Liễu Tâm Mi nằm trên giường cảm thấy ý chí chiến đấu hoàn tàn biến mất trong thoáng chốc, nàng còn tưởng trải qua lần này, Mộ Dung Dật Phi sẽ lại cho nàng vào lãnh cung lần nữa, nhưng xem ra nàng đã đánh giá thấp trái tim mãnh liệt muốn trả thù của nam nhân.
“Biết rồi.” Liễu Tâm Mi nằm trên giường yếu ớt nói, lần này sợ là chơi quá trớn rồi.
7 ngày, một nam nhân khỏe mạnh như vậy, uống canh bổ 7 ngày liên tiếp, còn nàng dường như vẫn chỉ là trang giấy trắng, vậy chẳng phải đưa dê vào miệng hổ, đền luôn cả mạng sao? Chết mất thôi! Lúc này Liễu Tâm Mi thật sự muốn khóc, hối hận đến mức chỉ muốn cho mình vài bạt tai.
Liễu Diệp Nhi vui mừng vô cùng, vội vã nói: “Vương phi, vương phi không có giận người. Thật tốt quá, nhất định là Huyền đại ca đã nói lời tốt đẹp cho người trước mặt vương gia.”
Sau đó nàng quay đầu lại nói với Huyền Khôn: “Huyền đại ca, cảm ơn huynh, huynh thật sự là một người tốt.”
Huyền Khôn cười nhưng chẳng nói gì, ha ha, còn lời tốt đẹp gì nữa, ta bị hai người hại thê thảm rồi đây.
Liễu Tâm Mi vứt thẳng cho hắn một cái trừng mắt, ngươi rảnh rỗi đi tâng bốc cái gì? Bà đây vui lòng để bị thất sủng, vui lòng để hắn quên đi, ngươi xen vào làm gì?
Huyền Khôn sầu hết chỗ nói, được người ta vô duyên vô cớ cảm ơn cũng thôi đi, nhưng cái kiểu xem y như kẻ thù của vương phi là chuyện gì nữa? Hắn oan uổng quá! Những lời hắn nói trước mặt vương gia đều là Liễu Diệp Nhi bảo hắn nói, truyền đạt mệnh lệnh đến đây đều là hắn của vương gia, hắn chẳng qua chỉ là chân sai vặt thôi mà.
“Thuộc hạ cáo lui.” Làm chuyện sai vặt này đúng là như chuột chui vào ống thổi, hai đầu đều bị thổi khí.
Liễu Diệp Nhi vui vẻ nhìn vương phi, chủ tử sau khi thay đổi tính tình thì được người ta yêu thích hơn nhiều, ngay đến vương gia lạnh lùng cũng đã thay đổi cách nhìn rồi.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, đầu Liễu Tâm Mi càng đau thêm. Sao hả? Ở cổ đại ngủ với trai là một chuyện rất vẻ vang sao?
“Không được dùng ánh mắt này nhìn bổn vương phi. Bằng không ta sẽ đưa từng người các ngươi đến tận giường của vương gia đấy.” Liễu Tâm Mi hung dữ uy hiếp.
Tuy biết nàng chỉ nói vậy thôi, nhưng vẫn có vài nha đầu không hẹn mà cùng đồng thời đỏ mặt.
“Vương phi nói đùa rồi, chúng nô tỳ sao có được phần phước ấy chứ? Những lời thế này về sau người đừng nói nữa, nếu để các trắc phi nghe thấy thì không biết sẽ nói sau lưng chúng ta thế nào đâu.” Liễu Diệp Nhi chỉ sợ một khi không cẩn thận thì chủ tử nhà mình sẽ phải chịu thiệt.
“Phần phước? Các ngươi gọi cái này là phần phước?” Liễu Tâm Mi như hít phải khí lạnh. Thế giới người cổ đại nàng thật sự không nhìn thấu được mà. Tuyệt đối không thể để những người ở chỗ nàng bị tên khốn tam quan bất chính kia đồng hóa được.
Mấy người hầu đồng loạt gật đầu, vương phi đúng là đang được sống trông phúc mà không biết.
Nàng kéo lấy một tấm chăn lụa đến quấn quanh người. Thôi tiêu rồi, sẽ chẳng ai thông cảm cho tình cảnh của nàng, họ hâm mộ còn không kịp nữa kìa. Không thể trách họ được, người ta nói 5 năm đã đủ tạo thành khoảng cách thế hệ, khoảng cách mấy nghìn năm giữa họ thế này, đừng mong có ai hiểu được nàng. Nàng cuối cùng cũng hiểu được ý của câu “ta dựa” là như thế nào, chính là dựa núi thì núi đổ, dựangười thì người chạy, chỉ có thểdựa vào chính mình, đây chính là ý nghĩa của “ta dựa”.
Mặc kệ nó đi, đợi ngủ thật ngon một giấc rồi, mở mắt sẽ lại là một ngày mới, có lẽ đến lúc ấy nàng sẽ nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề.
Liễu Tâm Mi là một người có suy nghĩ rất thoáng, thậm chí có thể nói là tựa như không tim không phổi. Cái gì gọi là sống vô tư lự? Chính là không chấp nhặt với những người không liên quan, trên thế gian này ngoại trừ sống chết thì những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Vui vẻ sống tốt qua từng ngày thì sẽ có được một cuộc đời hoàn hảo. Không có gì mà ăn với ngủ không giải quyết được cả, mà nếu có thì cứ làm tới là được.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, một cơ thể mềm mại chui vào lòng nàng, Liễu Tâm Mi mắt vẫn nhắm, đưa tay ra vuốt tóc cậu.
“Mẫu thân, phụ vương không ức hiếp người chứ?”Cậu quan tâm hỏi.
“Không có, nhưng mà về sau sẽ thường đến đây ức hiếp mẫu thân.” Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Mộ Dung Dật Phi sẽ không dễ dàng tha cho nàng đâu.
“Vậy phải làm sao?” Cậu nhóc sốt ruột.
“Không sao, binh đến tướng chặn nước đến đất đỡ, rồi sẽ tìm được cách đối phó với hắn thôi.” Liễu Tâm Mi thoải mái nói.
Khóe miệng nho nhỏ khẽ giật một cái, Liễu Tâm Mi không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cậu giống hệt Mộ Dung Dật Phi. Cậu đến để an ủi mẫu thân, nhưng bây giờ xem ra chuyện này không cần thiết rồi, mẫu thân của cậu đã mạnh đến mức dường như có thể chống đối cả thế giới.
Huyền Khôn một ngày ra vào Như Yên các nhiều lần nên đã có người chú ý đến từ lâu. Văn Nhược Nhược nắm quyền trong nhà mấy năm nay cũng không phải uổng công, nàng ta đã mua chuộc được một số tâm phúc trung thành với mình.
Lúc buổi tối An vương tự mình đến Như Yên các. Lúc nghe thấy tin này, Văn Nhược Nhược ngồi thụp xuống phản, móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay cũng không biết. Gương mặt xinh đẹp của nàng ta trở nên dữ tợn, Oanh Nhi nói không sai, nữ nhân này cực kì tham lam, ả tuyệt đối không chỉ lấy lại cửa hiệu của mình đâu, trong mắt của ả, vương gia cũng nên thuộc về ả đúng không?
Trong nháy mắt, Mai Nhi lại mang vẻ mặt vui vẻ đến báo: “Văn phi nương nương, vương gia tức giận đầy mặt rời khỏi Như Yên Các. Nghe nói tiểu thế tử sợ đến mức chỉ nhìn mặt vương gia một cái, sau đó liền trốn mất.”
Bàn tay đang nắm chặt vội buông lỏng, lúc này nàng ta mới thấy đau, cúi đầu xuống nhìn, trong lòng bàn tay trắng trẻo đã có đầy vết móng tay cắm vào. Chỉ là không khó chịu bằng cảm giác trong lòng nàng ta vừa rồi, quả nhiên trên đời này không có gì đau hơn vết thương trong lòng.
“Xem ra vương gia tìm ả không phải là muốn nối lại tình xưa?” Nàng cười trên nỗi đau của người khác, sự nặng nề trong lòng cũng vơi dần.
“Chỉ là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Nàng ta không cam lòng nói.
Cử đến vài người yếu ớt tàn tật cho ả là thật sự muốn ả khó sống, chỉ là không ngờ Hương Diệp đó lại là trân châu bị bụi bẩn che lấp, đến chỗ ả thì tỏa sáng rực rỡ. Cũng không biết Liễu Tâm Mi đó cho họ uống thuốc mê gì mà ai nấy đều trung thành với ả. Chỉ có chuyện của Liễu Tâm Mi là nàng ta nghe ngóng thế nào cũng không được. Sớm biết như thế, còn không bằng cử thêm mấy tâm phúc của mình qua đó. Đúng là thất sách mà.
“Vương gia giận tím mặt, Huyền thị vệ cũng chẳng dám hó hé, chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì.” Mai Nhi phán đoán.
“Từ miệng của tên Huyền Khôn ấy không hỏi được gì đâu.” Văn Nhược Nhược hừ lạnh. Người này trung thành với Mộ Dung Dật Phi nhất, trong lòng chỉ nhận một chủ tử này thôi.
“Ngày mai lại chọn thêm mấy nha đầu đắc lực nữa qua đó đi. Chẳng phải vương gia đã khôi phục lại chi tiêu hàng tháng cho chỗ của ả rồi sao? Thế ta sẽ làm người tốt đến cuối cùng, nên đưa cái gì sẽ đưa thật đủ.” Văn Nhược Nhược tuy trong lòng đang bày mưu tính kế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa hiền thục.
Tròng mắt Mai Nhi khẽ chuyển, lập tức hiểu được ý của Văn Nhược Nhược, biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
“Người yên tâm, nô tỳ sẽ đích thân chọn vài người được dạy dỗ tử tế qua đó.” Nàng ta cụp mắt xuống nói.
Liễu Tâm Mi, người đừng oán trách ta độc ác. Những ngày tháng sống trong hậu trách này, không phải gió đông át gió tây thì là gió tây át gió đông. Thứ Văn Nhược Nhược ta muốn thì đừng ai hòng cướp đi được.
Bình luận facebook