• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (3 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106 Rùa đen rụt đầu

Bắt đầu từ đêm qua Lục Ly một mực luyện hóa Luyện Huyết Đan, ở lần cuối cùng hắn một hơi luyện hóa mười hai viên, sau đó trực tiếp ngất đi.

Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, chiến hỏa ngút trời, trên mặt Lục Linh lại không có vẻ gì là cấp bách hay lo lắng mà vẫn bình tĩnh như nước. Nàng chính đang chỉnh lý thư tịch, chồng chất toàn bộ thư tịch phụ thân lưu lại thư tịch vào một nơi, sau đó ném từng quyển từng quyển vào trong lò lửa.

Những thư tịch này nàng cơ bản đã xem hết, lưu lại cũng không có ý nghĩa quá lớn, nàng không muốn để chúng lưu lạc ra bên ngoài, bởi thế chỉ còn cách đốt đi.

Đốt xong toàn bộ thư tịch, nàng chống quải trượng đi vào phòng, thấy Lục Ly còn đang ngủ say, cũng không nóng nảy, cứ thế an vị bên giường chờ đợi Lục Ly tỉnh lại.

- Ầm!

Cửa phòng đột nhiên bị phá tan, sắc mặt Lục Linh vẫn không chút biến hóa, chỉ khẽ giơ tay lên, cầm nỏ tiễn nhắm chuẩn cửa phòng.

Lúc thấy là một tên khách khanh quen thuộc, nàng mới thả tay xuống, nhàn nhạt nói:

- Cửa tây sắp không trụ được?

Khách khanh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Lục Ly, có chút bực bội nói:

- Bốn gia tộc phái sáu tên Thần Hải cảnh tới cửa tây, mấy người Di tiểu thư đã chống không nổi, nàng sai ta tới mời Lục Ly xuất chiến.

Lục Linh nhún vai nói:

- Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đệ đệ ta còn hôn mê bất tỉnh, ngươi chuyển lời nói mấy người Di tiểu thư vừa đánh vừa rút. Triệt thoái tới Khách Đường bên này, đệ đệ ta nghe được tiếng giao chiến hẳn sẽ sớm tỉnh lại.

- ...

- ...

Tên khách khanh đứng nơi cửa trố mắt cứng lưỡi không biết nói gì, tiếng giao chiến ở cửa tây lớn như vậy, bên này có thể nghe được rõ ràng, giờ Lục Ly còn chưa tỉnh, đợi lát nữa làm sao tỉnh cho được?

Lục Linh khoát tay, vẫn cứ nhẹ nhàng nói:

- Đi đi, cứ chuyển lời của ta là được. Để các nàng thối lui đến phụ cận Khách Đường, tuyệt đối có thể thủ được.

Khách khanh đành chịu quay lưng rời khỏi phòng, trong lòng lại thầm mắng, liệu có phải Lục Ly cố ý giả vờ hôn mê, không muốn đi tham chiến? Ăn Liễu gia dùng Liễu gia, tại thời khắc then chốt lại co đầu rút cổ không ra, tên Lục Ly này quả nhiên là con bạch nhãn lang...

Khách khanh rảo bước cuồng chạy, rất nhanh đã tới cửa tây.

Lúc này cửa tây đã không khác gì địa ngục, khắp nơi toàn là thi thể, song phương đã tử thương chí ít hai trăm người trở lên, quảng trường nhỏ trong cửa tây đã nhuộm đỏ máu tươi.

Liễu Di không xuất chiến mà đứng ở sau lưng đám đông, ánh mắt băng lãnh nhìn tiền phương. Khách khanh đi tới bên người Liễu Di, thuật lại một lần lời Lục Linh nhờ chuyển cáo.

- Ha ha!

Nghe xong, nét mặt Liễu Di chớp qua một tia giễu cợt, nàng lắc đầu thở dài:

- Không phải người Liễu gia, quả nhiên không đáng dựa vào...

Lục Ly cự tuyệt gia nhập Nội đường hoặc Ngoại đường Liễu gia, khi đó nàng hẳn nên đã hiểu Lục Ly và Liễu gia không phải một lòng, Lục Ly không thể liều mạng vì Liễu gia.

Hôn mê? Ai tin?

Hôm nay Liễu Di đến cửa tây chỉ huy chiến đấu, thật ra chính là để Lục Ly xuất chiến. Nàng cho rằng mình có chút ân tình với Lục Ly, Lục Ly hẳn sẽ nể mặt nàng mà xuất lực.

Dù Lục Ly chỉ là Huyền Vũ cảnh, nhưng lại có thể chém giết Tề Trường Lão Phác trưởng lão và mặt sẹo, Liễu Di đánh giá chiến lực hắn phải ngang cỡ Thần Hải Cảnh trung kỳ.

Nếu chiến lực như vậy mà xuất chiến, tỷ lệ chiến thắng ở cửa tây Liễu gia sẽ gia tăng một chút, dù chỉ là một chút, Liễu Di nhất định cũng phải tranh thủ.

Đáng tiếc, từ khai chiến đến bây giờ, Lục Ly một mực chưa hề đi ra, dù nàng sai người đi mời, Lục Ly vẫn cứ đang “hôn mê”, điều này khiến Liễu Di rất thương tâm, cũng triệt để thất vọng đối với Lục Ly.

Ầm!

Một tên võ giả Liễu gia bị đao trong tay Địch Bá đánh bay, thi thể nện xuống ngay trước mặt Liễu Di, chết không nhắm mắt.

Liễu Di thấy võ giả Liễu gia bị đè lên đánh, trong lòng thở dài, lần này nàng tưởng là Lục Ly sẽ xuất chiến, bởi thế không yêu cầu dẫn theo quá nhiều võ giả Thần Hải Cảnh. Trái lại bên phía bốn đại gia tộc, bởi vì có Triệu Duệ dẫn đội, Thần Hải Cảnh rõ ràng nhiều hơn Liễu gia tận hai người ..

- Triệt thoái về Khách Đường!

Liễu Di quyết đoán hạ lệnh, không phải tỷ tỷ Lục Ly nói để các nàng triệt về Khách Đường ư? Vậy nàng cứ làm theo ý Lục Linh. Để xem xem lúc đám người Triệu Duệ đánh tới Khách Đường, Lục Ly còn làm rùa rúc đầu kiểu gì?

- Giết!!!

Triệu Duệ và Địch Bá dẫn theo mấy người truy sát mà đến, ai nấy đều dũng mãnh dị thường, mỗi một kích đều xuất động toàn lực.

Lục Ly không xuất chiến, hai người tưởng là Lục Ly chạy trốn, bởi thế hận không thể sớm kết thúc chiến đấu, đuổi theo truy sát Lục Ly.

Khách Đường cách cửa tây không xa, diện tích Khách Đường rất lớn, bên trong có mười mấy tiểu viện, chẳng qua lúc này ở đó đã không có bất kỳ người già trẻ nhỏ nào nữa. Vợ Thành Khuất và con cái thân nhân các khách khanh còn lại đều sớm dời đi.

Vài ngày trước Thành Khuất hỏi Lục Linh nói có muốn chuyển ra ngoài thành không? Lục Linh cự tuyệt. Nàng rất rõ ràng, vợ Thành Khuất có thể đi, nàng lại không thể rời Liễu gia, bằng không Địch Bá nhất định sẽ phái người truy sát.

Từng đội từng đội Võ giả bay vút tới, nhảy lên trên nóc nhà phòng ốc Khách Đường. Chỉ là lúc chúng nhân bay tới, lại phát hiện từ các phòng ẩn ẩn xuất hiện ánh lửa, bởi vì mưa to phòng ốc không cách nào đốt sạch, khói mù bốc lên không ngừng.

- Chuyện gì?

Liễu Di nhướng mày, quét mắt nhìn về phía tiểu viện Lục Ly, lại thấy một nữ tử che lụa mỏng chống quải trượng đứng ở cửa ra vào, bình tĩnh nhìn các nàng.

- Lục Linh?

Liễu Di không khỏi kinh ngạc, Lục Linh vẫn ở đây, chứng tỏ Lục Ly còn chưa trốn. Đã không trốn, vậy vì sao không xuất chiến?

- Thành đại thúc, ngươi lại đây một lát!

Lục Linh hướng về phía Thành Khuất hô nói, Thành Khuất quay sang nhìn Liễu Di, kẻ sau khẽ gật đầu, Thành Khuất hóa thành một đạo bóng đen xông vào gian phòng Lục Linh.
Chương 107 Lục Ly xuất chiến

Võ giả Liễu gia chen chúc mà tới, tiến hết vào trong đại viện Khách Đường. Đằng sau Triệu Duệ dẫn theo Địch Bá và một đám người theo sát, lần này Liễu Di không tiếp tục lui, huyết chiến lại lần nữa bắt đầu.

Rất nhanh Thành Khuất lao ra từ trong phòng, lặng lẽ đưa cho Liễu Di một viên đan dược bề ngoài rất khó coi, hắn sáp lại bên tai Liễu Di nói khẽ:

- Trong mấy gian phòng kia chính đang thiêu đốt Tử Thực Thảo, đây là giải dược, mau nuốt.

Thành Khuất lại đi tới chỗ mấy tên võ giả Thần Hải Cảnh Liễu gia, lần lượt đưa đan dược cho từng người, không giải thích mà chỉ thúc giục bọn họ nhanh nuốt.

Võ giả bốn đại gia tộc cảm giác được không thích hợp, Địch Bá đảo mắt lướt qua, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, quát khẽ nói:

- Trong phòng chính đang thiêu đốt Tử Thực Thảo, mau lui ra.

Lục Linh từng đốt qua Tử Thực Thảo một lần ở bộ lạc Địch Long, Địch Bá có nghe nói, lúc này thấy Thành Khuất đưa đan dược cho Thần Hải Cảnh Liễu gia, lập tức kịp có phản ứng.

- Cản bọn họ lại!

Liễu Di quát lớn, trong thân thể một cỗ khí tức cường đại tràn ra, nàng đích thân ra tay. Võ giả Liễu gia xung quanh nhìn lại, nét mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Liễu Di cũng đã đột phá Thần Hải Cảnh?

Lần này Liễu Di dùng tới thanh roi nàng mang theo khi trước, roi này như độc xà bỗng chốc cuốn lấy chân một tên Thần Hải Cảnh Lỗ gia.

Thành Khuất cũng là cường giả Thần Hải Cảnh, lập tức dẫn theo chúng nhân nhào tới như mãnh hổ, liều mạng cuốn lấy võ giả bốn gia tộc, không cho bọn hắn có cơ hội rời khỏi Khách Đường.

- Đáng tiếc...

