• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão tổ tu chân học đại học (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Khương Đường khuyên giải

Hứa Thư Nhan không biết tại sao khi thấy Ninh Thiên đối xử tốt với Khương Đường như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu không nói ra được.

“Chẳng lẽ mình thật sự phiền phức sao?” Cô thầm nói trong lòng.

Trên thực tế, hành động của Ninh Thiên là hành động theo thói quen, làm trong vô thức.

Ở Tiểu Nam Thiên Giới, anh có một tiểu muội, có tư chất thường thường giống anh, nhưng cô rất nỗ lực.

Đầu của tiểu muội có kích thước tương đương với Khương Đường, hai người cũng tinh quái như nhau, mỗi lần gặp nhau anh đều muốn sờ đầu của tiểu muội nên dần dà thành thói quen.

Phải nói rằng, mặc dù Địa Cầu rất an toàn, nhưng anh cũng rất nhớ Tiểu Nam Thiên Giới, dù sao anh đã sống ở đó hơn hai nghìn năm, có rất nhiều bạn bè thân thiết và kỷ niệm…

Rửa mặt xong đi ra.

Khương Đường giống con thỏ nhỏ nhảy tới, kéo anh tới phòng bếp.

Bữa sáng thịnh soạn được bày trên bàn.

“Anh Đại Lực, anh nhìn xem, đây là đồ ăn sáng sớm Thư Nhan nhờ dì chuẩn bị cho anh đó. Bánh bao thịt cua, bún gạo, sủi cảo tôm, còn có óc đậu......”

“Thư Nhan không biết anh thích ăn óc đậu mặn hay ngọt nên bảo dì chuẩn bị luôn cả hai loại!”

Khương Đường muốn hàn gắn mối quan hệ giữa Ninh Thiên và Hứa Thư Nhan.

Hứa Thư Nhan vẫn giữ dáng vẻ đại tiểu thư, có chết cũng không chịu nói lời mềm mỏng.

Cô nâng cái cổ thiên nga trắng như tuyết lên, thản nhiên nói: “Ninh Thiên, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi ngày hôm qua, sau này anh có thể sống ở đây bao lâu tùy thích.”

“Tôi không nói mình muốn ở lại đây.”

Ninh Thiên gắp một cái sủi cảo tôm bỏ vào miệng.

“Anh! Anh có ý gì, chẳng lẽ còn muốn tôi cầu xin anh sao?”

Hứa Thư Nhan không ngờ Ninh Thiên lại không hiểu chuyện đến vậy, cô đã nói thế mà cũng không biết thuận theo sao? Tên ngốc này!

“Mỗi lần xuống lầu cô đều dậm chân mạnh vài cái, trời vừa tối đã khoá cửa, còn vụng trộm vứt nguyên liệu nấu ăn tôi bỏ trong tủ lạnh, nếu không phải vì lý do đặc biệt thì cô nghĩ tôi muốn sống ở đây sao?”

Ninh Thiên tức giận nhìn Hứa Thư Nhan.

“Anh!”

Nghe Ninh Thiên vạch lỗi của mình, Hứa Thư Nhan cũng tức giận muốn chết: “Thích ở hay không thì tuỳ, anh dọn đi ngay trong đêm nay luôn thì tốt!”

Nói xong, cô quay người thở phì phò đi lên lầu.

“Thư Nhan! Anh Đại Lực, anh, ôi trời....”

Khương Đường vốn dĩ muốn hai người này hàn gắn quan hệ, nhưng không ngờ Ninh Thiên lại không nể mặt như vậy.

“Anh Đại Lực, anh và Thư Nhan có phải bát tự xung khắc hay không mà sao cứ gặp là cãi nhau vậy.” Khương Đường cười gượng.

“Cũng có khả năng.” Ninh Thiên thản nhiên nói.

Ăn sáng xong, anh ra ngoài dắt chó đi dạo.

Chó này đương nhiên là Hắc Long mà Hứa Thư Nhan nuôi, một con chó chăn cừu Đức bị mất tai.

Ban đầu nó được bảo mẫu dắt đi, nhưng kể từ khi Ninh Thiên chuyển đến, công việc này đã được giao cho anh.

Sau vài lần, Hắc Long đã quen với Ninh Thiên hơn, nhìn thấy anh liền vẫy vẫy đuôi.

“Anh Đại Lực, thật ra Thư Nhan rất tốt bụng, chỉ là được nuông chiều quá nên có chút tính cách đại tiểu thư mà thôi.”

Hôm nay Khương Đường dắt chó đi dạo cùng Ninh Thiên, đi vòng quanh khu vườn hoa hồng đẹp như tranh vẽ.

Cô nhìn Hắc Long rồi nói: “Hắc Long được nhặt bên đường trong kỳ nghỉ đông của năm đầu tiên trung học của chúng tôi, chủ nhân trước đây của nó là một kẻ biến thái, dùng kéo cắt mất tai nó, Thư Nhan thấy nó đáng thương nên đem nó về nuôi.”

Ninh Thiên tuỳ tiện gật đầu.

Buổi tối lúc trở về, Khương Đường lại nói với Hứa Thư Nhan đang ủ rũ:

“Thư Nhan, không thì sáng mai cậu tự mình xuống bếp, làm một tô mì cho anh Đại Lực ăn đi?”

“Tại sao tớ phải làm cho anh ta?” Hứa Thư Nhan vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc sáng.

“Dù sao thì anh Đại Lực cũng đã cứu mạng chúng ta, cũng như tính mạng của chú Hứa và dì Kiều, đây là ơn cứu mạng.” Khương Đường khuyên nhủ.

“Anh ta cũng chỉ đánh bậy bạ mà thôi...” Hứa Thư Nhan lẩm bẩm.

“Thư Nhan, tớ nghĩ sở dĩ anh Đại Lực không chịu nể mặt là vì cậu báo ơn không có thành ý, một phần đồ ăn sáng có bao nhiêu đâu, hơn nữa còn nhờ dì mua.” Khương Đường nói.

“Vậy làm sao có thể báo đáp ân tình? Chẳng lẽ muốn tớ lấy thân báo đáp, tớ không thèm đâu!” Trong xương tủy Hứa Thư Nhan vẫn không thích người thanh niên ở trấn nhỏ này.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy, ý tớ là cậu tự nấu bữa sáng, như vậy nhất định sẽ khiến anh Đại Lực cảm động nha!” Khương Đường tự tin vỗ ngực.

“Được rồi, sáng mai tớ sẽ thử xem......” Hứa Thư Nhan miễn cưỡng đồng ý.

