• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lão tổ tu chân học đại học (2 Viewers)

  • Chương 40: Tôi không quan tâm, tôi tin nó là thật

“Chào anh Khôn!”

“Có chút việc xin được anh ra tay giúp đỡ, khách sạn Đào Hoa Nguyên, đúng vậy… Tôi đợi anh ở cổng.”

Sau khi rời khỏi phòng ăn, Trần Chí Hào liền gọi điện thoại cho một người, đáy mắt lộ ra vẻ hung ác.

“Ninh Thiên, tên nhà quê này, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay, mày cứ chờ đó.”

Lúc này, Ninh Thiên vẫn đang ở trong phòng ăn.

Đáng tiếc là Trần Chí Hào đã chạy trốn không trả tiền, và bữa cơm này vẫn phải do Kiều Tĩnh mời khách.

Nhưng mà một lúc sau, một vị phó tổng giám đốc của khách sạn Đào Hoa Nguyên nghe được chuyện này đã vội vã chạy đến, nói với nhóm người Kiều Tĩnh rằng bữa ăn của bọn họ là do khách sạn mời, và phía khách sạn hy vọng nhóm người Kiều Tĩnh sẽ không lan truyền chuyện này ra bên ngoài.

Kiều Tĩnh thấy phó tổng giám đốc của khách sạn chân thành thừa nhận sai lầm nên đã đồng ý.

Về phần quản lý Vương, ông ta đã được bàn giao cho cơ quan công an xử lý.

“Tiểu Thiên, cháu ăn nhiều như vậy, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Từ tầng sáu đi xuống, Kiều Tĩnh vẫn luôn rất lo lắng cho cơ thể của Ninh Thiên, dù sao người bình thường nếu một lần ăn phần ăn dành cho người gần bảy, tám người thì dạ dày nào có thể tiêu hóa được.

“Dì Kiều, dì đừng lo lắng, cháu là người bụng to, bình thường cháu cũng ăn nhiều như vậy, không có sao đâu.” Ninh Thiên mỉm cười, phất phất tay.

Nếu không phải vì sợ sẽ làm dì Kiều và tiểu Đường hoảng hốt thì anh đã dọn sạch sẽ cái bàn đó luôn rồi.

“Chẳng trách anh Đại Lực mạnh như vậy, là do ăn quá nhiều nhỉ.” Khương Đường cười nói: “Bằng tổng thức ăn ăn trong nửa tháng của em luôn.”

Hứa Thư Nhan khẽ nhếch khóe miệng nói: “Khả năng anh ta là thùng cơm chuyển thế đi.”

“Hả?”

Ngay vừa khi bước ra khỏi cổng khách sạn, đột nhiên Ninh Thiên cảm nhận được vài ánh mắt hung ác từ phía ven đường bên cạnh khách sạn truyền đến.

Anh liếc mắt nhìn qua liền nhìn thấy khuôn mặt của Trần Chí Hào.

“Ui da…”

Ninh Thiên đột nhiên ôm bụng rên rỉ, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Ôi không, dì Kiều, hình như do cháu ăn nhiều quá rồi nên dạ dày bắt đầu làm loạn rồi.”

“Đã bảo cháu không nên ăn nhiều như vậy rồi mà, nhanh đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ con.” Kiều Tĩnh vội vàng nói.

Hứa Thư Nha vô thức quay lưng lại vì sợ Ninh Thiên sẽ đánh rắm.

“Sao tên ranh đó lại chạy ngược vào khách sạn rồi?”

“Có vẻ như bụng của nó đang có vấn đề.”

Trần Chí Hào và mấy tên giang hồ hỗn tạp thầm thì bàn tán.

Hắn ta cũng tranh thủ thời gian nói với tên lưu manh có cái cổ vẹo vẹo, mắt lác:

“Đây là cơ hội tốt, anh Khôn, hay là chúng ta trực tiếp vào nhà vệ sinh chặn nó ở trong đó.”

“Mà sao tôi cảm thấy bóng lưng của tên nhóc này có chút quen thuộc…”

Tên lưu manh mát lác cau mày.

Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dẫn theo một vài tên đàn em đi theo Trần Chí Hào vào khách sạn Đào Hoa Nguyên.

Đi theo hướng của Ninh Thiên, đi đến tận bên ngoài phòng vệ sinh.

Thấy xung quanh không có ai, Trần Chí Hào trực tiếp đá một cước, đá văng cửa phòng vệ sinh.

Chỉ thấy tay trái hắn cầm một cây gậy, hung hăng chỉ thẳng vào mặt Ninh Thiên đang đứng ở bồn rửa tay: “Họ Ninh kia, con mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ chơi chết mày.”

Vừa nói xong, năm sáu tên côn đồ ở phía sau lập tức xông lên, vây xung quanh Ninh Thiên.

Trong số đó, người đàn ông mắt lác dẫn đầu, trong miệng còn ngập điếu thuốc, nhả khói phì phèo.

Nhưng khiến cho Trần Chí Hào ngoài ý muốn chính là, rơi vào tình huống này thế nhưng Ninh Thiên không có chút nào sợ hãi, chỉ bình tĩnh rút mấy tờ giấy vệ sinh ra, lau lau tay, từ hình ảnh phản chiếu trong gương mà liếc nhìn bọn họ vài lần.

“Mày chính là tên nhóc thối này dám bắt nạt em trai của Mã Khôn tao… Chết tiệt!”

Tên lưu manh mắt lác lấy điếu thuốc ra, bước đến, một câu còn chưa nói xong, khi nhìn thấy rõ mặt của Ninh Thiên trong gương thì bị dọa đến sắc mặt cũng trắng bệch.

“A, là người quen nha.”

Ninh Thiên liếc nhìn qua Mã Khôn, nở nụ cười thân thiết.

Đám lưu manh của mắt lác không phải ai khác, chính là đàn em dưới tay của Bạch Kiêu, Mã Khôn.

Cặp mắt lác này của hắn ta cũng chính là do Ninh Thiên tặng cho.

“Mày quen biết anh Khôn?”

Một giây tiếp theo, chuyện xảy ra càng kiến cho hắn ta cảm thấy bối rối hơn nữa. Mã Khôn và năm tên đàn em như bị sợ hãi điều gì đó đến mức liên tục lui về phía sau.

“Anh… Anh Trần.”

“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

Mã Khôn cười như khóc: “Tôi… Bọn tôi đến đây để đi vệ sinh…”

Ninh Thiên mỉm cười: “Đi vệ sinh thì đi, còn la hét cái gì?”

Mã Khôn còn đang định nói cái gì đó, nhưng Trần Chí Hào đã lập tức chen ngang nói với vẻ mặt không hài lòng:

“Anh Khôn. Anh đã lấy của tôi năm mười ngàn, hứa sẽ giúp tôi dạy dỗ tên nhóc này, bây giờ anh đang làm cái gì vậy.”

“Đến dạy dỗ tôi? Mã Khôn, anh đúng thật là dũng cảm.” Ninh Thiên cười lạnh.

Bạch Kiêu và Dương Khải đã chết.

Mặc dù những tên đàn em ở dưới tay Bạch Kiêu bọn họ không rõ nguyên nhân cái chết của đồng đội, nhưng “sếp nữ” mới được bổ nhiệm là Vương Ngân Hoa tiết lộ rằng có một người ở khu Tây Thành không được khiêu khích.

Đó chính là Ninh Thiên!

Nói cách khác, cái kết của anh Kiêu không thể nào không có liên quan với người trước mặt.

Cho dù có cho hắn thêm mười cái mạng thì Mã Khôn hắn cũng không dám đến khiêu khích Ninh Thiên.

“Cút mẹ mày đi!”

“Tao cho phép mày nói tào lao như vậy khi nào hả?”

Mã Khôn không chút do dự, nhảy dựng lên đánh ngay vào gáy Trần Chí Hào, trực tiếp khiến cho hắn ta loạng choạng lùi vài bước rồi ngã xuống vào vũng nước tiểu.

Trước khi đợi hắn ta chật vật đứng dậy thì Mã Khôn đã nói với vài tên đàn em còn lại:

“Cho nó một trận đi.”

Âm thanh đánh đấm vang lên.

Năm tên côn đồ lập tức lao lên với những cú đấm, cú đá, đánh hắn ta từ bồn tiểu lên đến hố ngồi xổm, rồi lại từ hố ngồi xổm đến bồn rửa mặt.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, hu hu hu…”

Trần Chí Hào trực tiếp bị đánh đến mức khóc thành tiếng, mặt khắp nơi đều là vết xanh tím, không nói thêm được gì.

Mã Khôn lấy ra một cái hộp thuốc lá, đưa cho Ninh Thiên: “Anh Trần, hôm nay quả thật là chuyện hiểu lầm, đây, mời anh hút thuốc.”

“Bỏ qua thuốc lá đi, tôi vẫn còn là sinh viên.” Ninh Thiên phất phất tay.

Mã Khôn cười ngốc nghếch rút tay về, nghĩ thằng nhóc này nhất định có lai lịch rất lớn, nếu không làm sao có thể giết chết anh Kiêu.

Lúc này, Ninh Thiên mới thong thả bước đến trước mặt Trần Chí Hào, mỉm cười hỏi: “Trần thiếu, có phải cậu đã quên mất cái gì rồi không?”

“Ninh thiếu, Ninh thiếu, tôi biết sai rồi, anh buông tôi ra.” Trần Chí Hào quỳ trên mặt đất, che hai má sưng phồng của mình.

“Không phải chuyện này.” Ninh Thiên lắc lắc đầu: “Nghĩ kỹ lại thêm lần nữa.”

“Tôi… tôi không biết…” Trần Chí Hào vẻ mặt oan uổng.

“Mẹ nó!”

Mã Khôn bước lên, đã cho Trần Chí Hào một đá: “Nhanh tranh thủ thời gian suy nghĩ kỹ lại lần nữa cho ông.”

Ninh Thiên ngăn Mã Khôn lại, cười nói: “Trần thiếu, lúc trước trong phòng ăn cậu có nói muốn mời cơm bọn tôi, nhưng rồi lại giả vờ thất bại rồi chạy đi mất, hại tôi phải trả tiền cho bữa ăn này, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Trên thực tế, thì khách sạn đã miễn phí bữa ăn này cho bọn họ, còn lý do vì sao hiện tại Ninh Thiên lại nói như vậy với Trần Chí Hào, mục đích đơn giản chính là muốn tốn tiền hắn ta.

“Tôi…”

Trần Chí Hào nghe hiểu được ý trong lời nói của Ninh Thiên, vẻ mặt có chút khó coi.

Hắn ta còn chưa được động đũa trong bữa ăn đó nữa.

“Còn không trả tiền!”

Mã Khôn lại đá cho hắn ta một đá.

Trên mặt Trần Chí Hào in thêm mấy dấu giầy, tranh thủ thời gian vội vàng lấy điện thoại ra, khuất nhục nói: “Ninh Thiên, bao nhiêu… bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền lại cho anh.”

Ninh Thiên cười nói: “Không nhiều lắm, một trăm năm mươi ngàn.”

Trần Chí Hào hoảng hốt: “Cái gì… cái gì? Một trăm năm mươi ngàn, làm sao có thể nhiều như vậy?”

Ninh Thiên giải thích: “Chỉ riêng tiền đồ ăn đã gần chín mươi ngàn, cộng với chai Mao Đài năm 82 của anh nữa…”

Trần Chí Hào suýt chút khóc rống: “Nhưng chai rượu đó là rượu giả, là giả!”

Sắc mặt Ninh Thiên trở nên lạnh lùng: “Tôi không quan tâm, tôi tin nó là thật!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom