• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (8 Viewers)

  • Chương 1776-1780

Chương 1776 Thần Lôi Dẫn
- Ồ? Lục Ly nhìn thấy quả cầu hình bầu dục trong tay Đan tiểu thư thì trong mắt lộ ra một chút ngạc nhiên nghi ngờ, đây không phải là Thần Khí hôm đó Cổ trưởng lão luyện chế thất bại sao? Đan tiểu thư cũng có? - Cô nãi nãi của ta, nhanh thu vào! Đám người Long Vân Hải nhìn thấy Đan tiểu thư cầm Thiên Lôi Dẫn thì tái mặt, đám người Dương Duệ ở bên dưới thì nhanh chóng né sang bên cạnh. Long Vân Hải vẻ mặt sốt ruột nói: - Muội đừng dùng lung tung thứ này, cấp bậc đại năng Thần Giới cũng có thể bị đánh chết. Một khi dẫn động thần lôi, tất cả chúng ta đều sẽ biến thành tro tàn. - Xem bộ dạng của ngươi kìa! Đan tiểu thư cất vào quả cầu hình trứng, bâng quơ nói: - Ta không phải ngớ ngẩn, không có kẻ địch thì dẫn động nó làm gì? Ta từng dùng Thiên Lôi Dẫn, phạm vi bao phủ chỉ có một dặm thì chúng ta sẽ không sao. - Thứ này tốt nhất đừng tùy tiện dùng. Long Vân Hải thở hắt ra, miễn cưỡng cười nói: - Đan muội dễ thương của ta, bây giờ chúng ta xuống dưới trốn đi được không? Bên kia đang đại chiến, muội đi qua chắc chắn sẽ bị chư vị trưởng lão răn dạy. - Được rồi! Đan tiểu thư chu môi. Giang Liên Tuyết ở bên cạnh thu vào hư không thú. Long Vân Hải bên kia cũng thu về hư không thú, một đám người bay xuống dưới. Xuống dưới rồi, đám người Đan tiểu thư tự nhiên cũng thu độc giác thú vào, phỏng chừng bọn họ có Thần Khí không gian. Thân là các tiểu thư đứng đầu Thần Khí Các, chắc có nhiều Thần Khí đến mức dùng không hết. Mọi người núp vào khu rừng rậm bên dưới, Lục Ly cách bọn họ không xa, chỉ mười mấy dặm đường. Chiến đấu sâu trong sơn mạch còn chưa ngừng, Lục Ly không dám đi qua tra xét. - Ta núp ở đâu bây giờ? Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, quyết định núp gần chỗ nhóm người Đan tiểu thư. Không phải Lục Ly say mê nhan sắc của nhóm người Đan tiểu thư, mà là xung quanh bọn họ dễ ẩn núp hơn. Một khi có kẻ địch tới gần thì sẽ chú ý nhóm người Đan tiểu thư, Long Vân Hải trước, Lục Ly có thể lập tức chạy trốn. Lục Ly vốn định lẻn vào sâu trong sơn mạch, núp gần chỗ các trưởng lão, dù sao đi theo một đám trưởng lão sẽ lão an toàn rất nhiều. Bây giờ trong đó có đánh nhau, hắn tự nhiên không thể nào đi qua đó chịu chết, ở gần đám người Đan tiểu thư an toàn hơn. Lục Ly lén lút lại gần, không làm ra một chút tiếng động, đi vào trong rừng rậm, hắn tìm được một cống ngầm, rồi lấy Thiên Tà Châu ra, đi vào trong, Thiên Tà Châu rơi xuống đáy cống ngầm. - Hy vọng Lăng Vạn Kiếm không tự mình đến. Lục Ly âm thầm suy xét, chỉ cần không phải Lăng Vạn Kiếm tự mình đến thì hẳn là sẽ không xảy ra chuyện lớn, bởi vì xung quanh đều là người của Thần Khí Các, đại năng Thần Giới bình thường chắc chắn sẽ không gây sự. - Cũng không đúng, nếu Lăng Vạn Kiếm dám tự mình xuất động, một khi bị người phát hiện, không chỉ mình Lăng Vạn Kiếm, Lăng Tiêu Các cũng sẽ gặp rắc rối lớn. Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, không biết kẻ địch sẽ có chiêu hay ho gì, hoặc là hắn suy nghĩ nhiều? Kẻ địch không phải nhằm vào hắn? Lục Ly đột nhiên truyền âm Huyết Linh Nhi: - Huyết Linh Nhi, xúc tu của ngươi có thể vươn dài ra bao nhiêu? Có thể vươn ra bao nhiêu xúc tu? Huyết Linh Nhi suy nghĩ một hồi truyền âm nói: - Nguyên khí của ta đã khôi phục, có thể vươn ra mấy trăm cây xúc tu, dài nhất hẳn là có thể vươn ra mười dặm. - Vậy tốt, ngươi cho xúc tu cắm xuống đất, sâu nghìn trượng tính từ mặt đất, rồi tách rời các xúc tu ra, cảm ứng dao động của mặt đất xung quanh! Lục Ly ra lệnh, hắn mơ hồ có loại cảm giác, nếu kẻ địch tiềm hành thì rất