-
Chương 41-45
Chương 41: Giám định đồ quý
Lúc này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh đều há hốc mồm.
Người… người này có nhiều tiền quá.
Tuy miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này có quý giá, nhưng cũng không thể đến năm triệu được.
Trong khoảnh khắc Khâu Đức vỗ đùi, Phương Chính Giang nhìn Từ Tiểu Nhu, dáng vẻ rất đắc ý!
Giống như đang nói, xem đi, báo giá cho cô ba triệu mà cô còn do dự, bây giờ tôi báo giá năm triệu, người ta không thèm nghĩ ngợi đã xác định luôn rồi, cô cứ chờ mà hối hận đi.
Quả nhiên, Từ Tiểu Nhu nhìn thấy Phượng Hoàng Huyết Ngọc bị người khác định mua thì thấy nóng ruột.
Cô đi về phía trước, nói: “Phương tiên sinh, miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi trước rồi, làm ăn phải có trước, có sau chứ?”
Buôn bán đồ cổ kỵ nhất là nóng ruột, hiện giờ Từ Tiểu Nhu lại chủ động mở lời, có thể thấy cô thật sự muốn miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này.
“Ba triệu thì ba triệu.” Từ Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói: “Dựa theo báo giá của anh, ba triệu, miếng ngọc này tôi lấy.”
Nhìn tình hình trước mắt, Trần Dương không nhịn được cười ra tiếng.
Cái cô Từ Tiểu Nhu này đúng là quan tâm quá nên bị loạn.
Cái cậu Phương Chính Giang này và Khâu Đức rõ ràng là cùng một giuộc, thế mà cũng không nhìn ra. Người thì cầm ngọc cổ rồi xây dựng nên một câu chuyện, người thì nâng giá bán lên, trong giới đồ cổ còn thiếu những vở kịch như vậy hay sao?
Rất khó có thể tượng tượng rằng một Từ Tiểu Nhu lớn lên trong một thế gia về đồ cổ, vậy mà ngay cả một âm mưu đơn giản như vậy cũng không nhìn ra. Điều này làm anh không dám tin.
“Người đẹp này, người trả giá cao thì được, cô không thể không biết chứ?” Khâu Đức thản nhiên nói: “Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này giá năm triệu, tôi lấy, ba triệu kia của cô, hay là cô tự giữ lại đi.”
Từ Tiểu Nhu không tiếp lời mà quay sang nhìn Phương Chính Giang: “Phương tiên sinh, dù sao anh cũng bàn với tôi trước, về tình về lý thì miếng ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi. Tuy rằng tôi ra giá thấp, thế nhưng làm người thì quan trọng vẫn phải giữ chữ tín, anh thấy thế nào?”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng lần lượt lên tiếng giúp đỡ: “Từ tiểu thư nói không sai, làm gì cũng phải có luật lệ, buôn bán cũng phải có người tới trước người tới sau chứ.”
“Đúng đó, làm người phải có chữ tín!”
Nghe thấy lời của mọi người, lúc đó Phương Chính Giang hơi dao động, sau khi trầm ngâm một lát thì chắp tay với Khâu Đức: “Xin lỗi ông anh, tuy anh đồng ý bỏ năm triệu để mua miếng ngọc cổ này, thế nhưng bọn họ nói có lý. Từ nhỏ mẹ của tôi đã dạy tôi, muốn tôi làm một người có chữ tín. Thế nên miếng ngọc này tôi bán cho cô chủ nhỏ Từ Tiểu Nhu.”
Nói xong hắn quay sang nói với Từ Tiểu Nhu: “Cứ dựa theo lúc trước nói, ba triệu đi, miếng ngọc này tôi bán cho cô.”
“Aiz, không ngờ anh lại có chữ tín như vậy, nhiều hơn hai triệu mà anh cũng không cần.” Khâu Đức xúc động nói: “Nếu miếng ngọc này mà đấu giá ở nước ngoài cũng có thể được chục triệu, người đẹp à, lần này cô hời to rồi.”
Thấy mình thật sự thuyết phục được Phương Chính Giang, trong lòng Từ Tiểu Nhu thấy vui vẻ, vội vàng nói với Dương Quân ở bên cạnh: “Mau, chuyển tiền cho Phương tiên sinh.”
Dương Quân gật đầu, đi tới hỏi thăm số tài khoản ngân hàng của Phương Chính Giang.
Đúng vào lúc này, Trần Dương ở bên cạnh yên lặng quan sát không nhịn được bèn cười ra tiếng: “Ha ha, chuyện này thú vị quá.”
Khâu Đức và Phương Chính Giang một người hát một người phụ họa, diễn màn kịch quá thú vị.
“Anh cười cái gì?” Thấy Trần Dương cười, trong lòng Phương Chính Giang thấy không thoải mái, hắn luôn cảm thấy tên này đang cười nhạo mình.
Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được nhìn về phía Trần Dương, cô không hiểu, đang yên đang lành sao anh lại cười.
“Thật ngại quá, thấy mọi người tranh nhau đồ giả mà tranh thành dáng vẻ như thế này, nhất thời tôi không nhịn được…” Trần Dương mỉm cười rồi lắc đầu, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, gửi tin nhắn trước đó đã soạn xong cho đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của thành phố Tây Xuyên, Vu Lan.
Lần trước, sau khi Ngụy Minh Đông bị bắt, Vu Lan bảo Trần Dương tới Cục cảnh sát để làm biên bản, nhưng lúc đó anh chưa đi, thế nên hai người đã để lại cách liên lạc cho nhau.
Không thể không nói, diễn xuất của hai người này đúng là tốt, hơn nữa phối hợp vô cùng hợp lý. Không chỉ lừa được mấy ông chủ của mấy tiệm đồ cổ mà ngay Từ Tiểu Nhu cũng rơi vào bẫy hai người bọn họ.
Điều đáng tiếc chính là, lần này hai người bọn họ đã đụng phải mình. Nếu như đã nhìn rõ âm mưu của hai người thì anh sẽ không thể trơ mắt ngồi nhìn Từ Tiểu Nhu bị lừa vào tròng.
Cái gì?
Vậy mà tên này lại nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là giả!
Đầu óc của anh ta không có vấn đề gì chứ? Mấy ông chủ ở đây không phải là người có kinh nghiệm mấy chục năm trong giới giám định đồ cổ mấy chục sao, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra miếng ngọc này là đồ thật, thế mà tên này cứ một mực nói miếng ngọc này là ngọc giả.
Đây không phải đang đánh vào mặt mũi bọn họ hay sao?
Phương Chính Giang phản ứng lại trước, hắn cười khẩy một tiếng, nói: “Nói vớ vẩn, miếng ngọc này là đồ quý gia truyền của nhà họ Phương chúng tôi, đã truyền qua rất nhiều thế hệ, anh có tư cách gì nói nó là đồ giả?”
Lúc này, những người khác cũng phản ứng lại. Một ông chủ tiệm đồ cổ quan sát Trần Dương cẩn thận rồi ngạc nhiên nói: “Ấy, đây không phải là người ở rể của nhà họ Tô sao?”
“Người ở rể nhà họ Tô?”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ vừa nghe ông ta nói như vậy đều lần lượt nhận ra Trần Dương.
“Thật sự đúng là người ở rể nhà họ Tô!”
“Nghe nói tên nhóc này ở rể hai năm, toàn bộ đều dựa vào vợ nuôi.”
Mấy người mỗi người một câu châm biếm, ông chủ Liễu ở tiệm ngay bên cạnh suy nghĩ, nhìn Trần Dương rồi nói: “Con rể nhà họ Tô này, cậu dựa vào cái gì mà nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là đồ giả? Chẳng lẽ cậu còn biết giám định đồ quý giá hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, những người khác cười ầm lên.
Người nào của thành phố Tây Xuyên lại không biết cái tên ở rể không biết gì của nhà họ Tô, chỉ hết ăn rồi lại nằm, Trần Dương mà biết giám định đồ quý sao? Đúng là chuyện cười!
“Tôi thấy, chỉ sợ là ở nhà làm việc nhà chán quá nên đi ra ngoài tìm chuyện vui thôi.”
“Chàng trai, mấy ông chủ ở đây đều là chuyên gia có mười mấy năm kinh nghiệm trong giới buôn bán đồ cổ, cậu ấy à, đừng có lên tiếng lại phải mất mặt.”
Nghe lời mỉa mải của mấy ông chủ tiệm, tâm trạng của Từ Tiểu Nhu cũng hơi phức tạp. Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này, cho dù là tính chất hay là công nghệ điêu khắc, đều hoàn toàn phù hợp.
Đặc biệt là trong tài liệu đã ghi, Phượng Hoàng Huyết Ngọc, dưới ánh sáng mạnh sẽ lộ ra huyết dịch ở trong ngọc, nhìn giống như ngọc tủy. Điểm đặc thù này cũng thích hợp, tại sao anh lại nói là đồ giả?
Cô vốn cho rằng, người ngoài nói Trần Dương là đồ vô dụng không biết gì, hết ăn lại nằm chỉ là tin đồn, là do mọi người ghen ghét người ta đến ở rể nhà họ Tô.
Bây giờ xem ra, đây rõ ràng là sự thật, chẳng trách ai nấy của nhà họ Tô đều ghét bỏ anh đến thế. Hóa ra không phải không có lý do.
Phương Chính Giang và Khâu Đức đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt nhau ý giễu cợt.
Còn tưởng tên này có lai lịch gì, không ngờ chỉ là một thằng ở rể bị người ta sửa lưng mà thôi.
Suýt nữa đã dọa chết bọn họ.
Khâu Đức nhíu mày, Phương Chính Giang lập tức ngầm hiểu, hắn tiến lên phía trước một bước, giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận hung hăng chỉ vào mũi Trần Dương, nói: “Mấy ông chủ ở đây đều là bậc thầy chuyên gia cao cấp về giám định đồ quý, còn có cô chủ nhỏ của Trân Bảo Các, càng là kiểu mẫu trong nghề. Bọn họ đều nói là đồ thật, chỉ có anh nói là đồ giả. Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh, tố cáo anh ác ý bịa đặt để hãm hại tôi!”
Đây đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà!
Trần Dương không nhịn được lại bật cười lần nữa.
Anh chàng này mà không đi đóng phim thì đúng là tiếc quá.
Anh đưa tay ra, cầm hộp ngọc lên, giơ cao về phía ánh sáng mạnh ở bên ngoài: “Phượng Hoàng Huyết Ngọc sở dĩ gọi là Phượng Hoàng Huyết Ngọc bởi vì màu đỏ của ngọc tủy bên trong miếng ngọc sẽ biến thành màu đỏ tươi, nhìn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy, thế nên mới được gọi tên như thế.”
“Mà điều kiện hình thành của Phượng Hoàng Huyết Ngọc tự nhiên vô cùng hà khắc, không giống với loại huyết ngọc ngâm trong máu người, Phượng Hoàng Huyết Ngọc chính là ngọc hình thành trong tự nhiên, thế nên mới cực kỳ quý giá. Mọi người nhìn xem, miếng ngọc này đặt ở nơi có ánh sáng mạnh chiếu vào, ngọc tủy có biến thành màu đỏ tươi giống như lửa bùng cháy không?”
“Đây là ngọc, không sai, nhưng là loại ngọc bình thường, là loại ngọc mới làm thành đồ cổ. Hơn nữa tính chất của ngọc cũng không ra sao, nhìn kỹ có thể thấy có tạp chất loang lổ ở bên trong. Chẳng qua là tác dụng của ngọc tủy bên trong thế nên nhìn mới thấy lấp lánh.”
“Miếng ngọc như thế này, nhiều lắm chỉ có giá mấy nghìn.” Nói xong Trần Dương tiện tay bỏ ngọc vào trong hộp: “Ba triệu, sao hai người không đi ăn cướp đi?”
Giọng của Trần Dương không lớn, thế nhưng người khác nghe không sót một chữ.
Ngay lập tức, ai nấy đều há hốc mồm.
Chương 42: Bái sư
“Tôi… tôi…” Từ Tiểu Nhu cắn môi: “Tôi có thể bái anh làm thầy không?” Nghe Trần Dương nói vậy, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng bắt đầu do dự.
Tên nhóc này ăn nói mạch lạc, rõ ràng, lẽ nào miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này thật sự là giả?
Chẳng lẽ mấy người mình đều nhìn nhầm?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau.
Phải nói bọn họ cũng từng đọc trong tài liệu về vật quý giá hiếm có như Phượng Hoàng Huyết Ngọc, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hàng thật. Chuyện này có nghĩa là lần này có khả năng nhóm bọn họ nhìn nhầm.
Từ Tiểu Nhu cắn môi, nhìn Trần Dương, trong lòng thấy khiếp sợ không thôi.
Anh ấy không phải là người ở rể không có học thức gì của nhà họ Tô hay sao?
Sao anh ấy lại biết những kiến thức này?
Tuy nói những điều này cô cũng biết, nhưng không hiểu biết thấu đáo, cặn kẽ như anh ấy nói. Giống như anh ấy đã thật sự tiếp xúc với Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật vậy?
Vào lúc này, cô cũng bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ cô thật sự vì muốn chiếm món lợi nhỏ mà bị lừa mua đồ giả?
Thấy mọi người bắt đầu hoài nghi, Phương Chính Giang cũng sốt ruột, mặt hắn đỏ lên, tức giận nói: “Ngọc của tôi là đồ thật, được truyền xuống từ đời cụ của tôi, anh luôn miệng nói miếng ngọc của tôi là giả, vậy anh lấy chứng cứ ra đây đi.”
Đúng thế!
Anh nói ngọc này là giả thì phải đưa ra chứng cứ khiến người ta tin và phục mới được chứ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Dương.
Đặc biệt, Từ Tiểu Nhu lại càng nhìn anh chăm chú. Nếu như Trần Dương có thể đưa ra chứng cứ, như vậy chứng minh cô thật sự bị lừa rồi.
Nhìn nhầm không đáng sợ, chỉ sợ sau khi nhầm mà không biết mình nhầm ở đâu, điều này đối với một người giám định đồ quý là một điều vô cùng trí mạng.
Phải biết rằng ngày thường có rất nhiều cầm đồ quý giá đến xin cô giám định, nếu như mình bị lừa mua đồ giả, không chỉ khiến cho người có đồ quý giá bị mất đồ quý giá, mà danh dự nhà họ Từ tích góp được từ đời này sang đời khác cũng sẽ bị hủy hoại. Đây mới chính là điều chết người nhất.
“Anh muốn chứng cứ đúng không?” Trần Dương mỉm cười, nói: “Chuyện này càng đơn giản, những điều tôi vừa nói đều là chứng cứ. Nếu mọi người không tin thì lấy kính lúp ra xem, bên trong có các vết lấm tấm, có phải là tạp chất hay không! Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật sự sao có thể có tạp chất bên trong được.”
Trần Dương vừa mới nói xong, người phụ trách cửa hàng là Dương Quân đã đem kính lúp chuyên dụng để giám định đồ cổ đến.
“Má nó, thật sự là tạp chất!” Dương Quân cầm kính lúp soi một cái, nhất thời hô lên kinh ngạc.
Sau khi nghe thấy Dương Quân hô lên, các ông chủ khác cũng xúm lại!
“Móa, thật sự là giả!” Ông chủ Liễu sầm mặt xuống, bà ngoại nó chứ, không ngờ suốt ngày bắn nhạn giờ lại bị nhạn mổ mắt, chuyện này thật sự sỉ nhục.
Lúc này, Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được, đi tới.
Cô tới gần, vừa xem đã xác nhận đúng như Trần Dương nói, những thứ lấm tấm bên trong không phải là ngọc tủy chỉ hiện ra khi có ánh sáng mạnh chiếu vào, mà là bên trong viên ngọc đã có sẵn.
“Anh… anh…”
Một bằng chứng đanh thép giáng xuống, sắc mặt Phương Chính Giang đỏ lên, dùng tay chỉ vào Trần Dương, không nói ra được một lời nào!
Hắn đột nhiên giật miếng ngọc trong tay Dương Quân lại, mặt đỏ bừng: “Mấy người ai cũng không biết hàng, miếng ngọc này tôi không bán cho các người nữa.”
Nói xong hắn lập tức cất ngọc vào trong hộp, dùng mắt ra hiệu với Khâu Đức rồi muốn đi ra ngoài.
“Muốn chạy à?”
“Mau ngăn hai người bọn họ lại.”
Sau khi mấy ông chủ tiệm đồ cổ phản ứng lại thì xông tới muốn chặn đường, các nhân viên trong tiệm đồ cổ nghe thấy động tĩnh bèn nhanh chóng bao vây lại.
Tiếp đó, có vài người nhanh tay nhanh chân đè hai người xuống đất, dùng dây thừng trói tay chân lại.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Trần Dương nhìn ra cửa, hóa ra là Vu Lan đến.
Vu Lan nhìn hai người bị trói như cái bánh tét rồi nói với cảnh sát đi theo mình: “Đưa hai người bọn họ về.”
“Ấy, chị Lan, hai người kia nhìn quen mắt thật.” Một cậu cảnh sát bên cạnh Vu Lan nói: “Hình như em nhìn thấy ở đâu rồi.”
“Ồ? Thật à?” Vu Lan nói: “Chụp hình của hai người bọn họ rồi gửi về Cục, để bọn họ kiểm tra xem.”
Sau khi cậu cảnh sát nhận được lệnh bèn chụp ảnh của hai người, không lâu sau bên Cục đã phản hồi lại.
“Chị Lan, hai người kia là tội phạm bị truy nã, bọn họ một người tên là Phương Tiểu Cường, một người tên là Khâu Đại Đức. Một năm trước bị truy nã vì một vụ lừa đảo trong ngành đồ cổ ở thành phố Đông Nam.” Nói rồi cậu cảnh sát đưa điện thoại di động cho Vu Lan.
“Còng tay hai người bọn họ lại, mang về Cục thẩm vấn, trong một năm chưa sa lưới, nhất định bọn họ vẫn đi lừa đảo.” Vu Lan nghiêm túc nói.
“Rõ!”
Khâu Đại Đức và Phương Tiểu Cường lòng như tro tàn, lần này xong rồi.
“Đồng chí Trần Dương, lần này anh lại lập công rồi.” Vu Lan đi tới trước mặt Trần Dương, nói: “Công an thành phố Đông Nam treo thưởng một trăm nghìn nếu bắt được hai người bọn họ, chờ lần này về, tôi nhất định sẽ giúp anh đòi tiền thưởng.”
Trần Dương đúng là phúc tinh của cô, lần đầu giải cứu con tin, lần thứ hai thì nhìn ra trò lừa đảo, bắt được tội phạm truy nã. Đây đúng là công lao thật sự đó.
Trần Dương gật đầu, không tiếp lời về việc nhận thưởng. Đối với anh, một trăm nghìn không đáng kể chút nào: “Đây đều là trách nhiệm của những người dân trong thành phố chúng tôi, nếu không phải chị cảnh sát đến đúng lúc thì e là hai kẻ tội phạm này sẽ bỏ chạy rồi.”
Lời này làm Vu Lan đỏ mặt, lúc cô đến thì người cũng đã bị bắt rồi. Rõ ràng Trần Dương đang đẩy hết công lao lên đầu cô, ân tình này, cô sẽ nhớ trong lòng.
“Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, Vu Lan nhìn Trần Dương chăm chú rồi xoay người rời đi.
“Thú vị, đây nhớ ân tình của người ta nhỉ.” Trần Dương mỉm cười, vị cảnh sát hành động thẳng thắn này, khá thú vị.
Hai kẻ lừa đảo trong giới đồ cổ đã bị bắt, mấy ông chủ tiệm đồ cổ không chờ nổi. Bọn họ là người giám định đồ quý chuyên nghiệp mà toàn bộ bị ngã hết trên một cái âm mưu. Đối với bọn họ chuyện này là sự sỉ nhục, là vết nhơ không thể xóa bỏ trong cuộc đời làm người giám định đồ quý.
“Trần tiên sinh, lần này nhờ có anh.”
“Đúng thế, chúng tôi đều nhìn nhầm, suýt chút nữa đã bị trúng bẫy kẻ lừa đảo rồi.”
“Nếu như truyền đi, để người trong nghề biết thì không phải bọn họ sẽ cười tới mức rụng răng sao!”
“Đúng là xấu hổ quá, nhờ có Trần tiên sinh, nếu không mặt mũi chúng tôi đều mất sạch.”
Nói xong, mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều lần lượt lạy Trần Dương một cái.
“Trần tiên sinh, sau này cậu đến tiệm của chúng tôi mua đồ đều được giảm 10%.”
“Đến tiệm chúng tôi, tiệm chúng tôi giảm 15%.”
“Đến tiệm của tôi, đến tiệm của tôi, tôi giảm cho cậu 20%.”
…
Sau khi tiễn mấy ông chủ tiệm đồ cổ đi, Từ Tiểu Nhu cắn môi đi tới trước mặt Trần Dương.
“Trần… Trần Dương, cảm ơn anh.” Khuôn mặt Từ Tiểu Nhu đỏ lên, cô nói: “Nếu không phải anh nhìn thấu âm mưu của hai người bọn họ thì tôi đã bị lừa rồi.”
“Từ tiểu thư khách sáo rồi.” Trần Dương bình thản cười: “Chỉ là người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc thì nhìn rõ mà thôi. Tôi nghĩ coi như tôi không nói thì rất nhanh cô sẽ phản ứng lại.”
Lời của Trần Dương làm cho Từ Tiểu Nhu xấu hổ không thôi, đồng thời cũng đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cô với Trần Dương.
Cô nhớ các tin tức liên quan tới Trần Dương ở bên ngoài, cái gì mà người ở rể vô dụng, không biết gì, hết ăn lại nằm.
Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Cô nhìn Trần Dương chăm chút một hồi, đột nhiên nói: “Trần Dương, tôi… tôi có thể xin anh một việc không?”
“Ồ?” Trần Dương hoài nghi nhìn cô: “Cô nói tôi nghe thử, xem tôi có thể giúp được cô không.”
“Tôi có thể bái anh làm thầy không?” Mắt Từ Tiểu Nhu sáng quắc nhìn Trần Dương, nói.
Chương 43: Thất lạc
“Thật ngại quá, tôi không hề có ý định nhận đồ đệ.”
Cái gì?
Thế mà anh ấy lại từ chối!
Dương Quân ở bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên, thế mà thằng nhóc này lại từ chối tiểu thư nhà mình! Hơn nữa còn từ chối không hề do dự!
Từ Tiểu Nhu cắn môi, không cam lòng hỏi: “Sao lại không nhận tôi làm đồ đệ?”
“Aiz.” Trần Dương thở dài, nói: “Cô và tôi là người cùng thế hệ, tôi nhận cô làm đồ đệ chẳng phải sẽ bị loạn vai vế sao?”
Từ Tiểu Nhu sửng sốt, không ngờ lại là vì lý do này. Nhưng trong giới đồ cổ, người biết là thầy. Anh ấy nói như thế chính là không muốn nhận mình làm đồ đệ.
Nghĩ vậy, trong lòng cô vô cùng buồn phiền.
Dương Quân ở bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình ủ rũ như vậy thì ông ta đi tới kề bên tai cô nói nhỏ đôi câu.
Mắt Từ Tiểu Nhu chợt sáng lên, cô gật đầu: “Quản lý Dương, ý của chú không sai.”
Cô lại nói với Trần Dương: “Trần Dương, anh không nhận tôi làm đồ đệ, tôi không ép anh, nhưng tôi mời anh làm người giám định đồ quý danh dự của Trân Bảo Các chúng tôi, dù sao anh cũng nên đồng ý chứ?”
Thấy Trần Dương cứ do dự không quyết định, Từ Tiểu Nhu lại nói thêm: “Một tháng lương ba trăm nghìn, không cần ngày nào cũng phải đi làm, chỉ cần lúc anh hỗ trợ thì xuất hiện là được, được không?”
Mẹ nó, một tháng ba trăm nghìn, còn không cần đi làm mỗi ngày, đi đâu tìm được một công việc tốt như vậy chứ.
Dương Quân ao ước không thôi, phải biết rằng tiền lương cơ bản một tháng của một người phụ trách như ông ta cũng chỉ được mười nghìn thôi.
“Trần Dương, thế thì anh sẽ không từ chối tôi nữa chứ?”
“Ừm… Cô đã mở miệng xin tôi… Thế thì, được rồi!” Trần Dương khó xử nói.
Thấy Trần Dương đồng ý, Từ Tiêu Nhu vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, vậy quyết định như thế nhé.”
Trần Dương mỉm cười, xem thời gian thấy không còn sớm bèn chào Từ Tiểu Nhu, rời đi.
Sáng ngày hôm sau, Trần Dương vừa đến phòng làm việc thì Mễ Tuyết đã vào báo cáo.
“Tổng giám đốc Trần, tập mới nhất của ‘Tôi Là Ngôi Sao Lớn’ sẽ phát sóng vào hôm nay, anh có muốn đi trường quay buổi biểu diễn ra mắt lần đầu tiên Lưu Nhị xuất hiện để xem không?”
Trần Dương lắc đầu: “Không đi, đây là cửa ải khó khăn mà cô ấy nhất định phải khắc phục khi trở thành nghệ sĩ. Lát nữa cô vào phòng làm việc của tôi, mở truyền hình trực tiếp để tôi xem ở đây là được.”
Lưu Nhị muốn trở thành nghệ sĩ mà không khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân thì sao mà được?
Lại nói, việc nâng Lưu Nhị đều giao cho nhà họ Tô rồi. Hiện giờ hạng mục này là do Tô Diệu phụ trách, mình xuất hiện không phải sẽ bị lộ à.
“Vâng, tổng giám đốc Trần!” Mễ Tuyết gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp dựa theo lời Trần Dương.
Nửa tiếng sau, màn hình kết nối trong phòng làm việc xuất hiện hình ảnh của trường quay.
Không thể không nói, Lưu Nhị trời sinh đã có vốn liếng làm ngôi sao. Dưới sự nâng đỡ của Tô Diệu, Lưu Nhị ở trên sân khấu càng thêm sáng sủa, xinh xắn, sức sống tràn trề bắn ra xung quanh, cô vừa xuất hiện, toàn bộ hiện trường đã gào thét lên.
Nhưng đang hát lại xảy ra sự cố.
Tai nghe IEM và tai nghe có mic trên tai Lưu Nhị cùng lúc xảy ra vấn đề, vốn Lưu Nhị đang hát rất tốt, nhưng tai nghe có vấn đề nên cô không theo kịp nhịp nhạc, vì vậy không khớp với những người hát phụ họa và nhạc đệm. Cuối cùng, Lưu Nhị trở lại hậu trường trong tiếng bàn tán.
Rất nhanh, chuyện này đã bị giới truyền thông thông báo trên mạng, nói là tổ tiết mục sắp xếp cho Lưu Nhị hát nhép, mục đích chính là để tạo đề tài, tăng thêm nhiệt độ cho chương trình.
Cuối cùng còn chốt một vấn đề, Lưu Nhị hát quá giả, giọng hát không đạt yêu cầu!
Đọc những tin tức này, Trần Dương tức giận đập bàn, gọi Mễ Tuyết vào.
“Nhất định chuyện này không đơn giản như vậy, điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì.”
Mễ Tuyết vâng một tiếng rồi gọi điện thẳng cho tổ tiết mục, cuối cùng đã biết rõ lý do.
“Tổng giám đốc Trần, người phụ trách thiết bị tai nghe của Lưu Nhị ở hậu trường có tổng cộng ba người. Nhưng bọn họ nói vấn đề bọn họ phụ trách đều không làm sao cả. Đây rõ ràng là đang trốn tránh trách nhiệm.” Mễ Tuyết bất bình, tức giận nói.
Trần Dương cười lạnh, đây không phải đang bịt tai trộm chuông à, chuyện này của Lưu Nhị, nhất định có quan hệ trực tiếp tới ba người này.
“Ha ha, trốn tránh trách nhiệm sao?” Trần Dưng cười khẩy, nói: “Được, cô dẫn ba người bọn họ đến đây!”
“Vâng, tổng giám đốc Trần!” Thấy sắc mặt Trần Dương không tốt, Mễ Tuyết biết anh đang rất tức giận nên cũng không dám nói gì thêm mà vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Mễ Tuyết ra ngoài, Trần Dương bấm một số điện thoại.
“Quốc Bang, đến tập đoàn Huyễn Ngu một chuyến, đúng, bây giờ!”
Hai mươi phút sau, khi ba nhân viên hậu trường của tổ tiết mục bị dẫn vào văn phòng vẫn mang biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Trên ghế ngồi ở bàn làm việc chính là Lưu Quốc Bang đang mặc âu phục.
Trần Dương có rất nhiều cách để bọn họ nói thật, thế nhưng đều quá phiền phức, hơn nữa anh cũng không muốn để cho quá nhiều người biết thân phận của mình.
Thế nên anh đã gọi Lưu Quốc Bang đến đây.
“Nói đi, tại sao tai nghe của Lưu Nhị lại gặp sự cố trong tiết mục.” Ánh mắt của Lưu Quốc Bang nhìn chằm chằm vào ba người, giọng nói lạnh lùng chất vấn.
Trần Dương ngồi ở ghế sofa bên cạnh lại nhàn nhã hút thuốc.
Hình như ba người đã thương lượng trước với nhau rồi nên đồng thời lắc đầu, tỏ ý không biết. Ba người bọn họ đều chú ý đến Trần Dương, cho rằng anh là vệ sĩ của Lưu Quốc Bang.
Lưu Quốc Bang cười khẩy, nói: “Mạnh miệng đúng không, biết ông đây là ai không? Ông đây là Lưu Quốc Bang!”
Cái gì?
Lưu Quốc Bang?
Khi ba người nghe thấy cái tên này đều cùng run lên, ánh mắt của mỗi người đều ngẩn ra nhìn Lưu Quốc Bang.
Toàn bộ thành phố Tây Xuyên ai mà không biết Lưu Quốc Bang, người này chính là ông chủ vừa kinh doanh đàng hoàng vừa kinh doanh theo con đường xã hội đen ở thành phố Tây Xuyên.
Vì… vì sao ông ta lại ở đây? Quan hệ giữa ông ta và công ty Huyễn Ngu là gì?
“Không nói đúng không? Không nói cũng chẳng sao, nhưng tôi cảnh cáo trước, nếu để tôi điều tra ra chuyện này có quan hệ tới các cậu thì hậu quả tuyệt đối không phải là thứ mà các cậu có thể gánh được.”
Lưu Quốc Bang vừa dứt lời, nhân viên đứng ở giữa đã không kiềm chế được ngay tại trận, anh ta cuống quít mở miệng, nói: “Chủ tịch Lưu, tôi nói tôi nói…”
Người ở giữa nói rồi, hai người khác cũng không kiềm chế được, sau khi nhìn nhau thì dần nói ra sự thật.
Ba người nói mấy phút đã trình bày hết.
Sau khi Lưu Quốc Bang vung tay cho ba người rời đi, ông ta đứng dậy, nói với Trần Dương: “Trần thiếu gia, chuyện đã rõ rồi.”
Trần Dương mỉm cười, đứng lên vỗ vai Lưu Quốc Bang "Được đó Quốc Bang, vẫn là tên tuổi của ông dễ dùng, chỉ hai ba câu đã làm bọn họ sợ chết khiếp.”
“Trần thiếu gia, anh nói đùa rồi, không có anh thì sao lại có Lưu Quốc Bang tôi ngày hôm nay chứ.” Lưu Quốc Bang vội vàng lắc đầu, nói.
Trần Dương hàn huyên với ông ta vài câu, cũng không giữ ông ta lại lâu, sau đó để ông ta rời đi.
Lưu Quốc Bang mới đi chưa được mấy phút, Đường Tĩnh đã gọi điện đến.
“Thằng vô dụng kia, hai ngày nay lại chạy đi đâu lêu lổng rồi hả? Trong nhà xảy ra chuyện rồi, mày còn không mau lăn về đi à!”
Trần Dương tự động không nghe lời chửi mắng của Đường Tĩnh, anh biết chắn chắn là do chuyện của Lưu Nhị.
Dù sao Tô Diệu đang phụ trách chuyện nâng đỡ Lưu Nhị.
Đường Tĩnh vốn không muốn gọi điện cho Trần Dương, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện này, bà Tô hết sức giận dữ, yêu cầu tất cả mọi người nhà họ Tô phải có mặt, thế nên bà ta mới gọi cú điện thoại này.
Chuyện lần này, vô cùng, vô cùng nghiêm trọng.
Có người nói sau khi bà Tô biết đã đập vỡ chén trà mà bà ta yêu thích nhất!
…
Trên đường về, Trần Dương gọi điện cho Lưu Nhị.
Lúc này Lưu Nhi đang ở trong chung cư cao cấp mà công ty thuê cho cô, cô cảm thấy chán nản vô cùng.
Thấy là Trần Dương gọi đến, cô vội vàng nhận điện thoại: “Anh Dương, xin lỗi, là tôi vô dụng. Lần đầu tiên lên biểu diễn lại xuất hiện sai lầm như thế này.”
Cô rất hồi hộp thế nên đã tự phạm sai lầm, dẫn đến toàn bộ tài nguyên công ty dồn vào cho mình đã trôi theo dòng nước. Điều này làm cho cô thấy hoảng hốt, cho rằng Trần Dương đang gọi điện tới hỏi tội.
“Chuyện này không phải lỗi của cô, tôi đã điều tra xong rồi, là trong nhà họ Tô xảy ra vấn đề.”
Lưu Nhị há hốc mồm: “Không thể nào? Sao lại như thế?”
“Tôi biết hiện giờ cô có nhiều điều còn nghi hoặc, nhưng sau đó tôi cần cô làm theo những gì tôi nói…”
Nghe chỉ thị của Trần Dương xong, Lưu Nhị vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh Dương, tôi sẽ làm theo cách anh nói.”
“Ừm.” Trần Dương cúp điện thoại.
Chương 44: Sự thật
Trần Dương đi vào trang viên nhà họ Tô.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra sự tức giận và bất mãn.
Lần này, bởi vì sai lầm của Tô Diệu khiến công ty Huyễn Ngu mất niềm tin vào nhà họ Tô, tới lúc đó chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Bà Tô ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt nghiêm trọng, cả đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.
Tô Diệu là người quản lý dự án định hướng phát triển Lưu Nhị, cho nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, điều này khiến cô thấp thỏm không yên.
Nhưng sau khi Trần Dương đến thì sự lo lắng thấp thỏm này giảm đi không ít, bởi vì khi Trần Dương xuất hiện mọi người đều chuyển sự chú ý từ Tô Diệu sang anh.
Tất cả mọi người vô ý thức nhíu mày, thằng vô dụng này tới đây làm gì? Ở đây có chỗ dành cho nó à?
Lúc này Tô Hải đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Diệu cười lạnh nói: "Tô Diệu, nhà chúng ta vất vả lắm mới có thể hợp tác với Huyễn Ngu, chỉ vì sai lầm của cô khiến quan hệ giữa nhà hộ Tô và Huyễn Ngu rạn nứt, cô nói xem chuyện này phải làm thế nào."
Tô Diệu nhất thời không biết nói gì, cũng không biết làm sao cho phải, đành nhìn về phía bà Tô: "Để xem bà nội xử lý thế nào đã."
Bà Tô còn chưa lên tiếng Tô Hải đã cười nhạo thành tiếng: "Tô Diệu, rõ ràng là sai lầm cô gây ra lại để bà nội xử lý, cô không thấy mình quá đáng à? Xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù có phạt cô nặng thế nào cũng không cứu vãn được rồi."
Nói tới đây, Tô Hải nhìn bà Tô nói: "Bà nội, Tô Diệu phạm sai lầm lớn như vậy thì không còn tư cách quản lý dự án này nữa, trực tiếp cách chức cô ta đi. Hơn nữa để tránh Huyễn Ngu giận chó đánh mèo lên chúng ta, chuyện của công ty cũng đừng để cô ta tham dự nữa."
Lời này vừa nói ra những người khác trong nhà họ Tô đều gật đầu đồng ý.
Bà Tô nhìn sang Tô Diệu nói: "Làm theo lời Tiểu Hải đi, Diệu Diệu, bắt đầu từ ngày mai cháu không cần quản chuyện ở công ty nữa."
Tô Diệu đã chuẩn bị tốt từ sớm nhưng khi nghe bà Tô nói vậy cô vẫn cảm thấy buồn, muốn mở miệng giải thích nhưng lại phát hiện ra không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này Trần Dương ngồi bên cạnh Tô Diệu đứng lên nói: "Tôi không đồng ý."
Lời này vừa nói ra khiến mọi người dậy sóng.
"Trần Dương, câm miệng, nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện chắc?"
"Chẳng qua chỉ là cái thằng ở rể nhà họ Tô, cậu có tư cách gì mà lên tiếng!"
"Ha ha, cười chết tôi rồi, thằng này bị ngu à, không nhìn lại xem mình là ai mà còn dám mở mồm nói lung tung."
Không khí đè nén áp lực như tìm được điểm giải thoát, trút hết lên người Trần Dương.
Bọn họ vô tình chửi bới quát mắng Trần Dương như thể anh là một gã phạm nhân tội ác tày trời vậy.
"Đủ rồi, câm hết đi!" Bà Tô tức giận đập bàn, mọi người thấy bà ta tức giận thì đều ngậm miệng không dám ho he.
Bà Tô nhìn Trần Dương đầy u ám: "Cậu nói cái gì? Cậu có tư cách nói chuyện ở đây à?"
"Con người sinh ra miệng là để nói chuyện, không nói thì mọc ra cái miệng để làm gì?" Trần Dương cười lạnh: "Cháu chỉ cảm thấy mấy người thật buồn cười, chuyện chương trình của Lưu Nhị các người chưa điều tra rõ ràng đã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho vợ cháu, còn muốn cách chức cô ấy, có phải là rất qua loa hay không?"
Bà Tô vốn đã không thích Trần Dương, bây giờ lại bị anh làm khó khiến sắc mặt bà ta đen sì: "Ý cậu là ta vu oan cho Diệu Diệu?"
Trần Dương vừa định nói thì Tô Hải ở bên cạnh liện nhảy ra chỉ vào anh mắng: "Mày là cái thá gì? Hội nghị của nhà họ Tô liên quan gì đến thằng vô dụng như mày? Đúng là không coi ai ra gì, ngay cả quyết định của bà nội mà cũng dám nghi ngờ."
Trần Dương cười lạnh nói :"Đến hoàng đế ra quyết định cũng phải nghe ý kiến các đại thần, quyết định của bà nội tôi cũng không được ý kiến à? Hơn nữa tôi chỉ muốn bà nội điều tra rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định, anh nhảy ra kêu la cái gì?"
"Mẹ kiếp!"
Tô Hải giận tím mặt, tức đến mức muốn đánh nhau, nhưng nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Dương anh ta lại nhịn xuống. Anh ta nhớ tới chuyện làm ra vẻ nhưng lại bị mất mặt trong tiệc mừng thọ của bà nội, ngay lập tức bỏ đi ý định đánh người.
Trần Dương cười nhạo Tô Hải: "Tô Diệu rõ ràng bị hãm hại, trong chương trình tai nghe của Lưu Nhị đột nhiên bị mất tín hiệu rốt cuộc là do ai phá rối, tôi nghĩ trong lòng người đó hẳn là rõ nhất."
Ý của Trần Dương rất rõ ràng.
Nhưng hầu hết những người ở đây đều không tin tưởng.
Tô Hải tức đến gân xanh cũng hằn lên: "Mày nhìn tao nói là có ý gì? Ý mày là tao phá rối sau lưng có đúng không? Con mẹ nó Trần Dương, mày đừng có mà vu oan cho người tốt."
Trần Dương thản nhiên cười nói: "Tôi có nói là anh đâu, anh kích động như thế làm gì?"
"Trần Dương, cậu im miệng đi." Bà Tô không nhịn nổi đập bàn: "Nếu cậu còn ăn nói lung tung nữa thì cút ra ngoài cho ta."
Chuyện của Lưu Nhị bà ta thà tin là lỗi của Tô Diệu còn hơn là tin Tô Hải giở trò.
Hơn nữa, lễ mừng thọ bảy mươi tuổi bà ta đã nói rõ ràng, nếu Tô Diệu thừa nhận người chồng như Trần Dương thì đừng gọi bà ta là bà nội nữa.
Hôm nay Trần Dương xuất hiện tại hội nghị đã khiến bà ta rất không hài lòng, đã muốn mở miệng trách cứ nhưng nghĩ đến chuyện Lưu Nhị còn chưa giải quyết xong nên lại thôi.
Bà ta không ngờ rằng thứ vô dụng này lại dám nói xấu cháu trai bà ta yêu thương nhất trước mặt mọi người nhà họ Tô, đây không phải là vả vào mặt bà ta hay sao?
Thấy bà Tô nổi giận, người nhà họ Tô đều nhìn Trần Dương với vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, ước gì bà Tô đuổi anh đi.
"Trần Dương mau ngồi xuống." Lúc này Tô Trường Hà vẫn luôn yên lặng liền mở miệng nói chuyện: "Cậu không xem đây là đâu à, đây là chỗ cậu có thể nói chuyện sao?"
Tô Diệu cũng sốt ruột vội vàng kéo áo anh: "Mau ngồi xuống, đừng nói nữa."
Đường Tĩnh nhìn anh đầy ghét bỏ, không nói câu nào.
Đối với phản ứng của mọi người, Trần Dương cực kỳ lạnh nhạt.
"Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Sau này Diệu Diệu không cần làm việc ở công ty nữa, giải tán." Bà Tô sầm mặt nói.
"Khoan đã!"
Mọi người đang định đi thì cửa đại sảnh mở ra, một bóng dáng xinh đẹp tiến vào.
Không ngờ chính là Lưu Nhị!
Cô ta vừa xuất hiện, cả đại sảnh đều trở nên yên lặng.
Vẻ mặt bọn họ đều trở nên khó coi, không phải Lưu Nhị tới hỏi tội đấy chứ?
"Ồ, thì ra Lưu tiểu thư đến, mời ngồi." Bà Tô yên lặng trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười khách khí, nhiệt tình nói.
Lưu Nhị là người mới được Huyễn Ngu trọng điểm nâng đỡ, tiền đồ rộng mở, cho dù là bà Tô cũng không dám tiếp đón sơ suất.
Tô Diệu rất ngạc nhiên, cô không ngờ Lưu Nhị sẽ tới đây mà không báo trước, nhất thời trong lòng lo lắng không yên, lời giải thích đến bên miệng cũng không cách nào thốt ra.
Dù sao đây cũng là chương trình đầu tiên của cô ta, xảy ra vấn đề như vậy chính cô cũng không thoát được trách nhiệm.
Lưu Nhị mỉm cười, không ngồi mà lập tức đi đến trước mặt bà Tô.
Trần Dương đang ở bên kia nhìn, cô ta nào dám ngồi!
Thấy Lưu Nhị không ngồi mà đi về phía mình, bà Tô nhíu mày nhưng lại giãn ra rất nhanh: "Lưu tiểu thư tới đây là vì chuyện chương trình phải không? Thật sự rất xin lỗi, chuyện này là trách nhiệm của nhà họ Tô chúng tôi, cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Hơn nữa ta đã cách chức Tô Diệu, ta cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Bà Tô vừa nói xong, ánh mắt Tô Diệu liền trở nên ảm đạm, lần này cô đã thực sự hết hy vọng.
"Không, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng." Lưu Nhị nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên quay ra cười với Tô Diệu: "Cô Tô Diệu, cô đừng căng thẳng, tôi đã điều tra rõ chuyện này không phải trách nhiệm của cô."
Lời này vừa nói ra không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên căng thẳng.
Cái gì, không phải lỗi của Tô Diệu?
Chẳng lẽ thật sự có người phá rối?
Người nhà họ Tô hai mặt nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.
"Lưu… Lưu tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bà Tô cũng đứng hình.
Lưu Nhị không nói gì mà quay lại nhìn Tô Hải cách đó không xa!
Chương 45: Ghen
Cả người Tô Hải chấn động, vẻ mặt cũng trở nên hoảng loạn.
Vừa rồi khi Lưu Nhị nói đã điều tra rõ anh ta còn ôm một tia hy vọng, nhưng khi Lưu Nhị nhìn anh ta, anh ta biết mình xong rồi.
"Ba người vào đây đi." Lưu Nhị rời mắt khỏi Tô Hải, nói về phía ngoài cửa.
Ba nhân viên phụ trách tai nghe của Lưu Nhị cúi đầu đi vào.
Lúc Tô Hải thấy được ba người này, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, cả người đều mờ mịt.
"Ba người nói đi." Lưu Nhị nói.
Sau khi Lưu Nhị lên tiếng, người ở giữa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào Tô Hải nói: "Là người tên Tô Hải này sai chúng tôi làm vậy."
"Đúng vậy, anh ta cho bọn tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi giở trò với tai nghe của cô Lưu Nhị, anh ta còn nói xong việc sẽ có thưởng thêm."
"Đúng đúng đúng, chính là anh ta!"
Hai người còn lại đều xác nhận.
Cái gì?
Thật sự là do Tô Hải giở trò?
Nghe ba người nói xong, người nhà họ Tô đều sợ ngây người, bọn họ nghĩ thế nào cũng không ngờ tới sự thật là như thế này.. Chuyện… chuyện này khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
"Cái con..." Tô Hải vừa định chửi ầm lên lại cố nhịn xuống, người trước mặt là nghệ sỹ được Huyễn Ngu trọng điểm nâng đỡ, anh ta không thể đắc tội.
"Đây là vu oan, vu oan trắng trợn, mấy người biết tao là ai không? Biết hậu quả của việc vu oan cho tao không?" Tô Hải không dám phát hỏa với Lưu Nhị nhưng với ba người kia lẽ nào anh ta không dám? Anh ta hung ác nhìn ba người, sự uy hiếp trong giọng nói ai cũng có thể nghe ra.
Bà Tô hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, bà ta vẫn không tin Tô Hải sẽ làm chuyện có hại cho nhà họ Tô như thế, bà ta nghiêm mặt nói: "Đây không phải chuyện đùa, ba người đừng vu oan cho người tốt, nên biết rằng phỉ báng người khác có thể bị khởi tố."
Đối mặt uy hiếp của Tô Hải và sự áp bách của bà Tô, ba nhân viên này nhìn nhau cười khổ, khoản tiền này đúng là bỏng tay, sớm biết vậy đã chẳng làm.
Tự mình nhận tiền xong còn đứng ra tố cáo Tô Hải, trực tiếp đắc tội anh ta.
Bản thân ba người sau này e là rất khó sống.
Nhưng so với Lưu Quốc Bang thì Tô Hải cũng không tính là gì, đắc tội Tô Hải chỉ khó sống, đắc tội Lưu Quốc Bang đến sống cũng không được, đừng mong có đường lui.
Một người trong số đó khẽ cắn môi nói: "Tôi có chứng cứ."
"Bọn tôi cũng có!" Hai người khác cũng mở miệng.
"Điện thoại của chúng tôi đều có lịch sử giao dịch chuyển tiền của Tô Hải."
Nói xong ba người đều mở lịch sử giao dịch, ngay lập tức bằng chứng vững như núi, muốn chối cũng không chối được.
Sắc mặt bà Tô lúc xanh lúc trắng, tức giận đến choáng váng đầu óc, ngón tay run run chỉ Tô Hải: "Tiểu Hải, tại sao cháu… cháu lại làm như vậy?"
Tô Hải há miệng nhưng không nói nên lời.
Anh ta giống như một quả bóng xì hơi ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này Tô Diệu ở bên cạnh cũng thở dài nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng điều tra rõ ràng.
Bà Tô vô cùng đau đớn nhìn Tô Hải, không nói nổi một lời, nhưng Lưu Nhị vẫn còn ở đây, bà ta cố nén cơn giận nói với Lưu Nhị: "Lưu tiểu thư, là tại ta dạy dỗ không tốt, cô thấy chuyện này..."
Cho dù Tô Hải phạm sai lầm nhưng vẫn là đứa cháu bà ta thương yêu nhất, Lưu Nhị có quan trọng tới đâu cũng chỉ là một người ngoài, cho nên bà ta muốn cầu xin tha thứ thay cho Tô Hải.
Lưu Nhị mặt không đổi sắc nói: "Chuyện này là do nhà họ Tô các người gây ra, bà xem rồi xử lý đi, đừng khiến tôi thất vọng là được."
Bà Tô hiểu được ý của Lưu Nhị, chuyện này phải cho cô ta một lời giải thích thỏa đáng.
Bà ta giận dữ mắng Tô Hải: "Mày đúng là nghiệp chướng, uổng công tao hao phí tâm huyết bồi dưỡng mày, mày lại báo đáp như thế hả… Mày làm tao quá thất vọng rồi! Từ hôm nay trở đi mày không cần nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, nửa năm tới không cho phép bước ra khỏi cửa!"
"Bà ơi đừng mà. Cháu… cháu biết sai rồi." Tô Hải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Bà Tô không nhìn anh ta, quay đầu nói với Lưu Nhị: "Lưu tiểu thư, ta xử lý như vậy cô có hài lòng không?"
Lưu Nhị không nói gì nhìn về phía Trần Dương.
Thấy Trần Dương hơi gật đầu cô ta mới mở miệng nói: "Cứ vậy đi."
Thấy Lưu Nhị đồng ý bà Tô nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô ta không tiếp tục truy cứu là tốt rồi.
"Chuyện này coi như xong." Lưu Nhị nói: “Nhưng tôi có một điều kiện."
"Xin Lưu tiểu thư cứ nói!"
Chỉ cần Lưu Nhị tha thứ nhà họ Tô, đừng nói một điều kiện, mười điều kiện bà ta cũng đồng ý.
Lưu Nhị mỉm cười đi đến bên cạnh Tô Diệu tuyên bố: "Sau này người phụ trách định hướng sự nghiệp của tôi vẫn là Tô Diệu, những người khác tôi sẽ không chấp nhận, hiểu không?"
Cái gì?
Chỉ nhận Tô Diệu?
Người nhà họ Tô nghe vậy lại tròn mắt lần nữa.
Lúc bàn chuyện hợp tác với Huyễn Ngu cũng chỉ nhận Tô Diệu, bây giờ Lưu Nhị cũng lại nói vậy… Đây rốt cuộc là tình huống gì đây.
"Được, nếu Lưu tiểu thư đã nói vậy, nhà họ Tô chúng tôi sẽ toàn lực hỗ trợ." Bà Tô cực kỳ không muốn nhưng Lưu Nhị đã nói vậy, cho dù bà ta không muốn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mọi người không ngờ tới, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhiệm vụ quản lý sự phát triển của Lưu Nhị lại trở về tay Tô Diệu.
Đây là do chính miệng Lưu Nhị nói ra, chỉ nhận Tô Diệu, điều này không khác gì thánh chỉ ban ra, người khác muốn chen vào là chuyện không thể.
Bọn họ thực sự hâm mộ, tuy hình tượng của Lưu Nhị hiện giờ đang đi xuống nhưng dựa vào tài nguyên và con đường của Huyễn Ngu, chắc chắn Lưu Nhị sẽ trở nên nổi tiếng.
Có thể quản lý một người nổi tiếng trong tương lai như thế, sau này chẳng phải Tô Diệu nằm không cũng có thể kiếm tiền hay sao?
Tô Hải quả thực khóc không ra nước mắt, anh ta làm nhiều chuyện như thế để làm gì, hao hết tâm tư cuối cùng người được lợi lại là Tô Diệu, anh ta… hận muốn chết!
Chuyện nên làm đều đã làm xong, Lưu Nhị cười thoải mái đi đến bên cạnh Trần Dương: "Anh Dương, nếu không còn chuyện gì khác tôi đi trước nhé!"
Lưu Nhị cung kính nói.
Cái gì?
Anh Dương?
Lưu Nhị gọi thằng vô dụng này là anh Dương?
Trời má, tai bọn họ có vấn đề rồi phải không?
Mọi người trợn mắt há miệng nói không nên lời.
Bà Tô nghe được xưng hô của Lưu Nhị xong cũng kinh hãi không thôi. Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?
"Ừ, cô đi đi." Trần Dương gật đầu nói.
Nghe vậy Lưu Nhị cười ngọt ngào giẫm giày cao gót rời đi, ba nhân viên kia cũng đi theo, bọn họ đi nhanh như chạy trốn ra khỏi trang viên nhà họ Tô. Ba người nhìn nhau có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Sau khi Lưu Nhị đi, Trần Dương đứng lên duỗi thắt lưng, lười nhác nói: "Người trong nhà hãm hại lẫn nhau, đúng là mở rộng tầm mắt."
Trong giọng nói tràn đầy sự châm chọc không thèm che giấu.
Bà Tô nghe vậy cũng không nói gì, nhớ lại lúc nãy bà ta chắc chắn rằng Tô Hải vô tội, mặt vừa rát lại vừa đau như bị người ta đánh cho một bạt tai vậy.
Vẻ mặt của người nhà họ Tô cũng vô cùng phức tạp, muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Trần Dương cười cười, chậm rãi ra khỏi đại sảnh.
Anh vừa mới ra khỏi cửa Tô Diệu đã đuổi theo sau: "Trần Dương, từ từ đã."
Trần Dương dừng bước, quay lại nhìn cô: "Sao thế vợ?"
Nghe thấy xưng hô thân mật của Trần Dương, mặt Tô Diệu đỏ lên, nếu là trước kia cô đã sớm tức giận. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng cô đuổi theo cũng phải để thẹn thùng, Tô Diệu suy nghĩ một chút hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trước khi đến anh đã biết sự thật rồi phải không? Còn nữa… anh với Lưu Nhị là như thế nào vậy?"
Tô Diệu cắn môi, trong lời nói có ý chất vấn.
"Vợ ơi, em đang… ghen đấy à?"
Lúc này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh đều há hốc mồm.
Người… người này có nhiều tiền quá.
Tuy miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này có quý giá, nhưng cũng không thể đến năm triệu được.
Trong khoảnh khắc Khâu Đức vỗ đùi, Phương Chính Giang nhìn Từ Tiểu Nhu, dáng vẻ rất đắc ý!
Giống như đang nói, xem đi, báo giá cho cô ba triệu mà cô còn do dự, bây giờ tôi báo giá năm triệu, người ta không thèm nghĩ ngợi đã xác định luôn rồi, cô cứ chờ mà hối hận đi.
Quả nhiên, Từ Tiểu Nhu nhìn thấy Phượng Hoàng Huyết Ngọc bị người khác định mua thì thấy nóng ruột.
Cô đi về phía trước, nói: “Phương tiên sinh, miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi trước rồi, làm ăn phải có trước, có sau chứ?”
Buôn bán đồ cổ kỵ nhất là nóng ruột, hiện giờ Từ Tiểu Nhu lại chủ động mở lời, có thể thấy cô thật sự muốn miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này.
“Ba triệu thì ba triệu.” Từ Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói: “Dựa theo báo giá của anh, ba triệu, miếng ngọc này tôi lấy.”
Nhìn tình hình trước mắt, Trần Dương không nhịn được cười ra tiếng.
Cái cô Từ Tiểu Nhu này đúng là quan tâm quá nên bị loạn.
Cái cậu Phương Chính Giang này và Khâu Đức rõ ràng là cùng một giuộc, thế mà cũng không nhìn ra. Người thì cầm ngọc cổ rồi xây dựng nên một câu chuyện, người thì nâng giá bán lên, trong giới đồ cổ còn thiếu những vở kịch như vậy hay sao?
Rất khó có thể tượng tượng rằng một Từ Tiểu Nhu lớn lên trong một thế gia về đồ cổ, vậy mà ngay cả một âm mưu đơn giản như vậy cũng không nhìn ra. Điều này làm anh không dám tin.
“Người đẹp này, người trả giá cao thì được, cô không thể không biết chứ?” Khâu Đức thản nhiên nói: “Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này giá năm triệu, tôi lấy, ba triệu kia của cô, hay là cô tự giữ lại đi.”
Từ Tiểu Nhu không tiếp lời mà quay sang nhìn Phương Chính Giang: “Phương tiên sinh, dù sao anh cũng bàn với tôi trước, về tình về lý thì miếng ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi. Tuy rằng tôi ra giá thấp, thế nhưng làm người thì quan trọng vẫn phải giữ chữ tín, anh thấy thế nào?”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng lần lượt lên tiếng giúp đỡ: “Từ tiểu thư nói không sai, làm gì cũng phải có luật lệ, buôn bán cũng phải có người tới trước người tới sau chứ.”
“Đúng đó, làm người phải có chữ tín!”
Nghe thấy lời của mọi người, lúc đó Phương Chính Giang hơi dao động, sau khi trầm ngâm một lát thì chắp tay với Khâu Đức: “Xin lỗi ông anh, tuy anh đồng ý bỏ năm triệu để mua miếng ngọc cổ này, thế nhưng bọn họ nói có lý. Từ nhỏ mẹ của tôi đã dạy tôi, muốn tôi làm một người có chữ tín. Thế nên miếng ngọc này tôi bán cho cô chủ nhỏ Từ Tiểu Nhu.”
Nói xong hắn quay sang nói với Từ Tiểu Nhu: “Cứ dựa theo lúc trước nói, ba triệu đi, miếng ngọc này tôi bán cho cô.”
“Aiz, không ngờ anh lại có chữ tín như vậy, nhiều hơn hai triệu mà anh cũng không cần.” Khâu Đức xúc động nói: “Nếu miếng ngọc này mà đấu giá ở nước ngoài cũng có thể được chục triệu, người đẹp à, lần này cô hời to rồi.”
Thấy mình thật sự thuyết phục được Phương Chính Giang, trong lòng Từ Tiểu Nhu thấy vui vẻ, vội vàng nói với Dương Quân ở bên cạnh: “Mau, chuyển tiền cho Phương tiên sinh.”
Dương Quân gật đầu, đi tới hỏi thăm số tài khoản ngân hàng của Phương Chính Giang.
Đúng vào lúc này, Trần Dương ở bên cạnh yên lặng quan sát không nhịn được bèn cười ra tiếng: “Ha ha, chuyện này thú vị quá.”
Khâu Đức và Phương Chính Giang một người hát một người phụ họa, diễn màn kịch quá thú vị.
“Anh cười cái gì?” Thấy Trần Dương cười, trong lòng Phương Chính Giang thấy không thoải mái, hắn luôn cảm thấy tên này đang cười nhạo mình.
Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được nhìn về phía Trần Dương, cô không hiểu, đang yên đang lành sao anh lại cười.
“Thật ngại quá, thấy mọi người tranh nhau đồ giả mà tranh thành dáng vẻ như thế này, nhất thời tôi không nhịn được…” Trần Dương mỉm cười rồi lắc đầu, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, gửi tin nhắn trước đó đã soạn xong cho đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của thành phố Tây Xuyên, Vu Lan.
Lần trước, sau khi Ngụy Minh Đông bị bắt, Vu Lan bảo Trần Dương tới Cục cảnh sát để làm biên bản, nhưng lúc đó anh chưa đi, thế nên hai người đã để lại cách liên lạc cho nhau.
Không thể không nói, diễn xuất của hai người này đúng là tốt, hơn nữa phối hợp vô cùng hợp lý. Không chỉ lừa được mấy ông chủ của mấy tiệm đồ cổ mà ngay Từ Tiểu Nhu cũng rơi vào bẫy hai người bọn họ.
Điều đáng tiếc chính là, lần này hai người bọn họ đã đụng phải mình. Nếu như đã nhìn rõ âm mưu của hai người thì anh sẽ không thể trơ mắt ngồi nhìn Từ Tiểu Nhu bị lừa vào tròng.
Cái gì?
Vậy mà tên này lại nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là giả!
Đầu óc của anh ta không có vấn đề gì chứ? Mấy ông chủ ở đây không phải là người có kinh nghiệm mấy chục năm trong giới giám định đồ cổ mấy chục sao, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra miếng ngọc này là đồ thật, thế mà tên này cứ một mực nói miếng ngọc này là ngọc giả.
Đây không phải đang đánh vào mặt mũi bọn họ hay sao?
Phương Chính Giang phản ứng lại trước, hắn cười khẩy một tiếng, nói: “Nói vớ vẩn, miếng ngọc này là đồ quý gia truyền của nhà họ Phương chúng tôi, đã truyền qua rất nhiều thế hệ, anh có tư cách gì nói nó là đồ giả?”
Lúc này, những người khác cũng phản ứng lại. Một ông chủ tiệm đồ cổ quan sát Trần Dương cẩn thận rồi ngạc nhiên nói: “Ấy, đây không phải là người ở rể của nhà họ Tô sao?”
“Người ở rể nhà họ Tô?”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ vừa nghe ông ta nói như vậy đều lần lượt nhận ra Trần Dương.
“Thật sự đúng là người ở rể nhà họ Tô!”
“Nghe nói tên nhóc này ở rể hai năm, toàn bộ đều dựa vào vợ nuôi.”
Mấy người mỗi người một câu châm biếm, ông chủ Liễu ở tiệm ngay bên cạnh suy nghĩ, nhìn Trần Dương rồi nói: “Con rể nhà họ Tô này, cậu dựa vào cái gì mà nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là đồ giả? Chẳng lẽ cậu còn biết giám định đồ quý giá hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, những người khác cười ầm lên.
Người nào của thành phố Tây Xuyên lại không biết cái tên ở rể không biết gì của nhà họ Tô, chỉ hết ăn rồi lại nằm, Trần Dương mà biết giám định đồ quý sao? Đúng là chuyện cười!
“Tôi thấy, chỉ sợ là ở nhà làm việc nhà chán quá nên đi ra ngoài tìm chuyện vui thôi.”
“Chàng trai, mấy ông chủ ở đây đều là chuyên gia có mười mấy năm kinh nghiệm trong giới buôn bán đồ cổ, cậu ấy à, đừng có lên tiếng lại phải mất mặt.”
Nghe lời mỉa mải của mấy ông chủ tiệm, tâm trạng của Từ Tiểu Nhu cũng hơi phức tạp. Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này, cho dù là tính chất hay là công nghệ điêu khắc, đều hoàn toàn phù hợp.
Đặc biệt là trong tài liệu đã ghi, Phượng Hoàng Huyết Ngọc, dưới ánh sáng mạnh sẽ lộ ra huyết dịch ở trong ngọc, nhìn giống như ngọc tủy. Điểm đặc thù này cũng thích hợp, tại sao anh lại nói là đồ giả?
Cô vốn cho rằng, người ngoài nói Trần Dương là đồ vô dụng không biết gì, hết ăn lại nằm chỉ là tin đồn, là do mọi người ghen ghét người ta đến ở rể nhà họ Tô.
Bây giờ xem ra, đây rõ ràng là sự thật, chẳng trách ai nấy của nhà họ Tô đều ghét bỏ anh đến thế. Hóa ra không phải không có lý do.
Phương Chính Giang và Khâu Đức đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt nhau ý giễu cợt.
Còn tưởng tên này có lai lịch gì, không ngờ chỉ là một thằng ở rể bị người ta sửa lưng mà thôi.
Suýt nữa đã dọa chết bọn họ.
Khâu Đức nhíu mày, Phương Chính Giang lập tức ngầm hiểu, hắn tiến lên phía trước một bước, giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận hung hăng chỉ vào mũi Trần Dương, nói: “Mấy ông chủ ở đây đều là bậc thầy chuyên gia cao cấp về giám định đồ quý, còn có cô chủ nhỏ của Trân Bảo Các, càng là kiểu mẫu trong nghề. Bọn họ đều nói là đồ thật, chỉ có anh nói là đồ giả. Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh, tố cáo anh ác ý bịa đặt để hãm hại tôi!”
Đây đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà!
Trần Dương không nhịn được lại bật cười lần nữa.
Anh chàng này mà không đi đóng phim thì đúng là tiếc quá.
Anh đưa tay ra, cầm hộp ngọc lên, giơ cao về phía ánh sáng mạnh ở bên ngoài: “Phượng Hoàng Huyết Ngọc sở dĩ gọi là Phượng Hoàng Huyết Ngọc bởi vì màu đỏ của ngọc tủy bên trong miếng ngọc sẽ biến thành màu đỏ tươi, nhìn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy, thế nên mới được gọi tên như thế.”
“Mà điều kiện hình thành của Phượng Hoàng Huyết Ngọc tự nhiên vô cùng hà khắc, không giống với loại huyết ngọc ngâm trong máu người, Phượng Hoàng Huyết Ngọc chính là ngọc hình thành trong tự nhiên, thế nên mới cực kỳ quý giá. Mọi người nhìn xem, miếng ngọc này đặt ở nơi có ánh sáng mạnh chiếu vào, ngọc tủy có biến thành màu đỏ tươi giống như lửa bùng cháy không?”
“Đây là ngọc, không sai, nhưng là loại ngọc bình thường, là loại ngọc mới làm thành đồ cổ. Hơn nữa tính chất của ngọc cũng không ra sao, nhìn kỹ có thể thấy có tạp chất loang lổ ở bên trong. Chẳng qua là tác dụng của ngọc tủy bên trong thế nên nhìn mới thấy lấp lánh.”
“Miếng ngọc như thế này, nhiều lắm chỉ có giá mấy nghìn.” Nói xong Trần Dương tiện tay bỏ ngọc vào trong hộp: “Ba triệu, sao hai người không đi ăn cướp đi?”
Giọng của Trần Dương không lớn, thế nhưng người khác nghe không sót một chữ.
Ngay lập tức, ai nấy đều há hốc mồm.
Chương 42: Bái sư
“Tôi… tôi…” Từ Tiểu Nhu cắn môi: “Tôi có thể bái anh làm thầy không?” Nghe Trần Dương nói vậy, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng bắt đầu do dự.
Tên nhóc này ăn nói mạch lạc, rõ ràng, lẽ nào miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này thật sự là giả?
Chẳng lẽ mấy người mình đều nhìn nhầm?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau.
Phải nói bọn họ cũng từng đọc trong tài liệu về vật quý giá hiếm có như Phượng Hoàng Huyết Ngọc, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hàng thật. Chuyện này có nghĩa là lần này có khả năng nhóm bọn họ nhìn nhầm.
Từ Tiểu Nhu cắn môi, nhìn Trần Dương, trong lòng thấy khiếp sợ không thôi.
Anh ấy không phải là người ở rể không có học thức gì của nhà họ Tô hay sao?
Sao anh ấy lại biết những kiến thức này?
Tuy nói những điều này cô cũng biết, nhưng không hiểu biết thấu đáo, cặn kẽ như anh ấy nói. Giống như anh ấy đã thật sự tiếp xúc với Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật vậy?
Vào lúc này, cô cũng bắt đầu run rẩy, chẳng lẽ cô thật sự vì muốn chiếm món lợi nhỏ mà bị lừa mua đồ giả?
Thấy mọi người bắt đầu hoài nghi, Phương Chính Giang cũng sốt ruột, mặt hắn đỏ lên, tức giận nói: “Ngọc của tôi là đồ thật, được truyền xuống từ đời cụ của tôi, anh luôn miệng nói miếng ngọc của tôi là giả, vậy anh lấy chứng cứ ra đây đi.”
Đúng thế!
Anh nói ngọc này là giả thì phải đưa ra chứng cứ khiến người ta tin và phục mới được chứ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Dương.
Đặc biệt, Từ Tiểu Nhu lại càng nhìn anh chăm chú. Nếu như Trần Dương có thể đưa ra chứng cứ, như vậy chứng minh cô thật sự bị lừa rồi.
Nhìn nhầm không đáng sợ, chỉ sợ sau khi nhầm mà không biết mình nhầm ở đâu, điều này đối với một người giám định đồ quý là một điều vô cùng trí mạng.
Phải biết rằng ngày thường có rất nhiều cầm đồ quý giá đến xin cô giám định, nếu như mình bị lừa mua đồ giả, không chỉ khiến cho người có đồ quý giá bị mất đồ quý giá, mà danh dự nhà họ Từ tích góp được từ đời này sang đời khác cũng sẽ bị hủy hoại. Đây mới chính là điều chết người nhất.
“Anh muốn chứng cứ đúng không?” Trần Dương mỉm cười, nói: “Chuyện này càng đơn giản, những điều tôi vừa nói đều là chứng cứ. Nếu mọi người không tin thì lấy kính lúp ra xem, bên trong có các vết lấm tấm, có phải là tạp chất hay không! Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật sự sao có thể có tạp chất bên trong được.”
Trần Dương vừa mới nói xong, người phụ trách cửa hàng là Dương Quân đã đem kính lúp chuyên dụng để giám định đồ cổ đến.
“Má nó, thật sự là tạp chất!” Dương Quân cầm kính lúp soi một cái, nhất thời hô lên kinh ngạc.
Sau khi nghe thấy Dương Quân hô lên, các ông chủ khác cũng xúm lại!
“Móa, thật sự là giả!” Ông chủ Liễu sầm mặt xuống, bà ngoại nó chứ, không ngờ suốt ngày bắn nhạn giờ lại bị nhạn mổ mắt, chuyện này thật sự sỉ nhục.
Lúc này, Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được, đi tới.
Cô tới gần, vừa xem đã xác nhận đúng như Trần Dương nói, những thứ lấm tấm bên trong không phải là ngọc tủy chỉ hiện ra khi có ánh sáng mạnh chiếu vào, mà là bên trong viên ngọc đã có sẵn.
“Anh… anh…”
Một bằng chứng đanh thép giáng xuống, sắc mặt Phương Chính Giang đỏ lên, dùng tay chỉ vào Trần Dương, không nói ra được một lời nào!
Hắn đột nhiên giật miếng ngọc trong tay Dương Quân lại, mặt đỏ bừng: “Mấy người ai cũng không biết hàng, miếng ngọc này tôi không bán cho các người nữa.”
Nói xong hắn lập tức cất ngọc vào trong hộp, dùng mắt ra hiệu với Khâu Đức rồi muốn đi ra ngoài.
“Muốn chạy à?”
“Mau ngăn hai người bọn họ lại.”
Sau khi mấy ông chủ tiệm đồ cổ phản ứng lại thì xông tới muốn chặn đường, các nhân viên trong tiệm đồ cổ nghe thấy động tĩnh bèn nhanh chóng bao vây lại.
Tiếp đó, có vài người nhanh tay nhanh chân đè hai người xuống đất, dùng dây thừng trói tay chân lại.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Trần Dương nhìn ra cửa, hóa ra là Vu Lan đến.
Vu Lan nhìn hai người bị trói như cái bánh tét rồi nói với cảnh sát đi theo mình: “Đưa hai người bọn họ về.”
“Ấy, chị Lan, hai người kia nhìn quen mắt thật.” Một cậu cảnh sát bên cạnh Vu Lan nói: “Hình như em nhìn thấy ở đâu rồi.”
“Ồ? Thật à?” Vu Lan nói: “Chụp hình của hai người bọn họ rồi gửi về Cục, để bọn họ kiểm tra xem.”
Sau khi cậu cảnh sát nhận được lệnh bèn chụp ảnh của hai người, không lâu sau bên Cục đã phản hồi lại.
“Chị Lan, hai người kia là tội phạm bị truy nã, bọn họ một người tên là Phương Tiểu Cường, một người tên là Khâu Đại Đức. Một năm trước bị truy nã vì một vụ lừa đảo trong ngành đồ cổ ở thành phố Đông Nam.” Nói rồi cậu cảnh sát đưa điện thoại di động cho Vu Lan.
“Còng tay hai người bọn họ lại, mang về Cục thẩm vấn, trong một năm chưa sa lưới, nhất định bọn họ vẫn đi lừa đảo.” Vu Lan nghiêm túc nói.
“Rõ!”
Khâu Đại Đức và Phương Tiểu Cường lòng như tro tàn, lần này xong rồi.
“Đồng chí Trần Dương, lần này anh lại lập công rồi.” Vu Lan đi tới trước mặt Trần Dương, nói: “Công an thành phố Đông Nam treo thưởng một trăm nghìn nếu bắt được hai người bọn họ, chờ lần này về, tôi nhất định sẽ giúp anh đòi tiền thưởng.”
Trần Dương đúng là phúc tinh của cô, lần đầu giải cứu con tin, lần thứ hai thì nhìn ra trò lừa đảo, bắt được tội phạm truy nã. Đây đúng là công lao thật sự đó.
Trần Dương gật đầu, không tiếp lời về việc nhận thưởng. Đối với anh, một trăm nghìn không đáng kể chút nào: “Đây đều là trách nhiệm của những người dân trong thành phố chúng tôi, nếu không phải chị cảnh sát đến đúng lúc thì e là hai kẻ tội phạm này sẽ bỏ chạy rồi.”
Lời này làm Vu Lan đỏ mặt, lúc cô đến thì người cũng đã bị bắt rồi. Rõ ràng Trần Dương đang đẩy hết công lao lên đầu cô, ân tình này, cô sẽ nhớ trong lòng.
“Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, Vu Lan nhìn Trần Dương chăm chú rồi xoay người rời đi.
“Thú vị, đây nhớ ân tình của người ta nhỉ.” Trần Dương mỉm cười, vị cảnh sát hành động thẳng thắn này, khá thú vị.
Hai kẻ lừa đảo trong giới đồ cổ đã bị bắt, mấy ông chủ tiệm đồ cổ không chờ nổi. Bọn họ là người giám định đồ quý chuyên nghiệp mà toàn bộ bị ngã hết trên một cái âm mưu. Đối với bọn họ chuyện này là sự sỉ nhục, là vết nhơ không thể xóa bỏ trong cuộc đời làm người giám định đồ quý.
“Trần tiên sinh, lần này nhờ có anh.”
“Đúng thế, chúng tôi đều nhìn nhầm, suýt chút nữa đã bị trúng bẫy kẻ lừa đảo rồi.”
“Nếu như truyền đi, để người trong nghề biết thì không phải bọn họ sẽ cười tới mức rụng răng sao!”
“Đúng là xấu hổ quá, nhờ có Trần tiên sinh, nếu không mặt mũi chúng tôi đều mất sạch.”
Nói xong, mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều lần lượt lạy Trần Dương một cái.
“Trần tiên sinh, sau này cậu đến tiệm của chúng tôi mua đồ đều được giảm 10%.”
“Đến tiệm chúng tôi, tiệm chúng tôi giảm 15%.”
“Đến tiệm của tôi, đến tiệm của tôi, tôi giảm cho cậu 20%.”
…
Sau khi tiễn mấy ông chủ tiệm đồ cổ đi, Từ Tiểu Nhu cắn môi đi tới trước mặt Trần Dương.
“Trần… Trần Dương, cảm ơn anh.” Khuôn mặt Từ Tiểu Nhu đỏ lên, cô nói: “Nếu không phải anh nhìn thấu âm mưu của hai người bọn họ thì tôi đã bị lừa rồi.”
“Từ tiểu thư khách sáo rồi.” Trần Dương bình thản cười: “Chỉ là người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc thì nhìn rõ mà thôi. Tôi nghĩ coi như tôi không nói thì rất nhanh cô sẽ phản ứng lại.”
Lời của Trần Dương làm cho Từ Tiểu Nhu xấu hổ không thôi, đồng thời cũng đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cô với Trần Dương.
Cô nhớ các tin tức liên quan tới Trần Dương ở bên ngoài, cái gì mà người ở rể vô dụng, không biết gì, hết ăn lại nằm.
Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Cô nhìn Trần Dương chăm chút một hồi, đột nhiên nói: “Trần Dương, tôi… tôi có thể xin anh một việc không?”
“Ồ?” Trần Dương hoài nghi nhìn cô: “Cô nói tôi nghe thử, xem tôi có thể giúp được cô không.”
“Tôi có thể bái anh làm thầy không?” Mắt Từ Tiểu Nhu sáng quắc nhìn Trần Dương, nói.
Chương 43: Thất lạc
“Thật ngại quá, tôi không hề có ý định nhận đồ đệ.”
Cái gì?
Thế mà anh ấy lại từ chối!
Dương Quân ở bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên, thế mà thằng nhóc này lại từ chối tiểu thư nhà mình! Hơn nữa còn từ chối không hề do dự!
Từ Tiểu Nhu cắn môi, không cam lòng hỏi: “Sao lại không nhận tôi làm đồ đệ?”
“Aiz.” Trần Dương thở dài, nói: “Cô và tôi là người cùng thế hệ, tôi nhận cô làm đồ đệ chẳng phải sẽ bị loạn vai vế sao?”
Từ Tiểu Nhu sửng sốt, không ngờ lại là vì lý do này. Nhưng trong giới đồ cổ, người biết là thầy. Anh ấy nói như thế chính là không muốn nhận mình làm đồ đệ.
Nghĩ vậy, trong lòng cô vô cùng buồn phiền.
Dương Quân ở bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình ủ rũ như vậy thì ông ta đi tới kề bên tai cô nói nhỏ đôi câu.
Mắt Từ Tiểu Nhu chợt sáng lên, cô gật đầu: “Quản lý Dương, ý của chú không sai.”
Cô lại nói với Trần Dương: “Trần Dương, anh không nhận tôi làm đồ đệ, tôi không ép anh, nhưng tôi mời anh làm người giám định đồ quý danh dự của Trân Bảo Các chúng tôi, dù sao anh cũng nên đồng ý chứ?”
Thấy Trần Dương cứ do dự không quyết định, Từ Tiểu Nhu lại nói thêm: “Một tháng lương ba trăm nghìn, không cần ngày nào cũng phải đi làm, chỉ cần lúc anh hỗ trợ thì xuất hiện là được, được không?”
Mẹ nó, một tháng ba trăm nghìn, còn không cần đi làm mỗi ngày, đi đâu tìm được một công việc tốt như vậy chứ.
Dương Quân ao ước không thôi, phải biết rằng tiền lương cơ bản một tháng của một người phụ trách như ông ta cũng chỉ được mười nghìn thôi.
“Trần Dương, thế thì anh sẽ không từ chối tôi nữa chứ?”
“Ừm… Cô đã mở miệng xin tôi… Thế thì, được rồi!” Trần Dương khó xử nói.
Thấy Trần Dương đồng ý, Từ Tiêu Nhu vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, vậy quyết định như thế nhé.”
Trần Dương mỉm cười, xem thời gian thấy không còn sớm bèn chào Từ Tiểu Nhu, rời đi.
Sáng ngày hôm sau, Trần Dương vừa đến phòng làm việc thì Mễ Tuyết đã vào báo cáo.
“Tổng giám đốc Trần, tập mới nhất của ‘Tôi Là Ngôi Sao Lớn’ sẽ phát sóng vào hôm nay, anh có muốn đi trường quay buổi biểu diễn ra mắt lần đầu tiên Lưu Nhị xuất hiện để xem không?”
Trần Dương lắc đầu: “Không đi, đây là cửa ải khó khăn mà cô ấy nhất định phải khắc phục khi trở thành nghệ sĩ. Lát nữa cô vào phòng làm việc của tôi, mở truyền hình trực tiếp để tôi xem ở đây là được.”
Lưu Nhị muốn trở thành nghệ sĩ mà không khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân thì sao mà được?
Lại nói, việc nâng Lưu Nhị đều giao cho nhà họ Tô rồi. Hiện giờ hạng mục này là do Tô Diệu phụ trách, mình xuất hiện không phải sẽ bị lộ à.
“Vâng, tổng giám đốc Trần!” Mễ Tuyết gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp dựa theo lời Trần Dương.
Nửa tiếng sau, màn hình kết nối trong phòng làm việc xuất hiện hình ảnh của trường quay.
Không thể không nói, Lưu Nhị trời sinh đã có vốn liếng làm ngôi sao. Dưới sự nâng đỡ của Tô Diệu, Lưu Nhị ở trên sân khấu càng thêm sáng sủa, xinh xắn, sức sống tràn trề bắn ra xung quanh, cô vừa xuất hiện, toàn bộ hiện trường đã gào thét lên.
Nhưng đang hát lại xảy ra sự cố.
Tai nghe IEM và tai nghe có mic trên tai Lưu Nhị cùng lúc xảy ra vấn đề, vốn Lưu Nhị đang hát rất tốt, nhưng tai nghe có vấn đề nên cô không theo kịp nhịp nhạc, vì vậy không khớp với những người hát phụ họa và nhạc đệm. Cuối cùng, Lưu Nhị trở lại hậu trường trong tiếng bàn tán.
Rất nhanh, chuyện này đã bị giới truyền thông thông báo trên mạng, nói là tổ tiết mục sắp xếp cho Lưu Nhị hát nhép, mục đích chính là để tạo đề tài, tăng thêm nhiệt độ cho chương trình.
Cuối cùng còn chốt một vấn đề, Lưu Nhị hát quá giả, giọng hát không đạt yêu cầu!
Đọc những tin tức này, Trần Dương tức giận đập bàn, gọi Mễ Tuyết vào.
“Nhất định chuyện này không đơn giản như vậy, điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì.”
Mễ Tuyết vâng một tiếng rồi gọi điện thẳng cho tổ tiết mục, cuối cùng đã biết rõ lý do.
“Tổng giám đốc Trần, người phụ trách thiết bị tai nghe của Lưu Nhị ở hậu trường có tổng cộng ba người. Nhưng bọn họ nói vấn đề bọn họ phụ trách đều không làm sao cả. Đây rõ ràng là đang trốn tránh trách nhiệm.” Mễ Tuyết bất bình, tức giận nói.
Trần Dương cười lạnh, đây không phải đang bịt tai trộm chuông à, chuyện này của Lưu Nhị, nhất định có quan hệ trực tiếp tới ba người này.
“Ha ha, trốn tránh trách nhiệm sao?” Trần Dưng cười khẩy, nói: “Được, cô dẫn ba người bọn họ đến đây!”
“Vâng, tổng giám đốc Trần!” Thấy sắc mặt Trần Dương không tốt, Mễ Tuyết biết anh đang rất tức giận nên cũng không dám nói gì thêm mà vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Mễ Tuyết ra ngoài, Trần Dương bấm một số điện thoại.
“Quốc Bang, đến tập đoàn Huyễn Ngu một chuyến, đúng, bây giờ!”
Hai mươi phút sau, khi ba nhân viên hậu trường của tổ tiết mục bị dẫn vào văn phòng vẫn mang biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Trên ghế ngồi ở bàn làm việc chính là Lưu Quốc Bang đang mặc âu phục.
Trần Dương có rất nhiều cách để bọn họ nói thật, thế nhưng đều quá phiền phức, hơn nữa anh cũng không muốn để cho quá nhiều người biết thân phận của mình.
Thế nên anh đã gọi Lưu Quốc Bang đến đây.
“Nói đi, tại sao tai nghe của Lưu Nhị lại gặp sự cố trong tiết mục.” Ánh mắt của Lưu Quốc Bang nhìn chằm chằm vào ba người, giọng nói lạnh lùng chất vấn.
Trần Dương ngồi ở ghế sofa bên cạnh lại nhàn nhã hút thuốc.
Hình như ba người đã thương lượng trước với nhau rồi nên đồng thời lắc đầu, tỏ ý không biết. Ba người bọn họ đều chú ý đến Trần Dương, cho rằng anh là vệ sĩ của Lưu Quốc Bang.
Lưu Quốc Bang cười khẩy, nói: “Mạnh miệng đúng không, biết ông đây là ai không? Ông đây là Lưu Quốc Bang!”
Cái gì?
Lưu Quốc Bang?
Khi ba người nghe thấy cái tên này đều cùng run lên, ánh mắt của mỗi người đều ngẩn ra nhìn Lưu Quốc Bang.
Toàn bộ thành phố Tây Xuyên ai mà không biết Lưu Quốc Bang, người này chính là ông chủ vừa kinh doanh đàng hoàng vừa kinh doanh theo con đường xã hội đen ở thành phố Tây Xuyên.
Vì… vì sao ông ta lại ở đây? Quan hệ giữa ông ta và công ty Huyễn Ngu là gì?
“Không nói đúng không? Không nói cũng chẳng sao, nhưng tôi cảnh cáo trước, nếu để tôi điều tra ra chuyện này có quan hệ tới các cậu thì hậu quả tuyệt đối không phải là thứ mà các cậu có thể gánh được.”
Lưu Quốc Bang vừa dứt lời, nhân viên đứng ở giữa đã không kiềm chế được ngay tại trận, anh ta cuống quít mở miệng, nói: “Chủ tịch Lưu, tôi nói tôi nói…”
Người ở giữa nói rồi, hai người khác cũng không kiềm chế được, sau khi nhìn nhau thì dần nói ra sự thật.
Ba người nói mấy phút đã trình bày hết.
Sau khi Lưu Quốc Bang vung tay cho ba người rời đi, ông ta đứng dậy, nói với Trần Dương: “Trần thiếu gia, chuyện đã rõ rồi.”
Trần Dương mỉm cười, đứng lên vỗ vai Lưu Quốc Bang "Được đó Quốc Bang, vẫn là tên tuổi của ông dễ dùng, chỉ hai ba câu đã làm bọn họ sợ chết khiếp.”
“Trần thiếu gia, anh nói đùa rồi, không có anh thì sao lại có Lưu Quốc Bang tôi ngày hôm nay chứ.” Lưu Quốc Bang vội vàng lắc đầu, nói.
Trần Dương hàn huyên với ông ta vài câu, cũng không giữ ông ta lại lâu, sau đó để ông ta rời đi.
Lưu Quốc Bang mới đi chưa được mấy phút, Đường Tĩnh đã gọi điện đến.
“Thằng vô dụng kia, hai ngày nay lại chạy đi đâu lêu lổng rồi hả? Trong nhà xảy ra chuyện rồi, mày còn không mau lăn về đi à!”
Trần Dương tự động không nghe lời chửi mắng của Đường Tĩnh, anh biết chắn chắn là do chuyện của Lưu Nhị.
Dù sao Tô Diệu đang phụ trách chuyện nâng đỡ Lưu Nhị.
Đường Tĩnh vốn không muốn gọi điện cho Trần Dương, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện này, bà Tô hết sức giận dữ, yêu cầu tất cả mọi người nhà họ Tô phải có mặt, thế nên bà ta mới gọi cú điện thoại này.
Chuyện lần này, vô cùng, vô cùng nghiêm trọng.
Có người nói sau khi bà Tô biết đã đập vỡ chén trà mà bà ta yêu thích nhất!
…
Trên đường về, Trần Dương gọi điện cho Lưu Nhị.
Lúc này Lưu Nhi đang ở trong chung cư cao cấp mà công ty thuê cho cô, cô cảm thấy chán nản vô cùng.
Thấy là Trần Dương gọi đến, cô vội vàng nhận điện thoại: “Anh Dương, xin lỗi, là tôi vô dụng. Lần đầu tiên lên biểu diễn lại xuất hiện sai lầm như thế này.”
Cô rất hồi hộp thế nên đã tự phạm sai lầm, dẫn đến toàn bộ tài nguyên công ty dồn vào cho mình đã trôi theo dòng nước. Điều này làm cho cô thấy hoảng hốt, cho rằng Trần Dương đang gọi điện tới hỏi tội.
“Chuyện này không phải lỗi của cô, tôi đã điều tra xong rồi, là trong nhà họ Tô xảy ra vấn đề.”
Lưu Nhị há hốc mồm: “Không thể nào? Sao lại như thế?”
“Tôi biết hiện giờ cô có nhiều điều còn nghi hoặc, nhưng sau đó tôi cần cô làm theo những gì tôi nói…”
Nghe chỉ thị của Trần Dương xong, Lưu Nhị vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh Dương, tôi sẽ làm theo cách anh nói.”
“Ừm.” Trần Dương cúp điện thoại.
Chương 44: Sự thật
Trần Dương đi vào trang viên nhà họ Tô.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra sự tức giận và bất mãn.
Lần này, bởi vì sai lầm của Tô Diệu khiến công ty Huyễn Ngu mất niềm tin vào nhà họ Tô, tới lúc đó chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Bà Tô ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt nghiêm trọng, cả đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.
Tô Diệu là người quản lý dự án định hướng phát triển Lưu Nhị, cho nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, điều này khiến cô thấp thỏm không yên.
Nhưng sau khi Trần Dương đến thì sự lo lắng thấp thỏm này giảm đi không ít, bởi vì khi Trần Dương xuất hiện mọi người đều chuyển sự chú ý từ Tô Diệu sang anh.
Tất cả mọi người vô ý thức nhíu mày, thằng vô dụng này tới đây làm gì? Ở đây có chỗ dành cho nó à?
Lúc này Tô Hải đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Diệu cười lạnh nói: "Tô Diệu, nhà chúng ta vất vả lắm mới có thể hợp tác với Huyễn Ngu, chỉ vì sai lầm của cô khiến quan hệ giữa nhà hộ Tô và Huyễn Ngu rạn nứt, cô nói xem chuyện này phải làm thế nào."
Tô Diệu nhất thời không biết nói gì, cũng không biết làm sao cho phải, đành nhìn về phía bà Tô: "Để xem bà nội xử lý thế nào đã."
Bà Tô còn chưa lên tiếng Tô Hải đã cười nhạo thành tiếng: "Tô Diệu, rõ ràng là sai lầm cô gây ra lại để bà nội xử lý, cô không thấy mình quá đáng à? Xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù có phạt cô nặng thế nào cũng không cứu vãn được rồi."
Nói tới đây, Tô Hải nhìn bà Tô nói: "Bà nội, Tô Diệu phạm sai lầm lớn như vậy thì không còn tư cách quản lý dự án này nữa, trực tiếp cách chức cô ta đi. Hơn nữa để tránh Huyễn Ngu giận chó đánh mèo lên chúng ta, chuyện của công ty cũng đừng để cô ta tham dự nữa."
Lời này vừa nói ra những người khác trong nhà họ Tô đều gật đầu đồng ý.
Bà Tô nhìn sang Tô Diệu nói: "Làm theo lời Tiểu Hải đi, Diệu Diệu, bắt đầu từ ngày mai cháu không cần quản chuyện ở công ty nữa."
Tô Diệu đã chuẩn bị tốt từ sớm nhưng khi nghe bà Tô nói vậy cô vẫn cảm thấy buồn, muốn mở miệng giải thích nhưng lại phát hiện ra không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này Trần Dương ngồi bên cạnh Tô Diệu đứng lên nói: "Tôi không đồng ý."
Lời này vừa nói ra khiến mọi người dậy sóng.
"Trần Dương, câm miệng, nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện chắc?"
"Chẳng qua chỉ là cái thằng ở rể nhà họ Tô, cậu có tư cách gì mà lên tiếng!"
"Ha ha, cười chết tôi rồi, thằng này bị ngu à, không nhìn lại xem mình là ai mà còn dám mở mồm nói lung tung."
Không khí đè nén áp lực như tìm được điểm giải thoát, trút hết lên người Trần Dương.
Bọn họ vô tình chửi bới quát mắng Trần Dương như thể anh là một gã phạm nhân tội ác tày trời vậy.
"Đủ rồi, câm hết đi!" Bà Tô tức giận đập bàn, mọi người thấy bà ta tức giận thì đều ngậm miệng không dám ho he.
Bà Tô nhìn Trần Dương đầy u ám: "Cậu nói cái gì? Cậu có tư cách nói chuyện ở đây à?"
"Con người sinh ra miệng là để nói chuyện, không nói thì mọc ra cái miệng để làm gì?" Trần Dương cười lạnh: "Cháu chỉ cảm thấy mấy người thật buồn cười, chuyện chương trình của Lưu Nhị các người chưa điều tra rõ ràng đã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho vợ cháu, còn muốn cách chức cô ấy, có phải là rất qua loa hay không?"
Bà Tô vốn đã không thích Trần Dương, bây giờ lại bị anh làm khó khiến sắc mặt bà ta đen sì: "Ý cậu là ta vu oan cho Diệu Diệu?"
Trần Dương vừa định nói thì Tô Hải ở bên cạnh liện nhảy ra chỉ vào anh mắng: "Mày là cái thá gì? Hội nghị của nhà họ Tô liên quan gì đến thằng vô dụng như mày? Đúng là không coi ai ra gì, ngay cả quyết định của bà nội mà cũng dám nghi ngờ."
Trần Dương cười lạnh nói :"Đến hoàng đế ra quyết định cũng phải nghe ý kiến các đại thần, quyết định của bà nội tôi cũng không được ý kiến à? Hơn nữa tôi chỉ muốn bà nội điều tra rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định, anh nhảy ra kêu la cái gì?"
"Mẹ kiếp!"
Tô Hải giận tím mặt, tức đến mức muốn đánh nhau, nhưng nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Dương anh ta lại nhịn xuống. Anh ta nhớ tới chuyện làm ra vẻ nhưng lại bị mất mặt trong tiệc mừng thọ của bà nội, ngay lập tức bỏ đi ý định đánh người.
Trần Dương cười nhạo Tô Hải: "Tô Diệu rõ ràng bị hãm hại, trong chương trình tai nghe của Lưu Nhị đột nhiên bị mất tín hiệu rốt cuộc là do ai phá rối, tôi nghĩ trong lòng người đó hẳn là rõ nhất."
Ý của Trần Dương rất rõ ràng.
Nhưng hầu hết những người ở đây đều không tin tưởng.
Tô Hải tức đến gân xanh cũng hằn lên: "Mày nhìn tao nói là có ý gì? Ý mày là tao phá rối sau lưng có đúng không? Con mẹ nó Trần Dương, mày đừng có mà vu oan cho người tốt."
Trần Dương thản nhiên cười nói: "Tôi có nói là anh đâu, anh kích động như thế làm gì?"
"Trần Dương, cậu im miệng đi." Bà Tô không nhịn nổi đập bàn: "Nếu cậu còn ăn nói lung tung nữa thì cút ra ngoài cho ta."
Chuyện của Lưu Nhị bà ta thà tin là lỗi của Tô Diệu còn hơn là tin Tô Hải giở trò.
Hơn nữa, lễ mừng thọ bảy mươi tuổi bà ta đã nói rõ ràng, nếu Tô Diệu thừa nhận người chồng như Trần Dương thì đừng gọi bà ta là bà nội nữa.
Hôm nay Trần Dương xuất hiện tại hội nghị đã khiến bà ta rất không hài lòng, đã muốn mở miệng trách cứ nhưng nghĩ đến chuyện Lưu Nhị còn chưa giải quyết xong nên lại thôi.
Bà ta không ngờ rằng thứ vô dụng này lại dám nói xấu cháu trai bà ta yêu thương nhất trước mặt mọi người nhà họ Tô, đây không phải là vả vào mặt bà ta hay sao?
Thấy bà Tô nổi giận, người nhà họ Tô đều nhìn Trần Dương với vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, ước gì bà Tô đuổi anh đi.
"Trần Dương mau ngồi xuống." Lúc này Tô Trường Hà vẫn luôn yên lặng liền mở miệng nói chuyện: "Cậu không xem đây là đâu à, đây là chỗ cậu có thể nói chuyện sao?"
Tô Diệu cũng sốt ruột vội vàng kéo áo anh: "Mau ngồi xuống, đừng nói nữa."
Đường Tĩnh nhìn anh đầy ghét bỏ, không nói câu nào.
Đối với phản ứng của mọi người, Trần Dương cực kỳ lạnh nhạt.
"Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Sau này Diệu Diệu không cần làm việc ở công ty nữa, giải tán." Bà Tô sầm mặt nói.
"Khoan đã!"
Mọi người đang định đi thì cửa đại sảnh mở ra, một bóng dáng xinh đẹp tiến vào.
Không ngờ chính là Lưu Nhị!
Cô ta vừa xuất hiện, cả đại sảnh đều trở nên yên lặng.
Vẻ mặt bọn họ đều trở nên khó coi, không phải Lưu Nhị tới hỏi tội đấy chứ?
"Ồ, thì ra Lưu tiểu thư đến, mời ngồi." Bà Tô yên lặng trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười khách khí, nhiệt tình nói.
Lưu Nhị là người mới được Huyễn Ngu trọng điểm nâng đỡ, tiền đồ rộng mở, cho dù là bà Tô cũng không dám tiếp đón sơ suất.
Tô Diệu rất ngạc nhiên, cô không ngờ Lưu Nhị sẽ tới đây mà không báo trước, nhất thời trong lòng lo lắng không yên, lời giải thích đến bên miệng cũng không cách nào thốt ra.
Dù sao đây cũng là chương trình đầu tiên của cô ta, xảy ra vấn đề như vậy chính cô cũng không thoát được trách nhiệm.
Lưu Nhị mỉm cười, không ngồi mà lập tức đi đến trước mặt bà Tô.
Trần Dương đang ở bên kia nhìn, cô ta nào dám ngồi!
Thấy Lưu Nhị không ngồi mà đi về phía mình, bà Tô nhíu mày nhưng lại giãn ra rất nhanh: "Lưu tiểu thư tới đây là vì chuyện chương trình phải không? Thật sự rất xin lỗi, chuyện này là trách nhiệm của nhà họ Tô chúng tôi, cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Hơn nữa ta đã cách chức Tô Diệu, ta cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Bà Tô vừa nói xong, ánh mắt Tô Diệu liền trở nên ảm đạm, lần này cô đã thực sự hết hy vọng.
"Không, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng." Lưu Nhị nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên quay ra cười với Tô Diệu: "Cô Tô Diệu, cô đừng căng thẳng, tôi đã điều tra rõ chuyện này không phải trách nhiệm của cô."
Lời này vừa nói ra không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên căng thẳng.
Cái gì, không phải lỗi của Tô Diệu?
Chẳng lẽ thật sự có người phá rối?
Người nhà họ Tô hai mặt nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.
"Lưu… Lưu tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bà Tô cũng đứng hình.
Lưu Nhị không nói gì mà quay lại nhìn Tô Hải cách đó không xa!
Chương 45: Ghen
Cả người Tô Hải chấn động, vẻ mặt cũng trở nên hoảng loạn.
Vừa rồi khi Lưu Nhị nói đã điều tra rõ anh ta còn ôm một tia hy vọng, nhưng khi Lưu Nhị nhìn anh ta, anh ta biết mình xong rồi.
"Ba người vào đây đi." Lưu Nhị rời mắt khỏi Tô Hải, nói về phía ngoài cửa.
Ba nhân viên phụ trách tai nghe của Lưu Nhị cúi đầu đi vào.
Lúc Tô Hải thấy được ba người này, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, cả người đều mờ mịt.
"Ba người nói đi." Lưu Nhị nói.
Sau khi Lưu Nhị lên tiếng, người ở giữa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào Tô Hải nói: "Là người tên Tô Hải này sai chúng tôi làm vậy."
"Đúng vậy, anh ta cho bọn tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi giở trò với tai nghe của cô Lưu Nhị, anh ta còn nói xong việc sẽ có thưởng thêm."
"Đúng đúng đúng, chính là anh ta!"
Hai người còn lại đều xác nhận.
Cái gì?
Thật sự là do Tô Hải giở trò?
Nghe ba người nói xong, người nhà họ Tô đều sợ ngây người, bọn họ nghĩ thế nào cũng không ngờ tới sự thật là như thế này.. Chuyện… chuyện này khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
"Cái con..." Tô Hải vừa định chửi ầm lên lại cố nhịn xuống, người trước mặt là nghệ sỹ được Huyễn Ngu trọng điểm nâng đỡ, anh ta không thể đắc tội.
"Đây là vu oan, vu oan trắng trợn, mấy người biết tao là ai không? Biết hậu quả của việc vu oan cho tao không?" Tô Hải không dám phát hỏa với Lưu Nhị nhưng với ba người kia lẽ nào anh ta không dám? Anh ta hung ác nhìn ba người, sự uy hiếp trong giọng nói ai cũng có thể nghe ra.
Bà Tô hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, bà ta vẫn không tin Tô Hải sẽ làm chuyện có hại cho nhà họ Tô như thế, bà ta nghiêm mặt nói: "Đây không phải chuyện đùa, ba người đừng vu oan cho người tốt, nên biết rằng phỉ báng người khác có thể bị khởi tố."
Đối mặt uy hiếp của Tô Hải và sự áp bách của bà Tô, ba nhân viên này nhìn nhau cười khổ, khoản tiền này đúng là bỏng tay, sớm biết vậy đã chẳng làm.
Tự mình nhận tiền xong còn đứng ra tố cáo Tô Hải, trực tiếp đắc tội anh ta.
Bản thân ba người sau này e là rất khó sống.
Nhưng so với Lưu Quốc Bang thì Tô Hải cũng không tính là gì, đắc tội Tô Hải chỉ khó sống, đắc tội Lưu Quốc Bang đến sống cũng không được, đừng mong có đường lui.
Một người trong số đó khẽ cắn môi nói: "Tôi có chứng cứ."
"Bọn tôi cũng có!" Hai người khác cũng mở miệng.
"Điện thoại của chúng tôi đều có lịch sử giao dịch chuyển tiền của Tô Hải."
Nói xong ba người đều mở lịch sử giao dịch, ngay lập tức bằng chứng vững như núi, muốn chối cũng không chối được.
Sắc mặt bà Tô lúc xanh lúc trắng, tức giận đến choáng váng đầu óc, ngón tay run run chỉ Tô Hải: "Tiểu Hải, tại sao cháu… cháu lại làm như vậy?"
Tô Hải há miệng nhưng không nói nên lời.
Anh ta giống như một quả bóng xì hơi ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này Tô Diệu ở bên cạnh cũng thở dài nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng điều tra rõ ràng.
Bà Tô vô cùng đau đớn nhìn Tô Hải, không nói nổi một lời, nhưng Lưu Nhị vẫn còn ở đây, bà ta cố nén cơn giận nói với Lưu Nhị: "Lưu tiểu thư, là tại ta dạy dỗ không tốt, cô thấy chuyện này..."
Cho dù Tô Hải phạm sai lầm nhưng vẫn là đứa cháu bà ta thương yêu nhất, Lưu Nhị có quan trọng tới đâu cũng chỉ là một người ngoài, cho nên bà ta muốn cầu xin tha thứ thay cho Tô Hải.
Lưu Nhị mặt không đổi sắc nói: "Chuyện này là do nhà họ Tô các người gây ra, bà xem rồi xử lý đi, đừng khiến tôi thất vọng là được."
Bà Tô hiểu được ý của Lưu Nhị, chuyện này phải cho cô ta một lời giải thích thỏa đáng.
Bà ta giận dữ mắng Tô Hải: "Mày đúng là nghiệp chướng, uổng công tao hao phí tâm huyết bồi dưỡng mày, mày lại báo đáp như thế hả… Mày làm tao quá thất vọng rồi! Từ hôm nay trở đi mày không cần nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, nửa năm tới không cho phép bước ra khỏi cửa!"
"Bà ơi đừng mà. Cháu… cháu biết sai rồi." Tô Hải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Bà Tô không nhìn anh ta, quay đầu nói với Lưu Nhị: "Lưu tiểu thư, ta xử lý như vậy cô có hài lòng không?"
Lưu Nhị không nói gì nhìn về phía Trần Dương.
Thấy Trần Dương hơi gật đầu cô ta mới mở miệng nói: "Cứ vậy đi."
Thấy Lưu Nhị đồng ý bà Tô nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô ta không tiếp tục truy cứu là tốt rồi.
"Chuyện này coi như xong." Lưu Nhị nói: “Nhưng tôi có một điều kiện."
"Xin Lưu tiểu thư cứ nói!"
Chỉ cần Lưu Nhị tha thứ nhà họ Tô, đừng nói một điều kiện, mười điều kiện bà ta cũng đồng ý.
Lưu Nhị mỉm cười đi đến bên cạnh Tô Diệu tuyên bố: "Sau này người phụ trách định hướng sự nghiệp của tôi vẫn là Tô Diệu, những người khác tôi sẽ không chấp nhận, hiểu không?"
Cái gì?
Chỉ nhận Tô Diệu?
Người nhà họ Tô nghe vậy lại tròn mắt lần nữa.
Lúc bàn chuyện hợp tác với Huyễn Ngu cũng chỉ nhận Tô Diệu, bây giờ Lưu Nhị cũng lại nói vậy… Đây rốt cuộc là tình huống gì đây.
"Được, nếu Lưu tiểu thư đã nói vậy, nhà họ Tô chúng tôi sẽ toàn lực hỗ trợ." Bà Tô cực kỳ không muốn nhưng Lưu Nhị đã nói vậy, cho dù bà ta không muốn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mọi người không ngờ tới, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhiệm vụ quản lý sự phát triển của Lưu Nhị lại trở về tay Tô Diệu.
Đây là do chính miệng Lưu Nhị nói ra, chỉ nhận Tô Diệu, điều này không khác gì thánh chỉ ban ra, người khác muốn chen vào là chuyện không thể.
Bọn họ thực sự hâm mộ, tuy hình tượng của Lưu Nhị hiện giờ đang đi xuống nhưng dựa vào tài nguyên và con đường của Huyễn Ngu, chắc chắn Lưu Nhị sẽ trở nên nổi tiếng.
Có thể quản lý một người nổi tiếng trong tương lai như thế, sau này chẳng phải Tô Diệu nằm không cũng có thể kiếm tiền hay sao?
Tô Hải quả thực khóc không ra nước mắt, anh ta làm nhiều chuyện như thế để làm gì, hao hết tâm tư cuối cùng người được lợi lại là Tô Diệu, anh ta… hận muốn chết!
Chuyện nên làm đều đã làm xong, Lưu Nhị cười thoải mái đi đến bên cạnh Trần Dương: "Anh Dương, nếu không còn chuyện gì khác tôi đi trước nhé!"
Lưu Nhị cung kính nói.
Cái gì?
Anh Dương?
Lưu Nhị gọi thằng vô dụng này là anh Dương?
Trời má, tai bọn họ có vấn đề rồi phải không?
Mọi người trợn mắt há miệng nói không nên lời.
Bà Tô nghe được xưng hô của Lưu Nhị xong cũng kinh hãi không thôi. Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?
"Ừ, cô đi đi." Trần Dương gật đầu nói.
Nghe vậy Lưu Nhị cười ngọt ngào giẫm giày cao gót rời đi, ba nhân viên kia cũng đi theo, bọn họ đi nhanh như chạy trốn ra khỏi trang viên nhà họ Tô. Ba người nhìn nhau có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Sau khi Lưu Nhị đi, Trần Dương đứng lên duỗi thắt lưng, lười nhác nói: "Người trong nhà hãm hại lẫn nhau, đúng là mở rộng tầm mắt."
Trong giọng nói tràn đầy sự châm chọc không thèm che giấu.
Bà Tô nghe vậy cũng không nói gì, nhớ lại lúc nãy bà ta chắc chắn rằng Tô Hải vô tội, mặt vừa rát lại vừa đau như bị người ta đánh cho một bạt tai vậy.
Vẻ mặt của người nhà họ Tô cũng vô cùng phức tạp, muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Trần Dương cười cười, chậm rãi ra khỏi đại sảnh.
Anh vừa mới ra khỏi cửa Tô Diệu đã đuổi theo sau: "Trần Dương, từ từ đã."
Trần Dương dừng bước, quay lại nhìn cô: "Sao thế vợ?"
Nghe thấy xưng hô thân mật của Trần Dương, mặt Tô Diệu đỏ lên, nếu là trước kia cô đã sớm tức giận. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng cô đuổi theo cũng phải để thẹn thùng, Tô Diệu suy nghĩ một chút hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trước khi đến anh đã biết sự thật rồi phải không? Còn nữa… anh với Lưu Nhị là như thế nào vậy?"
Tô Diệu cắn môi, trong lời nói có ý chất vấn.
"Vợ ơi, em đang… ghen đấy à?"