Cô, Hứa đại tiểu thư, đời này chưa bao giờ nấu ăn cho bất cứ ai.

Sáng hôm sau, Hứa Thư Nhan nhờ hướng dẫn và hỏi ý kiến dì, cuối cùng cũng làm được một tô mì trứng cà chua nhưng lại phát hiện Ninh Thiên đã đi ra ngoài, suýt chút nữa khiến cô tức chết.

Ninh Thiên ăn sáng ở phố ẩm thực xong thì đi dạo một vòng quanh câu lạc bộ Kim Cương.

Vì xảy ra án mạng nên câu lạc bộ đã bị niêm phong, trên cửa dán một tờ giấy niêm phong tạm ngừng kinh doanh.

Tuy nhiên, anh nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

“Bạch Kiêu chết rồi, Vương Ngân Hoa, chỉ bằng một người phụ nữ như cô mà có thể giữ vững được Kim Cương sao? Hôm nay cô nhất định phải ký, không ký cũng phải ký!”

Một giọng nói hung ác vang vọng khắp tiền sảnh.

Hơn mười tên xã hội đen đứng sau lưng một người đàn ông mặc âu phục, phần lớn họ đều có hình xăm trên người, trên mặt đều thể hiện vẻ hung ác, xem ra đều là dân xã hội đen.

“Trịnh Dương, Tứ Hải Bang của mấy người đã vượt qua ranh giới, câu lạc bộ Kim Cương bây giờ do tôi đứng tên, có chết cũng không bán cho anh!”

Vương Ngân Hoa đứng ở quầy lễ tân, trừng mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục, “Có gan thì giết tôi đi!”

“Mẹ nó cô cho rằng tôi không dám sao?”

Người đàn ông tên Trịnh Dương đi tới, túm lấy cổ Vương Ngân Hoa, chỉ vào bản hợp đồng ở quầy lễ tân rồi nói:

“Ký cho ông! Nếu không, ông đây sẽ cử người canh giữ ở đây 24/7, để nửa đời sau cô sẽ phải ăn, uống, ngủ, nghỉ ở đây!”

“Được thôi, có gan thì mỗi ngày cứ ở đây.” Thái độ Vương Ngân Hoa cứng rắn.

Bốp!

Trịnh Dương đánh Vương Ngân Hoa bay ra xa, “Cho cô đường lui mà lại không biết điều. Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô biết Tứ Hải Bang lợi hại đến mức nào!”

“Anh... Anh muốn làm gì?”

Cơ thể Vương Ngân Hoa cuộn tròn lại, khóe miệng bị đánh rách, máu tươi chảy ra.

“Làm gì, cô nói xem?”

Trịnh Dương sờ cằm, cười trầm thấp nói: “Vương Ngân Hoa, tôi nghe nói lúc trước cô bị Bạch Kiêu cưỡng bức? Nhiều năm qua Bạch Kiêu cũng không thay người, chắc cô cũng không tệ nhỉ?”

Vương Ngân Hoa nghiến răng trừng mắt nhìn Trịnh Dương, tức đến toàn thân phát run!

Đúng lúc này, cửa chính câu lạc bộ Kim Cương từ từ mở ra.

“Ở đây có chuyện gì vậy?” Một cái đầu tò mò thò vào hỏi.

Chính là Ninh Thiên.

“Là cậu!”

Đồng tử của Vương Ngân Hoa đột nhiên co lại, như thể đã tìm được vị cứu tinh, cao giọng hét lên: “A Thiên, đi mau! Nhanh đi báo cảnh sát, họ muốn giết tôi!”

Vài tên xã hội đen của Tứ Hải Bang đang canh giữ cửa muốn đuổi Ninh Thiên đi.

Nhưng khi nghe thấy Vương Ngân Hoa hét lên, họ lập tức không có ý định thả anh đi nữa.

“Thằng nhóc này là người của Bạch Kiêu, lôi nó vào đây!” Trịnh Dương trầm giọng nói.
Chương 27: Bây giờ tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ

Ninh Thiên bị bốn tên xã hội đen của Tứ Hải Bang bao vây, đưa vào đại sảnh.

Vương Ngân Hoa không dám nhìn ánh mắt anh.

Bởi vì tiếng kêu cứu của cô ta vừa rồi thật ra là lợi dụng Ninh Thiên.

Còn Trịnh Dương không thể tưởng tượng nổi người sinh viên đại học với khuôn mặt non nớt và ngây thơ trước mặt này lại là người tàn nhẫn đã giết chết lão đại của câu lạc bộ Kim Cương.

“Tên nhóc kia, cậu tới đây là để tìm Vương Ngân Hoa sao? Cậu với cô ta có quan hệ gì?” Trịnh Dương đi tới, hứng thú hỏi.

“Tôi và cô ta? Tôi có quan hệ gì với cô ta, không có quan hệ gì.” Ninh Thiên thành thật trả lời.

Trịnh Dương hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này.

“Không có quan hệ? Tôi đoán chắc cậu là tên tiểu bạch kiểm mà cô ta nuôi ở trường!”

Trịnh Dương lớn tiếng nói, chuyển ánh mắt sang Vương Ngân Hoa: “Được lắm, con đĩ điếm này, cầm tiền đàn ông đến trường làm trâu già gặm cỏ non, được lắm, trên đầu Bạch Kiêu có một đồng cỏ xanh mướt, hahaha.”

“Không, không phải, không phải! Anh chớ có nói hươu nói vượn!”

Vương Ngân Hoa dùng sức lắc đầu, sau đó vồ lấy ôm lấy đùi Trịnh Dương.

“Anh Trịnh, anh Trịnh, tôi cầu xin anh, anh thả cậu ấy đi, cậu ấy không liên quan đến chuyện này! Cậu ấy chỉ là một sinh viên đại học mà thôi.”

Ninh Thiên: “...”

Người phụ nữ này thực sự biết diễn xuất.

Cô ta càng nói vậy, Trịnh Dương càng không buông tha cho Ninh Thiên, nếu đã vậy, Ninh Thiên đành phải ra tay.

Đây là một âm mưu trần trụi.

“Cút đi!”

Trịnh Dương đuổi Vương Ngân Hoa đi, sau đó chuẩn bị dạy cho Ninh Thiên một bài học để ép Vương Ngân Hoa ký hợp đồng.

Nhưng trước khi hắn kịp giơ nắm đấm lên, Ninh Thiên đã cho hắn một cái tát!

Tiếp “bốp” giòn tan như tiếng pháo, cả người Trịnh Dương cùng hai chiếc răng cửa bay ra xa rồi đập vào tường, một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.