có thể sẽ từ lòng đất. Bởi vì bên trên nhiều nơi đều có đệ tử của Thần Khí Các, sơ sẩy sẽ bị phát hiện. Huyết Linh Nhi lặng lẽ vươn xúc tu ra khỏi Thiên Tà Châu, bởi vì là hư ảnh nên không phát ra tiếng động. Lục Ly cách chỗ nhóm Đan tiểu thư hai, ba dặm xa, người bên kia hẳn là sẽ không chú ý bên này. Xúc tu vươn dài xuống nghìn trượng rồi tách thành những xúc tu nhỏ lan tràn bốn phương tám hướng. Xúc tu là hư ảnh, cho nên không làm mặt đất nhô lên. Lục Ly yên lặng chờ đợi, sâu trong sơn mạch vẫn văng vẳng tiếng nổ, mơ hồ còn có từng đợt tiếng quát giận dữ, Lục Ly trong lòng trở nên thấp thỏm. Lục Ly cảm ứng hơi thở của đám người Cổ trưởng lão đều rất mạnh, trong đám trưởng lão này phỏng chừng có nhiều vị là đại năng Thần Giới, nhưng một đám đại năng Thần Giới cũng không thể dễ dàng trấn áp, xem ra kẻ địch rất mạnh, hoặc là số lượng rất nhiều? - Chủ nhân, có người đi tới, quả nhiên là từ lòng đất, hơn nữa khá nhiều, ít nhất có mười người. Ta không dám tra xét kỹ, nếu không thì sẽ bị bọn họ phát hiện. Một lát sau, trong đầu Lục Ly vang lên một lời truyền âm. Lục Ly lập tức khiến Huyết Tiên Đằng thu hồi về, hắn ra khỏi Thiên Tà Châu, lén tới gần chỗ Đan tiểu thư. Mười kẻ địch? Mặc kệ số lượng nhiều hơn, chỉ cần không xuất hiện cấp bậc đại năng Thần Giới thì hẳn là không thể phát hiện ra chiến giáp Linh Ẩn, vậy thì hắn an toàn. Đám người Đan tiểu thư giấu trong rừng cây, nhưng mấy vị tiểu thư không lộ vẻ mặt căng thẳng chút nào, xem ra là loại người không sợ trời không sợ đất. Phỏng chừng đều không có kinh nghiệm chiến đấu, cho rằng với thân phận của bọn họ thì không ai dám động vào. Đám người Long Vân Hải cảnh giác hơn nhóm Đan tiểu thư, bọn họ cẩn thận dè dặt tra xét bốn phía, nhưng không có người để ý lòng đất. Lục Ly ngừng lại khi cách bọn họ nghìn thước, thần niệm của hắn lặng lẽ tìm kiếm dưới đất, rất nhanh cảm ứng được trong lòng đất có dao động nhẹ, nếu không phải Huyết Linh Nhi nhắc nhở phỏng chừng hắn đều sẽ không để ý. Dao động càng lúc càng gần, thuật tiềm hành của mười kẻ địch kia có vẻ như rất mạnh, đám người Long Vân Hải không hề hay biết. Vèo! Lục Ly suy nghĩ một hồi, lấy ra một mảnh lá cây màu đỏ ném qua bên kia, tuy rằng chỉ là một mảnh lá cây, Lục Ly tùy tay ném dẫn tới tiếng rít không khí khe khẽ. - Có tình huống!
Chương 1777 Vô Đồng Hầu Hài
Đám người Long Vân Hải lập tức cảnh giác, nhóm Đan tiểu thư bị hấp dẫn quét thần niệm qua bên đó, phát hiện một chiếc lá màu đỏ xé gió bay tới, nhưng không tra xét ra kẻ địch nào, mọi người trong mắt đều lộ ra mờ mịt. Nhưng mọi người đều khiến chiến giáp hiện ra. Lục Ly lặng lẽ cảm ứng một chút, âm thầm chắt lưỡi, Thần Khí Các quả nhiên giàu mà sang, toàn là Thần Khí chiến giáp siêu phẩm. Bùm bùm bùm! Lúc này mặt đất đột nhiên nổ tung, mười bóng đen lao nhanh ra. Lục Ly lén quét mắt qua, thấy là mười người lùn, vóc dáng rất nhỏ, như con nít. - Không phải loài người thuần chủng, không có đồng tử! Lục Ly nhìn thoáng qua mắt của một người, phát hiện con ngươi trắng phau, không có đồng tử, thoạt trông cực kỳ dọa người. Mười người lùn đều cầm cây chùy phát ra ánh sáng màu u lam, mỗi người lùn nhắm vào một người, đột nhiên đâm tới. - Vô Đồng Hầu Hài! Long Vân Hải giật mình kêu lên một tiếng, bỗng ném quả cầu lên cao, tay cầm trường đao bỗng chém về phía một người. Bùm bùm bùm! Đám người Đan tiểu thư, Giang Liên Tuyết đều bị đánh bay ra ngoài. Trừ Long Vân Hải né thoát, những người khác đều bị đánh bay. Nhưng mọi người không bị tổn thương quá lớn, tất cả mặc thần giáp siêu phẩm, muốn bị tổn hại nặng cũng khó. Bùm! Long Vân Hải ném ra quả cầu nổ tung trong không trung, phương xa