• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76 Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời

Đối với hắn trước kia mà nói võ giả Thần Hải cảnh, giống như thần linh không thể đánh bại. Hơn một tháng trước hắn cái gì cũng không phải, ngay cả đám người Địch Hổ ức hiếp hắn cũng chỉ có thể nén giận, hiện tại hắn đã có thể đánh giết cường giả có cấp bậc giống như Địch bá rồi.

Giật mình như mộng...

Thế nhưng, lần này có thể thuận lợi chém giết Ba Thúc như vậy, là do Tiểu Bạch lập công lớn. Không có Tiểu Bạch khẳng định Ba Thúc sẽ chạy thoát, tốc độ Ba Thúc quá nhanh, hắn căn bản không đuổi kịp.

- Cái thần kỹ huyết mạch này thật mạnh!

Lục Ly vui vẻ không thôi, mặc dù không có Tiểu Bạch hắn không thể giết chết Ba Thúc, nhưng hắn đã thành công đánh bại Ba Thúc, còn khiến lão bị thương, đây đều là công lao của thần kỹ huyết mạch.

- Đúng rồi, thời gian thần kỹ huyết mạch sắp kết thúc rồi!

Nghĩ tới đây, Lục Ly lập tức giật mình tỉnh lại, vội vàng lục lọi trên người Ba Thúc, tìm được một ít vàng lá cùng một quyển bí tịch ố vàng. Hắn chẳng quan tâm xem xét, nhặt trường kiếm Ba Thúc cùng bọc đồ của mình lên, rồi mang theo Tiểu Bạch chạy như điên.

Rất nhanh hắn sẽ lập tức tiến vào thời kỳ suy yếu, ngủ mê man đi. Triệu Duệ ở ngay phía sau, có thể tùy thời đuổi theo, hắn phải mau chóng tìm được chỗ an toàn.

Lục Ly chạy hơn mười dặm, càng lúc càng cấp bách, xung quanh đều là hoang lĩnh, không có chỗ nào đặc biệt để ẩn nấp, mà hắn cảm giác thời gian cũng sắp đến rồi.

Sau khi chạy thêm mấy dặm, bắp thịt toàn thân Lục Ly bắt đầu biến đổi, khí tức trên người suy yếu, bên trong thân thể dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng mệt mỏi.

- Gần đến rồi, đành phải xem ông trời có che chở ta hay không.

Lục Ly chỉ có thể bất đắc dĩ chạy về phía một cái sơn động nhỏ coi như chỗ ẩn nấp. Nơi này vừa nhỏ lại vừa không sâu, Lục Ly tùy ý tìm một hòn tảng đá chặn cửa động lại, sau đó nói với Tiểu Bạch một câu:

- Tiểu Bạch, giúp ta canh giữ cửa động, trừ Thiên Lân đao ra còn lại ngươi cứ tùy tiện ăn.

Sau khi nói xong, Lục Ly ôm cái bọc ngủ thật say, cho dù lúc này bầu trời phát nổ cũng không thể làm hắn tỉnh lại.

...

Lục Ly suy nghĩ hơi nhiều, đám người Triệu Duệ căn bản không có đuổi theo, mà đóng quân ngay ở chỗ tách ra với Ba Thúc. Ba Thúc dặn dò bọn họ ở yên chỗ này không được đi đâu, rừng núi hoang vắng lại là buổi tối thì làm sao Triệu Duệ dám chạy loạn?

Lục Ly an nhàn ngủ cả đêm, mãi cho đến khi trời sáng mới tỉnh lại, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi. Hắn lo lắng lập tức bò dậy, xác định không có ai động vào tảng đá, sắc trời sắp sáng, như trút được gánh nặng.

- Mẹ nó!

Đột nhiên Lục Ly phát hiện bên cạnh có một cái chuôi kiếm, mũi kiếm đã bị gặm sạch, đây là thanh huyền khí cao cấp của Ba Thúc. Còn Tiểu Bạch thì cuộn tròn thành một đoàn trên mặt đất, ngủ say...

- Bại gia tử, bại gia tử!

Lục Ly sót xa, Ba Thúc là võ giả Thần Hải cảnh, còn là hộ vệ riêng của Triệu Duệ, huyền khí lão dùng làm sao có thể là hàng cấp thấp chứ? Ít nhất cũng phải Nhân giai bảy tám phẩm trở lên, thậm chí có thể là huyền khí Địa giai, vậy mà bị Tiểu Bạch ăn mất.

Thế nhưng ngẫm lại hình như đêm qua hắn nói, chỉ cần không gặm Thiên Lân đao còn lại tùy ý nó thì phải? Hắn ngượng ngùng bĩu môi. Lại nghĩ tới nếu như không phải là Tiểu Bạch thì cũng không có cách nào chém giết Ba Thúc, coi như thanh huyền khí này là chiến lợi phẩm của Tiểu Bạch, vì vậy hắn không để ý nữa.

- Đi!

Khoảng cách từ chỗ này đến chiến trường quá gần, đêm qua đám người Triệu Duệ không có đuổi theo, nhất định sau khi trời sáng sẽ đến tìm kiếm Ba Thúc.

Ba thúc chết rồi, Lục Ly cũng không để đám người Triệu Duệ ở trong lòng. Vấn đề là Triệu gia có thể có không ít người trong Hàn Vân Sơn, hắn cũng không muốn lưu lại hành tung, đến lúc đó khiến cường giả Triệu gia không ngừng truy sát.

Lục Ly bế Tiểu Bạch ném vào bao bố, để nó tiếp tục ngủ, sau đó rời khỏi sơn động, đi về hướng bắc. Hắn muốn đi Hồng Nham Sơn, lấy trộm trứng Hồng Lân Ưng, sau đó lại nghĩ biện pháp trở về thành.

Đánh chết một tên võ giả Thần Hải cảnh, khiến Lục Ly tự tin hơn rất nhiều, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Hắn có được thần kỹ huyết mạch, quan trọng hơn chính là năng lực biến thái của Tiểu Bạch, khiến hắn có được sức lực chiến một trận cùng võ giả Thần Hải cảnh.

Hắn vừa chạy vừa rơi vào trầm tư, nhớ lại trận chiến đấu đêm qua cùng Ba Thúc, rồi diễn luyện lại trong đầu, xem nên phát huy ưu thế của mình như thế nào, để nâng cao chiến lực.

Hắn còn mang cả Tiểu Bạch suy diễn vào, suy nghĩ làm như thế nào để lợi dụng năng lực biến thái của Tiểu Bạch phối hợp tác chiến.

Lục Ly khẳng định trăm phần trăm nó là Huyền Thú tam phẩm trở lên, thậm chí khả năng càng cao. Lúc này mới mới sinh ra đã có được thần thông thần kỳ, tốc độ khủng bố, hàm răng sắc bén như thế, nếu nó mà trưởng thành sẽ mạnh như nào?

Nghĩ đến Tiểu Bạch, Lục Ly lại sờ sờ răng thú trên cổ.

Tiểu Bạch là vì răng thú mới đi theo hắn, rõ ràng ánh mắt Tiểu Bạch nhìn răng thú có một ít sợ hãi, điều này nói rõ phẩm cấp chủ nhân răng thú khẳng định cao hơn so với Tiểu Bạch, vậy đó chính là Huyền Thú năm sáu phẩm trở lên rồi.

- Chỉ có cha mới biết lai lịch răng thú, nhưng cha vẫn còn bị vây ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên!

Ánh mắt Lục Ly hướng về phương bắc, từ nơi này đi thẳng mấy ngàn dặm nhất định là Hàn Băng Thâm Uyên, nếu như không có Huyền Thú chặn đường mà nói, thời gian hắn đi tới thâm uyên tối đa cũng chỉ mấy ngày.

Khoảng cách giữa hắn và cha mẹ gần như thế, nhưng lại cảm giác xa tận chân trời, hắn không có năng lực xuống vực sâu cứu cha mẹ ra, thậm chí không có can đảm nhích tới gần vực sâu...

- Cha, mẹ!

Nghĩ đến cha mình bị nhố mười lăm năm, mẹ sống chết chưa rõ, mắt Lục Ly hơi hơi ửng hồng, tim như bị đao cắt.

Hắn ngây ngốc nhìn phương bắc, nắm chặt nắm tay nói:

- Cha mẹ chờ con, nhất định con sẽ mau chóng truyền tống đến Trung Châu, tìm được cường giả Lục gia mời bọn họ cứu hai người.
Chương 77 Huyết mạch tử sắc

Huyết mạch tử sắc

- Đi!

Sau khi tâm tình yên ổn, Lục Ly sải bước chạy đi, muốn cứu cha mẹ hắn còn con đường rất dài phải đi. Hiện tại suy nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa, chuyện hắn cần làm là từng bước đi về phía trước, mục tiêu hàng đầu chính là tới Hồng Nham Sơn, hoàn thành nhiệm vụ Liễu gia.

...

Trong tay có bản đồ chi tiết, nên Lục Ly đi lại rất nhanh, hắn không có đi về phía hẻm núi Hàn Vân. Lần trước suýt chút nữa bị lừa ở đây, ngộ nhỡ đầu kia hẻm núi lại có Triệu gia bảo vệ thì sao?

Hắn lựa chọn vòng qua hẻm núi Hàn Vân, vượt qua dãy núi bên trái, mặc dù đường như vậy khó đi một chút, tốn thời gian nhiều hơn, nhưng nhất định sẽ an toàn.

- Mẹ nó...

Quả thực đường rất khó đi, bởi vì căn bản không có đường, nghìn rãnh vạn khe, mỏm đá mọc lên như rừng, chông gai rậm rạp, nếu như người bình thường sợ là nửa bước khó đi.

Hơn nữa bên trong sơn lĩnh còn có độc trùng ngủ đông, chướng khí vờn quanh, chỗ tốt duy nhất là bên này không có đường, nên thú triều không khuếch tán theo bên này, Lục Ly khó khăn đi hơn mười dặm cũng không gặp phải một con Huyền Thú.

- Hưu!

Thời điểm Lục Ly vừa mới nhảy lên một tảng đá lớn, nơi xa truyền đến một tiếng xé gió bén nhọn, tiếp theo một điểm sáng màu hoàng kim nhanh chóng phóng đại, Lục Ly nhìn lướt qua sợ tới mức vội vàng ẩn núp dưới đá.

Phía trước là một chiếc hoàng kim chiến xa, đây chính là cường giả của siêu cấp gia tộc, tùy tiện đi ra một người cũng có thể bình định toàn bộ Vũ Lăng thành, Lục Ly không dám trêu chọc vào.

Tốc độ hoàng kim chiến xa rất nhanh, nháy mắt một cái đã tới phía trước Lục Ly, Lục Ly không dám nhìn nữa, toàn bộ thân thể dấu ở dưới đá.

Nhưng đúng lúc này, tốc độ hoàng kim chiến xa đột nhiên chậm lại, cuối cùng lơ lửng ở trên đỉnh đầu Lục Ly, từng đạo khí tức cuồng bạo bao phủ hắn.

- Phía dưới là người phương nào, lén lén lút lút, lăn ra đây!

Một tiếng hét kinh trời vang lên, chấn động đến mức toàn thân Lục Ly run rẩy, hắn biến sắc, vậy mà bị phát hiện? Nhưng người ra mặt ít nhất cũng là Hồn Đàm cảnh, có thể phát hiện hắn cũng bình thường.

- Hỏng bét, đừng xảy ra chuyện gì nhé.

Lục Ly âm thầm cầu nguyện trong lòng, đám người siêu cấp gia tộc này nhìn bọn họ giống như nhìn con kiến hôi, một lời không hợp sợ là sẽ trực tiếp chém giết.

Lục Ly dừng lại một lát, rồi từ dưới tảng đá bò lên, ngửa đầu nhìn hoàng kim chiến xa trên đỉnh đầu, cẩn thận đánh giá một phen.

Lúc trước tốc độ hoàng kim chiến xa quá nhanh, bay quá cao, nên Lục Ly chỉ thấy mấy bóng người màu hoàng kim. Lần này hắn thấy rất rõ ràng, sau khi nhìn mấy lần, đôi mắt trở nên say mê.

Bởi vì trên hoàng kim chiến xa có một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ xinh đẹp này được bốn cường giả mặc hoàng kim chiến giáp vây quanh như chúng tinh củng nguyệt.

Thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, mặc nhuyễn giáp màu xanh biếc, trong tay cầm một cây ngọc tiêu, tóc đen như thác nước, sắc mặt như trăng sáng, dáng người thướt tha, khí chất ta nhã xuất trần. Lục Ly ở phía dưới quan sát, cảm giác thiếu nữ này tựa như tiên nữ trên trời, được một đám thiên thần vây quanh hạ phàm.

Không phải Lục Ly chưa từng gặp mỹ nữ, Lục Linh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cho nên sức miễn dịch của hắn đối với mỹ nữ rất cao.

Di tiểu thư cũng coi như là một mỹ nhân không tệ, nhưng Lục Ly không quá kinh ngạc. Lúc này thiếu nữ xinh đẹp phía trên lại cho hắn cảm giác thần hồn điên đảo, gương mặt thiếu nữ này không kém gì Lục Linh, khí chất càng thêm ta nhã đặc biệt.

- Ồ? Huyết mạch ấn ký, tử sắc, huyết mạch thất phẩm!

Ánh mắt Lục Ly bị một cái ấn ký tử sắc trên cổ thiếu nữ hấp dẫn, đó là một đóa hoa màu tử sắc, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Huyết mạch ấn ký tử sắc, chính là huyết mạch thất phẩm, chỉ cần thiếu nữ này không chết non, tuyệt đối tương lai sẽ là cường giả đứng ở trên đỉnh Bắc Mạc.

Khiến hắn có chút kỳ quái chính là, trên cổ bốn cường giả mặc hoàng kim chiến giáp kia, lại không có huyết mạch ấn ký. Không biết bọn họ dùng thủ pháp đặc biệt ẩn giấu huyết mạch ấn ký, hay bọn họ không phải là huyết mạch chiến sĩ.

- Hừ!

Một cường giả hoàng kim chiến giáp khẽ hừ, Lục Ly cảm giác bên tai như có sấm sét nổ vang, lập tức không dám nhìn nhiều, chắp tay nói:

- Tham kiến chư vị đại nhân, tại hạ là Lục Ly khách khanh Liễu gia Vũ Lăng thành, đây là lệnh bài thân phận của ta.

- Người Liễu gia sao?

Cường giả hoàng kim chiến giáp nhìn lướt qua, cau ngươi nghi hoặc hỏi:

- Võ giả Liễu gia các ngươi đóng giữ ở phía đông An Định Sơn, tại sao ngươi lại chạy tới bên này?

Lục Ly không dám nói dối thành thật trả lời:

- Tại hạ đi Hồng Nham Sơn là để hoàn thành nhiệm vụ, chứ không phải gia tộc cắt cử đóng giữ ở Hàn Vân Sơn.

- Hồng Nham Sơn?

Thiếu nữ tựa như tiên tử đột nhiên mở miệng, thanh âm như chim hoàng oanh vô cùng êm tai, cô có một chút không hiểu hỏi:

- Nếu ngươi đi Hồng Nham Sơn tại sao không đi qua hẻm núi Hàn Vân bên kia? Ngược lại bỏ gần tìm xa, bỏ qua nơi dễ dàng tìm tới chỗ khó đi qua nơi này?

Lục Ly cười khổ một tiếng, chắp tay nói:

- Bẩm tiểu thư, các gia tộc Vũ Lăng thành không quá hòa thuận. Tôi một thân một mình, rất dễ dàng bị gia tộc đối địch ám sát, cho nên...

- Ồ!

Thiếu nữ hơi gật đầu, dường như không quá để ý nghe chuyện Vũ Lăng thành. Cô vung tay áo, hoàng kim chiến xa liền phát sáng bay về nơi xa, bay được một đoạn, thiếu nữ suy nghĩ báo lại một tiếng:

- Xung quanh có rất nhiều Huyền Thú cường đại, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút.

- Xì...

Hoàng kim chiến xa hóa thành một luồng kim quang bay về nơi xa, Lục Ly thở ra một hơi, hơi có một ít thiện cảm đối với thiếu nữ xinh đẹp kia.

Mặc dù người này kiêu ngạo từ trong xương, xem thường những võ giả như bọn hắn, nhưng ít nhất tâm địa thiếu nữ xinh đẹp này cũng không tệ, trước khi đi còn nhắc nhở chính mình một câu.

- Thiếu nữ này có cảnh giới gì? Là tiểu thư gia tộc nào?

Thiếu nữ không có tiết lộ khí tức ra ngoài, nhưng khí huyết cường giả bên cạnh hùng hậu như núi, nên đều là cường giả tuyệt đỉnh, thiếu nữ có thể đi theo, khẳng định cảnh giới không thấp?
Chương 78 Dễ như trở bàn tay

- Đi thôi!

Lục Ly lắc đầu ép mình không nên suy nghĩ nhiều, loại thiên chi kiều nữ này và bản thân là người của hai thế giới, sau này cũng không có khả năng phát sinh bất kỳ qua lại gì.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, hơi thả chậm tốc độ một chút, thân hình càng thêm ẩn nấp, vị tiểu thư kia nói xung quanh có rất nhiều Huyền Thú cường đại, ngộ nhỡ gặp phải sẽ có phiền phức lớn.

Khoảng cách từ Hồng Nham Sơn đến hẻm núi Hàn Vân là hai trăm dặm, nếu như đường dễ đi, toàn lực chạy như điên mà nói cũng phải mất hơn nửa ngày thời gian. Rất rõ ràng, lấy tình huống bây giờ của Lục Ly không có một hai ngày thời gian, thì không cách nào tới Hồng Nham Sơn.

- Gào...

Đi về phía trước gần nửa ngày, phía trước bên trái truyền đến một tiếng gầm thét kinh thiên, Lục Ly vội vàng lẻn vào bên trong khe suối lắng nghe một trận, sau khi xác định an toàn mới hướng phía trước bên phải chạy đi.

- Rầm rầm rầm!

Rất nhanh bên trái phía trước truyền đến từng đạo cự đại tiếng nổ lớn, Lục Ly lặng lẽ xem nhìn một chút, mơ hồ thấy một người mặc hoàng kim chiến giáp võ giả, đang cùng một con có thể sánh bằng núi cao Huyền Thú khai chiến.

- Xem ra thiếu nữ kia mang theo mấy vị cường giả chính là vì dọn dẹp Huyền Thú cường đại.

Lục Ly hơi yên tâm, có những cường giả này dò xét, cho dù có Huyền Thú mạnh hơn nữa cũng không có khả năng làm càn bát phương, hắn cẩn thận chút chắc là sẽ không có chuyện.

Hắn không dám quan sát tiếp tục đi về phía trước, đi mấy canh giờ, lúc trời tối ở phía tây bắc lại truyền tới mấy tiếng thú gầm to lớn.

- Tìm chỗ qua đêm đã!

Ban đêm càng nguy hiểm, Lục Ly không dám đi về phía trước, chung quanh quá nhiều Huyền Thú, hắn phải tìm một chỗ đủ an toàn qua đêm.

Tìm kiếm xung quanh nửa canh giờ, rốt cuộc hắn cũng tìm được một cái sơn động hẹp dài sâu thẳm. Bên trong còn có mùi hôi thối, nhưng không có Huyền Thú, xem ra trước kia là huyệt động của một con Huyền Thú.

Lục Ly tìm tảng đá lấp cửa động lại, để Tiểu Bạch thủ hộ tại cửa động, còn chính mình thì ngồi ở bên trong nghỉ ngơi tu luyện, tiếp tục đả thông kinh mạch tích lũy huyền lực.

Tu luyện tới nửa đêm, bên ngoài không có bất kỳ dị động gì, Lục Ly ngủ thật say.

Trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh lại, hắn không đi ra mà ngồi xếp bằng tu luyện một canh giờ, chờ sắc trời hoàn toàn sáng rõ, mới lại hướng Hồng Nham Sơn chạy đi.

Ngày hôm qua chạy suốt một ngày, qua hơn một trăm dặm, nên khoảng cách đến Hồng Nham Sơn đã không còn xa. Hôm nay rất thuận lợi, cũng không có gặp phải người, hay bất kỳ Huyền Thú gì, tại lúc xế chiều rốt cục hắn cũng thấy một đỉnh núi màu đỏ to lớn ở xa xa.

- Quả nhiên có rất nhiều Hồng Lân Ưng!

Lục Ly từ xa thấy trên bầu trời Hồng Nham Sơn thỉnh thoảng có Hồng Lân Ưng gào thét bay lượn, đôi mắt trở nên nóng rực, một quả trứng Hồng Lân Ưng đáng giá năm trăm điểm cống hiến, hắn chỉ cần lấy trộm được bốn năm quả, đã đủ đổi lấy rất nhiều huyền khí hỏng cho Tiểu Bạch ăn.

Tìm được Hồng Nham Sơn rồi, hắn cũng không có lập tức lên núi, mà đi quanh chân núi. Ngộ nhỡ bên trong núi có Huyền Thú cường đại, hoặc là cường giả ẩn nấp thì sao?

Lục Ly đứng từ xa quan sát hơn một canh giờ, trong lòng hơi an tâm. Hắn ở chân núi chỉ thấy chuột đá và Hồng Lân Ưng, nơi này có hai loại Huyền Thú tụ tập, chắc sẽ không có Huyền Thú khác nữa.

Trên núi rất nhiều Huyền Thú, cũng không có khả năng có võ giả ẩn nấp, nếu không nhất định sẽ bị Huyền Thú phát hiện.

Đã gần đến hoàng hôn, Lục Ly không dám vào núi nữa, ban đêm không có ảnh hưởng quá lớn đối với Huyền Thú, nhưng thực lực võ giả sẽ suy yếu rất nhiều, hắn chỉ có thể tìm nơi qua đêm, chờ ngày mai rồi hãy nói.

Một đêm vô sự, Lục Ly tu luyện cả đêm, đường kinh mạch cuối cùng cũng được tu luyện non nửa. Nếu như thuận lợi mà nói, tu luyện hai ba ngày nữa là có thể triệt để đả thông, ngưng tụ Thần Hải.

- Lên núi!

Lục Ly lại quan sát xung quanh một chút, trên mặt lộ ra một vòng kiên nghị, lặng lẽ tiềm hành hướng lên Hồng Nham Sơn mà đi.

Con đường hắn đi lại vô cùng bí mật, một đường đều tìm bụi cỏ khe suối để tiềm hành, bước chân nhẹ như con báo, sợ bị Huyền Thú phát hiện.

Ý nghĩ này của hắn quá ngây thơ rồi, bởi vì chỉ đi về phía trước được khoảng ngàn thước, có một con chuột đá trong sơn động nơi xa đột nhiên kêu lên, tiếp theo bốn phương tám hướng có vô số chuột đá từ trong sơn chui ra.

- Chít chít...

Hồng Lân Ưng trên đỉnh núi cũng bị kinh động, lập tức bay lên thành một đoàn, gào thét bay về phía Lục Ly, nhìn qua ít nhất cũng có gần trăm con, chuột đá cũng phải mấy trăm.

- Tiểu Bạch, nhờ ngươi rồi!

Nếu như dựa vào một mình Lục Ly, sợ là nửa bước cũng khó đi, đây là nhóm Huyền Thú đầu tiên, một khi khai chiến phỏng chừng sẽ còn có mấy lần Huyền Thú chen chúc mà đến. Với chút thực lực của Lục Ly tuyệt đối sẽ bị tươi sống mài chết, hắn chỉ có thể gọi Tiểu Bạch ra.

- Xích xích!

Tiểu Bạch nhảy lên bả vai Lục Ly, như một con thú vương ngạo nghễ nhìn chuột đá cùng Hồng Lân Ưng chen chúc mà đến. Khí tức không hiểu trên người nó phát tán ra, chuột đá và Hồng Lân Ưng từ khắp nơi chay tới đều sợ hãi không ngớt, không dám nhích tới gần nữa.

- Tốt!

Đôi mắt Lục Ly sáng rực, có Tiểu Bạch ra tay, tất cả đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng, trứng Hồng Lân Ưng cũng dễ như trở bàn tay.

Có Tiểu Bạch ra tay quả thực quá dễ dàng, Lục Ly một đường trèo lên đỉnh Hồng Nham Sơn, cho dù gặp phải Hồng Lân Ưng và chuột đá cũng không dám động, tự động tránh ra một con đường.

Hồng Nham Sơn là sào huyệt của chuột đá, khắp nơi đều có, nhìn qua ít nhất cũng phải mấy ngàn con, đây là Lục Ly gặp phải, ai biết bên trong Hồng Nham Sơn ẩn núp bao nhiêu chuột đá nữa?

Hồng Lân Ưng cũng không ít, bên trong Hồng Nham Sơn là sào huyệt chuột đá, thì đỉnh núi là sào huyệt Hồng Lân Ưng. Không ngừng có Hồng Lân Ưng bay xuống, bị khí tức Tiểu Bạch bao phủ liền thành thật lui qua một bên, không dám nhích tới gần.
Chương 79 Không muốn người sống

Hồng Nham Sơn rất lớn rất dốc, nhưng đối với Lục Ly mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, hắn chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới đỉnh núi.

- Éc......

Sau khi lên núi con mắt Lục Ly lóe sáng, bởi vì khắp nơi trên đỉnh núi đều là tổ Hồng Lân Ưng, bên trong những tổ chim cự đại kia có rất nhiều trứng lớn.

- Một quả trứng Hồng Lân Ưng giá năm trăm điểm cống hiến, nơi đây có khoảng mấy trăm quả, nếu như mang được toàn bộ trở về mà nói, thì đây chính là vài chục vạn điểm cống hiến.

Lục Ly phấn khởi không gì sánh được, điểm cống hiến vô cùng quý giá, đó chính là huyền khí, chính lẽ Luyện Huyết Đan, là huyền kỹ cao cấp. Trước mắt không phải trứng Hồng Lân Ưng, mà là từng viên Luyện Huyết Đan, từng thanh huyền khí.

- Mang về như nào đây?

Có Tiểu Bạch trấn áp, gần ngàn con Hồng Lân Ưng trên đỉnh núi không dám động, có thể ung dung lấy được tất cả trứng, nhưng vấn đề là Lục Ly không cầm được nhiều như vậy.

Những quả trứng này quá lớn, mà Lục Ly lại chỉ mang mấy cái bao bố tới, xem tình huống chỉ có thể lấy được mười mấy quả, nhiều hơn nữa liền không có biện pháp.

- Lấy trước rồi nói sau.

Lục Ly suy nghĩ một chút liền ra lệnh cho Tiểu Bạch:

- Khiến tất cả Hồng Lân Ưng bay khỏi đỉnh núi đi.

Muốn cướp trứng Hồng Lân Ưng, không nên lấy trước mặt chúng? Ngộ nhỡ Hồng Lân Ưng bạo động thì sao?

- Xích xích...

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên thật cao hét to mấy tiếng, toàn bộ Hồng Lân Ưng gào thét bay đi bốn phía, hạ xuống phía dưới núi, một con cũng không ngoại lệ.

- Tiểu Bạch, làm tốt lắm!

Lục Ly nhếch miệng cười một tiếng, lấy ra bao bố bắt đầu nhặt trứng Hồng Lân Ưng, không ra ngoài dự liệu của hắn, hắn chỉ có thể lấy mười lăm quả, nhiều hơn nữa liền không mang được.

Bởi vì đeo nhiều trứng như vậy nên hành động của hắn trở nên bất tiện, ai biết vỏ những quả trứng này có cứng hay không? Ngộ nhỡ xóc một cái vỡ ra thì sao?

- Hoàn thành nhiệm vụ, có thể đổi được bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến, như vậy cũng đủ dùng rồi.

Lục Ly thở dài, mặc dù lần này trải qua rất nhiều khổ nạn, mấy lần suýt bị người ta đánh giết, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi lấy được trứng Hồng Lân Ưng.

Lấy được trứng cũng chưa phải là an toàn, hắn còn phải nghĩ biện pháp trở về. Đường tới đã nguy hiểm như thế rồi, nhất định đường trở về sẽ càng thêm hung hiểm, Triệu Duệ không có khả năng để hắn thuận lợi trở về thành.

Lục Ly đứng vững vàng trên đỉnh núi nhìn ra xa mấy lần, chuẩn bị xuống núi tìm đường trở về Vũ Lăng thành. Ngay tại thời điểm hắn vừa mới xuống núi được mấy trượng, phía đông nam có vô số bóng đen bay nhanh mà đến, tốc độ những người đó thật nhanh, vừa rồi còn là từng điểm nhỏ, nhưng chỉ mấy hơi thở thời gian đã lướt qua mấy dặm, nhanh chóng tiến tới Hồng Nham Sơn.

- Là người nào? Là hướng tới chỗ ta hay là ngẫu nhiên đi ngang qua?

Lục Ly ẩn giấu ở sau tảng đá, mắt mở to không ngừng nhìn chằm chằm mấy chục người đang tới gần, trong lòng thấp thỏm bất an. Một nén nhang sau, hắn thấy rõ ràng chiến giáp người tới mặc, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm đến cực điểm.

Toàn bộ người tới mặc chiến giáp màu xanh, là người Triệu gia, kẻ thù tìm tới cửa.

- Hơn ba mươi người, có ba người là Thần Hải cảnh!

Lục Ly nắm Thiên Lân đao gân xanh nổi lên, hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng, bắp thịt toàn thân đều căng thẳng. Người Triệu gia nhắm thẳng hướng Hồng Nham Sơn mà đến, nhất định là tìm hắn trả thù, nếu làm không tốt nơi này chính là mồ chôn xương của hắn.

Trốn ư? Ba tên Thần Hải cảnh làm sao trốn? Tốc độ của hắn sao có thể so với Thần Hải cảnh?

Chiến ư? Nhiều người như vậy làm sao chiến? Nếu là một Thần Hải cảnh, hắn phóng thích thần kỹ huyết mạch cộng thêm Tiểu Bạch vấn đề không lớn, nhưng bây giờ có ba tên Thần Hải cảnh và mười mấy võ giả Huyền Vũ cảnh.

- Đến đây đi, muốn mạng của ta, vậy thì để mạng lại đổi là được!

Sau đó đám người kia chạy như điên mà đến, bao vây toàn bộ Hồng Nham Sơn lại, Lục Ly đã bất chấp tất cả rồi. Nếu không trốn thoát, thì cũng không còn gì để nói, chỉ có huyết chiến đến cùng.

Hắn đặt mấy cái bao bố đựng trứng ưng trên mặt đất, nói với Tiểu Bạch đang ở trên bả vai:

- Tiểu Bạch, ngươi ẩn nấp đi, ta bảo ngươi tấn công người nào lập tức tấn công người đó. Nếu như trận chiến này ta chết, thì ngươi tự chạy đi, đừng để người ta bắt được.

- Xích xích...

Tiểu Bạch rất có linh tính, kêu lên hai tiếng, trong mắt nhỏ xuất hiện một vòng lạnh lùng, trên người phát tán khí tức không hiểu, lông bờm ngắn ngủn dựng đứng, tựa như một con sư tử cường đại đang tức giận.

Đáng tiếc thân thể nó thật sự quá nhỏ, dưới ánh mắt của Lục Ly không chỉ không có nửa điểm đáng sợ, ngược lại có chút tức cười.

- Lục Ly!

Phía dưới vang lên một tiếng quát lên, Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tên Thần Hải cảnh trẻ tuổi đứng ở dưới chân núi quát khẽ:

- Ta biết ngươi đang ở trên núi, lăn xuống đây đi!

Người trẻ tuổi mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm trường cung màu đen, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, uy phong lẫm lẫm, khí thế bất phàm. Bên cạnh hắn là một lão giả Thần Hải cảnh cùng tám võ giả Huyền Vũ cảnh, vây quanh hắn như chúng tinh củng nguyệt, Lục Ly suy nghĩ một chút liền đoán được thân phận của hắn.

Lục Ly quan sát chung quanh một cái, thấy toàn bộ võ giả đều vây quanh chân núi không có tấn công, hắn nhảy lên phía trên tảng đá, ánh mắt khóa chặt người trẻ tuổi nói:

- Ngươi chính là thiếu gia Triệu gia Triệu Duệ sao?

Người trẻ tuổi kiêu căng gật đầu nói:

- Không sai, chính là bổn thiếu gia! Tiểu tử ngươi trốn rất giỏi? Vậy mà Ba thúc cũng không thể chém giết ngươi? Hừ hừ, lần này ta xem ngươi có thể chạy lên trời được không.

Triệu Duệ không biết Ba Thúc đã bị Lục Ly chém chết, đêm hôm đó Ba Thúc không có trở về, hắn không dám đuổi theo, chỉ có thể đi vào đại bản doanh Triệu gia trong Hàn Vân Sơn.

Từ trong đại bản doanh Triệu gia, hắn triệu tập được mấy tên thám báo đi tìm Ba Thúc và Lục Ly. Thi thể Ba thúc đã bị Huyền Thú xé xác ăn rồi, cho nên thám báo cũng không tìm được, ngược lại phát hiện hành tung của Lục Ly. Sau khi biết được tin tức, Triệu Duệ lập tức dẫn người tới đây truy sát.
Chương 80 Thần Hải cảnh

Lục Ly không có trả lời, ánh mắt quét nhìn chung quanh, trong đầu vận chuyển tìm kiếm phương pháp phá cục. Hắn vẫn còn ghi nhớ Lục Linh nói với hắn cho dù là một khắc cuối cùng cũng không thể buông bỏ.

- Tề trưởng lão, vì sao Hồng Lân Ưng và chuột đá trên núi không công kích hắn?

Ánh mắt Triệu Duệ hướng sang lão giả Thần Hải cảnh bên cạnh dò hỏi, hắn đã tới chân núi nhưng không có lập tức hạ lệnh tấn công, cũng là bởi vì điểm này.

- Ta cũng không biết.

Lão giả bên cạnh cau ngươi nhìn mấy lần, suy nghĩ một chút nói ra:

- Duệ thiếu, nếu không để Phác lão dẫn người lên núi xem tình huống một chút, chúng ta ở phía dưới phối hợp tác chiến?

- Tốt!

Triệu Duệ gật đầu, con ngươi trở nên lạnh lẽo hạ lệnh cho một cường giả Thần Hải cảnh khác ở phía tây:

- Phác trưởng lão dẫn người động thủ, trực tiếp giết hắn, không cần người sống!

- Giết!

Một lão giả tóc trắng ở phía tây chợt quát lên, gầm gừ như một con cự thú, vô số võ giả Huyền Vũ cảnh bao vây dưới chân núi vọt lên trên núi như ong vỡ tổ.

- Tới rồi!

Lục Ly nhìn sang hướng tây, thấy một lão giả nhanh chóng leo lên núi, chuột đá cản đường đều bị lão ung dung đánh bay, thế không thể ngăn cản.

- Chỉ xuất động một tên Thần Hải cảnh sao?

Lục Ly nhìn lướt qua Triệu Duệ, trên mặt nổi lên một chút đỏ ửng, nếu như ba tên Thần Hải cảnh đều xuất động, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại chia ra hành động, điều này làm cho hắn thấy được một chút hy vọng sống.

Võ giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, hắn căn bản không sợ, mấy chục người này vẫn không giết được hắn. Chỉ cần giết chết được ba tên Thần Hải cảnh, hắn có khả năng sống sót rất lớn.

- Tiểu Bạch!

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch phía sau, thấp giọng nói:

- Khống chế Hồng Lân Ưng cùng chuột đá, tấn công toàn bộ người lên núi, đặc biệt là lão già tóc trắng kia, khiến Hồng Lân Ưng cùng chuột đá vây quanh hắn.

- Chít chít... éc éc!

Hồng Lân Ưng đầy trời, chuột đá đếm không hết xuất động, ban đầu chỉ có một số nhỏ Huyền Thú tấn công Phác trưởng lão cùng Huyền Vũ cảnh lên núi, nhưng bây giờ xuất động quy mô lớn.

Toàn bộ chuột đá trên Hồng Nham Sơn ít nhất cũng hơn vạn con, Hồng Lân Ưng cũng gần ngàn, mặc dù Tiểu Bạch không thể khống chế toàn bộ, nhưng cho dù khống chế một nửa cũng rất khủng bố rồi.

Phác trưởng lão cùng một đám Huyền Vũ cảnh trợn tròn mắt, Hồng Lân Ưng và chuột đá ở trong mắt bọn hắn vốn không có nửa điểm uy hiếp, đột nhiên hiện tại cảm giác áp lực đại tăng.

Có tổ chức và không có tổ chức không phải một cái khái niệm, hơn nữa sau khi Hồng Lân Ưng và chuột đá bị Tiểu Bạch khống chế, tất cả đều hung hãn không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiếp tục công kích võ giả lên núi. Bên cạnh Phác trưởng lão có ít nhất năm sáu trăm con chuột đá vây tụ, ba mươi đầu Hồng Lân Ưng.

Không thể không nói chiến lực của Phác trưởng lão mạnh mẽ, trong tay lão cầm một cây trường thương, tiện tay đảo qua sẽ có mấy con chuột đá hoặc một hai con Hồng Lân Ưng bị nện bay, hơn nữa Huyền Thú bị nện bay đều huyết nhục mơ hồ, chết đến không thể chết lại.

Thế nhưng!

Lúc này Phác trưởng lão đang lên núi, Hồng Nham Sơn cao chót vót, trên núi không ngừng có Hồng Lân Ưng và Huyền Thú đánh tới, bảo lão đi về phía trước như thế nào? Xông lên núi như thế nào?

Đám Huyền Vũ cảnh còn lại càng thảm hại hơn, tất cả đều bị ngăn ở giữa sườn núi, căn bản không cách nào phá vòng vây mà ra, chỉ có thể liều mạng đánh giết chuột đá và Hồng Lân Ưng.

- Chuyện gì xảy ra?

Trong mắt đám người Triệu Duệ và Tề trưởng lão ở dưới chân núi đều là vẻ kinh ngạc, chuột đá và Hồng Lân Ưng không công kích Lục Ly đã rất quái dị rồi, lúc này lại điên cuồng tấn công người của bọn họ? Chẳng lẽ Lục Ly có thể khống chế những Huyền Thú này?

- Tề trưởng lão, làm sao bây giờ?

Ánh mắt Triệu Duệ hướng về phía Tề trưởng lão, Tề trưởng lão suy nghĩ một chút nói.

- Đừng vội, dù sao Lục Ly ở trên núi cũng không trốn thoát được, mặc dù Huyền Thú nhiều nhưng cấp thấp, dọn dẹp toàn bộ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chuyện này quá tà môn rồi, Tề trưởng lão không dám tự ý hành động, dù sao những Huyền Thú cấp thấp này cũng không giết được nhóm người bọn hắn, nếu như bị thương lui ra là được.

- Hưu!

Bọn họ bất động Lục Ly lại động. Lục Ly quay đầu nhìn về phía bắc chạy như điên, giống như chuẩn bị phá vòng vây ở phía bắc bỏ chạy.

Chân ngươi Triệu Duệ và Tề trưởng lão cau lại, hai người không có chút do dự mang theo bảy tám người đang vây quanh Hồng Nham Sơn chạy về phía bắc.

- Ồ?

Lúc Triệu Duệ và Tề trưởng lão dẫn người đi về phía bắc, cũng không có thấy Lục Ly chạy xuống, hai người nhìn mấy lần, không hẹn mà cùng quát khẽ:

- Điệu hổ ly sơn, bị lừa rồi!

Đỉnh núi rất rộng, dưới chân núi không thể nhìn thấy Lục Ly, nếu Lục Ly không có phá vòng vây ở phía bắc, vậy khẳng định là kế điệu hổ ly sơn.

- Ầm!

Quả nhiên, phương hướng phía tây của Phác trưởng lão truyền đến một tiếng nổ nặng nề, rõ ràng là âm thanh vũ khí va chạm. Triệu Duệ vung tay lên chạy về phía tây, đám người Tề trưởng lão vội vàng đuổi theo.

...

Lục Ly đã khai chiến ở giữa sườn núi phía tây, hắn không quan tâm những võ giả Huyền Vũ cảnh, sau khi dẫn dụ Tề trưởng lão và Triệu Duệ về phía bắc, hắn lập tức chạy đến phía tây, sau đó phóng đến chỗ Phác trưởng lão như một con mãnh hổ xuống núi.

Phác trưởng lão bị một đám chuột đá cùng Hồng Lân Ưng vây quanh, nhưng lão vẫn phát hiện ra Lục Ly, có điều lão cho rằng không cần để ý tới, tiếp tục giao chiến với Huyền Thú, đợi chờ Lục Ly chủ động đưa tới cửa.

Đối với lão mà nói, Lục Ly không khác biệt với đám chuột đá và Hồng Lân Ưng này, lão tiện tay là có thể đánh giết. Lục Ly muốn bẫy lão đánh lén lão, lại hợp ý lão.

Lục Ly tiến tới như mãnh hổ, chuột đá và Hồng Lân Ưng ở xung quanh không dám tấn công hắn, lúc tới gần Phác trưởng lão, Tiểu Bạch ở trong bao bố phía sau hú lên quái dị, Lục Ly cũng đồng thời quát:

- Chết đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 186-190

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom