-
Chương 50: Thượng cổ cường thân thuật
Sau khi rời khỏi trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ, Ninh Thiên đi thẳng về trường.
Trong mắt các võ giả bình thường, Hiệp hội Cổ Võ là quái vật khổng lồ đứng trên cao, một người cai trị xây dựng thiết quân luật, một thanh kiếm Đạt Ma treo trên đầu.
Nhưng trong mắt Ninh Thiên...
“Có cần tiêu diệt cái hiệp hội nhảm nhí này không nhỉ?”
Ninh Thiên ngồi trong phòng học, suy nghĩ về câu hỏi này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh lắc đầu.
“Hiệp hội này xem ra khá lớn, mỗi thành phố đều có một chi nhánh, nếu thật sự muốn tiêu diệt thì phải lãng phí rất nhiều linh lực và khí lực.”
“Quên đi, tạm thời tha cho mạng chó của bọn họ.”
Ninh Thiên thầm nghĩ.
Hàng triệu võ giả ở Trung Quốc cũng không bao giờ có thể tưởng tượng rằng lực lượng lớn nhất trong giới tu luyện suýt nữa bị xóa sổ vì suy nghĩ của một sinh viên...
Lớp học này là về giải phẫu, phần lớn sinh viên đều lắng nghe rất chăm chú, ngoại trừ Ninh Thiên ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Sau giờ học, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân rủ anh chơi chung, nhưng anh khéo léo từ chối.
Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể dời núi và khai biển, anh thực sự không có hứng thú với thứ hoạt động gọi là bóng rổ này.
“Vãn Vãn, chủ nhiệm Lý sao lại như vậy, quỹ ngân sách khởi nghiệp đã rõ ràng đồng ý trao quyền cho cậu, nhưng kết quả lật lọng trao cho Quan Hiểu Man!”
“Tức chết tôi rồi!”
Vài bạn học nữ tụ tập xung quanh Tô Vãn Vãn.
“Nhà Quan Hiểu Man giàu có như vậy, lập nghiệp chỉ để chơi, chủ nhiệm Lý thật sự bị mù rồi!”
Từ Dung Lệ đang bênh vực cho người bạn thân nhất của mình.
Tô Vãn Vãn lắc đầu, mỉm cười nói: “Dung Lệ, Dĩnh Dĩnh, bỏ đi, bên trên không phân bổ kinh phí cho tớ chắc hẳn là có cân nhắc riêng.”
“Cân nhắc cái gì chứ?”
Tưởng Dĩnh khịt mũi lạnh lùng: “Quan Hiểu Man là người Thanh Châu, cha làm ăn, mẹ có bối cảnh rất mạnh, cho nên cậu ta có được quỹ này là bằng cách dựa vào mối quan hệ, hôm qua cậu ta vẫn đang khoe khoang trong nhóm kìa.”
“Thì cũng đâu có cách nào.” Tô Vãn Vãn khẽ thở dài.
Có vẻ như kế hoạch kinh doanh quầy trà sữa trân châu của cô sắp phải dẹp rồi.
Ninh Thiên mặt không thay đổi đi ngang qua cô.
Tô Vãn Vãn liếc mắt nhìn anh, không nói gì.
Cô biết Ninh Thiên không thích bị quấy rầy.
Ninh Thiên cũng không xen vào chuyện không phải của mình, sau khi rời khỏi trường thì đến câu lạc bộ Kim Cương.
Vừa rồi Vương Ngân Hoa gọi điện thoại tới, nói có tin tức tốt muốn thông báo cho anh, bảo anh tới câu lạc bộ một chuyến.
Chạng vạng, khi mặt trời yếu dần đi, đèn được bật sáng, các cửa hàng lớn nhỏ ở Phố ẩm thực Thủy Nguyệt đều nhộn nhịp.
Sinh viên đại học không hài lòng với thức ăn trong căng tin nên đi thành nhóm ra ngoài tìm thức ăn.
Câu lạc bộ Kim Cương, trong một phòng ở tầng năm.
Vương Ngân Hoa mỉm cười, đưa túi đóng gói cho Ninh Thiên: “Anh Thiên, anh nếm thử.”
“Đây là... Quỷ thủ thanh?”
Ninh Thiên cầm lấy cái túi, phát hiện bên trong chứa các thanh màu xanh biếc với các kích cỡ khác nhau, thoạt nhìn có chút giống khoai tây chiên Pepsi vị dưa chuột.
“Không sai.”
Vương Ngân Hoa cười nói: “Anh Thiên, không phải lần trước anh nói anh thích ăn quỷ thủ thanh sao, tôi tìm người giúp anh làm các thanh nhỏ rồi chiên lên, anh thấy sao?”
“Rộp, rộp...”
Ninh Thiên cầm túi khoai tây chiên ăn ngay tại chỗ.
Anh vừa ăn vừa gật đầu: “Không tệ, Vương Ngân Hoa, chuyện này cô làm tốt lắm, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Cảm ơn anh Thiên, đây là chuyện tôi nên làm!”
Vương Ngân Hoa vội vàng gật đầu cúi đầu, sau đó bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi:
“Ninh Thiên... Anh Thiên, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không.”
“Vậy thì đừng nói nữa.” Ninh Thiên vừa ăn vừa đáp.
“...” Vương Ngân Hoa ngạc nhiên.
Người phụ nữ xinh đẹp cắn răng nói:
“Anh Thiên, anh biết Tứ Hải Bang chứ? Trịnh Dương, người lần trước đến câu lạc bộ để gây chuyện, là thành viên của Tứ Hải Bang.”
“Gần đây, Tứ Hải Bang lại đến địa bàn của chúng ta để gây rắc rối, một số cửa hàng và quán bar bị đập phá, vài anh em bị đánh đã được đưa đến bệnh viện...”
Vẻ mặt Ninh Thiên vô cảm: “Cô muốn tôi ra tay đối phó với Tứ Hải Bang sao?”
Vương Ngân Hoa gật đầu: “Vâng!”
Ninh Thiên lắc đầu: “...”
Chỉ là Tứ Hải Bang nho nhỏ, có tài đức gì mà để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh đối phó, đây không phải là dùng dao mổ trâu giết gà sao?
“Không rảnh!” Ninh Thiên trả lời gọn gàng và dứt khoát.
Biểu cảm trên mặt Vương Ngân Hoa đông cứng trong chốc lát, cô biết Ninh Thiên đang học ở Đại học Thanh Châu, làm sao có thể không rảnh được? Tám mươi phần trăm là quá lười ra tay mà thôi.
“Được... Được rồi, anh Thiên, vậy thì tôi sẽ nghĩ cách.” Cô không dám ép buộc Ninh Thiên.
“Tuy nhiên...”
Ninh Thiên đột nhiên đổi lời, vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: “Vì những 'lát nấm độc' này, tôi có thể cho cô một thứ.”
“Là cái gì?” Hai mắt Vương Ngân Hoa sáng ngời.
“Một bộ công pháp.” Ninh Thiên nằm trên ghế, vừa ăn vừa nói.
“Công pháp?” Vương Ngân Hoa sững sờ một lát: “Võ... Bí tịch võ công ?”
“Không khác lắm.” Ninh Thiên nói.
Trên thực tế, vẫn có sự khác biệt lớn giữa công pháp và võ công
Rốt cuộc thì một người tu tiên và một võ giả cũng không giống nhau.
“Anh Thiên...”
Vương Ngân Hoa không hào hứng lắm, mà ngược lại mặt lộ ra vẻ khó xử: “Tôi nghe nói luyện võ rất vất vả, cái gì mà đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, còn phải luyện từ bé... Tôi lúc này… có thể được không?”
“Yên tâm.”
Ninh Thiên khẽ cười: “Bộ công pháp này đã được tôi cải tiến rồi, cho dù trình độ của kẻ ngốc cũng có thể luyện tập, chỉ cần mất mười ngày nửa tháng thì thể lực có thể tăng lên gấp mười lần!”
“Cái gì!?”
Vương Ngân Hoa kinh ngạc.
Nửa tháng, thể lực đã tăng lên gấp mười lần, anh đang đùa gì vậy?
Bơm huyết thanh của Captain America à?
“Như vậy đi, cô gọi Trần Tử Bảo và Trần Tử Lang vào, tôi sẽ truyền thụ khẩu quyết “Thượng cổ cường thân thuật” cho họ trước.” Ninh Thiên nói.
“Được, anh Thiên...”
Vương Ngân Hoa giữ thái độ nghi ngờ rồi gọi hai người vào.
Trần Tử Bảo và Trần Tử Lang là kim bài dưới trướng Bạch Kiêu, bây giờ đang ở dưới trướng Vương Ngân Hoa
“Chị Ngân Hoa, anh Thiên!”
Hai anh em song song cúi đầu.
Họ đã nghe Vương Ngân Hoa nói về thực lực của Ninh Thiên, lúc này cũng không dám thở mạnh, dù sao trước đó họ cũng đã từng tìm anh gây chuyện rồi rước lấy phiền phức.
Nhưng Ninh Thiên đã quên chuyện này từ lâu.
Tiếp theo, anh dạy những điều cơ bản về “Thượng cổ cường thân thuật” cho anh em nhà họ Trần.
Bộ công pháp rèn cơ thể này là do anh thu được từ việc thăm dò một bí cảnh cổ, cho phép mọi người hoàn thành tam trọng tôi thể trong thời gian ngắn nhất có thể và tiến tới Luyện Khí kỳ .
Trong khi trò chuyện với anh em nhà họ Trần, anh cũng đã tìm hiểu được về sự phân chia của giới cổ vỗ.
Ngoại kình, nội kình, hóa cảnh (đại sư), tông sư cảnh!
Theo mô tả của họ, ngoại kình, nội kình cùng hóa cảnh hẳn là phân biệt với nhất, nhị và tam trọng, tông sư cảnh chính là Luyện Khí kỳ.
“Văn hóa tu luyện của trái đất thực sự quá lạc hậu rồi.”
“Luyện Khí kỳ thuộc tầng thấp nhất của Tiểu Nam Thiên Giới, nhưng ở trái đất lại được tôn làm tông sư, tọa trấn mấy thành phố...”
Ninh Thiên dở khóc dở cười.
Khả năng tiếp thu của anh em nhà họ Trần rất kém, Ninh Thiên dạy một đêm, họ chỉ nhớ được một phần mười.
“Xin lỗi, anh Thiên, chúng tôi thật sự quá ngu ngốc!”
Anh em nhà họ Trần vô cùng xấu hổ.
Ninh Thiên xua tay, ra hiệu không sao: “Hai người trở về truyền thụ bộ công pháp này cho người phía dưới, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện thì trong vòng mười năm có thể đột phá Luyện Khí... À, đột phá tông sư cũng không thành vấn đề.”
“Thật sao!?”
Mắt anh em nhà họ Trần trợn lớn đến suýt nổ tung!
Trong mắt các võ giả bình thường, Hiệp hội Cổ Võ là quái vật khổng lồ đứng trên cao, một người cai trị xây dựng thiết quân luật, một thanh kiếm Đạt Ma treo trên đầu.
Nhưng trong mắt Ninh Thiên...
“Có cần tiêu diệt cái hiệp hội nhảm nhí này không nhỉ?”
Ninh Thiên ngồi trong phòng học, suy nghĩ về câu hỏi này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh lắc đầu.
“Hiệp hội này xem ra khá lớn, mỗi thành phố đều có một chi nhánh, nếu thật sự muốn tiêu diệt thì phải lãng phí rất nhiều linh lực và khí lực.”
“Quên đi, tạm thời tha cho mạng chó của bọn họ.”
Ninh Thiên thầm nghĩ.
Hàng triệu võ giả ở Trung Quốc cũng không bao giờ có thể tưởng tượng rằng lực lượng lớn nhất trong giới tu luyện suýt nữa bị xóa sổ vì suy nghĩ của một sinh viên...
Lớp học này là về giải phẫu, phần lớn sinh viên đều lắng nghe rất chăm chú, ngoại trừ Ninh Thiên ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Sau giờ học, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân rủ anh chơi chung, nhưng anh khéo léo từ chối.
Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể dời núi và khai biển, anh thực sự không có hứng thú với thứ hoạt động gọi là bóng rổ này.
“Vãn Vãn, chủ nhiệm Lý sao lại như vậy, quỹ ngân sách khởi nghiệp đã rõ ràng đồng ý trao quyền cho cậu, nhưng kết quả lật lọng trao cho Quan Hiểu Man!”
“Tức chết tôi rồi!”
Vài bạn học nữ tụ tập xung quanh Tô Vãn Vãn.
“Nhà Quan Hiểu Man giàu có như vậy, lập nghiệp chỉ để chơi, chủ nhiệm Lý thật sự bị mù rồi!”
Từ Dung Lệ đang bênh vực cho người bạn thân nhất của mình.
Tô Vãn Vãn lắc đầu, mỉm cười nói: “Dung Lệ, Dĩnh Dĩnh, bỏ đi, bên trên không phân bổ kinh phí cho tớ chắc hẳn là có cân nhắc riêng.”
“Cân nhắc cái gì chứ?”
Tưởng Dĩnh khịt mũi lạnh lùng: “Quan Hiểu Man là người Thanh Châu, cha làm ăn, mẹ có bối cảnh rất mạnh, cho nên cậu ta có được quỹ này là bằng cách dựa vào mối quan hệ, hôm qua cậu ta vẫn đang khoe khoang trong nhóm kìa.”
“Thì cũng đâu có cách nào.” Tô Vãn Vãn khẽ thở dài.
Có vẻ như kế hoạch kinh doanh quầy trà sữa trân châu của cô sắp phải dẹp rồi.
Ninh Thiên mặt không thay đổi đi ngang qua cô.
Tô Vãn Vãn liếc mắt nhìn anh, không nói gì.
Cô biết Ninh Thiên không thích bị quấy rầy.
Ninh Thiên cũng không xen vào chuyện không phải của mình, sau khi rời khỏi trường thì đến câu lạc bộ Kim Cương.
Vừa rồi Vương Ngân Hoa gọi điện thoại tới, nói có tin tức tốt muốn thông báo cho anh, bảo anh tới câu lạc bộ một chuyến.
Chạng vạng, khi mặt trời yếu dần đi, đèn được bật sáng, các cửa hàng lớn nhỏ ở Phố ẩm thực Thủy Nguyệt đều nhộn nhịp.
Sinh viên đại học không hài lòng với thức ăn trong căng tin nên đi thành nhóm ra ngoài tìm thức ăn.
Câu lạc bộ Kim Cương, trong một phòng ở tầng năm.
Vương Ngân Hoa mỉm cười, đưa túi đóng gói cho Ninh Thiên: “Anh Thiên, anh nếm thử.”
“Đây là... Quỷ thủ thanh?”
Ninh Thiên cầm lấy cái túi, phát hiện bên trong chứa các thanh màu xanh biếc với các kích cỡ khác nhau, thoạt nhìn có chút giống khoai tây chiên Pepsi vị dưa chuột.
“Không sai.”
Vương Ngân Hoa cười nói: “Anh Thiên, không phải lần trước anh nói anh thích ăn quỷ thủ thanh sao, tôi tìm người giúp anh làm các thanh nhỏ rồi chiên lên, anh thấy sao?”
“Rộp, rộp...”
Ninh Thiên cầm túi khoai tây chiên ăn ngay tại chỗ.
Anh vừa ăn vừa gật đầu: “Không tệ, Vương Ngân Hoa, chuyện này cô làm tốt lắm, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Cảm ơn anh Thiên, đây là chuyện tôi nên làm!”
Vương Ngân Hoa vội vàng gật đầu cúi đầu, sau đó bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi:
“Ninh Thiên... Anh Thiên, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không.”
“Vậy thì đừng nói nữa.” Ninh Thiên vừa ăn vừa đáp.
“...” Vương Ngân Hoa ngạc nhiên.
Người phụ nữ xinh đẹp cắn răng nói:
“Anh Thiên, anh biết Tứ Hải Bang chứ? Trịnh Dương, người lần trước đến câu lạc bộ để gây chuyện, là thành viên của Tứ Hải Bang.”
“Gần đây, Tứ Hải Bang lại đến địa bàn của chúng ta để gây rắc rối, một số cửa hàng và quán bar bị đập phá, vài anh em bị đánh đã được đưa đến bệnh viện...”
Vẻ mặt Ninh Thiên vô cảm: “Cô muốn tôi ra tay đối phó với Tứ Hải Bang sao?”
Vương Ngân Hoa gật đầu: “Vâng!”
Ninh Thiên lắc đầu: “...”
Chỉ là Tứ Hải Bang nho nhỏ, có tài đức gì mà để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh đối phó, đây không phải là dùng dao mổ trâu giết gà sao?
“Không rảnh!” Ninh Thiên trả lời gọn gàng và dứt khoát.
Biểu cảm trên mặt Vương Ngân Hoa đông cứng trong chốc lát, cô biết Ninh Thiên đang học ở Đại học Thanh Châu, làm sao có thể không rảnh được? Tám mươi phần trăm là quá lười ra tay mà thôi.
“Được... Được rồi, anh Thiên, vậy thì tôi sẽ nghĩ cách.” Cô không dám ép buộc Ninh Thiên.
“Tuy nhiên...”
Ninh Thiên đột nhiên đổi lời, vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: “Vì những 'lát nấm độc' này, tôi có thể cho cô một thứ.”
“Là cái gì?” Hai mắt Vương Ngân Hoa sáng ngời.
“Một bộ công pháp.” Ninh Thiên nằm trên ghế, vừa ăn vừa nói.
“Công pháp?” Vương Ngân Hoa sững sờ một lát: “Võ... Bí tịch võ công ?”
“Không khác lắm.” Ninh Thiên nói.
Trên thực tế, vẫn có sự khác biệt lớn giữa công pháp và võ công
Rốt cuộc thì một người tu tiên và một võ giả cũng không giống nhau.
“Anh Thiên...”
Vương Ngân Hoa không hào hứng lắm, mà ngược lại mặt lộ ra vẻ khó xử: “Tôi nghe nói luyện võ rất vất vả, cái gì mà đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, còn phải luyện từ bé... Tôi lúc này… có thể được không?”
“Yên tâm.”
Ninh Thiên khẽ cười: “Bộ công pháp này đã được tôi cải tiến rồi, cho dù trình độ của kẻ ngốc cũng có thể luyện tập, chỉ cần mất mười ngày nửa tháng thì thể lực có thể tăng lên gấp mười lần!”
“Cái gì!?”
Vương Ngân Hoa kinh ngạc.
Nửa tháng, thể lực đã tăng lên gấp mười lần, anh đang đùa gì vậy?
Bơm huyết thanh của Captain America à?
“Như vậy đi, cô gọi Trần Tử Bảo và Trần Tử Lang vào, tôi sẽ truyền thụ khẩu quyết “Thượng cổ cường thân thuật” cho họ trước.” Ninh Thiên nói.
“Được, anh Thiên...”
Vương Ngân Hoa giữ thái độ nghi ngờ rồi gọi hai người vào.
Trần Tử Bảo và Trần Tử Lang là kim bài dưới trướng Bạch Kiêu, bây giờ đang ở dưới trướng Vương Ngân Hoa
“Chị Ngân Hoa, anh Thiên!”
Hai anh em song song cúi đầu.
Họ đã nghe Vương Ngân Hoa nói về thực lực của Ninh Thiên, lúc này cũng không dám thở mạnh, dù sao trước đó họ cũng đã từng tìm anh gây chuyện rồi rước lấy phiền phức.
Nhưng Ninh Thiên đã quên chuyện này từ lâu.
Tiếp theo, anh dạy những điều cơ bản về “Thượng cổ cường thân thuật” cho anh em nhà họ Trần.
Bộ công pháp rèn cơ thể này là do anh thu được từ việc thăm dò một bí cảnh cổ, cho phép mọi người hoàn thành tam trọng tôi thể trong thời gian ngắn nhất có thể và tiến tới Luyện Khí kỳ .
Trong khi trò chuyện với anh em nhà họ Trần, anh cũng đã tìm hiểu được về sự phân chia của giới cổ vỗ.
Ngoại kình, nội kình, hóa cảnh (đại sư), tông sư cảnh!
Theo mô tả của họ, ngoại kình, nội kình cùng hóa cảnh hẳn là phân biệt với nhất, nhị và tam trọng, tông sư cảnh chính là Luyện Khí kỳ.
“Văn hóa tu luyện của trái đất thực sự quá lạc hậu rồi.”
“Luyện Khí kỳ thuộc tầng thấp nhất của Tiểu Nam Thiên Giới, nhưng ở trái đất lại được tôn làm tông sư, tọa trấn mấy thành phố...”
Ninh Thiên dở khóc dở cười.
Khả năng tiếp thu của anh em nhà họ Trần rất kém, Ninh Thiên dạy một đêm, họ chỉ nhớ được một phần mười.
“Xin lỗi, anh Thiên, chúng tôi thật sự quá ngu ngốc!”
Anh em nhà họ Trần vô cùng xấu hổ.
Ninh Thiên xua tay, ra hiệu không sao: “Hai người trở về truyền thụ bộ công pháp này cho người phía dưới, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện thì trong vòng mười năm có thể đột phá Luyện Khí... À, đột phá tông sư cũng không thành vấn đề.”
“Thật sao!?”
Mắt anh em nhà họ Trần trợn lớn đến suýt nổ tung!
Bình luận facebook