậy thôi chứ không đứng lên, hơn nữa còn đưa ánh mắt đánh sang phía Tô Diệu: “Cậu Thẩm, đã lâu không gặp, từ khi nào bên cạnh anh lại xuất hiện thêm một mỹ nữ như này.”
Thẩm Lãng khựng lại, rồi sau đó cười theo: “Hà tiên sinh, chỉ cần ông cho chúng tôi Tăng Linh Đan, thì ông muốn bao nhiêu người đẹp chúng tôi đều có thể đáp ứng!”
“Ha ha, được rồi được rồi.” Hà Bất Quy và Thẩm Lãng cụng chén, đôi mắt ông ta lại 1 lần nữa đánh về phía Tô Diệu, lần này thì độ thèm muốn lại càng tăng lên.
Tô Diệu thấy nổi da gà vì ánh mắt đó, cô liền đứng dậy và nói nhỏ với Thẩm Lãng: “Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.” Nói đoạn, cô liền đi ra khỏi chỗ đó.
Tô Diệu vừa rời đi, Hà Bất Quy liền đá chân Thẩm Lãng nói: “Cậu thẩm, cậu muốn có Tăng Linh Đan cũng được thôi, tôi muốn có cô gái này!”
Hà Bất Quy trông không khác nào con quỷ háo sắc.
Người đẹp như Tô Diệu, lão ta nhất định khó lòng bỏ qua.
Thẩm Lãng khựng người lại, thực sự khó lựa chọn: “Hà tiên sinh, hay là để tôi giới thiệu cho ông một mỹ nữ khác? Mà không phải 1 mà 2…3 đi? Ông thấy sao!”
“Không cần.” Hà Bất Quy vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi muốn cô ta, nếu như hôm nay tôi không làm gì được cô ta, thì chuyện Tăng Linh Đan cậu cũng đừng nghĩ tới!”
Chuyện này…
Thẩm Lãng trong lòng khó nghĩ, không ngờ lão già háo sắc này lại cố chấp vậy, mình vừa mới cưa được Tô Diệu, đến tay còn chưa dám nắm, mà lại phải dâng cho ông ta chén sao?
Trong lòng hắn không khỏi buồn rầu, nhưng giờ không còn cách nào khác, để lấy được Tăng Linh Đan, Thần Lãng không thể làm gì hơn, hắn nói: “Được, cô Tô Diệu đó, tôi xin tặng cho Hà tiên sinh!”
“Được, ha ha, chỉ cần tôi có thể ngủ với cô ta, thì Tăng Linh Đan của nhà họ Thẩm cứ để tôi lo liệu hết.” Hà Bất Quy vô cùng mừng rỡ, đôi mắt ông ta toát ra vẻ dâm dục: “Cô gái này không chỉ có dáng người, mà tướng mạo cũng xuất chúng, so với mấy đại minh tinh tôi từng chơi trước kia thì còn ngon hơn nhiều.”
Thẩm Lãng gật đầu, không nói gì thêm, hắn ta lấy trong người ra một gói bột trắng, rắc vào trong cốc rượu của Tô Diệu.
Trần Dương lúc này vô cùng mừng rỡ!
Thánh Tử đấy, vừa nghe đã thấy địa vị cao rồi!!
"Trần Dương, hôm nay đừng rời đi." Mộc Thuyên nhìn anh nói: "Giáo chủ đang bế quan, phải hai ngày nữa mới có thể xuất quan, anh vừa mới được phong làm Thánh Tử, sẽ có một bữa tiệc để chúc mừng Thánh Tử của Thần Giáo chúng ta, tên là "Nghênh Thánh Yến". Anh là nhân vật chính, không thể vắng mặt."
Các vị Thánh Tử trước đây sau khi nhậm chức, trong giáo đều sẽ tổ chức tiệc nghênh Thánh, thứ nhất là để chiêm ngưỡng Thánh Tử, thứ hai đây cũng là một dạng thể hiện thân phận.
Đây là giáo quy, không thể thay đổi.
Trần Dương không hiểu chuyện này, đành gãi đầu cười ngượng nói: "Chuyện này... không cần phải phiền phức như vậy."
Đã tới Băng Hỏa Đảo lâu như vậy, cũng không biết bên Lý Thiên Bá thế nào rồi.
Trần Dương lo lắng vô cùng, chỉ muốn nhanh chóng trở về thành phố Đông Hải.
Anh không có hứng thú với bữa tiệc Nghênh Thánh Yến này.
Cái gì?
Anh ấy còn không muốn tham gia?
Lúc này biểu cảm của những người xung quanh thay đổi ngay lập tức.
Ánh mắt nhìn Trần Dương giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Mộc Thuyên cũng cau mày lại: "Trần Dương, anh là Thánh Tử, nhất định phải tham dự bữa tiệc Nghênh Thánh này, nếu không có mặt thì còn gọi là "Nghênh Thánh Yến" gì nữa? Đây không phải là không coi giáo quy của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta ra gì à? "
Mộc Thuyên nặng giọng, Trần Dương lại càng hoảng sợ.
Xem ra bữa tiệc này không tham gia thì không được rồi.
Trần Dương trong lòng thở dài, người ta là đao thớt, mình là cá thịt, thôi bỏ đi, ở thêm một đêm thôi mà.
Nhưng mà, trên đảo có nhiều dược liệu luyện đan như thế, mình có thể nhân cơ hội hái thêm một ít.
Nghĩ thầm, Trần Dương mau miệng nói: "Phu nhân hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nghĩ, lần đầu tiên đến thánh địa của giáo phái đã được đối đãi tốt như vậy, thuộc hạ được ưu ái quá. Vừa rồi thuộc hạ đã quyết tâm, từ nay về sau thề chết trung thành với Nhật Nguyệt Thần Giáo, trung thành với Giáo chủ và Phu nhân!"
Vẻ mặt Trần Dương nghiêm túc thành thật, khiến Triệu Uy Võ ở bên cạnh bĩu môi khinh thường, thầm nghĩ đúng là quỷ nịnh hót!
Quả nhiên, sau khi nghe Trần Dương nói xong, sắc mặt của Mộc Thuyên dịu đi không ít, gật đầu, "Hiếm mà có được tấm lòng trung thành này của anh, tôi rất vui mừng. Được rồi, cứ như vậy đi, mọi người lui xuống đi."
Nói xong, cô ta đứng dậy khỏi chiếc ghế rồng, xoay người đi về đại điện phía sau trong sự bao quanh của các thị nữ.
"Cung tiễn phu nhân."
Giờ phút này, mọi người trên quảng trường đều cùng quỳ xuống, hạ thấp giọng, đồng thanh hô vang, chấn động bầu trời.
Cái quái gì vậy, Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo và Phu nhân ở trên Băng Hỏa Đảo này, nhất định chính là hoàng đế và hoàng hậu, thời đại nào rồi mà còn hơi tí là quỳ xuống, đây không phải là phong kiến lạc hậu hả!
Đương nhiên, Trần Dương cũng chỉ dám nói mấy lời này trong lòng, anh cũng quỳ theo mọi người ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu xuất thần của Mộc Thuyên.
Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo này đúng là có phúc, lại có một người vợ như hoa như ngọc thế này.
Thật khiến cho người khác phải ghen tị!
Nhưng điều mà Trần Dương không biết là, Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mấy năm trước đã mừng thọ 60 tuổi, là một ông già thật sự.
...
Đêm trên biển tối nhanh vô cùng, mới sáu giờ rưỡi, sắc trời đã tối om.
Cơ mà, toàn bộ đảo Băng Hỏa Đảo đã thắp đèn đuốc sáng trưng, vì Trần Dương mà tổ chức một bữa tiệc Nghênh Thánh lớn.
Pháo hoa chiếu sáng toàn bộ Băng Hỏa Đảo. Hàng trăm vũ công uốn éo thân hình khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, Trần Dương có thể nghe thấy cả tiếng nước miếng chèm chẹp của các đệ tử trong giáo bên cạnh.
Trong bữa tiệc, Trần Dương là nhân vật chính tuyệt đối, mặc dù có người coi thường anh, nhưng hầu hết mọi người đều ân cần mời rượu Trần Dương. Dù sao anh cũng đã trở thành Thánh Tử rồi, nịnh bợ chút cũng chẳng sao.
Triệu Uy Vũ ngồi một bên tức giận không ngừng rót rượu!
Đương nhiên, Trần Dương không quên, ngay từ đầu anh đã mời rượu giáo chủ phu nhân!
Những người mời rượu anh Trần Dương không từ chối ai cả, không đến một trăm thì cũng phải bảy tám mươi người, dù tửu lượng của Trần Dương có tốt cỡ nào thì cũng không chịu nổi.
Nhưng anh không quên, lát nữa khi bữa tiệc kết thúc, mình còn phải đi lấy trộm thuốc nữa.
Vậy nên anh lặng lẽ điều động chân khí trong cơ thể để ép rượu ra ngoài.
Bữa tiệc Nghênh Thánh kéo dài đến tận khuya.
Khi đi ra khỏi đại điện, mọi người bên trong đều ngất lên ngất xuống hết rồi, Trần Dương nhân cơ hội đi vệ sinh, vội vàng đi đến bên bờ biển nơi có đầy ắp linh thảo.
Lần này, Trần Dương có thể nói là trúng lớn rồi, anh nhặt hết linh dược quan trọng nhét đầy túi của mình, cho đến khi không thể chứa được tí linh dược nào nữa, Trần Dương mới hài lòng rời khỏi vườn thuốc.
Nhiều thảo dược như vậy, phát tài rồi!
Phòng của Trần Dương cách phòng giáo chủ phu nhân không xa, dù sao cũng là Thánh Tử có địa vị cao quý mà, làm sao có thể chen chúc một chỗ với đám đệ tử được.
Cơ mà khi đi ngang qua phòng giáo chủ phu nhân, Trần Dương vẫn bước nhẹ vì sợ kinh động đến Mộc Thuyên.
Tuy nhiên, khi Trần Dương đi ngang qua cô ta, anh đột nhiên dừng lại!
"A..."
Chỉ nghe thấy trong phòng Mộc Thuyên truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ, như đang khóc!
Mẹ kiếp, giáo chủ phu nhân ở trong phòng làm gì thế?
Cái âm thanh phát sinh vào nửa đêm nửa hôm này, đừng nói là...
Nghĩ đến vóc người tha thướt của giáo chủ phu nhân lúc ban ngày, thân hình đầy đặn kia giấu trong chiếc áo phượng chói mắt, Trần Dương nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Lòng hiếu kỳ đã dụ anh đi tới cửa.
Nhưng mà, dù bước chân của anh có nhẹ thế nào, ở trong đêm đen tĩnh mịch này cũng vô cùng rõ ràng.
Vừa phát hiện tiếng động, trong phòng phát ra giọng nói của Mộc Thuyên: "Ai ở bên ngoài đó, mau... mau vào đi."
Trần Dương vốn là muốn quay đầu rời đi, nhưng nghe giọng Mộc Thuyên có gì đó không đúng, dường như có vẻ hết sức đau khổ.
Không do dự, anh đẩy cửa bước vào.
Song, khi anh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cả người Trần Dương đều bối rối.
Trong căn phòng tràn ngập hương thơm, Mộc Thuyên mặc một chiếc áo bán trong suốt, cuộn mình trên giường, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Trên gương mặt tràn đầy sự đau đớn!
Mẹ nó, Trần Dương hiểu ngay lập tức.
Giáo chủ phu nhân, đây là... Âm Dương Sinh Tử Đan phát tác!
Lúc trước độc dược của Ân Trường Không bị phát tác cũng là dáng vẻ như thế này.
Chỉ cần gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhất định phải dùng Âm Dương Sinh Tử Đan.
Ngay cả giáo chủ phu nhân cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy ánh mắt Trần Dương, Mộc Thuyên cũng có chút tức giận.
Lúc này áo của cô ta đều đã thấm đẫm mồ hôi, dính một lớp mỏng trên người mặc như không mặc, nếu không phải còn có cái yếm bên trong thì cô ta... coi như ở trần rồi!
Nhưng mà lúc này, cô ta cũng không có thời gian để để ý đến chuyện này! Độc tính của Âm Dưng Sinh Tử Đan trong người cô ta phát tác, mạng cũng sắp mất rồi, làm gì còn tâm trí mà để ý chuyện khác nữa!
Hôm nay vốn là ngày cô ta dùng thuốc giải, bình thường lúc này Giáo chủ đã sớm ban thuốc giải rồi, nhưng bây giờ Giáo chủ đang bế quan, không ai dám đến quấy rầy, dám quấy rầy Giáo chủ thì tuyệt đối sẽ sống không bằng chết!
Trên khuôn mặt Mộc Thuyên đầm đìa mồ hôi, đôi môi đỏ mọng mở khẽ thúc giục: "Trần Dương, anh... mau nhìn xem, trong hộp trên bàn trang điểm có còn thuốc giải không..."
Trần Dương đi tới bàn trang điểm, mở chiếc hộp trên đó ra, bên trong trống rỗng.
"Phu nhân, bên trong không có gì cả.", Trần Dương nói.
Mộc Thuyên tuyệt vọng!
Lẽ nào mình phải chết sao?
Cô ta cảm giác mình lúc thì lạnh lúc thì nóng, một lúc lại cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang cắn xé mình, thân thể mềm mại không ngừng lăn lộn, giống như một mỹ nhân xà đang lột xác.
Hình ảnh này kích thích không gì sánh được, "Trần Dương nhỏ" đã có ý kiến rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn khô nóng trong lòng, trầm giọng nói: "Phu nhân đừng nóng vội, tôi có thuốc giải."
Cái gì?
Anh có thuốc giải?
Mộc Thuyên hoài nghi nhìn Trần Dương, mấy trăm năm nay, vì để khống chế đệ tử Thần Giáo, chỉ có giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mới biết cách luyện chế thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử đan.
Ngay cả cô ta là Giáo chủ phu nhân cũng không có tư cách biết, tên Trần Dương này vừa gia nhập vào Băng Hỏa Đảo không lâu, tại sao lại có thuốc giải?
Mộc Thuyên căng thẳng nhìn Trần Dương, không phải là anh ta cố ý lừa gạt mình, sau đó nhân cơ hội sàm sỡ mình chứ?
Cô ta biết sức hấp dẫn của bản thân mình như thế nào, nếu không có Giáo chủ, cô ta đã sớm bị đám đàn ông ở Nhật Nguyệt Thần Giáo ăn đến không còn xương rồi.
Nghĩ đến đây, một tia hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt Mộc Thuyên, giờ phút này đã trúng độc, cô ta căn bản không có sức phản kháng, chẳng lẽ trước khi chết còn không giữ nổi trong sạch?
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, hành động của Trần Dương đã nằm ngoài dự tính của cô ta.
Chỉ thấy anh dạo qua phòng một vòng, thuận tay cầm lên một cái ấm pha trà, sau đó đổ hết nước đi, rồi lại tìm một cái chậu sứ ở góc phòng.
Ngay lập tức, Trần Dương dâng lửa lên trong chậu sứ.
Nguyên liệu làm ra thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử đan chủ yếu là Hoa Song Sắc, lần trước anh đã giúp nhóm Ân Trường Không luyện chế một lần, cho nên khi trộm thuốc lần này, anh cố ý hái thêm một ít.
Mộc Thuyên nằm trên giường, vẻ mặt đau đớn mờ mịt.
Anh ta... rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Luyện chế thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử Đan ư?
Không, điều này không thể nào!
"A!"
Nghĩ đến đây, Mộc Quân phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, bây giờ người cô ta như một bên chìm trong băng lạnh, một bên như đặt trên lửa nóng, đau đớn không tả xiết.
Độc tính của Âm Dương Sinh Tử Đan này không phát tác toàn bộ một lúc mà sẽ ngấm từ từ, lúc đầu có thể chịu đựng được, nhưng thời gian càng lâu, đau đớn cũng càng sâu!
Có người kể hồi còn trẻ có kẻ phản bội Thần Giáo, khi độc tính bùng phát, người đó xé hết da thịt trên người, máu me be bét, nửa người đông thành băng, nửa người lại toát ra mùi thịt nướng.
Độc tính thật kinh khủng!
Trần Dương đang hết sức tập trung luyện đan, lúc này Mộc Thuyên đang lăn lộn trên giường, quấy rầy nghiêm trọng anh luyện đan.
“Trần Dương, đừng để tôi nhúc nhích!" Mộc Thuyên đau đớn nói, lúc này ý thức của cô ta còn rất tỉnh táo, cô biết, Trần Dương có thể thật sự đang luyện đan, cho nên cô không thể quấy nhiễu anh!
Trần Dương gật đầu, luyện đan là một việc rất tiêu hao tinh thần, phải hết sức tập trung.
Hơn nữa, khi luyện đan anh còn phải thúc động chân khí trong cơ thế, cái này càng không được quất rầy, nếu có điều gì không ổn với chân khí thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Anh nhìn thấy trên bình phong bên cạnh có một chiếc thắt lưng màu vàng, chính là thắt lưng bó eo của cô ta, anh bước tới, cầm trong tay rồi đi tới bên giường: "Phu nhân, đắc tội rồi!"
Nói xong, Trần Dương buộc chặt tay và chân của cô ta bằng chiếc thắt lưng, sau đó nhét cái yếm thêu uyên ương vào đôi môi đỏ mọng của Mộc Thuyên.
Chương 172: Tẩu hỏa nhập ma
Một tiếng sau.
Trần Dương mỉm cười lấy đan dược ra khỏi bình sứ.
Chân khí quả nhiên lợi hại hơn nội khí, tốc độ luyện đan gần như tăng lên gấp đôi.
Mộc Thuyên sững sờ, nhìn viên đan dược trong tay Trần Dương không chớp mắt, trời ơi, anh ta thật sự biết luyện đan!
Trần Dương thở dài một hơi bước tới, nếu không phải trong lúc nguy cấp, anh cũng không bao giờ để lộ bí mật mình biết luyện đan ra!
Ôi, anh cái gì cũng giỏi, nhưng trái tim lại quá mềm yếu, nhất là khi gặp người đẹp.
Vừa nghĩ, anh vừa lấy khăn lụa trong miệng Mộc Thuyên ra, đưa viên thuốc vào miệng cô ta.
Làm xong những việc này, Trần Dương yên lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi, nói thật là anh không lo lắng về hiệu quả của đan dược, điều mà anh lo lắng chính là đã làm lộ ra việc mình biết luyện thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử đan, Giáo chủ phu nhân liệu có nói cho Giáo chủ biết không?
Đây chính là điều tối kỵ, nếu để cho Giáo chủ biết mình biết luyện chế thuốc giải, nhất định sẽ làm lung lay địa vị chí cao vô thượng của ông ta, dù sao ông ta dựa vào thuốc giải mới có thể khống chế đệ tử Thần Giáo.
Mộc Thuyên không biết Trần Dương đang nghĩ gì, chỉ biết là sau khi đan dược tan vào trong miệng thì miệng tràn ngập mùi thơm ngát, ban đầu cô ta còn hoài nghi, nhưng thuốc giải trôi vào bụng, cảm giác hàng nghìn con kiến cắn nhất thời giảm bớt đi không ít.
Mộc Thuyên sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Trần Dương, sao anh có thể luyện chế ra thuốc giải?” Mộc Thuyên không khỏi kinh ngạc hỏi.
Thuốc giải vào trong bụng, độc tính đã giảm bớt, chưa đến một phút, Mộc Thuyên vừa rồi còn đang hấp hối đã trở nên hăng hái.
Trần Dương có chút lo lắng đáp: "Thuộc hạ vô tình nhìn thấy trong một quyển sách cổ, vốn tưởng là giả, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại luyện ra thật."
Mộc Thuyên gật đầu, không hề nghi ngờ lời nói của Trần Dương, dù sao ấn tượng của cô ta với Trần Dương rất tốt, cô ta nhìn Trần Dương tán thưởng: "Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cho anh làm Thánh Tử thật là một quyết định sáng suốt."
Nói xong cô ta liếm đôi môi đỏ mọng: "Được rồi, tôi còn có một nhiệm vụ ở đây, phải giao cho anh làm, khi nào anh về thành phố Tây Xuyên thì giúp tôi tìm một thứ!"
Trần Dương hết nói nổi, vừa mới cứu cô ta xong, còn chưa kịp thở, cô ta đã giao nhiệm vụ cho luôn rồi, này cũng hơi ép người đó nha.
“Phu nhân, xin cứ nói.” Mặc dù không muốn nhận nhiệm vụ, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Mộc Thuyên nói: "Tối hôm nay tôi nhận được tin, sáu đại môn phái sẽ liên hợp thành lập một học viện tu luyện ở thành phố Tây Xuyên, tên là Học viện Lục Phái, sau đó sẽ đào tạo các đệ tử ưu tú cho sáu đại môn phái."
Học viện Lục Phái? Tên này cũng low quá đi mất, nhưng mà học viện do sáu đại môn phái thành lập thì gọi là Học viện Lục Phái cũng đúng.
Nhưng tại sao mình ở Tây Xuyên mà không hay tin gì?
"Hai ngày nữa học viện này sẽ mở cửa tuyển sinh, tất cả còn đang chuẩn bị!"
Dường như đã biết thắc mắc trong lòng Trần Dương, Mộc Thuyên chậm rãi giải thích.
Trần Dương gật đầu, thảo nào không nhận được tin tức, hóa ra là như vậy!
Nhưng anh cũng thầm kinh ngạc!
Người bình thường trên thế giới hiện nay còn chưa biết tu luyện, một khi học viện này được thành lập, e rằng toàn bộ thành phố Tây Xuyên sẽ sôi trào.
"Sau khi học viện này thành lập, chắc hẳn sẽ có rất nhiều con em nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên đến đăng ký, tới lúc đó, anh tìm cách trà trộn vào trường học, giúp tôi tìm một quyển kinh thư tên là 'Thái Cực Kinh'."
Thái Cực Kinh?
Trần Dương sửng sốt một chút, sau đó đau khổ nói: "Phu nhân, có thể cho tôi một chút gợi ý không, học viện này nhiều người như vậy, tôi tìm ở đâu?"
Mộc Thuyên cười nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, hiệu trưởng học viện này là Trương Viễn Kiều của phái Võ Đang, Thái Cực Kinh nằm ở trên người Trương Viễn Kiều, anh nghĩ cách trộm đi."
Trời má.
Nghe tên đã biết người này không dễ chọc, người có thể làm hiệu trưởng, thực lực chắc chắn là rất mạnh.
Thế nhưng, lời đã nói ra, anh không còn cách nào khác đành phải đồng ý: "Phu Nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Dương nói xong, không khỏi nhìn về phía Mộc Thuyên.
Lúc này tay chân cô ta vẫn bị trói, đường cong uyển chuyển duyên dáng, Trần Dương nhìn mà đỏ hết cả mắt lên rồi.
Mộc Thuyên bị ánh mắt nóng rực như lửa kia nhìn có chút không được tự nhiên, trừng mắt liếc anh một cái: "Còn không mau cởi trói cho tôi!"
"À, vâng vâng!” Trần Dương vội vàng chạy tới cởi dây.
Nhưng mà vừa nãy anh trói chặt quá, cộng thêm giáo chủ phu nhân không ngừng giãy dụa, làm cái nút thắt cởi được của anh thành cái nút tịt luôn rồi.
Kết quả là vật lộn nửa ngày vẫn không cởi ra được, Trần Dương gấp đến toát hết mồ hôi.
Nhất là khi tháo sợi dây, cứ vô tình đụng vào cơ thể mềm mại của cô ta, cảm giác ngây ngất khiến bụng dưới của Trần Dương căng thẳng.
Khoảnh khắc bị chạm vào, cơ thể mềm mại của Mộc Thuyên run lên, nơi Trần Dương chạm qua bắt đầu nóng lên, cả người mềm nhũn.
Mặc dù được tôn là Giáo chủ phu nhân, nhưng cô ta với giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ không phải là vợ chồng đích thực.
Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tuổi tác quá lớn, cộng thêm mấy năm mới vào giang hồ bị thương không ít, nơi đó đã phế từ lâu.
Kết hôn với cô ta chỉ để che mắt thiên hạ.
Cô ta là Giáo chủ phu nhân được mọi người tôn kính.
Người đàn ông nào dám thân mật với cô ta chứ?
Trần Dương thực sự là người đầu tiên.
Mộc Thuyên là một người phụ nữ có thân thể và tinh thần bình thường, làm sao có thể không có cảm giác được, nhất là mùi hương nam tính trên cơ thể Trần Dương lại càng trêu chọc cô ta, khiến trong lòng cô ta nảy lên một cảm giác rung động trước đây chưa từng có.
Cô ta cắn răng, nhỏ giọng nói: "Đừng... đừng cởi nữa, trong ngăn kéo có kéo, cắt dây luôn đi."
"Được!"
Trần Dương đáp lại, bước tới mở ngăn kéo, trong quả nhiên có một cái kéo.
Hửm?
Đây là cái gì?
Bên cạnh chiếc kéo, có một cây linh chi kỳ dị. Cây linh chi này có chút thú vị, toàn thân màu đỏ, bên trong như có nham thạch nóng chảy lưu động.
Đây là loại linh chi gì, cũng quá kỳ quái rồi.
Chẳng lẽ, đây không phải là linh chi?
"Phu nhân, đây là gì thế?" Trần Dương vẫn không thể nhịn được tò mò, cầm lấy cây linh chi lên, tò mò sò hỏi.
Mộc Thuyên nhìn lướt qua: "Cái này gọi là 'Hỏa Linh Chi', nó không những có thể nâng cao thực lực của người tu luyện, mà còn có thể củng cố cảnh giới, là một loại linh dược cực kỳ hiếm có, là Giáo chủ tặng cho tôi."
Vừa nói xong, Mộc Thuyên khẽ cười: "Vừa hay tôi đang không biết thưởng cho anh cái gì, giờ được rồi, anh vừa mới giúp tôi giải độc, cây linh chi này thưởng cho anh."
Hỏa Linh Chi!
Vừa nghe đã thấy chính là bảo bối tốt!
Vừa hay hiện tại anh vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên, cảnh giới còn chưa vững, đang lo lắng không biết làm sao để củng cố cảnh giới, không ngờ rằng giáo chủ phu nhân lại tặng cho linh chi.
Haha, đúng là đang ngủ gật thì được cho gối!
Sau khi ăn cây linh chi này, nhất định có thể củng cố cảnh giới.
Trần Dương còn chẳng thèm nghĩ, nhét luôn Hỏa Linh Chi vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng.
"Sao anh lại ăn trực tiếp như thế?"
Mộc Thuyên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: "Cây Hỏa Linh Chi này dược tính rất mạnh, không thể ăn trực tiếp, cần phải thái lát dùng cùng với thuốc Đông y để trung hòa dược tính, nửa tháng mới được uống một lần."
Gì cơ?
Còn cần dùng thuốc Đông y để trung hòa dược tính?
"Sao phu nhân không nói sớm hơn!" Trần Dương khóc không ra nước mắt: "Phu nhân, tôi ăn trực tiếp vậy rồi thì sẽ thế nào?"
Sẽ không chết vì dược lực chứ?
Mộc Thuyên lắc đầu thở dài: "Tôi cũng không biết nữa, vì cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy ai ăn Hỏa Linh Chi như thế."
"Ôi!"
Trần Dương thở dài.
Thôi bỏ đi, kệ nó, cởi trói cho phu nhân trước đã.
Trần Dương cầm lấy cây kéo đi tới, vừa chạm vào cô ta liền cảm thấy toàn thân nóng rực, giống như có vô vàn đám lửa thiêu đốt bụng dưới.
"Nóng quá!"
Trần Dương mặt đỏ bừng, đỉnh đầu bắt đầu bốc khói trắng!
Vừa nhìn là biết dược hiệu của Hỏa Linh Chi đã phát tác.
Hỏa Linh Chi là một loại linh dược rất mạnh, ban đầu cần hơn mười loại thuốc Đông y để trung hòa mới có thể dùng, nhưng Trần Dương lại trực tiếp nuốt cuống. Năng lượng ẩn chứa trong Hỏa Linh Chi xông vào trong cơ thể anh trong chớp mắt, làm sao anh có thể chịu được!
"Nóng quá, nóng chết tôi mất!"
"A!"
Trần Dương cảm thấy cả người mình như sắp bị thiêu! Như thể nham thạch nóng chảy đang chảy trong cơ thể mình, cảm giác nóng cháy thống khổ khiến anh hét lớn một tiếng rồi nằm lăn lộn trên mặt đất.
"Phu nhân, người tôi bốc cháy rồi, nóng quá, đây rốt cuộc là chuyện gì!" Trần Dương lăn lộn trên mặt đất, hất đổ bàn ghế.
Mộc Thuyên nhíu mày, nghiêm túc nói: "Đây là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma."
Cái gì?
Tẩu hỏa nhập ma?
Nghe thấy bốn chữ này, Trần Dương tuyệt vọng.
“Tôi khó chịu, tôi khó chịu quá!” Trần Dương không ngừng lăn trên mặt đất, vô cùng đau đớn! Anh cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, gần như toàn thân sắp bốc cháy, bắt đầu xé rách quần áo!
"Xoạt!"
Quần áo trên người Trần Dương bị rách.
"Trần Dương, anh.", mặt Mộc Thuyên thoáng chốc đỏ bừng.
Đúng lúc đó, Trần Dương đột nhiên nhìn về phía cô ta! Trong mắt hằn lên tia lửa mãnh liệt.
Anh cảm thấy một ngọn lửa bùng lên từ dưới đan điền của mình! Ngọn lửa quỷ dị này khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Anh cần phải trút được ngọn lửa tà ác trong người này ra ngoài, không thể để ngọn lửa này thiêu chết!
Trần Dương nhìn chằm chằm Mộc Thuyên, lập tức nhào qua!
"Trần Dương, anh tỉnh táo lại. Tôi giáo chủ phu nhân, anh, anh không được vô lễ!"
Xoạt!
Vừa dứt lời, Trần Dương liền trực tiếp nhào lên, xé nát áo khoác mỏng tang như cánh ve sầu trên người cô ta.
Lúc này Mộc Thuyên bị trói, không thể nào giãy dụa được.
Môi Trần Dương hôn lên không hề báo trước.
Hơi thở của anh phả vào mặt, trên cổ, trên xương quai xanh, Mộc Thuyên chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, cơ thể mềm nhũn ra.
Đột nhiên cô ta cảm thấy dưới người mát lạnh, rồi một cơn đau bất chợt truyền đến.
“A!” Mộc Thuyên kìm không được hét lên, cắn chặt môi.
Chương 173: Một phen sống mái
Cùng lúc đó, thành phố Tây Xuyên, biệt thự Thiên Mộng Viên.
Tô Diệu vừa ngừng livestream, trang điểm mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa nãy, Lý Mật gọi cô đi mua sắm.
Thời tiết bên ngoài hôm nay khá đẹp, nhưng Tô Diệu lại cảm thấy không vui.
Sau khi Lý Thiên Bá bị chém tại Bar Shepherd đêm qua, người của Lý Thiên Bá đã vội vã chạy đến.
Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, Thẩm Lãng đành để Tô Diệu về trước.
Lý Thiên Bá giống như ông trùm của Tây Xuyên, Thẩm Lãng chọc phải anh ta, chỉ sợ sẽ gặp rắc rối lớn, không biết tình hình hiện tại thế nào rồi.
Đêm qua Tô Diệu không ngủ được, cả đêm cứ trằn trọc lo lắng.
Trong buổi livestream buổi sang cô cũng không hề chú tâm, phát qua loa khoảng hai tiếng, rồi vội vàng tắt đi.
Anh ấy sẽ không gặp rắc rối gì đấy chứ.
Đầu óc Tô Diệu cứ suy nghĩ lung tung.
Ù ù.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên.
Cầm điện thoại di động lên xem, thấy đó là tin nhắn của Thẩm Lãng gửi đến, cô lập tức vui mừng.
“Diệu Diệu, chuyện xảy ra ngày hôm qua không làm em sợ chứ?” Ẩn trong từng con chữ là sự quan tâm và lo lắng.
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Tô Diệu đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên tự lúc nào.
Có vẻ như anh ấy vẫn ổn.
Tô Diệu nhanh chóng trả lời: “Tôi không sao, anh không sao chứ? Thế lực Lý Thiên Bá kia ở thành phố Tây Xuyên rất mạnh. Anh đánh anh ta tối hôm qua. Anh ta chắc chắn sẽ không tha cho anh. Nhất định phải chú ý an toàn nhé.”
Bên kia, Thẩm Lãng cong môi cười, nhắn lại: “Yên tâm, thực sự thế lực của Lý Thiên Bá ở thành phố Tây Xuyên khá mạnh, nhưng chưa đủ để tôi phải bận tâm, hắn muốn động vào tôi là điều không thể.”
Nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời, Tô Diệu hoàn toàn yên tâm.
Ngay lập tức, Thẩm Lãng gửi một tin nhắn khác đến: “Diệu Diệu, buổi tối hôm qua của chúng ta đã bị Lý Thiên Bá phá hỏng. Tôi rất xin lỗi, để bù đắp, hay là chúng ta hẹn nhau tối nay nhé? Vẫn ở Bar Shepherd được không?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thẩm Lãng lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tối hôm qua sau khi về, tôi đến nhắm mắt cũng cười. Chỉ cần nghĩ đến em, nỗi buồn của tôi đều tan biến hết.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng Tô Diệu liền cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
Anh chàng Thẩm Lãng này trẻ trung giàu có thì khỏi phải bàn, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, đối xử chân thành với mọi người, với mình thì càng khỏi phải nói, vô cùng hào phóng.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, làm gì có cô gái nào có thể cưỡng lại được.
Nghĩ đến đây, Tô Diệu gần như không chút do dự đáp: “Được, vậy tối nay gặp.”
Phía sau đoạn tin nhắn còn kèm theo một icon lè lưỡi.
Sau khi nhận được tin nhắn, Thẩm Lãng sờ sờ cằm, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân thứ năm của thành phố Tây Xuyên.
Trên tầng ba của khoa nội trú, hàng trăm người đàn ông lực lưỡng đứng trong bóng tối, chật kín cả lối đi, ai nấy đều đằng đằng sát khí, khí thế ngút trời, khiến những người khác đang khám bệnh sợ hãi không dám đi qua.
Họ đều là người nhà họ Lý.
Không ai dám tùy tiện đi lại, ngay cả bác sĩ cũng không dám lớn tiếng, một vài y tá nhát gan, chân còn run lên vì sợ hãi.
Nhiều đàn ông to lớn lực lưỡng như vậy, ai nhìn vào mà không thấy sợ hãi cơ chứ.
Đứng trước mặt những người đàn ông to lớn này là một ông già mặc bộ trang phục từ thời Đường màu đen, tay cầm gậy, vẻ mặt lo lắng và không ngừng nhìn về phía phòng mổ.
Người này không ai khác mà chính là ông nội của của Lý Thiên Bá, ông Lý Thế Hùng.
Kể từ sau lần mừng thọ thứ 70, ông ấy đã giao mọi trọng trách của gia tộc cho Lý Thiên Bá, còn bản thân ông ấy thì đến trang viên ở ngoại ô để dưỡng lão, chém giết hơn nửa đời người, lúc về già trồng hoa, nuôi chim, khi rảnh rỗi ngắm chút đồ cổ, chờ đợi cháu nội sinh chắt, đời này thế là mãn nguyện rồi.
Sau khi kết thúc cuộc họp tổng kết quý của gia tộc đêm qua, ông ấy ngủ ở nhà cũ, nhưng vào nửa đêm, khi người quản gia gõ cửa và nói rằng Lý Thiên Bá bị chém, Lý Thế Hùng vừa kinh hãi và tức giận, vội vã rời khỏi trang viên ngoại ô đến bệnh viện.
Từ đêm qua đến giờ đã hơn mười tiếng, Lý Thiên Bá vẫn luôn trong phòng cấp cứu, đến bây giờ cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Lý Thế Hùng lo lắng không thôi, ông ấy chỉ có một đứa cháu trai này, nếu nó có mệnh hệ nào thì ông ấy làm sao mà sống được.
Nhưng đồng thời, trong lòng ông ấy cũng thấy tức giận.
Nghĩ lại khi đó, chỉ với nắm đấm, hai bàn tay trắng lập nên sự nghiệp, xưng hùng xưng bá ở thành phố Tây Xuyên, chính là nhờ sự tàn nhẫn và độc ác trong xương tủy, ông ấy mới có được ngày hôm nay.
Tất cả các gia tộc ở thành phố Tây Xuyên, làm gì có nhà nào gặp ta mà không nể phục?
Còn bây giờ già rồi, thế mà có người dám động đến đứa cháu nội cưng của ta! Chúng nó nghĩ rằng ta đã già, không thể cầm nổi dao, nên có thể ngồi lên đầu lên cổ ta sao?
Cục tức này, Lý Thế Hùng nuốt không trôi!
Trên chiếc ghế dài bên cạnh, đôi mắt đang khóc của Tống Huyên đã đỏ hoe, cô ấy đã khóc từ đêm qua đến giờ.
Đêm qua, nhìn thấy Lý Thiên Bá mình đầy máu bị vứt bên cạnh bãi rác, trái tim Tống Huyên như vỡ vụn.
Sau đó, cô ấy cuối cùng cũng gọi được điện thoại, sau khi hàng chục thuộc hạ của Lý Thiên Bá tới nơi, họ xông vào Bar Shepherd, nhưng cô ấy không ngờ rằng thuộc hạ của Thẩm Lãng lại có hơn một trăm người. Xét về quân số thì bên này khó lòng địch được.
Mặc dù người của Lý Thiên Bá dám chiến đấu hết mình, nhưng số quân của đối thủ gần như gấp đôi số quân bên mình.
Và bên kia cũng cực kỳ hung hãn, về cơ bản là không kém cạnh gì.
Sau một thời gian hỗn chiến, thuộc hạ của Lý Thiên Bá gần như đã bị thương hết, họ hiện giờ đang nằm viện.
Tống Huyên không biết đã cầu nguyện bao nhiêu lần trong lòng, cô ấy mong chồng mình sẽ vượt qua được kiếp nạn này.
Ngay khi mọi người đang lo lắng, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cánh cửa bên trong mở ra, theo sau, Lam Khê trong bộ quần áo phẫu thuật bước ra.
Cuộc phẫu thuật này do chính Lam Khê thực hiện.
Bởi vì cô ấy biết rằng Lý Thiên Bá và Trần Dương là anh em tốt của nhau.
Từ đêm qua đến nay, cuộc phẫu thuật đã tiến hành đầy mười tiếng đồng hồ.
Vẻ mặt Lam Khê mệt mỏi, như đi đánh trận, mệt mỏi không kể xiết.
“Trưởng khoa Lam, chồng tôi thế nào rồi ạ?”
“Cháu trai tôi không sao chứ ạ?”
Lam Khê vừa bước ra, Lý Thế Hùng và Tống Huyên ngay lập tức chạy đến, hai người không khỏi lo lắng.
Lam Khê thở dài: “Vết thương của Lý Thiên Bá đã được khâu lại, nhưng tình trạng của anh ấy hiện tại không tốt lắm, bởi vì vết thương của anh ấy thực sự quá nghiêm trọng, cộng thêm mất máu quá nhiều, anh ấy có thể qua khỏi hay không đều dựa vào ý chí của bản thân, hơn nữa nếu có giữ được mạng, thì e rằng sau này cũng sẽ trở thành người tàn tật ...”
Lam Khê làm nghề y nhiều năm là thế, nhưng chưa từng thấy bệnh nhân nào bị thương nặng như vậy.
Lý Thiên Bá bị chém hơn bốn mươi nhát dao, gần như biến thành một người máu, toàn thân trên dưới đều có vết thương, không có chỗ nào là lành lặn, hơn nữa gân tay gân chân còn bị cắt hết, lúc đưa đến đã hấp hối rồi.
Lúc mới bước vào phòng mổ, một y tá trẻ mới thực tập nhìn thấy vết thương trên người Lý Thiên Bá, đã sợ hãi khóc ngay tại chỗ.
Bị thương thế này, đổi lại là người thường, e rằng đã chết trên đường tới bệnh viện rồi.
Vì vậy, trong lúc Lam Khê xúc động, cũng phải khâm phục sự ngoan cường của Lý Thiên Bá, bị thương như này mà anh ấy vẫn còn chịu đựng được đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc.
Ngay khi Lam Khê vừa nói xong, đôi mắt của Lý Thế Hùng ngay lập tức đỏ như máu, và một tia sáng kinh hoàng bùng lên trong đôi mắt vẩn đục của ông.
Nhà họ Lý của ông ấy, cha truyền con nối!
Lẽ nào ông trời muốn nhà họ Lý không có người nối dõi hay sao?
Thẩm Lãng, tao nhất định sẽ không tha cho mày, tao muốn nhà họ Thẩm nợ máu phải trả bằng máu!
Tuyệt hậu, đây là mối thù bất diệt!
“Lão gia, chị, có chuyện không hay rồi!” Đúng lúc này, một thanh niên hốt hoảng chạy tới, cậu ta gần như ngã về phía Lý Thiên Bá và Tống Huyên với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Lý Thế Hùng mắng: “Làm sao? La lối om sòm, còn ra cái thể thống gì nữa!”
Người Thiếu niên thở hổn hể từng cơn: “Lão gia, Thẩm Lãng dẫn theo người, chiếm phố của nhà họ Lý rồi.”
Cái gì?
Chiếm phố của nhà họ Lý rồi?
Lý do tại sao phố nhà họ Lý ở thành phố Tây Xuyên được gọi là phố nhà họ Lý là vì 90% cửa hàng trên toàn bộ con phố là tài sản của nhà họ Lý.
Trong đó bao gồm khách sạn, KTV, quán bar, quán cà phê internet và nhà hàng. Những cửa hàng này 90% thuộc về nhà họ Lý, hơn nữa những người buôn bán này hàng tháng đều sẽ trả tiền đúng hạn để xin sự bảo kê từ nhà họ Lý.
Gã Thẩm Lãng này không chỉ chém Lý Thiên Bá bị thương, mà còn chiếm cả con phố, không phải đã chặt đứt đường tiền tài của nhà họ Lý sao?
Tục ngữ có câu, chặt đứt đường tiền tài, cũng như giết cha mẹ nhà người ta vậy, gã Thẩm Lãng này quả là to gan lớn mật, đây đúng là kiểu chưa thấy chết chưa ngừng tay mà.
Chiếc gậy trong tay Lý Thế Hùng đột nhiên gõ “Bang” một tiếng: “Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, nhà họ Lý của tao và mày không đội trời chung.”
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất đột ngột rung chuyển, liền sau đó phát hiện cây gậy của lão gia nhà họ Lý đã cắm vào nền bê tông cứng.
“Tách, tách!”
Ngay lập tức thấy sàn lát gạch bắt đầu nứt ra như mạng nhện.
“Xì xì!”
Các nhân viên y tế xung quanh nhìn thấy thì đều há hốc mồm, ông già này thật quá đáng sợ.
“Thật sự nghĩ nhà họ Lý chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao?” Lúc này Tống Huyên lau nước mắt, từ băng ghế đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mọi người theo tôi. Hôm nay, chúng ta quyết một phen sống mái với Thẩm Lãng!”
“Vâng!”
Mọi người đều đã muốn đi báo thù cho Lý Thiên Bá từ lâu, bây giờ có Tống Huyên dẫn đầu, cả bọn lập tức hưng phấn hẳn lên.
“Huyên Huyên, đừng hấp tấp.”
Ngay khi Tống Huyên chuẩn bị dẫn người đi, Lý Thế Hùng đã giữ cô ấy lại.
Tống Huyên dừng lại, khó hiểu nhìn ông ấy: “Ông nội, người ta đang đè đầu cưỡi cổ nhà họ Lý chúng ta, sao có thể nuốt trôi cục tức này!”
Lý Thế Hùng gật đầu: “Ông biết, nỗi uất ức này ông cũng không nhịn nổi!”
Ông ấy thở dài nói rồi nói: “Mối thù này, chúng ta nhất định phải trả, nhưng nhà họ Thẩm là một gia tộc có thế lực mạnh mẽ, chúng ta liều mạng sẽ không được ích lợi gì. Như hiện tại, chúng ta phải đợi Thiên Bá thoát khỏi nguy hiểm, về nhà, cẩn thận bàn bạc biện pháp đối phó, làm sao để xử lý nhà họ Thẩm!”
Chương 174: Diệu Thủ Không Không
Ở một diễn biến khác, trong khuê phòng của Giáo chủ phu nhân trên Băng Hỏa Đảo.
Trần Dương vật lộn tận hai tiếng đồng hồ mới có thể giải phóng ngọn lửa ác đó.
Trong phút chốc, ý chí của anh đã từ từ trở lại.
Tiên Thiên sơ kì!
Trần Dương hít một hơi thật sâu, 'Hỏa Linh Chi' này thực sự là một bảo vật, nó không chỉ củng cố cảnh giới của anh, mà còn nâng cấp cảnh giới của anh rất nhiều, tốc độ tu luyện này của anh cũng đã hơn người rồi, kể cả khi cưỡi tên lửa cũng không nhanh đến thế.
Trong sự kích động, cảm nhận được sự ấm áp bên dưới, Trần Dương cứng người.
Hỏng rồi.
Bên dưới Trần Dương, Mộc Thuyên đang thở dốc từng cơn, trên khuôn mặt thanh tú còn lưu lại một chút ửng hồng, một đôi mắt ngấn nước nhìn Trần Dương, mang theo sự tức giận, bất lực và phức tạp.
Nhất là khi lông mày cô ta hơi cau lại, vừa có vẻ vui sướng lại vừa có chút đau đớn.
Mồ hôi làm tóc ướt dính vào mặt cô ta, trông vô cùng quyến rũ.
Toi rồi, toi rồi.
Mình thực sự đã cưỡng hiếp phu nhân của giáo chủ!
Não Trần Dương “ù” đi, ngay lập tức trống rỗng!
“Phu nhân, tôi ...”
Anh còn chưa kịp nói xong, Mộc Thuyên đã ngắt lời anh: “Trần Dương, mau lấy cái đó ra.”
Vừa dứt lời, mặt Mộc Thuyên đã đỏ hết cả lên, đến cả mang tai cũng đỏ bừng.
Trong lòng cô ta hiện giờ cảm thấy rất lạ, cô ta vừa biết ơn cứu mạng của Trần Dương, vừa hận vì anh đã lấy đi trinh tiết của mình, cảm xúc hỗn loạn vô cùng, không thể giải thích được.
Cô ta tuy là phu nhân của giáo chủ nhưng có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng cô ta?
Cô ta đã kết hôn với Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần được gần mười năm rồi, giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần bị bất lực, từ lâu đã không làm được chuyện đó rồi, ai có thể ngờ được rằng cô ta gả đi làm phu nhân nhà người ta cũng được chục năm rồi mà vẫn còn là trinh nữ.
Ngay cả Trần Dương cũng không ngờ tới.
Nhìn thấy màu đỏ tươi trên ga giường, sắc mặt Trần Dương đột nhiên tái nhợt.
“Cái này… cái này… cái này sao có thể!” Trần Dương sợ tới mức trán toát cả mồ hôi lạnh.
Vừa dứt lời, anh liền nhận ra rằng mình đã lỡ miệng, vội vàng giải thích: “Phu nhân, cô đừng hiểu nhầm, tôi ...”
“Được rồi!”
Mộc Thuyên lạnh lùng ngắt lời anh: “Mau cởi dây cho tôi đi.”
Trần Dương nhanh chóng mặc quần áo, sau đó cầm kéo cắt dây.
Mộc Thuyên không nói lời nào, nhanh chóng lấy một chiếc áo bên cạnh mặc vào.
Trần Dương giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, đan hai tay lại với nhau đứng bên cạnh, vô cùng cẩn trọng.
Phu nhân của Giáo chủ vẫn còn là trinh nữ, không thể nào, sao cô ta vẫn còn là trinh nữ được cơ chứ?
Trong lúc Trần Dương đang tự hỏi mình, thì Mộc Thuyên nói: “Trần Dương, chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra.”
Mặc xong quần áo, Mộc Thuyên nhìn anh nói từng chữ một: “Nhưng nếu để cho tôi biết, anh để lộ ra ngoài, không những anh phải chết mà đến tôi cũng phải chết.”
Cô ta đường đường là phu nhân của Giáo chủ, mà lại có quan hệ bất chính với cấp dưới của mình.
Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, Giáo chủ sẽ là người đầu tiên ruồng bỏ cô ta.
Cô ta rất muốn giết Trần Dương, nhưng dù sao thì anh cũng đã cứu cô ta, hơn nữa ... anh là lần đầu của cô ta, cô ta càng không thể ra tay.
“Phu nhân yên tâm, chuyện này trời biết đất biết cô biết tôi biết, tuyệt đối sẽ không bao giờ có người thứ ba biết được.” Trần Dương gật đầu lia lịa, đùa, chuyện như vậy sao có thể nói năng linh tinh chứ?
Tuy rằng hoảng sợ, nhưng trong lòng anh cũng mừng thầm, mẹ nó, hôm nay anh đã làm Vi Tiểu Bảo một lần, thực sự là quá giỏi, Giáo chủ sợ là không làm được chuyện đó nữa rồi, nếu không phu nhân của Giáo chủ không thể nào còn là trinh nữ được.
Mộc Thuyên gật đầu, lấy lại phong thái phu nhân của Giáo chủ, xua tay: “Được rồi, nhớ kỹ lời anh nói đấy, muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, phu nhân!”
Trần Dương gật đầu và ra khỏi phòng.
Trở về phòng, nằm trên giường như cuốn sạch hết mệt mỏi, Trần Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, Trần Dương ngủ rất say, ngủ một mạch đến tận sáng của ngày thứ hai.
“Hự, ha!”
Có tiếng hô lớn truyền đến, qua cửa sổ, có thể nghe thấy âm thanh của các đệ tử đang luyện võ từ quảng trường vọng lại.
Chẳng trách đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo lại mạnh mẽ như vậy, tất cả đều là dựa vào sự chăm chỉ của mọi người.
Suy nghĩ một hồi, Trần Dương cũng không muốn ngủ nữa, như một con cá chép, anh cong người bật dậy khỏi giường.
Sau khi mặc quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, ngay sau đó Mộc Thuyên bước vào.
Cô ta vẫn rất bình thường, như thể không có gì thực sự xảy ra đêm qua.
Trần Dương nhạc nhiên, mới sáng sớm mà phu nhân của Giáo chủ đã đến có chuyện gì vậy?
Không phải cô ta ngủ một giấc rồi lại đổi ý, hay là muốn giết người diệt khẩu nhỉ?
Trần Dương nuốt nước miếng, hôm nay Mộc Thuyên rất xinh đẹp, không mặc chiếc phụng bào màu vàng rực rỡ như ngày hôm qua mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu đỏ, chiếc váy tươi đẹp này càng tôn lên nước da trắng sáng của cô ta.
Thật là xinh đẹp, cô gái này thật sự không khác gì nữ thần, dường như qua một đêm đã xinh đẹp hơn mấy phần, làm phần dưới của Trần Dương nóng rực.
Tuy nhiên, chỉ nhìn cô ta vài giây, Trần Dương đã thu ánh mắt về, chậm rãi nói: “Phu nhân mới sáng sớm đã đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?”
Mộc Thuyên bước tới trước ghế, chậm rãi ngồi xuống, nói: “Sao, không có chuyện gì thì không thể đến à?”
Sau đó cô ta lại nói: “Tôi đến đây chỉ để nhắc nhở anh rằng chuyện xảy ra tối hôm qua, anh phải giữ bí mật tuyệt đối, nếu không mọi người xung quanh anh sẽ chết hết, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Trần Dương gật đầu lia lịa: “Phu nhân yên tâm, Trần Dương tôi sao có thể lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn cơ chứ.”
Nghe được câu trả lời, Mộc Thuyên hài lòng gật đầu: “Đúng rồi, anh đừng quên nhiệm vụ ngày hôm qua tôi giao đấy. Sau khi trở về thành phố Tây Xuyên, hãy làm mọi cách để lấy kinh thư.”
“Vâng, phu nhân.” Trần Dương gật đầu, nhanh chóng chấp thuận, nhưng trong lòng anh lại là sự bất lực, phiền muộn không thể nói ra được.
Ăn trộm kinh thư, chuyện này nói thì dễ nhưng thực hiện thì lại khó như lên trời.
Hôm qua Mộc Thuyên đã nói rằng, người giữ chức hiệu trưởng học viện Lục phái, chính là cao thủ của phái Võ Đang.
Thân chỉ là Tiên Thiên sơ kì, đối phương gì thì cùng là Tiên Thiên viên mãn, muốn cướp đồ của ông ta, thực sự quá khó, Mộc Thuyên cười cười, dường như nhìn ra sự khó khăn của Trần Dương, liền lấy ra một quyển sách cổ.
“Không thể để anh tay không mà đánh giặc. Nhiệm vụ này đối với anh là rất khó, nên tôi quyết định đưa cho anh quyển sách này. Chỉ cần anh học được kỹ năng trong quyển sách này, chuyện nhỏ nhặt như trộm kinh thư chẳng làm khó anh được nữa.”
Vừa nói Mộc Thuyên vừa đưa cuốn sách cổ cho Trần Dương.
Cuốn sách gì đây?
Có thể là bí kíp võ công?
Trần Dương nhận lấy cuốn sách cổ, vô cùng phấn khích. Kể từ sau lần anh học trộm cuốn sách của Nhật Nguyệt Thần ở Đường Khẩu của thành phố Tây Xuyên, Trần Dương đã say mê những bí kíp võ công, lần trước đánh nhau với cá mập ở biển sâu, nếu không có bí kíp của Nhật Nguyệt Thần, anh đã toi lâu rồi.
Bây giờ nhìn thấy cuốn sách cổ ố vàng này, anh không khỏi háo hức.
“Diệu Thủ Không Không!”
Khỉ thật, cái tựa sách sao mà kì vậy, nghe qua thì chả giống một cuốn sách tử tế chút nào.
“Phu nhân, quyển “Diệu Thủ Không Không” này là bí kíp gì vậy?!” Trần Dương khó hiểu hỏi.
Mộc Thuyên cười nói: “Cuốn sách này chính là kí kíp của một vua trộm.”
Cái gì?
Bí kíp của vua trộm?
Sắc mặt Trần Dương đông cứng lại, trong lòng có chút bối rối.
Đùa kiểu gì vậy, bí kíp của vua trộm, thế chẳng phải là nghệ thuật ăn trộm sao?
Chết tiệt, cái này là muốn mình luyện thành một tên ăn trộm rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Dương, Mộc Thuyên cười nhẹ: “Vào những năm cuối của thời nhà Minh, có một môn phái tên là Không Không Môn, các đệ tử trong bang phái kiếm sống bằng nghề trộm cắp, nhưng họ không phải là những tên trộm bình thường, mà là những nghĩa sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo. Khi nhà Thanh lên ngôi, triều đình nhà Minh không có lương thực, các đệ tử của Không Không Môn này cướp của người giàu chia cho người nghèo và gom góp quân lương, dân chúng đều vô cùng ngưỡng mộ, nhưng triều đình lại do gian thần nắm quyền, Không Không Môn đã bị triều đình sai người đi xóa sổ."
"Khi đó, sư phụ của môn phái Không Không Môn chính là một tên trộm, trong giờ phút sinh tử, ông ta đã được các đệ tử của Thần giáo chúng ta cứu sống, với lòng biết ơn, vua trộm đã gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo của chúng ta.”
“Thì ra là như vậy!” Trần Dương gật đầu.
“Vua trộm được mệnh danh là Diệu Thủ Không Không, chính là tên trộm số một thế giới, không gì là không trộm được. Diệu Thủ Không Không chính là kỹ thuật ăn trộm mà ông ta truyền lại.”
Nghe xong, Trần Dương đã hiểu ra phần nào.
“Cuốn sách Diệu Thủ Không Không này luôn được các đời giáo chủ cất giữ, vài ngày trước, giáo chủ sợ tôi buồn chán nên đã đưa cuốn sách này cho tôi, để tôi giải sầu.”
“Bây giờ tôi giao lại cho anh, hi vọng có thể giúp được anh. Còn anh có thể học được thuật ăn trộm của vua trộm “Diệu Thủ Không Không” hay không thì còn tùy vào tài năng của anh.”
“Cám ơn phu nhân.” Trần Dương chắp tay thi lễ, nếu như kĩ thuật ăn trộm này này thực sự ghê gớm như vậy, thì tác dụng của nó quả thực không hề nhỏ.
“Được rồi, lời nên nói tôi đã nói rồi, chuyện nên giúp tôi cũng giúp rồi, tiếp theo là tùy thuộc vào anh, anh đi đi.”
Chương 175: Giao dịch
Bệnh viên nhân dân số 5 thành phố Tây Xuyên.
Trần Dương chặn đầu 1 chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện, vừa xuống xe, anh lao nhanh đến sảnh lớn.
Ở Băng Hỏa Đảo, sau khi được Giáo chủ phu nhân dặn dò, thì cô ta cử người đưa Trần Dương trở về.
Khi vừa lên khỏi bến, Trần Dương liền gọi hàng chục cuộc điện thoại cho Lý Thiên Bá, nhưng không cách nào liên lạc được.
Mãi sau thì Tống Huyên nghe máy.
Khi anh biết được Lý Thiên Bá bị chém hơn 40 nhát, đến mức thân tàn ma dại, thì tức giận vô cùng.
Đến phòng bệnh, nhìn thấy Lý Thiên Bá toàn thân quấn đầy băng vải, nếu như không phải đôi mắt kia còn cử động được, thì trông không khác gì một xác ướp.
“Thiên Bá.”
Nhìn thấy bạn mình như vậy, ánh mắt Trần Dương đỏ rực!
“Thiên Bá, tôi…Tôi đến muộn rồi, đến muộn quá rồi…” Trong lòng Trần Dương cảm thấy áy náy, anh tự trách bản thân mình, nếu như không bị người của Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt đi, thì Lý Thiên Bá sao có thể bị thương nặng như vậy được.
Cũng may là Lý Thiên Bá còn giữ được cái mạng này, dù bị thương nặng như vậy nhưng đã gắng gượng qua được.
Tuy nhiên, bác sỹ đã nói, cho dù anh ta giữ được tính mạng, song cả phần đời còn lại thì phải ngồi xe lăn.
“Tiểu Dương, nam tử hán đại trượng phu thì sợ cái sất gì chứ?” Lý Thiên Bá nháy nháy mắt nói với giọng yếu ớt.
“Sợ cái khỉ gì” Trần Dương cũng ra bộ nháy mắt lại: “Lúc nãy khi bước vào đây có cơn gió thổi qua, nên có hạt cát bay vào mắt tôi thôi”.
Nhìn thấy bộ quần áo vô trùng dầy bình bịch trên người Lý Thiên Bá, Trần Dương quay sang hỏi Tống Thuyên, lúc này đôi mắt cô đang sưng đỏ lên vì khóc: “Chị dâu, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Là kẻ nào đã làm bị thương Thiên Bá.”
Tống Huyên thở dài, đi cùng với Trần Dương ra ngoài hành lang: “Tối ngày hôm qua, tôi và Thiên Bá đến Bar Shepherd, đã trông thấy vợ anh hẹn hò với một người đàn ông khác. Chúng tôi ngồi ngay bên cạnh bọn họ, tận mắt thấy người đàn ông kia bỏ thuốc vợ anh, Thiên Bá thấy vậy liền đến ngăn lại, và có định đưa vợ anh đi. Sau đó…”
Nghe xong lời kể của Tống Thuyên, Trần Dương liên ngây người ra, lửa hận thù trong anh bỗng nhiên bùng cháy, đôi mắt đỏ rực lên.
Thì ra Thiên Bá là vì cứu Tô Diệu, nên mới bị chém ra thành như này!
Không phải cô ấy ngày ngày chỉ ở nhà livestream hay sao?
Làm sao có thể đi hẹn hò với người đàn ông khác được?
Trần Dương trong lòng vô cùng tức giận, nhưng sâu trong thâm tâm cũng cảm thấy bản thân áy náy vô cùng.
Nghĩ đoạn, anh lấy điện thoại gọi cho Tô Diệu.
Rất nhanh sau đó Tô Diệu đã nghe máy.
Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, nghe thôi cũng đủ hiểu là đang ở nơi nào đó nhiều người, hay là đang đi dạo phố. Lúc này, trong lòng Trần Dương lại càng cảm thấy tức giận.
“Em đang ở đâu?” Trần Dương cố nén cơn giận hỏi.
“Tôi đang dạo phố”, sau đó cô lạnh lùng nói: “Anh gọi điện cho tôi làm gì?”
Cô vẫn còn tức việc lần trước, cô và mẹ cô đến bệnh viện thăm bố của Trần Dương thì bị đuổi ra ngoài.
“À, ừ!” Trần Dương cười lạnh nói: “Đi dạo phố, em đi cùng ai?”
Giọng điệu của Trần Dương khiến Tô Diệu bỗng cảm thấy khó chịu, tức giận đáp: “Tôi đi cùng ai mà anh cũng quản lý hay sao? Sao, vào tù mấy ngày thôi mà tính tình đã thay đổi rồi à?”
“Anh hỏi em, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dương lúc này khó lòng mà nhẫn nhịn được nên đã lớn tiếng hỏi: “Em có biết là vì em, mà hiện giờ Thiên Bá đang phải nằm trong bệnh viện, cũng vì em mà anh ấy suýt chút nữa là mất mạng không hả! Nửa đời còn lại của Lý Thiên Bá, sẽ phải sống trên xe lăn, em có biết chuyện đó không hả!”
“Trần Dương, anh hét cái gì.” Tô Diệu cũng đỏ mặt bừng bừng nổi giận: “Tôi đi gặp fan thôi mà, liên quan gì đến Lý Thiên Bá, là do anh ta thích chõ mõm vào chuyện người khác, gây sự trước nên mới bị người ta đánh, còn trách ai?”
Chõ mõm vào chuyện người khác?
Ha ha…
Trần Dương cười vô cùng tức giận: “Giỏi cho câu chõ mõm vào chuyện người khác, thật lòng tôi không ngờ được, cô có thể nói ra những lời như thế, cô nói cho tôi biết, thằng fan đó của cô là thằng nào?”
“Fan của tôi tên là Thẩm Lãng, là một người vừa trẻ lại nhiều tiền, đẹp trai con nhà giàu, ngày nào anh ấy cũng tặng quà cho tôi, vậy đã đủ chưa? Tôi nói cho anh biết, sau này anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa đâu.” Tâm trạng của Tô Diệu lúc này đã lên tới cực điểm.
Cục tức này của Trần Dương đã lên đến tận cổ, anh nói một câu lạnh lùng: “Tôi nói cho cô hay, nếu như lần này thực sự Thiên Bá tàn tật, thì giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì hết!”
Tút!
Nói xong, Trần Dương tắt điện thoại, đánh mạnh 1 cái lên tường, làm vách tường rơi ra những bụi trắng, toàn thân anh giờ tràn đầy sát khí.
Nghe thấy tiếng tút, Tô Diệu vô cùng tức giận, toàn thân bừng bừng.
Cái tên Trần Dương này, anh ta đang nói giúp ai vậy? Lý Thiên Bá kia chẳng qua chỉ là người ngoài, hà cớ gì lại tức giận với mình như thế!
Tô Diệu cảm thấy vô cùng ấm ức, hai người họ cũng lấy nhau được gần 3 năm, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Dương to tiếng đến thế.
Mình đã làm sao điều gì? Lý Thiên Bá bị chém, là vì anh ta nhiều chuyện, Thẩm Lãng là người tốt mà, sao có thể là người xấu được?
Lúc này, Tô Diệu cảm thấy hoàn toàn thất vọng!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương sải bước đi ra ngoài.
Thấy Trần Dương có gì đó không đúng, Tống Huyên vội vàng đi đến: “Trần Dương, anh muốn đi đâu?”
“Báo thù”. Trần Dương lạnh lùng đáp.
Mọi chuyện trở nên như này, căn nguyên là do Tô Diệu mà ra, tuy rằng chỉ còn là vợ chồng hờ, nhưng dù có thế nào thì trên danh nghĩa giờ Tô Diệu kia vẫn còn là vợ mình.
Về tình về lý, thù này mình nhất định phải trả.
Tống Huyên vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương: “Anh bình tĩnh lại đi, tên Thẩm Lãng đó là người nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, gia thế của nhà họ Thẩm không phải tầm thường, nếu anh đi như vậy khác nào tìm con đường chết!
Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam?
Trần Dương chỉ cười một tiếng, vỗ đôi tay Tống Huyên an ủi: “Chị dâu cứ yên tâm, tôi không phải là người xốc nổi, chị cứ ở đây chăm sóc Lý Thiên Bá cho tốt. Tôi không cần biết Thẩm gia đó gia thế ra sao, nhưng tên Thẩm Lãng đó hắn đã chém Thiên Bá bao nhiêu, thì tôi sẽ bắt hắn phải trả gấp 10 lần."
"Gấp trăm lần."
Nói đoạn, Trần Dương nhẹ nhàng bỏ đôi tay Tống Huyên ra, quay người bước đi.
“Trần Dương, anh.” Tống Huyên đứng đờ người ra, đôi mắt long lanh ngấn lệ!
Thiên Bá quả nhiên không nhìn lầm người, Trần Dương quả đúng là người trượng nghĩa.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, cũng là một thế lực lớn, nghĩ đến đây Tống Huyên cảm thấy lo lắng.
Trần Dương rời khỏi bệnh viện, anh lấy điện thoại ra gọi cho Khuê Tử.
Khuê Tử là một để tử của Thần Long Giáo, hai ngày trước Trần Dương đã nâng anh ta lên vị trí Phó hương chủ, những lúc Trần Dương không ở đây công việc sẽ do Khuê Tử đảm nhận.
“Hương chủ.” Tiếng nói của Khuê Tử ở đầu dây bên kia vọng lại.
“Hãy tập hợp tất cả các anh em đến đây.”
“Tuân lệnh, Hương chủ!”
…
Chín giờ tối, các sàn nhảy, quán bar bắt đầu náo nhiệt.
Ở một góc riêng sang trọng trên tầng 2 của Bar Shepherd.
Thẩm Lãng mặc một bộ đồ âu màu trắng, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặt đầy góc cạnh. Hai người vừa uống rượu, vừa nói vừa cười.
Tô Diệu ngồi bên cạnh Thẩm lãng, trên mặt có chút không tự nhiên, chỉ cười gượng gạo, tỏ ra hết sức giữ ý.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay chỉ có cô và Thẩm Lãng tán gẫu với nhau, nhưng giờ lại có thêm người đàn ông này, khiến Tô Diệu cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa, người đàn ông trung niên này có ánh mắt rất phóng túng, không ngừng nhìn về phía Tô Diệu.
Ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu đó khiến Tô Diệu vô cùng khó chịu.
Thẩm Lãng tự rót cho mình một ly rượu đầy, đứng lên và nói: “Hôm này Hà tiên sinh đã chiếu cố đến đây, đúng là vinh hạnh cho chúng ta, nào nào, tôi xin mời Hà tiên sinh một chén, tối nay chúng ta không say không về.”
Người đàn ông trung niên kia tên là Hà Bất Quy, là trưởng lão của phái Hoa Sơn, vị trị của ông ta trong phái Hoa Sơn rất cao.
Lão ta chính là khách quý của nhà họ Thẩm.
Khi trước, Thẩm Lãng biết đến phái Hoa Sơn, họ có 1 loại đơn dược có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, tên là Tăng Linh Đan!
Thẩm Lãng phải hẹn rất lâu mới có thể hẹn được người này, nếu như lần này Hà Bất Quy đồng ý cung cấp Tăng Linh Đan cho hắn, đến lúc đó tốc độ tu luyện của đệ tử Thẩm gia, nhất định sẽ tăng mạnh.
Hà Bất Quy cười nói: “Cậu Thẩm lại nói đùa rồi, chúng ta thân nhau như vậy, sao phải khách sáo thế chứ!”
Lão ta nói như vậy thôi chứ không đứng lên, hơn nữa còn đưa ánh mắt đánh sang phía Tô Diệu: “Cậu Thẩm, đã lâu không gặp, từ khi nào bên cạnh anh lại xuất hiện thêm một mỹ nữ như này.”
Thẩm Lãng khựng lại, rồi sau đó cười theo: “Hà tiên sinh, chỉ cần ông cho chúng tôi Tăng Linh Đan, thì ông muốn bao nhiêu người đẹp chúng tôi đều có thể đáp ứng!”
“Ha ha, được rồi được rồi.” Hà Bất Quy và Thẩm Lãng cụng chén, đôi mắt ông ta lại 1 lần nữa đánh về phía Tô Diệu, lần này thì độ thèm muốn lại càng tăng lên.
Tô Diệu thấy nổi da gà vì ánh mắt đó, cô liền đứng dậy và nói nhỏ với Thẩm Lãng: “Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.” Nói đoạn, cô liền đi ra khỏi chỗ đó.
Tô Diệu vừa rời đi, Hà Bất Quy liền đá chân Thẩm Lãng nói: “Cậu thẩm, cậu muốn có Tăng Linh Đan cũng được thôi, tôi muốn có cô gái này!”
Hà Bất Quy trông không khác nào con quỷ háo sắc.
Người đẹp như Tô Diệu, lão ta nhất định khó lòng bỏ qua.
Thẩm Lãng khựng người lại, thực sự khó lựa chọn: “Hà tiên sinh, hay là để tôi giới thiệu cho ông một mỹ nữ khác? Mà không phải 1 mà 2…3 đi? Ông thấy sao!”
“Không cần.” Hà Bất Quy vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi muốn cô ta, nếu như hôm nay tôi không làm gì được cô ta, thì chuyện Tăng Linh Đan cậu cũng đừng nghĩ tới!”
Chuyện này…
Thẩm Lãng trong lòng khó nghĩ, không ngờ lão già háo sắc này lại cố chấp vậy, mình vừa mới cưa được Tô Diệu, đến tay còn chưa dám nắm, mà lại phải dâng cho ông ta chén sao?
Trong lòng hắn không khỏi buồn rầu, nhưng giờ không còn cách nào khác, để lấy được Tăng Linh Đan, Thần Lãng không thể làm gì hơn, hắn nói: “Được, cô Tô Diệu đó, tôi xin tặng cho Hà tiên sinh!”
“Được, ha ha, chỉ cần tôi có thể ngủ với cô ta, thì Tăng Linh Đan của nhà họ Thẩm cứ để tôi lo liệu hết.” Hà Bất Quy vô cùng mừng rỡ, đôi mắt ông ta toát ra vẻ dâm dục: “Cô gái này không chỉ có dáng người, mà tướng mạo cũng xuất chúng, so với mấy đại minh tinh tôi từng chơi trước kia thì còn ngon hơn nhiều.”
Thẩm Lãng gật đầu, không nói gì thêm, hắn ta lấy trong người ra một gói bột trắng, rắc vào trong cốc rượu của Tô Diệu.