Lục Linh sau cửa sổ nhìn một cái, khe khẽ thở dài, hôm nay mưa rào khiến tốc độ sương mù tràn ra tương đối chậm. Cộng thêm Địch Bá trước một bước nhìn ra bố trí của nàng, Tử Thực Thảo có lẽ sẽ phát huy chút tác dụng, nhưng ý nghĩa đã không lớn.

- Vào nhà, dập lửa đi!

Triệu Duệ thấy rất nhiều người bị cuốn lấy, quyết đoán hạ lệnh để người vào phòng dập lửa, tối nay mưa lớn như vậy, muốn dập lửa đâu có khó? Chỉ cần dập lửa, Tử Thực Thảo liền vô dụng.

Lập tức mười tên võ giả Huyền Vũ cảnh bịt lấy mũi, chia nhau phóng tới các phòng, chuẩn bị lấy ra toàn bộ Tử Thực Thảo, để nước mưa giội tắt.

- A…

Mười mấy người đi vào, bỗng có tiếng hét thảm vang lên, rất nhanh mấy người dồn dập bị bắn ngược ra, lăn lộn trên đất, đám Triệu Duệ thấy vậy, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Từng phiến chiến giáp trên thân bị ăn mòn, rất nhiều người thậm chí bốc lên khói trắng, rõ ràng là đã trúng kịch độc.

- Cái này...

Mấy người Liễu Di cũng kinh hãi, tính xâm thực của chất độc này quá mạnh, chúng nhân đều mặc chiến giáp, lại đều bị ăn mòn ra từng lỗ lớn. Rất nhiều người da thịt cháy đen, xúc mục kinh tâm.

- Ai làm?

Liễu Di nhìn sang Thành Khuất, kẻ sau một mặt mờ mịt, nhìn sang mấy khách khanh còn lại, vẻ mặt ai nấy đều mê mang.

- Chẳng lẽ là tỷ tỷ Lục Ly?

Liễu Di nhớ lại vừa rồi lúc nhìn Lục Linh, thần sắc nàng bình tĩnh như nước, trong đầu bất giác chớp qua ý niệm này.

- Hẳn là nàng!

Liễu Di lại nghĩ tới lời Lục Linh nhờ tên khách khanh chuyển cáo, trong lòng không khỏi bội phục.

Đốt cháy Tử Thực Thảo, điều này không tính là gì, nhưng có thể sớm tính ra được đám người Triệu Duệ sẽ vào phòng, sớm lưu hậu thủ, còn có thể làm ra độc dược có tính ăn mòn cường đại như thế, nữ tử què chân này là nhân vật a.

- Trực tiếp nện phòng từ bên ngoài.

Triệu Duệ lần nữa gầm lên giận dữ, phòng ốc sập, nước mưa tự nhiên có thể thấm vào, chẳng qua người ở bên trong liền sẽ bị chôn sống. Chẳng qua lúc này phần lớn thủ hạ đang bị cuốn lấy, Triệu Duệ đã không chiếu cố được quá nhiều.

Hây!

Mấy tên võ giả Huyền Vũ cảnh ra tay, vung chân đạp, kích sập toàn bộ mấy gian phòng, người ở bên trong cũng bị chôn sống. Mưa xuống như trút, nước nhanh chóng thấm vào, sương mù bỗng chốc phai nhạt đi nhiều.

- Đừng lui, giết!

Triệu Duệ gầm lên, võ giả bốn gia tộc lần nữa sát khí đằng đằng xông lên, lượng khói Tử Thực Thảo bọn hắn hút phải không nhiều, Huyền lực chưa bị nhiễu loạn, không ảnh hưởng được đến đại cục.

- Đáng tiếc.

Lục Linh khe khẽ thở dài, quay lại trong phòng, cầm lấy một bầu nước tưới lên mặt Lục Ly. Lục Ly đang trong mê ngủ bất thần tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy Lục Linh sắc mặt mới tốt lên phần nào.

- Tỷ tỷ, ngươi làm gì thế?

Hắn lau mặt một cái, nghe tiếng giao chiến bên ngoài, sắc mặt hơi ngớ, hỏi:

- Tình hình thế nào?

- Không sao.

Lục Linh cười nhẹ nói:

- Bốn đại gia tộc đã bắt đầu công kích, đám người Địch Bá Triệu Duệ giết tới Khách Đường. Giờ ngươi ra ngoài, giết hết đám người kia, trừ Triệu Duệ ra.

- Tới rồi?

Lục Ly nhảy bật dậy, đứng sau cửa sổ quan sát kỹ vài lần, bên ngoài sắc trời mờ tối, chẳng qua võ giả đều phóng thích Huyền lực, Lục Ly ẩn ẩn có thể thấy được tình hình.

- Địch Bá, Triệu Duệ, tổng cộng sáu tên Thần Hải Cảnh, năm tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, chỉ có một lão đầu là Thần Hải Cảnh trung kỳ.

Lục Ly quan sát một phen, rõ ràng thế cục bên ngoài, bên phía Liễu gia cộng cả Liễu Di vừa mới đột phá cũng chỉ mới năm tên Thần Hải Cảnh, trong khi nhân số bên phía bốn đại gia tộc vẫn còn mấy chục người, thực lực chênh lệch rất lớn.

- Được lắm!

Lục Ly đã triệt để thanh tỉnh, hắn không mạo muội hành động, mà khoanh chân ngồi xuống nội thị thân thể một lần. Xác định thân thể không ngại, Huyền lực dồi dào, trong Thần Hải còn có mười mấy tia huyền kình, thế là lập tức đứng lên.

- Tỷ tỷ, ta đi ra!

Hắn xách Thiên Lân Đao quay sang nhìn Lục Linh, kẻ sau dò hỏi:

- Có nắm chắc không?

- Không vấn đề!

Lục Ly khẽ gật đầu, bước nhanh ra ngoài, Tiểu Bạch trong góc tường thấy Lục Ly định đi ra, vèo một tiếng bay vụt đến, chui vào trong áo Lục Ly.

Tiểu Bạch răng lợi sắc bén, đánh lén cũng có thể giúp chút lực, Lục Ly không quản, dù sao nó nhỏ như vậy, giấu ở trong áo hẳn không có gì đáng ngại.

Hắn đẩy cửa đi ra, hai chân đạp lên vũng nước, như một con sói lẳng lặng phóng tới trung tâm chiến trường.

Bóng đêm u thâm, Lục Ly lại không vận chuyển Huyền lực, bởi thế người ở ngoài xa thấy không rõ mặt mày, chỉ biết Liễu gia lại có một người tham chiến.
Chương 108 Nối tiếp tình phụ tử

- Lục Ly!

Liễu Di liếc sang bên này, mắt đẹp khẽ sáng lên. Rốt cục Lục Ly đã xuất chiến, tối nay Liễu gia có thể thắng hay không nàng không biết, nhưng chiến trường cửa tây tuyệt đối sẽ không có vấn đề.

Tốc độ quật khởi của thiếu niên này quá nhanh, mấy tháng trước còn đang kéo quan tài cho Liễu gia, còn là một tên phế vật không thể tu luyện Huyền lực.

Trước đây không lâu lại có thể đánh giết ba tên Thần Hải Cảnh Triệu gia, Liễu Di tin tưởng lần này Lục Ly sẽ không khiến nàng thất vọng.

Cuồng phong tứ ngược, mưa như trút nước, trên trời không nhìn thấy nửa tia ánh sáng, bóng đêm đen nhánh khiến người không khỏi cảm thấy đè nén.

Trong đại viện Khách đường Liễu gia, mấy trăm người chính đang kịch chiến, song phương liều mình chiến đấu, không ai bảo lưu thực lực, ai nấy đều dùng lực lượng mạnh nhất tấn công, cố gắng cướp đi sinh mệnh đối phương.

Bốn đại gia tộc nhiều hơn một tên võ giả Thần Hải Cảnh, số lượng võ giả cũng nhiều mười mấy người, sau phút hoảng loạn vì Tử Thực Thảo đã lần nữa ổn định trận hình, đè ép võ giả Liễu gia mà đánh. Bên phía Liễu gia chỉ có khổ sở chống đỡ, liều chết huyết chiến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bên trái đột nhiên liên tục truyền đến mấy đạo tiếng vang trầm muộn, dẫn lên chúng nhân chú ý, đám người Địch Bá nhìn sang, nét mặt ai nấy đều hiện đầy kinh ngạc.

Đập vào mắt là một tên võ giả Trần gia chính đang bay ngược ra sau, liên tục đụng trúng mấy người, liền một chuỗi dài theo nhau đổ rạp xuống.

Hưu!

Có tiếng xé gió vang lên, một thanh trường đao màu đen chặt đứt màn mưa, trùng trùng chém tới một tên võ giả Triệu gia. Đao kia quá nhanh, võ giả Triệu gia căn bản không kịp có phản ứng, ngực bị chiến đao bổ trúng, tiếp đó hắn tóe huyết bay ngược ra sau, lại đụng bay thêm mấy người.

- Lục Ly!

Lần này Địch Bá rốt cục đã thấy rõ ràng, hắn kinh hô, trong mắt đầy vẻ không dám tin.

Địch Bá nhớ được rất rõ ràng, lần trước Lục Ly chạy trốn vào trong khách sạn ở Vũ Lăng thành, hắn dẫn theo võ giả Triệu gia đi khách sạn truy sát Lục Ly. Khi đó Lục Ly mới chỉ là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, giờ mới qua bao lâu, không ngờ đã đột phá Thần Hải Cảnh.

Địch Bá không biết chuyện Lục Ly chém giết đám người Phác trưởng lão ở Hồng Nham sơn, lần trước hắn một mực trấn thủ ở mặt đông Hàn Vân sơn, gần đây mới về thành. Cũng không ai ở Triệu gia kể chuyện ở Hồng Nham sơn cho hắn, bởi vì đó là vết sẹo trong lòng Triệu Duệ, người biết tự nhiên không dám đi đắc tội Triệu Duệ.

Bởi thế thần tình Địch Bá mới như gặp phải quỷ, Triệu Duệ lại không quá mức chấn kinh, tưởng rằng Liễu gia hao tốn vô số đan dược giúp Lục Ly đề thăng cảnh giới.

Triệu Duệ không chấn kinh, trong lòng Liễu Di lại đang cuộn lên sóng gió ngất trời, nàng rất rõ ràng Liễu gia không chỉ không giúp Lục Ly, thậm chí còn tận lực làm khó hắn.

Lục Ly tuyệt đối không giành được nửa viên đan dược cao cấp từ Liễu gia, như vậy chỉ có thể giải thích rằng, Lục Ly dựa vào chính mình, tự thân đột phá Thần Hải Cảnh.

Nghĩ đến bản thân hao phí mười mấy viên đan dược cao cấp mới đột phá Thần Hải Cảnh, nét mặt Liễu Di có chút ửng đỏ, trong lòng dâng lên một tia hối hận.

Đêm hôm đó nếu nàng không dè dặt, buông xuống tư thái, chủ động ôm ấp, nói không chừng lúc này đã trở thành nữ nhân của Lục Ly.

Thiên tài!

Đây là đánh giá Liễu Di dành cho Lục Ly, có thể gửi thân cho một thiên tài, chỉ cần Lục Ly không chết, thành tựu sau này tuyệt đối vượt xa những gì Liễu Di có thể tưởng tượng, nàng và Liễu gia cũng sẽ theo đó gà chó thăng thiên.

Đương nhiên...

Rất nhanh Liễu Di liền lắc đầu bình tĩnh lại, tình hình lúc này quả thực không thích hợp để mơ mộng. Nói không chừng ngay tối nay Liễu gia sẽ hóa thành tro bụi, nàng cũng sẽ thịt nát xương tan, mơ tưởng tới những thứ kia có chút quá xa xôi.

Ầm!

Đám đông giật mình, Lục Ly lại vẫn không dừng lại, trường đao quét ngang, như mãnh hổ xông vào bầy cừu. Chỉ mấy cái chớp mắt, hắn đã liên tục đánh chết năm người, đụng bay mười mấy người, hơn nữa vẫn còn đang thu gặt mạng người với tốc độ phi thường khủng bố.

- Hay lắm!

Chúng nhân Liễu gia tinh thần đại chấn, sĩ khí tăng vọt, dồn dập gào thét tấn công. Liễu Di múa roi dài, cuộn lên tiếng rít bén nhọn, khẽ kêu:

- Cường viện đã tới, giết sạch đám nhãi nhép này.

- Hừ!

Một tên Thần Hải Cảnh Hà gia ở ngay bên cạnh Lục Ly, hắn xách lấy cự phủ cuồng bạo vọt tới Lục Ly. Vừa rồi Lục Ly mới chém giết một tên Hà gia, lúc này chính đang vút tới một tên đệ tử Hà gia khác, hắn tự nhiên không thể đứng nhìn không quản.

- Tới hay lắm!

Lục Ly sớm đã chờ đợi người này tự động dâng lên cửa, bước chân hắn khẽ đảo, chân sau quét qua một tên võ giả Triệu gia gần đó, đạp bay đối phương, dùng người này làm bao cát đá về phía Thần Hải Cảnh Hà gia, đồng thời trường đao quét tới, một đao bổ lên thân người kia.

Ầm!

Người này bị đao trong tay Lục Ly chém thành hai đoạn, máu tươi bay khắp trời, nội tạng tứ tung, lão giả Thần Hải Cảnh đang từ đằng sau vọt tới co rụt lại, vội vàng tránh sang một bên.

- Hừ!

Trường đao trong tay Lục Ly lần nữa chém xuống như thiểm điện, nhắm thẳng phần cổ Thần Hải Cảnh, lão giả phản ứng cực nhanh, cự phủ quét ngang về phía Thiên Lân Đao.

Ầm!

Một cỗ cự lực cường đại truyền đến, cự phủ thiếu chút tuột khỏi tay lão giả. Cả người hắn bị nện cho liên tục thoái lui, trong mắt đầy vẻ kinh nghi, rõ ràng cảm ứng thấy khí tức Lục Ly mới chỉ vừa đột phá Thần Hải Cảnh, tại sao lại có được cự lực khủng bố đến vậy?

Hắn đã không có thời gian đi suy tư, tốc độ Lục Ly quá nhanh, đuổi theo như một bóng ma, Thiên Lân Đao lần nữa đánh xuống.

Lão giả có thể làm thế nào? Lúc này thân thể hắn còn chưa ổn định, căn bản không cách nào phản kích, chỉ có thể cường hành đón đỡ. Lần này hắn học thông minh, hai tay nắm cự phủ, tránh cho bị Lục Ly đánh bay.

- Chết...

Lục Ly bạo rống một tiếng, huyền kình trong Thần Hải tụ tập đến tay phải, Thiên Lân Đao trùng trùng chém xuống. Lúc Thiên Lân Đao và cự phủ chạm vào nhau, huyền kình phóng thích ra, lực lượng chồng thêm gấp đôi, cự phủ trong tay lão giả bỗng chốc bị hất tung.
Chương 109 Cẩn thận!

Bất cứ người nào sau khi tung ra lượt công kích đầu tiên, trong lòng đều sẽ hoãn xuống, làm sao ngờ được lực lượng từ lần công kích thứ hai lại mạnh gấp đôi lần đầu tiên. Hai tay lão giả tê rần, lực lượng Lục Ly đột ngột gia tăng khiến hắn không cách nào nắm chặt cự phủ...

Xùy

Không còn cự phủ, Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly lướt ra một đạo đường cong, trùng trùng chém lên cổ lão giả, đầu lâu theo đó bay lên, thân thể không đầu của lão giả ầm vang ngã xuống đất.

Toàn trường chấn kinh, từ lúc Lục Ly xuất hiện tới giờ chẳng qua mới mười mấy nhịp thở, không ngờ đã có một tên Thần Hải Cảnh chiến tử.

Lục Ly chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, cũng không thấy hắn vận dụng huyền kỹ cao cấp gì, lại cứ vậy nhẹ nhàng đánh chết lão giả Thần Hải Cảnh Hà gia.

- Lục tiểu ca hay lắm!

Thành Khuất hưng phấn kêu to, không ngờ rằng một mũi tên dài màu đen đột nhiên bắn nhanh mà đến, bỗng chốc đâm trúng cổ hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, trong đám người Triệu Duệ chính đang cười lạnh nhìn bên này, hắn lấy tay ôm cổ, thân thể lảo đảo mấy bước, ầm vang ngã xuống đất.

Thành Khuất cũng là một trong những Thần Hải Cảnh bên phía Liễu gia, bốn đại gia tộc chết một tên Thần Hải Cảnh, phía Liễu gia cũng chết một tên, xem như hòa nhau.

- Nghê Thúc, Địch Bá các ngươi đi thịt Lục Ly, những người còn lại cầm chân Thần Hải Cảnh Liễu gia.

Triệu Duệ hét lớn một tiếng, hắn biết rõ nếu tiếp tục mặc cho Lục Ly giết tiếp, sợ rằng lần này cánh tấn công cửa tây sẽ toàn quân lật chìm.

Nghê Thúc là một trưởng lão Ngoại đường tương đối cường đại của Triệu gia, tu vi Thần Hải Cảnh trung kỳ, cộng thêm Địch Bá, không khả năng không giết chết được Lục Ly.

- Được!

Tên võ giả trung niên quát khẽ, trường kiếm điên cuồng khua múa đẩy lui một tên Thần Hải Cảnh Liễu gia, sau đó xoay người cuồng chạy về phía Lục Ly. Địch Bá cũng tương tự, không đi quản Thần Hải Cảnh Liễu gia mà chuyển sang đâm thẳng tới Lục Ly.

Đám người Liễu Di cuống lên, định lao tới chi viện cho Lục Ly, nhưng người bốn gia tộc liều chết cầm chân các nàng, trường tiễn trong tay Triệu Duệ lại như độc xà không ngừng phóng tới, khiến bọn hắn không cách nào trợ giúp Lục Ly.

Sau khi đánh chết ba bốn người gần đó, Lục Ly giương đao đứng yên tại chỗ, chờ đợi Địch Bá và Nghê Thúc áp sát. Trên mặt hắn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại chiến ý ngẩng cao.

Ánh mắt đảo qua trên mặt Địch Bá, hắn cười lạnh nói:

- Địch tộc trưởng, đi nhanh như vậy làm gì? Tới tự sát? Là muốn xuống Minh giới tìm Địch Hỏa, nối tiếp tình cha con ư?

Nhắc tới Địch Hỏa, tròng mắt Địch Bá lập tức đỏ lên. Đó là đứa con trai hắn yêu thích nhất, sắp đột phá Thần Hải Cảnh, tiền đồ vô lượng, lại bị Lục Ly chém giết, thậm chí còn không toàn thây, chỉ tìm được một bộ hài cốt.

Khí tức trên thân Địch Bá lần nữa cuộn trào, tốc độ tăng nhanh mấy phần, như một con cự thú hình người gào thét mà tới. Huyền lực quán chú vào trong thiết hoàn đao trên tay, quang mang lấp lánh, bảy tám thiết hoàn (vòng sắt) trên sống đao chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Nghê Thúc xuất động trước Địch Bá, nhưng hắn thả chậm một nhịp, chờ Địch Bá đuổi kịp mới tăng tốc. Không thể không nói kinh nghiệm chiến đấu của Nghê Thúc rất phong phú, không mạo muội một mình lên trước phát động tấn công, hai người cùng lúc giáp công, như vậy mới càng dễ chém giết Lục Ly.

Tuổi Nghê Thúc không lớn lắm, chỉ tương đương như Địch Bá, thân hình hơi gầy yếu, tròng mắt khá nhỏ. Lúc này bởi vì trời mưa nên còn híp lại, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo hàn quang lạnh lẽo, tựa như một con rắn độc tiềm phục trong rừng cây.

Địch Bá phẫn nộ đâm tới, Nghê Thúc lại lặng lẽ lách vòng sang bên trái, sách lược của hắn rất rõ ràng, để Địch Bá giao chiến với Lục Ly ở phía chính diện, còn mình từ bên cạnh ra tay đánh lén, một chiêu kích sát Lục Ly.

Binh khí của hắn là một thanh đoản kiếm, lúc này vẫn còn giấu trong tay áo, bóng đêm mờ tối căn bản không thấy được hắn mang theo binh khí.

- Chết!

Địch Bá đã tới gần Lục Ly một trượng, hắn vung lên thiết hoàn đao trùng trùng bổ nghiêng về phía Lục Ly, thiết hoàn trên trường đao chạm vào nhau, tiếng vang rung động, chấn cho màng nhĩ cường giả phụ cận đau nhức không thôi.

Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện chiến đao trong tay Địch Bá cũng đang rung động với biên độ cực nhỏ. Rung động này rất có tiết tấu, như thế có thể kết hợp với thiết hoàn, tạo ra tiếng vang quỷ dị, nhiễu loạn tâm thần địch thủ.

Lục Ly cảm thấy màng nhĩ hơi nhói đau, chú ý lực khó tránh khỏi bị phân tán, hắn nhìn chằm chằm chiến đao Địch Bá, chân sau giậm mạnh xuống đất, cả người tịnh tiến ra sau.

Hây!

Địch Bá run run thiết hoàn đao, đề thăng tốc độ, đồng thời hai chân đạp mạnh, thân thể tóe bắn mà lên, lần nữa bổ tới cổ Lục Ly.

Màng nhĩ nhói đâu, tốc độ Lục Ly tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, không thể không giơ lên chiến đao đón đỡ Địch Bá.

Ầm!

Địch Bá tung người lên giữa trời, màng nhĩ Lục Ly đau nhói khiến hắn khó có thể vung hết toàn lực, bị đao Địch Bá đánh bay ra sau, đâm trúng người một võ giả Triệu gia, sau đó lộn thêm vài vòng dưới đất.

Địch Bá cũng bị lực phản chấn bắn ngược trở về, chẳng qua thân hình vẫn vững vàng, không ngã sấp xuống.

Hưu!

Đúng thời khắc này, nơi xa một đạo bóng đen phóng tới, cấp tốc áp sát Lục Ly, trong tay xuất hiện môt thanh đoản kiếm, thân người cong lại, đoản kiếm dũng mãnh đâm tới sau lưng Lục Ly mới vừa bò dậy.

Nghê Thúc ra tay, hắn lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, lúc Lục Ly vừa mới bị Địch Bá đánh bay, còn đang cuống cuồng bò dậy, hơn nữa khi này ánh mắt Lục Ly vẫn đang nhìn chằm chằm Địch Bá lần nữa bay vút mà tới.

- Lục Ly, cẩn thận!

Nơi xa Liễu Di một mực chú ý tình huống bên này, lặng lẽ tập trung theo dõi Nghê Thúc, nàng hoảng sợ quát lớn. Đáng tiếc tốc độ Nghê Thúc quá nhanh, lúc này đã áp sát tới sau lưng Lục Ly, chỉ còn cách nửa trượng.

- Ngu xuẩn!

Sau cửa sổ, Lục Linh khẽ cười khinh miệt. Nàng rất rõ ràng lực lượng Lục Ly, Địch Bá tuyệt đối không thể nhẹ nhàng đánh bay Lục Ly như vậy được.
Chương 110 Giết người như mổ dê

Lục Ly cố ý bị Địch Bá đánh bay, mục đích rất dễ hiểu, chính là vì nhử Nghê Thúc.

Quả nhiên!

Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly khẽ động, trở tay trùng trùng chém ra sau. Cùng lúc, trong người hắn cuộn lên một cỗ khí tức cường đại, cơ thịt toàn thân gồ lên, ánh mắt chớp động ngân quang, hóa thành một con cự long hình người.

- A...

Nghê Thúc sắp đâm trúng lưng Lục Ly đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, chân trái mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hắn hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy một con thú nhỏ chính đang gặm nhấm chân trái mình.

- Chết

Lục Ly chợt quát một tiếng, Nghê Thúc cảm nhận được nguy cơ trí mạng, vội ngẩng đầu, chỉ thấy một ánh đao màu đen rít gào bổ đến, hắn theo bản năng giơ đoản kiếm lên định ngăn đỡ.

Nhưng đoản kiếm vừa tiếp xúc với Thiên Lân Đao liền bị nện bay, Thiên Lân Đao trùng trùng chém xuống, nháy mắt đầu Nghê Thúc nổ tung, thân thể cũng bị chém đứt, chết thảm đương trường!

Tê tê...

Địch Bá đang cuồng chạy mà đến hít sâu một hơi khí lạnh, bước chân thoáng ngừng, đám người Liễu Di Triệu Duệ cũng sửng sờ. Bọn họ cách quá xa, bóng đêm đem nhánh rất khó quan sát rõ ràng, chỉ thấy Lục Ly trở tay nhẹ nhàng bổ ra một đao liền đánh chết Nghê Thúc.

Chuyện gì thế này?

Rất nhiều người nhìn mà không hiểu, rõ ràng Lục Ly chỉ mới vừa đột phá Thần Hải Cảnh, sao lại có thể nhẹ nhàng chém giết Thần Hải Cảnh trung kỳ như vậy?

Rất nhiều người không thấy được Tiểu Bạch, cũng không thấy Lục Ly vận dụng huyền kỹ cường đại gì, thậm chí chiến đao trong tay Lục Ly đều không phát sáng, nhìn qua chỉ là một thanh phế Huyền khí mà thôi.

Hưu!

Tiểu Bạch hoàn thành nhiệm vụ, hóa thành một đạo bóng trắng về lại trong ngực Lục Ly, chui vào trong áo bào. Lần này rất nhiều người thấy được, lại không biết là cái gì.

Lục Ly chậm rãi quay đầu lại, nhìn Địch Bá, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:

- Địch Bá, ngươi thật tưởng rằng mình lợi hại lắm ư? Ta muốn giết ngươi, chỉ đơn giản như mổ dê thôi.

Ầm!

Hai chân Lục Ly đạp mạnh ra sau, cả người như lợi kiếm vọt tới, thoáng chốc liền tiếp cận Địch Bá, quát khẽ một tiếng:

- Địch Bá, xem huyền kỹ Thiên phẩm của ta, Huyễn Ảnh Thần Đao!

Chiến đao chém thẳng xuống, mang theo tiếng rít chói tai. Địch Bá cả kinh, huyền kỹ Thiên phẩm? Chẳng lẽ vừa rồi Nghê Thúc cũng là bị huyền kỹ Thiên phẩm đánh chết? Huyễn Ảnh Thần Đao? Bóng trắng vừa rồi cũng là huyễn ảnh?

Lục Ly cuốn theo uy thế giết địch, quát lớn một tiếng như là nộ lôi, khiến Địch Bá ngây người ra đó, hắn muốn xem chiến đao có phải là huyễn ảnh hay không? Tư duy Địch Bá ngưng trệ mất một giây, phản ứng tự nhiên cũng theo đó chậm mất một nhịp.

Cường giả giao chiến, một giây đồng hồ đủ để quyết định sinh tử, chờ Địch Bá xác định chiến đao Lục Ly không phải huyễn ảnh, định nhấc đao ngăn đỡ thì mới phát hiện mình bị lừa.

Oanh!

Một tiếng nổ vang trầm muộn, cả người Địch Bá lẫn chiến đao đều bị nện bay bốn năm trượng, kéo theo mấy tên võ giả bốn đại gia tộc ngã nhào. Hơn nữa bởi vì cự lực quá khủng bố, lục phủ ngũ tạng Địch Bá đều bị chấn thương, một búng máu tươi cuồng phún mà ra, thấm đẫm khắp người.

Phốc!

Địch Bá lăn lộn mấy vòng mới bò dậy, máu tươi trong miệng lần nữa không áp chế nổi phun ra, cánh tay chống đất một mực run rẩy, bị chấn cho xương cốt đều nứt ra.

Hắn hoảng hốt nhìn Lục Ly cuồng chạy mà đến, trong mắt đầy vẻ không dám tin tưởng thốt lên:

- Sao ngươi có được lực lượng cường đại như thế?

Mười mấy vạn cân!

Địch Bá cảm giác được vừa rồi lực lượng Lục Ly chí ít phải từ mười lăm vạn cân trở lên, khắc nãy nếu không phải hắn mượn lực bay ra sau, sợ là lúc này đầu lâu cũng đã biến thành dưa hấu nát như Nghê Thúc.

Lục Ly như một sát thần cuồng bạo vọt tới, trên đường thuận tay đánh bay mấy tên võ giả bốn đại gia tộc, hắn mắt lạnh nhìn Địch Bá nói:

- Bài tẩy ta còn nhiều lắm, ngươi muốn biết thì xuống Địa Ngục mà hỏi Địch Hỏa.

Xuy xuy!

Một tiếng xé gió vang lên, Lục Ly từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã, có được cảm giác lực bén nhạy không kém gì dã thú, hắn không thèm liếc mắt nhìn, nâng lên Thiên Lân Đao quét qua bên phải.

Keng!

Một mũi tên bị Lục Ly đánh bay, lúc này hắn mới quét mắt nhìn sang, cách qua đám đông khóa chặt Triệu Duệ, quát lạnh nói:

- Triệu đại thiếu gia, ngươi muốn nhắc nhở ta phải giết ngươi trước, sau đó mới giết Địch Bá ư?

Bị cặp mắt màu bạc của Lục Ly nhìn tới, nội tâm Triệu Duệ đột nhiên phát lạnh, toàn thân như rơi xuống hầm băng. Vừa rồi hắn bắn ra mũi tên kia chỉ là muốn ngăn cản Lục Ly đánh giết Địch Bá, không ngờ Lục Ly lại chuyển chú ý sang bên này.

Nhìn đôi mắt chớp hiện ánh sáng bạc kia, Triệu Duệ nhớ tới cảnh Lục Ly giết liền hai tên trưởng lão trên Hồng Nham sơn, vừa rồi lại mấy đao đánh chết hai tên Thần Hải Cảnh, bao gồm cả Thần Hải Cảnh trung kỳ là Nghê Thúc.

Hắn triệt để bị hù sợ, bên này đã chết mất hai tên Thần Hải Cảnh, mắt thấy Địch Bá cũng sắp bị giết. Bại cục ở cửa tây đã định, nếu còn không rút lui, sợ rằng đến cả cơ hội chạy cơ hội đều không có.

Bốn đại gia tộc vây công Liễu gia, cửa nam mới là chiến trường chủ chốt!

Vũ đại nhân tới, bốn đại gia tộc muốn thua cũng khó. Nghĩ tới đây, Triệu Duệ trực tiếp co cẳng tháo chạy, thân phận hắn tôn quý, lại sắp trở thành con trai thành chủ Vũ Lăng thành, không cần phải liều sống liều chết với Lục Ly.

- Lục Ly, bắt sống Triệu Duệ!

Trong gian phòng đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ, là tiếng Lục Linh. Lục Ly không chút nghĩ ngợi, xách đao đuổi theo hướng Triệu Duệ chạy trốn.

Đánh chết mấy tên võ giả cản đường, trong lòng Lục Ly đã hiểu được ý của Lục Linh. Bắt sống Triệu Duệ, như thế chí ít trong tay các nàng có được lá bài, vô luận thế cục phát triển ra sao, chị em các nàng đều có thể cầm theo lá bài này nhẹ nhàng chạy ra Vũ Lăng thành.

Vừa rồi Lục Linh nói giết sạch trừ Triệu Duệ, xem ra là đã sớm nghĩ tới tới cầm Triệu Duệ làm con tin.

- Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!

Triệu Duệ vừa mới vọt tới cửa chính Khách Đường, nhìn thấy Lục Ly thế không thể ngăn xông ra từ trong đám đông, lập tức gầm thét quát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 191-195

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom