• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão tổ tu chân học đại học (8 Viewers)

  • Chương 47: Hiệp Khôi? Tôi chỉ biết hoa khôi

Sau bữa trưa, Ninh Thiên đi theo Ôn Thanh Lam đến văn phòng hiệu trưởng ở tòa nhà hành chính.

Ôn Nguyệt đang ngồi trong phòng pha trà.

Nhìn thấy Ninh Thiên đến, ông nhanh chóng đứng dậy mỉm cười chào hỏi: “Anh bạn trẻ, ngồi đi.”

“Ông Ôn, muốn nói gì thì cứ nói thẳng, gần đây tôi hơi bận.” Ninh Thiên ngồi trên ghế sofa.

“Ồ? Không biết gần đây anh bạn trẻ bận rộn cái gì thế?” Ôn Nguyệt tò mò hỏi.

Ông vốn tưởng rằng Ninh Thiên đang bận tu luyện võ công vô song gì đó, nhưng anh lại lấy điện thoại từ trong túi ra rồi bắt đầu chơi game.

“Timi…”

Một âm thanh giòn tan phát ra từ điện thoại.

Ôn Thanh Lam liếc mắt nhìn, khịt mũi lạnh lùng nói: “Cậu bận đánh Vương giả á?”

“Thì sao?”

Ninh Thiên không ngẩng đầu lên, hai ngón tay cái không ngừng lướt trên màn hình.

Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Anh bạn trẻ, cậu có thể bỏ trò chơi xuống trước được không, tôi đến đây là vì có chuyện quan trọng cần bàn với cậu.”

Ninh Thiên không ngẩng đầu lên: “Chuyện của tôi cũng rất quan trọng! Ông cứ nói chuyện của mình đi.”

“...”

Ôn Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn là chuyện cậu đánh bại đội giám sát của Hiệp hội Cổ Võ gần đây, Hiệp hội Cổ Võ không thể nào bỏ cuộc.”

“Anh bạn trẻ, buổi chiều cậu có rảnh không, tôi sẽ đưa cậu đến trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, cậu có thể đích thân xin lỗi chủ tịch Lương.”

“Tôi sẽ giúp cậu nói đỡ vài lời, chủ tịch Lương sẽ không làm khó dễ sinh viên.”

Ninh Thiên lắc đầu: “Lười đi, Hiệp hội Cổ Võ sẽ tự tới tìm, tôi không sợ, cùng lắm thì đánh đội chống bạo động một trận.”

“...”

Khóe miệng Ôn Thanh Lam giật giật.

Điên rồi, đánh đội chống bạo động?

“Anh bạn trẻ, cậu nghe lời khuyên của tôi, người trẻ tuổi không nên bộc lộ hết tài năng của mình, nhất định phải biết kiềm chế.”

Ôn Nguyệt tận tình khuyên bảo: “Cậu cứ nghĩ xem, một tổ chức lớn như Hiệp hội Cổ Võ liên tục phái người đi tìm cậu, làm phiền cậu mãi, hơn nữa cậu còn có cha mẹ...”

“Nói cũng đúng.”

Ninh Thiên suy nghĩ một lát: “Vậy nếu tôi xin lỗi rồi thì họ có buông tha cho tôi không?”

“Có thể, có thể.”

Ôn Nguyệt liên tục cam đoan.

Ông nhạy bén phát hiện, người thanh niên này không sợ trời, không sợ đất đất, chỉ sợ duy nhất “phiền phức”.

“Vậy tôi sẽ đi xin lỗi.”

Ninh Thiên cầm điện thoại, nói một cách thờ ơ: “Nhưng phải đợi đến khi tôi kết thúc trận này trước đã, tôi không thể bỏ đồng đội được.”

Ôn Nguyệt: “...”

Ôn Thanh Lam hoàn toàn cạn lời.

Vừa rồi Ninh Thiên còn nói sẽ đánh đội chống bạo động, giờ lại muốn đi xin lỗi?

Thằng nhóc này cuối cùng có phải là võ giả có cốt khí không đây!

Mười phút sau, Ninh Thiên nhìn chữ “thắng lợi” lớn trên màn hình, mỉm cười đắc ý, cuối cùng cũng đi theo hai người nhà họ Ôn ra ngoài.

Một nơi nào đó ở trung tâm thành phố, trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu.

Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí đang chủ trì cuộc họp, hơi ngạc nhiên khi nghe nói Ôn Nguyệt đưa Ninh Thiên đến.

“Để họ chờ ở phòng tiếp khách đi!”

Lương Vĩnh Chí quyết định để thanh niên này ngồi đợi một thời gian để mài dũa tính tình của anh.

“Vâng, chủ tịch Lương.”

Cô thư ký nhỏ nghe lệnh xong lui ra ngoài.

Bây giờ là ba giờ.

Ninh Thiên chờ đến nhàm chán, dứt khoát lấy điện thoại ra đánh Vương giả.

Ôn Nguyệt và Ôn Thanh Lam cũng chỉ có thể tiếp tục chờ.

“Ông nội, họ cố ý làm vậy!”

Ôn Thanh Lam nhanh chóng mất kiên nhẫn, nói với Ôn Nguyệt: “Ngồi lâu như vậy, ngoại trừ rót thêm trà thì không có một lãnh đạo cấp cao nào xuất hiện. Ông nội, ông cũng là giám đốc thường trực của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, sao họ có thể không nể mặt ông như vậy!”