vang lên tiếng hét to, tiếp đó Lục Ly nghe thấy Điền trưởng lão rống to: - Vô Đồng Hầu Hài, các ngươi dám giết đệ tử của chúng ta thì về sau nhất định sẽ tập hợp đại quân diệt sạch cả bộ tộc của các ngươi! Vô Đồng Hầu Hài rất nổi tiếng ở phương nam Thần Giới, chẳng qua Lục Ly mới đi vào Thần Giới không lâu nên không biết. Bộ tộc này là thích khách bẩm sinh, cũng chuyên môn làm thích khách. Bộ tộc này không xuất hiện ở bên ngoài, một khi xuất hiện là lúc nhận nhiệm vụ, đi ra ám sát. Tức là nơi Vô Đồng Hầu Hài xuất hiện thường kèm theo ám sát, lúc người nhìn thấy bộ tộc này, hoặc là bọn họ đến ám sát ngươi, hoặc là ám sát người ở gần đó. Lúc bình thường bọn họ không bao giờ xuất hiện ở bên ngoài, ngươi cũng không thể nào đi đến nơi tộc quần đó cư trụ. Vô Đồng Hầu Hài xuất hiện ở phương nam Thần Giới ít nhất đã trăm vạn năm, không biết bao nhiêu người bị bọn họ ám sát, không biết bao nhiêu cường giả muốn tìm được bộ tộc này, nhưng không ai có thể phát hiện nơi tộc quần ở. Bộ tộc này đều có phân bộ trong các thành lớn, một thành bảo nho nhỏ không có một bóng người, ngươi bỏ tư liệu người muốn ám sát vào, nộp đủ Thần Nguyên, khi Vô Đồng Hầu Hài nhận đơn hàng thì sẽ hành động, nếu không ám sát thành công, bọn họ sẽ trả lại Thần Nguyên gấp đôi. Nếu Lục Ly biết thân phận của Vô Đồng Hầu Hài, chắc chắn sẽ lập tức phán định đám thích khách này không phải đến vì người của Thần Khí Các, mà là... tìm hắn. Thần Khí Các thường ít khi gây chú ý, vạn năm gần đây không kết thù không chết không ngừng với thế lực khác. Mời Vô Đồng Hầu Hài, mạo hiểm đắc tội Thần Khí Các thì chắc chắn bỏ ra số tiền rất lớn, cho nên ra tay nhất định là thế lực lớn. Thế lực lớn ra tay nhất thường sẽ có băn khoăn, dù sao sẽ đắc tội Thần Khí Các, cho nên bình thường đều vì có thù không chết không ngừng. Lục Ly đánh chết Lăng Phi Độ, đây là thù không đội trời chung. Mời Vô Đồng Hầu Hài ra tay, dù tất cả Vô Đồng Hầu Hài bị bắt cũng sẽ không khai ra bàn tay đen sau màn. Điểm này trăm vạn năm qua đã nghiệm chứng, nếu bàn tay đen sau màn là Lăng Vạn Kiếm thì hắn chẳng lo bị lộ ra. Bùm bùm bùm! Đám người Đan tiểu thư, Long Vân Hải bị đánh bay, tuy nhóm Đan tiểu thư không bị đâm chết, nhưng đều bị thương. Tất cả bị dọa, cuống cuồng chạy tứ tán, không dám ở lại tại chỗ. Đan tiểu thư mang theo mấy tiểu thư lao vào sâu trong sơn mạch, bên kia có trưởng lão lại đây cứu viện. - Đi! Lục Ly không dám ở đây lâu, lỡ như dưới đất lại toát ra một đám Vô Đồng Hầu Hài thì sao? Đầu có của hắn xoay chuyển nhanh, ngẫm lại đám Vô Đồng Hầu Hài kia chui ra từ sâu trong sơn mạch, hắn ngẫm nghĩ, lao về phía ngoài sơn mạch. Lục Ly di chuyển không có một chút tiếng gió, không gây chú ý lướt trong khe núi, rất nhanh rời khỏi ngoài rìa núi lớn. Lúc trong núi lớn, Lục Ly có cảm giác hơi nguy hiểm, bên trong có quá nhiều Vô Đồng Hầu Hài, hắn không dám ở lại bên trong. Rời xa núi lớn cỡ nghìn dặm, Lục Ly chọn một hang núi nhỏ nấp vào, hắn định chờ chiến đấu qua đi mới tìm nhóm người Cổ trưởng lão. Bùm! Vào thời khắc này, Lục Ly đột nhiên cảm giác mặt đất rung mạnh, tiếp theo đất đai nổ tung, một Vô Đồng Hầu Hài bay vọt ra, đột nhiên đâm về phía hắn. - Vô Đồng Hầu Hài này rất mạnh, hẳn là sắp đến cấp bậc đại năng Thần Giới. Trong đầu Lục Ly hiện ra nguy cơ trí mạng, cảm giác nguy hiểm này trước giờ chưa từng có. Người này hơi thở quá khủng bố, hắn muốn tránh né nhưng phát hiện thân thể di chuyển chậm chạp, bị hơi thở của người này trấn áp. Bùm! Người Lục Ly bị cái chùy đập mạnh, hắn cảm giác như bị núi to đụng vào, dù mặc chiến giáp Thần Khí siêu phẩm nhưng hắn cảm giác xương sống lưng bị chấn gãy nhiều khúc, ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, thân thể bị đánh bay ra. Xoẹt! Thân thể Vô Đồng Hầu Hài tựa như tia chớp đuổi theo, đâm mạnh vào đầu Lục Ly, trong con ngươi không có đồng tử lóe tia sáng lạnh, Lục Ly bị nhìn toàn thân lạnh lẽo. - Mục tiêu của kẻ địch là ta! Lục Ly đến giờ phút này rốt cuộc đã hiểu, vừa rồi công kích đám người Đan tiểu thư thật ra là hấp dẫn các trưởng lão chú ý, Vô Đồng Hầu Hài tấn công nhóm Đan tiểu thư, Long Vân Hải không mạnh, còn người này ít nhất mạnh gấp mười lần. Oong! Thiên Tà Châu lóe tia sáng, Thần Thi xuất hiện. Thần Thi không công kích Vô Đồng Hầu Hài, ngược lại ôm Lục Ly vào ngực, dùng sau lưng chắn công kích của Vô Đồng Hầu Hài. Keng keng! Chùy giã mạnh vào lưng Thần Thi phát ra tiếng vang nặng nề, bắn ra tia lửa. Phòng ngự của Thần Thi không yếu hơn Thần Khí siêu phẩm, cơ hồ không thể nào phá vỡ phòng ngự của Thần
Chương 1778 Vô Đồng Hầu Hài
Vô Đồng Hầu Hài di chuyển nhanh như tia chớp, Lục Ly còn chưa phản ứng lại, ngực đã bị đâm mạnh, hắn cảm giác như bị sức mạnh như núi cao đụng vào. Từng khúc xương lồng ngực bị chấn nát, ngũ tạng lục phủ đã bị hoàn toàn đánh nát, miệng ọc ra máu tươi, vào thời khắc này, hắn thậm chí đều nghe thấy mùi tử vong. Vô Đồng Hầu Hài này không phát ra thần thông thần thuật chân ý cường đại, chỉ dựa vào tốc độ và lực lượng biến thái đã làm Lục Ly tuyệt vọng, nếu hắn không nghĩ ra biện pháp, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị tươi sống chấn sát. Oong! Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly lóe sáng, hắn đi vào hạt châu. Thần Thi một tay bắt lấy Thiên Tà Châu, nắm đấm sắt khác đấm mạnh về phía Vô Đồng Hầu Hài. Cùng lúc đó, Lục Ly bóp nát ngọc phù của Cổ trưởng lão, hắn muốn kéo dài thời gian. Thiên Tà Châu bị Thần Thi nắm lấy, chắc trong khoảng thời gian sẽ không bị phá vỡ? Chỉ cần chờ Cổ trưởng lão đến đây thì sẽ an toàn. Hắn suy nghĩ nhiều... Chùy của Vô Đồng Hầu Hài va chạm với Thần Thi, tay kia bỗng chặt xuống cánh tay Thần Thi, không biết Vô Đồng Hầu Hài vận dụng thần thuật gì mà cánh tay của Thần Thi không tự chủ được rung lên, Thiên Tà Châu bị ném bay ra. Bùm! Vô Đồng Hầu Hài va chạm mạnh với Thần Thi, Thần Thi bị đánh bay, Vô Đồng Hầu Hài xoay người bay về phía Thiên Tà Châu, nhanh như tia chớp liên tục đâm mấy chục lần vào hạt châu. - Mợ nó! Năng lượng của Thiên Tà Châu tiêu hao nhanh quá! Lục Ly cảm ứng một chút năng lượng của Thiên Tà Châu, âm thầm chắt lưỡi, hắn biết nhất định phải làm ra phản kích, nếu không thì Thiên Tà Châu lập tức sẽ bị phá vỡ. Trong tay hắn xuất hiện một viên Huyết Viêm Tinh, truyền tống Chiến Thần Khô Lâu lại đây. Đây là viên Huyết Viêm Tinh cuối cùng của hắn, vô cùng quý giá, giờ phút này không còn cách nào khác, phải dùng nó. Oong! Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh, tiếp đó Chiến Thần Khô Lâu xuất hiện ở bên ngoài, toàn thân nó tỏa ánh sáng đen chói lòa, đôi tay xương bỗng chộp về phía Vô Đồng Hầu Hài. - A? Vô Đồng Hầu Hài đang tấn công Thiên Tà Châu mãnh liệt, phát hiện một bộ xương đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hơi thở vô cùng khủng bố, tim hắn giật thót, huơ chùy chém mạnh về phía bàn tay xương duỗi qua. Chát! Tia lửa sáng lên, bàn tay xương của Chiến Thần Khô Lâu không chút sứt mẻ, ngược lại bàn tay xương chộp lấy cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài, xoắn nát nguyên cánh tay. - Ui ui! Thấy bàn tay xương không ngừng xoay, cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài liên tiếp vỡ vụn, hắn hút ngụm khí lạnh, thân thể tựa như tia chớp lui về phía sau. Hắn cảm giác được nguy cơ trí mạng, nếu không lùi thì sẽ bị Chiến Thần Khô Lâu nghiền nát. Lục Ly hiện ra, lập tức thu Thần Thi vào, thu lại Chiến Thần Khô Lâu không nhúc nhích nữa, thu luôn Thiên Tà Châu vào. Lục Ly làm hành động như vậy rất nguy hiểm, nếu Vô Đồng Hầu Hài quay về thì hắn sẽ dễ dàng bị chấn sát. - Ôi! Phương xa vọng lại tiếng hét, sau đó một thần niệm quen thuộc quét đến, là thần niệm của Cổ trưởng lão. Lục Ly mừng thầm Cổ trưởng lão đi ra kịp lúc, nếu không thì Thần Thi và Chiến Thần Khô Lâu sẽ bị lộ. - Còn muốn trốn? Cổ trưởng lão rất nhanh khóa chặt Vô Đồng Hầu Hài chạy trốn đi xa, trong mắt lóe tia sáng kiên quyết, một quả cầu hình trứng hiện ra trong tay, ném về phía đó. - Thiên Lôi Dẫn? Khóe môi Lục Ly co giật, lùi nhanh như con tấn long, nghe nói thứ này có thể đánh chết cả cấp bậc đại năng Thần Giới. Xoẹt xoẹt xoẹt! Quả cầu hình trứng rực rỡ sáng lên ánh sáng bảy màu, bên trong mơ hồ có vô số khí lưu chuyển động, va chạm, lượn lờ. Hình tròn này không bộc phát ra hơi thở quá khủng bố, nhưng càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt. Ầm ầm ầm! Trên chín tầng trời nổ vang tiếng sấm. Lục Ly vừa lùi nhanh vừa nhìn lên trời cao, hắn nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sợ hãi tột độ. Sét giăng đầy chín tầng trời, còn là lôi đình bảy sắc, từng đợt lôi điện thô cỡ hình người gầm rống đánh xuống, đuổi theo quả cầu hình trứng. Ầm ầm ầm! Lôi điện đánh mạnh xuống, chớp mắt bao phủ không gian phạm vi một dặm quanh quả cầu hình trứng. Có mấy trăm lôi điện bảy màu đánh xuống, tất cả hoa cỏ cây cối trong phạm vi một dặm đều nháy mắt bị đánh thành vụn, biến thành cục than. Lục Ly đã lui ra vài dặm xa, nhưng khi lôi điện đánh xuống vẫn làm hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nằm sấp dưới đất. Thần lôi bảy sắc đánh xuống mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa. Hơi thở đó khiến sâu trong linh hồn Lục Ly dâng lên nỗi hoảng loạn, Lục Ly cảm giác cho dù hắn có sức chiến đấu mạnh hơn nữa gấp mười lần, trăm lần, một khi bị thần lôi bao phủ, hắn cũng bị tan xương nát thịt, không chừa một mẩu vụn. Giống như... Vô Đồng Hầu Hài kia! Vô Đồng Hầu Hài kia vốn định chui xuống đất tránh né, nhưng lôi điện đánh xuống, thân thể của hắn bị trấn áp, hai chân mềm nhũn không thể nhúc nhích, cuối cùng bị vài lôi điện đánh xuống, thân thể biến thành cặn bã, xương cốt đều không còn lại. - Khủng bố! Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện bên kia một mảnh trụi lủi, vốn có một ít cỏ dại cùng cây cối, giờ phút này bên kia trừ một mảnh cháy đen ra chẳng còn gì. - Ngươi không sao chứ? Cổ trưởng lão lao đến, đứng gần Lục Ly, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày hỏi: - Chẳng phải ta bảo ngươi ở yên bên kia ngốc sao? Tại sao chạy đến nơi này? Lục Ly lau máu bên khóe môi, giải thích: - Bên kia xuất hiện rất nhiều người lùn, ta bị người lùn này truy sát, chạy trốn tới bên này, đa tạ trưởng lão cứu giúp! - Bị truy sát? Cổ trưởng lão nhướng mày, có chút ngạc nhiên nghi ngờ hỏi nói: - Ngươi bị Vô Đồng Hầu Hài này truy sát nghìn dặm không chết? Dường như cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài kia bị xoắn nát? Là ngươi làm? - A? Tim Lục Ly rớt nhịp, hắn phát hiện khoác lác hơi lố. Sức chiến đấu của Vô Đồng Hầu Hài kia rất mạnh, Cổ trưởng lão không thể nào không nhìn ra. Không nói Vô Đồng Hầu Hài kia sánh bằng đại năng Thần Giới, nhưng ít nhất mạnh hơn Thượng bảng Thần Linh. Lục Ly bị Vô Đồng Hầu Hài này truy sát nghìn dặm không chết? Còn phế cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài? Việc này chứng minh sức chiến đấu của Lục Ly mạnh hơn Thượng bảng Thần Linh bình thường.
Chương 1779 Thủ đoạn nhỏ
Lục Ly mới hơn ba mươi tuổi, phi thăng không bao lâu, lại có thể sở hữu sức chiến đấu sánh bằng Thượng bảng Thần Linh? Hỏi sao Cổ trưởng lão không ngạc nhiên nghi ngờ? Lục Ly đầu óc chuyển động nhanh, hắn biết rất nhiều chuyện e rằng không cách nào giải thích, Vô Đồng Hầu Hài kia thực lực mạnh như vậy, không thể giải thích tại sao cánh tay của hắn bị xoắn nát. Lục Ly chỉ có thể cắn răng nói: - Thưa trưởng lão, ta có một ít thủ đoạn nhỏ tự bảo vệ mình, may mắn tổn thương hắn. Đương nhiên... nếu không phải trưởng lão kịp thời đuổi tới, chắc chắn ta đã chết rồi. - Ồ? Mắt Cổ trưởng lão lóe tia sáng, rất là ngoài ý muốn, không ngờ rằng Lục Ly có sức chiến đấu mạnh như vậy? Cổ trưởng lão quét mắt qua chiến giáp bao bọc ngoài người Lục Ly, nhẹ gật đầu nói: - Chiến giáp trên người của ngươi không tệ, khá tốt trong Thần Khí siêu phẩm. Ầm ầm! Phía đông truyền đến tiếng nổ, Cổ trưởng lão suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Ngươi đi vào không gian Thần Khí của ta đi, phải rồi, Thiên Huyễn Hàn đâu? - Ở bên kia! Lục Ly chỉ hướng một phương hướng, Cổ trưởng lão lấy ra Thần Khí có bề ngoài như bảo tháp, lóe ánh sáng thu Lục Ly vào. Lục Ly phát hiện ánh sáng chợt lóe, đã đến một tòa đại điện trống rỗng, góc đại điện đặt mấy giá sách, bày mấy trăm cuốn sách. Lục Ly không dám đi lung tung, ngồi khoanh chân trong góc đại điện, lấy dược chữa thương ra nuốt vào. Oong! Giây lát sau, không gian hơi dao động Thiên Huyễn Hàn bị thu tiến vào, nhìn thấy Lục Ly toàn thân đẫm máu, vội vàng quan tâm hỏi thăm: - Ly ca bị sao vậy? Đám người Đan tiểu thư ra tay hả? - Không phải! Lục Ly lắc đầu nói: - Là một thích khách người lùn, trong mắt không có đồng tử, tốc độ và lực lượng rất là dọa người, nếu không có trưởng lão giúp đỡ thì ta đã chết rồi. - Không có đồng tử? Người lùn! Thiên Huyễn Hàn thay đổi sắc mặt nói: - Không ngờ là Vô Đồng Hầu Hài, Thần Khí Các đã đắc tội thế lực nào? Mời được Vô Đồng Hầu Hài ra tay với Thần Khí Các sẽ phải trả giá rất đắt tiền, không có vài chục ức Thần Nguyên e rằng không mời được. - Vài chục ức? Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, hắn hỏi kỹ về Vô Đồng Hầu Hài, trong lòng cực kỳ xác định: Chắc là Lăng Vạn Kiếm làm, nếu không thì người bình thường không bỏ vốn lớn như vậy, lần này mục tiêu của Vô Đồng Hầu Hài hẳn là hắn. - Thật may mắn! Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn ở trong không gian Thần Khí của Cổ trưởng lão, dù bên ngoài có nhiều Vô Đồng Hầu Hài hơn nữa cũng không tổn thương được Lục Ly. Uy lực Thiên Lôi Dẫn của Cổ trưởng lão khiến người sợ hãi hùng. Oong! Lục Ly chữa thương giây lát, hắn phát hiện không gian lại dao động, sau đó bốn tiểu thư xinh đẹp bị truyền tống vào. - A? Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn thoáng qua, mắt sáng ngời. Bởi vì hai tiểu thư xinh đẹp đều rất là chật vật, áo trong rách bươm, chỉ còn lại giáp mềm che bên ngoài. Mấu chốt là giáp mềm chỉ che cặp ngực và mông, nhiều chỗ đều lộ ra ngoài. Đập vào mắt Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn là một mảnh da thịt trắng nõn. Giang Liên Tuyết là một trong các tiểu thư đó, áo của nàng bị chấn rách, có thể từ bên hông thấy một nửa cặp ngực cao vút, mặt trên dính vết máu, trông đặc biệt hấp dẫn người và kích thích. - Nhìn cái gì? Lại nhìn nữa sẽ móc mắt chó của các ngươi! Mặt Giang Liên Tuyết đỏ rực, lập tức nổi giận đùng đùng trừng hai người Lục Ly. Trong tay Đan tiểu thư xuất hiện một thanh trường kiếm, cũng lạnh như băng nhìn Lục Ly nói: - Quay người qua, nếu không móc mắt chó của các ngươi! Lục Ly cùng Thiên Huyễn Hàn nhìn nhau một cái, hai người bĩu môi xoay người sang chỗ khác ngồi xếp bằng. Bên kia, một tiểu thư không bị thương vội nói: - Liên Tuyết tỷ, Mộc Ngọc tỷ, hai tỷ mau ẩn chiến giáp vào trong người, ta chữa thương cho hai người rồi thay bộ đồ sạch sẽ. Mặt Giang Liên Tuyết càng đỏ hơn, liếc xéo Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, nói: - Không đổi... Đan tiểu thư hiểu e ngại của Giang Liên Tuyết, nàng tạm dừng rồi cầm trường kiếm đi tới sau lưng Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, chĩa kiếm vào đầu hai người, nói: - Liên Tuyết, ngươi cứ chữa thương thay quần áo, nếu không thì lát nữa sao các ngươi ra ngoài? Các ngươi yên tâm, nếu hai người này dám vươn ra thần niệm hoặc là nhìn lén, ta đánh chết bọn họ! Trên trán Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nổi gân xanh, bọn họ không ham nhìn trộm. Nhưng sau lưng có hai đại mỹ nhân cởi sạch đồ, cảnh tượng như vậy hơi bị hương diễm. - Được rồi! Giang Liên Tuyết và một vị tiểu thư khác suy nghĩ một hồi, cắn răng ẩn chiến giáp vào thân thể, toàn thân trần trụi trong không khí. Nhưng hai người phản ứng rất nhanh, lập tức lấy ra một ít y phục che lấp chỗ hiểm yếu. Nhưng mà! Vào thời khắc này, bên trong không gian đột nhiên hơi dao động, tiếp đó năm bóng người xuất hiện ở bên trong, đúng là nhóm người Long Vân Hải, Long Vấn Thiên. Nhóm Long Vân Hải, Long Vấn Thiên sau khi đi vào, vừa lúc đứng ở trước mặt nhóm Giang Liên Tuyết. Bọn họ nhìn nhau, tất cả con mắt trợn to, trong không gian vang hai tiếng hét chói tai. - A!!! Nghe tiếng hét chói tai, Lục Ly cùng Thiên Huyễn Hàn bản năng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Giang Liên Tuyết và hai vị tiểu thư nhảy cẫng lên. Hai thân thể mềm mại dính máu nhảy cẫng lên, bốn con thỏ trắng nhỏ bị máu nhuộm đỏ nảy lưng tưng trên không trung, hình ảnh này làm Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn ngẩn ngơ. - A! Long Vân Hải, mấy tên lưu manh thối này, giết các ngươi! Đan tiểu thư như con thỏ bị hù sợ xông lên, huơ kiếm từ trên cao chém xuống Long Vân Hải. Lục Ly phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu đi, đồng thời vươn tay kéo lại Thiên Huyễn Hàn. Thiên Huyễn Hàn tỉnh ngộ lại, quay đầu qua, đá lông nheo với Lục Ly, trong mắt đều là ý xấu xa. May mà nhóm Đan tiểu thư đều nhìn bên Long Vân Hải, không chú ý hai người Lục Ly. Bên kia, Long Vân Hải phản ứng lại, vội né qua một bên, hét to: - Đan muội đừng làm bậy, chúng ta mới vừa bị truyền tống tiến vào, chúng ta không cố ý! - Đúng đúng đúng! Long Vân Sơn gật đầu như gà con mổ thóc, mắt nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của Giang Liên Tuyết, xua tay nói: - Đan tiểu thư đừng xung động, chúng ta không thấy gì cả!
Chương 1780 Lợi hại, Ly ca
Lục Ly cùng Thiên Huyễn Hàn có chút câm nín nhìn nhau, thần niệm của họ lặng lẽ quét qua, có thể nhìn thấy Long Vân Sơn nhìn đăm đăm. Bùm! Đan tiểu thư thấy bộ dạng đó của Long Vân Sơn thì nổi giận, huơ trường kiếm chém mạnh vào vai Long Vân Sơn. Nhưng Long Vân Sơn mặc chiến giáp Thần Khí siêu phẩm, chỉ bị đánh bay, không có bị thương. Giang Liên Tuyết và một tiểu thư khác rốt cuộc phản ứng lại, hoảng loạn dùng quần áo che lấp chỗ hiểm trên người. Nhóm Long Vân Sơn không dám nhìn nữa. Long Vân Sơn bò dậy, xoay người chắp tay cầu xin Đan tiểu thư tha cho: - Đan tiểu thư đừng chém, chém nữa sẽ chết người. - Hừ! Đan tiểu thư lao nhanh đến, thu về trường kiếm, siết chặt nắm đấm nói: - Ẩn chiến giáp vào người, nếu không thì ta nhất định khiến ngươi hối hận! Long Vân Sơn vẻ mặt ủy khuất nhìn Đan tiểu thư, thấy nàng như một con sư tử nhỏ nổi giận, hắn u oán nhìn đám người Long Vân Hải, như vô thanh nói: Không phải một mình hắn xem, tại sao Đan tiểu thư trút giận lên hắn? Long Vân Hải vờ không thấy, những người khác cũng không thèm để ý Long Vân Sơn. Thái độ của bọn họ rõ ràng, thà đạo hữu chết chứ bần đạo không chết, Đan tiểu thư cần trút giận, Long Vân Sơn tự đụng vào họng súng, hắn không đi ra cho nàng trút giận thì chuyện này không bỏ qua được. - Được rồi. Long Vân Sơn mặt như đưa đám, đành phải ẩn chiến giáp vào người. Đan tiểu thư lập tức như một con tiểu sư tử xông tới, một đấm đánh vào mặt Long Vân Sơn. Long Vân Sơn như miếng giẻ rách bay ra, răng cùng máu loãng ọc ra. Vèo! Đan tiểu thư đánh một đấm xong không chịu thổi, bay tới, quyền đấm cước đá, đánh cho Long Vân Sơn liên tục hét thảm, không biết bao nhiêu xương cốt bị đá gãy. Bên kia, Giang Liên Tuyết và tiểu thư kia nhanh chóng mặc áo vào, hai người trào ra nước mắt, đều là tiểu thư chưa xuất giá, bây giờ bị mấy nam nhân thấy hết, về sau bọn họ còn mặt mũi nào? - A! Đừng đánh, đánh nữa là ta chết thật! Trên người Long Vân Sơn không có một chỗ lành lặn, nhiều khúc xương gãy, gào thét không ngớt. Long Vân Hải không nhịn được, nhưng không xin Đan tiểu thư tha, mà là xoay người lại đây chắp tay nói: - Tuyết muội, Ngọc muội, Vân Sơn không cố ý. Chúng ta cũng là mới vừa bị truyền tống tiến vào, hết thảy đều là một hiểu lầm, về sau chúng ta sẽ xin lỗi hai vị muội muội. Hai vị muội muội hãy khuyên nhủ Đan muội, nếu tiếp tục đánh thì Vân Sơn sẽ bị đánh chết, bây giờ ở bên ngoài còn một đám trưởng lão đang truy sát Vô Đồng Hầu Hài, đừng chọc các trưởng lão tức giận. Giang Liên Tuyết không nói chuyện, Mộng Ngọc hơi bất nhẫn, nàng suy nghĩ một hồi cắn răng nói: - Đơn tỷ, bỏ đi. Bùm! Đan tiểu thư đá mạnh một cước cuối cùng, thế này mới hậm hực nhìn quét đám người Long Vân Hải, nói: - Việc hôm nay, không ai trong các ngươi được lộ ra nửa chữ, nếu không thì... hừm hừm! - Đây là tự nhiên! Long Vân Hải vẻ mặt chính khí nói: - Ngày hôm nay vốn không có chuyện gì xảy ra, nếu ai nói lung tung thì về sau ta sẽ lột da kẻ đó ra, biết chưa? Đám người Long Vấn Thiên đi chữa thương cho Long Vân Sơn, nghe vậy liên tục gật đầu. Nhóm Giang Liên Tuyết sắc mặt đỡ hơn một chút. Đan tiểu thư vẫn sắc mặt âm trầm. Long Vân Hải chuyển sang nhìn đám người Lục Ly, nói: - Đan muội, có chút sự chúng ta biết nặng nhẹ, chỉ sợ có người nói linh tinh. - Mợ nó! Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ cảm giác được ánh mắt giết người của nhóm Đan tiểu thư khóa chặt họ, Đan tiểu thư từng bước đến gần hai người. - Âm hiểm! Lục Ly rủa thầm, Long Vân Hải rất biết cách chuyển dời thù hận, hắn nói như vậy khiến nhóm Đan tiểu thư chuyển sự chú ý vào hai người, phỏng chừng sẽ trút cơn giận lên họ. Phút then chốt, đầu óc Lục Ly vận chuyển nhanh như tia chớp, giây lát đã có ý tưởng, hắn lặng lẽ nháy mắt với Thiên Huyễn Hàn, ngón tay chỉ vào lỗ tai, rồi hắn nhắm mắt, đi vào trạng thái cảnh giới Không Linh, trực tiếp che chắn giác quan thứ sáu. Thiên Huyễn Hàn dùng đuôi mắt quan sát Lục Ly, tỉnh ngộ lại, cũng đóng kín giác quan thứ sáu. Mới vừa nhập định, Lục Ly liền cảm giác thân thể bị đá bay ra ngoài, may mắn Long Khải tự động hiện ra hộ thể, tuy rằng hắn đụng mạnh vào vách tường nhưng không bị tổn thương quá lớn. Lục Ly mê mang mở mắt ra, lắc đầu, hỏi: - Ai công kích ta? - Hừm hừm! Đan tiểu thư hừ lạnh một tiếng, từng bước một đến gần Lục Ly, lạnh lùng nói: - Là bổn tiểu thư, ngươi có ý kiến? Lục Ly nhíu mày hỏi: - Tại sao Đan tiểu thư công kích ta? Ta làm sai cái gì? Đan tiểu thư cười khẩy nói: - Ngươi không làm sai cái gì, nhưng ngươi nghe thấy lời không nên nghe, thấy thứ không nên thấy. - Đang nói gì vậy? Lục Ly hoang mang hỏi: - Vừa rồi ngươi khiến chúng ta xoay người qua, chúng ta lập tức đóng kín giác quan thứ sáu, chúng ta có biết xảy ra chuyện gì đâu? - Đóng kín giác quan thứ sáu? Đan tiểu thư dừng bước chân, mờ mịt chớp chớp mắt, theo sau nhìn lướt qua Thiên Huyễn Hàn, thấy hắn không có một chút động tĩnh, trong lòng tin mấy phần, nàng nhíu mày hỏi: - Ngươi xác định không lừa ta? - Ta làm sao có thể lừa ngươi? Lục Ly vẻ mặt chính khí nói: - Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, đây là nguyên tắc làm người cơ bản. Ủa? Vừa rồi có chuyện gì? Sao nhóm sư huynh Vân Hải, Vân Thiên vào đây? Sao Vân Sơn sư huynh bị thương vậy? - Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều! Tiếp tục tu luyện, đừng lắm chuyện! Đan tiểu thư không kiên nhẫn phất tay, Lục Ly ngượng ngùng đi trở về cùng Thiên Huyễn Hàn song song ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện. Bên kia, Đan tiểu thư suy nghĩ một hồi, đi đến trước mặt đám người Long Vân Hải, nói: - Việc này không thể bỏ qua như vậy, chờ khi về ta sẽ mời một trưởng lão xóa ký ức của các ngươi, nếu không thì Tuyết tỷ, Ngọc muội làm sao gặp mặt người? - Chuyện này... Nhóm Long Vân Hải tái mặt, bị xóa ký ức thì trí nhớ của bọn họ không trọn vẹn, tuy sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng chút xíu đến tu luyện về sau. Vấn đề là bọn họ có thể làm thế nào? Cũng không thể giống Lục Ly nói bọn họ đóng kín giác quan thứ sáu, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom