• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (13 Viewers)

  • Chương 1951-1955

Chương 1951 Ỷ lại
Không ai còn dám làm loạn, bao gồm cả đám Nguyệt Ảnh, vạn nhất bọn hắn vừa xông lên liền bị đại trận giảo sát thì sao? Bởi thế sáu người quyết định tấn công từ xa, trước oanh nát phá mở đại trận, xác định không còn pháp trận sau đó mới tiến lên, như vậy người Đồ Thần Điện liền thành ba ba trong hũ, đừng hòng chạy thoát một ai. Rầm rầm rầm! Hơn vạn người đồng loạt phóng thích công kích từ xa, trường diện rất là tráng quan, lưu quang bay vụt đầy trời, từng con Cự Long, từng đạo cột sáng, quyền phong, đao mang, kiếm ảnh, tinh mang... đủ loại công kích trút nghiêng. Huyễn trận và sát trận dưới Côn Luân Sơn bị đánh lộ ra, hai đại trận không ngừng lấp lánh quang mang, rõ ràng đang phải gánh chịu lực công kích vô cùng khủng bố. - Điện chủ... Triệu Hỉ có chút lo lắng nhìn xuống dưới, sát trận và huyễn trận đều ở bên ngoài, không được Thiên Ngục Trận và Vạn Long Tỏa Khung Trận bảo hộ, cứ tiếp tục thế này rất dễ bị oanh phá. - Không sao cả! Lục Ly khoát tay nói: - Sát trận này có thể giết chết mấy ngàn người đã không sai lắm rồi, oanh phá thì oanh phá thôi, chẳng qua với tình hình này chí ít cũng phải mất một ngày, cứ để bọn hắn oanh đi, đợi lúc chúng oanh kích Thiên Ngục Trận lại gọi ta. Nói xong Lục Ly quay người mang theo Trì Hi Nhi đi về thành bảo, phía ngoài sát trận và huyễn trận phải cần oanh một ngày, Lục Ly chuẩn bị đợi khi bọn hắn oanh phá mới lại đến xem, sắc mặt Trì Hi Nhi rất khó coi, Lục Ly muốn mang nàng đi về nghỉ ngơi. Tiến vào thành bảo, hai chân Trì Hi Nhi mềm nhũn, Lục Ly vội vàng ôm lấy nàng, trực tiếp đưa vào phòng nghỉ, đặt nàng lên giường. Tay Trì Hi Nhi lại vẫn nắm chặt Lục Ly không thả ra, nàng ngước mắt lên, thần sắc đáng thương nhìn Lục Ly nói: - Ca, ngươi ở lại đây bồi ta một lúc được không? Đoạn thời gian này ngươi không ở Côn Luân Sơn, ta chưa lần nào ngủ ngon, thường xuyên gặp phải ác mộng. - Ừm! Lục Ly không dám động, an vị ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt mái tóc Trì Hi Nhi nói: - Ngươi ngủ một giấc thật ngon, ca ở ngay chỗ này, không đi đâu cả! - Ừm! Trên khuôn mặt tái nhợt của Trì Hi Nhi lộ ra ý cười rạng rỡ, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền trầm trầm ngủ say, thân hình nhỏ nhắn co ro, nhìn qua như một chú mèo nhỏ, khiến người bất giác sinh lòng thương yêu. - Ai... Lục Ly khẽ thở dài, Trì Hi Nhi ỷ lại hắn như vậy, hắn lại sẽ có một ngày rời khỏi Đồ Thần điện, đến lúc đó Trì Hi Nhi phải làm sao? Chẳng lẽ cứ đi theo hắn? Như thế cũng không phải cách hay. - Sau này hẵng tính! Lục Ly lắc đầu, ngồi xếp bằng bế quan ngay bên giường. Bên ngoài vọng đến từng hồi tiếng ầm ầm, Trì Hi Nhi và Lục Ly lại mặc kệ không quản, một người ngủ ngon lành, một người thì tập trung tinh thần bế quan tu luyện. Không ngoài dự liệu của Lục Ly, phía ngoài huyễn trận và sát trận bị đánh nguyên suốt một ngày mới oanh phá được. Lúc sáu đại thế lực tưởng là toàn bộ đại trận đã mở ra, sát khí đằng đằng chuẩn bị xông giết, Thiên Ngục Trận hiển lộ ra. - Tiếp tục oanh! Cung chủ Thủy Nguyệt Cung nổi giận đùng đùng quát, lần này Thủy Nguyệt Cung đã chết không ít người, nàng cũng vung đi ra. Bất kể Đồ Thần điện bố trí bao nhiêu pháp trận cấm chế, các nàng đều sẽ một đường đánh tới, oanh phá hết thảy. Lần này không san bằng Đồ Thần Điện, nàng quyết không bỏ qua. Lục Ly đi ra nhìn một lúc, cảm ứng tình trạng Thiên Ngục Trận một phen, rất nhanh lại quay về thành bảo. Thiên Ngục Trận không tính quá mạnh, nhưng chỉ bằng một vạn một ngàn người này mà muốn oanh mở thì cũng không phải chuyện đơn giản, Lục Ly dự đoán không mất một hai tháng thì đừng hòng oanh phá được. Về lại thành bảo, Lục Ly không lập tức bế quan mà cảm ứng một phen, xác định Thiên Ngục Trận còn trụ được, lúc này mới an tâm. Trì Hi Nhi đã sớm tỉnh, thấy Lục Ly đi về, khôn khéo ngồi ở một bên, nhìn Lục Ly hỏi: - Ca, tình tình bên ngoài thế nào rồi? - Ha ha! Lục Ly khẽ cười nói: - Thiên Ngục Trận còn chưa bị oanh phá, ta muốn đợi bọn hắn oanh phá Thiên Ngục Trận, sau đó để bọn hắn công kích Vạn Long Tỏa Khung Trận chừng mấy tháng, rồi thả ra Thần Thi đồ sát một trận, bọn hắn tự nhiên sẽ thối lui. - Thần Thi? Trì Hi Nhi nhớ tới cỗ thi thể không đầu kia, có chút sợ sệt rụt rụt đầu. Miệng môi khẽ động, tựa hồ muốn hỏi điều gì, song lại không nói ra được. - Ha ha! Nha đầu! Lục Ly mỉm cười giải thích nói: - Ngươi có thể xem cỗ thi thể kia như một khôi lỗi, thứ này không phải do ca luyện chế ra. Mà là chủ nhân thi thể luyện chế ra, nghe nói đây là nhục nhân mạnh nhất trong Thần Giới Tam Trọng Thiên, chủ nhân thi thể giao nó cho ta, ta phải giúp hắn làm hai chuyện. - À à! Mặt Trì Hi Nhi đỏ lên, có chút thẹn thùng nói: - Là ta trách nhầm ca. Trì Hi Nhi vốn tưởng Lục Ly dùng thi thể cường giả để luyện chế thành khôi lỗi, làm vậy chính là tà môn ma đạo, rốt cuộc người chết là lớn, luyện chế di thể người khác... nói kiểu gì cũng cũng là điều rất tà ác - Toàn lực công kích cho ta! Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát lớn, là sơn chủ Hổ Lang Sơn đang ra lệnh, hắn và đám người Nguyệt Ảnh cũng gia nhập đội ngũ công kích. Bọn hắn chuẩn bị toàn lực oanh phá đại trận này, đồ sát sạch sẽ đám người Lục Ly, bằng không khó mà phát tiết cảm giác ức chế trong lòng. - Lực mạnh chút, nhìn cái gì, đang nói ngươi đấy, đừng có lười biếng! - Nguyệt Ảnh, ngươi chưa ăn cơm đấy à? Sao công kích yếu thế? Tăng mạnh cường độ, rất nhanh liền có thể phá mở, bố mày đứng đây chờ các ngươi. - Chậc chậc, Đại Ngưu, ngươi nhìn dáng người cung chủ Thủy Nguyệt Cung đi. Gương mặt kia, bờ mông kia... chậc chậc, ta mà được đâm vào từ đằng sau, nhất định rất sướng, hay là quay đầu chúng ta bắt nàng lại, thử xem thế nào... Đám võ giả Đồ Thần Điện đứng ở bên ngoài hộ tráo, không ngừng chỉ trỏ nghị luận. Nhất là mấy tên lão sắc lang bình phẩm từ đầu đến chân cung chủ Thủy Nguyệt Cung, lời lẽ hạ lưu dâm tà, khiến cung chủ Thủy Nguyệt Cung nghe mà tức điên. Một tháng! Công kích suốt một tháng, Thiên Ngục Trận vẫn chưa bị phá.
Chương 1952 Ngu ngốc
Thủ lĩnh sáu đại thế lực đình chỉ công kích, để đám thủ hạ luân phiên tấn công. Riêng bọn hắn thì đi xuống Thần khí không gian dưới chân núi để nghỉ ngơi tu luyện, bày ra tư thái không phá đại trận tuyệt không bỏ qua. Công kích từ võ giả sáu đại thế lực đã dần có chút hữu khí vô lực, nếu không phải thủ lĩnh bọn hắn còn ở đây, đoán chừng rất nhiều người đều bắt đầu lười biếng. Liên tục công kích một tháng, đại trận vẫn chưa suy chuyển, đổi lại là ai đều sẽ lười biếng, đều sẽ uể oải và hoài nghi... Trên thực tế! Thủ lĩnh sáu đại thế lực cũng có chút hoài nghi liệu bên mình có thể phá mở đại trận này không? Bởi vì nhiều người cùng lúc công kích như vậy, đáng lý phải phá mở đại trận trong nháy mắt mới đúng. Vậy mà công kích suốt một tháng vẫn chưa có dấu hiệu phá được, chẳng phải rất có khả năng bọn hắn không cách nổi đại trận. Chẳng qua bọn hắn còn có thể làm gì? Đành phải để thủ hạ tiếp tục tấn công, một vài người đã quyết định, nếu tiếp tục tấn công một hai tháng mà Thiên Ngục Trận này vẫn không có động tĩnh, bọn hắn liền rút lui. Rốt cuộc không khả năng cứ một mực tấn công kiểu này được, vạn nhất hang ổ bị người bưng mất thì sao? Đã không nhiều người Đồ Thần Điện đứng quan sát nữa, đa phần đều quay về tu luyện, chỉ một số nhỏ ở lại trên quảng trường đề phòng, bọn hắn thậm chí còn chẳng buồn mắng. Hoặc là thản nhiên đi dạo, hoặc là tụm năm tụm ba tán gẫu, trực tiếp coi hơn vạn người ngoài kia làm không khí... Đương nhiên, cũng có một ít lão sắc quỷ, không ngừng đùa giỡn nữ võ giả sáu đại thế lực. Nhất là Thủy Nguyệt Cung có rất nhiều nữ tử, số xinh đẹp cũng không ít. Bọn hắn tìm đến nơi những nữ võ giả kia tấn công, tay chỉ trỏ, miệng bình phẩm khinh nhờn. Lục Ly hoàn toàn không quản việc này, trong lòng người Đồ Thần Điện vốn đang kìm nén lệ khí, hắn cảm thấy để bọn họ phát tiết một chút cũng là điều bình thường. Hắn chưa trở về tiểu thế giới dưới long mạch mà vẫn một mực bồi cùng Trì Hi Nhi bế quan. Đoạn thời gian này tiểu nha đầu Trì Hi Nhi đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng tu luyện xong lại tới ngồi dựa bên Lục Ly một lúc. Tay ôm gối ngắm nhìn Lục Ly, lâu lâu còn sẽ phát ra tiếng cười ngây ngô. Lại qua nửa tháng, rốt cục Thiên Ngục Trận cũng xuất hiện biến hóa, quang mang bắt đầu dần trở nên ảm đạm. Phát hiện này lập tức khiến đám Nguyệt Ảnh tinh thần đại chấn, ai nấy đều hưng phấn đi ra, gia nhập vào trong hàng ngũ công kích. - Chậc, Thủy Đa Đa của Thủy Nguyệt Cung đi ra rồi, các ngươi mau đến xem, nhìn, mặt chuyển hồng, lông mi hàm xuân, vừa rồi chắc là mới tằng tịu với Nguyệt Ảnh... - Đánh rắm, vừa nãy ta mới thấy hắn và Ngao Hổ cùng đi ra từ trong rừng cây. Với thân hình nhỏ nhắn như của Nguyệt Ảnh, làm sao thỏa mãn được nhu cầu của Thủy Đa Đa? Nghe nói một đêm Thủy Đa Đa bắt mười mấy tên đệ tử hầu hạ... - Ta nghi là đi hoan hảo với miếu chủ Thiên Địa Miếu, ngươi xem, dây lưng quần tên miếu chủ kia cài lệch, công kích cũng có vẻ yếu đi nhiều, rõ ràng là dùng sức quá độ! Đám lưu manh lại bắt đầu buông lời dung tục, lại còn nói có đầu có mắt, kéo cả bọn Nguyệt Ảnh Ngao Hổ vào, khiến cung chủ Thủy Nguyệt Cung nghe mà tức đến nổ phổi. Mặc dù đời sống riêng tư của nàng quả thực rất hỗn loạn, nhưng ngay trước hơn vạn người nói nàng làm với người này người kia, thậm chí một đêm làm với mười mấy đệ tử, ngươi nói xem, mặt mũi nàng biết để vào đâu? Sau này làm gì còn uy tín trước mặt bang chúng? Nhưng nàng có thể làm gì được? Trừ phẫn nộ trút ra công kích mạnh nhất thì chẳng làm gì được nữa cả. Chẳng lẽ nàng lại lên tiếng phản bác? Làm vậy không chừng mấy tên lưu manh kia còn buông ra lời lẽ khó nghe hơn nữa. - Ta thề, lát nữa nhất định phải xé xác các ngươi thành mảnh nhỏ, nhất định! Trong lòng cung chủ Thủy Nguyệt Cung không ngừng gầm từ, trường cung nơi tay điên cuồng bắn ra từng đạo trường tiễn như thủy long, công kích mãnh liệt lên Thiên Ngục Trận. Nương theo sáu tên thủ lĩnh gia nhập hàng ngũ tấn công, quang mang trên Thiên Ngục Trận càng lúc càng ảm đạm, rõ ràng đã có dấu hiệu sắp bị phá mở. Mấy tên thủ lĩnh và hơn vạn võ giả lập tức hưng phấn, ánh mắt toát ra quang mang đỏ ngầu khát máu, trong đầu lại đang nghĩ xem lát nữa nên tra tấn dày vò người Đồ Thần Điện thế nào. Rầm rầm rầm! Hơn vạn võ giả mãnh liệt công kích, ai nấy đều đã thấy được hy vọng, đều phóng thích ra công kích mạnh nhất, điên cuồng trút xuống. Quang mang trên Thiên Ngục Trận cấp tốc giảm yếu, vốn phỏng chừng cần mấy ngày mới có thể triệt để phá vỡ, nhưng sau một ngày, mắt thấy đã có thể phá mở bất cứ lúc nào. - Hả? Nhưng khiến thủ lĩnh sáu đại thế lực kinh nghi chính là, mặc dù Thiên Ngục Trận sắp bị phá mở, người Đồ Thần Điện lại vẫn chẳng hề có vẻ gì là căng thẳng, người trên núi vẫn đi dạo nhàn nhã, mấy tên lão sắc lang tụm năm tụm ba kia vẫn không ngừng chỉ trỏ, bình phẩm cung chủ và võ giả nữ tử Thủy Nguyệt Cung. Chẳng lẽ bọn hắn không sợ chết? Đây là chuyện không thể nào, như vậy giải thích duy nhất chính là bọn họ còn có chỗ dựa vào, bọn hắn tự tin vẫn có thể sống sót sau khi Thiên Ngục Trận bị phá mở, tính mạng bản thân vẫn chưa đối diện với nguy hiểm. Người Đồ Thần Điện tự nhiên còn có chỗ dựa vào, trong Thiên Ngục Trận có đại trận càng thêm cường đại. Khi trước sát trận đã lợi hại vậy rồi, Thiên Ngục Trận lại bị công kích lâu đến vậy mới phá mở, tất cả đều khiến người Đồ Thần Điện sùng bái và tín nhiệm Lục Ly đến mức điên cuồng. Hơn nữa Lục Ly một mực chưa đi ra, còn đang bế quan trong thành bảo, điều này chứng tỏ Lục Ly cũng rất tự tin. Nếu Lục Ly đẫ không có nửa điểm lo lắng, bọn hắn đương nhiên cho rằng, đám người kia tuyệt đối không phá nổi Vạn Long Tỏa Khung Trận. - Cười, cười, còn đang cười? Một tên trưởng lão Nguyệt Luân Cung thấy đám người trên núi vẫn đang không ngừng cười trộm, lập tức rống to: - Đại trận sắp bị phá, để ta xem lát nữa các ngươi còn cười nổi không? - Ai nha... Một tên thống lĩnh Đồ Thần Điện cười xùy, khiêu khích nói: - Hay là chúng ta đánh cược, nếu lát nữa ngươi không giết được bọn ta, ngươi phải gọi chúng ta một tiếng gia gia, thế nào?
Chương 1953 Một người một đao
- Gọi gia gia? Trưởng lão Nguyệt Luân Cung cười nhạo: - Trong ba ngày nếu bản tọa không đánh chết các ngươi, ta gọi các ngươi một trăm tiếng gia gia cũng được, nếu ta giết được các ngươi, các ngươi lại nên thế nào? - Ngu xuẩn... Thống lĩnh Đồ Thần Điện trừng mắt mắng nói: - Ngươi giết chết chúng ta, chúng ta đều thành thi thể, còn làm thế nào được nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta hóa thành Lệ Quỷ, đêm đêm đi cùng ngươi, ngày ngày đến bên giường ngươi gọi ngươi gia gia? - Ha ha ha ha! Đám võ giả Đồ Thần Điện lập tức cười rộ lên, người sáu đại thế lực cũng dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn trưởng lão Nguyệt Luân Cung, đầu óc đứa này đúng là làm bằng bã đậu, thật không biết làm sao mà ngồi được lên vị trí trưởng lão. - Ha ha ha! Trưởng lão kia phẫn nộ không thôi, lại chỉ có thể điên cuồng phát động công kích, tranh thủ sớm ngày phá mở đại trận, xé xác mấy người kia. Đại trận có vẻ sẽ bị phá mở bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng thủ lĩnh sáu đại thế lực lại có chút thấp thỏm, bọn họ cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Thần sắc võ giả Đồ Thần Điện quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến bọn hắn bất giác cảm thấy sợ hãi... Oanh! Nửa ngày sau, Thiên Ngục Trận rốt cục nổ tung, đồng thời với đó, vô vàn công kích nện lên Vạn Long Tỏa Khung Trận bên trong Thiên Ngục Trận. Đại trận bỗng chốc hiển lộ, một con Thần Long màu vang du tẩu giữa trời, khí tức cường đại tràn ngập ra, chiếu sáng ngời thành bảo Đồ Thần Điện và đám võ giả ở phía dưới. - Mẹ nó! Ngao Hổ nhịn không được chửi đổng một tiếng, thủ lĩnh năm đại thế lực còn lại cũng biến sắc, rốt cục bọn họ đã biết vì sao võ giả Đồ Thần Điện lại bình tĩnh như thế. Tuỳ tiện cảm ứng khí tức một phen, phát hiện đại trận này mạnh hơn đại trận vừa rồi chí ít trăm lần, với thực lực bọn hắn liệu có thể phá mở được ư? - Ngươi, ngươi, chính là ngươi, trưởng lão Nguyệt Luân Cung, vừa rồi ngươi nói thế nào? Mau gọi gia gia, ha ha ha, đồ ngu! Thống lĩnh Đồ Thần Điện hả hê cười lớn, đám người Nguyệt Ảnh nghe mà cảm thấy chói tai dị thường... Sau khi Vạn Long Tỏa Khung Trận hiện ra, người sáu đại thế lực gần như tuyệt vọng, đại trận này cường đại gấp trăm lần Thiên Ngục Trận, chỉ bằng sức bọn hắn tuyệt đối không oanh phá được, thậm chí có đến mười tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng chưa hẳn oanh phá được. Bởi thế thủ lĩnh sáu đại thế lực trao đổi ánh mắt một phen, trong lòng đều nảy sinh ý định lui binh. Chẳng qua, lúc bọn hắn còn chưa hạ lệnh, Lục Ly đã đi ra, vừa xuất hiện hắn liền trực tiếp đi tới truyền tống trận trong núi, tiếp đó hóa thành một đạo bạch quang truyền tống đi. - Hả? Lục Ly là điện chủ Đồ Thần Điện, điều này chúng nhân đều biết, giờ thấy Lục Ly đột nhiên truyền tống rời đi, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Truyền tống trận này nối thông đến đâu? Giờ Lục Ly lại muốn làm gì? Vốn định lập tức rút quân, nhưng lúc này chúng nhân khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ, bọn Nguyệt Ảnh còn phái người đi quanh bốn phía thăm dò, xem truyền tống trận kia nối với chỗ nào? Trì Hi Nhi và Triệu Hỉ đi ra, rất nhiều người Đồ Thần Điện cũng đi ra, bởi vì bọn hắn biết Lục Ly sắp ra tay, sắp cho đám kẻ địch tới phạm lần này một bài học nhớ đời. Trước khi trinh sát các đại thế lực quay trở lại, Lục Ly đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn bất ngờ hiện ra trước mặt hơn vạn người, cứ thế một mình một đao đứng sừng sững đối diện với đại quân. Một bên là một người một đao, một bên là người chi chi chít chít. Thậm chí Lục Ly còn chậm rãi đi về phía hơn vạn người kia, cảnh tượng này mang đến hiệu ứng thị giác tương phản mãnh liệt, khiến người Đồ Thần Điện nhìn mà không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Ai nấy đều căng thẳng không thôi, bởi vì bọn họ cảm ứng được khí tức Lục Ly không mạnh, thế mà lúc này lại dám một mình xung kích hơn vạn cường giả... - Điện chủ quá soái, không được, ta ngất mất... Đồ Thần Điện cũng có không ít nữ võ giả, hoặc là con gái cháu gái của đám lão gia hỏa, các nàng thấy Lục Ly khoác một thân chiến giáp màu bạc, tay xách lấy Đồ Ma chiến đao, mái tóc bạc trắng tùy ý bay múa, khí thế một mình đương đầu hết thảy, chấn cho các nàng tim đập loạn nhịp, ánh mắt mê say. - Ca, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Trì Hi Nhi nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn, nín thở dõi mắt nhìn theo, mặc dù Lục Ly nét mặt bình tĩnh, khí thế kinh thiên, nhưng nàng vẫn khó tránh khỏi lo lắng. Đám người Triệu Hỉ lại không mấy lo lắng, ở trong lòng bọn họ, hình tượng Lục Ly cao đến không thể chạm, dù lát nữa Lục Ly có một đao giết sạch hơn vạn Thần Linh kia, bọn hắn đều sẽ không quá ngạc nhiên. Ngay cả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới như Nhạc Thần Sơn đều có thể đánh lui, hơn vạn người kia thì có đáng là gì? - Điện chủ uy vũ, uy vũ! Một tên võ giả Đồ Thần Điện kích động rống lên, đám võ giả còn lại lập tức vung vẩy binh khí trong tay, rống lên theo: - Điện chủ uy vũ, uy vũ! Hơn vạn võ giả bên phía sáu đại thế lực lại có chút mơ hồ, nhìn qua khí tức Lục Ly có vẻ không mạnh. Sáu đại thế lực rõ ràng đã sắp rút quân, lúc này tân điện chủ Đồ Thần Điện lại chủ động đi ra, hắn muốn tìm chết ư? Trừ phi là đứa ngu, còn thì không ai sẽ đi tìm chết cả! Bởi thế rất nhiều người bất giác cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là Nguyệt Ảnh lại càng theo bản năng cảm giác được nguy hiểm. Lần trước Lục Ly lấy ra mấy viên lam quang lấp lánh đã khiến hắn sợ hãi, khi đó hắn cũng cảm nhận được nguy cơ trí mạng nên mới lập tức thu quân. Cộng thêm dưới Côn Luân Sơn xuất hiện đại trận cường đại, rõ ràng là có quan hệ với Lục Ly, ở trong mắt Nguyệt Ảnh, Lục Ly càng lúc càng trở nên thần bí khó lường. Giờ thấy Lục Ly một mình đi ra, ánh mắt nàng không khỏi lấp lánh, ý định rút lại lại càng mãnh liệt. Nguyệt Ảnh muốn rút lui, mấy tên thủ lĩnh còn lại hoặc nhiều hoặc ít cũng có ý định này. Đương nhiên cũng có người khó chịu, sơn chủ Hổ Lang Sơn Ngao Hổ giơ cao cự phủ trong tay, cười lạnh nói: - Ngươi chính là điện chủ Đồ Thần Điện? Được lắm, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào, vây hắn lại!
Chương 1954 Một người một đao
Hưu! Võ giả Hổ Lang Sơn lập tức bay vụt tới, vòng ra sau lưng Lục Ly, chặt đứt đường lui của hắn. Người Thủy Nguyệt Cung cũng động, bịt kín các hướng còn lại, đoàn đoàn vây quanh Lục Ly. Trong lòng cung chủ Thủy Nguyệt Cung vốn đang ôm một bụng phẫn hận mà không có chỗ phát tiết, thấy vậy thần cung trong tay tức thì sáng lên, trầm giọng quát: - Mở ra đại trận Côn Luân Sơn, để người của ngươi đầu hàng, bản cung tha cho ngươi một mạng. - Ngươi là khỉ làm xiếc giỡn cười đấy à? Lục Ly giễu cợt nói: - Với trí thông minh đó sao ngươi làm được cung chủ? Người Thủy Nguyệt Cung các ngươi đều là một đám ngu ngốc? Sao lại có một tên lão đại thế này? - Tìm chết! Cung chủ Thủy Nguyệt Cung phẫn nộ gầm lên, thần cung trong tay sáng lên, định động thủ, Lục Ly lại giơ tay ngăn cản nói: - Khoan hẵng động thủ, ta cho các ngươi một cơ hội, bây giờ ngoan ngoãn thần phục Đồ Thần Điện, ta có thể tha các ngươi một mạng, đây là cơ hội cuối cùng. - Cuồng vọng! Lời này của Lục Ly chọc giận mấy tên thủ lĩnh còn lại, bọn hắn đều là Đại Năng Thần Giới, khí tức Lục Ly lại chỉ tương đương Thần Linh Thượng Bảng, bọn hắn sao có thể thần phục dưới trướng Lục Ly được? - Động thủ, giết hắn! Cung chủ Thủy Nguyệt Cung vung tay lên, người Thủy Nguyệt Cung ùn ùn lao lên, sơn chủ Hổ Lang Sơn Ngao Hổ xung phong đi đầu, võ giả Hổ Lang Sơn cũng chen chúc lên theo. Xuy xuy. Có người từ đằng xa phóng thích công kích, lưu quang đầy trời trút tới, tưởng như muốn nuốt chửng Lục Ly. Lúc này, Lục Ly cuối cùng cũng động, Thiên Tà Châu trong tay hắn sáng lên, Thần Thi hiện ra đằng sau, hai cánh giang rộng bao bọc lấy Lục Ly, hình thành nên một tầng hộ tráo. Xùy! Đồ Ma đao trong tay Lục Ly bất ngờ bổ ra trước mặt, đao kia bổ xuống, lại không thấy đao mang bay ra, chỉ thấy không gian trước mặt như mặt hồ nổi lên gợn sóng, thoáng chốc đã tán ra hơn mười dặm, bao phủ mấy trăm người xung quanh. - Ách? Nháy mắt, mấy trăm người kia cảm thấy mình biến thành thuyền nhỏ giữa biển gầm, cả người bị cuốn vào trong không gian ba động, căn bản không cách nào khống chế. - Chết đi! Lục Ly bạo rống, một tay vỗ tới trước mặt, lại một đạo không gian gợn sóng tán ra, hai đạo không gian gợn sóng rõ ràng có quy luật ba động khác nhau, nhìn cực kỳ khác thường và quỷ dị. A! Một cảnh khiến vô số người chấn kinh hiện ra, lúc đạo gợn sóng thứ hai tán ra, phàm là người bị gợn sóng bao phủ, không gian quanh thân bắt đầu vặn vẹo, tiếp đó cả người nổ tung thành mưu máu, tiên huyết tung tóe đầy trời, chân cụt tay đứt phiêu tán rơi rụng, cảnh tượng hãi người. Rầm rầm rầm. Sau khi hai đạo gợn sóng tán ra, mấy trăm người nối thành đường thẳng lần lượt nổ tung, Thần binh chiến giáp không gian giới chỉ trên thân đều đồng loạt nổ tung. Quan trọng nhất chính là công kích của Lục Ly không có thanh thế quá lớn, cảm giác như hắn chỉ tiện tay bổ ra một đao, đánh ra một chưởng, sau đó từng người cứ thế nổ tung Rầm rầm rầm! Công kích từ đằng xa nện tới, lại đều bị Thần Thi ngăn đỡ, những công kích nhìn thanh thế có vẻ rất khủng bố kia nện trên lân phiến sáng bóng của Thần Thi, cảm giác hệt như nước đánh lên tường sắt. Không chỉ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với Thần Thi, thậm chí cũng không đẩy lui Thần Thi nửa bước. Tê tê! Chứng kiến cảnh mấy trăm người đồng loạt nổ tung, rất nhiều võ giả đang lao tới chỗ Lục Ly lập tức đứng ngây ra đó, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng sợ. Đây là công kích gì? Sao lại bá đạo vậy được? - Lui! Mấy trăm võ giả bên phải nhìn thấy Lục Ly quay đầu nhìn sang phía mình, tên thống lĩnh tức thì cả kinh hét lớn một tiếng, sau đó điên cuồng giật lùi ra sau. - Đã muộn! Lục Ly lạnh lùng nói một câu, Đồ Ma đao trong tay bổ tới trước mặt, sau đó cánh tay còn lại đột nhiên vỗ tới. Hai đạo không gian ba động như gợn sóng cấp tốc tán ra, chỉ trong nháy mắt đã truyền đi mấy chục dặm. Mấy trăm võ giả kia muốn lui nhưng đã muộn, tất cả đều bị gợn sóng bao phủ, sau đó lần lượt nổ tung... Hưu! Thần Thi sau khi ngăn trở một đợt công kích từ xa, thân hình chợt lóe, bất ngờ lao thẳng về phía sơn chủ Hổ Lang Sơn, nháy mắt liền đã đi đến bên người Ngao Hổ. Trong khi Ngao Hổ vẫn đang nhìn bên kia, trong lòng kinh hãi và tiếc nuối không thôi, một chiêu vừa rồi của Lục Ly đã chém giết mấy trăm người Hổ Lang Sơn, trong đó còn có một tên trưởng lão và ba tên thống lĩnh. Ầm! Đợi lúc Thần Thi bay tới , Ngao Hổ mới kịp có phản ứng, tốc độ hắn cực nhanh, vung lên Chiến Phủ màu đen hung hăng nện tới nắm tay Thần Thi. Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, kết cục lại khiến toàn trường lần nữa chấn kinh, thân thể Thần Thi chỉ khẽ run lên, Ngao Hổ lại bị ầm ầm nện bay, thổ huyết giật lùi ra sau. Ngao Hổ thân cao ba mét, dáng người khôi ngô như một tiểu cự nhân, nhục thân không cần đoán cũng biết rất mạnh. Kết quả lại bị Thần Thi vung quyền nện cho thổ huyết bay ngược, có thể thấy lực lượng Thần Thi cường đại đến biến thái. Nếu một quyền vừa rồi không phải nện lên chiến phủ, mà là nện lên đầu Ngao Hổ, kết quả thế nào chắc không cần nói cũng biết. Hưu! Đến lúc này, Nguyệt Ảnh rốt cục hạ quyết tâm, yên ắng đánh mắt ra hiệu với mấy tên trưởng lão, sau đó vô thanh vô tức trượt đi. Mặc dù đi vô thanh vô tức, song vẫn bị mấy tên thủ lĩnh còn lại phát hiện. Bọn hắn ngấm ngầm mắng to, trong lòng lại không một chút ngập ngừng, cùng lúc giật lui, đồng thời hạ lệnh triệt thoái. - Khốn khiếp! Thần Thi đã bay tới cuốn lấy Ngao Hổ, Ngao Hổ không cách nào thoát đi. Hắn phát hiện bọn Nguyệt Ảnh chạy trốn, lập tức phẫn nộ chửi ầm lên, cự phủ trong tay bổ ra như thiểm điện, ý đồ bức lui Thần Thi để tiện cho việc đào tẩu. Ầm! Hắn dùng ra thần thông cường đại nhất, rốt cục bức lui Thần Thi ra xa trăm trượng, chính hắn cũng thổ huyết bay ngược. Trong lòng không khỏi thở phào một hơi, đang định quay lưng đào tẩu... - Còn muốn trốn? Đầu bên kia, Lục Ly lại đánh chết mấy trăm võ giả, bằng vào Linh Ẩn Chiến Giáp ngạnh kháng hơn mười đạo công kích từ xa, cười lạnh nhìn sang Ngao Hổ, Đồ Ma chiến đao trong tay đột nhiên bổ tới.
Chương 1955 Điện chủ uy vũ
Xuy xuy! Ly Long trên Đồ Ma chiến đao sáng lên lấp lánh, một đạo hàn khí tán ra, rất nhanh liền đuổi kịp Ngao Hổ. Chiến lực Ngao Hổ không sai, không hề bị băng phong, chỉ là tốc độ giảm mạnh, toàn thân căng cứng. Ầm! Thần Thi đuổi theo, lần này thiết quyết vàng rực hung hăng nện lên đầu Ngao Hổ, Ngao Hổ vốn định dùng cự phủ ngăn cản. Nhưng thân thể bị hàn khí đông kết, hành động trì hoãn, tốc độ phản ứng giảm mạnh, bởi thế ứng đối chậm mất một nhịp. Oanh! Cả người Ngao Hổ bị nện bay, miệng không ngừng cuồng phún máu tươi, chẳng qua nhục thân hắn quả thật rất cường hãn, chiến giáp cũng là Thần khí thượng phẩm, nên không đến nỗi cứ thế chết đi. Oanh! Thần Thi nhảy lên cao, thân hình giữa không trung khẽ đảo, nắm tay sáng lên kim quang chói mắt, lần nữa hung hăng nện lên đầu Ngao Hổ. Oanh! Ngao Hổ trùng trùng nện xuống đất, lần này hắn đã không thể may mắn tránh khỏi cái chết. Chiến giáp bay lên lơ lửng, không gian giới chỉ cũng tự động thoát ly, đầu và thân thể đều nổ tung, chết đến không thể chết thêm. - Trốn mau... Sơn chủ Hổ Lang Sơn đều bị oanh sát, trận này còn đánh thế nào được nữa? Vô số người gào thét điên cuồng bỏ trốn, chẳng qua vẫn có không ít người lưu lại, quỳ trên mặt đất, giơ cao binh khí trong tay. - Ách? Lục Ly quét nhìn đám người quỳ trên đất kia, không khỏi nghi hoặc, những người này không trốn, chẳng lẽ không sợ bị oanh giết? Thật ra Lục Ly không hiểu, đây là quy củ tại U Yến chi địa, quỳ xuống giơ lên binh khí chính là đại biểu cho đầu hàng thần phục. Mỗi giây mỗi phút ở U Yến chi địa đều có thế lực hoặc cường giả đang khai chiến, mỗi ngày lại có không ít thế lực bị tiêu diệt. Thế lực tan vỡ, võ giả sống sót phải thế nào? Hoặc là làm độc hành hiệp, hoặc là gia nhập các thế lực còn lại. Sở dĩ sau khi thế lực bị diệt vong, rất nhiều võ giả để tránh bị giết liền lập tức đầu hàng, gia nhập thế lực đối địch, đợi ở trong đó một hai năm liền có thể hoàn toàn hòa nhập. Lục Ly cũng không có ý đi giết những người đang quỳ này, hắn cấp tốc đuổi theo truy sát, chuẩn bị đánh chó rớt nước, mang đến cho sáu đại thế lực một bài học đau đớn thảm liệt. Tê tê! Lúc này, trên Côn Luân Sơn, rất nhiều người vẫn còn đang mê hồ, từ lúc Lục Ly xông tới, cho đến sơn chủ Hổ Lang Sơn bị giết kỳ thật chỉ mấy chục giây. Mặc dù rất nhiều võ giả Đồ Thần Điện có tín nhiệm cuồng nhiệt với Lục Ly, song bọn họ vẫn bị sự hung tàn của Lục Ly dọa sợ, khẽ vung tay lên liền khiến mấy trăm Thần Linh bị xoắn thành thịt vụn, như thế sao không kinh hãi cho được? - Điện chủ uy vũ! Chứng kiến cảnh Lục Ly một thân một mình đuổi gần vạn người tháo chạy như vịt, dưới Côn Luân Sơn còn có hơn ngàn người quỳ xuống đầu hàng, tất cả võ giả Đồ Thần Điện đều hưng phấn không thôi, miệng không ngừng kêu gào hò hét. - Trần trưởng lão! Triệu Hỉ lại rất bình tĩnh, hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói: - Ngươi lập tức dẫn theo mấy trăm người truyền tống đi ra, khống chế lại hơn ngàn người quỳ dưới kia. Vừa khéo Đồ Thần Điện đang cần bổ sung võ giả, đoạn thời gian trước chết mất hai ngàn người, nếu có thể thu nạp hơn ngàn người này, Đồ Thần Điện sẽ càng thêm cường đại. Trần Nhạc vội vàng dẫn theo năm trăm võ giả Chiến Đường truyền tống đi long mạch, sau đó lại từ long mạch đi ra, tước vũ khí chiến giáp của hơn ngàn người kia. Hơn phân nửa trong ngàn người này là võ giả Hổ Lang Sơn, Ngao Hổ chết rồi, bằng với Hổ Lang Sơn cũng diệt vong. Đám người này cũng quyết tâm đi theo Lục Ly lăn lộn, bởi thế không ai phản kháng, ngoan ngoãn nộp lên chiến giáp và Thần binh. Côn Luân Sơn có thần trận cường đại, sáu đại thế lực liên thủ đều không hạ được, điện chủ Đồ Thần Điện lại mạnh đến biến thái, đi theo thủ lĩnh như thế mới càng có tương lai. Trần Nhạc còn sai người bắt đầu quét dọn chiến trường, thu lại chiến lợi phẩm, chờ đợi Lục Ly xử lý. Dưới núi, nơi trước kia bố trí huyễn trận sát trận còn có mấy ngàn xác chết, những chân cụt tay đứt cũng phải thu thập một phen. Trần Nhạc không dám dẫn người truy sát, chỉ phái ra vài nhóm nhỏ tản ra thăm dò tin tức. Lục Ly không hạ lệnh truy sát, bọn hắn không dám tự tiện chủ trương, vạn nhất bị mai phục, như vậy hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục ngồi ở cái ghế trưởng lão này. Đợi chừng nửa canh giờ, Lục Ly mới quay trở lại, Đồ Ma chiến đao đã được cất đi, cứ vậy nhàn nhã rảo bước đi về. Tựa hồ không phải mới vừa đuổi theo truy sát đại quân, mà chỉ ra ngoài tản bộ một vòng. - Cung nghênh điện chủ! Năm trăm người dưới núi đồng loạt khuỵu gối quỳ xuống, trên mặt hiện đầy vẻ cuồng nhiệt và sùng bái. - Đứng lên đi! Lục Ly nhàn nhạt khoát tay, liếc nhìn toàn trường một lượt, khẽ gật đầu nói: - Trần Nhạc làm không sai! Thi thể quanh bốn phía đã được dọn đi, xác chết trong sát trận cũng được thanh trừ, nhìn không còn khó coi như trước. Trần Nhạc thần sắc cung kính đi tới nói: - Điện chủ, chiến trường đã quét dọn sạch sẽ, tất cả không gian giới chỉ, chiến giáp và Thần binh đều được cất kỹ, quay đầu sẽ nộp lên cho ngài. - Không cần! Lục Ly khoát tay nói: - Giao cho Nội Vụ Đường, đúng rồi, vừa nãy lúc ta truy sát, đã giết chừng bốn năm ngàn người, có một ít không gian giới chỉ không bị xoắn nát, ngươi phái người đi thu dọn một phen. - Bốn năm ngàn người? Đám người Trần Nhạc không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, Lục Ly chỉ truy sát chừng nửa canh giờ, lại đã giết bốn năm ngàn người, thế chẳng phải chỉ cần nửa canh giờ liền diệt đi một thế lực trung phẩm? Vừa rồi Lục Ly phóng thích ra thần thông không gian mới cảm ngộ được hôm qua, trong tiểu thế giới dưới long mạch hắn giành được được bước đột phá rất lớn, thậm chí nếu không phải vì vướng bận chuyện này, hắn đã sớm cảm ngộ. Thực tế chứng minh, phương hướng của Lục Ly là chính xác, uy lực sát chiêu này rất lớn, mấy trăm người chỉ cần một chiêu liền có thể xử lý. Mặc dù cự ly tán đi chưa đủ xa, tốc độ phóng thích hơi chậm chút, rất nhiều chỗ còn chưa đạt tới yêu cầu trong lòng Lục Ly. Chẳng qua không sao cả, lần này ra tay đã chứng minh con đường hắn đi là đúng, quay đầu tiếp tục tham ngộ, uy lực nhất định sẽ có thể đề thăng, đến lúc đó phỏng chừng Đại Năng Thần Giới đều có thể nhẹ nhàng giảo sát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom