Huyền Khôn gật đầu lia lịa, hắn nào dám. Chỉ cần vương gia không giết hắn diệt khẩu thì hắn đã đa tạ Phật Tổ phù hộ rồi, làm gì còn dám nhiều lời?
Mộ Dung Dật Phi xé nát tờ giấy nhắn nọ.
“Đi, mời một đại phu đến đây.” Mộ Dung Dật Phi dặn dò.
“Vương gia, người không khỏe sao?” Huyền Khôn giờ mới thấy lo, uống nhiều canh thuốc như thế rồi, đối diện với mỹ nhân mà chỉ có thể nhìn lại không được ăn, là ai khác thì đã chẳng chịu nổi rồi.
“Ngươi không thấy hôm nay ngươi nói hơi nhiều rồi sao?” Mộ Dung Dật Phi lập tức lườm sang.
Nhân lúc Mộ Dung Dật Phi còn chưa có hành động bạo lực nào, Huyền Khôn đã lập tức chạy đi cho lành.
Không lâu sau, một vị đại phu tóc bạc cùng với Huyền Khôn đi đến trước mặt Mộ Dung Dật Phi.
“Tham kiến vương gia.” Đại phu nọ quỳ xuống.
“Đứng dậy đi.” An vương ra lệnh.
Huyền Khôn đỡ đại phu đứng dậy.
“Không biết vương gia có gì dặn dò?” Đại phu chắp tay hỏi.
“Bổn vương muốn ông xác nhận xem trong bát canh này có những gì.” Mộ Dung Dật Phi đã bắt đầu nghi ngờ món canh này.
Đại phu tiến lên phía trước vài bước xem xét cẩn thận bát canh, bên trong vẫn còn một ít nước canh còn sót lại.
“Ừm, trong này có hải sâm, cái này là nhục thung dung, còn có táo tàu...” Những thứ này đều rất bình thường, vương gia còn cần lão đến xác nhận làm gì?
“Không còn gì khác sao?” Mộ Dung Dật Phi hỏi.
“Cái này... không thể dùng mắt thường là nhìn ra được ngay.” Đại phu nói.
“Vậy thì dùng cách khác đi.” Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạt nói.
Đại phu đổ một ít nước canh ra lòng bàn tay, lấy ống tay áo chặn lại, dùng lưỡi liếm một ít, có chút không dám tin nhìn An Vương.
“Sao vậy? Có gì không ổn sao?” Huyền Khôn vội hỏi.
Canh này là do chính hắn đưa cho vương gia, nếu thật sự có vấn đề thì hắn không thể tránh được tội thất trách. Đến lúc đó vương gia trừng phạt hán thế nào cũng không quá đáng. Hắn là thị vệ ngay bên cạnh vương gia, nên đề cao cảnh giác bất kì lúc nào, chứ không phải dễ dàng tin tưởng người khác.
“Dám hỏi vương gia, canh này từ đâu đến vậy?” Đại phu cẩn thận hỏi.
“Lý đại phu, có lời gì ông cứ nói đi, đừng hỏi này hỏi nọ.” Huyền Khôn chặn lời đại phu, có những chuyện không phải ai cũng có tư cách được biết.
“Vâng, trong canh này dường như có một ít mị dược nữa.” Đại phu thận trọng trả lời.
Không phải dường như mà là khẳng định. Mộ Dung Dật Phi không cần phải nghĩ nhiều cũng biết.
“Lui xuống đi, chuyện tối nay ông phải kín miệng như bưng, bằng không bổn vương...” Giọng Mộ Dung Dật Phi trở nên lạnh lùng.
“Vương gia yên tâm, sẽ không tiết lộ câu nào.” Vị đại phu họ Lý nọ lập tức hứa hẹn, ông cũng đã chừng này tuổi rồi, vẫn muốn được chết già thì hơn.
Lý đại phu vừa rời đi, Huyền Khôn lập tức quỳ xuống. Cũng may, chỉ là mị dược, nếu là độc dược thì y đã phạm phải đại tội diệt tộc.
“Thuộc hạ biết tội, xin vương gia trách phạt.” Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh đổ xuống, thậm chí hắn còn không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của An Vương lúc này.
Mộ Dung Dật Phi nhìn chằm chằm vào bát canh, nữ nhân này rốt cuộc thèm khát nam nhân đến mức nào mới sử dụng những chiêu thấp hèn thế này chứ? Chỉ là kết cục tối nay cũng nằm ngoài dự liệu của nàng ta sao?
Rõ ràng biết bị nàng ta tính kế, nhưng Mộ Dung Dật Phi lại bật cười. Nữ nhân này quyết tâm chơi đùa y trong lòng bàn tay sao? Nguyệt tín của nàng ta nhất định cũng là do nàng ta giở trò, vậy bổn vương sẽ chơi với nàng đến cùng, bổn vương không tin, chỉ cần bổn vương muốn lâm hạnh nàng thì nguyệt tín của nàng sẽ luôn xuất hiện đúng lúc như thế. Bổn vương sẽ nhịn mấy hôm nay vậy.
“Thuộc hạ biết tội, mong vương gia trách phạt.” Huyền Khôn lặp lại.
Muốn đánh muốn mắng thì cứ nói ra đi, người im lặng như thế là sao?
“Đứng lên đi!” Mộ Dung Dật Phi nói.
Huyền Khôn mừng rỡ, vương gia dễ dàng bỏ qua cho hắn thế sao?
“Đa tạ vương gia khai ân.” Hắn vội vã đứng lên.
“Mỗi ngày đều phải hầm một chén canh bổ cho bổn vương. Nhớ là đích thân ngươi hầm đấy.” Mộ Dung Dật Phi gõ bàn nói.
Cái gì? Huyền Khôn nhẹ cấu bản thân một cái, cơn đau lập tức xông tới, lúc này hắn mới tin vừa rồi mình không nghe nhầm.
“Vương gia...” Hắn yếu ớt gọi một tiếng.
“Nhưng mà không cần cho mị dược vào đâu.” Mộ Dung Dật Phi cho thêm một đao.
“Vâng.” Hắn đáp lời. Lần này hay rồi, lại có thêm một nhiệm vụ nữa. Hắn đường đường là một thị vệ mà lại làm chuyện của nha hoàn, trên đời còn có thiên lý nữa hay không?
“Đem thứ chướng mắt này trả về chỗ nàng cho ta cho bổn vương. Còn nữa, nói với Liễu Tâm Mi, 7 ngày sau, bổn vương sẽ gọi nàng ta thị tẩm.” Ta phải xem xem lần này nàng còn có thể giở trò gì nữa.
“Vâng.” Huyền Khôn tiến đến cất bát sứ, đũa và thìa vào trong hộp thức ăn.
Liễu Tâm Mi nằm trên giường cười đến lăn qua lộn lại, các nha hoàn đều mắt to mắt nhỏ nhìn nàng. Họ đều không biết vì sao vương gia lạnh mặt bỏ đi mà vương phi thì lại dường như chẳng hề để tâm, thậm chí còn cười vui vẻ đến thế nữa.
“Vương phi, sao vương gia chỉ ngồi một lát rồi lại đi thế?” Liễu Diệp Nhi sốt ruột hỏi.
Cơ hội tốt như thế sao vương phi lại không trân trọng chứ?
“Vì ta đến kì nguyệt tín chứ sao.” Liễu Tâm Mi cười đến sắp đứt hơi.
Liễu Diệp Nhi mở to mắt: “Vương phi, sao có thể chứ? Chẳng phải mấy hôm trước vừa hết sao?”
“Chỉ cần hắn tin là được.” Liễu Tâm Mi cười đến chẳng quan tâm chuyện gì. Giờ này chắc chắn hắn đang đen mặt ngồi buồn bực trong thư phòng chứ gì.
“Vương phi nương nương, Huyền Khôn cầu kiến.” Người ở ngoài cửa thông báo.
“Sao lại đến nữa?” Liễu Tâm Mi nằm tử tế lại, hùng hồn khỏe mạnh nói: “Cho hắn vào đi.”
“Vương phi nương nương, vương gia lệnh cho thuộc hạ trả hộp đựng thức ăn về. Từ ngày mai trở đi, chuyện canh bổ sẽ do chính thuộc hạ đích thân chuẩn bị cho vương gia, không cần vương phi nhọc lòng nữa. Chỉ là vương gia nói, bên thuộc hạ thiếu mất một vị thuốc, không cho vào cũng được.” Huyền Khôn giao hộp thức ăn cho Liễu Diệp Nhi.
Liễu Diệp Nhi nghe Huyền Khôn nói xong liền thấy mụ mị đầu óc. Huyền Khôn thở dài, xem ra nha đầu này cũng không biết gì. Thôi được, hắn không trách nàng ta nữa.
Tim Liễu Tâm Mi nảy lên một cái, bị hắn phát hiện nhanh thế sao? Chỉ có nàng không nghĩ đến chứ không có chuyện hắn không làm được. Đúng thật là không thể xem thường Mộ Dung Dật Phi này.
“Vậy thì cực khổ cho Huyền thị vệ rồi.” Liễu Tâm Mi nói một cách vô cùng cảm kích.
“Không cực khổ. Nếu ở chỗ vương gia mà xảy ra chút sai sót gì thì Huyền Khôn cũng đừng mong được sống nữa.”Hắn vẫn giữ nguyên thái độ cung kính trả lời.
Vương phi à, hai người đấu với nhau không sao, chỉ là cầu vương phi đại nhân đại lượng, đừng liên lụy đến những người vô tội như bọn ta. Huyền Khôn đã dùng một cách uyển chuyển để truyền đạt suy nghĩ này đến Liễu Tâm Mi.
“Còn nữa, vương gia lệnh vương phi 7 ngày sau thị tẩm.” Huyền Khôn lần nữa cúi đầu hành lễ.
Cái gì? 7 ngày sau? Liễu Tâm Mi thật muốn hét lên thảm thiết, tên điên này ngày nào cũng uống canh bổ, là đang chuẩn bị cho nàng không xuống nổi giường sao?
Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này chơi quá trớn rồi. Còn tưởng đã thoát được một kiếp rồi chứ. Mộ Dung Dật Phi, đúng là thứ âm hồn bất tán! Việc gì cứ phải dây dưa với bà đây thế hả?
Bình luận facebook