“Gần đây trong hiệp hội xảy ra một chuyện lớn, chủ tịch Lương và những người khác bận họp cả ngày.” Ôn Nguyệt xoa dịu đứa cháu gái đang bồn chồn của mình.

“Chuyện lớn?”

Ôn Thanh Lam chớp chớp mắt tò mò: “Chẳng lẽ... Là vì lời đồn trong diễn đàn cổ võ, chuyện Thánh Kiếm của xứ sở hoa anh đào Tokugawa Ichiro, đã chết ở Thanh Châu của chúng ta?”

“Ừ.”

Ôn Nguyệt gật đầu, chuyện này đã lan truyền trong giới võ thuật trong nước rồi, cũng không phải là bí mật gì.

Ông liếc nhìn Ninh Thiên đang đánh Vương giả bên cạnh rồi nói:

“Tokugawa Ichiro là một nhân vật cấp tổ của Hiệp hội Samurai Yasukuni, địa vị của ông ta ở xứ sở hoa anh đào là siêu việt, cái chết của ông ta là điều mà cả hai quốc gia đều muốn điều tra cho rõ.”

“Theo thông tin tình báo bên trên, người bắn chết Tokugawa Ichiro có khả năng là người sáng lập Hiệp hội Cổ Võ cổ đại của chúng ta, hiệp khôi Trần Nghĩa Sơn!”

Khi Ôn Thanh Lam nghe thấy cái tên Trần Nghĩa Sơn, cô bị doạ đến mức lập tức hét lên: “Cái gì! Hiệp khôi, Trần Nghĩa Sơn!?”

“Trời ơi! Ông nội, không phải hiệp khôi đã biến mất hơn mười năm rồi sao, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện!”

“Ông nội, bây giờ hiệp khôi có ở Thanh Châu không? Hắn là thần tượng của tất cả võ giả của Hoa quốc chúng ta, cháu thực sự muốn gặp hắn!”

Ôn Thanh Lam kéo tay áo Ôn Nguyệt, ánh mắt lấp lánh sùng bái.

“Hiệp khôi là người thế nào, người phàm như chúng ta làm sao có thể gặp được.” Ôn Nguyệt cười nói.

Ông lại liếc nhìn Ninh Thiên, phát hiện anh vẫn đang tập trung chơi trò chơi, cho nên không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc, cậu có biết hiệp khôi không?”

“Hiệp khôi? Không biết, tôi chỉ biết là hoa khôi.” Ninh Thiên thản nhiên trả lời.

“Phi!”Ôn Thanh Lam trừng mắt liếc anh một cái: “Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy, hiệp khôi là thứ mà cậu có thể đùa giỡn sao?”

“Ừm, tôi chưa từng nghe qua.” Suốt thời gian đó, Ninh Thiên cũng không ngẩng đầu lên.

“Hiệp khôi mà còn chưa nghe qua, đúng là kiến thức… hạn hẹp.” Ôn Thanh Lam bĩu môi.

Mặc dù Ninh Thiên có thực lực ngoại kình đỉnh phong, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về giới cổ võ, giống như từ trên núi xuống vậy.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc trang phục nhà Đường bước vào phòng tiếp khách.

“Ông Ôn, xin lỗi vì đã để ông chờ lâu.”

Người đàn ông trung niên này là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, Lương Vĩnh Chí.

“Chủ tịch Lương nói quá lời rồi.”

Ông Ôn đứng dậy xua tay, ra hiệu không sao.

Ông lập tức nghiêng người sang một bên, giới thiệu với Lương Vĩnh Chí: “Chủ tịch Lương, đây là Ninh Thiên, hôm nay cậu ấy đặc biệt tới đây nhận sai.”

“Ồ?”

Lương Vĩnh Chí không biết điều này, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Ninh Thiên đang chơi trò chơi trên ghế sofa.

“Anh bạn trẻ!”

Ôn Nguyệt vội vàng duỗi tay đẩy Ninh Thiên.

Ninh Thiên bất đắc dĩ cất điện thoại vào túi, liếc nhìn Lương Vĩnh Chí từ trên xuống dưới, chân mày hơi nhíu lại.

Luyện thể nhất trọng?

Trước khi tới đây, anh còn tưởng rằng phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu ít nhất cũng là Luyện Khí kỳ? Kết quả lại rác rưởi như vậy.

Trong lòng anh mặc dù chướng mắt đủ kiểu, nhưng vì cuộc sống yên bình sau này, anh vẫn chủ động chào hỏi: “Xin chào, chủ tịch Lương.”

“Haha...” Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Ninh Thiên đúng không, Hoắc Hải Âu là do cậu làm bị thương?”

Lương Vĩnh Chí ngồi xuống ghế sofa, cầm tách trà lên uống: “Sư phó của cậu là ai? Cậu có biết đánh đội giám sát là tội danh gì không? Cậu thật to gan!!”

Ông bỗng nhiên nện chén trà lên bàn, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên.

Động tác này khiến thư ký riêng và Ôn Thanh Lam giật mình!

Nhưng Ninh Thiên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Một con kiến còn chưa tới Luyện Khí kỳ lại dám giả vờ trước mặt một lão quái Nguyên Anh kỳ như anh, sao lại nực cười đến thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom