-
Chương 1796-1800
Chương 1796 Cá chết lưới rách
- Đồ tốt, đồ tốt! Đôi mắt Thiên Huyễn Hàn sáng lên, đương nhiên hắn có nghe nói qua thứ này, tuy nhiên hắn hơi nghi hoặc hỏi: - Ly ca, sao ngươi có bảo vật này vậy? - Đừng nói nhảm nữa, bọn họ vào đây rồi. Lục Ly không biết giải thích thế nào, đúng lúc tiếng bước chân bên ngoài đã đến bên này, Lục Ly vội vàng nói sang chuyện khác, còn dặn một câu: - Chút nữa phải kiên trì một chút, kiên quyết nói cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, chỉ là đoán được một chút chuyện. Ngươi là đệ tử hạch tâm, không sợ làm lớn chuyện, gây lớn chuyện bị các trưởng lão khác chú ý, bọn họ sẽ không dám làm loạn. Thiên Huyễn Hàn ghi nhớ lời của Lục Ly, thu hồi Thiên Lôi Dẫn, ngang nhiên ưỡn ngực ra bên ngoài. Còn chưa đi ra bên ngoài đã có tiếng quát lạnh của Giang Liên Tuyết vang lên: - Thiên Huyễn Hàn, Lục Ly, cút ra đây! Thiên Huyễn Hàn ngạo nghễ không sợ gì đi ra ngoài, đứng trước các lâu lạnh lẽo nhìn bọn người Giang Liên Tuyết và Long Vân Hải, mặt không thay đổi chắp tay nói: - Thiên Huyễn Hàn bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ sư muội, còn có vị tiền bối này. Lục Ly đi ra theo, đứng ở sau Thiên Huyễn Hàn hành lễ, Thiên Huyễn Hàn mở miệng nói: - Các vị hùng hổ tới đây có chuyện gì quan trọng không? Nếu như các người muốn tìm sư phụ của ta vậy qua một thời gian nữa lại đến, sư phụ không ở đây. - Bọn ta không tìm Cổ trưởng lão, bọn ta tới tìm các ngươi! Giang Liên Tuyết lạnh băng đáp lại. Mặt Thiên Huyễn Hàn không chút biểu cảm đáp lại: - Giang sư tỷ tìm bọn ta làm cái gì? Mời sư tỷ nói cho. Giang Liên Tuyết nhìn sang lão giả ở sau lưng nói: - Các ngươi nhìn thứ không nên thấy, ta mời Lý bá ra mặt giúp các ngươi quên việc này. - Quả nhiên là vậy. Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn nhau, Lục Ly vẫn không nói chuyện nhìn qua Thiên Huyễn Hàn một cái, sau đó Thiên Huyễn Hàn lạnh băng đáp lại: - Giang sư tỷ bọn ta không thấy gì cả, cũng không nghe thấy, bọn ta chỉ đoán được một ít chuyện thôi. Sư phụ không ở đây, ta cảm thấy các ngươi không nên gây chuyện lớn tại đây thì tốt hơn, nếu không sư phụ trở về chắc chắn sẽ rất tức giận. - Cổ trưởng lão không ở đây! Giang Liên Tuyết hừ lạnh, phất tay nói: - Lý bá ra tay đi, nhiều nhất một canh giờ Cổ trưởng lão sẽ trở lại, xóa đi ký ức của bọn họ ở Hạt Huyết Sơn đi, ký ức trong thời gian này cũng xóa luôn, Cổ trưởng lão sẽ không biết cái gì hết. Vèo vèo! Lão giả sau lưng Giang Liên Tuyết như một quỷ hồn nhẹ nhàng phóng tới, nhanh chóng đứng trước mặt Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly. Hai tay của hắn như bàn tay quỷ đánh tới đầu của Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, muốn đánh ngất hai người. Thiên Huyễn Hàn phản ứng đúng lúc, nhẫn trong tay sáng lên, Thiên Lôi Dẫn xuất hiện, trong tay hắn lấp lánh Thần Lực, sặc mặt không thay đổi nhìn qua lão giả áo đen nói: - Ngươi ra tay thử xem, có tin ta dẫn động Thiên Lôi Dẫn hay không? Xoẹt xoẹt xoẹt! Sắc mặt bọn người Giang Liên Tuyết và Long Vân Hải, Long Vân Sơn thay đổi, nếu Thiên Huyễn Hàn dẫn động Thiên Lôi Dẫn, không chỉ có mọi người chết, sợ là người Thần Khí Các phải chết gần một nữa. Oong! Sắc mặt lão giả áo đen lại không thay đổi chút nào, trong mắt hắn lóe lên tia sáng màu xanh tối, hai tia sáng màu lam chui vào trong mắt Thiên Huyễn Hàn, thân thể Thiên Huyễn Hàn lập tức ngây người tại chỗ. Lúc lão giả áo đen muốn đánh ngất Thiên Huyễn Hàn, tay Lục Ly lóe sáng, lại một viên Thiên Lôi Dẫn xuất hiện, lần đầu tiên Lục Ly mở miệng: - Lý tiền bối, đừng ép ta, nếu không cá chết lưới rách thì ai cũng không có lợi. Oong! Trong mắt Lý bá lại lóe lên một tia sáng màu xanh sậm rồi biến mất, chui vào trong mắt Lục Ly. Tuy nhiên Lục Ly lại không có bất cứ chuyện gì, vẫn yên lặng nhìn hắn, giống như một con sói đơn độc rơi vào đường cùng muốn liều chết. - Hửm? Lý bá hơi biến sắc, đám người Giang Liên Tuyết bên kia vừa lộ ra vẻ mặt vui mừng lập tức đông cứng lại. Công kích linh hồn của Lý Bá mặc dù không tính là lợi hại, nhưng cũng không tệ, vậy mà không có tác dụng với Lục Ly? Dường như Lý bá không chịu từ bỏ hi vọng, trong mắt sáng lên lam quang lần nữa, lại muốn tấn công, Lục Ly lập tức nổi giận, quát khẽ: - Nếu như ngươi còn động thủ, có tin ta mời mấy người các chủ làm chủ hay không? Ù... Ù... Ù... Trong mắt Lý bá lóe sáng, xuất ra hai tia lam quang tiến vào trong mắt Lục Ly lần nữa, nhưng Lục Ly vẫn không bị gì. Lục Ly không dám đánh cược, hắn sử dụng thần kỹ Long Ngâm gầm lên giận dữ: - Các ngươi đừng có khinh người quá đáng, nếu không ta sẽ sử dụng Thiên Lôi Dẫn, khiến mọi người cùng chết. Thần kỹ Long Ngâm của Lục Ly không có tác dụng quá lớn, nhưng có một chỗ tốt là giọng nói rất lớn. Chấn thiên động địa, trong chốc lát toàn bộ Thần Khí Cốc đã nghe được. Sắc mặt bọn người Giang Liên Tuyết và Long Vân Hải thay đổi, mặc dù Cổ trưởng lão đã rời đi, nhưng mấy người các chủ vẫn còn ở trong Thần Khí Các. Tiếng rống lớn như thế sẽ kinh động đến bọn họ, quan trọng nhất là Lục Ly nói ba chữ Thiên Lôi Dẫn, chắc chắn sẽ khiến vô số người chú ý. Ù... Ù... Ù…! Quả nhiên có vô số thần niệm quét tới, sau khi quét qua một lần đã có rất nhiều thân ảnh lần lượt từ trong sân bay lên, nhanh chóng bay tới bên này. - Lý bá, động thủ đi, tất cả hậu quả sẽ do ta chịu. Giang Liên Tuyết cắn chặt hàm răng trắng ngà, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, nàng cược Lục Ly không dám dẫn động Thiên Lôi Dẫn, nếu không hắn và mình đều phải chết. Vèo vèo! Ánh mắt Lý bá lộ ra một tia tàn nhẫn, thân thể bay tới chỗ Lục Ly nhanh như chớp, trong tay hắn xuất hiện thần quang rực rỡ, dao găm có hơi thở kinh khủng, đột nhiên dao găm sáng lên ba tia sáng đỏ xanh đen đâm tới Lục Ly. - Hắn muốn giết ta! Trong linh hồn Lục Ly hiện lên cảm giác nguy hiểm đến tính mạng, trong khoảnh khắc này tay hắn sáng lên một tia Thần Lực, Thiên Lôi Dẫn trong tay sáng lên hào quang bảy màu, mơ hồ có vô số khí lưu chuyển động bên trong, va chạm, bay vòng.
Chương 1797 Tuyệt Đối Không Bỏ Qua
Khối cầu này không có nổ ra hơi thở khủng bố, chẳng qua càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt. - Cái thằng điên này. Vẻ mặt đám ngươi Long Vân Hải, Long Vân Sơn trắng bệch, điên cuồng chạy ra bên ngoài. Lý bá cũng bị dọa, không dám tiếp tục tấn công thân thể lui nhanh ra sau. Còn bọn người Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc sợ đến choáng váng, thân thể mềm mại rung lên kịch liệt, hai chân run rẩy, trên đôi chân nhỏ của Giang Liên Tuyết có một chất lỏng màu vàng chảy ra, rõ ràng sợ tè ra quần... Ù... Ù... Ù…! Thiên Địa Huyền Khí bên trên bầu trời bắt đầu khởi động, nhưng sau đó có một bàn tay lớn hơi mờ đột ngột xuất hiện, chộp tới chỗ Lục Ly. Bàn tay lớn sao? Nhanh chóng nắm Lục Ly vào trong lòng bàn tay, tiếp đó toàn bộ không gian xung quanh Lục Ly đã bị giam cầm, vậy mà Thiên Lôi Dẫn cũng không ngừng. - Long Huyết Sát ra tay à? Lợi hại! Trong lòng Lục Ly như trút được gánh nặng, đương nhiên hắn không muốn chết, vừa rồi hắn cố ý dẫn động Thiên Lôi Dẫn, hắn đoán cường giả Thần Khí Cốc chắc sẽ có năng lực phong ấn Thiên Lôi Dẫn. Mục đích hắn làm như vậy rất rõ ràng... là muốn một lần vất vả cả đời sung sướng, để không còn ai trong Thần Khí Các tìm hắn gây sự nữa. Kẻ địch bên ngoài đã đủ nhiều, nếu như bên trong Thần Khí Các cũng có người thỉnh thoảng tìm hắn gây sự, vậy cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khó chịu. Đoán chừng sau khi chuyện hôm nay trôi qua, biệt danh kẻ điên của hắn sẽ được truyền ra ngoài? Thế hệ tuổi trẻ sau này và cho dù những trưởng lão bình thường đoán chừng cũng không dám tìm hắn gây sự nữa đâu? Vèo vèo! Vài thân ảnh bay đến, một lão giả có mặt mũi toàn râu quai nón xuất hiện ở trước mặt hắn trong nháy mắt. Nhanh chóng cướp lấy Thiên Lôi Dẫn trong tay Lục Ly, sau đó trong tay lấp lánh tia sáng đen, Thiên Lôi Dẫn hoàn toàn yên tĩnh lại. - Hồ nháo! Một giọng nổi giận vang lên, phía bắc có một bóng người bay tới, Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên thấy đó là các chủ Thần Khí Các. Vô số trưởng lão bay tới từ ba phía, ai cũng có vẻ mặt âm trầm đứng trong trang viên. Nếu như vừa rồi không phải Thiên Lôi Dẫn bị phong ấn, thì gần một nữa số đệ tử của Thần Khí Cốc đã bị đánh chết rồi. Lúc này Thiên Huyễn Hàn mới tỉnh lại, trong tay hắn còn cầm Thiên Lôi Dẫn, tuy nhiên lão giả râu quai nón kia quơ tay một cái, tịch thu Thiên Lôi Dẫn. Ánh mắt các chủ lạnh lẽo nhìn giữa sân một chút, hừ lạnh nói: - Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? Là chuyện gì khiến cho các ngươi dám dẫn động Thiên Lôi Dẫn, các ngươi điên rồi hả? Sao các ngươi có Thiên Lôi Dẫn? Hai người Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc từ trong sợ hãi khôi phục lại, nhất là dưới chân Giang Liên Tuyết còn có chất lỏng màu vàng chảy ra, làm sao mà dám nói chuyện đây? Còn bọn người Long Vân Hải vừa mới chạy ra khỏi trang viên, bây giờ còn không biết là nên đi vào hay là đứng yên tại chỗ. Vừa rồi Thiên Huyễn Hàn bị công kích tinh thần, không biết chuyện gì xảy ra phía sau, Lý bá trầm mặc không nói. Lục Ly biết loại tình huống này nhất định phải nắm lấy cơ hội chủ động, hắn bước một bước ra phía trước, khom người nói: - Đệ tử Lục Ly bái kiến các chủ, bái kiến các vị trưởng lão. Chuyện là như thế này Giang tiểu thư dẫn người xông tới, phái vị tiền bối này ra tay bắt bọn ta, bọn ta nói chờ Cổ trưởng lão trở về rồi hẵng nói, bọn họ cứ cố chấp. Vừa rồi vị tiền bối này còn muốn giết bọn ta, bọn ta bất đắc dĩ chỉ có thể tự vệ. Đệ tử biết Thiên Lôi Dẫn, tuy nhiên ta tin rằng các vị trưởng bối trong các sẽ có chiến lực thông thiên có thể áp chế, vì bảo vệ mình chỉ có thể sử dụng cách này, đệ tử có lỗi, xin các chủ giáng tội. Thiên Huyễn Hàn bừng tỉnh, đi tới khom người nói: - Đệ tử Thiên Huyễn Hàn bái kiến các chủ và các vị đại nhân, chuyện đúng như Lục Ly nói, vừa rồi ta lấy ra Thiên Lôi Dẫn để bọn hắn rút lui, nhưng vị Lý tiền bối này vẫn sử dụng đòn công kích linh hồn tấn công bọn ta. Nếu như không phải Lục Ly dẫn các chủ và chư vị trưởng lão tới, sợ là bọn ta đã chết! Sắc mặt các chủ không thay đổi vẫn âm trầm như cũ, hắn hỏi: - Vừa rồi ta hỏi các ngươi có Thiên Lôi Dẫn từ đâu mà phải không? Các ngươi vẫn chưa trả lời ta! Đôi mắt Thiên Huyễn Hàn chuyển động, không đợi Lục Ly nói, chủ động đứng ra nói: - Là sư phụ ban cho ta để phòng thân, cho hai ta miếng, vừa rồi ta cho Lục Ly một miếng. - Sơn Hác đâu rồi? Thần niệm các chủ quét qua, lạnh giọng hỏi: - Sơn Hác đi đâu rồi? Thiên Huyễn Hàn nhìn lướt qua bọn người Giang Liên Tuyết, chắp tay nói: - Vừa rồi sư phụ vội vàng đi ra ngoài, ta nghĩ mấy người Giang Liên Tuyết sư tỷ chắc là biết sư phụ đi đâu nhỉ? - Không phải như vậy! Cuối cùng Giang Liên Tuyết cũng tỉnh lại, nếu như tiếp tục như vậy nữa nàng sẽ bị đuối lý hoàn toàn, nàng không để ý việc dưới váy có chút ướt, bước nhanh tới nói: - Tứ gia gia, mọi chuyện không phải như vậy, bọn ta chỉ muốn xóa đi một đoạn ký ức của Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly thôi, bọn ta không muốn giết bọn hắn. Ai biết được Lục Ly lại là một thằng điên, hắn vậy mà lại dám dẫn động Thiên Lôi Dẫn, hắn mất trí rồi, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại trong các, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. - Câm miệng! Các chủ lạnh giọng răn dạy một câu: - Trở về tự mình chỉnh đốn một chút, tự mình nhìn xem còn ra thể thống gì không? Ở đây đều là cường giả, trên váy của Giang Liên Tuyết hơi mờ, còn có nhàn nhạt mùi, tuỳ tiện quét qua là có thể đoán được. Giang Liên Tuyết bị các chủ vạch trần ở trước mặt mọi người, lập tức xấu hổ chỉ hận không thể chui vào lòng đất, bụm mặt khóc chạy như bay. - Mang hai người Thiên Huyễn Hàn đến Hình Luật Đường! các chủ phất tay nói: - Ngoài ra bọn người Lý Phong, Long Vân Hải cũng tới Hình Luật Đường luôn. Chuyện hôm nay phải tra đến cùng, người dám xúc phạm môn quy, tuyệt đối không bỏ qua! Bên trong Hình Luật Đường, tất cả mọi người trầm mặc đứng đấy, Giang Liên Tuyết thay một bộ quần áo khác rồi tới đây. Các chủ và Long Huyết Sát không ngồi ở chủ vị, mà để Tôn trưởng lão của Hình Luật Đường làm chủ thẩm, hai người họ mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh dự thính.
Chương 1798 Ta không phục
Tôn trưởng lão đã làm trưởng lão ở Hình Luật Đường cả đời, có kinh nghiệm rất phong phú, hắn khảo vấn từng người một, lúc hắn tra khảo người nào, thì những người còn lại không được phép lên tiếng. Kỹ xảo tra hỏi của Tôn trưởng lão quá cao siêu, vài ba câu đã cơ bản bày mọi chuyện lên trên mặt bàn. Ở đây đều là lão hồ ly, có thể dễ dàng đoán ra mọi ẩn tình trong đây. Lúc ở Hạt Huyết Sơn, Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly nhìn lén Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc khỏa thân, đúng hơn là lúc ấy hai người không có đóng giác quan thứ sáu, nên đã nhìn thấy tận mắt chuyện đó? Cho nên Giang Liên Tuyết mang theo lão bộc Lý bá tới xóa ký ức của Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, nhưng Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn lại không cam tâm bị xóa đi ký ức, đúng hơn là không cam tâm để cho người khác định đoạt, cho nên lấy ra Thiên Lôi Dẫn uy hiếp Lý Phong lùi bước. Nhưng Lý Phong lại dùng đòn công kích linh hồn, cuối cùng Lục Ly dẫn động Thiên Lôi Dẫn kinh động đến mọi người. Mọi chuyện rất đơn giản! Nếu như không phải Lục Ly dẫn động Thiên Lôi Dẫn, thì chuyện hôm nay chỉ là một việc cỏn con, các chủ và các vị trưởng lão cũng sẽ không để ý tới. Trong chuyện này có hai điểm nghiêm trọng, đầu tiên là đám người Giang Liên Tuyết lừa Cổ trưởng lão rời đi, tự mình ra tay với Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly, thứ hai là Lục Ly dẫn động Thiên Lôi Dẫn. Lừa gạt trưởng lão, đó là tình nghi khi sư diệt tổ, điều thứ nhất trong môn quy chính là không được phép khi sư diệt tổ, đây là trọng tội. Sử dụng Thiên Lôi Dẫn, nếu như không phải Long Huyết Sát ra tay, sợ là hôm nay Thần Khí Các sẽ chết một nhóm lớn. Việc này cực kỳ ác liệt, nếu như không xử lý nghiêm túc việc này, thì lần sau những đệ tử còn lại sẽ bắt chước, hậu quả khó mà lường được. Lúc đầu chuyện định tội là do Tôn trưởng lão phụ trách, nhưng Thiên Huyễn Hàn là đệ tử thân truyền của Cổ trưởng lão, Giang Liên Tuyết là tộc nhân của Các chủ, phụ thân nàng còn là trưởng lão của Thần Khí Các nên Tôn trưởng lão không dám làm chủ, chắp tay xin chỉ thị của các chủ: - Các chủ, ngài nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào? Các chủ mặt không cảm xúc nhìn quanh đại điện một chút, hôm nay có rất nhiều trưởng lão tới khoảng chừng bốn mươi năm mươi người, hắn dừng một chút hỏi: - Chư vị nghĩ thử xem, việc này nên xử lý thế nào? Các chủ không tự mình hạ lệnh, điều này nói rõ trong lòng của hắn còn chưa quyết định được, hoặc là cần tất cả trưởng lão giúp hắn nói ra một ít điều khó nói. Rất nhiều trưởng lão đã hiểu, một người đứng lên nói: - Ta cảm thấy... Việc Lục Ly sử dụng Thiên Lôi Dẫn trong Các là tội không thể tha, đề nghị trục xuất ra khỏi Thần Khí Các, giam giữ bọn người Giang Liên Tuyết, Thiên Huyễn Hàn và Long Vân Hải một năm để cảnh cáo! Lục Ly nhìn lướt qua, khóe miệng lộ ra lãnh ý. Thiên Huyễn Hàn nghe xong lập tức cuống lên, muốn nói gì đó lại bị đôi mắt lạnh lẽo của Tôn trưởng lão nhìn qua: - Trên người các ngươi đều mang tội, không cho các ngươi mở miệng thì câm miệng lại hết, nếu không tội càng thêm tội! Lục Ly thò tay vỗ vỗ Thiên Huyễn Hàn, ý bảo hắn đừng nóng vội, chờ đám trưởng lão nói xong. Thiên Huyễn Hàn tức giận đứng đấy, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua đám trưởng lão, chờ bọn họ đưa ra cao kiến. Một vị trưởng lão đứng lên, bỏ qua ánh mắt của Thiên Huyễn Hàn, hắn chắp tay với Các chủ và Long Huyết Sát nói: - Ta cảm thấy Lôi trưởng lão xử phạt quá nhẹ, nếu như hôm nay không phải nhờ có Long trưởng lão ra tay, thì trong các sẽ chết bao nhiêu người đây? Tội lớn như thế lại chỉ trục xuất khỏi các là coi như xong sao? Ta cảm thấy nên xử tử Lục Ly để cảnh cáo đệ tử trong các! Thiên Huyễn Hàn đã hoàn toàn đứng không yên, nhưng lại bị Lục Ly nắm chặt cánh tay hắn, dùng ánh mắt hung hăng như róc xương lóc thịt nhìn hắn, ép hắn không được nói. Trên mặt Lục Ly rất bình tĩnh, ngoại trừ vẻ đùa cợt nhàn nhạt bên ngoài, thì sắc mặt lại không hề trở nên âm trầm. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một đám khỉ nhảy nhót trông rất buồn cười... Vẻ mặt như thế của Lục Ly đã chọc giận mấy vị trưởng lão, bọn họ nhao nhao đứng dậy tỏ ý tán thành lời đệ nghị của vị trưởng lão vừa rồi, muốn xử tử Lục Ly. Còn tội của đám người Giang Liên Tuyết lại không có nhắc tới, giống như hôm nay là đại hội chuyên môn thẩm Lục Ly. Cũng có trưởng lão đưa ra dị nghị: - Ta cảm thấy Lục Ly cũng chỉ là bất đắc dĩ, vừa rồi hắn nói Lý Phong muốn giết hắn, đó là do không còn cách nào nên mới tự vệ, cuối cùng cũng không có gây nên thiệt hại gì không phải sao? Ta không nghĩ nên trục xuất hay xử tử, cầm tù nghìn năm để cảnh cáo một chút là được. Lục Ly cảm kích nhìn sang trưởng lão kia, người này coi như có chút lương tâm và đạo nghĩa, các trưởng lão còn lại rõ ràng đang che dấu lương tâm mà nói chuyện. Tuy nhiên hắn nghĩ lại Giang Liên Tuyết là tộc nhân của các chủ, phụ thân còn là trưởng lão, mặc dù phụ thân của nàng không hề nói gì, nhưng hôm nay ngồi ở đây vốn đã là biểu minh cho một loại thái độ. Còn có bọn người Long Vân Hải, Long Huyết Sát cũng ngồi ở trên, đừng nói bọn người Long Vân Hải chỉ đi theo qua, chẳng hề làm gì. Cho dù có làm cái gì, cũng sẽ từ chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ. Nhìn lại Lục Ly! Một đệ tử nho nhỏ, còn bị Cổ trưởng lão nói nhân phẩm hắn không tốt ở trước mặt mọi người, đệ tử như thế là đệ tử tầng dưới chót nhất của Thần Khí Các, không quyền không thế không tư chất. Đối với rất nhiều trưởng lão việc xử tử một đệ tử như vậy, là một việc nhỏ không đáng nhắc tới. Tất cả trưởng lão đều không nhắc tới Thiên Huyễn Hàn, chỉ nhắc tới Lục Ly, là bởi vì Thiên Huyễn Hàn là đệ tử thân truyền của Cổ trưởng lão. Xử trí quá nặng Cổ trưởng lão chắc chắn sẽ bất mãn, hơn nữa người dẫn động Thiên Lôi Dẫn là Lục Ly, người thiếu chút nữa gây nên họa lớn cũng là Lục Ly, không gây phiền phức cho hắn thì gây cho ai? Chuyện lần này rất ác liệt, nhất định phải có người gánh tội thay, nếu không sau này làm sao chấn nhiếp đệ tử trong các đây? Làm sao quét sạch môn quy đây? Làm sao cảnh cáo đời sau đây?
Chương 1799 Nhanh mồm nhanh miệng
Rất nhiều trưởng lão nhao nhao phát biểu quan điểm của mình, phần lớn đều chọn phạt nặng Lục Ly, một phần nhỏ còn lại không lên tiếng, cũng có người thay Lục Ly nói lời không nặng không nhẹ. Nhưng không có gì khác nhau chính là, không ai nói phải phạt nặng Giang Liên Tuyết và Lý Phong! Chờ phần lớn trưởng lão nói lên ý kiến, sau khi không còn ai mở miệng nữa, ánh mắt các chủ mới nhìn về phía Lục Ly, mở miệng nói: - Lục Ly, ngươi có lời gì để nói không? Nếu không có thì ta sẽ định tội. Lục Ly đương nhiên sẽ nói ra suy nghĩ của mình, tuy nhiên hắn lại không kêu oan cho mình, chỉ chắp tay hỏi: - Các chủ, lời của ta có thể làm ảnh hưởng tới kết quả xử phạt sao? Nếu như ta nói gì cũng không có tác dụng, vậy ta thôi ta không nói làm gì, tránh làm lãng phí thời gian của mọi người. - A? Lời nói và sự bình tĩnh của Lục Ly khiến rất nhiều trưởng lão kinh ngạc, bọn họ gặp rất nhiều tình huống như thế này, phần lớn mọi người đều kêu oan hoặc là cầu xin tha thứ, cũng có thể là chửi ầm lên. Nhưng không nghĩ rằng Lục Ly lại bình tĩnh đến như thế? Còn không định giải thích là sao? - Tiểu tử này thông minh… Tôn trưởng lão của Hình Luật Đường và mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau, âm thầm cảm khái một câu, lời nói của Lục Ly mặc dù bình thản, nhưng lại đẩy các chủ vào ngõ cụt. Chẳng lẽ để các chủ nói Lục Ly giải thích gì cũng vô dụng à? Các chủ sẽ không thể nào nói như vậy, nếu như các chủ nói lời giải thích của Lục Ly có tác dụng, vậy chính là chui vào bẫy của Lục Ly. Có thể trở thành Các chủ của Thần Khí Các, còn có thể trở thành Thần Tượng Tông Sư, đương nhiên Các chủ vô cùng thông minh. Hắn chắc chắn sẽ không chui vào bẫy của Lục Ly, vẻ mặt của hắn không thay đổi nói: - Có ý nghĩa hay không, ngươi phải nói mới biết. Nếu ngươi không nói, ta sẽ coi như ngươi đồng ý với phán quyết của ta. - Ta nói! Lục Ly chắp tay, nhìn lướt qua tất cả các trưởng lão trong điện một chút, lời nói lúc này như chém đinh chặt sắt: - Ta không phục, cách xử phạt của các vị trưởng lão khiến ta không phục! Các vị không xử phạt một cách công bằng, các vị sờ lên lương tâm của mình mà nói chuyện, nếu như ta và Giang Liên Tuyết đổi thân phận thử, các vị vẫn còn xử phạt như vậy sao? Lục Ly vạch trần mọi người, chỉ ra cảnh tượng chân thật nhất. Nếu hắn và Giang Liên Tuyết đổi thân phận, kết quả phán phạt khẳng định là không đồng dạng. Đến lúc đó mọi người chỉ biết nói Giang Liên Tuyết hồ nháo, cuối cùng nhốt một đoạn thời gian. Giang Liên Tuyết là họ Giang, các chủ cũng họ Giang, ai dám xử tử tộc nhân của các chủ? Ai dám đuổi tộc nhân của các chủ? Rất nhiều chuyện trong lòng mọi người biết rõ ràng, cũng không nói ra bên ngoài. Lục Ly vạch trần chuyện này, mơ hồ vả vào mặt mấy trưởng lão. Lục Ly không đợi đám trưởng lão mở miệng phản bác, mở miệng nói: - Ta cảm thấy môn quy hẳn là nên đối xử bình đẳng, không nên lấy thân phận địa vị luận xử. Vương tử phạm pháp, đồng tội thứ dân. Nếu không không chỉ ta không phục, toàn bộ đệ tử cũng không phục. Lục Ly hít sâu một hơi, tiếp tục lớn tiếng nói: - Nếu mọi người đổi thành vị trí của ta, có người cưỡng ép hủy diệt trí nhớ của ngươi, còn muốn hung hăng hạ nhục ngươi, muốn giết ngươi, các ngươi có chịu để người khác làm nhục không, để người khác nắm giữ vận mệnh của mình? Đứng yên để người ta giết chết? - Lí Phong vận dụng công kích linh hồn ta thất bại, còn muốn động thủ. Khi ta lớn tiếng kêu la kinh động người toàn cốc, Giang Liên Tuyết vẫn hạ lệnh để hắn động thủ, hơn nữa còn lấy ra binh khí muốn giết ta. Chư vị… Các ngươi nói ta biết ta nên làm gì đây? Nếu ta không thúc dục Thiên Lôi Dẫn, hiện giờ không tới phiên chư vị phán phạt, ta đã chết rồi! Chẳng lẽ ta nên chết sao? Chẳng lẽ Giang Liên Tuyết và Lí Phong muốn giết ta, ta không thể phản kháng, mặc cho bọn họ đánh chết sao? Các ngươi nói ta biết đây là đạo lý gì? - Cổ trưởng lão từng nói, Thiên Lôi Dẫn rất lợi hại, nhưng nếu cường giả muốn động thủ, chỉ có thể phong ấn trong nháy mắt. Hắn từng nói, trong các ít nhất có ba người có thể phong ấn Thiên Lôi Dẫn, ta mới thúc giục Thiên Lôi Dẫn. Ta không phải muốn lôi kéo mọi người chôn cùng, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình. Nếu ta muốn hủy diệt mọi thứ, vì ta còn kêu la kinh động các chủ và chư vị trưởng lão? Các ngươi có từng nghĩ đến điều này không? - Lục Ly ta ở trong các chỉ là một đệ tử bình thường, thân phận thấp hèn. Nhưng ta muốn hỏi chư vị tiền bối một chút, thời điểm mọi người ở tuổi ta, chẳng lẽ chư vị đã là đường chủ và trưỡng lão rồi sao? Trong các còn có mấy vạn đệ tử, chẳng lẽ bọn họ đều gặp đãi ngộ không công bình sao? Chẳng lẽ thời điểm các ngươi còn trẻ, còn là đệ tử, đều gặp đãi ngộ như thế? Thần Khí Các uy danh hiển hách ở phía nam thần giới, làm gương cho tông pháp thần giới, có khí độ bao dung thiên hạ, sao lại không chứa chấp được đệ tử nho nhỏ như ta? - Ta còn chưa nói hết, mặc kệ có ý nghĩa hay không, ta chỉ muốn biểu đạt thái độ của mình thôi. Nếu các ngươi cố ý muốn giết ta, Lục Ly ta cũng không còn gì để nói, cũng sẽ không phản kháng. Ta không cầu xin cái gì, chỉ cầu các ngươi đừng nói đạo lý nữa, trong lòng mỗi người đều có đạo lý riêng, thị phi đúng sai mọi người đều rõ ràng trong lòng, không cần làm nhục chỉ số thông minh lẫn nhau, được không? Lục Ly nói một hơi dài, ngữ khí cũng không quá kịch liệt bay bi phẫn, biểu tình vẫn rất bình tĩnh, như đang tự thuật chuyện của người khác. Sau khi Lục Ly nói chuyện, cả đại điện an tĩnh lại, như Lục Ly nói, thị phi đúng sai, mọi người kỳ thật đều hiểu rõ trong lòng. Hiện giờ còn nhục mạ, vậy như thằng hề trong vở hài kịch rồi, có thể tu luyện đến cảnh giới nhất định, cũng không phải ngu xuẩn. Thần Khí Các vẫn luôn quy củ, cũng tự xưng là danh môn chính phái. Mọi người giảng đạo lý, chư vị trưởng lão đều thật để ý thanh danh của mình, bây giờ bị vạch trần người ta sẽ đánh giá thế nào? - Nhanh mồm nhanh miệng thật!
Chương 1800 Nhanh mồm nhanh miệng
Tôn trưởng lão và vài vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cảm khái. Lục Ly lợi hại nhất là từ đầu đến cuối đều thật bình tĩnh, ngữ khí không quá khích, nho nhã lễ độ, chỉ nói đạo lý, không càn quấy. Cho dù có hơi xúc động nhưng cũng không quá đáng. Đồng thời trong lời hắn còn có tư duy, trích dẫn rất nhiều đạo lý, đạo lý này còn không ai dám phản bác. Bởi vì đây đều là đạo lý được công nhận, chư vị trưởng lão bình thường đều thường xuyên nói bên tai mọi người, nếu hiện giờ phản phác là tự vả. Kỳ thật, thế giới này thật sự công bằng sao? Đáp án là khó nói! Vương tử phạm tội thật sự sẽ đồng tội thứ dân sao? Cực kỳ buồn cười, luật pháp đều là giai tầng thống trị định ra, luật pháp vốn dĩ để bảo vệ quyền lực của giai tầng thống trị, vì thống trị vạn dân, cũng vì giới hạn con dân bình thường. Nói cách khác, luật pháp là người thống trị chế định cho người bị thồng trí, người thống trị là người chế định quy tắc trò chơi, bọn họ có thể tùy thời thay đổi quy tắc trò chơi… Giang Liên Tuyết phá hủy quy tắc trò chơi, Lục Ly cũng phá hủy quy tắc trò chơi, nhưng một phương là giai cấp đặc quyền, một phương là nhân sĩ tầng thấp nhất. Hiện tại người thống trị cần một người gánh tội, người bị thống trị phải ngoan ngoãn làm theo quy tắc trò chơi. Người này phải là Lục Ly, mà không phải là Giang Liên Tuyết, nếu không sẽ là đả kích thật lớn đối với uy vọng của các chủ. Các chủ cũng không thể ăn nói với tộc đàn. Theo lời Lục ly, tất cả sự tình mọi người đều rõ ràng, cũng dùng lương tâm nói chuyện, nhưng cũng là chuyện không có biện pháp. Bởi vì các trưởng lão cũng xem như giai cấp đặc quyền, bọn họ không bảo hộ người mình, chẳng lẽ bảo hộ một đệ tử cấp thấp như Lục Ly? Điểm thông minh nhất của Lục Ly là vạch trần điểm này, khiến các trưởng lão ham thanh danh không dám nói tiếp nữa. Trong lòng rất nhiều trưởng lão đều tức giận nhưng nếu tiếp tục nói chuyện, đến lúc đó sẽ bị Lục Ly cắn đến cùng, cuối cùng khẳng định mất mặt. Mọi người đều hiểu rõ Lục Ly khéo mồm khéo miệng thế nào. Người khác không nói lời nào, phụ thân của Giang Liên Tuyết cũng không thể nói chuyện, hắn đứng dậy chắp tay nói với các chủ và Long Huyết Sát: - Lục Ly, ngươi ăn nói không tệ, hiểu được bẻ cong sự thật, cũng hiểu được khiến người ta đồng tình, còn hiểu được đổ tội cho các chủ và chư vị trưởng lão. Nhưng vô luận thế nào, ngươi thúc giục Thiên Lôi Dẫn, thiếu chút nữa khiến vô số đệ tử chết thảm là chuyện không thể thay đổi. Cường gian không thành thì không tính là cường gian sao? Ngươi đây là lý lẽ gì? Ngươi làm sao môn quy, đây là sự thật, vô luận giải thích thế nào không có kết quả! Lục Ly không biết phụ thân của giang Liên Tuyết, nhưng giờ còn dám ra mặt nói chuyện, khẳng định là thân nhân của Giang Liên Tuyết. Lục Ly cười chấp tay nói: - Vị trưởng lão này, ngươi đã nói sai một chuyện, không phải ta cưỡng gian không thành, trên thực tế là Giang Liên Tuyết chủ động gây chuyện. Nếu nếu cưỡng gian, cũng là nàng cưỡng gian ta. Ngươi nói dưới tình huống này, ta nên phản kháng hay là nên ngoan ngoãn hưởng thụ? Phụt! Một trưởng lão vừa mới uống trà, chợt phun ra một ngụm trà. Rất nhiều trưởng lão không nhịn được muốn cười, cuối cùng chỉ có thể giả vờ xoay người ho khan. Mặt Giang Liên Tuyết nóng như lửa đốt, trong mắt muốn phát hỏa. Hôm nay nàng xem như thật mất mặt. Chuyện Hạt Huyết Sơn bị bại lộ không nói, hôm nay còn bị dọa tiểu ra quần, bị mọi người răn dạy trước mặt các chủ, hiện giờ Lục Ly còn dám nói nàng cưỡng hiếp hắn trước mặt nhiều người như vậy? Nàng lập tức tức giận không thể phát tiết, chỉ tay vào Lục Ly, nói: - Lục Ly, ngươi vô liêm sỉ, ta muốn giết ngươi, giết ngươi! Giang Liên Tuyết đứng bên cạnh Lục Ly, torng tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, trên trường kiếm lóe sáng hào quang lam sắc, đâm tới Lục Ly nhanh như tia chớp. Thiên Huyễn Hàn vừa thấy, vội vàng chắn trước người Luc Ly. Chiến giáp phẩm thần khí hiện lên trên người hắn. binh khí tay Giang Liên Tuyết là phẩm thần khí, Thiên Huyễn Hàn nghĩ Lục Ly không có chiến pháp phẩn thầm khí, muốn thay Lục Ly ngăn trở ám sát của Giang Liên Tuyết. Hừ! Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh, sau đó một giọng nói già nua vang lên: - Giang Tổ Cường, đứa con gái ngoan ngươi nuôi trước mặt các chủ và chư vị trưởng lão con dám ám sát đệ tử ta? Một thân ảnh bên ngoài như quy hồn nhẹ nhàng tiến vào, vẻ mặt giận dữ, chính là Cổ trưởng lão đang vội vàng đến. Cổ trưởng lão vốn không trở về nhanh như vậy, nếu giữ nguyên kế hoạch, ít nhất phải mất khoảng một canh giờ. Hiện giờ về trước dự kiến khẳng định là có nguyên nhân. Lần trước ở Hạt Huyết Sơn, Cổ trưởng lão cho Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn mỗi người một tấm ngọc phù vàng, Lục Ly đã dùng một tấm, Thiên Huyễn Hàn vẫn chưa dùng. Vừa rồi lúc phán phạt, Lục Ly trộm bóp nát ngọc phù của Thiên Huyễn Hàn, Cổ trưởng lão cảm ứng được, khẳng định biết bên này đã xảy ra chuyện, lập tức gấp gáp trở về. Trở lại Thần Khí Cốc, Cổ trưởng lão tùy tiện tìm hiểu một chút đã biết ngọn nguồn sự việc, mới tiến vào Hình Luật Đường đã nghe thấy Giang Liên Tuyết muốn giết Lục Ly, còn dùng trường kiếm bổ tới Thiên Huyễn Hàn, hắn làm không tức giận? Đại điện Hình Luật Đường lớn như vậy, cường giả bên trong như mây, tự nhiên sẽ không để Giang Liên Tuyết giết người ở đây. Vừa rồi các chủ và đám phụ thân Giang Liên Tuyết vừa định ngăn cản Giang Liên Tuyết, ai biết Cổ trưởng lão chợt trở về, còn đúng lúc gặp màn này? Vù! Tay các chủ vừa động, một luồng bạch quang hiện lên, trường kiếm trong tay Giang Liên Tuyết liền bay ra ngoài. Các chủ giận dữ khiển trách: - Giang Liên Tuyết, ngươi điên đủ rồi chứ? Giang Liên Tuyết nhìn thấy Cổ trưởng lão đi vào, vốn đang hoảng sợ, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Hiện tại trường kiếm bị các chủ đánh bay, còn bị các chủ răn dạy, ngữ khí thập phần không tốt, nàng cũng không dám xằng bậy, uất ức đứng yên, hai mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cổ trưởng lão không hề liếc mắt nhìn Giang Liên Tuyết, chắp tới với các chủ Long Huyết Sát, đi đến bên người Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, dò hỏi: - Sự tình cụ thể thế nào, nói với ta thử đi.
- Đồ tốt, đồ tốt! Đôi mắt Thiên Huyễn Hàn sáng lên, đương nhiên hắn có nghe nói qua thứ này, tuy nhiên hắn hơi nghi hoặc hỏi: - Ly ca, sao ngươi có bảo vật này vậy? - Đừng nói nhảm nữa, bọn họ vào đây rồi. Lục Ly không biết giải thích thế nào, đúng lúc tiếng bước chân bên ngoài đã đến bên này, Lục Ly vội vàng nói sang chuyện khác, còn dặn một câu: - Chút nữa phải kiên trì một chút, kiên quyết nói cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, chỉ là đoán được một chút chuyện. Ngươi là đệ tử hạch tâm, không sợ làm lớn chuyện, gây lớn chuyện bị các trưởng lão khác chú ý, bọn họ sẽ không dám làm loạn. Thiên Huyễn Hàn ghi nhớ lời của Lục Ly, thu hồi Thiên Lôi Dẫn, ngang nhiên ưỡn ngực ra bên ngoài. Còn chưa đi ra bên ngoài đã có tiếng quát lạnh của Giang Liên Tuyết vang lên: - Thiên Huyễn Hàn, Lục Ly, cút ra đây! Thiên Huyễn Hàn ngạo nghễ không sợ gì đi ra ngoài, đứng trước các lâu lạnh lẽo nhìn bọn người Giang Liên Tuyết và Long Vân Hải, mặt không thay đổi chắp tay nói: - Thiên Huyễn Hàn bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ sư muội, còn có vị tiền bối này. Lục Ly đi ra theo, đứng ở sau Thiên Huyễn Hàn hành lễ, Thiên Huyễn Hàn mở miệng nói: - Các vị hùng hổ tới đây có chuyện gì quan trọng không? Nếu như các người muốn tìm sư phụ của ta vậy qua một thời gian nữa lại đến, sư phụ không ở đây. - Bọn ta không tìm Cổ trưởng lão, bọn ta tới tìm các ngươi! Giang Liên Tuyết lạnh băng đáp lại. Mặt Thiên Huyễn Hàn không chút biểu cảm đáp lại: - Giang sư tỷ tìm bọn ta làm cái gì? Mời sư tỷ nói cho. Giang Liên Tuyết nhìn sang lão giả ở sau lưng nói: - Các ngươi nhìn thứ không nên thấy, ta mời Lý bá ra mặt giúp các ngươi quên việc này. - Quả nhiên là vậy. Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn nhau, Lục Ly vẫn không nói chuyện nhìn qua Thiên Huyễn Hàn một cái, sau đó Thiên Huyễn Hàn lạnh băng đáp lại: - Giang sư tỷ bọn ta không thấy gì cả, cũng không nghe thấy, bọn ta chỉ đoán được một ít chuyện thôi. Sư phụ không ở đây, ta cảm thấy các ngươi không nên gây chuyện lớn tại đây thì tốt hơn, nếu không sư phụ trở về chắc chắn sẽ rất tức giận. - Cổ trưởng lão không ở đây! Giang Liên Tuyết hừ lạnh, phất tay nói: - Lý bá ra tay đi, nhiều nhất một canh giờ Cổ trưởng lão sẽ trở lại, xóa đi ký ức của bọn họ ở Hạt Huyết Sơn đi, ký ức trong thời gian này cũng xóa luôn, Cổ trưởng lão sẽ không biết cái gì hết. Vèo vèo! Lão giả sau lưng Giang Liên Tuyết như một quỷ hồn nhẹ nhàng phóng tới, nhanh chóng đứng trước mặt Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly. Hai tay của hắn như bàn tay quỷ đánh tới đầu của Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, muốn đánh ngất hai người. Thiên Huyễn Hàn phản ứng đúng lúc, nhẫn trong tay sáng lên, Thiên Lôi Dẫn xuất hiện, trong tay hắn lấp lánh Thần Lực, sặc mặt không thay đổi nhìn qua lão giả áo đen nói: - Ngươi ra tay thử xem, có tin ta dẫn động Thiên Lôi Dẫn hay không? Xoẹt xoẹt xoẹt! Sắc mặt bọn người Giang Liên Tuyết và Long Vân Hải, Long Vân Sơn thay đổi, nếu Thiên Huyễn Hàn dẫn động Thiên Lôi Dẫn, không chỉ có mọi người chết, sợ là người Thần Khí Các phải chết gần một nữa. Oong! Sắc mặt lão giả áo đen lại không thay đổi chút nào, trong mắt hắn lóe lên tia sáng màu xanh tối, hai tia sáng màu lam chui vào trong mắt Thiên Huyễn Hàn, thân thể Thiên Huyễn Hàn lập tức ngây người tại chỗ. Lúc lão giả áo đen muốn đánh ngất Thiên Huyễn Hàn, tay Lục Ly lóe sáng, lại một viên Thiên Lôi Dẫn xuất hiện, lần đầu tiên Lục Ly mở miệng: - Lý tiền bối, đừng ép ta, nếu không cá chết lưới rách thì ai cũng không có lợi. Oong! Trong mắt Lý bá lại lóe lên một tia sáng màu xanh sậm rồi biến mất, chui vào trong mắt Lục Ly. Tuy nhiên Lục Ly lại không có bất cứ chuyện gì, vẫn yên lặng nhìn hắn, giống như một con sói đơn độc rơi vào đường cùng muốn liều chết. - Hửm? Lý bá hơi biến sắc, đám người Giang Liên Tuyết bên kia vừa lộ ra vẻ mặt vui mừng lập tức đông cứng lại. Công kích linh hồn của Lý Bá mặc dù không tính là lợi hại, nhưng cũng không tệ, vậy mà không có tác dụng với Lục Ly? Dường như Lý bá không chịu từ bỏ hi vọng, trong mắt sáng lên lam quang lần nữa, lại muốn tấn công, Lục Ly lập tức nổi giận, quát khẽ: - Nếu như ngươi còn động thủ, có tin ta mời mấy người các chủ làm chủ hay không? Ù... Ù... Ù... Trong mắt Lý bá lóe sáng, xuất ra hai tia lam quang tiến vào trong mắt Lục Ly lần nữa, nhưng Lục Ly vẫn không bị gì. Lục Ly không dám đánh cược, hắn sử dụng thần kỹ Long Ngâm gầm lên giận dữ: - Các ngươi đừng có khinh người quá đáng, nếu không ta sẽ sử dụng Thiên Lôi Dẫn, khiến mọi người cùng chết. Thần kỹ Long Ngâm của Lục Ly không có tác dụng quá lớn, nhưng có một chỗ tốt là giọng nói rất lớn. Chấn thiên động địa, trong chốc lát toàn bộ Thần Khí Cốc đã nghe được. Sắc mặt bọn người Giang Liên Tuyết và Long Vân Hải thay đổi, mặc dù Cổ trưởng lão đã rời đi, nhưng mấy người các chủ vẫn còn ở trong Thần Khí Các. Tiếng rống lớn như thế sẽ kinh động đến bọn họ, quan trọng nhất là Lục Ly nói ba chữ Thiên Lôi Dẫn, chắc chắn sẽ khiến vô số người chú ý. Ù... Ù... Ù…! Quả nhiên có vô số thần niệm quét tới, sau khi quét qua một lần đã có rất nhiều thân ảnh lần lượt từ trong sân bay lên, nhanh chóng bay tới bên này. - Lý bá, động thủ đi, tất cả hậu quả sẽ do ta chịu. Giang Liên Tuyết cắn chặt hàm răng trắng ngà, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, nàng cược Lục Ly không dám dẫn động Thiên Lôi Dẫn, nếu không hắn và mình đều phải chết. Vèo vèo! Ánh mắt Lý bá lộ ra một tia tàn nhẫn, thân thể bay tới chỗ Lục Ly nhanh như chớp, trong tay hắn xuất hiện thần quang rực rỡ, dao găm có hơi thở kinh khủng, đột nhiên dao găm sáng lên ba tia sáng đỏ xanh đen đâm tới Lục Ly. - Hắn muốn giết ta! Trong linh hồn Lục Ly hiện lên cảm giác nguy hiểm đến tính mạng, trong khoảnh khắc này tay hắn sáng lên một tia Thần Lực, Thiên Lôi Dẫn trong tay sáng lên hào quang bảy màu, mơ hồ có vô số khí lưu chuyển động bên trong, va chạm, bay vòng.
Chương 1797 Tuyệt Đối Không Bỏ Qua
Khối cầu này không có nổ ra hơi thở khủng bố, chẳng qua càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt. - Cái thằng điên này. Vẻ mặt đám ngươi Long Vân Hải, Long Vân Sơn trắng bệch, điên cuồng chạy ra bên ngoài. Lý bá cũng bị dọa, không dám tiếp tục tấn công thân thể lui nhanh ra sau. Còn bọn người Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc sợ đến choáng váng, thân thể mềm mại rung lên kịch liệt, hai chân run rẩy, trên đôi chân nhỏ của Giang Liên Tuyết có một chất lỏng màu vàng chảy ra, rõ ràng sợ tè ra quần... Ù... Ù... Ù…! Thiên Địa Huyền Khí bên trên bầu trời bắt đầu khởi động, nhưng sau đó có một bàn tay lớn hơi mờ đột ngột xuất hiện, chộp tới chỗ Lục Ly. Bàn tay lớn sao? Nhanh chóng nắm Lục Ly vào trong lòng bàn tay, tiếp đó toàn bộ không gian xung quanh Lục Ly đã bị giam cầm, vậy mà Thiên Lôi Dẫn cũng không ngừng. - Long Huyết Sát ra tay à? Lợi hại! Trong lòng Lục Ly như trút được gánh nặng, đương nhiên hắn không muốn chết, vừa rồi hắn cố ý dẫn động Thiên Lôi Dẫn, hắn đoán cường giả Thần Khí Cốc chắc sẽ có năng lực phong ấn Thiên Lôi Dẫn. Mục đích hắn làm như vậy rất rõ ràng... là muốn một lần vất vả cả đời sung sướng, để không còn ai trong Thần Khí Các tìm hắn gây sự nữa. Kẻ địch bên ngoài đã đủ nhiều, nếu như bên trong Thần Khí Các cũng có người thỉnh thoảng tìm hắn gây sự, vậy cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khó chịu. Đoán chừng sau khi chuyện hôm nay trôi qua, biệt danh kẻ điên của hắn sẽ được truyền ra ngoài? Thế hệ tuổi trẻ sau này và cho dù những trưởng lão bình thường đoán chừng cũng không dám tìm hắn gây sự nữa đâu? Vèo vèo! Vài thân ảnh bay đến, một lão giả có mặt mũi toàn râu quai nón xuất hiện ở trước mặt hắn trong nháy mắt. Nhanh chóng cướp lấy Thiên Lôi Dẫn trong tay Lục Ly, sau đó trong tay lấp lánh tia sáng đen, Thiên Lôi Dẫn hoàn toàn yên tĩnh lại. - Hồ nháo! Một giọng nổi giận vang lên, phía bắc có một bóng người bay tới, Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên thấy đó là các chủ Thần Khí Các. Vô số trưởng lão bay tới từ ba phía, ai cũng có vẻ mặt âm trầm đứng trong trang viên. Nếu như vừa rồi không phải Thiên Lôi Dẫn bị phong ấn, thì gần một nữa số đệ tử của Thần Khí Cốc đã bị đánh chết rồi. Lúc này Thiên Huyễn Hàn mới tỉnh lại, trong tay hắn còn cầm Thiên Lôi Dẫn, tuy nhiên lão giả râu quai nón kia quơ tay một cái, tịch thu Thiên Lôi Dẫn. Ánh mắt các chủ lạnh lẽo nhìn giữa sân một chút, hừ lạnh nói: - Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? Là chuyện gì khiến cho các ngươi dám dẫn động Thiên Lôi Dẫn, các ngươi điên rồi hả? Sao các ngươi có Thiên Lôi Dẫn? Hai người Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc từ trong sợ hãi khôi phục lại, nhất là dưới chân Giang Liên Tuyết còn có chất lỏng màu vàng chảy ra, làm sao mà dám nói chuyện đây? Còn bọn người Long Vân Hải vừa mới chạy ra khỏi trang viên, bây giờ còn không biết là nên đi vào hay là đứng yên tại chỗ. Vừa rồi Thiên Huyễn Hàn bị công kích tinh thần, không biết chuyện gì xảy ra phía sau, Lý bá trầm mặc không nói. Lục Ly biết loại tình huống này nhất định phải nắm lấy cơ hội chủ động, hắn bước một bước ra phía trước, khom người nói: - Đệ tử Lục Ly bái kiến các chủ, bái kiến các vị trưởng lão. Chuyện là như thế này Giang tiểu thư dẫn người xông tới, phái vị tiền bối này ra tay bắt bọn ta, bọn ta nói chờ Cổ trưởng lão trở về rồi hẵng nói, bọn họ cứ cố chấp. Vừa rồi vị tiền bối này còn muốn giết bọn ta, bọn ta bất đắc dĩ chỉ có thể tự vệ. Đệ tử biết Thiên Lôi Dẫn, tuy nhiên ta tin rằng các vị trưởng bối trong các sẽ có chiến lực thông thiên có thể áp chế, vì bảo vệ mình chỉ có thể sử dụng cách này, đệ tử có lỗi, xin các chủ giáng tội. Thiên Huyễn Hàn bừng tỉnh, đi tới khom người nói: - Đệ tử Thiên Huyễn Hàn bái kiến các chủ và các vị đại nhân, chuyện đúng như Lục Ly nói, vừa rồi ta lấy ra Thiên Lôi Dẫn để bọn hắn rút lui, nhưng vị Lý tiền bối này vẫn sử dụng đòn công kích linh hồn tấn công bọn ta. Nếu như không phải Lục Ly dẫn các chủ và chư vị trưởng lão tới, sợ là bọn ta đã chết! Sắc mặt các chủ không thay đổi vẫn âm trầm như cũ, hắn hỏi: - Vừa rồi ta hỏi các ngươi có Thiên Lôi Dẫn từ đâu mà phải không? Các ngươi vẫn chưa trả lời ta! Đôi mắt Thiên Huyễn Hàn chuyển động, không đợi Lục Ly nói, chủ động đứng ra nói: - Là sư phụ ban cho ta để phòng thân, cho hai ta miếng, vừa rồi ta cho Lục Ly một miếng. - Sơn Hác đâu rồi? Thần niệm các chủ quét qua, lạnh giọng hỏi: - Sơn Hác đi đâu rồi? Thiên Huyễn Hàn nhìn lướt qua bọn người Giang Liên Tuyết, chắp tay nói: - Vừa rồi sư phụ vội vàng đi ra ngoài, ta nghĩ mấy người Giang Liên Tuyết sư tỷ chắc là biết sư phụ đi đâu nhỉ? - Không phải như vậy! Cuối cùng Giang Liên Tuyết cũng tỉnh lại, nếu như tiếp tục như vậy nữa nàng sẽ bị đuối lý hoàn toàn, nàng không để ý việc dưới váy có chút ướt, bước nhanh tới nói: - Tứ gia gia, mọi chuyện không phải như vậy, bọn ta chỉ muốn xóa đi một đoạn ký ức của Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly thôi, bọn ta không muốn giết bọn hắn. Ai biết được Lục Ly lại là một thằng điên, hắn vậy mà lại dám dẫn động Thiên Lôi Dẫn, hắn mất trí rồi, người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại trong các, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. - Câm miệng! Các chủ lạnh giọng răn dạy một câu: - Trở về tự mình chỉnh đốn một chút, tự mình nhìn xem còn ra thể thống gì không? Ở đây đều là cường giả, trên váy của Giang Liên Tuyết hơi mờ, còn có nhàn nhạt mùi, tuỳ tiện quét qua là có thể đoán được. Giang Liên Tuyết bị các chủ vạch trần ở trước mặt mọi người, lập tức xấu hổ chỉ hận không thể chui vào lòng đất, bụm mặt khóc chạy như bay. - Mang hai người Thiên Huyễn Hàn đến Hình Luật Đường! các chủ phất tay nói: - Ngoài ra bọn người Lý Phong, Long Vân Hải cũng tới Hình Luật Đường luôn. Chuyện hôm nay phải tra đến cùng, người dám xúc phạm môn quy, tuyệt đối không bỏ qua! Bên trong Hình Luật Đường, tất cả mọi người trầm mặc đứng đấy, Giang Liên Tuyết thay một bộ quần áo khác rồi tới đây. Các chủ và Long Huyết Sát không ngồi ở chủ vị, mà để Tôn trưởng lão của Hình Luật Đường làm chủ thẩm, hai người họ mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh dự thính.
Chương 1798 Ta không phục
Tôn trưởng lão đã làm trưởng lão ở Hình Luật Đường cả đời, có kinh nghiệm rất phong phú, hắn khảo vấn từng người một, lúc hắn tra khảo người nào, thì những người còn lại không được phép lên tiếng. Kỹ xảo tra hỏi của Tôn trưởng lão quá cao siêu, vài ba câu đã cơ bản bày mọi chuyện lên trên mặt bàn. Ở đây đều là lão hồ ly, có thể dễ dàng đoán ra mọi ẩn tình trong đây. Lúc ở Hạt Huyết Sơn, Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly nhìn lén Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc khỏa thân, đúng hơn là lúc ấy hai người không có đóng giác quan thứ sáu, nên đã nhìn thấy tận mắt chuyện đó? Cho nên Giang Liên Tuyết mang theo lão bộc Lý bá tới xóa ký ức của Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, nhưng Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn lại không cam tâm bị xóa đi ký ức, đúng hơn là không cam tâm để cho người khác định đoạt, cho nên lấy ra Thiên Lôi Dẫn uy hiếp Lý Phong lùi bước. Nhưng Lý Phong lại dùng đòn công kích linh hồn, cuối cùng Lục Ly dẫn động Thiên Lôi Dẫn kinh động đến mọi người. Mọi chuyện rất đơn giản! Nếu như không phải Lục Ly dẫn động Thiên Lôi Dẫn, thì chuyện hôm nay chỉ là một việc cỏn con, các chủ và các vị trưởng lão cũng sẽ không để ý tới. Trong chuyện này có hai điểm nghiêm trọng, đầu tiên là đám người Giang Liên Tuyết lừa Cổ trưởng lão rời đi, tự mình ra tay với Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly, thứ hai là Lục Ly dẫn động Thiên Lôi Dẫn. Lừa gạt trưởng lão, đó là tình nghi khi sư diệt tổ, điều thứ nhất trong môn quy chính là không được phép khi sư diệt tổ, đây là trọng tội. Sử dụng Thiên Lôi Dẫn, nếu như không phải Long Huyết Sát ra tay, sợ là hôm nay Thần Khí Các sẽ chết một nhóm lớn. Việc này cực kỳ ác liệt, nếu như không xử lý nghiêm túc việc này, thì lần sau những đệ tử còn lại sẽ bắt chước, hậu quả khó mà lường được. Lúc đầu chuyện định tội là do Tôn trưởng lão phụ trách, nhưng Thiên Huyễn Hàn là đệ tử thân truyền của Cổ trưởng lão, Giang Liên Tuyết là tộc nhân của Các chủ, phụ thân nàng còn là trưởng lão của Thần Khí Các nên Tôn trưởng lão không dám làm chủ, chắp tay xin chỉ thị của các chủ: - Các chủ, ngài nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào? Các chủ mặt không cảm xúc nhìn quanh đại điện một chút, hôm nay có rất nhiều trưởng lão tới khoảng chừng bốn mươi năm mươi người, hắn dừng một chút hỏi: - Chư vị nghĩ thử xem, việc này nên xử lý thế nào? Các chủ không tự mình hạ lệnh, điều này nói rõ trong lòng của hắn còn chưa quyết định được, hoặc là cần tất cả trưởng lão giúp hắn nói ra một ít điều khó nói. Rất nhiều trưởng lão đã hiểu, một người đứng lên nói: - Ta cảm thấy... Việc Lục Ly sử dụng Thiên Lôi Dẫn trong Các là tội không thể tha, đề nghị trục xuất ra khỏi Thần Khí Các, giam giữ bọn người Giang Liên Tuyết, Thiên Huyễn Hàn và Long Vân Hải một năm để cảnh cáo! Lục Ly nhìn lướt qua, khóe miệng lộ ra lãnh ý. Thiên Huyễn Hàn nghe xong lập tức cuống lên, muốn nói gì đó lại bị đôi mắt lạnh lẽo của Tôn trưởng lão nhìn qua: - Trên người các ngươi đều mang tội, không cho các ngươi mở miệng thì câm miệng lại hết, nếu không tội càng thêm tội! Lục Ly thò tay vỗ vỗ Thiên Huyễn Hàn, ý bảo hắn đừng nóng vội, chờ đám trưởng lão nói xong. Thiên Huyễn Hàn tức giận đứng đấy, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua đám trưởng lão, chờ bọn họ đưa ra cao kiến. Một vị trưởng lão đứng lên, bỏ qua ánh mắt của Thiên Huyễn Hàn, hắn chắp tay với Các chủ và Long Huyết Sát nói: - Ta cảm thấy Lôi trưởng lão xử phạt quá nhẹ, nếu như hôm nay không phải nhờ có Long trưởng lão ra tay, thì trong các sẽ chết bao nhiêu người đây? Tội lớn như thế lại chỉ trục xuất khỏi các là coi như xong sao? Ta cảm thấy nên xử tử Lục Ly để cảnh cáo đệ tử trong các! Thiên Huyễn Hàn đã hoàn toàn đứng không yên, nhưng lại bị Lục Ly nắm chặt cánh tay hắn, dùng ánh mắt hung hăng như róc xương lóc thịt nhìn hắn, ép hắn không được nói. Trên mặt Lục Ly rất bình tĩnh, ngoại trừ vẻ đùa cợt nhàn nhạt bên ngoài, thì sắc mặt lại không hề trở nên âm trầm. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một đám khỉ nhảy nhót trông rất buồn cười... Vẻ mặt như thế của Lục Ly đã chọc giận mấy vị trưởng lão, bọn họ nhao nhao đứng dậy tỏ ý tán thành lời đệ nghị của vị trưởng lão vừa rồi, muốn xử tử Lục Ly. Còn tội của đám người Giang Liên Tuyết lại không có nhắc tới, giống như hôm nay là đại hội chuyên môn thẩm Lục Ly. Cũng có trưởng lão đưa ra dị nghị: - Ta cảm thấy Lục Ly cũng chỉ là bất đắc dĩ, vừa rồi hắn nói Lý Phong muốn giết hắn, đó là do không còn cách nào nên mới tự vệ, cuối cùng cũng không có gây nên thiệt hại gì không phải sao? Ta không nghĩ nên trục xuất hay xử tử, cầm tù nghìn năm để cảnh cáo một chút là được. Lục Ly cảm kích nhìn sang trưởng lão kia, người này coi như có chút lương tâm và đạo nghĩa, các trưởng lão còn lại rõ ràng đang che dấu lương tâm mà nói chuyện. Tuy nhiên hắn nghĩ lại Giang Liên Tuyết là tộc nhân của các chủ, phụ thân còn là trưởng lão, mặc dù phụ thân của nàng không hề nói gì, nhưng hôm nay ngồi ở đây vốn đã là biểu minh cho một loại thái độ. Còn có bọn người Long Vân Hải, Long Huyết Sát cũng ngồi ở trên, đừng nói bọn người Long Vân Hải chỉ đi theo qua, chẳng hề làm gì. Cho dù có làm cái gì, cũng sẽ từ chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ. Nhìn lại Lục Ly! Một đệ tử nho nhỏ, còn bị Cổ trưởng lão nói nhân phẩm hắn không tốt ở trước mặt mọi người, đệ tử như thế là đệ tử tầng dưới chót nhất của Thần Khí Các, không quyền không thế không tư chất. Đối với rất nhiều trưởng lão việc xử tử một đệ tử như vậy, là một việc nhỏ không đáng nhắc tới. Tất cả trưởng lão đều không nhắc tới Thiên Huyễn Hàn, chỉ nhắc tới Lục Ly, là bởi vì Thiên Huyễn Hàn là đệ tử thân truyền của Cổ trưởng lão. Xử trí quá nặng Cổ trưởng lão chắc chắn sẽ bất mãn, hơn nữa người dẫn động Thiên Lôi Dẫn là Lục Ly, người thiếu chút nữa gây nên họa lớn cũng là Lục Ly, không gây phiền phức cho hắn thì gây cho ai? Chuyện lần này rất ác liệt, nhất định phải có người gánh tội thay, nếu không sau này làm sao chấn nhiếp đệ tử trong các đây? Làm sao quét sạch môn quy đây? Làm sao cảnh cáo đời sau đây?
Chương 1799 Nhanh mồm nhanh miệng
Rất nhiều trưởng lão nhao nhao phát biểu quan điểm của mình, phần lớn đều chọn phạt nặng Lục Ly, một phần nhỏ còn lại không lên tiếng, cũng có người thay Lục Ly nói lời không nặng không nhẹ. Nhưng không có gì khác nhau chính là, không ai nói phải phạt nặng Giang Liên Tuyết và Lý Phong! Chờ phần lớn trưởng lão nói lên ý kiến, sau khi không còn ai mở miệng nữa, ánh mắt các chủ mới nhìn về phía Lục Ly, mở miệng nói: - Lục Ly, ngươi có lời gì để nói không? Nếu không có thì ta sẽ định tội. Lục Ly đương nhiên sẽ nói ra suy nghĩ của mình, tuy nhiên hắn lại không kêu oan cho mình, chỉ chắp tay hỏi: - Các chủ, lời của ta có thể làm ảnh hưởng tới kết quả xử phạt sao? Nếu như ta nói gì cũng không có tác dụng, vậy ta thôi ta không nói làm gì, tránh làm lãng phí thời gian của mọi người. - A? Lời nói và sự bình tĩnh của Lục Ly khiến rất nhiều trưởng lão kinh ngạc, bọn họ gặp rất nhiều tình huống như thế này, phần lớn mọi người đều kêu oan hoặc là cầu xin tha thứ, cũng có thể là chửi ầm lên. Nhưng không nghĩ rằng Lục Ly lại bình tĩnh đến như thế? Còn không định giải thích là sao? - Tiểu tử này thông minh… Tôn trưởng lão của Hình Luật Đường và mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau, âm thầm cảm khái một câu, lời nói của Lục Ly mặc dù bình thản, nhưng lại đẩy các chủ vào ngõ cụt. Chẳng lẽ để các chủ nói Lục Ly giải thích gì cũng vô dụng à? Các chủ sẽ không thể nào nói như vậy, nếu như các chủ nói lời giải thích của Lục Ly có tác dụng, vậy chính là chui vào bẫy của Lục Ly. Có thể trở thành Các chủ của Thần Khí Các, còn có thể trở thành Thần Tượng Tông Sư, đương nhiên Các chủ vô cùng thông minh. Hắn chắc chắn sẽ không chui vào bẫy của Lục Ly, vẻ mặt của hắn không thay đổi nói: - Có ý nghĩa hay không, ngươi phải nói mới biết. Nếu ngươi không nói, ta sẽ coi như ngươi đồng ý với phán quyết của ta. - Ta nói! Lục Ly chắp tay, nhìn lướt qua tất cả các trưởng lão trong điện một chút, lời nói lúc này như chém đinh chặt sắt: - Ta không phục, cách xử phạt của các vị trưởng lão khiến ta không phục! Các vị không xử phạt một cách công bằng, các vị sờ lên lương tâm của mình mà nói chuyện, nếu như ta và Giang Liên Tuyết đổi thân phận thử, các vị vẫn còn xử phạt như vậy sao? Lục Ly vạch trần mọi người, chỉ ra cảnh tượng chân thật nhất. Nếu hắn và Giang Liên Tuyết đổi thân phận, kết quả phán phạt khẳng định là không đồng dạng. Đến lúc đó mọi người chỉ biết nói Giang Liên Tuyết hồ nháo, cuối cùng nhốt một đoạn thời gian. Giang Liên Tuyết là họ Giang, các chủ cũng họ Giang, ai dám xử tử tộc nhân của các chủ? Ai dám đuổi tộc nhân của các chủ? Rất nhiều chuyện trong lòng mọi người biết rõ ràng, cũng không nói ra bên ngoài. Lục Ly vạch trần chuyện này, mơ hồ vả vào mặt mấy trưởng lão. Lục Ly không đợi đám trưởng lão mở miệng phản bác, mở miệng nói: - Ta cảm thấy môn quy hẳn là nên đối xử bình đẳng, không nên lấy thân phận địa vị luận xử. Vương tử phạm pháp, đồng tội thứ dân. Nếu không không chỉ ta không phục, toàn bộ đệ tử cũng không phục. Lục Ly hít sâu một hơi, tiếp tục lớn tiếng nói: - Nếu mọi người đổi thành vị trí của ta, có người cưỡng ép hủy diệt trí nhớ của ngươi, còn muốn hung hăng hạ nhục ngươi, muốn giết ngươi, các ngươi có chịu để người khác làm nhục không, để người khác nắm giữ vận mệnh của mình? Đứng yên để người ta giết chết? - Lí Phong vận dụng công kích linh hồn ta thất bại, còn muốn động thủ. Khi ta lớn tiếng kêu la kinh động người toàn cốc, Giang Liên Tuyết vẫn hạ lệnh để hắn động thủ, hơn nữa còn lấy ra binh khí muốn giết ta. Chư vị… Các ngươi nói ta biết ta nên làm gì đây? Nếu ta không thúc dục Thiên Lôi Dẫn, hiện giờ không tới phiên chư vị phán phạt, ta đã chết rồi! Chẳng lẽ ta nên chết sao? Chẳng lẽ Giang Liên Tuyết và Lí Phong muốn giết ta, ta không thể phản kháng, mặc cho bọn họ đánh chết sao? Các ngươi nói ta biết đây là đạo lý gì? - Cổ trưởng lão từng nói, Thiên Lôi Dẫn rất lợi hại, nhưng nếu cường giả muốn động thủ, chỉ có thể phong ấn trong nháy mắt. Hắn từng nói, trong các ít nhất có ba người có thể phong ấn Thiên Lôi Dẫn, ta mới thúc giục Thiên Lôi Dẫn. Ta không phải muốn lôi kéo mọi người chôn cùng, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình. Nếu ta muốn hủy diệt mọi thứ, vì ta còn kêu la kinh động các chủ và chư vị trưởng lão? Các ngươi có từng nghĩ đến điều này không? - Lục Ly ta ở trong các chỉ là một đệ tử bình thường, thân phận thấp hèn. Nhưng ta muốn hỏi chư vị tiền bối một chút, thời điểm mọi người ở tuổi ta, chẳng lẽ chư vị đã là đường chủ và trưỡng lão rồi sao? Trong các còn có mấy vạn đệ tử, chẳng lẽ bọn họ đều gặp đãi ngộ không công bình sao? Chẳng lẽ thời điểm các ngươi còn trẻ, còn là đệ tử, đều gặp đãi ngộ như thế? Thần Khí Các uy danh hiển hách ở phía nam thần giới, làm gương cho tông pháp thần giới, có khí độ bao dung thiên hạ, sao lại không chứa chấp được đệ tử nho nhỏ như ta? - Ta còn chưa nói hết, mặc kệ có ý nghĩa hay không, ta chỉ muốn biểu đạt thái độ của mình thôi. Nếu các ngươi cố ý muốn giết ta, Lục Ly ta cũng không còn gì để nói, cũng sẽ không phản kháng. Ta không cầu xin cái gì, chỉ cầu các ngươi đừng nói đạo lý nữa, trong lòng mỗi người đều có đạo lý riêng, thị phi đúng sai mọi người đều rõ ràng trong lòng, không cần làm nhục chỉ số thông minh lẫn nhau, được không? Lục Ly nói một hơi dài, ngữ khí cũng không quá kịch liệt bay bi phẫn, biểu tình vẫn rất bình tĩnh, như đang tự thuật chuyện của người khác. Sau khi Lục Ly nói chuyện, cả đại điện an tĩnh lại, như Lục Ly nói, thị phi đúng sai, mọi người kỳ thật đều hiểu rõ trong lòng. Hiện giờ còn nhục mạ, vậy như thằng hề trong vở hài kịch rồi, có thể tu luyện đến cảnh giới nhất định, cũng không phải ngu xuẩn. Thần Khí Các vẫn luôn quy củ, cũng tự xưng là danh môn chính phái. Mọi người giảng đạo lý, chư vị trưởng lão đều thật để ý thanh danh của mình, bây giờ bị vạch trần người ta sẽ đánh giá thế nào? - Nhanh mồm nhanh miệng thật!
Chương 1800 Nhanh mồm nhanh miệng
Tôn trưởng lão và vài vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cảm khái. Lục Ly lợi hại nhất là từ đầu đến cuối đều thật bình tĩnh, ngữ khí không quá khích, nho nhã lễ độ, chỉ nói đạo lý, không càn quấy. Cho dù có hơi xúc động nhưng cũng không quá đáng. Đồng thời trong lời hắn còn có tư duy, trích dẫn rất nhiều đạo lý, đạo lý này còn không ai dám phản bác. Bởi vì đây đều là đạo lý được công nhận, chư vị trưởng lão bình thường đều thường xuyên nói bên tai mọi người, nếu hiện giờ phản phác là tự vả. Kỳ thật, thế giới này thật sự công bằng sao? Đáp án là khó nói! Vương tử phạm tội thật sự sẽ đồng tội thứ dân sao? Cực kỳ buồn cười, luật pháp đều là giai tầng thống trị định ra, luật pháp vốn dĩ để bảo vệ quyền lực của giai tầng thống trị, vì thống trị vạn dân, cũng vì giới hạn con dân bình thường. Nói cách khác, luật pháp là người thống trị chế định cho người bị thồng trí, người thống trị là người chế định quy tắc trò chơi, bọn họ có thể tùy thời thay đổi quy tắc trò chơi… Giang Liên Tuyết phá hủy quy tắc trò chơi, Lục Ly cũng phá hủy quy tắc trò chơi, nhưng một phương là giai cấp đặc quyền, một phương là nhân sĩ tầng thấp nhất. Hiện tại người thống trị cần một người gánh tội, người bị thống trị phải ngoan ngoãn làm theo quy tắc trò chơi. Người này phải là Lục Ly, mà không phải là Giang Liên Tuyết, nếu không sẽ là đả kích thật lớn đối với uy vọng của các chủ. Các chủ cũng không thể ăn nói với tộc đàn. Theo lời Lục ly, tất cả sự tình mọi người đều rõ ràng, cũng dùng lương tâm nói chuyện, nhưng cũng là chuyện không có biện pháp. Bởi vì các trưởng lão cũng xem như giai cấp đặc quyền, bọn họ không bảo hộ người mình, chẳng lẽ bảo hộ một đệ tử cấp thấp như Lục Ly? Điểm thông minh nhất của Lục Ly là vạch trần điểm này, khiến các trưởng lão ham thanh danh không dám nói tiếp nữa. Trong lòng rất nhiều trưởng lão đều tức giận nhưng nếu tiếp tục nói chuyện, đến lúc đó sẽ bị Lục Ly cắn đến cùng, cuối cùng khẳng định mất mặt. Mọi người đều hiểu rõ Lục Ly khéo mồm khéo miệng thế nào. Người khác không nói lời nào, phụ thân của Giang Liên Tuyết cũng không thể nói chuyện, hắn đứng dậy chắp tay nói với các chủ và Long Huyết Sát: - Lục Ly, ngươi ăn nói không tệ, hiểu được bẻ cong sự thật, cũng hiểu được khiến người ta đồng tình, còn hiểu được đổ tội cho các chủ và chư vị trưởng lão. Nhưng vô luận thế nào, ngươi thúc giục Thiên Lôi Dẫn, thiếu chút nữa khiến vô số đệ tử chết thảm là chuyện không thể thay đổi. Cường gian không thành thì không tính là cường gian sao? Ngươi đây là lý lẽ gì? Ngươi làm sao môn quy, đây là sự thật, vô luận giải thích thế nào không có kết quả! Lục Ly không biết phụ thân của giang Liên Tuyết, nhưng giờ còn dám ra mặt nói chuyện, khẳng định là thân nhân của Giang Liên Tuyết. Lục Ly cười chấp tay nói: - Vị trưởng lão này, ngươi đã nói sai một chuyện, không phải ta cưỡng gian không thành, trên thực tế là Giang Liên Tuyết chủ động gây chuyện. Nếu nếu cưỡng gian, cũng là nàng cưỡng gian ta. Ngươi nói dưới tình huống này, ta nên phản kháng hay là nên ngoan ngoãn hưởng thụ? Phụt! Một trưởng lão vừa mới uống trà, chợt phun ra một ngụm trà. Rất nhiều trưởng lão không nhịn được muốn cười, cuối cùng chỉ có thể giả vờ xoay người ho khan. Mặt Giang Liên Tuyết nóng như lửa đốt, trong mắt muốn phát hỏa. Hôm nay nàng xem như thật mất mặt. Chuyện Hạt Huyết Sơn bị bại lộ không nói, hôm nay còn bị dọa tiểu ra quần, bị mọi người răn dạy trước mặt các chủ, hiện giờ Lục Ly còn dám nói nàng cưỡng hiếp hắn trước mặt nhiều người như vậy? Nàng lập tức tức giận không thể phát tiết, chỉ tay vào Lục Ly, nói: - Lục Ly, ngươi vô liêm sỉ, ta muốn giết ngươi, giết ngươi! Giang Liên Tuyết đứng bên cạnh Lục Ly, torng tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, trên trường kiếm lóe sáng hào quang lam sắc, đâm tới Lục Ly nhanh như tia chớp. Thiên Huyễn Hàn vừa thấy, vội vàng chắn trước người Luc Ly. Chiến giáp phẩm thần khí hiện lên trên người hắn. binh khí tay Giang Liên Tuyết là phẩm thần khí, Thiên Huyễn Hàn nghĩ Lục Ly không có chiến pháp phẩn thầm khí, muốn thay Lục Ly ngăn trở ám sát của Giang Liên Tuyết. Hừ! Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh, sau đó một giọng nói già nua vang lên: - Giang Tổ Cường, đứa con gái ngoan ngươi nuôi trước mặt các chủ và chư vị trưởng lão con dám ám sát đệ tử ta? Một thân ảnh bên ngoài như quy hồn nhẹ nhàng tiến vào, vẻ mặt giận dữ, chính là Cổ trưởng lão đang vội vàng đến. Cổ trưởng lão vốn không trở về nhanh như vậy, nếu giữ nguyên kế hoạch, ít nhất phải mất khoảng một canh giờ. Hiện giờ về trước dự kiến khẳng định là có nguyên nhân. Lần trước ở Hạt Huyết Sơn, Cổ trưởng lão cho Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn mỗi người một tấm ngọc phù vàng, Lục Ly đã dùng một tấm, Thiên Huyễn Hàn vẫn chưa dùng. Vừa rồi lúc phán phạt, Lục Ly trộm bóp nát ngọc phù của Thiên Huyễn Hàn, Cổ trưởng lão cảm ứng được, khẳng định biết bên này đã xảy ra chuyện, lập tức gấp gáp trở về. Trở lại Thần Khí Cốc, Cổ trưởng lão tùy tiện tìm hiểu một chút đã biết ngọn nguồn sự việc, mới tiến vào Hình Luật Đường đã nghe thấy Giang Liên Tuyết muốn giết Lục Ly, còn dùng trường kiếm bổ tới Thiên Huyễn Hàn, hắn làm không tức giận? Đại điện Hình Luật Đường lớn như vậy, cường giả bên trong như mây, tự nhiên sẽ không để Giang Liên Tuyết giết người ở đây. Vừa rồi các chủ và đám phụ thân Giang Liên Tuyết vừa định ngăn cản Giang Liên Tuyết, ai biết Cổ trưởng lão chợt trở về, còn đúng lúc gặp màn này? Vù! Tay các chủ vừa động, một luồng bạch quang hiện lên, trường kiếm trong tay Giang Liên Tuyết liền bay ra ngoài. Các chủ giận dữ khiển trách: - Giang Liên Tuyết, ngươi điên đủ rồi chứ? Giang Liên Tuyết nhìn thấy Cổ trưởng lão đi vào, vốn đang hoảng sợ, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Hiện tại trường kiếm bị các chủ đánh bay, còn bị các chủ răn dạy, ngữ khí thập phần không tốt, nàng cũng không dám xằng bậy, uất ức đứng yên, hai mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cổ trưởng lão không hề liếc mắt nhìn Giang Liên Tuyết, chắp tới với các chủ Long Huyết Sát, đi đến bên người Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, dò hỏi: - Sự tình cụ thể thế nào, nói với ta thử đi.
Bình luận facebook