• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Để cháu thử xem

Sắc mặt Tô Diệu trở nên không được tự nhiên.

Đúng rồi, mình đang làm sao vậy? Tại sao lại để ý quan hệ của anh ấy và Lưu Nhị?

Thấy Tô Diệu không nói gì, Trần Dương mở miệng, nói: “Anh và Lưu Nhị là bạn học, em đừng lo, chuyện này anh gọi điện hỏi cô ấy thì mới biết.”

Tô Diệu gật đầu, hóa ra hai người còn có mối quan hệ này nữa, nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ: “Hai người chỉ là bạn học thì sao lại phải khách sáo với cô ấy như thế?”

“Chuyện này à… chắc là do trước kia anh là lớp trưởng.”

Trần Dương khựng lại, hơi chột dạ nói.

“Thế à?”

Đúng lúc đó điện thoại di động trong tay Trần Dương đột nhiên vang lên.

“Ôi chao, chắc là ông chủ gọi đến, nhất định là ông chủ biết anh lén chạy ra ngoài. Không nói nữa, anh phải về đi làm đây.”

Một cú điện thoại này coi như đã kết thúc nguy cơ cho Trần Dương.

Tô Diệu cũng không nghĩ nhiều mà vội nói: “Nhanh về đi."

Trần Dương gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi rảo bước đi ra khỏi trang viên.

Anh lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Từ Tiểu Nhu gọi điện đến.

“Trần Dương, anh ở đâu? Bây giờ anh có tiện đến đây một chút không? Có việc gấp cần anh giúp!” Từ Tiểu Nhu vội vàng nói.

“Được, tôi qua đó ngay.”

Trần Dương cũng không hỏi là chuyện gì, nghe giọng điệu của cô gấp gáp như vậy, hoàn toàn không còn vẻ thản nhiên như trước, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó quan trọng rồi.

Cúp điện thoại xong, Trần Dương lái xe đến Trân Bảo Các.

Hai mươi phút sau, xe của Trần Dương dừng ở cửa của Trân Bảo các. Anh vừa xuống xe đã thấy bên ngoài quán có đầy người đang đứng vây thành tầng trong tầng ngoài.

Trông tình hình này, đang có gây rối à?

Trần Dương chen qua đám người đi vào thì thấy mấy ông chủ tiệm đồ cổ hàng xóm đang nhìn về phía một người đàn ông trung niên, họ mồm năm miệng mười bàn tán.

“Món đồ này giả quá.”

“Đúng thế, vừa nhìn đã biết là sản xuất theo dây chuyền rồi.”

Trần Dương định thần nhìn lại thì thấy trong tay người đàn ông này đang ôm một chiếc bình sứ men Thanh Hoa. Người đàn ông trung niên bị nhiều người như vậy vây quanh nên có biểu hiện hơi không tự nhiên, rõ ràng là không quen bị nhiều người nhìn ngó như thế.

Ở phía trước người đàn ông trung niên này là Từ Tiểu Nhu và Dương Quân, còn có một ông cụ với mái tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh.

Ông cụ này không phải là ai khác chính là ông nội của Từ Tiểu Nhu, Từ Thiên Sơn. Tên tuổi nổi tiếng của nhà họ Từ cũng là do ông dốc sức xây dựng nên từng chút một, đến đời của cha Từ Tiểu Nhu, Từ Kiến Quốc, thì tên tuổi của nhà họ Từ đã lên đến đỉnh cao.

Trần Dương không quen ông, chỉ cảm thấy ông cụ này không đơn giản.

Điều làm cho anh bất ngờ chính là trong số những người kia còn có một bóng người quen thuộc.

Tô Ngọc, sao cô ta cũng ở đây?

Trần Dương suy nghĩ một lát, chuyện này cũng bình thường, quan hệ của nhà họ Tô và nhà họ Từ không tệ, Tô Ngọc ở đây cũng rất bình thường.

Tô Ngọc tinh mắt phát hiện ra Trần Dương, cô ta ngẩn người.

Sao anh ta cũng ở đây?

Tới đây xem trò vui à?

Tuy tâm trạng hơi ngạc nhiên nhưng cô ta cũng không chào hỏi anh.

Trừ đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội lần trước đã nói chuyện ra thì hai người cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Nếu tùy tiện chào hỏi thì có thể khiến anh ta cảm thấy hai người thân quen lắm không?

Tô Ngọc không ngừng nghĩ ngợi.

Ngay lúc mọi người đang tranh chấp không thể hòa giải nữa thì Từ Thiên Sơn phất tay áo, ra hiệu mọi người không cần nói nữa. Ông đặt bình sứ Thanh Hoa của người đàn ông trung niên kia lên bàn, quan sát cẩn thân.

Ông cụ nhà họ Từ là đại sư chân chính, ông đã lên tiếng thì những người xung quanh cũng không dám thở mạnh, chỉ lo quấy rầy ông giám định và thưởng thức bình hoa.

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng lần lượt dừng tranh luận, ai nấy đều nín thở, tập trung tinh thần, không dám nói lời nào.

Trình độ của vị này trong giới đồ cổ chính là đại sư chân chính, có ông ở đây thì mình làm gì có phần nói chuyện chứ.

“Bình sứ Thanh Hoa này của anh vẻ ngoài đúng là tinh xảo, màu men cũng vô cùng thuần khiết, tính chất không tồi. Thế nhưng tôi không thể kết luận được nó là của triều đại nào.”

Từ Thiên Sơn nhìn một hồi rồi quay đầu lại, lắc đầu nói với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên gãi đầu: “Cụ Từ à, cụ là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới đồ cổ mà, một cái bình sứ Thanh Hoa nho nhỏ này còn có thể làm khó được cụ hay sao?”

Từ Thiên Sơn chắp tay sau lưng, nói: “Nghề đồ cổ có kiến thức sâu rộng, biết càng nhiều càng cảm thấy mình chẳng biết gì cả. Đời người cố lắm cũng chỉ được trăm năm, nhìn không hiểu là chuyện rất bình thường.”

Lời của ông cụ Từ rất thẳng thắn, hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu. Ông cũng không nói cho bạn biết biết lịch sử phát tài của những món đồ cổ này, những người ở đây đều là người chơi đồ cổ, có nhắm mắt cũng có thể viết ra cho bạn.

Ông cụ Từ vừa dứt lời, những người ở đây đều dồn dập gật đầu, trong nghề đồ cổ chỉ sợ ra vẻ là hiểu biết thôi. Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng thấy kính phục từ tận đáy lòng, ông cụ Từ là nhân vật ở cấp bậc đại sư mà cũng dám thừa nhận bản thân mình biết vẫn chưa đủ, bọn họ còn lý do gì để tự mãn chứ?

“Ông nội, ông thật sự không nhìn ra món này ở triều đại nào ạ?” Từ Tiểu Nhu bối rối, trong ấn tượng của cô, không có món đồ cổ nào ông nội mình không giám định được.

Từ Thiên Sơn ngẫm nghĩ rồi mở miệng, nói: “Nếu như nhất định cần ông cho ra một lời giám định thì cá nhân ông sẽ giám định bình hoa này là sản phẩm của công nghệ hiện đại.”

Ông cụ vừa dứt lời, người đàn ông trung niên bèn mở lời: “Cụ Từ nói món đồ sứ này là sản phẩm của công nghệ hiện đại. Thế thì được, điều tôi muốn hỏi chính là lò nào có thể nung được men xanh tinh xảo như vậy?”

“Chuyện này…” Từ Thiên Sơn ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Ngay lúc tình cảnh trở nên lúng túng, Trần Dương tiến lên một bước, nói: “Nếu không thì để cháu xem thử?”

Anh vừa nói ra thì những người ở đây đều sững sờ.

Thằng nhóc này chui ra từ đâu vậy?

Món đồ mà ông cụ Từ cũng không thể giám định, anh có tư cách gì mà giám định?

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng sửng sốt, đây không phải là người ở rể nhà họ Tô kia hay sao?

Lần trước nếu như không phải cậu ta vạch trần bộ mặt thật của đám lừa đảo thì mấy ông già bọn họ cũng mất hết mặt mũi rồi.

Thế nhưng hiện giờ, vị ở trước mặt cậu ta lại là cụ Từ, chuyên gia cấp bậc đại sư trong giới đồ cổ, lúc ông ấy chơi đồ cổ thì khéo cậu ta còn chưa ra đời đâu.

“Anh là người chui từ đâu ra thế hả? Còn không mau xuống đi?”

“Đúng đó, không thấy ông cụ Từ đã đưa ra giám định rồi à? Đây chính là một món đồ mỹ nghệ thời hiện đại.”

“Nhanh xuống đi, đừng có ở đây tự làm mất mặt.”

Những người vây xem không hiểu chuyện đều buông những lời chê trách về phía Trần Dương.

Tuy mấy ông chủ tiệm đồ cổ không gia nhập với bọn họ thế nhưng vẻ mặt cũng hơi kỳ quái. Cái người ở rể nhà họ Tô vẫn còn quá trẻ, ông cụ đã đưa ra kết luận giám định rồi mà cậu ra còn ngu ngốc đứng ra, đây không phải định đánh vào mặt ông cụ à!

Tô Diệp đứng bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

Tên Trần Dương này tuy là người ở rể của nhà họ Tô, nhưng anh ta cũng giống như một thành viên của nhà họ Tô, anh ta tùy tiện đứng ra chẳng phải định đắc tội ông cụ Từ hay sao?

Tuy ông cụ Từ hiện giờ đã giao toàn bộ quyền lợi của gia tộc cho con trai, thế nhưng địa vị của ông vẫn rất cao, sao một kẻ ở rể nhỏ bé như anh ta có thể đắc tội được chứ?

Từ Thiên Sơn nhíu mày: “Cậu thanh niên này, cậu là…”

“Ông nội, để cháu giới thiệu cho ông ạ.” Lúc này Từ Tiểu Nhu đứng ra, nói: “Anh ấy tên là Trần Dương, là người giám định đồ quý danh dự cháu vừa mời hai ngày trước.”

Cái gì?

Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà là người giám định đồ quý danh dự?

Lúc này, những người ở đây đều sửng sốt, trong đám người không biết ai nói ra một câu: “Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng có thể làm người giám định đồ quý danh dự thì chẳng phải tôi cũng có thể làm người giám định đồ quý đứng đầu hay sao?”

Nói câu này xong, khắp nơi đều vang lên tiếng cười to.

Từ Thiên Sơn thở dài, nhìn Trần Dương một cái rồi nói: “Thế thì cậu tới xem thử đi.”

Từ mười năm trước, sau khi tự giao sản nghiệp cho con trai, ông rất ít khi hỏi đến. Từ Kiến Quốc làm ăn tốt, thế nhưng thiên phú trong việc giám định đồ quý lại rất kém.

Muốn buôn bán đồ cổ mà không có mắt nhìn tốt thì sao mà được?

Cũng may, cô cháu gái này của ông dù là năng lực kinh doanh hay là thiên phú giám định vật báu đều đứng hạng nhất. Điều này cũng khiến cho ông bắt đầu dồn hết sức lực để bồi dưỡng Từ Tiểu Nhu.

Nếu cháu gái ngoan của mình đã thuê thằng nhóc này thì chứng minh nó thật sự có chút kiến thức. Chính là không biết rốt cuộc biết đến mức nào, chuyện này còn phải xem giám định của cậu ta sau đó.

Được sự đồng ý của Từ Thiên Sơn, Trần Dương đi về phía trước, cẩn thận xem xét.
Chương 47: Nguyên Thanh Hoa

Khác với ông cụ Từ Thiên Sơn, lúc Trần Dương giám định đồ sứ thì hiện trường lại ồn ào huyên náo.

Đối với ông cụ Từ, mọi người dùng tâm trạng và thái độ tông kính, sùng bái. Mà đối với Trần Dương lại giống như đang xem thằng hề ở rạp xiếc.

Thầy giám định vật quý danh dự?

Xì!

Từ tiểu thư vẫn còn quá trẻ, thế mà lại tin một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như thế. Mọi người rửa mắt mà xem một lát nữa người kia làm thế nào để tự làm trò cười cho thiên hạ.

Trong lòng Từ Tiểu Nhu không khỏi lo lắng, Trần Dương có phải hơi quá tự tin không?

Phải biết là ông nội mình đã đưa ra kết luận giám định rồi, anh ấy đến xem có phải là quá tự cao tự đại không…

Đến lúc đó lại chọc ông nội không vui thì không tốt chút nào.

Trần Dương đi vòng quanh bình sứ Thanh Hoa nhìn một vòng, chợt vươn đầu ngón tay ra, búng mấy cái trên bình sứ Thanh Hoa.

Tiếng vang lanh lảnh vang lên.

“Nhanh dừng tay lại, nếu như đụng vào rồi hỏng thì cậu bồi thường được không?” Mặt người đàn ông trung niên biến sắc, vội vàng ngăn lại.

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ thấy cảnh này đều lắc đầu.

Con rể nhà họ Tô vẫn còn quá trẻ.

Tuy nói lúc xác định đồ sứ phải dùng tay gõ nhẹ vào thân bình, nhưng không phải giống như cậu ta, dùng đầu ngón tay búng vào như vậy, làm thế này quá không chuyên nghiệp.

Hơn nữa bình thường khi giám định đồ quý phải mang một đôi găng tay trắng, một là để đề phòng lưu lại dấu vân tay, làm hỏng món đồ cổ, hai là để đề phòng bị trơn trượt.

Sau đó, Từ Thiên Sơn đứng bên cạnh chợt khẽ “ồ” lên một tiếng.

Động tác của cậu Trần Dương này nhìn trông không hề có kinh nghiệm, thậm chí giống như trò đùa, thế nhưng ông biết cách giám định đồ quý đặc biệt này, hình như mình đã từng thấy ở nơi nào rồi…

Suỵt!

Trần Dương làm động tác giữ im lặng rồi kề tai đến gần bình sứ, im lặng nghe tiếng vọng lại của đồ sứ rung động.

Làm xong những chuyện này, Trần Dương đặt món đồ sứ xuống rồi quay đầu sang nói với Từ Tiểu Nhu: “Bình sứ Thanh Hoa này ông ấy muốn bán bao nhiêu?”

Không đợi Từ Tiểu Nhu trả lời, người đàn ông trung niên đã tranh nói trước: “Tám trăm nghìn, không bớt một xu.”

Tám trăm nghìn?

Trần Dương nheo mắt, trong lòng thầm cười, chợt nói với Từ Tiểu Nhu bằng giọng điệu khẳng định: “Tám trăm nghìn, có thể mua được.”

Thứ mà Trần Dương học từ Vương Càn nhiều nhất, chính là giám định đồ sứ.

Bình sứ Thanh Hoa trước mặt, dù là màu men, tính chất đều giống như Từ Thiên Sơn nói, đều là thượng phẩm. Nhưng chỉ không xác định được niên đại của nó, bởi vì hoa văn vẽ ra lại là vẽ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Vốn Trần Dương cũng đồng ý với giám định của ông cụ Từ Thiên Sơn, thế nhưng rất nhanh anh đã phát hiện ra bí mật mà bình sứ này cất giấu.

Lớp đáy bình rất dày, còn có một tầng bụi bùn đất trắng, Trần Dương biết loại bùn đất này, đây là nước gạo nếp còn lưu lại, đây tuyệt đối là vôi vữa.

Thế nên Trần Dương kết luận, cái này nhất định là đồ mới được đào ra khỏi mặt đất.

Cái gì?

Tám trăm nghìn có thể mua được?

Từ Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng lại thì người xung quanh đã cười lớn lên.

“Ôi, đúng là buồn cười chết mất.”

“Thằng nhóc này có phải bị mù không? Hàng mỹ nghệ loại này, trên thị trường gốm sứ chỉ cần bỏ ra mấy trăm đồng là có thể mua một đống.”

“Đúng thế, lại còn tám trăm nghìn, tôi thấy cậu bị điên rồi.”

Tô Ngọc nhìn Trần Dương bị mọi người cười nhạo cũng âm thầm lắc đầu, lần này nhất định sẽ đắc tội ông cụ Từ rồi.

Ánh mắt Từ Tiểu Nhu vô cùng phức tạp, vốn tưởng anh sẽ nói lời nào đó làm người ta phải kinh ngạc, không ngờ chỉ đôi ba lần đã bảo cô tiêu tám trăm nghìn để mua “sản phẩm của công nghệ hiện đại” này. Cô bắt đầu hoài nghi mình mời Trần Dương làm thầy giám định đồ quý danh dự có phải quyết định sai lầm không.

Từ Thiên Sơn nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi, ông quay đầu sang nhỏ giọng chất vấn Từ Tiểu Nhu: “Đây chính là thầy giám định đồ quý danh dự mà cháu tìm, tốn ba chục nghìn một tháng hả?”

Chẳng khác nào trò đùa, trông thằng nhóc này, đừng nói là ba chục nghìn, ngay cả ba nghìn ông cũng thấy không đáng.

Từ Tiểu Nhu cắn môi, không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Lúc này, người đàn ông trung niên cười lớn một tiếng, đi tới vỗ vai Trần Dương: “Vẫn là cậu em biết hàng.”

Trần Dương mỉm cười, không nói gì.

Thấy cháu gái mình xấu hổ đỏ cả mặt, Từ Thiên Sơn cũng không trách gì thêm. Ông không thể làm gì khác bèn quay đầu sang phát tiết lửa giận lên người Trần Dương: “Cậu nói cho tôi biết, món đồ này đáng giá tám trăm nghìn ở điểm nào?”

Đừng nói tám trăm nghìn, dù là tám triệu cũng đáng! Chiếc bình này mua rồi mà không kiếm được lời thì anh bồi thường.

Trong lòng Trần Dương thầm nghĩ nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì khác thường, anh nói: “Thưa ông, ông đừng kích động, trước tiên để người lấy cho cháu một cái bàn chải thì ông sẽ hiểu.”

Từ Thiên Sơn vốn đang không kiên nhẫn, nghe thấy Trần Dương còn muốn lấy bàn chải gì đó lại càng thấy người thanh niên trước mặt cứ lề mà lề mề, không nhanh nhẹn chút nào. Ông vốn là một người có sao nói vậy, bây giờ ấn tượng của ông với Trần Dương càng lúc càng kém.

Ông hừ lạnh một tiếng, nói với Dương Quân: “Tiểu Dương, đi lấy cho cậu ta cái bàn chải kia, tôi muốn xem xem trong hồ lô của cậu ta bán thuốc gì!”

“Vâng!”

Sau khi Dương Quân nghe xong liền vội vàng lấy cái bàn chải chuyên dùng để quét tro bụi trên đồ cổ ở dưới quầy hàng đến.

“Này, bàn chải cậu muốn đây!”

Trần Dương nhận bàn chải mà Dương Quân đưa rồi nói: “À, suýt nữa đã quên nói, phiền ông lấy cho tôi một đôi găng tay trắng và một cái giũa.”

Dương Quân không nhúc nhích, nhìn ông cụ Từ.

Từ Thiên Sơn cả giận: “Nhìn tôi làm gì, đi lấy đi!”

“Vâng.” Dương Quân ấm ức nói rồi xoay người đi lấy một đôi găng tay trắng và một cái giũa ra, đưa cho Trần Dương.

Sau khi Trần Dương đeo găng tay vào bèn đặt bình Thanh Hoa ngược lại, miệng bình hướng xuống dưới, đáy bình hướng lên trên. Sau đó anh cầm cái giũa, nhẹ nhàng mài giũa.

Vừa mài anh vừa dùng bàn chải để phủi để phủi hết tro bụi mới mài ra đi.

Mọi người nhìn tư thế này của Trần Dương thì không nói gì, ai nấy đều duỗi dài cổ, chỉ lo bỏ lỡ bước nào đó.

Vôi vữa ở đáy bình rất dày, Trần Dương cẩn thận dùng giũa mài vôi vữa ở đáy bình.

Quá trình này đã định trước là dài đằng đẵng.

Lúc đầu mọi người còn thấy mới lạ, sau một thời gian lại ồn ào lên.

“Mẹ kiếp, tên ngốc này, thế mà lại lấy giũa để mài đáy bình, không sợ giằm của bình đâm vào à.”

“Aiz, rõ ràng lúc nung cái bình này đã dày như thế, ngay cả chuyện này mà cậu ta cũng không nhìn ra.”

Ông cụ Từ vốn là người nóng tính, nghe thấy mỗi người nói một câu thì càng buồn bực.

Người đàn ông trung niên kia thấy Trần Dương cầm giũa mài đáy bình hoa bèn vội vàng nói: “Mọi người thấy đó, cậu ta cầm giũa mài bình hoa của tôi, tôi mặc kệ mấy người có mua hay không, bình hoa này của tôi cũng đã bị mài hỏng rồi. Tám trăm nghìn này một xu cũng không được bớt.”

Trần Dương không nói gì mà chăm chú mài bình hoa.

Thời gian chầm chậm trôi qua, lớp vôi vữa vốn dày đặc kia đã dần dần bị Trần Dương dùng giũa mài mòn, để lộ ra dáng vẻ thật sự của đáy bình Thanh Hoa.

“Quản lý Dương, phiền chú lấy cho tôi một bình nước, chỗ còn thừa lại của đáy cái bình này hơi khó dùng giũa để mài.” Trần Dương khách sáo nói với Dương Quân đang buồn ngủ ở bên cạnh.

Nghe thấy lời của Trần Dương, Dương Quân cố gắng sốc lại tinh thần, cầm một bình nước khoáng ra đưa cho Trần Dương.

“Cảm ơn!” Trần Dương nói cảm ơn rồi nhận lấy bình nước, mở nắp đổ vào đáy bình.

Dần dần, một màn thần kỳ xảy ra, đáy bình xuất hiện một con dấu đỏ tươi, trong lòng Trần Dương vui mừng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của mình.

Anh không khỏi đẩy nhanh động tác trên tay.

Năm phút sau Trần Dương dừng lại.

Duy trì một động tác trong thời gian dài nên Trần Dương cảm thấy bắp thịt mình vô cùng đau nhức. Quá trình này tuy rằng khó chịu, thế nhưng kết quả lại làm cho anh vô cùng phấn khởi.

“Mọi người xem, đây là cái gì!”

Trần Dương xoay đáy bình về phía mấy người Từ Thiên Sơn rồi nói.

Từ Thiên Sơn vốn đang mất kiên nhẫn vì chờ đợi quá lâu nên ông vội vàng đi tới, khi nhìn thấy rõ con dấu đỏ tươi dưới đáy bình, ông giật nảy mình: “Nguyên Thanh Hoa!”
Chương 48: Bại lộ

“Không sai, đây chính là Nguyên Thanh Hoa.” Trần Dương cười, gật đầu.

“Cái gì? Nguyên Thanh Hoa?”

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ ngạc nhiên tới mức thay đổi sắc mặt, dồn dập xúm vào. Khi nhìn thấy con dấu màu đỏ tươi kia, bọn họ kinh ngạc đến ngây người.

Cùng lúc đó, tim của Từ Tiểu Nhu và Tô Ngọc đều đập nhanh kinh hoàng.

Bình Nguyên Thanh Hoa quý giá thế nào đây?

Hai năm trước, phòng đấu giá Caltex đấu giá một bình Nguyên Thanh Hoa vẽ Quỷ Cốc Tử đã lên tới hơn hai trăm triệu.

Nhìn vẻ mặt kích động cửa Từ Thiên Sơn, hai cô gái đâu còn nửa điểm nghi ngờ.

“Bình Thanh Hoa này hóa ra lại là Nguyên Thanh Hoa!”

“Trời ơi, chuyện này quá huyền ảo.”

“Nhưng mà… hình như không đúng lắm…” Ông chủ Liễu của tiệm đồ cổ chần chừ nói: “Bên trên bình hoa này rõ ràng vẽ người nước ngoài mà, cái này không đúng!”

“Đúng vậy, ông chủ Liễu nói đúng đấy.”

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ khác gật đầu phụ họa với ông chủ Liễu.

“Vấn đề này để tôi giải đáp cho mọi người.” Không đợi Trần Dương mở miệng, Từ Thiên Sơn đã giành nói trước: “Sứ Thanh Hoa có nguồn gốc từ đời nhà Hán, phát triển mạnh vào đời nhà Nguyên, những điều này mọi người đều biết cả. Diện tích của nhà Nguyên tính cả bốn nước thuộc địa lớn là 33 triệu km vuông, vắt ngang qua đại lục Á, Âu. Như vậy người châu Âu đương nhiên là có tóc vàng mắt xanh rồi.”

Nghe Từ Thiên Sơn nói như vậy, mấy ông chủ tiệm đồ cổ chợt tỉnh ngộ.

“Ấy ấy, tôi nghe mọi người nói nhiều như vậy rồi. Rốt cuộc bình hoa này mọi người có cần hay không? Không cần thì tôi đi tiệm khác.” Lúc này người đàn ông trung niên ở bên cạnh đã không nhịn được, nói.

Trần Dương nghe xong thì âm thầm nở nụ cười.

Người này vừa nhìn đã biết là người ngoại đạo, người bình thường vừa nghe đến Nguyên Thanh Hoa đã biết là một món đồ quý giá, giá cả chỉ cần hơi xê xích đã có giá khởi điểm cả triệu đồng. Ngược lại ông ta lại chỉ cần tám trăm nghìn.

Chẳng qua ông ta có được cái bình sứ có đáy bình còn dính vôi vữa, đây chính là một món đồ vừa mới được khai quật. Người đàn ông trung niên này có vấn đề, ông ta lấy được bình Thanh Hoa này ở đâu? Trần Dương nhíu mày.

“Mua, mua!”

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Từ Thiên Sơn đã gật đầu lia lịa, gọi Dương Quân: “Nhanh, nhanh trả tiền cho vị tiên sinh này.”

Sau khi nói xong, ông bảo Từ Tiểu Nhu lấy một cái két bảo hiểm chuyên môn để cất giữ đồ cổ quý giá rồi cẩn thận cất bình sứ Thanh Hoa vào.

Hành động này làm mấy ông chủ tiệm đồ cổ đỏ mắt không thôi, bọn họ lộ vẻ mặt ao ước nhìn ông cụ Từ, lần này họ đã kiếm được món hời lớn rồi.

Trần Dương này may mắn thật, hiện giờ ánh mắt của bọn họ nhìn về phía anh đã hoàn toàn thay đổi.

Thế này thì còn có gì không hiểu chứ, rõ ràng Trần Dương đang giấu tài rồi.

Dương Quân chuyển tiền xong thì người đàn ông trung niên rút điện thoại di động ra tra số dư, sau đó vui vẻ rời đi.

Từ Thiên Sơn đi tới bên cạnh Trần Dương, xấu hổ nói: “Trần tiên sinh, lần này nếu không có cậu thì có thể tôi đã bỏ qua món đồ quý này.”

Trần Dương thản nhiên cười, nói: “Ông Từ khách sáo rồi, chẳng qua là chuyện trong phận sự của cháu thôi.”

Thấy Trần Dương không kể công, cũng không kiêu ngạo, Từ Thiên Sơn lại càng hài lòng, cậu thanh niên này có tâm tính không tệ, ông chợt nhìn Từ Tiểu Nhu: “Cháu gái ngoan, quả nhiên cháu không nhìn nhầm người, trình độ của Trần tiên sinh trong phương diện đồ cổ rất cao, sau này cháu cần nghe ý kiến của Trần tiên sinh nhiều hơn.”

“Vâng thưa ông nội.” Được khen nên Từ Tiểu Nhu mừng khôn xiết.

“Hôm nay cậu đã giúp nhà họ Tô tôi mua được đồ quý, tối nay lão già này mời khách, hai chúng ta uống mấy chén, thế nào?”

Nguyên Thanh Hoa đó!

Bình Thanh Hoa hai năm trước đấu giá với cái giá trên trời kia, dù là độ lớn nhỏ hay là màu men đều kém hơn so với bình Thanh Hoa mình mua hôm nay. Loại bình được nước thuộc địa tiến cống này còn bao hàm cả tin tức lịch sử nhiều hơn cả bình Thanh Hoa vẽ Quỷ Cốc Tử.

Không ngờ, đồ quý giá cao cấp này lại có thể rơi vào trong tay mình.

Dù là người có cấp bậc đại sư như Từ Thiên Sơn thì tâm trạng cũng rung động một phen.

Hôm nay dù nói gì cũng phải uống vài ly với cậu ta cho sảng khoái.

Nhưng Trần Dương lại không có hứng thú gì với lời mời của Từ Thiên Sơn.

Sự chú ý của anh hiện giờ đều tập trung lên người đàn ông trung niên kia.

“Uống rượu? Hay là để hôm khác, cháu còn có vài việc gấp, cháu xin phép đi trước.” Nhìn hướng người đàn ông kia rời đi, Trần Dương nói ngắn gọn vài câu rồi vội vàng đi ra khỏi Trân Bảo các.

Mấy người Từ Thiên Sơn và Từ Tiểu Nhu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu sao anh lại phải đi gấp như vậy.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông trung niên ở cách đó không xa, Trần Dương lén lút đi theo.

Sau khi người đàn ông trung niên thành công bán bình Thanh Hoa đi thì vô cùng vui vẻ, đồng thời ông ta cũng vô cùng cảnh giác, vừa đi vừa không ngừng xem xét bốn phía, như sợ bị người khác theo dõi.

Nhìn đã thấy đây chính là biểu hiện của người có tật giật mình.

Thấy người đàn ông cảnh giác như vậy, Trần Dương cũng không dám bám theo quá sát.

Đi không được bao lâu, một chiếc xe Van dừng lại bên cạnh ông ta, sau khi người đàn ông trung niên lên xe, chiếc xe quay đầu, lái về phía đông thành phố.

Trần Dương vội vàng quay lại, lái con xe Mercedes Benz của mình.

Chiếc xe Mercedes Benz dòng S nhập khẩu này quả nhiên có tính năng rất mạnh, rất nhanh đã đuổi kịp chiếc xe Van kia.

Nhưng Trần Dương sợ bị bọn họ phát hiện nên cũng không dám bám theo quá sát.

Sau hai mươi phút, Trần Dương bám theo xe Van đến núi Đông Mang.

Núi Đông Mang là một ngọn núi hoang chưa được khai phá của thành phố Tây Xuyên, cũng là một bãi tha ma. Trên núi đầy những phần mộ lớn nhỏ xen kẽ khiến người ta nhìn mà thấy tê dại cả da đầu.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần dần đen kịt.

Trên một khoảnh đất trống khá bằng phẳng trên sườn núi, chiếc xe Van dừng lại, tài xế và người đàn ông trung niên xuống xe, đi men theo một con đường quanh co để đi lên núi.

Trần Dương đỗ xe ở một nơi khá kín đáo rồi đi theo.

Cơn gió trên núi thổi những trảng cỏ dại đung đưa không ngừng, thỉnh thoảng lại để lộ ra những cái bia mộ cũ nát, Trần Dương nhìn mà trong lòng sợ hãi.

Mẹ nó, không phải hai người này tới đây để đào mộ chứ?

Chẳng lẽ, bình Nguyên Thanh Hoa kia đào được trên núi này?

Trần Dương suy đoán trong lòng, rất nhanh hai người ở phía trước đã dừng lại.

Anh vội vàng ngồi thụp xuống, trốn sau một gốc cây, âm thầm quan sát.

Vừa nhìn, Trần Dương đã sững sờ.

Chỉ thấy ở mấy chục mét phía trước có mười mấy người, trong tay cầm búa, xẻng, đang đào một gò đất nhỏ hơi nhô lên.

Trong số mười mấy người đó có một gã đầu trọc trông rất dữ tợn, rõ ràng là kẻ cầm đầu, gã vừa hút thuốc vừa không ngừng chỉ huy mọi người.

Lúc này, thấy người đàn ông trung niên quay về, gã đầu trọc vội vàng đi lên đón, hỏi: “Về rồi à, thế nào?”

Người đàn ông trung niên hưng phấn nói: “Bán được rồi, được tám trăm nghìn đấy.”

“Đệch, tám trăm nghìn, cái bình kia đáng giá thế cơ à?”

Gã đầu trọc sửng sốt, sau đó gã hút một hơi thuốc thật sâu, trên mặt lộ ra sự kích động.

Những người đang làm ở xung quanh nghe xong cũng kích động không thôi, làm việc càng thêm có lực.

“Thủ lĩnh, xem ra chúng ta không chọn sai chỗ rồi.”

“Lần này chúng ta sắp phát tài rồi.”

Thấy bọn họ dừng lại nói chuyện, tay cũng ngừng lại, gã đầu trọc cười, mắng: “Còn làm gì đấy, một cái bình đã tám trăm nghìn, thế thì thêm mấy cái bình nữa, không phải chúng ta đều phát tài hay sao? Nhanh đào đi, ở đây nhất định còn nhiều đồ tốt.”

Có tiền thì có động lực, không cần gã nói, đám người này giống như mới hút cần, động tác vung búa càng thêm mạnh mẽ.

Dù Trần Dương đứng ở khá xa nhưng cũng không thể chịu được giọng nói vang dội của bọn họ.

Xem ra cái Nguyên Thanh Hoa kia được đào ra ở đây thì cái mộ này không đơn giản.

Nhưng những người này cầm búa xẻng đào lung tung như thế này nhỡ đâu phá hỏng văn vật ở bên trong thì làm sao đây? Ở đây có thể đều là báu vật của ông cha để lại đó.

Làm thế nào bây giờ?

Nhất thời Trần Dương không nghĩ ra được cách nào hay.

Đột nhiên anh nghe thấy phía trước truyền đến giọng của gã đầu trọc: “Ai đang nấp ở đó? Còn không mau lăn ra đây!”

Trần Dương hoảng hốt.

Xong rồi, bị phát hiện rồi.
Chương 49: Bát Cực Băng

Trong lúc Trần Dương đang nghĩ cách trốn đi thì anh nhìn thấy tên đầu trọc cầm cái xẻng trên mặt đất đi thẳng tới chỗ một cái cái cây khác cách đó mười mấy mét.

"Các người thật to gan, dám lập nhóm đi đào trộm mộ. Thế này là phạm pháp đấy, còn không mau dừng lại!"

Tên đầu trọc còn chưa tới gần thân cây thì phía sau cái cây phát ra tiếng nói.

Mẹ kiếp, còn tưởng là anh bị lộ rồi chứ.

Đối mặt với nhiều người có vũ khí thế này, anh có lợi hại đến đâu thì cũng khó mà chống đỡ nổi.

Cũng may là người bị lộ không phải là anh, nhưng mà...tại sao giọng nói này lại quen thế nhỉ?

Trong lúc Trần Dương đang nghi ngờ thì có một người bước ra từ phía sau cái cây, phong thái rất tự tin.

Trần Dương sửng sốt.

Khuôn mặt xinh đẹp bao phủ bởi sự lạnh lùng, đôi mắt đẹp đẽ không chút sợ hãi, đây không phải Vu Lan thì còn có thể là ai được chứ?

Chết tiệt, tại sao lại là cô ấy? Chắc cô ấy không tới đây một mình đấy chứ!

Vu Lan nhìn chằm chằm tên đầu trọc trước mặt cô, cực kỳ tức giận.

Chiều tối hôm nay sau khi tan làm ở sở cảnh sát, cô nhìn thấy một nhóm người cầm theo búa xẻng lén lút lên núi Đông Mang.

Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Ngọn núi này ban ngày còn chẳng có mấy người dám lên, trời sắp tối rồi mà mấy người này còn lên núi, chắc chắn có chuyện mờ ám. Vì vậy cô âm thầm theo sau bọn họ.

Sau khi tan làm, Vu Lan đã thay đồ cảnh sát thành đồ thường, cũng không đem theo vũ khí phòng thân. Khi thấy bọn họ bắt đầu đào trộm mộ, cô không manh động mà tìm cơ hội gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin trợ giúp

Vậy mà Vu Lan còn chưa kịp báo tin thì đã bị tên đầu trọc này phát hiện ra rồi.

Tên đầu trọc nhìn thấy người đẹp thì ngây người, những người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Vu Lan.

"Ha ha, thật không ngờ trên ngọn núi hoang dã này lại có người đẹp." Tên đầu trọc hồi phục tinh thần, nhìn Vu Lan đầy dâm tà.

"Ôi, cô em này cũng thật xinh đẹp, đẹp như minh tinh ấy."

"Thật có khí chất, nếu có thể ngủ với cô ấy thì dù có phải tổn thọ mất mười năm tôi cũng đồng ý."

Nghe mấy kẻ đồng bọn nói vậy, tên đầu trọc cười tới nỗi mặt mũi trở nên hung dữ, cả người không ngừng lắc lư. Gã dung tục nhìn Vu Lan: "Người đẹp có nghe thấy mấy anh em chúng tôi nói gì không, tới đây giúp mấy ông đây vui vẻ một chút nào."

Vu Lan nghiến răng nghiến lợi mắng: "Các người nói chuyện sạch sẽ một chút, nói cho các người biết, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên. Mau bỏ hết mấy thứ đang cầm xuống cho tôi, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống."

Nghe vậy, sắc mặt của đám người kia lập tức xấu đi. Bọn chúng đã nghe nói ở Thành Phố Tây Xuyên có nữ cảnh sát rất xinh đẹp, không ngờ chính là cô ta.

Ánh mắt tên đầu trọc có chút kiêng dè, nhưng sự kiêng dè này cũng nhanh chóng bị gã ném qua một bên. Gã cười lạnh nói: "Cô chỉ có một mình mà cũng dám lớn giọng như vậy sao."

Vừa nói gã vừa dùng tay ra hiệu cho đám người phía sau, một người đàn ông trung niên lập tức dẫn theo đám người đó đi tới.

"Các người muốn làm gì hả?" Vu Lan vào thế chiến đấu, lớn tiếng quát.

Tên đầu trọc dữ dằn nói: "Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"

Chết tiệt, đã đến nước này rồi bọn họ cũng không thể buông tay chịu trói được.

Tên đầu trọc vừa dứt lời, người đàn ông trung niên và mấy kẻ khác liền xông tới.

Vu Lan nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng. Không chờ mấy kẻ đó xông tới hết cô đã hành động trước.

Dù có chiến đấu một mình thì cô tin rằng trong đám người này cũng chẳng có ai là đối thủ của cô cả. Nhưng nếu bọn họ cùng nhau xông lên thì cô thật sự gặp nguy rồi.

Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Vu Lan nhanh chóng phân tích tình hình tìm ra được phương án đánh vào chỗ yếu.

"Ui da."

Không thể không thừa nhận rằng thân thủ của Vu Lan rất giỏi. Trong vòng hơn hai mươi giây đã có mấy kẻ bị cô đánh gục.

Nhưng bọn chúng có tới mười mấy người, Vu Lan có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình. Rất nhanh sau đó, Vu Lan bất cẩn bị tên đầu trọc đánh lén. Gã dùng dây thừng trói chặt cô lại.

"Đội trưởng đội hình sự thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn bị tao trói lại đấy sao?" Tên đầu trọc đắc ý cười lớn: "Mày trừng mắt với tao thì cũng thế thôi. Chờ tao đào bảo vật xong sẽ chơi với mày."

"Phì, anh đừng có đắc ý, mấy kẻ các người chẳng ai chạy thoát đâu."

Tên đầu trọc lau nước miếng trên mặt đi rồi độc ác nói: "Còn dám ngang ngược với tao à, mày có tin tao tìm chỗ chôn mày xuống không."

Nghe mấy lời dơ bẩn của gã, Vu Lan tức giận đến run cả người. Thật không ngờ một đội trưởng đội cảnh sát hình sự như cô mà lại bị một tên đào mộ sỉ nhục, làm sao mà cô chịu nổi chứ.

"Ha ha, các người đúng là to gan, thật sự không biết chữ 'chết' viết thế nào sao?"

Lúc này Trần Dương cũng không trốn nổi nữa. Nếu anh còn không ra mặt thì Vu Lan sẽ gặp nguy hiểm.

Vu Lan và đám người tên đầu trọc nhìn sang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên dưới một gốc cây cách đó không xa.

"Là anh?" Vu Lan lập tức nhận ra Trần Dương. Nhìn thấy Trần Dương, Vu Lan vừa mừng rỡ lại căng thẳng. Mấy kẻ này đều là hạng liều mạng, rơi vào tay bọn chúng thì coi như xong đời.

"Mau chạy đi, mau báo cảnh sát!"

Trần Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hề có ý định chạy đi.

Tên đầu trọc nhìn Trần Dương, lạnh giọng nói: "Mày là ai? Sao lại ở đây!"

Gã vừa hỏi xong thì người đàn ông trung niên đứng bên cạnh chỉ vào Trần Dương mà hô lớn: "Chết tiệt, mày không phải thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các sao?"

Thầy giám định vật quý?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Cái gì mà thầy giám định vật quý chứ. Vu Lan chỉ biết người đang đứng ở đó là con rể ở rể nhà họ Tô mà thôi.

"Anh mau đi đi!' Vu Lan sốt ruột không chờ nổi nữa, cô hét lên với Trần Dương.

Khi Vu Lan đang giục Trần Dương thì tên đầu trọc đi tới chỗ cô, lấy ra một viên thuốc trong túi rồi nhét vào miệng Vu Lan. Gã mỉm cười đầy dâm dục: "Mày câm miệng, chờ chúng ta giải quyết tiểu tử này xong sẽ chơi với mày."

Sau khi bị gã ép nuốt viên thuốc kia, Vu Lan liền cảm thấy chân cô bắt đầu run run: "Anh… anh cho tôi uống cái gì vậy?"

"Người đẹp đừng lo lắng." Tên đầu trọc cười khẩy mà nói: "Đây không phải thuốc độc mà là một loại thuốc làm mày mất hết sức lực. Sau khi uống vào cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào."

Cả người Vu Lan cứng đờ, cô không khỏi hoảng sợ.

Thuốc làm mất sức lực?

Đây là thứ thuốc vớ vẩn gì thế, nghe thôi đã biết không phải thứ tốt lành gì.

"Mày… tại sao mày lại theo dõi tao? Tao bán bình hoa của tao, mày giám định bảo vật của mày, tao có đụng chạm gì tới mày hả? Tại sao mày lại theo dõi tao?"

Lúc này người đàn ông trung niên bước lên một bước chỉ vào Trần Dương mà hỏi.

"Tôi giúp ông kiếm lời những tám trăm nghìn tệ đấy, ông không cảm ơn tôi thì tôi lại còn chất vấn tôi?" Trần Dương giả vờ thở dài, chậm rãi đi về phía ông ta.

Thật ra Trần Dương cũng không chắc chắn cho lắm. Mặc dù Bát Cực Quyền mà anh luyện rất lợi hại, nhưng anh cũng không chắc chắn liệu anh có thể đối phó với nhiều người thế này không.

Cho nên, Trần Dương đành phải khiến bọn chúng bình tĩnh buông lỏng cảnh giác trước.

"Cảm ơn mày?"

Người đàn ông trung niên kia nghe Trần Dương nói vậy thì cảm thấy hình như cũng có lý, nhất thời bối rối.

Trần Dương cười thầm, anh bước chậm lại rồi đột nhiên nói: "Thật ra cái bình hoa vừa nãy của ông là giả, không có tôi mà ông bán được cái bình đó mới lạ đấy."

Giả sao?

Không thể nào, ai cũng nói cái bình đó là Nguyên...cái gì mà Thanh Hoa cơ mà.

Người đàn ông trung niên kia ngẩn người, rõ ràng là bị Trần Dương làm rối rồi.

Đúng lúc đó, Trần Dương chuyển người một cái.

Bịch!

Người đàn ông trung niên kia không phản ứng kịp, bị Trần Dương xông lên đánh một quyền hôn mê bất tỉnh.

Sau khi đánh ngất người đàn ông trung niên kia, Trần Dương không hề do dự mà xoay người một cái xông về phía những kẻ khác.

Bát Cực Quyền thế như gió, mạnh như cây.

Lần này Trần Dương chẳng khác nào hổ gặp bầy dê, căn bản không có ai đỡ nổi một hiệp của anh.

"Chết tiệt, mau giết nó cho tao!" Tên đầu trọc vừa giận dữ vừa sợ hãi, hắn điên cuồng gào lên. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là tốc độ của Trần Dương không chỉ nhanh mà anh ra tay rất dứt khoát. Những kẻ bị anh đánh trúng đều không còn sức mà chiến đấu.

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, mười mấy tên đồng bọn của gã đều bị một mình Trần Dương đánh gục.

"Mày...rốt cuộc mày là ai?" Tên đầu trọc không biết mình đã đụng phải cao thủ nào, hắn sợ hãi tới nỗi nói năng lắp bắp, nói một câu mà cũng không lưu loát nổi.

Trần Dương xoa xoa nắm đấm vì đau nhức, mỉm cười nói: "Thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các chứ ai."

Vừa nói xong, Trần Dương liền đánh quyền Bát Cực Băng của Bát Cực Quyền ra. Chiêu này đẩy tên đầu trọc ra xa vài mét rồi ngã xuống đất, gã hôn mê tại chỗ.
Chương 50: Môn phái

Thấy Trần Dương dễ dàng đánh gục mấy người kia, Vu Lan sửng sốt. Cô nhìn Trần Dương chằm chằm như thể trên người anh có gì đó vậy.

Trần Dương cũng có chút bất ngờ, tại sao đột nhiên anh lại biết đánh nhau nhỉ. Cứ như thể cả người anh có một luồng sức mạnh không thể không sử dụng vậy.

"Sao mà anh..."

Vu Lan vừa lên tiếng định nói chuyện thì viên thuốc làm mất hết sức lực kia bắt đầu phát huy tác dụng. Cô chỉ cảm thấy cả người mình nhũn ra, đến sức nói chuyện cũng chẳng có.

"Chị có đứng lên được không?" Trần Dương ngồi xổm xuống cởi trói cho Vu Lan rồi hỏi.

Vu Lan khó khăn nói: "Không… không được..."

Chết tiệt, thứ thuốc này cũng ghê gớm thật.

Trần Dương nhíu mày nói: "Tôi xem xem trên người tên đầu trọc có thuốc giải không."

Nói rồi Trần Dương đi tới bên cạnh tên đầu trọc kia, soát người gã một lượt. Ngoài một vài món đồ tùy thân thì cũng chẳng có thứ gì trông có vẻ là thuốc giải cả.

Trong lúc tìm kiếm, Trần Dương phát hiện bụng của tên đầu trọc này có vẻ hơi khác thường. Anh kéo áo của hắn lên, tìm được hai cuốn sách cổ đã ố vàng giấu ở bên trong.

Trần Dương có chút ngạc nhiên. Tên đầu trọc này giấu hai cuốn sách cổ này trong áo, hẳn là lấy được từ một ngôi mộ nào đó gã đào trộm được rồi giấu đi.

Trần Dương cười lạnh, tên đầu trọc này được đấy. Gã ta phạm pháp trộm được hai cuốn sách này, vậy anh lấy của gã ta cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, Trần Dương tò mò rút hai cuốn sách cổ ra. Dựa vào dòng chữ mờ nhạt trên bìa sách, Trần Dương đại khái hiểu được đây là sách gì.

Trên bìa một cuốn viết "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", trên bìa cuốn còn lại viết "Thiên Kim Dược Phương".

Dựa vào tên sách thì có vẻ một cuốn là sách hướng dẫn người xem phong thủy cách xem phong thủy, một cuốn ghi chép về các phương thuốc.

Trần Dương có chút tò mò về cuốn sách phong thủy cổ này. Anh tiện tay mở cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" ra, nhìn thấy những dòng chữ chỉnh tề nhỏ nhắn trong sách: Thái Cực Sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng Sinh Bát Quái, Bát Quái...

Trần Dương nhỏ giọng đọc lên. ngoài một vài chỗ có chút khó đọc và một số chỗ huyền bí sâu xa ra thì nếu tìm hiểu kỹ, nội dung cuốn sách cũng không khó hiểu cho lắm.

Nửa đầu của cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" này viết về cách sắp xếp bố cục nhà cửa theo cách phương hướng trong bát quái và quan hệ giữa phong thủy và bát quái.

Nửa sau của cuốn sách viết về mồ mả, sau khi người chết được chôn cất thì hạ huyệt thế nào, đương nhiên hạ huyệt ở đây tức là chôn cất mồ mả.

Cho dù là nhà ở hay mồ mả thì cũng đều được giải thích chi tiết, thậm chí còn có cả tranh vẽ phân tích.

"Ồ, cách sắp xếp bố cục của ngôi nhà này trông quen quá, hình như mình đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải." Trần Dương đột nhiên nghĩ ra: "Úi chà, cách sắp xếp bố cục này chẳng phải chính là của nhà mình sao?"

Trần Dương đọc phần giải thích ở bên dưới một chút, trong sách viết là: Căn nhà này ở vị trí vuông vắn, chắc chắn sẽ bị gió lùa, tiền tài không thể hội tụ được. Hơn nữa còn bị ngăn ở chính giữa, nhân khẩu không thịnh, gia đình không vượng, mọi việc không thuận.

Đọc tới đây, cuối cùng Trần Dương cũng hiểu ra.

Chẳng trách ở nhà họ Tô Tô Diệu lại bị chèn ép như vậy, công ty của Tô Diệu cũng thường xuyên đầu tư thất bại dẫn tới tài chính thiếu hụt.

Tình cảm không phải chỉ là vấn đề giữa người với người, thì ra còn liên quan tới cách sắp xếp bố cục phong thủy trong nhà nữa.

Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong hai năm qua, Trần Dương đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.

Trong lúc anh đang định đọc tiếp xem có cách nào phá giải bố cục phong thủy này hay không thì giọng nói yếu ớt của Vu Lan từ sau lưng truyền tới: "Trần… Trần Dương, anh… tìm… tìm được thuốc giải chưa?"

Trần Dương vỗ trán một cái, giờ anh mới nhớ ra Vu Lan còn đang ở bên cạnh. Trần Dương vội vàng cất hai cuốn sách cổ vào người rồi đứng dậy quay lại nói với Vu Lan: "Tôi tìm rồi, không có thuốc giải."

Nghe Trần Dương nói vậy Vu Lan có chút thất vọng.

Trần Dương bước tới chỗ Vu Lan rồi nói: "Hay là, tôi đưa chị tới bệnh viện nhé?"

"Không… không sao, bệnh… bệnh viện không ổn đâu." Vu Lan khó khăn nói: "Loại… loại thuốc này… chỉ có tác dụng trong mười hai tiếng đồng hồ, qua mười hai tiếng đồng hồ, là… là không sao!"

Ánh mắt Trần Dương thoáng nghi ngờ, tại sao Vu Lan lại hiểu rõ tác dụng của loại thuốc này như vậy chứ?

Vu Lan cũng không để Trần Dương có nhiều thời gian suy nghĩ, cô gắng gượng giơ tay lên rồi nói: "Anh… anh lấy điện thoại di động của tôi… báo cảnh sát đi!"

Trần Dương gật đầu, anh ngồi xổm xuống rồi với tay lấy điện thoại di động trong túi quần Vu Lan.

Vu Lan mặc quần jean bó sát, túi quần siết chặt. Trần Dương tìm điện thoại di động trong túi quần cô, vô tình chạm vào bắp đùi căng mềm của Vu Lan.

Cảm giác mềm mại này, mặc dù cách một lớp túi quần nhưng Trần Dương vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

Trần Dương không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt. Đặc biệt là hương thơm như có như không trên người Vu Lan phảng phất qua mũi anh, khiến miệng lưỡi Trần Dương khô khốc.

Trần Dương hít vào một hơi, cố gắng tỉnh táo lại rồi bấm số gọi cảnh sát.

Sau khi báo tin xong, Trần Dương bỏ điện thoại di động vào túi quần Vu Lan rồi mỉm cười nói: "Ổn rồi, đồng nghiệp của chị sẽ nhanh chóng tới đây thôi."

Vu Lan khẽ gật đầu, đột nhiên cô nhìn chằm chằm Trần Dương rồi hỏi: "Tại sao anh lại tới đây?"

Trần Dương mỉm cười, giải thích: "Tôi thấy mấy người bọn chúng lén lút lên núi nên tò mò đi theo xem sao, tôi đâu ngờ bọn chúng lại là một đội trộm mộ chứ."

Trần Dương nói chuyện rất tự nhiên, Vu Lan cũng không nghi ngờ gì.

Nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ nhận ra lời giải thích của Trần Dương có rất nhiều sơ hở, nhưng hiện giờ cả người Vu Lan không còn chút sức lực nào, đầu óc mê man. Cô vốn không thể tập trung suy nghĩ được nên mới bị Trần Dương lừa.

Mười phút sau, có tiếng chuông báo động từ dưới chân núi vọng lên.

Trần Dương phủi đất trên người rồi nói với Vu Lan: "Đồng nghiệp của chị tới rồi, tôi đi trước đây."

Nhưng anh còn chưa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Vu Lan từ sau lưng truyền tới: "Anh… anh đừng đi vội..."

Trần Dương quay đầu lại, nhìn Vu Lan mà cười khổ: "Đầu đuôi chuyện này thế nào chị cũng biết cả rồi, không cần đưa tôi về sở cảnh sát lấy khẩu cung chứ?"

"Trần… Trần Dương." Vu Lan thở gấp: "Anh có thể… có thể đưa tôi xuống núi trước được không?"

Trần Dương ngây người, không hiểu có chuyện gì đành hỏi: "Sao thế?"

"Anh… đừng hỏi nữa, coi như tôi cầu xin anh." Vu Lan lo lắng nói.

Cô là Hoa Bá Vương của đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên, trước giờ cấp dưới cực kỳ kính trọng cô. Vậy mà cô lại suýt rơi vào tay một đám trộm mộ, chuyện này để người ta biết được thì cô phải giấu mặt vào đâu chứ.

Hơn nữa dáng vẻ chật vật này của cô mà bị bọn họ nhìn thấy, chẳng phải cô sẽ bị bọn họ cười chết hay sao.

Trần Dương gật đầu: "Thôi được, tôi cõng chị xuống núi."

Nói xong Trần Dương đi tới bên cạnh Vu Lan, đỡ cô đứng dậy rồi khom lưng để cô dựa lên.

Khoảnh khắc Trần Dương cõng Vu Lên lên, anh không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.

"Chị… chị ôm chặt tôi đi." Trần Dương nói.

"Ừm." Mặt mũi Vu Lan đỏ bừng nhưng lại sợ bị trượt xuống, đành phải ôm chặt cổ Trần Dương.

Cũng may xe của Trần Dương đỗ cách đó không xa lắm. Mấy phút sau, Trần Dương đặt Vu Lan vào ghế phụ lái rồi lái xe đưa cô về nhà.

Nhà của Vu Lan nằm trong một khu dân cư xa hoa ở phía nam thành phố. Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi, trong phòng ngủ còn có hương thơm nhè nhẹ giống như mùi hương trên người Vu Lan.

Sau khi đặt Vu Lan lên giường, Trần Dương đã mệt tới nỗi đổ đầy mồ hôi. Vu Lan không nặng, nhưng đi xa như vậy Trần Dương cũng không chịu nổi.

Trong lúc Trần Dương đang lau mồ hôi, Vu Lan hỏi: "Trần Dương, anh nói thật cho tôi biết rốt cuộc anh.. .anh là đệ tử của môn phái nào vậy?"

Môn phái?

Môn phái gì chứ?

Nghe Vu Lan nói vậy, Trần Dương không khỏi ngạc nhiên.

"Chị nói gì vậy? Môn phái nào cơ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom