-
Chương 21-25
Chương 21: Không giả vờ nữa
“Tiểu Thiên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Kiều Tĩnh đưa ánh mắt khó hiểu.
“Dì Kiều, chú Hứa, chén canh này thật sự có độc, tin cháu đi.” Vẻ mặt Ninh Thiên kiên quyết.
Kiều Tĩnh và Hứa Cảnh Sơn liếc nhìn nhau, cảm thấy vừa ngại vừa nghi ngờ.
“Thưa anh, xin anh yên tâm.”
Lúc này, nhân viên phục vụ bước lên phía trước trấn an: “Nguyên liệu của món canh này là nấm kiến thủ thanh, có nguồn gốc từ Lĩnh Nam, nó có độc tính nhất định, nhưng sau khi được đầu bếp của chúng tôi xử lý chuyên nghiệp, độc tố của nấm đã được loại bỏ hoàn toàn, anh có thể yên tâm nếm thử.”
“Tiểu Thiên, cháu nghe rồi đấy, không sao đâu.” Kiều Tĩnh cười an ủi.
“Đúng là tên nhà quê chưa trải sự đời, cá nóc cũng có độc nhưng không phải người ta vẫn ăn đấy thôi...” Hứa Thư Nhan tức giận lẩm bẩm, lấy thêm một chén canh nữa.
Nhưng cô không ngờ lại bị Ninh Thiên giật lấy.
“Anh... Anh trả lại cho tôi!” Hứa Thư Nhan tức giận quát lên.
Ninh Thiên phớt lờ cô, đưa canh cho nhân viên phục vụ: “Cô nói không có độc? Vậy cô uống chén canh này đi.”
“Chuyện này...”
Nhân viên phục vụ lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ: “Xin lỗi, thưa anh, khách sạn chúng tôi có quy định...”
“Tôi thấy không phải có quy định mà là cô không dám...”
Ninh Thiên nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ.
Lúc nãy khi Hứa Thư Nhan múc chén canh, ánh mắt của người phụ nữ này rõ ràng hơi kỳ lạ.
“Được rồi, Tiểu Thiên!”
Hứa Cảnh Sơn có chút không vui, nói: “Xuyên Lục Địa là khách sạn năm sao, đầu bếp sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, cậu ngồi xuống đi, ăn uống vui vẻ, đừng làm những chuyện hại mình như vậy nữa!”
“Anh Đại Lực, không phải anh vừa ăn một chén canh sao? Tôi thấy anh đâu có sao.” Khương Đường tò mò hỏi.
“...” Ninh Thiên nghẹn lời.
Trước khi vào Thuần Dương Vô Cực Cung, anh đã nghiên cứu y học bốn trăm năm, anh chắc chắn rằng chất độc trong chén canh này đủ để hạ chết một con voi.
Lý do anh không bị sao đầu tiên là vì tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể chất mạnh mẽ, thứ hai là anh đã ăn một viên thuốc vảy rắn vua, vì vậy cơ thể anh không bị chất độc xâm nhập.
Nhưng nếu anh nói vậy, anh sẽ bị họ coi là kẻ điên.
“Tớ nghĩ anh ta là con khỉ được mời để làm trò cười!”
Thấy Ninh Thiên không nói nên lời, Hứa Thư Nhan chế nhạo.
Lúc này, Ninh Thiên đưa mắt nhìn Hứa Cảnh Sơn, liếc nhìn mấy lần rồi nói: “Chú Hứa, ba ngày vừa rồi chú bị chảy máu cam đúng không?”
“Cậu... Sao cậu biết được!”
Hứa Cảnh Sơn sửng sốt, cảm thấy không thể tin được.
Buổi sáng hôm trước, lúc rời giường rửa mặt, ông bị chảy máu cam, nhưng ông không nói với ai về chút chuyện vặt này.
Ninh Thiên làm sao có thể biết được chuyện mà ngay cả người nằm bên gối ông cũng không biết?
Chẳng lẽ Ninh Thiên suy đoán như thần?
“Bởi vì chú Hứa, người chú hơi hư!” Ninh Thiên nói một câu kinh động.
Sắc mặt Hứa Cảnh Sơn và Kiều Tĩnh cùng chấn động, ánh mắt cũng bắt đầu mất tự nhiên.
“Anh nói cái gì, anh mới hư!” Hứa Thư Nhan tức giận mắng.
“Nếu tôi đoán không lầm, gần đây chắc hẳn chú uống thuốc bổ, hơn nữa còn lại loại rất quý.”
Ninh Thiên hoàn toàn không để ý tới Hứa Thư Nhan, tiếp tục nói:
“Nhưng chú bồi bổ quá mức, dẫn đến nội hoả bùng phát mạnh, ngoài chảy máu cam, chú còn bị sưng và đau nướu răng, mất ngủ, nằm mơ, miệng đắng và các triệu chứng khác, đúng không?”
Hứa Cảnh Sơn và Kiều Tĩnh lộ ra vẻ ngạc nhiên!
Ninh Thiên nói trúng hết mọi triệu chứng!
“Tiểu Thiên, sao cháu biết chuyện này?” Dì Kiều hoài nghi hỏi.
“Cháu từng học Đông y.”
Ninh Thiên nói, ánh mắt lại nhìn chén canh nấm: “Vì vậy cháu có thể kết luận một trăm phần trăm canh nấm này có độc! Hơn nữa còn là loại kịch độc chết người!”
“...” Hai vợ chồng có chút bối rối.
Nhân viên phục vụ chớp mắt vài lần.
“Cha, mẹ, những gì anh ta nói không phải đều là thật chứ?” Hứa Thư Nhan há to miệng.
“Triệu chứng xác thực đúng...” Kiều Tĩnh vẫn không thể tin được một đứa trẻ vừa vào đại học lại có y thuật cao như vậy.
“Lão Phạm!”
Thấy Ninh Thiên nói chắc chắn, Hứa Cảnh Sơn quyết định kêu Phạm Nghị đi kiểm tra: “Tìm phòng thí nghiệm kiểm tra nguyên liệu trong món canh này.”
“Vâng, chủ tịch.” Phạm Nghị lập tức nhận lấy chén canh.
“Tôi vẫn không tin!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay, dựa vào lưng ghế rồi nói với Ninh Thiên: “Anh nói canh có độc, vậy tại sao anh lại không bị gì? Vừa rồi anh ăn ba ngụm lớn.”
“Không ngờ cô Hứa lại để ý đến tôi đến vậy, thậm chí còn biết tôi ăn mấy ngụm canh.” Ninh Thiên trêu ghẹo.
“Hừ... Ai để ý đến anh! Anh chớ tự mình đa tình!” Mặt Hứa Thư Nhan Kiều đỏ bừng, cô tức giận xoay đầu sang chỗ khác.
“Vậy thì tốt, trở lại chuyện chính, lý do vì sao tôi không trúng độc là vì...”
Ninh Thiên đang suy nghĩ tìm lý do.
Đột nhiên, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến, nhưng không phải dáng vẻ khúm núm vừa rồi mà là cảm giác lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, y thuật của cậu thật lợi hại, thế mà có thể giả độc tính của nấm quỷ thủ thanh.”
“Ồ? Cuối cùng cô cũng ngừng giả vờ.” Ninh Thiên nhìn cô ta.
“Người đã đi rồi, đương nhiên không cần giả vờ nữa.”
Nhân viên phục vụ vừa nói vừa duỗi tay ra, lấy ra một khẩu súng lục có trang bị ống giảm thanh từ dưới gầm xe đẩy đồ ăn, trực tiếp mở nòng súng, nhắm về phía Hứa Cảnh Sơn.
“A!” Hứa Thư Nhan nhìn thấy khẩu súng, sợ hãi đến mức lập tức hét lên.
“Đừng la hét, nếu không tôi sẽ bắn cô!” Nhân viên phục vụ đe dọa.
“Được rồi, được rồi, tôi không hét nữa, đừng bắn! Đừng bắn cha tôi! Huhu...” Hứa Thư Nhan vừa khóc vừa nói.
Khương Đường và Kiều Tĩnh bên cạnh cũng sợ hãi.
Hứa Cảnh Sơn có vẻ khá trầm ổn, tay chống bàn, mặt mặt tối sầm nói: “Kế điệu hổ ly sơn!”
“Không sai!”
Nhân viên phục vụ đặt họng súng sau gáy Hứa Cảnh Sơn.
“Phạm Nghị thiết quyền bách thắng, cao thủ nội kình, không biết phải bỏ ra giá cao cỡ nào, vì vậy tôi chỉ có thể dùng mưu kế.”
“Đừng nhúc nhích!”
Nhân viên phục vụ cũng là một cao thủ, lúc nói chuyện, đôi mắt cô ta luôn dõi theo chuyển động của những người khác.
Cô ta hướng nòng súng về phía Hứa Thư Nhan, hung ác nói: “Lấy điện thoại ra!”
Hứa Thư Nhan không dám trái lời.
“Còn của mấy người nữa!”
Một, hai, ba, bốn chiếc điện thoại bị ném lên bàn.
Chỉ có Ninh Thiên đứng đó không nhúc nhích.
“Tên nhóc, cậu không nghe tôi nói sao? Lấy điện thoại ra!” Nhân viên phục vụ chĩa súng về phía Ninh Thiên.
“Thư Nhan! Mọi người chạy mau!” Hứa Cảnh Sơn đột nhiên xông ra vồ lấy cô ta.
Tuy nhiên, ông không có võ thuật, nhân viên phục vụ lại là võ giả ngoại kình, cô ta dùng một cước đá Hứa Cảnh Sơn bay ra xa bốn, năm mét.
“Bốp!”
“Chồng!”
Hứa Thư Nhan và Kiều Tĩnh vừa khóc vừa hét lên.
Đáng tiếc phòng xa hoa có khả năng cách âm tốt, ngay cả khi nổ súng trong phòng thì những người bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
“Thứ không biết sống chết.”
Nhân viên phục vụ giễu cợt, cầm súng đi tới trước mặt Ninh Thiên: “Điện thoại! Lấy nó ra!”
“Là một sát thủ, cô quá không đủ tư cách.” Ninh Thiên đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói gì?” Nhân viên phục vụ ngạc nhiên.
Sắp chết đến nơi rồi mà thằng nhóc này còn nói mê sảng gì vậy?
“Cô nói quá nhiều điều vô nghĩa, hẳn không phải là sát thủ chuyên nghiệp.” Giọng điệu của Ninh Thiên thờ ơ.
“Ai cần cậu lo!” Nhân viên phục vụ giễu cợt cầm súng: “Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, giải trí một chút thì đâu có liên quan gì?”
“Vậy thì thật có lỗi quá, cô không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Sau khi Ninh Thiên nói xong, anh mở bàn tay ra, trực tiếp chụp lấy khẩu súng lục của cô ta.
Chương 22: Quỷ thủ thanh lại xuất hiện
“Cậu đang tìm cái chết!”
Thấy Ninh Thiên dám đoạt lấy súng, đôi mắt nữ sát nhân lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bóp cò không chút do dự.
Đùng!
Tiếng súng vang lên trong phòng riêng.
Không giống như trong phim, mặc dù có ống giảm thanh những tiếng súng vẫn rất to.
“A!!” Hứa Thư Nhan và Khương Đường đều thét lên sợ hãi.
Nhưng cảnh tượng tưởng tượng máu văng tung toé không xuất hiện.
Ninh Thiên dùng lòng bàn tay bọc đầu súng, toàn bộ lòng bàn tay vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có vài làn khói thuốc súng tràn ra từ kẽ tay.
“Làm sao có thể?!” Nữ sát thủ trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Chuyện này...” Hứa Cảnh Sơn cũng không hiểu.
Làm sao tay người có thể chặn đạn?
“Chết tiệt!”
Nữ sát thủ không ngần ngại bóp cò một lần nữa.
Đùng! Đùng ! Đùng!
Sau ba phát súng liên tiếp, nữ sát thủ rất chắc chắn rằng viên đạn đã được bắn nhưng vì một lý do nào đó, tay của Ninh Thiên vẫn còn nguyên, khuôn mặt anh cũng vô cảm.
Nữ sát thủ muốn rút súng lại nhưng sức lực Ninh Thiên quá mạnh khiến cô ta không thể làm gì được.
“Tôi không tin!!”
Nữ sát thủ muốn bóp cò, tuy nhiên khẩu súng lục đột nhiên “đùng!” một tiếng, bàn tay cô ta be bét, cô ta la hét rồi ngã xuống mặt đất.
“A a a... Tay của tôi, tay của tôi!!”
Nữ sát thủ nắm chặt bàn tay phải đẫm máu, gào thét trên mặt đất.
Nhà họ Hứa và Khương Đường đều giật mình, Chuyện này... Tình huống này là sao?
“Đừng nhìn.”
Ninh Thiên đi tới, che mắt Khương Đường.
Cơ thể mỏng manh của Khương Đường khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có một hơi ấm.
“Tiểu.... Tiểu Thiên, cháu không sao chứ?”
Lúc này, Kiều Tĩnh mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của Ninh Thiên.
Nhưng trên lòng bàn tay trắng của Ninh Thiên, đừng nói đến chảy máu, thậm chí còn không bị trầy da.
Sau khi nguy hiểm được giải quyết, Hứa Cảnh Sơn lập tức nhấc ghế lên đánh nữ sát nhân bất tỉnh, sau đó đến kiểm tra tình hình của Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan dùng điện thoại liên lạc với Phạm Nghị.
“Tiểu Thiên, tay cậu ...”
Hứa Cảnh Sơn lật tay Ninh Thiên hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Chú Hứa, dì Kiều, may mà súng của cô ta bị kẹt, cháu không sao.” Ninh Thiên chủ động giải thích, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Đứa trẻ ngốc! Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu, sao dì có thể giải thích với mẹ cháu được!” Kiều Tĩnh khóc, sợ hãi ôm lấy Ninh Thiên.
“Lúc đó tình hình rất cấp bách, cháu không nghĩ được nhiều...” Ninh Thiên cười khổ nói.
Một lúc sau, Phạm Nghị thở hồng hộc chạy tới khuôn mặt vô cùng áy náy.
“Tôi xin lỗi! Chủ tịch, là tôi thất trách!”
Hứa Cảnh Sơn ngồi trên ghế, xua tay nói: “Tôi không trách ông, là tôi trúng kế kế điệu hổ ly sơn của chúng, nhân tiện, lão Phạm, canh nấm kia...”
“Quả nhiên có độc!”
Phạm Nghị liếc nhìn Ninh Thiên ở bên cạnh: “Theo nhân viên phòng thí nghiệm, nấm trong canh là nấm quỷ thủ thanh từ Lĩnh Nam, là loại nấm độc nhất! Vài năm trước, địa phương không được phép bán, ngay cả người dân địa phương Lĩnh Nam cũng không dám chạm vào...”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Thiên.
Đặc biệt là Hứa Thư Nhan, nghĩ đến những lời mình nói vừa rồi, mặt cô nóng bừng.
“Tiểu Thiên, hóa ra những gì cậu nói đều là sự thật, tôi xin lỗi, chú Hứa hiểu lầm cậu.” Hứa Cảnh Sơn nói với vẻ mặt xin lỗi, bây giờ ông đã tin rằng Ninh Thiên thật sự có năng lực.
“Trời ơi, anh Đại Lực, anh quá lợi hại!” Khương Đường càng thêm khâm phục Ninh Thiên.
“Chỉ là tình cờ thôi.” Ninh Thiên cười nhạt.
“Không được! Nấm độc như vậy, Tiểu Thiên, dì phải đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra!” Kiều Tĩnh sải bước tới, chuẩn bị đưa Ninh Thiên đi.
“...” Ninh Thiên đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn.
Bất đắc dĩ, Kiều Tĩnh quá cố chấp, ngay cả Hứa Cảnh Sơn cũng khăng khăng muốn để anh kiểm tra, cho nên anh đành phải đi một chuyến.
Nữ sát thủ đã bị cảnh sát bắt đi sau đó.
Khách sạn hỗn loạn, người quản lý phải chịu trách nhiệm ngay trong đêm, công việc cũng bị mất.
Biệt thự Rose Garden.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường lên lầu sớm.
Những gì xảy ra tối nay thực sự khiến họ cực kỳ sợ hãi.
Hứa Cảnh Sơn và Phạm Nghị đang ngồi cùng nhau thảo luận về Ninh Thiên.
“Không thể nào.”
Khi nói đến việc Ninh Thiên dùng tay chặn nòng súng, Phạm Nghị lắc đầu một cách dứt khoát.
“Ở khoảng cách gần như vậy, tay không đỡ đạn mà lại không hề hấn gì, hóa cảnh đại sư cũng không làm được, trừ phi cậu ta là võ đạo tông sư trong truyền thuyết, có thể tinh luyện chân khí hộ thể.”
Hứa Cảnh Sơn đột nhiên nói: “Vậy thì súng có thật sự có vấn đề sao?”
Phạm Nghị im lặng.
Ông biết giả thuyết này cũng rất gượng ép, súng của sát thủ làm sao có thể dễ dàng bị kẹt, còn tạc nòng được?
Nhưng Ninh Thiên còn quá trẻ, không thể nào có thể là võ đạo tông sư.
“Lão Phàm, sáng sớm ngày mai liên hệ với cảnh sát, tôi muốn biết càng sớm càng tốt là ai muốn giết tôi.” Sắc mặt Hứa Cảnh Sơn nặng nề.
“Vâng, chủ tịch!”
...
Từ bệnh viện về nhà, đã gần mười một giờ.
“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu tối nay đã cứu cả nhà dì.”
Trên chiếc Audi A8 bên đường, Kiều Tĩnh đưa thẻ ngân hàng cho Ninh Thiên, có chút ngại ngùng nói:
“Đừng trách dì Kiều, dì Kiều thật sự không biết cảm ơn cháu như thế nào, trong thẻ này có ba trăm nghìn, mật khẩu là ngày sinh nhật của dì, cầm đi mua thứ cháu thích.”
“Nếu sau này thiếu tiền, cứ thoải mái nói với dì Kiều.”
Ninh Thiên không nói lời nào, anh trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi nhét vào túi áo khoác: “Cảm ơn dì Kiều.”
Kiều Tĩnh khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này không tự phụ và thẳng thắn, rất hợp ý bà.
Sau đó, Kiều Tĩnh lái xe rời đi, nhưng Ninh Thiên không về thẳng biệt thự Rose Garden mà đến cửa hàng thịt nướng của Lý Mai.
Trò hề tối nay khiến anh ăn không đủ no.
Khi anh đến cửa hàng, Lý Mai đang lấy thịt bò và thịt gà được đưa tới lúc chiều, bắt đầu chuẩn bị cho buổi tối.
Để chiêu đãi Ninh Thiên, cửa hàng thịt nướng này đã đổi thành một cửa hàng nhỏ, tay nghề của Lý Mai rất tốt, cũng là nguyên nhân chính khiến Ninh Thiên thường xuyên đến đây.
Nhưng trong số đồ ăn trên bàn, Ninh Thiên nhìn thấy một nguyên liệu rất quen thuộc.
Quỷ thủ thanh!
Nấm có độc tính cao từ Lĩnh Nam!
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Thiên, những món ăn này không hợp khẩu vị sao?”
Lý Mai mặc tạp dề đứng một bên, ánh mắt trong veo, không giống như sắp hạ độc anh.
“Cháu chưa bao giờ thấy món này, dì Mai.”
Ninh Thiên cầm đũa lên, lấy một miếng quỷ thủ thanh bỏ vào trong miệng nhai.
Khá lắm, còn là quỷ thủ thanh chưa được nấu kỹ, độc tính mạnh hơn!
Lý Mai nghe thấy Ninh Thiên gọi mình là dì Mai, bà lập tức mỉm cười nói: “Đây là nấm tươi dì lấy từ một ông chủ quen, sản xuất tại Lĩnh Nam, hơn một trăm tệ một ký, rất đắt.”
“Thật sao? Dì Mai, khiến dì phí tiền rồi.”
Ninh Thiên tiếp tục ăn món thịt xào “nấm” này.
Nói thật, mặc dù quỷ thủ thanh có độc, nhưng nó thực sự rất ngon!
Người bình thường sẽ không bao giờ có thể nếm thử món ngon này, ăn một miếng chết tại chỗ.
“Phí cái gì, đều là tiền của cháu.”
Lý Mai cười đến rất thuần phác, bà đang ám chỉ chuyện mấy ngày trước Ninh Thiên đưa cho bà một trăm nghìn tệ.
“Loại nấm này ngon quá, dì Mai, dì mua ở đâu vậy, ngày mai gọi cháu đi cùng, cháu muốn mua một ít cho bạn.” Ninh Thiên vừa ăn vừa nói.
“Là nơi cháu mua đồ ăn sáng, chợ nông sản Cổ Vận.” Lý Mai nói.
“Được.” Ninh Thiên gật đầu nhưng trong mắt lại có chút lạnh lùng.
Chương 23: Một lần, hai lần, không có lần thứ ba
“Thằng nhóc này ăn đã lâu lắm rồi, sao lại không bị gì vậy chứ?”
“Có phải sai ở đâu rồi không?”
Trong cửa hàng thịt nướng của Lý Mai có hơn chục khách hàng đang ngồi rải rác.
Hai người họ là đàn em của Bạch Kiêu, được lệnh theo dõi Ninh Thiên.
Khi nhìn thấy Ninh Thiên ăn quỷ thủ thanh, hai người mừng như điên, nhưng chờ một lúc lâu, Ninh Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ.
Một lúc sau, Ninh Thiên mới biết được từ Lý Mai rằng vẫn còn một số quỷ thủ thanh lớn ở sau bếp.
Anh đề nghị xem thử, sau đó rời khỏi chỗ ngồi rồi đi vào sau bếp.
Hai tên côn đồ đến kiểm tra tình hình.
“Chẳng lẽ là Lý Mai xào nấm quá kỹ sao?”
Một tên côn đồ cầm đũa lên, nghịch nửa đĩa thịt xào nấm còn lại: “Tao nghe nói loại nấm này nếu xào kỹ thì độc tính cũng biến mất.”
“Có thể!”
Người còn lại còn chưa ăn tối nên gắp một miếng nấm rồi dùng đũa đưa vào miệng: “Tao sẽ nếm thử... Ôi! Rất ngon, rất tươi!”
“Mẹ nó, mày điên rồi sao, dám ăn cái này?”
“Mày sợ cái gì, thằng nhóc kia ăn lâu lắm rồi... A... A....”
Tên côn đồ vừa rồi còn đang khen ngợi mùi vị của quỷ thủ thanh đột nhiên cảm thấy chóng mặt, bỗng nhiên hắn nhìn thấy rất nhiều người nắm tay mình, nhảy múa xung quanh hắn, sau đó hắn ngã ầm xuống đất.
Sau bếp.
Ninh Thiên tìm được những cây nắm quỷ thủ thanh còn lại, bất ngờ phát hiện bên trong thực sự có một chút linh khí.
Mặc dù hàm lượng mỏng manh đáng thương, nhưng cũng đủ để khiến anh vui mừng.
Ngay khi anh nhét ba cây quỷ thủ thanh vào túi nilon, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, liền chạy ra ngoài cùng Lý Mai xem thử, phát hiện một tên côn đồ đầu đinh đang nằm trên mặt đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật, màu da hơi xanh.
Ngoài ra còn có một tên côn đồ đeo khuyên tai, cúi xuống bên cạnh hắn, trông vô cùng lo lắng.
Ninh Thiên lập tức nhận ra đây chính là hai người đã nhìn trộm anh lúc anh ăn lúc nãy.
“Chuyện gì vậy chứ!”
Lý Mai sợ hãi, vội vàng chạy tới.
Có người gọi cấp cứu nói: “Người thanh niên này hình như vừa mới ăn vài miếng nấm rồi bị như vậy, bà chủ, nấm của bà không có độc đấy chứ?”
“Không thể nào!”
Lý Mai chỉ vào Ninh Thiên nói: “Vừa rồi cậu ấy ăn nửa đĩa có sao đâu, sao có thể có độc được?”
“Mẹ nó!”
Tên côn đồ đeo khuyên tai từ dưới đất nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Mai mắng: “Là do bà hạ độc! Nấm trong đĩa thịt xào nấm này không phải là nấm bình thường, chúng là nấm độc từ Lĩnh Nam!”
Trong quán ăn xôn xao.
Hơn mười cặp mắt kinh hãi nhìn Lý Mai.
“Nói hươu nói vượn!”
Ninh Thiên cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự là nấm độc thì tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao?”
Nói xong, anh cầm đĩa lên, đổ số nấm còn lại vào miệng rồi nhai thật mạnh.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, thấy anh không thấy có gì bất thường, Lý Mai thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này ...”
Tên côn đồ đeo khuyên tai không nói nên lời, mặt đỏ bừng.
“Nói tiếp, tôi còn muốn hỏi hai người, từ lúc tôi vào quán ăn, hai người cứ nhìn chằm chằm vào tôi, còn ăn thức ăn của tôi, rốt cuộc hai người muốn làm gì?”
Ninh Thiên nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Có phải Bạch Kiêu sai hai người tới không?!”
“Không, không, không, không! Không phải anh Kiêu, tôi cũng không biết anh đang nói tới ai!”
Tên côn đồ đeo khuyên tai sợ hãi đến mức vội vàng lùi lại.
“Quả nhiên là Bạch Kiêu, cái tên không biết sống chết này...”
Ánh mắt Ninh Thiên lộ ra sát khí.
Vốn dĩ anh còn nghĩ sáng mai đi chợ rau tìm người bán rau để điều tra, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
“Lôi Tử! Anh em của tao, mày chết thật thảm!”
Lúc này, tên côn đồ đeo khuyên tai quỳ xuống cái đùng, nằm trên đồng phạm bị đầu độc, bắt đầu khóc.
“Lăn đi, hắn còn chưa chết đâu.”
Ninh Thiên đá hắn ra, sau đó ấn tay lên ngực tên côn đồ bị trúng độc, bắt đầu đưa chân khí vào.
Chỉ chốc lát sau, tên côn đồ trúng độc bắt đầu nôn mửa, nôn hết nấm độc vừa ăn ra, triệu chứng lập tức liền giảm bớt không ít.
“Ăn xong không chết, chỉ bị nôn mửa, thần chí không rõ, chắc hẳn bị dị ứng.”
Bác sĩ từ khoa cấp cứu đến và đưa ra chẩn đoán sơ bộ.
Lý Mai thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện người ăn ở cửa hàng bị ngộ độc thực phẩm bị truyền ra ngoài thì sau này bà sẽ không thể tiếp tục kinh doanh được nữa.
Đến khi bà tỉnh táo lại, Ninh Thiên đã rời đi.
Trong một con hẻm nhỏ ở phố ẩm thực Thuỷ Nguyệt.
Tên côn đồ nhỏ đeo khuyên tai bị đánh mặt mũi bầm dập, quỳ xuống trước mặt Ninh Thiên cầu xin tha thứ: “Đừng đánh, đại ca đừng đánh nữa, tôi nói, tôi sẽ nói hết!”
“Là anh Kiêu, chính là anh Kiêu phái tôi tới, quỷ thủ thanh cũng là anh ấy kêu người bán rau bán cho Lý Mai, tha cho tôi, huhu…”
Trong mắt Ninh Thiên lóe lên sát khí!
Anh làm việc rất nguyên tắc, không có lần thứ ba.
Bạch Kiêu sẽ phải trả giá cho hành động của mình.
...
Đã quá một giờ sáng.
Câu lạc bộ Kim Cương.
Bạch Kiêu và các anh em đang vui vẻ trong phòng riêng.
“Anh Kiêu, Lôi Tử nói hắn tận mắt nhìn thấy Ninh Thiên ăn quỷ thủ thanh, phỏng chừng lúc này hắn đã gặp Diêm Vương, ha ha!”
Tên côn đồ tóc vàng tên Dương Khải vừa cầm ly rượu vừa cười nói.
“Thằng nhóc nhãi ranh kia còn chưa mọc đủ lông đủ tóc mà muốn đấu với tôi!”
Bạch Kiêu cầm đao vàng ngồi trên ghế sofa, chìm trong khói thuốc.
Tình nhân Vương Ngân Hoa rúc vào vòng tay hắn, cười quyến rũ: “Anh Kiêu, Lý Mai bị kéo vào chuyện này, anh định làm gì với cửa hàng thịt nướng đó?”
“Tuyển thêm một người nữa tới kinh doanh, đường Thủy Nguyệt có lượng khách lớn, không lo không có ai đến.”
Bạch Kiêu nói xong, búng thẳng tro thuốc lên đùi tròn trịa của Vương Ngân Hoa: “Nhân tiện, tôi nghe nói Lý Mai có một cô con gái tên là Tô Vãn Vãn, tôi đã xem ảnh rồi, dáng dấp khá tốt, ai trong mấy người có thể đưa cô ta đến cho tôi.”
“Anh Kiêu, em sẽ đi, em giỏi nhất loại chuyện này!”
Dương Khải vội vàng đặt ly rượu đã uống một nửa xuống, hưng phấn nói: “Lý Mai, chồng bà ta tên là Tô Hải Siêu, ông ta còn nợ công ty chúng ta mấy trăm nghìn, tên cờ bạc thối nát kia, đừng nói bán con gái, cho dù bán vợ, ông ta cũng không thèm nhíu mày.”
“Ha ha ha ha.” Trong phòng riêng vang lên trận cười to.
“Được rồi, Dương Khải, nếu bây giờ ông ta đưa con gái tới đây thì tôi xoá mấy trăm nghìn tiền lãi cho ông ta.” Bạch Kiêu cười xấu xa.
“Được, anh Kiêu!” Dương Khải kê đàn em gọi điện thoại cho Tô Hải Siêu.
Lúc đầu, người đàn ông bên kia còn không đồng ý, nhưng khi Dương Khải giật điện thoại, uy hiếp ông ta vài câu, ông ta chỉ có thể nghe theo.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mập mạp với quầng thâm mắt đến Câu lạc bộ Kim Cương nổi tiếng với một nữ sinh viên đại học thuần khiết và đáng yêu.
Tô Vãn Vãn cao một mét sáu tám, mặt trái xoan trắng trẻo tinh tế, làn da mịn màng và thanh tú, đôi môi anh đào không tô son nhưng hồng hào ướt át, đôi chân thon đẹp, thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng ở sảnh trước của Câu lạc bộ Kim Cương.
“Cha, hay là… Cha tìm người khác giúp đi.”
Tô Vãn Vãn cảm nhận được nguy hiểm.
Nếu không phải vì cuộc gọi đột ngột từ cha mình, nói rằng có người bạn uống say cần giúp thì làm sao cô có thể đến một nơi như Câu lạc bộ Kim cương này?
Chương 24: Bạn gái?
“Vãn Vãn, cha nói thật với con, người bạn này của cha có thể giúp cha phát tài!”
Thấy vậy, Tô Hải Siêu đè nén sự bất an trong lòng, dỗ dành con gái nói:
“Chỉ cần chúng ta hầu hạ anh ta thật tốt thì về sau nhà mình sẽ không thiếu tiền nữa! Mẹ con chẳng cần phải đi sớm về khuya mà chỉ kiếm được mấy đồng.”
Tô Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu dường như coi thường thu nhập ít ỏi của mẹ mình thì không vui nói: “Từ nhỏ đến lớn, học phí và sinh hoạt phí của con đều do mẹ trả, cha đã cho nhà được đồng nào chưa?”
“Tốt hơn hết là cha nên trả hết nợ trước, sau đó đến gặp mẹ!”
Vừa nói, Tô Vãn Vãn quay đầu muốn rời đi.
Tô Hải Siêu vội vàng ngăn cô lại, năn nỉ nói: “Vãn Vãn, con gái ngoan, con có thể giúp cha con một lần này thôi, cha con hứa với con rằng sau này cha kiếm được tiền, cha sẽ mua cho con bất cứ thứ gì con muốn!”
Tô Vãn Vãn bướng bỉnh nhưng không thể cự tuyệt cha ruột của mình, cho nên cô chỉ có thể theo ông lên lầu hai, đến một phòng riêng sang trọng.
Ngay khi vừa bước vào cửa, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người trong phòng riêng nếu không phải nhuộm tóc sặc sỡ thì đang phì phèo điếu thuốc, tay còn ôm phụ nữ ăn mặc thiếu vải.
Bước vào phòng, cô suýt chút nữa bị mùi khói trong phòng hun chết
“Ôi, anh Siêu đến rồi!”
Dương Khải nhìn thấy ông ta, lập tức đi tới.
“Anh Khải khách khí rồi.”
Tô Hải Siêu nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị nói vài lời với Dương Khải để khoe khoang trước mặt con gái.
Không ngờ, Dương Khải trực tiếp vượt qua ông ta, đi tới trước mặt Tô Vãn Vãn, nhìn lên nhìn xuống: “Đây là con gái của ông sao? Dáng dấp thật xinh đẹp, Tô Hải Siêu, không phải ông bị vợ lừa rồi chứ, với dáng vẻ ông mà có thể sinh ra được đứa con gái xinh đẹp như vậy sao?”
“Hahaha...”
Xung quang vang lên những tiếng cười to.
“Ha ha, anh Khải, anh biết đùa quá.”
Tô Hải Siêu chỉ có thể cười theo, sau đó quyết định dùng con gái để chuyển hướng sự chú ý của mọi người.
Thế là, ông ta cúi xuống nói với Tô Vãn Vãn: “Vãn Vãn, đây là anh Khải, mau chào đi!”
Hai mắt Tô Vãn Vãn đỏ lên, siết chặt nắm đấm, cô trừng mắt nhìn Tô Hải Siêu: “Không phải cha nói bạn cha say nên nhờ con giúp sao, bọn họ nào có say!”
“Chuyện này ...”
Tô Hải Siêu khẽ giật mình.
Dương Khải bên cạnh phối hợp giả vờ say, đi xiên vẹo nói: “Ôi chao, em gái, cha em nói đúng đấy, tôi say rồi, tôi say rồi.”
“Ha ha.”
“Kỹ năng diễn xuất của anh Khải quá tốt.”
Hơn mười tên côn đồ, bao gồm cả Bạch Kiêu, vui vẻ xem trò hay.
“Con đi đây, tự cha ở lại đây đi.”
Tô Vãn Vãn ném một câu cho Tô Hải Siêu, xoay người muốn trốn đi.
Nhưng thịt đưa tới miệng, Dương Khải làm sao có thể để cô chạy trốn được?
“Đi đâu vậy, em gái~”
Dương Khải kéo Tô Vãn Vãn về, cười nói: “Đã ở đây rồi thì uống cùng anh em bọn anh vài ly đi.”
“Tôi không uống, buông tôi ra!”
Tô Vãn Vãn liều mạng giãy giụa, nhìn Tô Hải Siêu với ánh mắt cầu cứu.
Tô Hải Siêu nài nỉ: “Vãn Vãn, con uống với họ vài ly đi, khi nào xong việc cha đưa con về.”
“Tô Hải Siêu, để con mình bồi rượu, cha còn là người không!”
Tô Vãn Vãn bật khóc, nước mắt đầm đìa.
“Em gái ngoan, sao lại khóc? Đừng lo lắng, anh trai sẽ giúp em trả thù!”
Dương Khải trước tiên tốt bụng lau nước mắt cho Tô Vãn Vãn, sau đó xoay người đá Tô Hải Siêu ra xa bốn, năm mét, làm đổ bàn trà.
Trong phòng lập tức vang lên reo hò tiếng huýt sáo.
“A...” Tô Hải Siêu ngã quỵ trên mặt đất, ôm bụng, không thể đứng dậy.
“Cha!” Tô Vãn Vãn gấp gáp.
“Haha, em gái, nói thật cho em biết, cha em nợ chúng tôi bốn trăm nghìn, tính cả lãi thì sáu trăm năm mươi nghìn, ông ta đã bán em cho chúng tôi rồi! Hahaha!”
Dương Khải không chút kiêng kỵ nhìn Tô Vãn Vãn, nhưng dù sao cô cũng là người mà Bạch Kiêu muốn, hắn không dám bắt đầu, chỉ có thể nhìn cho đã ghiền.
“Không, tôi không tin!” Tô Vãn Vãn khóc đến ruột gan đứt từng khúc
Tô Hải Siêu đau đớn quỳ trên mặt đất, không nói được lời nào.
Dương Khải kéo tóc Tô Vãn Vãn, đưa cô tới chỗ Bạch Kiêu.
“Em gái, em gái đã lớn vậy rồi, nên giảm bớt gánh nặng cho gia đình.”
“Anh Kiêu nói, chỉ cần em gái đi theo anh ấy thì cha em không phải trả tiền lãi đang nợ nữa, là hai trăm năm mươi nghìn tệ lận đấy!”
“Nói cách khác, chỉ cần đi cùng anh Kiêu, em có thể kiếm được hai trăm năm mươi nghìn tệ! Thế nào, thấy cuộc trao đổi này được không?”
Dương Khải từng bước dụ dỗ.
“Nếu các người dám đụng vào tôi, bạn trai tôi sẽ không buông tha cho mấy người!”
Tô Vãn Vãn cố hết sức bày ra vẻ dữ tợn.
Nhưng sự hung dữ của một nữ sinh đại học thực sự có hạn, đám côn đồ này không những không bị hù mà còn cười ha hả.
Bạch Kiêu vừa hút xì gà vừa hỏi: “Em gái, bạn trai của em tên là Ninh Thiên sao?”
“Đúng vậy, bạn trai tôi là Ninh Thiên, anh ấy luyện võ, đánh nhau rất giỏi!” Tô Vãn Vãn cố gắng uy hiếp.
Không ngờ, Bạch Kiêu bật cười như thể vừa nghe được chuyện nực cười gì đó.
“Anh cười cái gì?” Tô Vãn Vãn bối rối.
Cô biết người của Bạch Kiêu đã bị Ninh Thiên đánh mấy lần.
“Em gái, bạn trai nhỏ của em thật sự rất giỏi đánh nhau, chuyện này chúng tôi đã lĩnh giáo.”
Dương Khải nói: “Nhưng cho dù hắn đánh giỏi đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ là sinh viên mà thôi, chúng tôi có vô số cách giết hắn, dùng súng bắn hắn, lái xe đâm chết hắn, hoặc dùng thuốc hạ độc hắn!”
“Nói thật cho em biết, Ninh Thiên hiện đang nằm viện, nhưng tám mươi phần trăm không cứu được, hahaha...”
Tô Vãn Vãn khẽ giật mình: “Cái gì? Bệnh viện? Mấy người... Mấy người đã làm gì anh ấy!”
“Được rồi, câm miệng!”
Thấy Dương Khải càng ngày càng hưng phấn, Bạch Kiêu xua tay ngắt lời hắn, sau đó quét một vòng: “Cái người đều ra ngoài!”
“Được, anh Kiêu, vui vẻ nha.”
Dương Khải lúc này mới vẫy vẫy tay, mỉm cười dẫn mọi người rời đi.
Tô Hải Siêu cũng bị kéo đi, trên đường đi càng không ngừng khóc, nói xin lỗi Tô Vãn Vãn.
Vương Ngân Hoa thấy thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô ta ra khỏi Câu lạc bộ Kim Cương, ra ngoài hút thuốc.
Bỗng dưng một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Cô ta bất ngờ, chỉ vào Ninh Thiên, lắp ba lắp bắp: “Cậu... Cậu còn sống!?”
“Ồ? Xem ra chuyện hạ độc tôi cô cũng có phần.”
Ninh Thiên cười, đứng trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm này.
Anh đến tính sổ với Bạch Kiêu.
Tuy nhiên, anh không biết lúc này Bạch Kiêu đang bắt nạt Tô Vãn Vãn trong phòng riêng.
“Không, không, không... Tôi chỉ biết, không tham gia.”
Vương Ngân Hoa biết rõ Ninh Thiên kinh khủng, nhanh chóng vứt điếu thuốc đi, liều mạng lắc đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi xuất hiện của Ninh Thiên, cô ta lập tức cảm thấy tên đại học này còn lâu mới đơn giản như Bạch Kiêu tưởng tượng!
“Nhân tiện, bạn gái của anh đang ở trên đó, Bạch Kiêu đang chuẩn bị xuống tay với cô ấy!” Vương Ngân Hoa đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
“Bạn gái tôi?” Ninh Thiên khá hoang mang, nghĩ thầm mình có bạn gái từ khi nào?
“Tô Vãn Vãn! Cô ấy không phải là bạn gái của cậu sao?” Trong lòng Vương Ngân Hoa nóng như lửa đốt.
“Vãn Vãn?” Lông mày Ninh Thiên trầm xuống, anh bước nhanh vào Câu lạc bộ Kim Cương.
Vương Ngân Hoa cũng vội vàng đi theo sau.
Chương 25: Đồ ngu
Bên trong phòng riêng.
Bạch Kiêu uống một ly rượu ngoại, mỉm cười nhìn về phía Tô Vãn Vãn.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tô Vãn Vãn co rúm người trong góc, giống như mèo con bất lực kêu to.
Nước mắt tựa như ngọc trai bị đứt chỉ, không ngừng chảy xuống khuôn mặt thanh tú.
“Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu đâu, nơi này là địa bàn của ông đây!” Bạch Kiêu hống hách nói.
Hắn duỗi tay về phía Tô Vãn Vãn, không ngờ cô nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên né tránh, liều mạng chạy về phía cửa phòng riêng.
Đáng tiếc do tóc cô quá dài nên bị Bạch Kiêu túm lấy rồi kéo lại.
Bốp!
Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Tô Vãn Vãn, khiến cô ngã nằm trên ghế sofa, choáng váng đầu óc, không phân biệt được rõ phương hướng.
“Mẹ kiếp, còn muốn chơi trò trốn tìm với ông đây sao?”
Bạch Kiêu nhổ nước bọt xuống sàn, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng riêng vang lên tiếng hỗn loạn, có tiếng người la hét, đấm đá, nhưng sau một giây, không còn động tĩnh gì nữa.
“Dương Khải, cậu đang làm cái quái gì thế!”
Bạch Kiêu mở cửa giận dữ mắng, nhưng vẻ mặt hắn lập tức đông cứng lại.
Đàn em của hắn đang nằm trên hành lang, khóc lóc thảm thiết.
Một khuôn mặt non nớt và quen thuộc quay sang hắn.
“Cậu… Sao cậu lại ở đây!!”
Bạch Kiêu nhìn chằm chằm Ninh Thiên - người “từ cõi chết trở về”, giống như nhìn thấy ma.
“Tôi nhớ mấy ngày trước tôi đã nói với anh đừng động vào cửa hàng thịt nướng của Lý Mai, nếu không tôi sẽ đánh nổ tung đầu chó của anh, hình như anh không nghe lọt tai đúng không, Bạch Kiêu?”
Khí thế của Ninh Thiên cực kỳ mạnh mẽ, anh đá văng Dương Khải rồi đi về phía Bạch Kiêu.
“Không thể nào! Rõ ràng cậu đã ăn...”
Trước khi Bạch Kiêu nói xong, Ninh Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn như dịch chuyển tức thời rồi đấm mạnh vào bụng hắn.
Trong số ngũ tạng của cơ thể người, gan là nơi mềm nhất, sau cú đấm này, gan của hắn vỡ ngay lập tức, Bạch Kiêu phun ra một lượng lớn máu tươi, hắn quỳ trên mặt đất, đau đớn đến mức không thể nói thành lời.
“Ninh...Ninh Thiên...”
Tô Vãn Vãn choáng váng ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Ninh Thiên.
“Không sao, ngủ một giấc đi.”
Ninh Thiên đi tới, ấn tay phải lên sau gáy Tô Vãn Vãn, sau đó cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Không được nhúc nhích!”
Đột nhiên lúc này, Dương Khải cùng hai đàn em xông vào trong phòng riêng.
Tên này không biết lấy súng ở đâu ra!
Với khẩu súng trong tay, Dương Khải tự tin hơn rất nhiều, trừng mắt nhìn chằm chằm Ninh Thiên.
Hắn tin chắc rằng cho dù trình độ võ thuật có giỏi đến đâu đi nữa thì dùng một viên đạn đã có thể lấy mạng.
“Nguy rồi, sao mình lại quên mất Bạch Kiêu có súng!” Vương Ngân Hoa đứng ở bên ngoài, thầm nói không tốt.
“A Huy, A Cường, đưa anh Kiêu đến bệnh viện!” Dương Khải ra lệnh.
“Vâng, anh Khải!”
Hai tên đàn em vừa định rời đi nhưng Ninh Thiên lại phát ra một tiếng gầm giận dữ: “Hôm nay không một ai có thể rời đi cả!”
“Mẹ kiếp, ranh con, mày cho rằng súng trong tay tao là súng đồ chơi đúng không?”
Dương Khải mở chốt khoá nòng rồi tiến lên hai bước, “Quỳ xuống!”
“Anh kêu ai quỳ?”
Bóng dáng Ninh Thiên lóe lên, dịch chuyển tức thời ra sau lưng Dương Khải như một bóng ma.
“Xong rồi!”
Dương Khải bị doạ sợ hãi, tranh thủ thời gian xoay người.
Ninh Thiên lại biến mất.
Dương Khải nhìn xung quanh nhưng không thấy Ninh Thiên ở đâu.
“Anh cho rằng có được khẩu súng là bất khả chiến bại à? Kẻ tầm thường ngu xuẩn, anh không biết mình yếu đuối như thế nào đâu, trong mắt tôi, anh không khác gì một con rệp trên cây cả, có thể dễ dàng bị bóp chết bất cứ lúc nào.”
Giọng nói thản nhiên của Ninh Thiên vang vọng trong phòng riêng.
“A a! Ranh con, tao sẽ giết mày!!”
Dương Khải dùng hai tay cầm súng, bắn khắp nơi.
“Bằng Bằng Bằng!”
Sau một loạt phát súng, âm thanh dừng lại đột ngột, tiếp theo là tiếng xương gãy giòn tan.
Dương Khải gào thét thê thảm rồi ngã xuống đất, cẳng tay trái lệch một góc vuông chín mươi độ, xương cốt đâm thủng da, máu chảy ồ ạt như suối.
Khẩu súng trong tay hắn rơi xuống đất.
Ninh Thiên lấy tay nhặt lên, bắn Bạch Kiêu một phát
“Bằng!”
Phát súng này khiến Bạch Kiêu chết ngay tại chỗ.
“A!!” Vương Ngân Hoa và hai đàn em bên cạnh sợ đến mức liên tục hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Ninh Thiên mở năm ngón tay rồi nắm lại trong không khí, ba người lập tức bị một sức mạnh vô hình kéo lại, nặng nề ngã xuống đất.
“Tha mạng, tha mạng! Đại ca, chúng tôi không làm gì cả!” Hai tên đàn em không ngừng đập đầu xuống đất nói.
Họ nghĩ thầm, mẹ nó! Đây thật sự là sinh viên đại học sao?
Tại sao một khi Ninh Thiên tàn nhẫn thì thậm chí còn dữ tợn hơn họ!
“Ninh Thiên, tôi cũng bị tên cặn bã Bạch Kiêu ép làm như vậy, tôi cũng là người bị hại, chuyện không liên quan đến tôi...”
Vương Ngân Hoa cũng đang cầu xin tha thứ.
“Oan có đầu, nợ có chủ, tôi không có hứng thú với mấy người.”
Ninh Thần không thèm nhìn họ, giơ tay lên bắn thêm một phát nữa, làm vỡ đầu Dương Khải.
Máu bắn tung tóe trên mặt Vương Ngân Hoa khiến cô ta hoàn toàn choáng váng.
Thật tàn nhẫn!
Người đàn ông này chắc chắn không phải là một sinh viên đại học bình thường!
Bạch Kiêu, người lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, cũng không dám giết người kiểu này!
Đôi mắt của chàng trai trẻ này rất bình thản, như thể vừa giẫm chết hai con côn trùng trên đường vậy.
“Nếu có ai hỏi tối nay xảy ra chuyện gì thì mấy người biết nói gì rồi chứ.”
Lúc này, Ninh Thiên bế Tô Vãn Vãn từ ghế sofa lên.
Hai tên đàn em sững sờ trong giây lát.
Vương Ngân Hoa nói không chút nghĩ ngợi: “Bạch Kiêu và Dương Khải xảy ra mâu thuẫn, Dương Khải trong cơn nóng giận đã lấy súng giết chết Bạch Kiêu, sau đó sợ tội tự sát!”
“Đúng, đúng, đúng!” Hai tên đàn em vội vàng phụ hoạ.
“Tốt!”
Ninh Thiên gật đầu, thỏa mãn ôm Tô Vãn Vãn đi.
Trên thực tế, cho dù có người phát hiện ra anh thì cũng không sao, cùng lắm thì lãng phí một chút linh lực, sử dụng phép thuật để xóa ký ức là được.
Nhìn Dương Khải và Bạch Kiêu đang nằm trong vũng máu, Vương Ngân Hoa đột nhiên nhớ tới những gì Ninh Thiên đã nói lúc trước.
“Nhớ kỹ, động tới cửa hàng thịt nướng của Lý Mai đồng nghĩa với phá hoại chén cơm của tôi, cẩn thận tôi đánh nổ tung cái đầu chó của anh!”
“Đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa.”
Ực!
Vương Ngân Hoa nuốt một ngụm nước bọt.
...
Ninh Thiên đưa Tô Vãn Vãn trở lại nhà hàng thịt nướng, ném người cho Lý Mai rồi rời đi.
Mặc dù anh không phải là người thích giết chóc, nhưng anh đã ở Tiểu Nam Thiên Giới hai ngàn năm, số người chết dưới tay anh không đến mười nghìn thì cũng tám nghìn.
Giết chết hai tên cỏn con này thậm chí còn dễ hơn cả đánh rắm.
Thời điểm Ninh Thiên trở lại biệt thự Rose Garden thì đã hai giờ rưỡi, anh đi tắm rồi trở về phòng ngủ.
Có lẽ vì tối hôm qua vận dụng linh thức, khiên động thương thế Nguyên Thần, cho nên anh ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới tỉnh.
“Anh Đại Lực, anh dậy rồi à?”
Hôm nay là cuối tuần, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đều ở nhà.
Đôi chị em xinh đẹp mặc quần đùi ở nhà, để lộ đôi chân thon dài, họ đang xem TV trong phòng khách.
Thấy anh dậy, Khương Đường nhanh chóng chào hỏi anh: “Anh Đại Lực, sao hôm nay anh dậy muộn như vậy, không phải thường ngày anh dậy lúc năm, sáu giờ sao?”
“Cuối tuần mà, ngủ nướng.”
Ninh Thiên vươn tay sờ đầu Khương Đường, sau đó đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hành động thân mật đột ngột này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Đường nóng bừng, trong lòng nôn nao.
“Tiểu Thiên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Kiều Tĩnh đưa ánh mắt khó hiểu.
“Dì Kiều, chú Hứa, chén canh này thật sự có độc, tin cháu đi.” Vẻ mặt Ninh Thiên kiên quyết.
Kiều Tĩnh và Hứa Cảnh Sơn liếc nhìn nhau, cảm thấy vừa ngại vừa nghi ngờ.
“Thưa anh, xin anh yên tâm.”
Lúc này, nhân viên phục vụ bước lên phía trước trấn an: “Nguyên liệu của món canh này là nấm kiến thủ thanh, có nguồn gốc từ Lĩnh Nam, nó có độc tính nhất định, nhưng sau khi được đầu bếp của chúng tôi xử lý chuyên nghiệp, độc tố của nấm đã được loại bỏ hoàn toàn, anh có thể yên tâm nếm thử.”
“Tiểu Thiên, cháu nghe rồi đấy, không sao đâu.” Kiều Tĩnh cười an ủi.
“Đúng là tên nhà quê chưa trải sự đời, cá nóc cũng có độc nhưng không phải người ta vẫn ăn đấy thôi...” Hứa Thư Nhan tức giận lẩm bẩm, lấy thêm một chén canh nữa.
Nhưng cô không ngờ lại bị Ninh Thiên giật lấy.
“Anh... Anh trả lại cho tôi!” Hứa Thư Nhan tức giận quát lên.
Ninh Thiên phớt lờ cô, đưa canh cho nhân viên phục vụ: “Cô nói không có độc? Vậy cô uống chén canh này đi.”
“Chuyện này...”
Nhân viên phục vụ lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ: “Xin lỗi, thưa anh, khách sạn chúng tôi có quy định...”
“Tôi thấy không phải có quy định mà là cô không dám...”
Ninh Thiên nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ.
Lúc nãy khi Hứa Thư Nhan múc chén canh, ánh mắt của người phụ nữ này rõ ràng hơi kỳ lạ.
“Được rồi, Tiểu Thiên!”
Hứa Cảnh Sơn có chút không vui, nói: “Xuyên Lục Địa là khách sạn năm sao, đầu bếp sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, cậu ngồi xuống đi, ăn uống vui vẻ, đừng làm những chuyện hại mình như vậy nữa!”
“Anh Đại Lực, không phải anh vừa ăn một chén canh sao? Tôi thấy anh đâu có sao.” Khương Đường tò mò hỏi.
“...” Ninh Thiên nghẹn lời.
Trước khi vào Thuần Dương Vô Cực Cung, anh đã nghiên cứu y học bốn trăm năm, anh chắc chắn rằng chất độc trong chén canh này đủ để hạ chết một con voi.
Lý do anh không bị sao đầu tiên là vì tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể chất mạnh mẽ, thứ hai là anh đã ăn một viên thuốc vảy rắn vua, vì vậy cơ thể anh không bị chất độc xâm nhập.
Nhưng nếu anh nói vậy, anh sẽ bị họ coi là kẻ điên.
“Tớ nghĩ anh ta là con khỉ được mời để làm trò cười!”
Thấy Ninh Thiên không nói nên lời, Hứa Thư Nhan chế nhạo.
Lúc này, Ninh Thiên đưa mắt nhìn Hứa Cảnh Sơn, liếc nhìn mấy lần rồi nói: “Chú Hứa, ba ngày vừa rồi chú bị chảy máu cam đúng không?”
“Cậu... Sao cậu biết được!”
Hứa Cảnh Sơn sửng sốt, cảm thấy không thể tin được.
Buổi sáng hôm trước, lúc rời giường rửa mặt, ông bị chảy máu cam, nhưng ông không nói với ai về chút chuyện vặt này.
Ninh Thiên làm sao có thể biết được chuyện mà ngay cả người nằm bên gối ông cũng không biết?
Chẳng lẽ Ninh Thiên suy đoán như thần?
“Bởi vì chú Hứa, người chú hơi hư!” Ninh Thiên nói một câu kinh động.
Sắc mặt Hứa Cảnh Sơn và Kiều Tĩnh cùng chấn động, ánh mắt cũng bắt đầu mất tự nhiên.
“Anh nói cái gì, anh mới hư!” Hứa Thư Nhan tức giận mắng.
“Nếu tôi đoán không lầm, gần đây chắc hẳn chú uống thuốc bổ, hơn nữa còn lại loại rất quý.”
Ninh Thiên hoàn toàn không để ý tới Hứa Thư Nhan, tiếp tục nói:
“Nhưng chú bồi bổ quá mức, dẫn đến nội hoả bùng phát mạnh, ngoài chảy máu cam, chú còn bị sưng và đau nướu răng, mất ngủ, nằm mơ, miệng đắng và các triệu chứng khác, đúng không?”
Hứa Cảnh Sơn và Kiều Tĩnh lộ ra vẻ ngạc nhiên!
Ninh Thiên nói trúng hết mọi triệu chứng!
“Tiểu Thiên, sao cháu biết chuyện này?” Dì Kiều hoài nghi hỏi.
“Cháu từng học Đông y.”
Ninh Thiên nói, ánh mắt lại nhìn chén canh nấm: “Vì vậy cháu có thể kết luận một trăm phần trăm canh nấm này có độc! Hơn nữa còn là loại kịch độc chết người!”
“...” Hai vợ chồng có chút bối rối.
Nhân viên phục vụ chớp mắt vài lần.
“Cha, mẹ, những gì anh ta nói không phải đều là thật chứ?” Hứa Thư Nhan há to miệng.
“Triệu chứng xác thực đúng...” Kiều Tĩnh vẫn không thể tin được một đứa trẻ vừa vào đại học lại có y thuật cao như vậy.
“Lão Phạm!”
Thấy Ninh Thiên nói chắc chắn, Hứa Cảnh Sơn quyết định kêu Phạm Nghị đi kiểm tra: “Tìm phòng thí nghiệm kiểm tra nguyên liệu trong món canh này.”
“Vâng, chủ tịch.” Phạm Nghị lập tức nhận lấy chén canh.
“Tôi vẫn không tin!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay, dựa vào lưng ghế rồi nói với Ninh Thiên: “Anh nói canh có độc, vậy tại sao anh lại không bị gì? Vừa rồi anh ăn ba ngụm lớn.”
“Không ngờ cô Hứa lại để ý đến tôi đến vậy, thậm chí còn biết tôi ăn mấy ngụm canh.” Ninh Thiên trêu ghẹo.
“Hừ... Ai để ý đến anh! Anh chớ tự mình đa tình!” Mặt Hứa Thư Nhan Kiều đỏ bừng, cô tức giận xoay đầu sang chỗ khác.
“Vậy thì tốt, trở lại chuyện chính, lý do vì sao tôi không trúng độc là vì...”
Ninh Thiên đang suy nghĩ tìm lý do.
Đột nhiên, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến, nhưng không phải dáng vẻ khúm núm vừa rồi mà là cảm giác lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, y thuật của cậu thật lợi hại, thế mà có thể giả độc tính của nấm quỷ thủ thanh.”
“Ồ? Cuối cùng cô cũng ngừng giả vờ.” Ninh Thiên nhìn cô ta.
“Người đã đi rồi, đương nhiên không cần giả vờ nữa.”
Nhân viên phục vụ vừa nói vừa duỗi tay ra, lấy ra một khẩu súng lục có trang bị ống giảm thanh từ dưới gầm xe đẩy đồ ăn, trực tiếp mở nòng súng, nhắm về phía Hứa Cảnh Sơn.
“A!” Hứa Thư Nhan nhìn thấy khẩu súng, sợ hãi đến mức lập tức hét lên.
“Đừng la hét, nếu không tôi sẽ bắn cô!” Nhân viên phục vụ đe dọa.
“Được rồi, được rồi, tôi không hét nữa, đừng bắn! Đừng bắn cha tôi! Huhu...” Hứa Thư Nhan vừa khóc vừa nói.
Khương Đường và Kiều Tĩnh bên cạnh cũng sợ hãi.
Hứa Cảnh Sơn có vẻ khá trầm ổn, tay chống bàn, mặt mặt tối sầm nói: “Kế điệu hổ ly sơn!”
“Không sai!”
Nhân viên phục vụ đặt họng súng sau gáy Hứa Cảnh Sơn.
“Phạm Nghị thiết quyền bách thắng, cao thủ nội kình, không biết phải bỏ ra giá cao cỡ nào, vì vậy tôi chỉ có thể dùng mưu kế.”
“Đừng nhúc nhích!”
Nhân viên phục vụ cũng là một cao thủ, lúc nói chuyện, đôi mắt cô ta luôn dõi theo chuyển động của những người khác.
Cô ta hướng nòng súng về phía Hứa Thư Nhan, hung ác nói: “Lấy điện thoại ra!”
Hứa Thư Nhan không dám trái lời.
“Còn của mấy người nữa!”
Một, hai, ba, bốn chiếc điện thoại bị ném lên bàn.
Chỉ có Ninh Thiên đứng đó không nhúc nhích.
“Tên nhóc, cậu không nghe tôi nói sao? Lấy điện thoại ra!” Nhân viên phục vụ chĩa súng về phía Ninh Thiên.
“Thư Nhan! Mọi người chạy mau!” Hứa Cảnh Sơn đột nhiên xông ra vồ lấy cô ta.
Tuy nhiên, ông không có võ thuật, nhân viên phục vụ lại là võ giả ngoại kình, cô ta dùng một cước đá Hứa Cảnh Sơn bay ra xa bốn, năm mét.
“Bốp!”
“Chồng!”
Hứa Thư Nhan và Kiều Tĩnh vừa khóc vừa hét lên.
Đáng tiếc phòng xa hoa có khả năng cách âm tốt, ngay cả khi nổ súng trong phòng thì những người bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
“Thứ không biết sống chết.”
Nhân viên phục vụ giễu cợt, cầm súng đi tới trước mặt Ninh Thiên: “Điện thoại! Lấy nó ra!”
“Là một sát thủ, cô quá không đủ tư cách.” Ninh Thiên đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói gì?” Nhân viên phục vụ ngạc nhiên.
Sắp chết đến nơi rồi mà thằng nhóc này còn nói mê sảng gì vậy?
“Cô nói quá nhiều điều vô nghĩa, hẳn không phải là sát thủ chuyên nghiệp.” Giọng điệu của Ninh Thiên thờ ơ.
“Ai cần cậu lo!” Nhân viên phục vụ giễu cợt cầm súng: “Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, giải trí một chút thì đâu có liên quan gì?”
“Vậy thì thật có lỗi quá, cô không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Sau khi Ninh Thiên nói xong, anh mở bàn tay ra, trực tiếp chụp lấy khẩu súng lục của cô ta.
Chương 22: Quỷ thủ thanh lại xuất hiện
“Cậu đang tìm cái chết!”
Thấy Ninh Thiên dám đoạt lấy súng, đôi mắt nữ sát nhân lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bóp cò không chút do dự.
Đùng!
Tiếng súng vang lên trong phòng riêng.
Không giống như trong phim, mặc dù có ống giảm thanh những tiếng súng vẫn rất to.
“A!!” Hứa Thư Nhan và Khương Đường đều thét lên sợ hãi.
Nhưng cảnh tượng tưởng tượng máu văng tung toé không xuất hiện.
Ninh Thiên dùng lòng bàn tay bọc đầu súng, toàn bộ lòng bàn tay vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có vài làn khói thuốc súng tràn ra từ kẽ tay.
“Làm sao có thể?!” Nữ sát thủ trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Chuyện này...” Hứa Cảnh Sơn cũng không hiểu.
Làm sao tay người có thể chặn đạn?
“Chết tiệt!”
Nữ sát thủ không ngần ngại bóp cò một lần nữa.
Đùng! Đùng ! Đùng!
Sau ba phát súng liên tiếp, nữ sát thủ rất chắc chắn rằng viên đạn đã được bắn nhưng vì một lý do nào đó, tay của Ninh Thiên vẫn còn nguyên, khuôn mặt anh cũng vô cảm.
Nữ sát thủ muốn rút súng lại nhưng sức lực Ninh Thiên quá mạnh khiến cô ta không thể làm gì được.
“Tôi không tin!!”
Nữ sát thủ muốn bóp cò, tuy nhiên khẩu súng lục đột nhiên “đùng!” một tiếng, bàn tay cô ta be bét, cô ta la hét rồi ngã xuống mặt đất.
“A a a... Tay của tôi, tay của tôi!!”
Nữ sát thủ nắm chặt bàn tay phải đẫm máu, gào thét trên mặt đất.
Nhà họ Hứa và Khương Đường đều giật mình, Chuyện này... Tình huống này là sao?
“Đừng nhìn.”
Ninh Thiên đi tới, che mắt Khương Đường.
Cơ thể mỏng manh của Khương Đường khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có một hơi ấm.
“Tiểu.... Tiểu Thiên, cháu không sao chứ?”
Lúc này, Kiều Tĩnh mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của Ninh Thiên.
Nhưng trên lòng bàn tay trắng của Ninh Thiên, đừng nói đến chảy máu, thậm chí còn không bị trầy da.
Sau khi nguy hiểm được giải quyết, Hứa Cảnh Sơn lập tức nhấc ghế lên đánh nữ sát nhân bất tỉnh, sau đó đến kiểm tra tình hình của Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan dùng điện thoại liên lạc với Phạm Nghị.
“Tiểu Thiên, tay cậu ...”
Hứa Cảnh Sơn lật tay Ninh Thiên hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Chú Hứa, dì Kiều, may mà súng của cô ta bị kẹt, cháu không sao.” Ninh Thiên chủ động giải thích, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Đứa trẻ ngốc! Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu, sao dì có thể giải thích với mẹ cháu được!” Kiều Tĩnh khóc, sợ hãi ôm lấy Ninh Thiên.
“Lúc đó tình hình rất cấp bách, cháu không nghĩ được nhiều...” Ninh Thiên cười khổ nói.
Một lúc sau, Phạm Nghị thở hồng hộc chạy tới khuôn mặt vô cùng áy náy.
“Tôi xin lỗi! Chủ tịch, là tôi thất trách!”
Hứa Cảnh Sơn ngồi trên ghế, xua tay nói: “Tôi không trách ông, là tôi trúng kế kế điệu hổ ly sơn của chúng, nhân tiện, lão Phạm, canh nấm kia...”
“Quả nhiên có độc!”
Phạm Nghị liếc nhìn Ninh Thiên ở bên cạnh: “Theo nhân viên phòng thí nghiệm, nấm trong canh là nấm quỷ thủ thanh từ Lĩnh Nam, là loại nấm độc nhất! Vài năm trước, địa phương không được phép bán, ngay cả người dân địa phương Lĩnh Nam cũng không dám chạm vào...”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Thiên.
Đặc biệt là Hứa Thư Nhan, nghĩ đến những lời mình nói vừa rồi, mặt cô nóng bừng.
“Tiểu Thiên, hóa ra những gì cậu nói đều là sự thật, tôi xin lỗi, chú Hứa hiểu lầm cậu.” Hứa Cảnh Sơn nói với vẻ mặt xin lỗi, bây giờ ông đã tin rằng Ninh Thiên thật sự có năng lực.
“Trời ơi, anh Đại Lực, anh quá lợi hại!” Khương Đường càng thêm khâm phục Ninh Thiên.
“Chỉ là tình cờ thôi.” Ninh Thiên cười nhạt.
“Không được! Nấm độc như vậy, Tiểu Thiên, dì phải đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra!” Kiều Tĩnh sải bước tới, chuẩn bị đưa Ninh Thiên đi.
“...” Ninh Thiên đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn.
Bất đắc dĩ, Kiều Tĩnh quá cố chấp, ngay cả Hứa Cảnh Sơn cũng khăng khăng muốn để anh kiểm tra, cho nên anh đành phải đi một chuyến.
Nữ sát thủ đã bị cảnh sát bắt đi sau đó.
Khách sạn hỗn loạn, người quản lý phải chịu trách nhiệm ngay trong đêm, công việc cũng bị mất.
Biệt thự Rose Garden.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường lên lầu sớm.
Những gì xảy ra tối nay thực sự khiến họ cực kỳ sợ hãi.
Hứa Cảnh Sơn và Phạm Nghị đang ngồi cùng nhau thảo luận về Ninh Thiên.
“Không thể nào.”
Khi nói đến việc Ninh Thiên dùng tay chặn nòng súng, Phạm Nghị lắc đầu một cách dứt khoát.
“Ở khoảng cách gần như vậy, tay không đỡ đạn mà lại không hề hấn gì, hóa cảnh đại sư cũng không làm được, trừ phi cậu ta là võ đạo tông sư trong truyền thuyết, có thể tinh luyện chân khí hộ thể.”
Hứa Cảnh Sơn đột nhiên nói: “Vậy thì súng có thật sự có vấn đề sao?”
Phạm Nghị im lặng.
Ông biết giả thuyết này cũng rất gượng ép, súng của sát thủ làm sao có thể dễ dàng bị kẹt, còn tạc nòng được?
Nhưng Ninh Thiên còn quá trẻ, không thể nào có thể là võ đạo tông sư.
“Lão Phàm, sáng sớm ngày mai liên hệ với cảnh sát, tôi muốn biết càng sớm càng tốt là ai muốn giết tôi.” Sắc mặt Hứa Cảnh Sơn nặng nề.
“Vâng, chủ tịch!”
...
Từ bệnh viện về nhà, đã gần mười một giờ.
“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu tối nay đã cứu cả nhà dì.”
Trên chiếc Audi A8 bên đường, Kiều Tĩnh đưa thẻ ngân hàng cho Ninh Thiên, có chút ngại ngùng nói:
“Đừng trách dì Kiều, dì Kiều thật sự không biết cảm ơn cháu như thế nào, trong thẻ này có ba trăm nghìn, mật khẩu là ngày sinh nhật của dì, cầm đi mua thứ cháu thích.”
“Nếu sau này thiếu tiền, cứ thoải mái nói với dì Kiều.”
Ninh Thiên không nói lời nào, anh trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi nhét vào túi áo khoác: “Cảm ơn dì Kiều.”
Kiều Tĩnh khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này không tự phụ và thẳng thắn, rất hợp ý bà.
Sau đó, Kiều Tĩnh lái xe rời đi, nhưng Ninh Thiên không về thẳng biệt thự Rose Garden mà đến cửa hàng thịt nướng của Lý Mai.
Trò hề tối nay khiến anh ăn không đủ no.
Khi anh đến cửa hàng, Lý Mai đang lấy thịt bò và thịt gà được đưa tới lúc chiều, bắt đầu chuẩn bị cho buổi tối.
Để chiêu đãi Ninh Thiên, cửa hàng thịt nướng này đã đổi thành một cửa hàng nhỏ, tay nghề của Lý Mai rất tốt, cũng là nguyên nhân chính khiến Ninh Thiên thường xuyên đến đây.
Nhưng trong số đồ ăn trên bàn, Ninh Thiên nhìn thấy một nguyên liệu rất quen thuộc.
Quỷ thủ thanh!
Nấm có độc tính cao từ Lĩnh Nam!
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Thiên, những món ăn này không hợp khẩu vị sao?”
Lý Mai mặc tạp dề đứng một bên, ánh mắt trong veo, không giống như sắp hạ độc anh.
“Cháu chưa bao giờ thấy món này, dì Mai.”
Ninh Thiên cầm đũa lên, lấy một miếng quỷ thủ thanh bỏ vào trong miệng nhai.
Khá lắm, còn là quỷ thủ thanh chưa được nấu kỹ, độc tính mạnh hơn!
Lý Mai nghe thấy Ninh Thiên gọi mình là dì Mai, bà lập tức mỉm cười nói: “Đây là nấm tươi dì lấy từ một ông chủ quen, sản xuất tại Lĩnh Nam, hơn một trăm tệ một ký, rất đắt.”
“Thật sao? Dì Mai, khiến dì phí tiền rồi.”
Ninh Thiên tiếp tục ăn món thịt xào “nấm” này.
Nói thật, mặc dù quỷ thủ thanh có độc, nhưng nó thực sự rất ngon!
Người bình thường sẽ không bao giờ có thể nếm thử món ngon này, ăn một miếng chết tại chỗ.
“Phí cái gì, đều là tiền của cháu.”
Lý Mai cười đến rất thuần phác, bà đang ám chỉ chuyện mấy ngày trước Ninh Thiên đưa cho bà một trăm nghìn tệ.
“Loại nấm này ngon quá, dì Mai, dì mua ở đâu vậy, ngày mai gọi cháu đi cùng, cháu muốn mua một ít cho bạn.” Ninh Thiên vừa ăn vừa nói.
“Là nơi cháu mua đồ ăn sáng, chợ nông sản Cổ Vận.” Lý Mai nói.
“Được.” Ninh Thiên gật đầu nhưng trong mắt lại có chút lạnh lùng.
Chương 23: Một lần, hai lần, không có lần thứ ba
“Thằng nhóc này ăn đã lâu lắm rồi, sao lại không bị gì vậy chứ?”
“Có phải sai ở đâu rồi không?”
Trong cửa hàng thịt nướng của Lý Mai có hơn chục khách hàng đang ngồi rải rác.
Hai người họ là đàn em của Bạch Kiêu, được lệnh theo dõi Ninh Thiên.
Khi nhìn thấy Ninh Thiên ăn quỷ thủ thanh, hai người mừng như điên, nhưng chờ một lúc lâu, Ninh Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ.
Một lúc sau, Ninh Thiên mới biết được từ Lý Mai rằng vẫn còn một số quỷ thủ thanh lớn ở sau bếp.
Anh đề nghị xem thử, sau đó rời khỏi chỗ ngồi rồi đi vào sau bếp.
Hai tên côn đồ đến kiểm tra tình hình.
“Chẳng lẽ là Lý Mai xào nấm quá kỹ sao?”
Một tên côn đồ cầm đũa lên, nghịch nửa đĩa thịt xào nấm còn lại: “Tao nghe nói loại nấm này nếu xào kỹ thì độc tính cũng biến mất.”
“Có thể!”
Người còn lại còn chưa ăn tối nên gắp một miếng nấm rồi dùng đũa đưa vào miệng: “Tao sẽ nếm thử... Ôi! Rất ngon, rất tươi!”
“Mẹ nó, mày điên rồi sao, dám ăn cái này?”
“Mày sợ cái gì, thằng nhóc kia ăn lâu lắm rồi... A... A....”
Tên côn đồ vừa rồi còn đang khen ngợi mùi vị của quỷ thủ thanh đột nhiên cảm thấy chóng mặt, bỗng nhiên hắn nhìn thấy rất nhiều người nắm tay mình, nhảy múa xung quanh hắn, sau đó hắn ngã ầm xuống đất.
Sau bếp.
Ninh Thiên tìm được những cây nắm quỷ thủ thanh còn lại, bất ngờ phát hiện bên trong thực sự có một chút linh khí.
Mặc dù hàm lượng mỏng manh đáng thương, nhưng cũng đủ để khiến anh vui mừng.
Ngay khi anh nhét ba cây quỷ thủ thanh vào túi nilon, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, liền chạy ra ngoài cùng Lý Mai xem thử, phát hiện một tên côn đồ đầu đinh đang nằm trên mặt đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật, màu da hơi xanh.
Ngoài ra còn có một tên côn đồ đeo khuyên tai, cúi xuống bên cạnh hắn, trông vô cùng lo lắng.
Ninh Thiên lập tức nhận ra đây chính là hai người đã nhìn trộm anh lúc anh ăn lúc nãy.
“Chuyện gì vậy chứ!”
Lý Mai sợ hãi, vội vàng chạy tới.
Có người gọi cấp cứu nói: “Người thanh niên này hình như vừa mới ăn vài miếng nấm rồi bị như vậy, bà chủ, nấm của bà không có độc đấy chứ?”
“Không thể nào!”
Lý Mai chỉ vào Ninh Thiên nói: “Vừa rồi cậu ấy ăn nửa đĩa có sao đâu, sao có thể có độc được?”
“Mẹ nó!”
Tên côn đồ đeo khuyên tai từ dưới đất nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Mai mắng: “Là do bà hạ độc! Nấm trong đĩa thịt xào nấm này không phải là nấm bình thường, chúng là nấm độc từ Lĩnh Nam!”
Trong quán ăn xôn xao.
Hơn mười cặp mắt kinh hãi nhìn Lý Mai.
“Nói hươu nói vượn!”
Ninh Thiên cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự là nấm độc thì tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao?”
Nói xong, anh cầm đĩa lên, đổ số nấm còn lại vào miệng rồi nhai thật mạnh.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, thấy anh không thấy có gì bất thường, Lý Mai thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này ...”
Tên côn đồ đeo khuyên tai không nói nên lời, mặt đỏ bừng.
“Nói tiếp, tôi còn muốn hỏi hai người, từ lúc tôi vào quán ăn, hai người cứ nhìn chằm chằm vào tôi, còn ăn thức ăn của tôi, rốt cuộc hai người muốn làm gì?”
Ninh Thiên nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Có phải Bạch Kiêu sai hai người tới không?!”
“Không, không, không, không! Không phải anh Kiêu, tôi cũng không biết anh đang nói tới ai!”
Tên côn đồ đeo khuyên tai sợ hãi đến mức vội vàng lùi lại.
“Quả nhiên là Bạch Kiêu, cái tên không biết sống chết này...”
Ánh mắt Ninh Thiên lộ ra sát khí.
Vốn dĩ anh còn nghĩ sáng mai đi chợ rau tìm người bán rau để điều tra, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
“Lôi Tử! Anh em của tao, mày chết thật thảm!”
Lúc này, tên côn đồ đeo khuyên tai quỳ xuống cái đùng, nằm trên đồng phạm bị đầu độc, bắt đầu khóc.
“Lăn đi, hắn còn chưa chết đâu.”
Ninh Thiên đá hắn ra, sau đó ấn tay lên ngực tên côn đồ bị trúng độc, bắt đầu đưa chân khí vào.
Chỉ chốc lát sau, tên côn đồ trúng độc bắt đầu nôn mửa, nôn hết nấm độc vừa ăn ra, triệu chứng lập tức liền giảm bớt không ít.
“Ăn xong không chết, chỉ bị nôn mửa, thần chí không rõ, chắc hẳn bị dị ứng.”
Bác sĩ từ khoa cấp cứu đến và đưa ra chẩn đoán sơ bộ.
Lý Mai thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện người ăn ở cửa hàng bị ngộ độc thực phẩm bị truyền ra ngoài thì sau này bà sẽ không thể tiếp tục kinh doanh được nữa.
Đến khi bà tỉnh táo lại, Ninh Thiên đã rời đi.
Trong một con hẻm nhỏ ở phố ẩm thực Thuỷ Nguyệt.
Tên côn đồ nhỏ đeo khuyên tai bị đánh mặt mũi bầm dập, quỳ xuống trước mặt Ninh Thiên cầu xin tha thứ: “Đừng đánh, đại ca đừng đánh nữa, tôi nói, tôi sẽ nói hết!”
“Là anh Kiêu, chính là anh Kiêu phái tôi tới, quỷ thủ thanh cũng là anh ấy kêu người bán rau bán cho Lý Mai, tha cho tôi, huhu…”
Trong mắt Ninh Thiên lóe lên sát khí!
Anh làm việc rất nguyên tắc, không có lần thứ ba.
Bạch Kiêu sẽ phải trả giá cho hành động của mình.
...
Đã quá một giờ sáng.
Câu lạc bộ Kim Cương.
Bạch Kiêu và các anh em đang vui vẻ trong phòng riêng.
“Anh Kiêu, Lôi Tử nói hắn tận mắt nhìn thấy Ninh Thiên ăn quỷ thủ thanh, phỏng chừng lúc này hắn đã gặp Diêm Vương, ha ha!”
Tên côn đồ tóc vàng tên Dương Khải vừa cầm ly rượu vừa cười nói.
“Thằng nhóc nhãi ranh kia còn chưa mọc đủ lông đủ tóc mà muốn đấu với tôi!”
Bạch Kiêu cầm đao vàng ngồi trên ghế sofa, chìm trong khói thuốc.
Tình nhân Vương Ngân Hoa rúc vào vòng tay hắn, cười quyến rũ: “Anh Kiêu, Lý Mai bị kéo vào chuyện này, anh định làm gì với cửa hàng thịt nướng đó?”
“Tuyển thêm một người nữa tới kinh doanh, đường Thủy Nguyệt có lượng khách lớn, không lo không có ai đến.”
Bạch Kiêu nói xong, búng thẳng tro thuốc lên đùi tròn trịa của Vương Ngân Hoa: “Nhân tiện, tôi nghe nói Lý Mai có một cô con gái tên là Tô Vãn Vãn, tôi đã xem ảnh rồi, dáng dấp khá tốt, ai trong mấy người có thể đưa cô ta đến cho tôi.”
“Anh Kiêu, em sẽ đi, em giỏi nhất loại chuyện này!”
Dương Khải vội vàng đặt ly rượu đã uống một nửa xuống, hưng phấn nói: “Lý Mai, chồng bà ta tên là Tô Hải Siêu, ông ta còn nợ công ty chúng ta mấy trăm nghìn, tên cờ bạc thối nát kia, đừng nói bán con gái, cho dù bán vợ, ông ta cũng không thèm nhíu mày.”
“Ha ha ha ha.” Trong phòng riêng vang lên trận cười to.
“Được rồi, Dương Khải, nếu bây giờ ông ta đưa con gái tới đây thì tôi xoá mấy trăm nghìn tiền lãi cho ông ta.” Bạch Kiêu cười xấu xa.
“Được, anh Kiêu!” Dương Khải kê đàn em gọi điện thoại cho Tô Hải Siêu.
Lúc đầu, người đàn ông bên kia còn không đồng ý, nhưng khi Dương Khải giật điện thoại, uy hiếp ông ta vài câu, ông ta chỉ có thể nghe theo.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mập mạp với quầng thâm mắt đến Câu lạc bộ Kim Cương nổi tiếng với một nữ sinh viên đại học thuần khiết và đáng yêu.
Tô Vãn Vãn cao một mét sáu tám, mặt trái xoan trắng trẻo tinh tế, làn da mịn màng và thanh tú, đôi môi anh đào không tô son nhưng hồng hào ướt át, đôi chân thon đẹp, thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng ở sảnh trước của Câu lạc bộ Kim Cương.
“Cha, hay là… Cha tìm người khác giúp đi.”
Tô Vãn Vãn cảm nhận được nguy hiểm.
Nếu không phải vì cuộc gọi đột ngột từ cha mình, nói rằng có người bạn uống say cần giúp thì làm sao cô có thể đến một nơi như Câu lạc bộ Kim cương này?
Chương 24: Bạn gái?
“Vãn Vãn, cha nói thật với con, người bạn này của cha có thể giúp cha phát tài!”
Thấy vậy, Tô Hải Siêu đè nén sự bất an trong lòng, dỗ dành con gái nói:
“Chỉ cần chúng ta hầu hạ anh ta thật tốt thì về sau nhà mình sẽ không thiếu tiền nữa! Mẹ con chẳng cần phải đi sớm về khuya mà chỉ kiếm được mấy đồng.”
Tô Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu dường như coi thường thu nhập ít ỏi của mẹ mình thì không vui nói: “Từ nhỏ đến lớn, học phí và sinh hoạt phí của con đều do mẹ trả, cha đã cho nhà được đồng nào chưa?”
“Tốt hơn hết là cha nên trả hết nợ trước, sau đó đến gặp mẹ!”
Vừa nói, Tô Vãn Vãn quay đầu muốn rời đi.
Tô Hải Siêu vội vàng ngăn cô lại, năn nỉ nói: “Vãn Vãn, con gái ngoan, con có thể giúp cha con một lần này thôi, cha con hứa với con rằng sau này cha kiếm được tiền, cha sẽ mua cho con bất cứ thứ gì con muốn!”
Tô Vãn Vãn bướng bỉnh nhưng không thể cự tuyệt cha ruột của mình, cho nên cô chỉ có thể theo ông lên lầu hai, đến một phòng riêng sang trọng.
Ngay khi vừa bước vào cửa, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người trong phòng riêng nếu không phải nhuộm tóc sặc sỡ thì đang phì phèo điếu thuốc, tay còn ôm phụ nữ ăn mặc thiếu vải.
Bước vào phòng, cô suýt chút nữa bị mùi khói trong phòng hun chết
“Ôi, anh Siêu đến rồi!”
Dương Khải nhìn thấy ông ta, lập tức đi tới.
“Anh Khải khách khí rồi.”
Tô Hải Siêu nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị nói vài lời với Dương Khải để khoe khoang trước mặt con gái.
Không ngờ, Dương Khải trực tiếp vượt qua ông ta, đi tới trước mặt Tô Vãn Vãn, nhìn lên nhìn xuống: “Đây là con gái của ông sao? Dáng dấp thật xinh đẹp, Tô Hải Siêu, không phải ông bị vợ lừa rồi chứ, với dáng vẻ ông mà có thể sinh ra được đứa con gái xinh đẹp như vậy sao?”
“Hahaha...”
Xung quang vang lên những tiếng cười to.
“Ha ha, anh Khải, anh biết đùa quá.”
Tô Hải Siêu chỉ có thể cười theo, sau đó quyết định dùng con gái để chuyển hướng sự chú ý của mọi người.
Thế là, ông ta cúi xuống nói với Tô Vãn Vãn: “Vãn Vãn, đây là anh Khải, mau chào đi!”
Hai mắt Tô Vãn Vãn đỏ lên, siết chặt nắm đấm, cô trừng mắt nhìn Tô Hải Siêu: “Không phải cha nói bạn cha say nên nhờ con giúp sao, bọn họ nào có say!”
“Chuyện này ...”
Tô Hải Siêu khẽ giật mình.
Dương Khải bên cạnh phối hợp giả vờ say, đi xiên vẹo nói: “Ôi chao, em gái, cha em nói đúng đấy, tôi say rồi, tôi say rồi.”
“Ha ha.”
“Kỹ năng diễn xuất của anh Khải quá tốt.”
Hơn mười tên côn đồ, bao gồm cả Bạch Kiêu, vui vẻ xem trò hay.
“Con đi đây, tự cha ở lại đây đi.”
Tô Vãn Vãn ném một câu cho Tô Hải Siêu, xoay người muốn trốn đi.
Nhưng thịt đưa tới miệng, Dương Khải làm sao có thể để cô chạy trốn được?
“Đi đâu vậy, em gái~”
Dương Khải kéo Tô Vãn Vãn về, cười nói: “Đã ở đây rồi thì uống cùng anh em bọn anh vài ly đi.”
“Tôi không uống, buông tôi ra!”
Tô Vãn Vãn liều mạng giãy giụa, nhìn Tô Hải Siêu với ánh mắt cầu cứu.
Tô Hải Siêu nài nỉ: “Vãn Vãn, con uống với họ vài ly đi, khi nào xong việc cha đưa con về.”
“Tô Hải Siêu, để con mình bồi rượu, cha còn là người không!”
Tô Vãn Vãn bật khóc, nước mắt đầm đìa.
“Em gái ngoan, sao lại khóc? Đừng lo lắng, anh trai sẽ giúp em trả thù!”
Dương Khải trước tiên tốt bụng lau nước mắt cho Tô Vãn Vãn, sau đó xoay người đá Tô Hải Siêu ra xa bốn, năm mét, làm đổ bàn trà.
Trong phòng lập tức vang lên reo hò tiếng huýt sáo.
“A...” Tô Hải Siêu ngã quỵ trên mặt đất, ôm bụng, không thể đứng dậy.
“Cha!” Tô Vãn Vãn gấp gáp.
“Haha, em gái, nói thật cho em biết, cha em nợ chúng tôi bốn trăm nghìn, tính cả lãi thì sáu trăm năm mươi nghìn, ông ta đã bán em cho chúng tôi rồi! Hahaha!”
Dương Khải không chút kiêng kỵ nhìn Tô Vãn Vãn, nhưng dù sao cô cũng là người mà Bạch Kiêu muốn, hắn không dám bắt đầu, chỉ có thể nhìn cho đã ghiền.
“Không, tôi không tin!” Tô Vãn Vãn khóc đến ruột gan đứt từng khúc
Tô Hải Siêu đau đớn quỳ trên mặt đất, không nói được lời nào.
Dương Khải kéo tóc Tô Vãn Vãn, đưa cô tới chỗ Bạch Kiêu.
“Em gái, em gái đã lớn vậy rồi, nên giảm bớt gánh nặng cho gia đình.”
“Anh Kiêu nói, chỉ cần em gái đi theo anh ấy thì cha em không phải trả tiền lãi đang nợ nữa, là hai trăm năm mươi nghìn tệ lận đấy!”
“Nói cách khác, chỉ cần đi cùng anh Kiêu, em có thể kiếm được hai trăm năm mươi nghìn tệ! Thế nào, thấy cuộc trao đổi này được không?”
Dương Khải từng bước dụ dỗ.
“Nếu các người dám đụng vào tôi, bạn trai tôi sẽ không buông tha cho mấy người!”
Tô Vãn Vãn cố hết sức bày ra vẻ dữ tợn.
Nhưng sự hung dữ của một nữ sinh đại học thực sự có hạn, đám côn đồ này không những không bị hù mà còn cười ha hả.
Bạch Kiêu vừa hút xì gà vừa hỏi: “Em gái, bạn trai của em tên là Ninh Thiên sao?”
“Đúng vậy, bạn trai tôi là Ninh Thiên, anh ấy luyện võ, đánh nhau rất giỏi!” Tô Vãn Vãn cố gắng uy hiếp.
Không ngờ, Bạch Kiêu bật cười như thể vừa nghe được chuyện nực cười gì đó.
“Anh cười cái gì?” Tô Vãn Vãn bối rối.
Cô biết người của Bạch Kiêu đã bị Ninh Thiên đánh mấy lần.
“Em gái, bạn trai nhỏ của em thật sự rất giỏi đánh nhau, chuyện này chúng tôi đã lĩnh giáo.”
Dương Khải nói: “Nhưng cho dù hắn đánh giỏi đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ là sinh viên mà thôi, chúng tôi có vô số cách giết hắn, dùng súng bắn hắn, lái xe đâm chết hắn, hoặc dùng thuốc hạ độc hắn!”
“Nói thật cho em biết, Ninh Thiên hiện đang nằm viện, nhưng tám mươi phần trăm không cứu được, hahaha...”
Tô Vãn Vãn khẽ giật mình: “Cái gì? Bệnh viện? Mấy người... Mấy người đã làm gì anh ấy!”
“Được rồi, câm miệng!”
Thấy Dương Khải càng ngày càng hưng phấn, Bạch Kiêu xua tay ngắt lời hắn, sau đó quét một vòng: “Cái người đều ra ngoài!”
“Được, anh Kiêu, vui vẻ nha.”
Dương Khải lúc này mới vẫy vẫy tay, mỉm cười dẫn mọi người rời đi.
Tô Hải Siêu cũng bị kéo đi, trên đường đi càng không ngừng khóc, nói xin lỗi Tô Vãn Vãn.
Vương Ngân Hoa thấy thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô ta ra khỏi Câu lạc bộ Kim Cương, ra ngoài hút thuốc.
Bỗng dưng một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Cô ta bất ngờ, chỉ vào Ninh Thiên, lắp ba lắp bắp: “Cậu... Cậu còn sống!?”
“Ồ? Xem ra chuyện hạ độc tôi cô cũng có phần.”
Ninh Thiên cười, đứng trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm này.
Anh đến tính sổ với Bạch Kiêu.
Tuy nhiên, anh không biết lúc này Bạch Kiêu đang bắt nạt Tô Vãn Vãn trong phòng riêng.
“Không, không, không... Tôi chỉ biết, không tham gia.”
Vương Ngân Hoa biết rõ Ninh Thiên kinh khủng, nhanh chóng vứt điếu thuốc đi, liều mạng lắc đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi xuất hiện của Ninh Thiên, cô ta lập tức cảm thấy tên đại học này còn lâu mới đơn giản như Bạch Kiêu tưởng tượng!
“Nhân tiện, bạn gái của anh đang ở trên đó, Bạch Kiêu đang chuẩn bị xuống tay với cô ấy!” Vương Ngân Hoa đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
“Bạn gái tôi?” Ninh Thiên khá hoang mang, nghĩ thầm mình có bạn gái từ khi nào?
“Tô Vãn Vãn! Cô ấy không phải là bạn gái của cậu sao?” Trong lòng Vương Ngân Hoa nóng như lửa đốt.
“Vãn Vãn?” Lông mày Ninh Thiên trầm xuống, anh bước nhanh vào Câu lạc bộ Kim Cương.
Vương Ngân Hoa cũng vội vàng đi theo sau.
Chương 25: Đồ ngu
Bên trong phòng riêng.
Bạch Kiêu uống một ly rượu ngoại, mỉm cười nhìn về phía Tô Vãn Vãn.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tô Vãn Vãn co rúm người trong góc, giống như mèo con bất lực kêu to.
Nước mắt tựa như ngọc trai bị đứt chỉ, không ngừng chảy xuống khuôn mặt thanh tú.
“Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu đâu, nơi này là địa bàn của ông đây!” Bạch Kiêu hống hách nói.
Hắn duỗi tay về phía Tô Vãn Vãn, không ngờ cô nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên né tránh, liều mạng chạy về phía cửa phòng riêng.
Đáng tiếc do tóc cô quá dài nên bị Bạch Kiêu túm lấy rồi kéo lại.
Bốp!
Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Tô Vãn Vãn, khiến cô ngã nằm trên ghế sofa, choáng váng đầu óc, không phân biệt được rõ phương hướng.
“Mẹ kiếp, còn muốn chơi trò trốn tìm với ông đây sao?”
Bạch Kiêu nhổ nước bọt xuống sàn, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng riêng vang lên tiếng hỗn loạn, có tiếng người la hét, đấm đá, nhưng sau một giây, không còn động tĩnh gì nữa.
“Dương Khải, cậu đang làm cái quái gì thế!”
Bạch Kiêu mở cửa giận dữ mắng, nhưng vẻ mặt hắn lập tức đông cứng lại.
Đàn em của hắn đang nằm trên hành lang, khóc lóc thảm thiết.
Một khuôn mặt non nớt và quen thuộc quay sang hắn.
“Cậu… Sao cậu lại ở đây!!”
Bạch Kiêu nhìn chằm chằm Ninh Thiên - người “từ cõi chết trở về”, giống như nhìn thấy ma.
“Tôi nhớ mấy ngày trước tôi đã nói với anh đừng động vào cửa hàng thịt nướng của Lý Mai, nếu không tôi sẽ đánh nổ tung đầu chó của anh, hình như anh không nghe lọt tai đúng không, Bạch Kiêu?”
Khí thế của Ninh Thiên cực kỳ mạnh mẽ, anh đá văng Dương Khải rồi đi về phía Bạch Kiêu.
“Không thể nào! Rõ ràng cậu đã ăn...”
Trước khi Bạch Kiêu nói xong, Ninh Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn như dịch chuyển tức thời rồi đấm mạnh vào bụng hắn.
Trong số ngũ tạng của cơ thể người, gan là nơi mềm nhất, sau cú đấm này, gan của hắn vỡ ngay lập tức, Bạch Kiêu phun ra một lượng lớn máu tươi, hắn quỳ trên mặt đất, đau đớn đến mức không thể nói thành lời.
“Ninh...Ninh Thiên...”
Tô Vãn Vãn choáng váng ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Ninh Thiên.
“Không sao, ngủ một giấc đi.”
Ninh Thiên đi tới, ấn tay phải lên sau gáy Tô Vãn Vãn, sau đó cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Không được nhúc nhích!”
Đột nhiên lúc này, Dương Khải cùng hai đàn em xông vào trong phòng riêng.
Tên này không biết lấy súng ở đâu ra!
Với khẩu súng trong tay, Dương Khải tự tin hơn rất nhiều, trừng mắt nhìn chằm chằm Ninh Thiên.
Hắn tin chắc rằng cho dù trình độ võ thuật có giỏi đến đâu đi nữa thì dùng một viên đạn đã có thể lấy mạng.
“Nguy rồi, sao mình lại quên mất Bạch Kiêu có súng!” Vương Ngân Hoa đứng ở bên ngoài, thầm nói không tốt.
“A Huy, A Cường, đưa anh Kiêu đến bệnh viện!” Dương Khải ra lệnh.
“Vâng, anh Khải!”
Hai tên đàn em vừa định rời đi nhưng Ninh Thiên lại phát ra một tiếng gầm giận dữ: “Hôm nay không một ai có thể rời đi cả!”
“Mẹ kiếp, ranh con, mày cho rằng súng trong tay tao là súng đồ chơi đúng không?”
Dương Khải mở chốt khoá nòng rồi tiến lên hai bước, “Quỳ xuống!”
“Anh kêu ai quỳ?”
Bóng dáng Ninh Thiên lóe lên, dịch chuyển tức thời ra sau lưng Dương Khải như một bóng ma.
“Xong rồi!”
Dương Khải bị doạ sợ hãi, tranh thủ thời gian xoay người.
Ninh Thiên lại biến mất.
Dương Khải nhìn xung quanh nhưng không thấy Ninh Thiên ở đâu.
“Anh cho rằng có được khẩu súng là bất khả chiến bại à? Kẻ tầm thường ngu xuẩn, anh không biết mình yếu đuối như thế nào đâu, trong mắt tôi, anh không khác gì một con rệp trên cây cả, có thể dễ dàng bị bóp chết bất cứ lúc nào.”
Giọng nói thản nhiên của Ninh Thiên vang vọng trong phòng riêng.
“A a! Ranh con, tao sẽ giết mày!!”
Dương Khải dùng hai tay cầm súng, bắn khắp nơi.
“Bằng Bằng Bằng!”
Sau một loạt phát súng, âm thanh dừng lại đột ngột, tiếp theo là tiếng xương gãy giòn tan.
Dương Khải gào thét thê thảm rồi ngã xuống đất, cẳng tay trái lệch một góc vuông chín mươi độ, xương cốt đâm thủng da, máu chảy ồ ạt như suối.
Khẩu súng trong tay hắn rơi xuống đất.
Ninh Thiên lấy tay nhặt lên, bắn Bạch Kiêu một phát
“Bằng!”
Phát súng này khiến Bạch Kiêu chết ngay tại chỗ.
“A!!” Vương Ngân Hoa và hai đàn em bên cạnh sợ đến mức liên tục hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Ninh Thiên mở năm ngón tay rồi nắm lại trong không khí, ba người lập tức bị một sức mạnh vô hình kéo lại, nặng nề ngã xuống đất.
“Tha mạng, tha mạng! Đại ca, chúng tôi không làm gì cả!” Hai tên đàn em không ngừng đập đầu xuống đất nói.
Họ nghĩ thầm, mẹ nó! Đây thật sự là sinh viên đại học sao?
Tại sao một khi Ninh Thiên tàn nhẫn thì thậm chí còn dữ tợn hơn họ!
“Ninh Thiên, tôi cũng bị tên cặn bã Bạch Kiêu ép làm như vậy, tôi cũng là người bị hại, chuyện không liên quan đến tôi...”
Vương Ngân Hoa cũng đang cầu xin tha thứ.
“Oan có đầu, nợ có chủ, tôi không có hứng thú với mấy người.”
Ninh Thần không thèm nhìn họ, giơ tay lên bắn thêm một phát nữa, làm vỡ đầu Dương Khải.
Máu bắn tung tóe trên mặt Vương Ngân Hoa khiến cô ta hoàn toàn choáng váng.
Thật tàn nhẫn!
Người đàn ông này chắc chắn không phải là một sinh viên đại học bình thường!
Bạch Kiêu, người lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, cũng không dám giết người kiểu này!
Đôi mắt của chàng trai trẻ này rất bình thản, như thể vừa giẫm chết hai con côn trùng trên đường vậy.
“Nếu có ai hỏi tối nay xảy ra chuyện gì thì mấy người biết nói gì rồi chứ.”
Lúc này, Ninh Thiên bế Tô Vãn Vãn từ ghế sofa lên.
Hai tên đàn em sững sờ trong giây lát.
Vương Ngân Hoa nói không chút nghĩ ngợi: “Bạch Kiêu và Dương Khải xảy ra mâu thuẫn, Dương Khải trong cơn nóng giận đã lấy súng giết chết Bạch Kiêu, sau đó sợ tội tự sát!”
“Đúng, đúng, đúng!” Hai tên đàn em vội vàng phụ hoạ.
“Tốt!”
Ninh Thiên gật đầu, thỏa mãn ôm Tô Vãn Vãn đi.
Trên thực tế, cho dù có người phát hiện ra anh thì cũng không sao, cùng lắm thì lãng phí một chút linh lực, sử dụng phép thuật để xóa ký ức là được.
Nhìn Dương Khải và Bạch Kiêu đang nằm trong vũng máu, Vương Ngân Hoa đột nhiên nhớ tới những gì Ninh Thiên đã nói lúc trước.
“Nhớ kỹ, động tới cửa hàng thịt nướng của Lý Mai đồng nghĩa với phá hoại chén cơm của tôi, cẩn thận tôi đánh nổ tung cái đầu chó của anh!”
“Đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa.”
Ực!
Vương Ngân Hoa nuốt một ngụm nước bọt.
...
Ninh Thiên đưa Tô Vãn Vãn trở lại nhà hàng thịt nướng, ném người cho Lý Mai rồi rời đi.
Mặc dù anh không phải là người thích giết chóc, nhưng anh đã ở Tiểu Nam Thiên Giới hai ngàn năm, số người chết dưới tay anh không đến mười nghìn thì cũng tám nghìn.
Giết chết hai tên cỏn con này thậm chí còn dễ hơn cả đánh rắm.
Thời điểm Ninh Thiên trở lại biệt thự Rose Garden thì đã hai giờ rưỡi, anh đi tắm rồi trở về phòng ngủ.
Có lẽ vì tối hôm qua vận dụng linh thức, khiên động thương thế Nguyên Thần, cho nên anh ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới tỉnh.
“Anh Đại Lực, anh dậy rồi à?”
Hôm nay là cuối tuần, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đều ở nhà.
Đôi chị em xinh đẹp mặc quần đùi ở nhà, để lộ đôi chân thon dài, họ đang xem TV trong phòng khách.
Thấy anh dậy, Khương Đường nhanh chóng chào hỏi anh: “Anh Đại Lực, sao hôm nay anh dậy muộn như vậy, không phải thường ngày anh dậy lúc năm, sáu giờ sao?”
“Cuối tuần mà, ngủ nướng.”
Ninh Thiên vươn tay sờ đầu Khương Đường, sau đó đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hành động thân mật đột ngột này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Đường nóng bừng, trong lòng nôn nao.
Bình luận facebook