-
Chương 41: Kiếm Thánh
“Mẹ kiếp, nói nhảm cái gì! Anh Thiên kêu mày đưa tiền thì đưa đi, nói nữa tao đánh chết giờ!”
Mã Khôn lại giơ chân lên muốn đá tiếp.
Trần Chí Hào không còn cách nào khác ngoài việc thành thật nhận thua, chuyển 150.000 tệ tiền cơm cho Ninh Thiên.
Ninh Thiên nhận tiền, duỗi tay ra một cách rất kỳ lạ rồi sờ mặt hắn, cuối cùng xoay người rời đi.
Vẻ mặt Trần Chí Hào hung ác, lập tức gọi cảnh sát: “Alo! Chú cảnh sát, tôi bị cướp, còn bị đánh! Mọi người mau đến đây!”
Chẳng mấy chốc, vài người cảnh sát thở hổn hển chạy đến.
Nhìn thấy Trần Chí Hào đứng nguyên vẹn ở đó, người cảnh sát dẫn đầu ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Trần Chí Hào?”
Trần Chí Hào gật đầu: “Là tôi!”
Người cảnh sát thắc mắc: “Không phải cậu nói cậu bị đánh sao?”
Trần Chí Hào chỉ vào mặt hắn, “Đúng vậy, anh không nhìn thấy sao? Mặt tôi sưng lên như thế này này, đau chết đi được!”
Vài cảnh sát lập tức nhìn nhau, một người thì thầm: “Lão Trương, tôi thấy đầu óc của thằng nhóc này có vấn đề, có muốn liên hệ với Bệnh viện số 7 không?”
...
Bệnh viện Nhân dân số 7 Thanh Châu, chuyên điều trị bệnh thần kinh.
“Hết rồi! Sao... Tại sao có thể như vậy!”
Lúc này, Trần Chí Hào lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, phát hiện những vết bầm tím và quầng thâm mắt trên mặt đều đã biến mất!
Phù!
Hắn ngồi bệt xuống đất choáng váng.
...
Một nơi nào đó ở trung tâm thành phố.
Một tòa nhà hùng vĩ, có một tảng đá khổng lồ bên cạnh cổng, trên đó có viết một chữ “Võ” rất lớn.
Đây là trụ sở của Hiệp hội Võ thuật cổ đại chi nhánh Thanh Châu.
Trên đỉnh tòa nhà trụ sở, trong một văn phòng.
Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí đang gặp người đứng đầu nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh.
“Phó chủ tịch Lương, thằng nhóc này vẫn còn là học sinh, vậy mà cậu ta lại bẻ gãy chân con trai tôi trước mặt mọi người, đồng thời còn phế chân võ giả nhà họ Đoàn chúng tôi, nếu cậu ta tốt nghiệp và ra xã hội thì còn gây chuyện đến đâu nữa?”
Đoàn Vinh đang nói về Ninh Thiên, vẻ mặt đầy tức giận, “Phỏng chừng cậu ta có thể phóng hỏa giết người!”
Lương Vĩnh Chí ngồi trên ghế uống trà, nhưng điều ông quan tâm khác với Đoàn Vinh.
“Mười chín tuổi, ngoại kình đại thành, còn phế Chân Sắt Bảy?”
“Đến cùng là thần thánh phương nào mà có thể bồi dưỡng một đệ tử xuất sắc như vậy.”
Lương Vĩnh Chí do dự trong lòng.
Rốt cuộc có nên bắt người tên Ninh Thiên này hay không?
Lỡ như chọc phải người không nên chọc đến thì ông không gánh nổi.
“Lão Lương, khi nào bắt thằng nhóc này?”
Đoàn Vinh rất gấp gáp, hai tay chống bàn, “Theo tôi được biết, thằng nhóc này không chỉ đánh người ở nơi công cộng, ra tay tàn nhẫn mà còn công khai tham gia đại hội thể thao của trường, phá kỷ lục quốc gia, khiến dư luận xôn xao!”
“Đây là vi phạm trắng trợn nội quy của Hiệp hội võ thuật!”
Lương Vĩnh Chí cau mày: “Có chuyện như vậy sao?”
Đoàn Vinh khịt mũi lạnh lùng: “Thằng nhóc này không ai quan tâm dạy dỗ, chúng ta phải thay cha mẹ cậu ta giáo dục thật tốt, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ biến thành kẻ gây tai họa.”
“Đúng thật phải để mắt tới cậu ta, tối nay chúng tôi triển khai cuộc họp, thảo luận một chút.” Lương Vĩnh Chí nói.
Thấy vậy, Đoàn Vinh không thể nói gì thêm.
Xét cho cùng, nhà họ Đoàn không đủ mạnh để ra lệnh cho Hiệp hội Võ thuật.
Mấy ngày qua, ông ta không liên lạc được với Đồ Đào, cũng không còn cách nào, cho nên ông ta mới đem chuyện này đến Hiệp hội Võ thuật.
“Nhân tiện, Lão Lương, tôi nghe nói rằng sẽ có quan chức cấp cao của Samurai Yasukuni tới đây?” Trước khi Đoàn Vinh rời đi, ông ta đột nhiên hỏi.
“Ồ? Lão Đoàn, thông tin của anh cũng nhanh nhạy đấy.” Lương Vĩnh Chí nói nhưng lông mày càng nhíu sâu hơn.
“Không biết là vị nào? Họ đến đây làm gì?” Đoàn Vinh hỏi.
Hiệp hội Samurai Yasukuni là một tổ chức hùng mạnh ở xứ sở hoa anh đào, được cho là đã thu hút những người mạnh mẽ từ khắp nơi và nuôi dưỡng hàng trăm võ giả nội kình!
Hóa cảnh đại sư không phải số ít, thậm chí võ đạo tông sư trong truyền thuyết cũng có!
Nói dễ hiểu thì nếu Samurai Yasukuni gửi một một tên lâu la nhỏ bé nào đó đến thôi thì nhà họ Đoàn cũng sẽ biến mất.
“Anh không cần biết chuyện này, anh có thể trở về trước.”
Lương Vĩnh Chí hiển nhiên không thể nói chuyện cơ mật cho Đoàn Vinh biết, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện của Ninh Thiên, ngày mai tôi sẽ phái vài giám sát qua đó xem xét.”
“Được rồi, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Đoàn Vinh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
“Ôi, gần đây xảy ra chuyện gì thế, hết chuyện này đến chuyện khác.”
Lương Vĩnh Chí xoa thái dương.
“Nguyên lão của Hiệp hội Samurai Yasukuni, được biết đến là trụ cột của kiếm thánh 'Tokugawa Ichiro', thế mà đích thân đến Hoa Quốc, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì...”
“Hi vọng ông ấy không đến Thanh Châu.”
...
Buổi chiều, Kiều Tĩnh đưa Ninh Thiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đi dạo quanh trung tâm thành phố, mua rất nhiều thứ, còn đi xem phim.
Khi họ về đến nhà thì đã là buổi tối.
Dì Kiều đang nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, Hứa Thư Nhan đang tắm, Khương Đường đang chơi với Hắc Long trong sân, tiếng cười xen lẫn tiếng chó sủa truyền đến.
Ninh Thiên nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình khá tốt.
Mặc dù trên Địa Cầu cũng có võ giả, nhưng họ ít nguy hiểm hơn nhiều so với ở Tiểu Nam Thiên Giới.
Ngay khi anh đang than thở về cuộc sống của mình thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ha ha, anh bạn trẻ.” Đây là giọng của Ôn Nguyệt.
“Ông Ôn, ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Ninh Thiên hỏi.
“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là trưa mai tôi muốn mời cậu ăn cơm, không biết anh bạn trẻ có nể mặt tôi không?” Ôn Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Ăn gì ngon không? Không có đồ ngon thì tôi lười đi.” Ninh Thiên nói.
“Ồ, cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ kêu quản gia chuẩn bị.” Ôn Nguyệt cười bất lực hỏi.
“Ông cứ xem mà sắp xếp, tôi không từ chối sơn hào hải vị gì.” Ninh Thiên nói.
“Được rồi, vậy ngày mai mười một giờ trưa ở Trang viên Cửu Khê, tôi sẽ đợi anh bạn trẻ đến.” Ôn Nguyệt cúp máy.
Khương Đường trêu chọc Hắc Long xong, cả người đầy mồ hôi chạy vào.
“Anh Đại Lực, anh nói chuyện với ai thế?”
Ninh Thiên cất điện thoại vào túi, “Không có gì, một nhân vật lớn muốn mời tôi ăn cơm.”
Khương Đường bối rối hỏi: “Nhân vật lớn? Mời anh ăn tối?”
Ninh Thiên thản nhiên nói: “Tôi là thần y mà, ông ấy muốn mời tôi chữa bệnh.”
Khương Đường hoài nghi gật đầu.
Chín giờ ngày hôm sau, đầu tiên Ninh Thiên dùng điện thoại kiểm tra vị trí của Trang viên Cửu Khê, phát hiện nó khá xa nên anh bắt taxi tới đó.
Bây giờ càng lúc anh càng lười.
Nhưng ngay khi Ninh Thiên vừa lên xe, một chiếc xe biển số màu trắng đã lái vào Rose Garden.
“Đội trưởng Hoắc! Là cậu ta, cậu ta chính là Ninh Thiên!”
Lái xe là một thanh niên mặc đồng phục màu đen vàng, chỉ vào Ninh Thiên đã lên taxi rồi nói.
Ngoài ra còn có một thanh niên ngồi ở ghế lái, cũng mặc đồng phục màu đen vàng, anh ta lấy một bức ảnh ra rồi so sánh, “Đội trưởng Hoắc, quả nhiên là cậu ta!”
“Đuổi theo!”
Ở ghế sau, một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng!”
Một tiếng sau.
Chiếc taxi vòng quanh Hồ Tây Tử mỹ lệ rồi dừng lại trước một trang viên tư nhân dưới chân núi Ngọc Hoàng.
Mã Khôn lại giơ chân lên muốn đá tiếp.
Trần Chí Hào không còn cách nào khác ngoài việc thành thật nhận thua, chuyển 150.000 tệ tiền cơm cho Ninh Thiên.
Ninh Thiên nhận tiền, duỗi tay ra một cách rất kỳ lạ rồi sờ mặt hắn, cuối cùng xoay người rời đi.
Vẻ mặt Trần Chí Hào hung ác, lập tức gọi cảnh sát: “Alo! Chú cảnh sát, tôi bị cướp, còn bị đánh! Mọi người mau đến đây!”
Chẳng mấy chốc, vài người cảnh sát thở hổn hển chạy đến.
Nhìn thấy Trần Chí Hào đứng nguyên vẹn ở đó, người cảnh sát dẫn đầu ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Trần Chí Hào?”
Trần Chí Hào gật đầu: “Là tôi!”
Người cảnh sát thắc mắc: “Không phải cậu nói cậu bị đánh sao?”
Trần Chí Hào chỉ vào mặt hắn, “Đúng vậy, anh không nhìn thấy sao? Mặt tôi sưng lên như thế này này, đau chết đi được!”
Vài cảnh sát lập tức nhìn nhau, một người thì thầm: “Lão Trương, tôi thấy đầu óc của thằng nhóc này có vấn đề, có muốn liên hệ với Bệnh viện số 7 không?”
...
Bệnh viện Nhân dân số 7 Thanh Châu, chuyên điều trị bệnh thần kinh.
“Hết rồi! Sao... Tại sao có thể như vậy!”
Lúc này, Trần Chí Hào lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, phát hiện những vết bầm tím và quầng thâm mắt trên mặt đều đã biến mất!
Phù!
Hắn ngồi bệt xuống đất choáng váng.
...
Một nơi nào đó ở trung tâm thành phố.
Một tòa nhà hùng vĩ, có một tảng đá khổng lồ bên cạnh cổng, trên đó có viết một chữ “Võ” rất lớn.
Đây là trụ sở của Hiệp hội Võ thuật cổ đại chi nhánh Thanh Châu.
Trên đỉnh tòa nhà trụ sở, trong một văn phòng.
Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí đang gặp người đứng đầu nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh.
“Phó chủ tịch Lương, thằng nhóc này vẫn còn là học sinh, vậy mà cậu ta lại bẻ gãy chân con trai tôi trước mặt mọi người, đồng thời còn phế chân võ giả nhà họ Đoàn chúng tôi, nếu cậu ta tốt nghiệp và ra xã hội thì còn gây chuyện đến đâu nữa?”
Đoàn Vinh đang nói về Ninh Thiên, vẻ mặt đầy tức giận, “Phỏng chừng cậu ta có thể phóng hỏa giết người!”
Lương Vĩnh Chí ngồi trên ghế uống trà, nhưng điều ông quan tâm khác với Đoàn Vinh.
“Mười chín tuổi, ngoại kình đại thành, còn phế Chân Sắt Bảy?”
“Đến cùng là thần thánh phương nào mà có thể bồi dưỡng một đệ tử xuất sắc như vậy.”
Lương Vĩnh Chí do dự trong lòng.
Rốt cuộc có nên bắt người tên Ninh Thiên này hay không?
Lỡ như chọc phải người không nên chọc đến thì ông không gánh nổi.
“Lão Lương, khi nào bắt thằng nhóc này?”
Đoàn Vinh rất gấp gáp, hai tay chống bàn, “Theo tôi được biết, thằng nhóc này không chỉ đánh người ở nơi công cộng, ra tay tàn nhẫn mà còn công khai tham gia đại hội thể thao của trường, phá kỷ lục quốc gia, khiến dư luận xôn xao!”
“Đây là vi phạm trắng trợn nội quy của Hiệp hội võ thuật!”
Lương Vĩnh Chí cau mày: “Có chuyện như vậy sao?”
Đoàn Vinh khịt mũi lạnh lùng: “Thằng nhóc này không ai quan tâm dạy dỗ, chúng ta phải thay cha mẹ cậu ta giáo dục thật tốt, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ biến thành kẻ gây tai họa.”
“Đúng thật phải để mắt tới cậu ta, tối nay chúng tôi triển khai cuộc họp, thảo luận một chút.” Lương Vĩnh Chí nói.
Thấy vậy, Đoàn Vinh không thể nói gì thêm.
Xét cho cùng, nhà họ Đoàn không đủ mạnh để ra lệnh cho Hiệp hội Võ thuật.
Mấy ngày qua, ông ta không liên lạc được với Đồ Đào, cũng không còn cách nào, cho nên ông ta mới đem chuyện này đến Hiệp hội Võ thuật.
“Nhân tiện, Lão Lương, tôi nghe nói rằng sẽ có quan chức cấp cao của Samurai Yasukuni tới đây?” Trước khi Đoàn Vinh rời đi, ông ta đột nhiên hỏi.
“Ồ? Lão Đoàn, thông tin của anh cũng nhanh nhạy đấy.” Lương Vĩnh Chí nói nhưng lông mày càng nhíu sâu hơn.
“Không biết là vị nào? Họ đến đây làm gì?” Đoàn Vinh hỏi.
Hiệp hội Samurai Yasukuni là một tổ chức hùng mạnh ở xứ sở hoa anh đào, được cho là đã thu hút những người mạnh mẽ từ khắp nơi và nuôi dưỡng hàng trăm võ giả nội kình!
Hóa cảnh đại sư không phải số ít, thậm chí võ đạo tông sư trong truyền thuyết cũng có!
Nói dễ hiểu thì nếu Samurai Yasukuni gửi một một tên lâu la nhỏ bé nào đó đến thôi thì nhà họ Đoàn cũng sẽ biến mất.
“Anh không cần biết chuyện này, anh có thể trở về trước.”
Lương Vĩnh Chí hiển nhiên không thể nói chuyện cơ mật cho Đoàn Vinh biết, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện của Ninh Thiên, ngày mai tôi sẽ phái vài giám sát qua đó xem xét.”
“Được rồi, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Đoàn Vinh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
“Ôi, gần đây xảy ra chuyện gì thế, hết chuyện này đến chuyện khác.”
Lương Vĩnh Chí xoa thái dương.
“Nguyên lão của Hiệp hội Samurai Yasukuni, được biết đến là trụ cột của kiếm thánh 'Tokugawa Ichiro', thế mà đích thân đến Hoa Quốc, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì...”
“Hi vọng ông ấy không đến Thanh Châu.”
...
Buổi chiều, Kiều Tĩnh đưa Ninh Thiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đi dạo quanh trung tâm thành phố, mua rất nhiều thứ, còn đi xem phim.
Khi họ về đến nhà thì đã là buổi tối.
Dì Kiều đang nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, Hứa Thư Nhan đang tắm, Khương Đường đang chơi với Hắc Long trong sân, tiếng cười xen lẫn tiếng chó sủa truyền đến.
Ninh Thiên nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình khá tốt.
Mặc dù trên Địa Cầu cũng có võ giả, nhưng họ ít nguy hiểm hơn nhiều so với ở Tiểu Nam Thiên Giới.
Ngay khi anh đang than thở về cuộc sống của mình thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ha ha, anh bạn trẻ.” Đây là giọng của Ôn Nguyệt.
“Ông Ôn, ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Ninh Thiên hỏi.
“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là trưa mai tôi muốn mời cậu ăn cơm, không biết anh bạn trẻ có nể mặt tôi không?” Ôn Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Ăn gì ngon không? Không có đồ ngon thì tôi lười đi.” Ninh Thiên nói.
“Ồ, cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ kêu quản gia chuẩn bị.” Ôn Nguyệt cười bất lực hỏi.
“Ông cứ xem mà sắp xếp, tôi không từ chối sơn hào hải vị gì.” Ninh Thiên nói.
“Được rồi, vậy ngày mai mười một giờ trưa ở Trang viên Cửu Khê, tôi sẽ đợi anh bạn trẻ đến.” Ôn Nguyệt cúp máy.
Khương Đường trêu chọc Hắc Long xong, cả người đầy mồ hôi chạy vào.
“Anh Đại Lực, anh nói chuyện với ai thế?”
Ninh Thiên cất điện thoại vào túi, “Không có gì, một nhân vật lớn muốn mời tôi ăn cơm.”
Khương Đường bối rối hỏi: “Nhân vật lớn? Mời anh ăn tối?”
Ninh Thiên thản nhiên nói: “Tôi là thần y mà, ông ấy muốn mời tôi chữa bệnh.”
Khương Đường hoài nghi gật đầu.
Chín giờ ngày hôm sau, đầu tiên Ninh Thiên dùng điện thoại kiểm tra vị trí của Trang viên Cửu Khê, phát hiện nó khá xa nên anh bắt taxi tới đó.
Bây giờ càng lúc anh càng lười.
Nhưng ngay khi Ninh Thiên vừa lên xe, một chiếc xe biển số màu trắng đã lái vào Rose Garden.
“Đội trưởng Hoắc! Là cậu ta, cậu ta chính là Ninh Thiên!”
Lái xe là một thanh niên mặc đồng phục màu đen vàng, chỉ vào Ninh Thiên đã lên taxi rồi nói.
Ngoài ra còn có một thanh niên ngồi ở ghế lái, cũng mặc đồng phục màu đen vàng, anh ta lấy một bức ảnh ra rồi so sánh, “Đội trưởng Hoắc, quả nhiên là cậu ta!”
“Đuổi theo!”
Ở ghế sau, một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng!”
Một tiếng sau.
Chiếc taxi vòng quanh Hồ Tây Tử mỹ lệ rồi dừng lại trước một trang viên tư nhân dưới chân núi Ngọc Hoàng.
Bình luận facebook