-
Chương 3226-3230
Chương 3226 Đạo đồ
- May mắn, may mắn! Lục Ly nhìn quét toàn trường một cái, nhẹ gật đầu, tuy rằng Doãn gia đã chết mấy cường giả, ít nhất Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ không chết, nếu không thì sau khi ra ngoài, hắn không biết ăn nói sao với Thiên Tàn Lão Nhân. Chiến đấu kết thúc, bên Doãn gia chết ba công tử hàng đầu, sức chiến đấu cùng thân phận địa vị đều là siêu cấp cao, hai người thuộc tộc khác, một người thuộc Doãn gia. Bên Thương gia bị giết mười bảy người, thoạt nhìn thì bên Doãn gia lời hơn, nhưng mười bảy người chết đều là thực lực thấp, thân phận, địa vị cách biệt rất xa, cho nên tính ra bên Doãn gia lỗ to. Vốn là kế hoạch vây giết ngược rất tốt, bởi vì Thương Viêm bố trí một trận văn, suýt chút khiến nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan té hố. Nếu không nhờ Lục Ly chạy tới kịp, người ở bên trong phỏng chừng toàn bộ đều sẽ bị giết. Lục Ly không còn cách nào khác, hắn cách quá xa, U Linh Vương không tạm nghỉ một giây nào mới đuổi tới kịp lúc mấu chốt, nếu chậm thêm chút nữa, e rằng chỉ có thể nhặt xác cho nhóm Doãn Nhược Lan. Hồ Khánh phái người đi tra xét xung quanh, xác định không có người của Thương gia, nhóm Thương Long đã trốn xa. Một đám người đều chìm đắm trong đau thương, đặc biệt là Doãn Nhược Lan nhớ lại công tử chết vì mình, không kiềm được ngấn lệ. Trong lòng Lục Ly cũng có chút trầm trọng, bởi vì muốn hái thần dược ở đây chủ yếu là ý của hắn, nhưng liên lụy ba công tử đứng đầu, hắn tự nhiên cảm giác mình có tội. - Lục trưởng lão, ngươi đi hái thần dược đi. Doãn Thiên Phạn bị thương rất nặng, mặt không chút máu, trông thấy biểu cảm của Lục Ly thì truyền âm: “Lục Ly, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, lúc trước muốn ở lại hái thần dược cũng là ý của ta. Lần sau nếu như có thể được đến một ít trọng bảo, chúng ta sẽ bồi thường cho bọn họ.” “Tốt!” Lục Ly gật đầu đi vào đầm lạnh, trong đầm đã không có quái thú loài cá, nhưng có một ít bạch tiểu thú trở về. Lục Ly nhanh chóng hái, tiêu phí hơn một canh giờ hái xong tất cả thần dược. - Đi! Đã thu lại tất cả di thể, cũng thu thập thần tài trên xác chết quái ngư. Lục Ly mang theo mọi người nhanh chóng rời đi, rất nhiều người đều bị thương cần tĩnh dưỡng, bên này dù sao là chiến trường, không quá an toàn. Chạy nhanh mấy trăm vạn dặm, dọc đường gặp phải bạch tiểu thú đều bị Lục Ly xử lý, mấy canh giờ sau, bọn họ nghỉ lại trong một sơn cốc. Lục Ly chủ động đi canh gác xung quanh, cho nhóm Doãn Thiên Phạn dưỡng thương. Tâm trạng của Doãn Nhược Lan luôn rất sa sút, Lục Ly không tiện khuyên nhiều, chỉ có thể để nhóm Doãn Thiên Phạn từ từ khuyên. Ở trong sơn cốc tĩnh dưỡng nửa tháng, mọi người đều lành vết thương, chỉ có Doãn Nhược Lan tâm trạng còn chưa khôi phục. Lục Ly đưa hết thần dược cho Doãn Thiên Phạn, để Doãn Thiên Phạn phân phối. Doãn Thiên Phạn chọn ra thần dược luyện thể đưa cho Lục Ly, sau đó đưa hết thần dược còn lại cho gia tộc của mấy người chết trận. Mọi người tự nhiên không phản đối, thật ra bấy nhiêu bồi thường còn chưa đủ. Doãn Thiên Phạn cũng nói về sau nếu có thể kiếm được báu vật chắc chắn sẽ cho càng nhiều bồi thường. Những người khác có lấy thần dược luyện thể cũng vô dụng, nên Lục Ly không từ chối. Hắn không nói gì thêm, chỉ âm thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ giết đám người Thương Long, báo thù cho người đã chết. Mọi người tiếp tục tiến lên, bầu không khí im lặng hơn nhiều, không còn thoải mái náo nhiệt như lúc trước. Dọc đường tìm được rất nhiều thần dược, mọi người cũng không cười nổi. Tiếp tục đi nửa tháng không gặp gỡ nhóm Thương Long nữa, cũng không phát hiện mãnh thú kỳ dị khác, thứ duy nhất trông thấy là bạch tiểu thú vô số kể. “Lối ra ở đâu?” Đây là câu hỏi mà mọi người mãi không nghĩ ra, bởi vì mọi người phát hiện bọn họ đã đi nhiều con đường lặp lại, có con đường đã đi qua, điều này chứng minh bên trong có một huyễn trận siêu mạnh khiến tất cả đi lòng vòng. Chẳng qua nơi này quá lớn, tất cả mọi người ban đầu đều không phát hiện ra. Hái được khá nhiều thần dược, cộng lại các loại thần dược cỡ hơn ba nghìn gốc. Nhưng dù lấy được nhiều thần dược hơn nữa cũng vô nghĩa, các gia tộc không thiếu Thần Thạch, thần dược thì có thể bỏ ra Thần Thạch mua về. Bọn họ muốn siêu cấp báu vật, thần thuật nghịch thiên của chủ nhân Thất Âm Điện cấp bậc Thánh Hoàng viễn cổ. Đi tiếp, về sau thu hoạch thần dược càng lúc càng ít, nhiều con đường đã từng đi, nên thần dược ít dần cũng dễ hiểu. Lại đi nửa tháng, vẫn không gặp gỡ đám người Thương Long, rất có thể bọn họ ẩn nấp ở nơi ẩn khuất nào đó, hoặc là... đã tìm được lối ra, đi tầng tiếp theo. Doãn Thiên Phạn không hiểu những thần văn này, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lục Ly và Lư Hải. Thật ra Lục Ly cũng không hiểu nhiều, đành đặt hy vọng vào Huyết Linh Nhi. - Nếu nơi này có một siêu cấp đại mê trận thì... Lư Hải ngẫm nghĩ nói: - Muốn tìm được lối ra nhất định phải tìm được mắt trận, đại trận lớn như vậy thì chắc chắn không chỉ có một mắt trận. Việc này có chút phiền phức, không chừng chúng ta sẽ bị nhốt trong này mấy năm, mấy chục năm. Lời của Lư Hải khiến đám người lòng nặng trĩu. Lục Ly thuật lại lời của Lư Hải cho Huyết Linh Nhi. Huyết Linh Nhi truyền âm đồng ý nói: “Đúng vậy, mắt trận ở đây không chỉ có một, hai cái, ta cảm giác đầm lạnh kia là một mắt trận. Nơi lúc trước ngươi thu thập mấy trăm gốc thần dược có thể cũng là mắt trận. Ta cần tra xét, suy tính nhiều lần, khi nào tìm được ba, năm mắt trận mới hy vọng tìm được đường đi ra ngoài.” “Tiếp tục tiến lên đi, đi nhiều chút, quan sát nhiều vào!” Lục Ly không có biện pháp nào khác, chỉ có thể khiến mọi người tiếp tục tiến lên, đồng thời hắn bắt đầu cẩn thận quan sát địa hình bốn phía, tìm chỗ khác nhau, tìm mắt trận khác. Lại là nửa tháng sau, Lục Ly phát hiện một địa hình kỳ dị, đó là một khe núi. Trong khe núi có rất nhiều bạch tiểu thú, nơi này có nhiều dấu vết bị đào móc. Rất rõ ràng, nơi này hẳn là có rất nhiều thần dược, bị đám người Thương Long khai quật, nơi này có thể là một mắt trận.
Chương 3227 Lưỡng Nghi Thần Cung Trận
Lục Ly còn phát hiện chỗ này có xác chết của một loài mãnh thú khác, tổng cộng hơn mười con, toàn bộ bị đánh chết. “Hẳn là mắt trận!” Huyết Linh Nhi truyền âm đến, nó nói: “Giờ thì xem như tìm được ba mắt trận, nếu như có thể tìm thêm một, hai cái thì có thể tính ra phương hướng sinh môn.” Sáu ngày sau, Lục Ly lại phát hiện một địa hình kỳ lạ, nơi này cũng không có thần dược, thậm chí không có một con bạch tiểu thú, chỉ có từng dãy núi trụi lủi, linh khí thiên địa đều đặc biệt mỏng manh. “Nơi này cũng là một cái mắt trận!” Huyết Linh Nhi ra ngoài tra xét một phen, rất chắc chắn truyền âm nói, nó bổ sung thêm: “Có thể chỗ này là mắt trận trung tâm, nơi này không có linh khí thiên địa là bởi vì mắt trận thông hướng phía ngoài. Nhóm chủ nhân hãy chờ ở đây, để ta cẩn thận đi tra xét một phen.” “Tốt!” Lục Ly nhẹ gật đầu, khiến mọi người nghỉ ngơi tu luyện gần đó, hắn và Lư Hải đi dạo xung quanh. Lư Hải càng xem càng cảm thấy huyền diệu, hắn gật đầu nói: - Nơi này quả thực có vấn đề, nếu như có thể xem thấu nơi này không chừng có thể tìm được đường đi ra ngoài. Lư Hải nói xong chắp tay vái Lục Ly, một mình đi dạo. Lục Ly đi mấy vòng, chợt động ý niệm, hắn bay lên giữa không trung, không lên quá cao, từ phía trên nhìn xuống núi lớn bên dưới. - Ủa? Lục Ly xem một lúc thì bất ngờ, bên dưới có mấy chục ngọn núi nhỏ, một số khe rãnh, khe núi, lưng núi. Hắn từ phía trên xem, dường như mơ hồ nhìn thấy một bức tranh rất huyền diệu. Lục Ly từng trông thấy bức tranh này, là từng bức tranh thần kỳ mà huyền diệu cấu thành Đại Đạo Chi Ngân, núi sông bên dưới cho hắn cảm giác tương tự. Đạo đồ! Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, lập tức truyền âm nói: “Huyết Linh Nhi, nơi này quả nhiên có vấn đề, chỉ cần có thể phá giải bức tranh này thì chúng ta chắc chắn có thể tìm được lối ra!” Lục Ly chậm rãi bay trong núi nhỏ, xem rõ tất cả mọi thứ bên dưới, trong đầu dần hiện ra một bức tranh huyền diệu. Lục Ly truyền bức tranh cho Huyết Linh Nhi, bản thân cũng tham ngộ, hắn còn vẽ ra cho Lư Hải, có thêm một người thì thêm một chút hy vọng. Lư Hải nhận được bức tranh thoáng chốc vui vẻ như lấy được trọng bảo. Lư Hải cũng nhìn ra một vài thứ, nhưng không xem thấu như Lục Ly, rồi còn vẽ ra nữa. Lư Hải không đi dạo, ngồi xếp bằng trên mặt đất tham ngộ bức tranh này. Lục Ly thì tiếp tục nhắm mắt bay từ từ, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm ứng mọi thứ bên dưới. Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày... Lục Ly luôn luôn nhắm mắt bay trong không trung, cảm giác giống như một tên ngốc. Lư Hải không có bất cứ thu hoạch, Huyết Linh Nhi cũng không có bất cứ truyền âm. nhóm Doãn Thiên Phạn thấy Lục Ly và Lư Hải luôn ở đây, biết bốn phía chắc chắn rất trọng yếu, bọn họ không di chuyển, ngồi xếp bằng tu luyện nghỉ ngơi. Thời gian lại trôi qua nửa tháng, Lục Ly rốt cuộc mở mắt ra, hắn ra chiều đăm chiêu nhìn phía tây, hắn mơ hồ hiểu được bức tranh này, nhưng không quá chắc chắn. “Huyết Linh Nhi!” Hắn suy nghĩ một hồi truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: “Ta tính được lối ra ở phía tây, nằm trong khe núi đằng trước, cũng là trong mắt trận phía trước, ngươi thấy sao?” “Có bảy phần khả năng.” Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: “Ta cũng cảm giác có bảy phần khả năng nằm trong khe núi phía trước, ba phần khả năng nằm trong đầm lạnh. Nhưng hai bên đều không có bất cứ thần văn, ta tra xét rồi, không có lối ra.” “Kỳ lạ là ở chỗ đó!” Lục Ly nhẹ gật đầu nói: “Ta cũng tra xét kỹ hai chỗ đó, không có bất cứ vấn đề gì. Mặc kệ, đi chỗ đó xem sao.” Lục Ly quyết định, đi đến gần Lư Hải, hỏi: - Lư công tử có phát hiện gì không? Lư Hải giật mình tỉnh lại, cau mày, lắc đầu nói: - Tranh này rất huyền diệu, ta chỉ có thể hiểu một phần, muốn tham ngộ thấu còn cần thời gian, ưm, Lục trưởng lão tham ngộ ra bức tranh này rồi? - Không chắc lắm, nhưng đi thử xem. Lục Ly vỗ vai Lư Hải, nói: - Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước. Lư Hải mắt sáng ngời, lập tức đi theo Lục Ly xuống núi, nhóm Doãn Thiên Phạn ở bên dưới lục tục tỉnh lại, lập tức đứng lên. Lục Ly giải thích vài câu, mọi người lập tức đi theo Lục Ly lao nhanh qua. Khoảng cách không quá xa, mất hai ngày trời nhóm Lục Ly vào khe núi. Khe núi này ban đầu có rất nhiều thần dược, nhưng bị đám người Thương Long ngắt lấy, còn có một ít dị thú cũng bị đánh chết. Nơi đây không thiếu bạch tiểu thú, Lục Ly cho nhóm Doãn Thiên Phạn trú đóng xung quanh, hắn mang theo Huyết Linh Nhi đi trong sơn cốc tra xét. Ở đây có mấy nghìn bạch tiểu thú, khi Lục Ly đến gần thì kinh động tất cả tiểu thú. Ban đầu Lục Ly không quan tâm, sau đó hơi phiền, hắn thả U Linh Vương ra để nó đánh chết hết bạch tiểu thú. Bạch tiểu thú có thể phá vỡ phòng ngự của U Linh Vương, nhưng chỉ có thể cắn từ từ, chờ U Linh Vương bị thương nặng thì Lục Ly ném nó vào U Tuyền Thủy, U Linh Vương sẽ khỏe lại ngay. U Linh Vương đánh chết tiểu thú quá nhanh, chọn con nào trúng con đó, qua hai nén hương thì bốn phía không có một con tiểu thú. Nhóm Doãn Thiên Phạn luôn luôn phái người tra xét bên này, thấy tiểu thú không còn nữa thì tụ tập lại đây. Lục Ly không có để ý nhóm Doãn Thiên Phạn, nhắm mắt đi tới đi lui. Khe núi này rất u thâm, dài cỡ nghìn dặm, bên trong tối mờ không ánh sáng, đi vào bên trong sẽ cảm giác rất khó chịu. Không có thần văn! Lục Ly cùng Huyết Linh Nhi tra xét khe núi nhưng không tìm được bất cứ thần văn, Lục Ly có chút không nghĩ thông. Nhìn thoáng qua có thể xem trọn khe núi, nếu không có thần văn thì lối ra nằm ở đâu? - Khe núi này có vấn đề? Lư Hải đứng trên khe núi, thần niệm quét qua quét lại nhưng không phát hiện được gì. Đây là một khe núi hết sức bình thường, nhìn thoáng qua liền thấy hết. Lục Ly tin tưởng suy đoán của bản thân, hắn nhắm mắt đi lung tung bên trong, đi qua đi lại. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, bất cứ nơi nào đều không có bỏ qua. Vèo! Huyết Linh Nhi tra xét bốn phía rất nhiều lần, xác định không có thần văn, cũng không có chỗ nào kỳ dị.
Chương 3228 Lưỡng Nghi Thần Cung Trận
Huyết Linh Nhi đi vào thân thể Lục Ly, tiếp tục tham ngộ bức tranh mà Lục Ly truyền cho nó. - Lục trưởng lão đang làm gì? Nhìn thấy Lục Ly như du hồn dã quỷ đi trong khe núi, người của Doãn gia đều có chút không hiểu ra sao, nếu bên dưới có thần văn thì còn dễ hiểu, có thể nói hắn đang phá giải thần văn. Bên dưới chẳng có gì khác, giống hệt khe núi bình thường, Lục Ly cứ bay tới bay lui dưới đó, đang giả làm quỷ dọa người sao? Một ngày, hai ngày, sáu ngày! Lục Ly đi dạo bên dưới đột nhiên phát sáng, dao động không gian mỏng manh truyền đến đánh thức đám người Lư Hải. Lục Ly bỗng mở mắt ra, trầm giọng quát: - Lư Hải, chín vào mười tám về, Lưỡng Nghi Thần Cung Trận! Oong! Lục Ly vừa nói xong, sau đó biến mất dưới khe núi, dao động không gian bên dưới cũng biến mất. Trừ thiếu một Lục Ly ra không có gì khác. - Cái này! Người ngồi xếp bằng trên khe núi đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập bất ngờ, tựa như gặp quỷ. Mắt Lư Hải lóe tia sáng kỳ lạ, kích động nói: - Nơi này quả nhiên là lối ra, Lục trưởng lão tìm được lối ra! - Đi! Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, xông đến chỗ Lục Ly biến mất, nhưng hắn phát hiện đến vị trí Lục Ly từng đứng thì không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra, hắn không bị truyền tống đi. Hắn vội vàng đi dạo xung quanh, kết quả dạo vài vòng vẫn không có gì khác lạ xảy ra. Doãn Thiên Phạn nhìn qua Lư Hải: - Cái này... Lư Hải trầm ngâm giây lát nói: - Phạn ca đừng hoảng, trong này có một đại trận ẩn hình. Lục trưởng lão vừa rồi đã nói cho ta, để ta suy nghĩ đã. Lư Hải nhắm mắt trầm ngâm qua một nén hương, mắt hắn mở ra, nhếch môi cười nói: - Lục trưởng lão quả nhiên là kỳ tài, mọi người đi theo ta, tìm được lối ra. Một đám người lập tức đi theo lao xuống khe núi. Lư Hải vẻ mặt trịnh trọng nói: - Tất cả mọi người xếp thành hàng đi theo bước chân của ta. Nếu đi nhầm, các ngươi có lẽ vào không được, phải nhớ kỹ mỗi bước đi của ta, nếu thật sự đi nhầm thì đi lại theo ta. Mọi người không dám sơ ý, dù sao Lư Hải vào rồi mà bọn họ đi nhầm có lẽ sẽ ở lại đây mãi mãi, cho nên một đám người gắt gao nhìn chằm chằm bước chân của Lư Hải. Lư Hải đi ở đằng trước, tuyến đường như rắn bò, không ngừng vòng về rồi lại vòng qua. Đi một nén nhang sau, Lư Hải quay lại vị trí Lục Ly vừa đứng, tiếp đó không gian khuếch tán sóng gợn, hắn biến mất. Doãn Thiên Phạn theo ở phía sau, một bước đều không sai, nối gót Lư Hải biến mất trong khe núi. Người theo sau luôn cẩn thận dè dặt, liên tiếp biến mất, bị truyền tống đi rồi. - Lục Ly! Doãn Nhược Lan đi vào liền phát hiện đến một sơn cốc, Lục Ly ngồi xếp bằng ở đằng trước. Trên mặt nàng lộ ra một chút nụ cười, mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười. Lục Ly cười gật đầu, theo sau có chút cay đắng nói: - Nhóm Thương Long đã vào hết, hơn nữa vào lâu rồi, tất cả báu vật ở tầng này có lẽ bị bọn họ lấy đi hết. - Lấy thì lấy, sợ gì? Doãn Thiên Phạn trên mặt lộ ra sát ý, lạnh lùng nói: - Bọn họ hiện tại chỉ có khoảng ba mươi người, chúng ta nhiều gấp đôi bọn họ. Chỉ cần xử lý bọn họ, tất cả báu vật đều là của chúng ta. Nơi này không phải sơn cốc bình thường, ba mặt vách đá đều có dung nham chảy xuống, cả sơn cốc nhiệt độ đều rất cao. Nơi này chỉ có một lối ra, rất rõ ràng khu vực khác đều không thể đi, chỉ có thể đi hướng lối ra. Sau khi đi vào, Lục Ly không làm gì, lập tức khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét. Lư Hải vào đây cũng bắt đầu tra xét, Doãn Thiên Phạn còn phái một người đi dạo trong sơn cốc. Sơn cốc rất lớn, bên trong trừ nham thạch nóng cháy ra không có gì khác. Huyết Linh Nhi tra xét giây lát, phát hiện trên các vách đá có thần văn, lối ra là nơi an toàn nhất. “Dò đường dọc lối ra!” Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi đi trước dò đường, tránh cho đám người Thương Long mai phục ở phía trước. Lúc trước Thương Viêm bố trí một thần văn chặn đứng công kích của nhóm Hồ Khánh khoảng nửa nén hương. Nghe nói đó là Thương Viêm tùy ý bố trí, có thể thấy tạo nghệ thần văn của Thương Viêm cực kỳ mạnh. Người của Thương gia vào nhanh hơn bọn họ, còn đi vào lâu như vậy, nếu không phải đánh bậy đánh bạ tiến vào thì là vì tạo nghệ thần văn của Thương Viêm sâu không lường được. Một đám người không có dừng lại, nhanh chóng ra cốc. Doãn Thiên Phạn phái ra hai võ giả tinh thông thuật tiềm ẩn đi trước dò đường, những người khác thì kết trận mà đi. Rất mau rời khỏi sơn cốc, bên ngoài địa hình không nằm ngoài dự đoán, là từng mảnh đất đỏ rực, có vô số sông dung nham ngăn cách đất đai thành từng mảnh. Trên sông dung nham bốc hơi nóng cuồn cuộn và khói mờ, khắp nơi đều là sông, đếm không rõ, đưa mắt nhìn giống như là một tấm lưới chi chít bao bọc đất đai. - Cẩn thận chút! Lục Ly cau chân mày, ra tiếng nói: - Những dung nham này không phải dung nham bình thường, nhiệt độ rất cao, nếu rơi vào sông dung nham, với lực phòng ngự của ta phỏng chừng không chịu nổi. - Khủng bố vậy sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết độ cứng cơ thể của Lục Ly, bạch tiểu thú còn không xé rách được, dung nham này khủng bố như thế sao? Thật ra Lục Ly có trực giác, trực giác đúc ra từ thường xuyên trải qua nguy cơ sống chết. Lục Ly cảm giác những dung nham này rất đáng sợ, nếu rơi xuống, võ giả bình thường chết chắc. Lục Ly dặn mọi người đừng nhúc nhích, hắn kêu Huyết Linh Nhi đi tra xét, chính mình cũng xem xét bốn phía, Lư Hải cũng thăm dò. Thật ra không cần Lục Ly nói nhiều, đám người đều có thể cảm giác được nguy hiểm, những sông dung nham ở phía trước giống như những con cự thú ẩn nấp, nếu mạo muội tới gần có thể sẽ có nguy hiểm. Sau nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, nơi này không thể bay, trong sông dung nham có thần văn, nếu bay lên thì dung nham sẽ chủ động công kích. Không thể đến gần sông dung nham, cho nên tốt nhất là âm thầm chọn đường mà đi.” Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm giác được, bởi vì vừa rồi hắn thử bay, sông dung nham xung quanh liền đung đưa, nếu bay lên cao, chắc chắn sẽ lôi kéo vô số dung nham công kích.
Chương 3229 Đừng bay quá cao
Lư Hải vẫn đang thăm dò, hắn nhìn thấy Lục Ly ngừng lại, hỏi thăm: - Lục trưởng lão tra xét ra cái gì rồi sao? Ta cảm giác nơi này không đơn giản. Lục Ly giải thích rằng: - Ừ, nơi này không thể bay, không thể tới gần sông dung nham, nơi khác hẳn là an toàn. Lư Hải ra chiều đăm chiêu cảm khái nói: - Tạo nghệ thần văn của Lục trưởng lão vượt xa ta, ta chỉ cảm giác rất nguy hiểm, nhưng không ngờ không thể bay. Thấy vẻ mặt thành kính của Lư Hải, Lục Ly cười cười, trong mắt Lư Hải có lẽ chính mình là Thần Văn Tông Sư? Lục Ly phất tay nói vài câu với nhóm Doãn Thiên Phạn, mang theo một đám người tiến lên. Huyết Linh Nhi mở đường, mọi người đi men theo sông dung nham, dọc đường đi theo chỉ thị của Lục Ly cách sông dung nham cỡ mười trượng. Có người thử tới gần sông dung nham một chút, dung nham trong sông chợt dâng cao, sợ tới mức người kia lập tức lùi về. Một đám người chậm rãi tiến lên, đi khoảng nghìn dặm, chỉ cần không đến gần sông dung nham thì an toàn, không có gặp phải bất cứ nguy hiểm. Cứ như thế, mọi người một đường tiến lên, luôn luôn gió êm sóng lặng, nơi này dường như rộng đến vô biên vô hạn. Đưa mắt nhìn đều chỉ có một cảnh sắc, trừ đất đai đá màu đỏ nâu ra thì là sông dung nham. - Grào! Đi hơn nửa canh giờ, trong một sông dung nham đột nhiên dâng trào, tiếp đó một con cự thú gầm rống mà ra, hơi thở hung hăng nóng cháy khuếch tán ra, khiến một vài người cảm giác nghẹt thở. - Hây! Doãn Thiên Phạn phản ứng rất nhanh, nháy mắt vọt tới, cổ đồng ném mạnh ra, cự thú mới lao ra khỏi sông dung nham đã bị đập rớt xuống, bị vỡ đầu. - Grào! Cự thú lại lần nữa vọt ra, lần này đám người thấy rõ ràng, đó là một sinh vật hình cá, đầu siêu to, khúc mình nhỏ dần, toàn thân vảy màu đỏ, trong cái miệng rộng chi chít răng nanh sắc bén. - Chết! Doãn Thiên Phạn bay đi, Lục Ly thấy Doãn Thiên Phạn bay hơi cao lập tức trầm giọng quát: - Thiên Phạn, đừng bay cao quá, đừng đến quá gần sông dung nham! Rào rào! Khi Lục Ly nhắc nhở thì đã muộn, bên kia dung nham dâng lên, như những con rồng lửa ập đến, tốc độ cực nhanh, Doãn Thiên Phạn không kịp rút lui. - Lùi! Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, mang theo mọi người lui về phía sau, nếu không thì sẽ bị dung nham bao trùm vào. Hắn tin tưởng với thực lực của Doãn Thiên Phạn không khó an toàn rút lui, ít nhất không chết được. Bùm! Doãn Thiên Phạn lại lần nữa sử dụng cổ đồng đánh một kích, cự thú hoàn toàn bị đánh giết, bản thân hắn cũng bị dung nham bao trùm vào. Hắn dốc hết sức thúc đẩy cổ đồng phát sáng lấp lánh, thần văn trên chiến giáp của hắn đều sáng lên. Vèo! Doãn Thiên Phạn lùi nhanh về, dù vậy, khi hắn trở lại thì nhiều chỗ trên chiến giáp bị hòa tan, vài chỗ trên người bốc khói. - Ôi chao! Doãn Thiên Phạn nhìn dung nham lùi về, hút mấy ngụm khí lạnh, Doãn Thành Duệ lập tức chữa thương cho Doãn Thiên Phạn. Doãn Nhược Lan nói: - Vừa rồi Lục Ly đã dặn đừng bay lên giữa không trung, cũng đừng đến gần sông dung nham, sao ngươi không nghe lời? Doãn Thiên Phạn có chút lúng túng cười cười, Lục Ly mỉm cười nói: - Không sao, vừa lúc thử uy lực của dung nham, Thiên Phạn phản ứng rất nhanh. Nhưng chiến giáp xem như bị hỏng, còn bộ nào khác không? - Còn! Doãn Thiên Phạn cười chua xót, chữa thương một lát sau thay chiến giáp mới, giống hệt như bộ cũ. Doãn gia giàu thật, loại chiến giáp đứng đầu như vậy mà ban cho hai món. - Đi tiếp đi. Chờ Doãn Thiên Phạn chữa thương giây lát, mọi người tiếp tục tiến lên, vừa rồi xuất hiện một loại mãnh thú, nhưng thực lực không tính quá mạnh, đám người có thể ứng phó, cho nên đều yên lòng. Dung nham rất khủng bố, chỉ cần không đi gần sông dung nham, không bay lên giữa không trung, vậy thì không có nguy hiểm. Ba canh giờ sau, mọi người đứng trên mảnh đất màu nâu đỏ, tập thể mờ mịt, bởi vì phía trước không có đường. Hai con sông dung nham lớn giao nhau ở phía trước, muốn đi qua thì trừ phi bay qua sông. - Có một bộ hài cốt! Hồ Khánh mang người ở đằng trước tra xét, hắn đột nhiên chỉ hướng sông dung nham giật mình kêu lên, mọi người thần niệm quét qua. Lục Ly quan sát giây lát nói: - Chắc là người của Thương gia, thời gian chết chưa quá lâu, khoảng nửa tháng. Những người khác cũng tra xét được, nhưng mọi người càng hoang mang hơn. Người của Thương gia cũng đi tới đây? Rồi qua bên kia sông như thế nào? Nếu bọn họ không qua sông thì hẳn là quay về đường cũ tìm con đường khác. Vấn đề là nhóm Lục Ly một đường đi đến, không chạm mặt người của Thương gia. Lục Ly trầm tư vài canh giờ, không có bất cứ biện pháp. Lư Hải cũng bó tay, Huyết Linh Nhi vẫn luôn không có truyền âm, hẳn là rất khó phá giải. Doãn Thiên Phạn phái người đi tìm dọc theo đường cũ, xem thử có lối ra khác hay không. Người kia chạy nhanh đi, mấy canh giờ sau trở về, báo một việc khiến đám người lòng chùng xuống. Bọn họ bị hai con sông dung nham bao vây, đi theo phương hướng nào đều phải qua sông. Trừ phi quay lại sơn cốc, rồi từ vách đá vượt qua. Trên vách đá sơn cốc đều là thần văn, rõ ràng không đi được. Như vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp vượt sông dung nham, người của Thương gia chắc qua sông rồi, nếu đối phương qua được thì không có lý do gì bọn họ không thể. - Ta đi thử! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, đám người Lục Ly lập tức ngăn trở. Doãn Thiên Phạn chỉ có một bộ chiến giáp, nếu hành động lỗ mãng, về sau không có chiến giáp, lực phòng ngự sẽ giảm đi. - Không cần lo lắng! Doãn Thiên Phạn giải thích: - Cổ đồng này còn có một loại thần thông đặc biệt, có thể thả ra một màn sáng, ta thử xem màn sáng có thể chặn lại dung nham không. Nếu như có thể chịu đựng được thì ta sẽ mang các ngươi qua, ta nghĩ nhóm Thương Long cũng qua bằng cách này. Lục Ly nhẹ gật đầu: - Tốt! Doãn Thiên Phạn chậm rãi đến gần bờ sông, cổ đồng trong tay phát ra từng dải sáng. Chờ khi đến gần bờ sông, nước sông dâng trào, tiếp đó từng đợt dung nham hóa thành những con rồng lửa bay tới. - Hây! Doãn Thiên Phạn đột nhiên thúc đẩy cổ đồng, tiếp đó dải sáng chói mắt, đan vào nhau hình thành màn sáng bao trùm Doãn Thiên Phạn.
Chương 3230 Sông dung nham
Đám người Lục Ly nín thở nhìn chằm chằm Doãn Thiên Phạn, dung nham lăn xuống, mắt đám người Lục Ly sáng rực. Bởi vì màn sáng của cổ đồng chặn đứng dung nham, Doãn Thiên Phạn ở bên trong không có nhận được bất cứ thương tổn gì. - Ha ha ha, quả nhiên như thế! Doãn Thiên Phạn bay về, cười to bảo: - Chắc chắn Thương Long cũng dựa vào mảnh nhỏ thánh binh vượt qua, ta có thể mang từng nhóm các ngươi bay qua. Lục Ly liếc qua Doãn Nhược Lan, nàng lắc đầu, nói: - Mảnh nhỏ thánh binh của ta không được, không thể thả ra màn sáng như vậy. - Ta đi thử lại! Doãn Thiên Phạn lại vọt tới, lần này hắn tác động dung nham chống cự mấy chục giây, thế này mới rất chắc chắn bay về nói: - Không sao, ta có thể mang các ngươi, ta bay qua trước xem sao! Sông dung nham chỉ rộng cỡ nghìn trượng, nếu như có thể chịu đựng được thì lướt qua trong một giây, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề. - Cẩn thận một chút! Lục Ly dặn dò, thả U Linh Vương ra, nếu tình huống không đúng, chỉ có thể dựa vào U Linh Vương đi cứu Doãn Thiên Phạn. Nhóm Doãn Nhược Lan căng thẳng, tùy thời chuẩn bị cứu viện, Doãn Thiên Phạn thúc đẩy cổ đồng lao nhanh đi, đến cạnh sông thì tốc độ thoáng chốc tăng vọt, phóng qua bờ đối diện. Vèo! Doãn Thiên Phạn lắc người đến bên kia, theo sau lắc người trở về. Cả đám người như trút được gánh nặng, chuyện kế tiếp dễ xử hơn, Doãn Thiên Phạn mỗi lần mang một người, dễ dàng vượt sông, mọi người thành công thoát khốn. - Đi! Cho tới nay đều là dựa vào Lục Ly, giờ phút này chính mình rốt cuộc phát huy tác dụng, Doãn Thiên Phạn cực kỳ hưng phấn. Niềm kiêu hãnh và tự tin ban đầu của Doãn Thiên Phạn bị Lục Ly nghiền nát, hiện tại rốt cuộc tìm về một ít tự tin. Mọi người tiếp tục tiến lên, nửa canh giờ sau trong sông xuất hiện mấy con mãnh thú, đều là dạng cá, bị Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan hợp sức dễ dàng trấn áp. Tiến lên nửa ngày, phía trước lại xuất hiện đường cùng, lại là hai dòng sông dung nham giao nhau. Lần này vẫn dựa vào mảnh nhỏ thánh binh của Doãn Thiên Phạn đưa qua sông, dễ dàng vượt sông dung nham. Năm canh giờ sau, mọi người phát hiện một loài mãnh thú khác trong sông dung nham, là sinh vật giống như rắn, trên đầu có sừng, lưng có gai. Loài mãnh thú này khá nhiều, nhưng sức tấn công không phải đặc biệt cường, mọi người toàn bộ ra tay, dễ dàng đánh chết bầy rắn nhỏ. Ở trên đường bọn họ còn phát hiện một ít thần dược, đều mọc cạnh bờ sông dung nham, chỉ có Doãn Thiên Phạn mới hái được loại thần dược này, những người khác không dám tới gần. Cứ như thế tiến lên năm ngày, đám người đều không biết đã đi bao xa, đánh chết không ít mãnh thú, cũng góp nhặt hơn một trăm gốc thần dược. Trong đó có một ít thần dược luyện thể, Doãn Thiên Phạn đều cho Lục Ly. Dọc đường đi mọi người không còn phát hiện dấu vết đám người Thương Long để lại, hẳn là không đi cùng đường với bọn họ, chứ không thì thần dược mọc ven đường đã bị lấy đi rồi. Tiến lên năm ngày, tốc độ không nhanh cũng không chậm, không biết đã đi bao xa, cảnh vật ở đây vẫn không thay đổi, nham thạch bùn đất màu nâu đỏ, các con sông dung nham. Lục Ly luôn quan sát tình huống bốn phía, bao gồm vị trí từng con sông dung nham đều bị hắn ghi lại tỉ mỉ, đợi sau đó không tìm được lối ra thì có thể căn cứ quy luật phân bố những con sông dung nham phá giải mê trận. Lại lần nữa tiến lên năm ngày, dọc đường vẫn là trừ gặp phải mãnh thú thì thu thập thần dược. Lục Ly suy nghĩ mấy ngày, đưa ra một kiến nghị, dọc đường đi tìm sông dung nham lớn nhất, đi dọc theo sông dung nham đó lên trên thử tìm đầu nguồn. Lục Ly suy đoán, lối ra hẳn là ở đầu nguồn, men theo thượng du chắc chắn sẽ tìm được đầu nguồn. Nhóm Doãn Thiên Phạn tự nhiên nghe theo kiến nghị của Lục Ly, dù sao đi đâu đều như nhau. Mọi người đi dọc theo sông dung nham lớn nhất, luôn phát hiện thần dược mọc ven sông, cũng có lúc gặp mãnh thú, nhưng mãnh thú ở đây không quá mạnh, đám người đều có thể diệt sát cùng trấn áp. Càng đi lên thượng du thì sông càng mở rộng, rõ ràng những dung nham này tràn ra từ cùng một nơi. Đám người đều hưng phấn lên, xem tình huống hẳn là có thể tìm được đầu nguồn dung nham, lối ra rất có thể nằm ở đầu nguồn. Bốn ngày sau. Mọi người tìm được đầu nguồn, phát hiện là biển dung nham, còn trông thấy một ngọn núi lửa lớn. Trong núi lửa liên tục trào ra dung nham, khói đen cuồn cuộn, cách mấy nghìn dặm đã cảm giác nóng cháy và mùi lưu huỳnh. - Có dấu vết đánh nhau, trên biển dung nham có hài cốt mãnh thú, một ít thần dược bị hái đi! Hồ Khánh ở phía trước tra xét, bay nhanh về báo: - Nơi này hẳn là lối ra, người của Thương gia đã trước tiên đi vào, ta mơ hồ thấy miệng núi lửa có dấu vết đánh nhau, lối ra rất có thể ở trong miệng núi lửa. - Miệng núi lửa? Một đám người thay đổi sắc mặt, miệng núi lửa liên tục phun dung nham, chẳng lẽ phải vào trong miệng núi lửa? Nếu lối ra không ở bên trong, cổ đồng không chịu nổi thì chẳng phải là vùi thây biển lửa? - Ta đi tra xét thử! Doãn Thiên Phạn tự gánh trách nhiệm bay lên, lượn một vòng trên biển, kết quả lập tức lôi kéo mấy chục con mãnh thú to lớn và rắn nhỏ nhiều vô số kể. Doãn Nhược Lan ra lệnh: - Tất cả công kích, đánh chết đám mãnh thú này trước đã! Đám người bắt đầu công kích, mãnh thú trong biển không bị giết hết thì dù biết lối ra ở đâu cũng không vào được. Ầm ầm ầm! Đám người tự thả ra thần thông, lấy ra báu vật đánh chết từng đám mãnh thú, rất nhanh trên biển nổi đầy xác mãnh thú. Dọn dẹp hơn hai canh giờ, mãnh thú trong khu vực biển mấy nghìn dặm đều bị hấp dẫn lại đây, toàn bộ bị đánh chết. Doãn Thiên Phạn nghỉ ngơi nửa canh giờ, quyết định đi miệng núi lửa tra xét, tìm lối ra. Doãn Thiên Phạn đi vào miệng núi lửa, một đám người trái tim treo cao, sợ hắn chết ở bên trong. Nếu Doãn Thiên Phạn chết thì bọn họ rất có thể sẽ bị nhốt chết ở đây, bởi vì bọn họ không có cổ đồng. Doãn Thiên Phạn đi vào khoảng nửa nén hương, khi hắn đi ra, mọi người đều như trút được gánh nặng. Doãn Thiên Phạn vẻ mặt hưng phấn nói: - Tìm được lối ra, quả thực ở dưới núi lửa!
- May mắn, may mắn! Lục Ly nhìn quét toàn trường một cái, nhẹ gật đầu, tuy rằng Doãn gia đã chết mấy cường giả, ít nhất Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ không chết, nếu không thì sau khi ra ngoài, hắn không biết ăn nói sao với Thiên Tàn Lão Nhân. Chiến đấu kết thúc, bên Doãn gia chết ba công tử hàng đầu, sức chiến đấu cùng thân phận địa vị đều là siêu cấp cao, hai người thuộc tộc khác, một người thuộc Doãn gia. Bên Thương gia bị giết mười bảy người, thoạt nhìn thì bên Doãn gia lời hơn, nhưng mười bảy người chết đều là thực lực thấp, thân phận, địa vị cách biệt rất xa, cho nên tính ra bên Doãn gia lỗ to. Vốn là kế hoạch vây giết ngược rất tốt, bởi vì Thương Viêm bố trí một trận văn, suýt chút khiến nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan té hố. Nếu không nhờ Lục Ly chạy tới kịp, người ở bên trong phỏng chừng toàn bộ đều sẽ bị giết. Lục Ly không còn cách nào khác, hắn cách quá xa, U Linh Vương không tạm nghỉ một giây nào mới đuổi tới kịp lúc mấu chốt, nếu chậm thêm chút nữa, e rằng chỉ có thể nhặt xác cho nhóm Doãn Nhược Lan. Hồ Khánh phái người đi tra xét xung quanh, xác định không có người của Thương gia, nhóm Thương Long đã trốn xa. Một đám người đều chìm đắm trong đau thương, đặc biệt là Doãn Nhược Lan nhớ lại công tử chết vì mình, không kiềm được ngấn lệ. Trong lòng Lục Ly cũng có chút trầm trọng, bởi vì muốn hái thần dược ở đây chủ yếu là ý của hắn, nhưng liên lụy ba công tử đứng đầu, hắn tự nhiên cảm giác mình có tội. - Lục trưởng lão, ngươi đi hái thần dược đi. Doãn Thiên Phạn bị thương rất nặng, mặt không chút máu, trông thấy biểu cảm của Lục Ly thì truyền âm: “Lục Ly, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, lúc trước muốn ở lại hái thần dược cũng là ý của ta. Lần sau nếu như có thể được đến một ít trọng bảo, chúng ta sẽ bồi thường cho bọn họ.” “Tốt!” Lục Ly gật đầu đi vào đầm lạnh, trong đầm đã không có quái thú loài cá, nhưng có một ít bạch tiểu thú trở về. Lục Ly nhanh chóng hái, tiêu phí hơn một canh giờ hái xong tất cả thần dược. - Đi! Đã thu lại tất cả di thể, cũng thu thập thần tài trên xác chết quái ngư. Lục Ly mang theo mọi người nhanh chóng rời đi, rất nhiều người đều bị thương cần tĩnh dưỡng, bên này dù sao là chiến trường, không quá an toàn. Chạy nhanh mấy trăm vạn dặm, dọc đường gặp phải bạch tiểu thú đều bị Lục Ly xử lý, mấy canh giờ sau, bọn họ nghỉ lại trong một sơn cốc. Lục Ly chủ động đi canh gác xung quanh, cho nhóm Doãn Thiên Phạn dưỡng thương. Tâm trạng của Doãn Nhược Lan luôn rất sa sút, Lục Ly không tiện khuyên nhiều, chỉ có thể để nhóm Doãn Thiên Phạn từ từ khuyên. Ở trong sơn cốc tĩnh dưỡng nửa tháng, mọi người đều lành vết thương, chỉ có Doãn Nhược Lan tâm trạng còn chưa khôi phục. Lục Ly đưa hết thần dược cho Doãn Thiên Phạn, để Doãn Thiên Phạn phân phối. Doãn Thiên Phạn chọn ra thần dược luyện thể đưa cho Lục Ly, sau đó đưa hết thần dược còn lại cho gia tộc của mấy người chết trận. Mọi người tự nhiên không phản đối, thật ra bấy nhiêu bồi thường còn chưa đủ. Doãn Thiên Phạn cũng nói về sau nếu có thể kiếm được báu vật chắc chắn sẽ cho càng nhiều bồi thường. Những người khác có lấy thần dược luyện thể cũng vô dụng, nên Lục Ly không từ chối. Hắn không nói gì thêm, chỉ âm thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ giết đám người Thương Long, báo thù cho người đã chết. Mọi người tiếp tục tiến lên, bầu không khí im lặng hơn nhiều, không còn thoải mái náo nhiệt như lúc trước. Dọc đường tìm được rất nhiều thần dược, mọi người cũng không cười nổi. Tiếp tục đi nửa tháng không gặp gỡ nhóm Thương Long nữa, cũng không phát hiện mãnh thú kỳ dị khác, thứ duy nhất trông thấy là bạch tiểu thú vô số kể. “Lối ra ở đâu?” Đây là câu hỏi mà mọi người mãi không nghĩ ra, bởi vì mọi người phát hiện bọn họ đã đi nhiều con đường lặp lại, có con đường đã đi qua, điều này chứng minh bên trong có một huyễn trận siêu mạnh khiến tất cả đi lòng vòng. Chẳng qua nơi này quá lớn, tất cả mọi người ban đầu đều không phát hiện ra. Hái được khá nhiều thần dược, cộng lại các loại thần dược cỡ hơn ba nghìn gốc. Nhưng dù lấy được nhiều thần dược hơn nữa cũng vô nghĩa, các gia tộc không thiếu Thần Thạch, thần dược thì có thể bỏ ra Thần Thạch mua về. Bọn họ muốn siêu cấp báu vật, thần thuật nghịch thiên của chủ nhân Thất Âm Điện cấp bậc Thánh Hoàng viễn cổ. Đi tiếp, về sau thu hoạch thần dược càng lúc càng ít, nhiều con đường đã từng đi, nên thần dược ít dần cũng dễ hiểu. Lại đi nửa tháng, vẫn không gặp gỡ đám người Thương Long, rất có thể bọn họ ẩn nấp ở nơi ẩn khuất nào đó, hoặc là... đã tìm được lối ra, đi tầng tiếp theo. Doãn Thiên Phạn không hiểu những thần văn này, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lục Ly và Lư Hải. Thật ra Lục Ly cũng không hiểu nhiều, đành đặt hy vọng vào Huyết Linh Nhi. - Nếu nơi này có một siêu cấp đại mê trận thì... Lư Hải ngẫm nghĩ nói: - Muốn tìm được lối ra nhất định phải tìm được mắt trận, đại trận lớn như vậy thì chắc chắn không chỉ có một mắt trận. Việc này có chút phiền phức, không chừng chúng ta sẽ bị nhốt trong này mấy năm, mấy chục năm. Lời của Lư Hải khiến đám người lòng nặng trĩu. Lục Ly thuật lại lời của Lư Hải cho Huyết Linh Nhi. Huyết Linh Nhi truyền âm đồng ý nói: “Đúng vậy, mắt trận ở đây không chỉ có một, hai cái, ta cảm giác đầm lạnh kia là một mắt trận. Nơi lúc trước ngươi thu thập mấy trăm gốc thần dược có thể cũng là mắt trận. Ta cần tra xét, suy tính nhiều lần, khi nào tìm được ba, năm mắt trận mới hy vọng tìm được đường đi ra ngoài.” “Tiếp tục tiến lên đi, đi nhiều chút, quan sát nhiều vào!” Lục Ly không có biện pháp nào khác, chỉ có thể khiến mọi người tiếp tục tiến lên, đồng thời hắn bắt đầu cẩn thận quan sát địa hình bốn phía, tìm chỗ khác nhau, tìm mắt trận khác. Lại là nửa tháng sau, Lục Ly phát hiện một địa hình kỳ dị, đó là một khe núi. Trong khe núi có rất nhiều bạch tiểu thú, nơi này có nhiều dấu vết bị đào móc. Rất rõ ràng, nơi này hẳn là có rất nhiều thần dược, bị đám người Thương Long khai quật, nơi này có thể là một mắt trận.
Chương 3227 Lưỡng Nghi Thần Cung Trận
Lục Ly còn phát hiện chỗ này có xác chết của một loài mãnh thú khác, tổng cộng hơn mười con, toàn bộ bị đánh chết. “Hẳn là mắt trận!” Huyết Linh Nhi truyền âm đến, nó nói: “Giờ thì xem như tìm được ba mắt trận, nếu như có thể tìm thêm một, hai cái thì có thể tính ra phương hướng sinh môn.” Sáu ngày sau, Lục Ly lại phát hiện một địa hình kỳ lạ, nơi này cũng không có thần dược, thậm chí không có một con bạch tiểu thú, chỉ có từng dãy núi trụi lủi, linh khí thiên địa đều đặc biệt mỏng manh. “Nơi này cũng là một cái mắt trận!” Huyết Linh Nhi ra ngoài tra xét một phen, rất chắc chắn truyền âm nói, nó bổ sung thêm: “Có thể chỗ này là mắt trận trung tâm, nơi này không có linh khí thiên địa là bởi vì mắt trận thông hướng phía ngoài. Nhóm chủ nhân hãy chờ ở đây, để ta cẩn thận đi tra xét một phen.” “Tốt!” Lục Ly nhẹ gật đầu, khiến mọi người nghỉ ngơi tu luyện gần đó, hắn và Lư Hải đi dạo xung quanh. Lư Hải càng xem càng cảm thấy huyền diệu, hắn gật đầu nói: - Nơi này quả thực có vấn đề, nếu như có thể xem thấu nơi này không chừng có thể tìm được đường đi ra ngoài. Lư Hải nói xong chắp tay vái Lục Ly, một mình đi dạo. Lục Ly đi mấy vòng, chợt động ý niệm, hắn bay lên giữa không trung, không lên quá cao, từ phía trên nhìn xuống núi lớn bên dưới. - Ủa? Lục Ly xem một lúc thì bất ngờ, bên dưới có mấy chục ngọn núi nhỏ, một số khe rãnh, khe núi, lưng núi. Hắn từ phía trên xem, dường như mơ hồ nhìn thấy một bức tranh rất huyền diệu. Lục Ly từng trông thấy bức tranh này, là từng bức tranh thần kỳ mà huyền diệu cấu thành Đại Đạo Chi Ngân, núi sông bên dưới cho hắn cảm giác tương tự. Đạo đồ! Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, lập tức truyền âm nói: “Huyết Linh Nhi, nơi này quả nhiên có vấn đề, chỉ cần có thể phá giải bức tranh này thì chúng ta chắc chắn có thể tìm được lối ra!” Lục Ly chậm rãi bay trong núi nhỏ, xem rõ tất cả mọi thứ bên dưới, trong đầu dần hiện ra một bức tranh huyền diệu. Lục Ly truyền bức tranh cho Huyết Linh Nhi, bản thân cũng tham ngộ, hắn còn vẽ ra cho Lư Hải, có thêm một người thì thêm một chút hy vọng. Lư Hải nhận được bức tranh thoáng chốc vui vẻ như lấy được trọng bảo. Lư Hải cũng nhìn ra một vài thứ, nhưng không xem thấu như Lục Ly, rồi còn vẽ ra nữa. Lư Hải không đi dạo, ngồi xếp bằng trên mặt đất tham ngộ bức tranh này. Lục Ly thì tiếp tục nhắm mắt bay từ từ, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm ứng mọi thứ bên dưới. Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày... Lục Ly luôn luôn nhắm mắt bay trong không trung, cảm giác giống như một tên ngốc. Lư Hải không có bất cứ thu hoạch, Huyết Linh Nhi cũng không có bất cứ truyền âm. nhóm Doãn Thiên Phạn thấy Lục Ly và Lư Hải luôn ở đây, biết bốn phía chắc chắn rất trọng yếu, bọn họ không di chuyển, ngồi xếp bằng tu luyện nghỉ ngơi. Thời gian lại trôi qua nửa tháng, Lục Ly rốt cuộc mở mắt ra, hắn ra chiều đăm chiêu nhìn phía tây, hắn mơ hồ hiểu được bức tranh này, nhưng không quá chắc chắn. “Huyết Linh Nhi!” Hắn suy nghĩ một hồi truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: “Ta tính được lối ra ở phía tây, nằm trong khe núi đằng trước, cũng là trong mắt trận phía trước, ngươi thấy sao?” “Có bảy phần khả năng.” Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: “Ta cũng cảm giác có bảy phần khả năng nằm trong khe núi phía trước, ba phần khả năng nằm trong đầm lạnh. Nhưng hai bên đều không có bất cứ thần văn, ta tra xét rồi, không có lối ra.” “Kỳ lạ là ở chỗ đó!” Lục Ly nhẹ gật đầu nói: “Ta cũng tra xét kỹ hai chỗ đó, không có bất cứ vấn đề gì. Mặc kệ, đi chỗ đó xem sao.” Lục Ly quyết định, đi đến gần Lư Hải, hỏi: - Lư công tử có phát hiện gì không? Lư Hải giật mình tỉnh lại, cau mày, lắc đầu nói: - Tranh này rất huyền diệu, ta chỉ có thể hiểu một phần, muốn tham ngộ thấu còn cần thời gian, ưm, Lục trưởng lão tham ngộ ra bức tranh này rồi? - Không chắc lắm, nhưng đi thử xem. Lục Ly vỗ vai Lư Hải, nói: - Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước. Lư Hải mắt sáng ngời, lập tức đi theo Lục Ly xuống núi, nhóm Doãn Thiên Phạn ở bên dưới lục tục tỉnh lại, lập tức đứng lên. Lục Ly giải thích vài câu, mọi người lập tức đi theo Lục Ly lao nhanh qua. Khoảng cách không quá xa, mất hai ngày trời nhóm Lục Ly vào khe núi. Khe núi này ban đầu có rất nhiều thần dược, nhưng bị đám người Thương Long ngắt lấy, còn có một ít dị thú cũng bị đánh chết. Nơi đây không thiếu bạch tiểu thú, Lục Ly cho nhóm Doãn Thiên Phạn trú đóng xung quanh, hắn mang theo Huyết Linh Nhi đi trong sơn cốc tra xét. Ở đây có mấy nghìn bạch tiểu thú, khi Lục Ly đến gần thì kinh động tất cả tiểu thú. Ban đầu Lục Ly không quan tâm, sau đó hơi phiền, hắn thả U Linh Vương ra để nó đánh chết hết bạch tiểu thú. Bạch tiểu thú có thể phá vỡ phòng ngự của U Linh Vương, nhưng chỉ có thể cắn từ từ, chờ U Linh Vương bị thương nặng thì Lục Ly ném nó vào U Tuyền Thủy, U Linh Vương sẽ khỏe lại ngay. U Linh Vương đánh chết tiểu thú quá nhanh, chọn con nào trúng con đó, qua hai nén hương thì bốn phía không có một con tiểu thú. Nhóm Doãn Thiên Phạn luôn luôn phái người tra xét bên này, thấy tiểu thú không còn nữa thì tụ tập lại đây. Lục Ly không có để ý nhóm Doãn Thiên Phạn, nhắm mắt đi tới đi lui. Khe núi này rất u thâm, dài cỡ nghìn dặm, bên trong tối mờ không ánh sáng, đi vào bên trong sẽ cảm giác rất khó chịu. Không có thần văn! Lục Ly cùng Huyết Linh Nhi tra xét khe núi nhưng không tìm được bất cứ thần văn, Lục Ly có chút không nghĩ thông. Nhìn thoáng qua có thể xem trọn khe núi, nếu không có thần văn thì lối ra nằm ở đâu? - Khe núi này có vấn đề? Lư Hải đứng trên khe núi, thần niệm quét qua quét lại nhưng không phát hiện được gì. Đây là một khe núi hết sức bình thường, nhìn thoáng qua liền thấy hết. Lục Ly tin tưởng suy đoán của bản thân, hắn nhắm mắt đi lung tung bên trong, đi qua đi lại. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, bất cứ nơi nào đều không có bỏ qua. Vèo! Huyết Linh Nhi tra xét bốn phía rất nhiều lần, xác định không có thần văn, cũng không có chỗ nào kỳ dị.
Chương 3228 Lưỡng Nghi Thần Cung Trận
Huyết Linh Nhi đi vào thân thể Lục Ly, tiếp tục tham ngộ bức tranh mà Lục Ly truyền cho nó. - Lục trưởng lão đang làm gì? Nhìn thấy Lục Ly như du hồn dã quỷ đi trong khe núi, người của Doãn gia đều có chút không hiểu ra sao, nếu bên dưới có thần văn thì còn dễ hiểu, có thể nói hắn đang phá giải thần văn. Bên dưới chẳng có gì khác, giống hệt khe núi bình thường, Lục Ly cứ bay tới bay lui dưới đó, đang giả làm quỷ dọa người sao? Một ngày, hai ngày, sáu ngày! Lục Ly đi dạo bên dưới đột nhiên phát sáng, dao động không gian mỏng manh truyền đến đánh thức đám người Lư Hải. Lục Ly bỗng mở mắt ra, trầm giọng quát: - Lư Hải, chín vào mười tám về, Lưỡng Nghi Thần Cung Trận! Oong! Lục Ly vừa nói xong, sau đó biến mất dưới khe núi, dao động không gian bên dưới cũng biến mất. Trừ thiếu một Lục Ly ra không có gì khác. - Cái này! Người ngồi xếp bằng trên khe núi đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập bất ngờ, tựa như gặp quỷ. Mắt Lư Hải lóe tia sáng kỳ lạ, kích động nói: - Nơi này quả nhiên là lối ra, Lục trưởng lão tìm được lối ra! - Đi! Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, xông đến chỗ Lục Ly biến mất, nhưng hắn phát hiện đến vị trí Lục Ly từng đứng thì không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra, hắn không bị truyền tống đi. Hắn vội vàng đi dạo xung quanh, kết quả dạo vài vòng vẫn không có gì khác lạ xảy ra. Doãn Thiên Phạn nhìn qua Lư Hải: - Cái này... Lư Hải trầm ngâm giây lát nói: - Phạn ca đừng hoảng, trong này có một đại trận ẩn hình. Lục trưởng lão vừa rồi đã nói cho ta, để ta suy nghĩ đã. Lư Hải nhắm mắt trầm ngâm qua một nén hương, mắt hắn mở ra, nhếch môi cười nói: - Lục trưởng lão quả nhiên là kỳ tài, mọi người đi theo ta, tìm được lối ra. Một đám người lập tức đi theo lao xuống khe núi. Lư Hải vẻ mặt trịnh trọng nói: - Tất cả mọi người xếp thành hàng đi theo bước chân của ta. Nếu đi nhầm, các ngươi có lẽ vào không được, phải nhớ kỹ mỗi bước đi của ta, nếu thật sự đi nhầm thì đi lại theo ta. Mọi người không dám sơ ý, dù sao Lư Hải vào rồi mà bọn họ đi nhầm có lẽ sẽ ở lại đây mãi mãi, cho nên một đám người gắt gao nhìn chằm chằm bước chân của Lư Hải. Lư Hải đi ở đằng trước, tuyến đường như rắn bò, không ngừng vòng về rồi lại vòng qua. Đi một nén nhang sau, Lư Hải quay lại vị trí Lục Ly vừa đứng, tiếp đó không gian khuếch tán sóng gợn, hắn biến mất. Doãn Thiên Phạn theo ở phía sau, một bước đều không sai, nối gót Lư Hải biến mất trong khe núi. Người theo sau luôn cẩn thận dè dặt, liên tiếp biến mất, bị truyền tống đi rồi. - Lục Ly! Doãn Nhược Lan đi vào liền phát hiện đến một sơn cốc, Lục Ly ngồi xếp bằng ở đằng trước. Trên mặt nàng lộ ra một chút nụ cười, mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười. Lục Ly cười gật đầu, theo sau có chút cay đắng nói: - Nhóm Thương Long đã vào hết, hơn nữa vào lâu rồi, tất cả báu vật ở tầng này có lẽ bị bọn họ lấy đi hết. - Lấy thì lấy, sợ gì? Doãn Thiên Phạn trên mặt lộ ra sát ý, lạnh lùng nói: - Bọn họ hiện tại chỉ có khoảng ba mươi người, chúng ta nhiều gấp đôi bọn họ. Chỉ cần xử lý bọn họ, tất cả báu vật đều là của chúng ta. Nơi này không phải sơn cốc bình thường, ba mặt vách đá đều có dung nham chảy xuống, cả sơn cốc nhiệt độ đều rất cao. Nơi này chỉ có một lối ra, rất rõ ràng khu vực khác đều không thể đi, chỉ có thể đi hướng lối ra. Sau khi đi vào, Lục Ly không làm gì, lập tức khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét. Lư Hải vào đây cũng bắt đầu tra xét, Doãn Thiên Phạn còn phái một người đi dạo trong sơn cốc. Sơn cốc rất lớn, bên trong trừ nham thạch nóng cháy ra không có gì khác. Huyết Linh Nhi tra xét giây lát, phát hiện trên các vách đá có thần văn, lối ra là nơi an toàn nhất. “Dò đường dọc lối ra!” Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi đi trước dò đường, tránh cho đám người Thương Long mai phục ở phía trước. Lúc trước Thương Viêm bố trí một thần văn chặn đứng công kích của nhóm Hồ Khánh khoảng nửa nén hương. Nghe nói đó là Thương Viêm tùy ý bố trí, có thể thấy tạo nghệ thần văn của Thương Viêm cực kỳ mạnh. Người của Thương gia vào nhanh hơn bọn họ, còn đi vào lâu như vậy, nếu không phải đánh bậy đánh bạ tiến vào thì là vì tạo nghệ thần văn của Thương Viêm sâu không lường được. Một đám người không có dừng lại, nhanh chóng ra cốc. Doãn Thiên Phạn phái ra hai võ giả tinh thông thuật tiềm ẩn đi trước dò đường, những người khác thì kết trận mà đi. Rất mau rời khỏi sơn cốc, bên ngoài địa hình không nằm ngoài dự đoán, là từng mảnh đất đỏ rực, có vô số sông dung nham ngăn cách đất đai thành từng mảnh. Trên sông dung nham bốc hơi nóng cuồn cuộn và khói mờ, khắp nơi đều là sông, đếm không rõ, đưa mắt nhìn giống như là một tấm lưới chi chít bao bọc đất đai. - Cẩn thận chút! Lục Ly cau chân mày, ra tiếng nói: - Những dung nham này không phải dung nham bình thường, nhiệt độ rất cao, nếu rơi vào sông dung nham, với lực phòng ngự của ta phỏng chừng không chịu nổi. - Khủng bố vậy sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết độ cứng cơ thể của Lục Ly, bạch tiểu thú còn không xé rách được, dung nham này khủng bố như thế sao? Thật ra Lục Ly có trực giác, trực giác đúc ra từ thường xuyên trải qua nguy cơ sống chết. Lục Ly cảm giác những dung nham này rất đáng sợ, nếu rơi xuống, võ giả bình thường chết chắc. Lục Ly dặn mọi người đừng nhúc nhích, hắn kêu Huyết Linh Nhi đi tra xét, chính mình cũng xem xét bốn phía, Lư Hải cũng thăm dò. Thật ra không cần Lục Ly nói nhiều, đám người đều có thể cảm giác được nguy hiểm, những sông dung nham ở phía trước giống như những con cự thú ẩn nấp, nếu mạo muội tới gần có thể sẽ có nguy hiểm. Sau nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, nơi này không thể bay, trong sông dung nham có thần văn, nếu bay lên thì dung nham sẽ chủ động công kích. Không thể đến gần sông dung nham, cho nên tốt nhất là âm thầm chọn đường mà đi.” Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm giác được, bởi vì vừa rồi hắn thử bay, sông dung nham xung quanh liền đung đưa, nếu bay lên cao, chắc chắn sẽ lôi kéo vô số dung nham công kích.
Chương 3229 Đừng bay quá cao
Lư Hải vẫn đang thăm dò, hắn nhìn thấy Lục Ly ngừng lại, hỏi thăm: - Lục trưởng lão tra xét ra cái gì rồi sao? Ta cảm giác nơi này không đơn giản. Lục Ly giải thích rằng: - Ừ, nơi này không thể bay, không thể tới gần sông dung nham, nơi khác hẳn là an toàn. Lư Hải ra chiều đăm chiêu cảm khái nói: - Tạo nghệ thần văn của Lục trưởng lão vượt xa ta, ta chỉ cảm giác rất nguy hiểm, nhưng không ngờ không thể bay. Thấy vẻ mặt thành kính của Lư Hải, Lục Ly cười cười, trong mắt Lư Hải có lẽ chính mình là Thần Văn Tông Sư? Lục Ly phất tay nói vài câu với nhóm Doãn Thiên Phạn, mang theo một đám người tiến lên. Huyết Linh Nhi mở đường, mọi người đi men theo sông dung nham, dọc đường đi theo chỉ thị của Lục Ly cách sông dung nham cỡ mười trượng. Có người thử tới gần sông dung nham một chút, dung nham trong sông chợt dâng cao, sợ tới mức người kia lập tức lùi về. Một đám người chậm rãi tiến lên, đi khoảng nghìn dặm, chỉ cần không đến gần sông dung nham thì an toàn, không có gặp phải bất cứ nguy hiểm. Cứ như thế, mọi người một đường tiến lên, luôn luôn gió êm sóng lặng, nơi này dường như rộng đến vô biên vô hạn. Đưa mắt nhìn đều chỉ có một cảnh sắc, trừ đất đai đá màu đỏ nâu ra thì là sông dung nham. - Grào! Đi hơn nửa canh giờ, trong một sông dung nham đột nhiên dâng trào, tiếp đó một con cự thú gầm rống mà ra, hơi thở hung hăng nóng cháy khuếch tán ra, khiến một vài người cảm giác nghẹt thở. - Hây! Doãn Thiên Phạn phản ứng rất nhanh, nháy mắt vọt tới, cổ đồng ném mạnh ra, cự thú mới lao ra khỏi sông dung nham đã bị đập rớt xuống, bị vỡ đầu. - Grào! Cự thú lại lần nữa vọt ra, lần này đám người thấy rõ ràng, đó là một sinh vật hình cá, đầu siêu to, khúc mình nhỏ dần, toàn thân vảy màu đỏ, trong cái miệng rộng chi chít răng nanh sắc bén. - Chết! Doãn Thiên Phạn bay đi, Lục Ly thấy Doãn Thiên Phạn bay hơi cao lập tức trầm giọng quát: - Thiên Phạn, đừng bay cao quá, đừng đến quá gần sông dung nham! Rào rào! Khi Lục Ly nhắc nhở thì đã muộn, bên kia dung nham dâng lên, như những con rồng lửa ập đến, tốc độ cực nhanh, Doãn Thiên Phạn không kịp rút lui. - Lùi! Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, mang theo mọi người lui về phía sau, nếu không thì sẽ bị dung nham bao trùm vào. Hắn tin tưởng với thực lực của Doãn Thiên Phạn không khó an toàn rút lui, ít nhất không chết được. Bùm! Doãn Thiên Phạn lại lần nữa sử dụng cổ đồng đánh một kích, cự thú hoàn toàn bị đánh giết, bản thân hắn cũng bị dung nham bao trùm vào. Hắn dốc hết sức thúc đẩy cổ đồng phát sáng lấp lánh, thần văn trên chiến giáp của hắn đều sáng lên. Vèo! Doãn Thiên Phạn lùi nhanh về, dù vậy, khi hắn trở lại thì nhiều chỗ trên chiến giáp bị hòa tan, vài chỗ trên người bốc khói. - Ôi chao! Doãn Thiên Phạn nhìn dung nham lùi về, hút mấy ngụm khí lạnh, Doãn Thành Duệ lập tức chữa thương cho Doãn Thiên Phạn. Doãn Nhược Lan nói: - Vừa rồi Lục Ly đã dặn đừng bay lên giữa không trung, cũng đừng đến gần sông dung nham, sao ngươi không nghe lời? Doãn Thiên Phạn có chút lúng túng cười cười, Lục Ly mỉm cười nói: - Không sao, vừa lúc thử uy lực của dung nham, Thiên Phạn phản ứng rất nhanh. Nhưng chiến giáp xem như bị hỏng, còn bộ nào khác không? - Còn! Doãn Thiên Phạn cười chua xót, chữa thương một lát sau thay chiến giáp mới, giống hệt như bộ cũ. Doãn gia giàu thật, loại chiến giáp đứng đầu như vậy mà ban cho hai món. - Đi tiếp đi. Chờ Doãn Thiên Phạn chữa thương giây lát, mọi người tiếp tục tiến lên, vừa rồi xuất hiện một loại mãnh thú, nhưng thực lực không tính quá mạnh, đám người có thể ứng phó, cho nên đều yên lòng. Dung nham rất khủng bố, chỉ cần không đi gần sông dung nham, không bay lên giữa không trung, vậy thì không có nguy hiểm. Ba canh giờ sau, mọi người đứng trên mảnh đất màu nâu đỏ, tập thể mờ mịt, bởi vì phía trước không có đường. Hai con sông dung nham lớn giao nhau ở phía trước, muốn đi qua thì trừ phi bay qua sông. - Có một bộ hài cốt! Hồ Khánh mang người ở đằng trước tra xét, hắn đột nhiên chỉ hướng sông dung nham giật mình kêu lên, mọi người thần niệm quét qua. Lục Ly quan sát giây lát nói: - Chắc là người của Thương gia, thời gian chết chưa quá lâu, khoảng nửa tháng. Những người khác cũng tra xét được, nhưng mọi người càng hoang mang hơn. Người của Thương gia cũng đi tới đây? Rồi qua bên kia sông như thế nào? Nếu bọn họ không qua sông thì hẳn là quay về đường cũ tìm con đường khác. Vấn đề là nhóm Lục Ly một đường đi đến, không chạm mặt người của Thương gia. Lục Ly trầm tư vài canh giờ, không có bất cứ biện pháp. Lư Hải cũng bó tay, Huyết Linh Nhi vẫn luôn không có truyền âm, hẳn là rất khó phá giải. Doãn Thiên Phạn phái người đi tìm dọc theo đường cũ, xem thử có lối ra khác hay không. Người kia chạy nhanh đi, mấy canh giờ sau trở về, báo một việc khiến đám người lòng chùng xuống. Bọn họ bị hai con sông dung nham bao vây, đi theo phương hướng nào đều phải qua sông. Trừ phi quay lại sơn cốc, rồi từ vách đá vượt qua. Trên vách đá sơn cốc đều là thần văn, rõ ràng không đi được. Như vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp vượt sông dung nham, người của Thương gia chắc qua sông rồi, nếu đối phương qua được thì không có lý do gì bọn họ không thể. - Ta đi thử! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, đám người Lục Ly lập tức ngăn trở. Doãn Thiên Phạn chỉ có một bộ chiến giáp, nếu hành động lỗ mãng, về sau không có chiến giáp, lực phòng ngự sẽ giảm đi. - Không cần lo lắng! Doãn Thiên Phạn giải thích: - Cổ đồng này còn có một loại thần thông đặc biệt, có thể thả ra một màn sáng, ta thử xem màn sáng có thể chặn lại dung nham không. Nếu như có thể chịu đựng được thì ta sẽ mang các ngươi qua, ta nghĩ nhóm Thương Long cũng qua bằng cách này. Lục Ly nhẹ gật đầu: - Tốt! Doãn Thiên Phạn chậm rãi đến gần bờ sông, cổ đồng trong tay phát ra từng dải sáng. Chờ khi đến gần bờ sông, nước sông dâng trào, tiếp đó từng đợt dung nham hóa thành những con rồng lửa bay tới. - Hây! Doãn Thiên Phạn đột nhiên thúc đẩy cổ đồng, tiếp đó dải sáng chói mắt, đan vào nhau hình thành màn sáng bao trùm Doãn Thiên Phạn.
Chương 3230 Sông dung nham
Đám người Lục Ly nín thở nhìn chằm chằm Doãn Thiên Phạn, dung nham lăn xuống, mắt đám người Lục Ly sáng rực. Bởi vì màn sáng của cổ đồng chặn đứng dung nham, Doãn Thiên Phạn ở bên trong không có nhận được bất cứ thương tổn gì. - Ha ha ha, quả nhiên như thế! Doãn Thiên Phạn bay về, cười to bảo: - Chắc chắn Thương Long cũng dựa vào mảnh nhỏ thánh binh vượt qua, ta có thể mang từng nhóm các ngươi bay qua. Lục Ly liếc qua Doãn Nhược Lan, nàng lắc đầu, nói: - Mảnh nhỏ thánh binh của ta không được, không thể thả ra màn sáng như vậy. - Ta đi thử lại! Doãn Thiên Phạn lại vọt tới, lần này hắn tác động dung nham chống cự mấy chục giây, thế này mới rất chắc chắn bay về nói: - Không sao, ta có thể mang các ngươi, ta bay qua trước xem sao! Sông dung nham chỉ rộng cỡ nghìn trượng, nếu như có thể chịu đựng được thì lướt qua trong một giây, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề. - Cẩn thận một chút! Lục Ly dặn dò, thả U Linh Vương ra, nếu tình huống không đúng, chỉ có thể dựa vào U Linh Vương đi cứu Doãn Thiên Phạn. Nhóm Doãn Nhược Lan căng thẳng, tùy thời chuẩn bị cứu viện, Doãn Thiên Phạn thúc đẩy cổ đồng lao nhanh đi, đến cạnh sông thì tốc độ thoáng chốc tăng vọt, phóng qua bờ đối diện. Vèo! Doãn Thiên Phạn lắc người đến bên kia, theo sau lắc người trở về. Cả đám người như trút được gánh nặng, chuyện kế tiếp dễ xử hơn, Doãn Thiên Phạn mỗi lần mang một người, dễ dàng vượt sông, mọi người thành công thoát khốn. - Đi! Cho tới nay đều là dựa vào Lục Ly, giờ phút này chính mình rốt cuộc phát huy tác dụng, Doãn Thiên Phạn cực kỳ hưng phấn. Niềm kiêu hãnh và tự tin ban đầu của Doãn Thiên Phạn bị Lục Ly nghiền nát, hiện tại rốt cuộc tìm về một ít tự tin. Mọi người tiếp tục tiến lên, nửa canh giờ sau trong sông xuất hiện mấy con mãnh thú, đều là dạng cá, bị Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan hợp sức dễ dàng trấn áp. Tiến lên nửa ngày, phía trước lại xuất hiện đường cùng, lại là hai dòng sông dung nham giao nhau. Lần này vẫn dựa vào mảnh nhỏ thánh binh của Doãn Thiên Phạn đưa qua sông, dễ dàng vượt sông dung nham. Năm canh giờ sau, mọi người phát hiện một loài mãnh thú khác trong sông dung nham, là sinh vật giống như rắn, trên đầu có sừng, lưng có gai. Loài mãnh thú này khá nhiều, nhưng sức tấn công không phải đặc biệt cường, mọi người toàn bộ ra tay, dễ dàng đánh chết bầy rắn nhỏ. Ở trên đường bọn họ còn phát hiện một ít thần dược, đều mọc cạnh bờ sông dung nham, chỉ có Doãn Thiên Phạn mới hái được loại thần dược này, những người khác không dám tới gần. Cứ như thế tiến lên năm ngày, đám người đều không biết đã đi bao xa, đánh chết không ít mãnh thú, cũng góp nhặt hơn một trăm gốc thần dược. Trong đó có một ít thần dược luyện thể, Doãn Thiên Phạn đều cho Lục Ly. Dọc đường đi mọi người không còn phát hiện dấu vết đám người Thương Long để lại, hẳn là không đi cùng đường với bọn họ, chứ không thì thần dược mọc ven đường đã bị lấy đi rồi. Tiến lên năm ngày, tốc độ không nhanh cũng không chậm, không biết đã đi bao xa, cảnh vật ở đây vẫn không thay đổi, nham thạch bùn đất màu nâu đỏ, các con sông dung nham. Lục Ly luôn quan sát tình huống bốn phía, bao gồm vị trí từng con sông dung nham đều bị hắn ghi lại tỉ mỉ, đợi sau đó không tìm được lối ra thì có thể căn cứ quy luật phân bố những con sông dung nham phá giải mê trận. Lại lần nữa tiến lên năm ngày, dọc đường vẫn là trừ gặp phải mãnh thú thì thu thập thần dược. Lục Ly suy nghĩ mấy ngày, đưa ra một kiến nghị, dọc đường đi tìm sông dung nham lớn nhất, đi dọc theo sông dung nham đó lên trên thử tìm đầu nguồn. Lục Ly suy đoán, lối ra hẳn là ở đầu nguồn, men theo thượng du chắc chắn sẽ tìm được đầu nguồn. Nhóm Doãn Thiên Phạn tự nhiên nghe theo kiến nghị của Lục Ly, dù sao đi đâu đều như nhau. Mọi người đi dọc theo sông dung nham lớn nhất, luôn phát hiện thần dược mọc ven sông, cũng có lúc gặp mãnh thú, nhưng mãnh thú ở đây không quá mạnh, đám người đều có thể diệt sát cùng trấn áp. Càng đi lên thượng du thì sông càng mở rộng, rõ ràng những dung nham này tràn ra từ cùng một nơi. Đám người đều hưng phấn lên, xem tình huống hẳn là có thể tìm được đầu nguồn dung nham, lối ra rất có thể nằm ở đầu nguồn. Bốn ngày sau. Mọi người tìm được đầu nguồn, phát hiện là biển dung nham, còn trông thấy một ngọn núi lửa lớn. Trong núi lửa liên tục trào ra dung nham, khói đen cuồn cuộn, cách mấy nghìn dặm đã cảm giác nóng cháy và mùi lưu huỳnh. - Có dấu vết đánh nhau, trên biển dung nham có hài cốt mãnh thú, một ít thần dược bị hái đi! Hồ Khánh ở phía trước tra xét, bay nhanh về báo: - Nơi này hẳn là lối ra, người của Thương gia đã trước tiên đi vào, ta mơ hồ thấy miệng núi lửa có dấu vết đánh nhau, lối ra rất có thể ở trong miệng núi lửa. - Miệng núi lửa? Một đám người thay đổi sắc mặt, miệng núi lửa liên tục phun dung nham, chẳng lẽ phải vào trong miệng núi lửa? Nếu lối ra không ở bên trong, cổ đồng không chịu nổi thì chẳng phải là vùi thây biển lửa? - Ta đi tra xét thử! Doãn Thiên Phạn tự gánh trách nhiệm bay lên, lượn một vòng trên biển, kết quả lập tức lôi kéo mấy chục con mãnh thú to lớn và rắn nhỏ nhiều vô số kể. Doãn Nhược Lan ra lệnh: - Tất cả công kích, đánh chết đám mãnh thú này trước đã! Đám người bắt đầu công kích, mãnh thú trong biển không bị giết hết thì dù biết lối ra ở đâu cũng không vào được. Ầm ầm ầm! Đám người tự thả ra thần thông, lấy ra báu vật đánh chết từng đám mãnh thú, rất nhanh trên biển nổi đầy xác mãnh thú. Dọn dẹp hơn hai canh giờ, mãnh thú trong khu vực biển mấy nghìn dặm đều bị hấp dẫn lại đây, toàn bộ bị đánh chết. Doãn Thiên Phạn nghỉ ngơi nửa canh giờ, quyết định đi miệng núi lửa tra xét, tìm lối ra. Doãn Thiên Phạn đi vào miệng núi lửa, một đám người trái tim treo cao, sợ hắn chết ở bên trong. Nếu Doãn Thiên Phạn chết thì bọn họ rất có thể sẽ bị nhốt chết ở đây, bởi vì bọn họ không có cổ đồng. Doãn Thiên Phạn đi vào khoảng nửa nén hương, khi hắn đi ra, mọi người đều như trút được gánh nặng. Doãn Thiên Phạn vẻ mặt hưng phấn nói: - Tìm được lối ra, quả thực ở dưới núi lửa!