“?”

Đám Tứ Hải Bang giật mình sửng sốt, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại được.

Tại sao tên nhóc này lại mạnh như vậy? Là siêu nhân sao?

Vương Ngân Hoa thấy thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Thiên bước lên phía trước, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, “Cô dám lợi dụng tôi?”

“Anh Thiên, tôi... Tôi không có...”

Đương nhiên Vương Ngân Hoa sẽ không thừa nhận, thay vào đó lộ ra vẻ mặt bối rối vô tội.

“Giết hắn cho tôi!”

Tiếng gầm của Trịnh Dương truyền đến.

Hơn mười tên xã hội đen, một số cầm ghế, một số tay không, lao tới.

“Cút!!!”

Ninh Thiên xoay người hét to.

Cái hét to này ẩn chứa một luồng chân khí, tạo thành sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đẩy lùi đám xã hội đen của Tứ Hải Bang.

Mười lăm, mười sáu tên xã hội đen ngã xuống đất, đồng thời tai chảy máu tươi, rên rỉ không ngừng, thậm chí có người còn ngất xỉu tại chỗ.

Ninh Thiên vẫn bình tĩnh đứng đó.

Vương Ngân Hoa cũng bịt tai lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Cũng may Ninh Thiên đưa lưng về phía cô ta, nếu không cô ta có thể bị chấn động đến chết.

“Cậu... Cậu, cậu...” Trịnh Dương ở xa nhất, kinh hãi chỉ vào Ninh Thiên.

“Kêu anh cút đi, không hiểu sao?” Ninh Thiên liếc mắt nhìn hắn.

“Đi! Đi đi đi, đi mau!” Trịnh Dương vội vàng cùng đám đàn em chạy trốn, ngay cả những tên bất tỉnh cũng bị khiêng đi.

“Cảm ơn anh Thiên, cảm ơn anh Thiên đã giúp đỡ!”

Vương Ngân Hoa quỳ xuống trước mặt Ninh Thiên, cảm kích: “Sau này tôi sẽ là người phụ nữ của anh...”

“Cút, cô nghĩ hay lắm!”

Ninh Thiên tức giận mắng, sau đó đảo mắt một vòng: “Bây giờ ở đây là thế nào? Đám đàn em của Bạch Kiêu đâu?”

“Đều... Tất cả đều ở trong bệnh viện.” Vương Ngân Hoa yếu ớt nói.

“Ồ, vậy tôi đi đây.” Ninh Thiên xoay người rời đi.

“Khoan đã, anh Thiên!”

Vương Ngân Hoa đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chạy tới, nói: “Anh Thiên, nếu không…. Anh đến tiếp quản câu lạc bộ Kim Cương đi, người trong giang hồ chúng tôi là ai mạnh thì người đó làm lão đại.”

“Bởi vì Bạch Kiêu đã bị anh giết chết... Khụ khụ, anh ta đã chết, vậy thì anh tự nhiên là lão đại của Bạch Cương, tôi cũng sẽ hai tay dâng cổ phần của câu lạc bộ Kim Cương cho anh, anh nghĩ sao?”

“Chẳng ra sao cả.” Ninh Thiên nhàn nhạt đáp.

Vương Ngân Hoa ngạc nhiên.

Câu lạc bộ Kim Cương là một trong những câu lạc bộ đêm lớn ở Tây Thành, một đêm thu mấy nghìn tệ, cộng với phố ẩm thực đại học gần đó, không biết có bao nhiêu băng đảng ở Thanh Châu phải đỏ mắt ghen tị.

Tứ Hải Bang hôm nay đến để lấy câu lạc bộ Kim Cương.

Ninh Thiên lại không có hứng thú.

Vương Ngân Hoa nghĩ rằng Ninh Thiên không hiểu, vì vậy cô ta giải thích lợi ích của việc trở thành lão đại của bang phái cho anh.

“Anh Thiên, chỉ cần anh trở thành ông chủ của Bạch Cương, sau này sẽ không ai dám động vào cửa hàng thịt nướng của Lý Mai nữa.” Vương Ngân Hoa nói.

“Quá phiền phức.” Ninh Thần lắc đầu: “Bây giờ tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ.”

“...” Vương Ngân Hoa hơi cạn lời.

Học tập, học xong về có thể kiếm được mỗi tháng một triệu sao?

“Nếu không thì cô cứ làm lão đại đi.” Ninh Thiên đề nghị.

“Cái gì? Tôi làm lão đại?” Vương Ngân Hoa sửng sốt.

Cô ta chỉ là một người phụ nữ, có tài đức gì mà làm lão đại của câu lạc bộ được? Làm sao đám đàn em có thể phục cô.

“Câu lạc bộ này không phải do cô đứng tên sao, thuận tiện làm lão đại luôn cũng chẳng sao.” Ninh Thiên nói.

“Chuyện này ...”

Vương Ngân Hoa vẫn có chút do dự.

Cô ta giả mạo di chúc của Bạch Kiêu, câu lạc bộ Kim Cương rơi vào tay cô ta, nhưng cô ta thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ làm lão đại.

Con ngươi đảo một vòng, cô ta có một ý tưởng.

“Anh Thiên, nếu không thì tôi điều hành câu lạc bộ Kim Cương, chia anh một nửa lợi nhuận, nhưng nếu chuyện như hôm nay lại xảy ra thì anh phải đến giúp tôi, nếu không tôi cũng chỉ là một cô gái không nơi nương tựa...” Vương Ngân Hoa nói một cách đáng thương.

‘Đã già như vậy rồi còn là con gái gì nữa…’

Trong lòng Ninh Thiên thầm buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Tùy cô, nhưng mấy chuyện vặt vãnh đừng gọi tôi, tôi không rảnh.”

“Thật sao, anh Thiên, cảm ơn anh Thiên!” Vương Ngân Hoa liên tục cúi đầu, cảm thấy đi theo một vị thần như Ninh Thiên nhất định sẽ có tiền đồ.

Sau đó, cô ta lấy được thông tin liên lạc của Ninh Thiên, chủ động chuyển một khoản tiền, ba triệu.

Đây chỉ là một nửa số tiền trên sổ sách của câu lạc bộ Kim Cương, có thể tưởng tượng được Bạch Kiêu hoành hành bá đạo, chèn ép thương nhân ở khu vực đại học khu Tây Thành, kiếm được bao nhiêu tiền phi pháp.

Ngoài ra, Ninh Thiên còn giao cho Vương Ngân Hoa một nhiệm vụ kỳ lạ…

Giúp anh đi Lĩnh Nam mua quỷ thủ thanh!

Anh muốn ăn!

Mà còn là ăn mỗi ngày!

...

Vài ngày sau khi huấn luyện quân sự, Đại học Thanh Châu tổ chức đại hội thể dục thể thao.

Lớp lâm sàng hai trở nên vô cùng náo nhiệt.

Ninh Thiên vẫn đến lớp học mỗi ngày như thường lệ, không ngủ trên bàn thì vùi đầu đọc tiểu thuyết.

Giáo viên đã tìm anh nói chuyện, nói rằng nếu anh cứ như vậy thì sẽ không tốt nghiệp được, anh cũng đáp lại qua loa, không quan tâm lắm.

“Ninh Thiên, cậu muốn đăng ký hạng mục nào?”

Một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng gọn gàng với đầu búi tóc cầm mẫu đơn đăng ký đi đến trước mặt Ninh Thiên.

Ninh Thiên ngẩng đầu lên.

Cô gái này tên là Trương Tân Hiên, lớp trưởng lớp lâm sàng hai, nghe Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân nói rằng cô là người gốc Thanh Châu, gia cảnh rất cường đại.

“Đăng ký? Tôi không có ý định đăng ký.”

Ninh Thiên hoàn toàn không có hứng thú với đại hội thể dục thể thao.
Chương 28: Một trong mười hảo hán

“Không được!”

Trương Tân Hiên nói mạnh mẽ: “Cố vấn quy định tất cả sinh viên nam trong lớp phải đăng ký ít nhất một hạng mục, ngay cả Phương Đào cũng đã đăng ký nhảy cao, cậu cũng không thể là ngoại lệ.”

Phương Đào là Phương Tiểu Bàn, cao một mét sáu lăm, đăng ký nhảy cao, ừm, khá bản lĩnh.

“Nhưng tôi thực sự không có hứng thú...”

Khóe miệng Ninh Thiên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh tham gia đại hội thể dục thể thao, lỡ như anh phá vỡ kỷ lục thế giới thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao.

Trương Tân Hiên không bỏ cuộc, tiếp tục ép buộc anh: “Lúc huấn luyện quân sự cậu mạnh như vậy, đánh bại cả huấn luyện viên, sao cậu lại không chịu tham gia đại hội thể dục thể thao?”

“Trong đại hội thể dục thể thao không có bộ môn chống đẩy mà, nếu có, tôi sẽ tham gia.” Ninh Thiên nói.

“Cậu...” Trương Tân Hiên nghiến răng giận dữ.

“Bỏ đi Tân Hiên, người này là loại người không có tinh thần tập thể, là một con ma ích kỷ!”

Lúc này, một giọng nói rõ ràng xen lẫn mỉa mai truyền đến, đó chính là lớp phó Lý Huyền Minh.

Anh ta cao, da trắng, có tính cách nhiệt tình và rất được các cô gái trong lớp yêu thích.

“Có cậu ta hay không thì cũng vậy thôi.”

Lý Huyền Minh đi tới cùng mấy nam sinh, mỉm cười nói:

“Yên tâm đi, phòng tớ và phòng bên cạnh đã chào hỏi nhau, thứ hạng của lớp lâm sàng hai sẽ do chúng tớ bảo vệ!”

“Đúng là ra vẻ.”

Phương Tiểu Bàn ở bên cạnh thấp giọng nói với Trương Đại Xuân.

Trương Đại Xuân tò mò, Ninh Thiên giỏi chống đẩy như vậy, thể lực hẳn là không tệ, tại sao lại không muốn tham gia đại hội thể dục thể thao? Đây rõ ràng là thời cơ tốt để có được sự chú ý.

“Cảm ơn cậu đã ủng hộ, Huyền Minh.”

Trương Tân Hiên liếc mắt nhìn Lý Huyền Minh, sau đó nhìn Ninh Thiên, ánh mắt rõ ràng có chút bực bội, “Đây là ý của cố vấn, mọi người đều phải đăng ký, nếu cậu không đăng ký, tôi sẽ đi nói với cố vấn.”

“... Tại sao cậu lại phiền vậy?”

Ninh Thiên bực mình, “Được rồi, cậu đăng ký cho tôi đi, cái nào cũng được.”

“Được thôi, đến lúc đó cậu đừng có giở trò biến mất đó.”

Trương Tân Hiên nói xong liền rời đi.

Trở lại chỗ ngồi, cô đang do dự đăng ký cho Ninh Thiên ở hạng mục nào.

Lý Huyền Minh đi tới, cầm bút lên, trực tiếp điền tên Ninh Thiên vào cột chạy nước rút một trăm mét.

“Huyền Minh, cậu ...”

Trương Tân Hiên ngạc nhiên, tại sao Lý Huyền Minh lại đăng ký cho Ninh Thiên hạng mục chạy nước rút một trăm mét?

Ninh Thiên rất giỏi chống đẩy, anh rõ ràng là một tuyển thủ có thể mạnh về sức bền.

“Không phải cậu ta nói tuỳ tiện đăng ký sao?” Lý Huyền Minh nhún vai.

Trương Tân Hiên không muốn đắc tội anh ta, suy nghĩ một chút lại điền tên Ninh Thiên vào cột nâng tạ.

Đương nhiên Ninh Thiên không quan tâm chuyện này, anh chỉ quan tâm cốt truyện của tiểu thuyết mình đọc tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.

“Ninh Thiên.”

Lại một hình bóng xinh đẹp mang theo làn gió thơm mà tới.

Ninh Thiên ngẩng đầu lên, phát hiện là Tô Vãn Vãn.

Vẻ mặt Tô Vãn Vãn tiều tuỵ, đôi mắt hơi đỏ, hiển nhiên là một đêm không ngủ, “Ninh Thiên, tối qua....”

“Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.” Ninh Thiên nói chắc nịch.

“Tôi không tin!” Tô Vãn Vãn ngồi xuống bên cạnh Ninh Thiên, đôi mắt đẹp đỏ hoe, lộ ra uất ức, thật sự là đáng thương đến mức khiến người ta mềm lòng.

“Ồ, có chuyện hay rồi!”

Phương Tiểu Bàn nghe vậy, đầu óc đột nhiên mở ra đủ loại hình ảnh khó có thể diễn tả, anh ta ghen tị với Ninh Thiên.

“Truyền tin đi, tối hôm qua Ninh Thiên ngủ với Tô Vãn Vãn!” Anh ta quay đầu nói với Trương Đại Xuân.

“Cái gì?!” Cằm của Trương Đại Xuân rơi thẳng xuống đất.

“Ninh Thiên... Đồ cặn bã đáng chết ngàn lần...”

Lý Huyền Minh nghe được tin tức từ bạn cùng phòng, tức giận đến mức xé sách giáo khoa.

Tô Vãn Vãn được công nhận là cô gái xinh đẹp nhất trong khoa y, gần đây anh ta đang suy nghĩ làm thế nào để theo đuổi cô, không ngờ Ninh Thiên lại ra tay trước!

Tên cầm thú này!

Cũng may Tô Vãn Vãn không biết cái chết của Bạch Kiêu, nếu không Ninh Thiên thật sự không thể giải thích rõ được.

Cô đến để cảm ơn anh, nhân tiện nói chuyện gia đình mình.

Mặc dù Ninh Thiên không có hứng thú gì cả.

“Gần đây, Đoàn Thanh niên có hỗ trợ cho sinh viên đại học khởi nghiệp, tôi muốn mở một quầy trà sữa.”

Đến lúc học, Tô Vãn Vãn bất thình lình nói một câu: “Mẹ tôi làm việc quá vất vả, tôi phải tự kiếm học phí năm sau!”

“Không tệ, hiểu chuyện.” Ninh Thiên đáp qua loa rồi lật sang một trang tiểu thuyết khác.

“Vậy sau này mỗi ngày tôi sẽ mang trà sữa cho anh uống nhé.” Tô Vãn Vãn cúi thấp đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Ngọt lắm, tôi không thích uống.” Ninh Thiên lật thêm một trang tiểu thuyết nữa.

“Cũng có thể bớt ngọt mà.” Tô Vãn Vãn nhỏ giọng nói.

“...” Ninh Thiên không chịu nổi.

Anh tắt điện thoại, chuẩn bị khuyên nhủ Tô Vãn Vãn đừng có ý nghĩ gì khác với anh, hai người không có khả năng.

Nhưng lời đến khóe miệng, trông thấy sự mong đợi đáng yêu trong mắt Tô Vãn Vãn, anh đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, vì vậy đành phải nói: “Cô muốn mang thì mang.”

“Ừ!”

Tô Vãn Vãn cuối cùng cũng cười vui vẻ, đôi mắt cong lên như trăng khuyết.

Sau một ngày học, các sinh viên đang thảo luận về đại hội thể dục thể thao vào hai ngày tới, Ninh Thiên đút hai tay vào túi quần, đi thẳng ra khỏi khuôn viên trường đến nhà Tô Vãn Vãn ăn tối.

Cửa hàng thịt nướng Lý Mai hiện đã trở thành quán cơm Lý Mai.

Sau cái chết của Bạch Kiêu, không ai dám đến đây gây chuyện nữa.

Tuy nhiên, trong bữa tối, Tô Hải Siêu đến hỏi xin tiền Lý Mai, hai người cãi nhau ở sau bếp.

Tô Vãn Vãn cúi đầu xuống, khẽ nức nở.

Ninh Thiên thở dài, cũng không quản chuyện của người khác, tuỳ tiện an ủi vài câu.

Trở lại biệt thự Rose Garden, Hứa Thư Nhan và Khương Đường không có ở nhà, trong nhà tối đen như mực.

Ninh Thiên bật đèn lên, phát hiện một người đàn ông xa lạ mặt có vết sẹo đang ngồi trên ghế sofa, nhìn anh với vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Uống trà không?” Ninh Thiên bình tĩnh hỏi.

“Hả...” Người đàn ông mặt sẹo lập tức cứng đờ.

Tên nhóc này là sao đây?

Bình thường tới nói, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ, không phải nên la lên sao?

“Tâm lý không tệ.” Người đàn ông mặt sẹo nheo mắt lại.

“Tôi khuyên anh ở đâu thì về chỗ đó, đừng tự chuốc khổ cho mình.” Ninh Thiên đi vào phòng bếp pha cho mình một tách trà.

“Ha ha, tôi - Đồ Đào đã ở trong giang hồ hơn mười năm, cũng không dễ bị doạ!” Người đàn ông mặt sẹo tự khai lai lịch.

Vẻ mặt Ninh Thiên lãnh đạm.

“Cậu chưa từng nghe tên tôi sao?” Người đàn ông mặt sẹo tò mò hỏi.

“Anh nổi tiếng lắm à?” Ninh Thiên dựa vào góc bàn, bình tĩnh uống trà.

“Tôi là một trong mười hảo hán đứng đầu, Giang Bắc Đồ Đào!” Người đàn ông mặt sẹo quát lớn.

“Ồ.” Ninh Thiên đáp: “Bà nội anh lớn tuổi rồi mà anh mới là một trong mười hảo hán đứng đầu, lợi hại, lợi hại.”

“Muốn chết!” Trong mắt Đồ Đào lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn đám Ninh Thiên!

Cú đấm này mãnh liệt, nhanh như tia chớp.

Từ phòng khách di chuyển đến cửa bếp, khoảng cách mười mét chỉ trong tích tắc.

Đồ Đào có thực lực của ngoại kình đỉnh phong, mạnh hơn năm đến sáu lần so với Chân Sắt Bảy.

Nhưng ngay khi cú đấm chạm tới, Ninh Thiên đột nhiên biến mất khỏi không trung, Đồ Đào đấm hụt vào không khí thì sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại.

Ninh Thiên ngồi trên ghế sofa, thổi cho trà bớt nóng.

“Tôi không quan tâm anh tên là Đồ Đào hay bà nội anh tên là Đồ Đào, mau cút đi, nếu không tôi sẽ giết anh.” Anh nhẹ nhàng đe dọa.
Chương 29: Đại hội thể thao

“Tốc độ thật khủng khiếp…”

Đồ Đào hiển nhiên không để tâm đến câu đe doạ này, nhưng hắn lại kinh ngạc vì Ninh Thiên còn trẻ mà khinh công đã có thể luyện đến trình độ này, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy hơi hoảng sợ.

Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành thì cũng không thể giải thích được với gia chủ.

Lúc này, Hứa Thư Nhan và Khương Đường nắm tay nhau đi mua sắm về.

Đồ Đào nhìn qua cửa sổ kính sát đất trong phòng khách, đột nhiên cười nhếch miệng: “Họ là bạn gái của cậu đúng không? Chàng trai, diễm phúc không kém mà, nếu tối nay cậu không đi cùng tôi, tôi sẽ giết họ!”

“Cậu có võ công nhưng họ thì không, cậu cũng chẳng thể bảo vệ họ từng giây từng phút được, ha ha.”

Ninh Thiên cầm chén trà, im lặng thở dài.

Anh ghét nhất là bị người khác đe dọa.

Nửa phút sau.

“Anh Đại Lực, sao hôm nay anh về sớm vậy!”

Khương Đường mở cửa nhà, thay dép lê, phát hiện Ninh Thiên không ở phòng khách mà đang dùng xẻng xúc đất trong sân.

“Anh Đại Lực, anh chôn cái gì thế?” Khương Đường tò mò chạy qua hỏi.

“Không có gì, trồng một ít rau thôi.” Ninh Thiên phủ đất thật chặt, còn giẫm lên mấy cái.

“Ai cho phép anh trồng rau?” Giọng nói của Hứa Thư Nhan truyền đến.

Hôm nay cô ăn mặc rất tinh xảo, một chiếc váy ngắn với phần cổ thẳng, để lộ xương quai xanh gợi cảm và tinh tế, một đôi bông tai hình lá bạch quả giúp tăng thêm vẻ quyến rũ.

Bên dưới mặc quần short denim, không biết trên đường thu hút bao nhiêu đàn ông quay đầu lại nhìn.

“Anh đang nhìn cái gì?”

Hứa Thư Nhan phát hiện Ninh Thiên đang nhìn chằm chằm mình, ngạo nghễ ngẩng đầu hỏi.

Hóa ra tên này thích nhìn chân của mình...

Vậy thì dễ rồi.

“Hôm nay cô rất đẹp.” Ninh Thiên nghiêm túc nói.

“Hừ, còn cần anh nói sao?”

Hứa Thư Nhan xoay người hất tóc rồi quay trở lại phòng khách.

Lúc đi, cô hơi kiễng chân một chút để đôi chân trông dài hơn, mặc dù cô đã cao một mét bảy rồi.

“Anh Đại Lực, Thư Nhan mua rất nhiều trái cây, cùng nhau ăn đi.” Khương Đường cười vui vẻ.

“Được rồi, hai cô ăn trước đi.” Ninh Thiên nói.

“Được, mau tới nha!”

Sau khi Khương Đường đi, cuối cùng Ninh Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Hứa Thư Nhan phát hiện anh đã chôn người trong sân, e rằng cô sẽ bị doạ đến mức lập tức lên cơn đau tim mất.

Thứ duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình này là Hắc Long đang nằm im lặng trong chuồng chó.

“Suỵt...”

Ninh Thiên làm động tác im lặng với nó, sau đó đặt xẻng trở lại kho, vào trong ăn trái cây và xem TV với hai cô gái.

Hứa Thư Nhan khá khó hiểu, sao hôm nay tên này lại thành thật như vậy?

Đến sau nửa đêm, Ninh Thiên muốn chuyển người đi nhưng nghĩ lại, người đã bị chôn sâu hơn mười mét, chắc hẳn sẽ không bị bại lộ, đúng không?

Vì vậy, ngày hôm sau, anh đến chợ nông sản mua vài hạt giống rau xanh rồi gieo ở góc sân.

Chỉ cần anh không nói, Hứa Thư Nhan và Khương Đường vĩnh viễn sẽ không biết.

...

Vào ngày đại hội thể dục thể thao.

Sân vận động Đại học Thanh Châu đầy nắng và đông đúc người.

Tô Vãn Vãn thật sự mang trà sữa đến cho Ninh Thiên, đây là trà sữa tự làm, mặc dù bao bì không đẹp mắt nhưng lại có vị rất ngon, không khác gì trà sữa mua trong cửa hàng cả.

“Ninh Thiên, mùi vị thế nào?”

Trong lớp lâm sàng hai, Tô Vãn Vãn ngồi bên cạnh Ninh Thiên, nhìn anh đầy mong đợi.

“Bình thường, không ngon lắm.”

Ninh Thiên dùng một hơi hút sạch hết ly rồi đặt ly rỗng sang một bên.

Tô Vãn Vãn lộ ra nụ cười rạng rỡ ngọt ngào nói: “Khí lực của anh thật lớn!”

Trong lúc cô đang nói chuyện, khán giả không hiểu sao lại xôn xao trong giây lát, át đi tiếng nói, Tô Vãn Vãn phải tăng âm lượng để cho Ninh Thiên nghe rõ.

Cho nên, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân tình cờ đi tới bốn chữ “của anh thật lớn”, đều sững sờ.

“Ninh Thiên, người đẹp Tô, hai người không biết kiềm chế sao? Ban ngày ban mặt mà thảo luận chủ đề này.”

Phương Tiểu Bàn nuốt nước miếng.

“Hả?” Tô Vãn Vãn hoàn toàn không biết họ đang nói cái gì.

“Xéo đi!” Ninh Thiên trừng mắt nhìn hai người.

Hai người ngồi xuống, Phương Tiểu Bàn ghen tị nhìn anh, sau đó nói: “Ninh Thiên, tôi vừa liếc nhìn tờ đăng ký của lớp chúng ta, sao cậu lại tham gia hai hạng mục?”

“Hai hạng mục?”

Ninh Thiên cau mày, cũng không quan trọng.

Nhìn thấy Tô Vãn Vãn ngồi bên cạnh với vẻ mặt ngoan ngoãn, anh thản nhiên hỏi: “Vãn Vãn, cô đăng ký chưa?”

“Không.” Tô Vãn Vãn lắc đầu: “Thể lực tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn tôi…”

“Vậy cô mượn sạc dự phòng giúp tôi, điện thoại tôi sắp hết pin rồi.” Ninh Thiên ngắt lời cô.

“Được...” Tô Vãn Vãn lập tức đứng dậy.

Những người trong lớp thấy cảnh này đều tức giận!

Ninh Thiên thế mà dám sai bảo người đẹp khoa y của họ như người hầu, thật sự quá đáng mà!

“Tô Vãn Vãn, đừng đi!”

Một sinh viên nam không chịu được nữa, tức giận đứng dậy, trong mắt mang theo sự đau lòng: “Cậu ta không có chân sao, sao không tự mình đi mượn đi?”

Ninh Thiên thậm chí không cần nhìn cũng biết đó là lớp phó Lý Huyền Minh.

Kể từ khi anh lấy đi ánh hào quang của anh ta trong lúc huấn luyện quân sự, anh ta vẫn luôn khó chịu.

“Không sao, tớ về ký túc xá lấy nhanh lắm.” Tô Vãn Vãn cười xấu hổ, sau đó vòng qua Lý Huyền Minh rồi chạy ra khỏi sân vận động.

“Mẹ nó...”

Lý Huyền Minh siết chặt nắm đấm.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp hơi vội vã của Tô Vãn Vãn, lửa giận mang tên ghen tuông nổi lên.

“Ninh Thiên, cậu cứu mạng người đẹp Tô sao?”

Phương Tiểu Bàn nói rất nghiêm túc: “Nếu không thì sao cô ấy lại mang trà sữa cho cậu, còn làm việc vặt cho cậu.”

“Sao cậu biết?”

Ninh Thần ngạc nhiên liếc nhìn Phương Tiểu Bàn: “Tôi thật sự đã cứu mạng cô ấy.”

Sinh viên xung quanh xem thường, không ai tin anh.

Chỉ có Phương Tiểu Bàn bí mật làm một dấu bằng tay không thích hợp với trẻ con, nhíu mày nhìn Ninh Thiên: “Vậy hai người thật sự...”

Ninh Thiên đang muốn làm sáng tỏ.

Lý Huyền Minh đột nhiên nói một cách kỳ lạ: “Than ôi, người đẹp Tô đơn thuần như một tờ giấy trắng, có người đoán chừng cứ quấn lấy không tha mới theo đuổi được cô ấy, đúng thật là hèn hạ vô sỉ!”

Ninh Thiên cũng học giọng điệu của anh ta, thở dài nói: “Than ôi, có một số người quấn lấy không tha cũng không thể bắt được nữ thần, thật sự đáng thương nha...”

“Mẹ nó! Ninh Thiên, đồ cặn bã, cậu nói ai đáng thương!” Lý Huyền Minh tức giận, chỉ vào anh mắng.

“Ai làm người đó nhột, tôi có nói rõ ai đáng thương đâu.” Ninh Thiên thậm chí còn không quay đầu lại.

“Phụt!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân đều bật cười, dáng vẻ bây giờ của Lý Huyền Minh quả thật rất vội vàng.

“Mẹ nó!” Sắc mặt Lý Huyền Minh tái xanh.

Anh ta vội vàng giải thích: “Tô Vãn Vãn không phải nữ thần của tôi, nữ thần của tôi là Hứa Thư Nhan của khoa nghệ thuật!”

“Ồ, Hứa Thư Nhan...”

Vẻ mặt Ninh Thiên lộ ra vẻ chợt hiểu, nghĩ rằng nếu thằng nhóc Lý Huyền Minh này biết mình sống chung với Hứa Thư Nhan thì không biết có tức đến hộc máu không?

Sau khi Lý Huyền Minh nêu tên Hứa Thư Nhan ra, hầu hết các nam sinh trong lớp đều gật đầu tán thành.
Chương 30: Giữa nam nữ không thể có tình cảm trong sáng sao?

Hứa Thư Nhan quả thật rất xinh đẹp.

Chỉ một tuần sau khi khai giảng, cô đã nằm trong danh sách bầu chọn khoa khôi của Đại học Thanh Châu và đứng ở vị trí thứ hai với hơn mười nghìn phiếu bầu.

Mặc dù Tô Vãn Vãn thanh thuần động lòng người, nhưng dung mạo của cô vẫn kém hơn Hứa Thư Nhan một chút.

Ninh Thiên biết Tô Vãn Vãn chỉ xuất thân từ một gia đình nghèo, không thích ăn diện, nếu cô thay quần áo, làm tóc, trang điểm một chút, có lẽ cô cũng không thua kém Hứa Thư Nhan.

Một lúc sau, Tô Vãn Vãn lấy sạc dự phòng ra.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở hổn hển, ngay cả tóc cũng ướt vài chỗ, rõ ràng là đã chạy dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

“Cảm ơn.”

Ninh Thiên thản nhiên nhận lấy rồi cắm sạc điện thoại, cũng không hỏi Tô Vãn Vãn có nóng hay mệt không.

“Cặn bã!” Các nam sinh chửi rủa trong lòng.

Tô Vãn Vãn không bận tâm, tiếp tục ngồi bên cạnh Ninh Thiên, thỉnh thoảng trò chuyện với anh.

Tuy nhiên, hầu hết thời gian, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, như thể thế là đủ.

Sau lễ khai mạc, đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu...

Cuộc thi đẩy tạ của Ninh Thiên được sắp xếp lúc mười giờ rưỡi sáng.

Có hơn bốn mươi người tham gia tranh tài, về cơ bản tất cả đều là những sinh viên tương đối cường tráng, thậm chí có vài người cao hơn một mét chín, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt khỏe khoắn.

Ninh Thiên thuộc tuýp người mặc đồ thì trông gầy gò, cởi đồ thì lại khoẻ khoắn, vậy nên khi được xếp vào chung với nhóm thanh niên vạm vỡ, trông anh hơi gầy.

“Lão Trương, nhìn cô gái kia kìa, có phải là Tô Vãn Vãn, người đứng thứ sáu trong danh sách người đẹp của trường không?”

“Tô Vãn Vãn, cô gái xinh đẹp nhà rất nghèo đúng không?”

Chẳng mấy chốc đã có người chú ý tới Tô Vãn Vãn.

Mặc dù cô chỉ mặc một bộ đồng phục trung học cũ kỹ và khiêm tốn với mái tóc dài, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô được người khác chú ý.

Trương Uẩn không chút nghĩ ngợi, sải bước đi tới.

“Chào đàn em, anh là chủ tịch câu lạc bộ đẩy tạ, Trương Uẩn!”

Tô Vãn Vãn đang nói chuyện phiếm với hai người bạn cùng phòng đi cùng thì đột nhiên bị một người đàn ông to lớn đến gần, cô không khỏi có chút hoảng hốt: “Xin... Xin chào!”

“Đàn em, anh thấy em rất xinh, em có thể cho anh xin Zalo được không?” Trương Vận cố hết sức duy trì phong độ.

“À, chuyện này ...” Tô Vãn Vãn vô thức nhìn Ninh Thiên.

Vẻ mặt Ninh Thiên như không quan tâm.

“Xin lỗi, đàn anh.” Tô Vãn Vãn lịch sự từ chối.

Cô nghĩ rằng Trương Uẩn sẽ biết khó mà lui như những người khác thôi.

“Cho anh một cơ hội đi, đàn em!”

Hai tay Trương Uẩn chống nạnh, lộ ra cơ bắp cường tráng trên cánh tay: “Nói thật, đàn em, tính cách em yếu đuối như vậy, em nên tìm một người bạn trai mạnh mẽ để bảo vệ mình, nếu không sẽ có rất nhiều tên lưu manh quấy rối em đó.”

“Không phải anh là lưu manh sao...” Phương Tiểu Bàn lẩm bẩm bên cạnh, nhưng anh ta không dám nói lớn tiếng.

“Đàn anh, Vãn Vãn có bạn trai rồi.”

Lúc này, bạn cùng phòng của Tô Vãn Vãn là Từ Dung Lệ không thể chịu đựng được nữa, không khách khí chỉ vào Ninh Thiên, nói: “Là cậu ấy, tên là Ninh Thiên!”

“Đàn em, cậu ta là bạn trai em sao?”

Trương Uẩn chỉ vào Ninh Thiên có chút gầy, vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Vãn Vãn cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng đối với sự thờ ơ của Ninh Thiên.

“Ninh Thiên, cậu có phải đàn ông không đấy?”

Một bạn học nữ khác tên Tưởng Dĩnh, trừng mắt nhìn Ninh Thiên rồi nói: “Vãn Vãn bị người ta quấy rối mà sao cậu không phản ứng gì?”

“Tại sao tôi phải phản ứng.” Ninh Thiên cảm thấy rất buồn bực.

“Bởi vì Vãn Vãn là bạn gái cậu!” Tưởng Dĩnh mắng: “Ngay cả bạn gái mình còn không bảo vệ được, cậu có phải đàn ông không!”

“Dĩnh Dĩnh, đừng nói nữa, anh ấy... Anh ấy thật ra còn chưa...” Giọng nói của Tô Vãn Vãn rất nhỏ, mọi người gần như không nghe thấy.

“...” Ninh Thiên không nói nên lời.

Tại sao mọi người đều cho rằng Tô Vãn Vãn là bạn gái của anh?

Con trai và con gái không thể có tình bạn thuần khiết sao?

Thế giới này thật bệnh hoạn!

Trương Uẩn là cao thủ tình trường, anh ta nhìn cảnh này liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Tám mươi phần trăm hai người này mới vừa ở bên nhau, vẫn chưa công khai.

“Đàn em Ninh Thiên, cơ thể cậu gầy gò thế này mà vẫn có dám đăng ký tham gia môn đẩy tạ, cậu rất có bản lĩnh!”

Trương Uẩn vừa cười vừa vươn tay đẩy Ninh Thiên, muốn đẩy anh ngã nhào xuống đất, khiến anh mất mặt.

Nhưng Ninh Thiên giống như cổ thụ bén rễ, bàn tay to thô ráp của anh ta đẩy lên vai anh nhưng anh không hề nhúc nhích.

“Cậu! Làm sao... Làm sao có thể?”

Trương Uẩn phát hiện mình hoàn toàn không thể đẩy được Ninh Thiên, khuôn mặt anh ta đỏ lên.

“Tôi không tin!”

Trương Uẩn là người đẩy tạ, thực lực gấp mấy lần so với bạn bè đồng trang lứa, làm sao có thể không đẩy được một sinh viên năm nhất?

Anh ta vừa hạ eo vừa dùng sức, dùng toàn bộ lòng bàn tay áp vào ngực Ninh Thiên.

Nhưng Ninh Thiên đột nhiên biến mất!

Theo quán tính, Trương Uẩn chạy liên tiếp về phía trước mấy bước, vốn dĩ anh ta sẽ không ngã xuống đất, nhưng đáng tiếc có ai đó giở trò, búng ngón tay, một luồng chân khí vô hình không màu đẩy Trương Uẩn.

“Ôi!”

Trương Uẩn ngã bịch một tiếng, ngã đáp mặt xuống đất theo kiểu lộn nhào.

“Nhìn xem, đó không phải là Trương Uẩn của câu lạc bộ đẩy tạ sao? Anh ta đang làm gì vậy.”

Nhiều người đến xem, trong đó có vài giáo viên thể dục.

Ninh Thiên giơ ngón tay lên, chỉ nghe tiếng “Rít!” một tiếng, đáy quần của Trương Uẩn nổ tung, chiếc quần đùi theo chủ đề Thủy thủ Mặt Trăng lộ ra.

“Phụt, haha haha!”

Những người vây xem ngả người ra sau, cười điên cuồng.

Đặc biệt, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân là hai người cười to nhất.

“Chết tiệt!”

Trương Uẩn vội vàng đứng dậy, mượn áo khoác rồi buộc quanh eo, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Thằng nhóc này, cậu dám hãm hại tôi.”

“Đàn anh, bây giờ mới là tháng chín, sao anh lại mặc quần đón xuân rồi.”

Ninh Thiên khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, đàn anh, phong cách của anh thật độc đáo, không nghĩ tới một người đàn ông cao một mét chín nhưng lại thích đồ của con gái, chậc chậc, có chút ý tứ.”

“Ghê tởm...”

Trương Uẩn vô thức che mông lại, khuôn mặt biến thành màu cà tím.

Điều kỳ quặc của anh ta đã bị phơi bày trước mặt mọi người, anh ta thật sự hận không thể tìm cái lỗ chui xuống!

Nhất là khi thấy Tô Vãn Vãn nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, anh ta càng muốn chết!

“Thằng nhóc này, cậu chờ đó cho tôi...”

Trương Uẩn nóng lòng muốn xé nát Ninh Thiên.

Hai người bạn thân nhất của Tô Vãn Vãn là Từ Dung Lệ và Tưởng Dĩnh cũng cười đến nỗi đau cả bụng.

Nhìn Ninh Thiên với ánh mắt nghi ngờ.

Một lúc sau, cuộc thi đẩy tạ bắt đầu.

Sự tự tin của Trương Uẩn cũng theo đó mà cao lên.

“Nói cho mọi người biết, không ai trong trường đại học này có thể đẩy tạ giỏi hơn tôi!”

Trương Uẩn nói rất mạnh miệng, đưa tay vỗ ngực mình: “Kỷ lục đẩy tạ của Đại học Thanh Châu là do tôi nắm giữ, ba năm nay không ai có thể phá được.”

Anh ta cố ý nói thật to để Tô Vãn Vãn nghe thấy.

Nhưng Tô Vãn Vãn không quan tâm.

Bởi vì không nhiều người thích môn đẩy tạ, chạy nước rút và bóng rổ được nhiều người thích hơn.

“Chỉ có tôi mới có thể đánh bại kỷ lục của mình!” Trương Uẩn vừa nói xong câu này thì hét lớn.

Ninh Thiên đứng dậy thản nhiên ném quả tạ ra xa.

Những người xem nhìn thấy một bóng đen lơ lửng trước mặt họ, sau đó “đùng” một tiếng, quả tạ đáp xuống cách đó hai mươi mét.

“Nguy rồi!” Ninh Thiên thầm nói không ổn, anh quên khống chế lực tay rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom