• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 72

Thấy mọi người đều đã ra ngoài, Mộ Dung Dật Phi cau mày, nữ nhân này cũng bình tĩnh thật, thế mà cứ ngồi vững ở một bên.

Y kiềm chế lửa giận trong lòng, đầu ngón tay thon dài không ngừng gõ lên bàn. Liễu Tâm Mi không biết đây là biểu hiện lúc sắp nổi giận của y, trên mặt vẫn là nụ cười như thường lệ.

“Liễu Tâm Mi, nàng tặng bát canh kia cho bổn vương là có ý gì?” Y không rảnh rỗi nói chuyện vòng vo với nàng.

“Sao vậy? Không ngon à? Đây là lần đầu ta nấu, vương gia có chỗ nào không hài lòng cứ nói, sau này ta sẽ cải tiến.” Liễu Tâm Mi khiêm tốn lịch sự trả lời.

Quyền này dường như đã đánh vào một bao vải bông, căn bản chẳng có sức lực gì.

“Không phải vấn đề mùi vị, bổn vương là đang hỏi dụng ý của nàng.” Mộ Dung Dật Phi bực tức hỏi.

Liễu Tâm Mi bật cười, ngẩng đầu, quyến rũ nhìn Mộ Dung Dật Phi, trong ánh mắt ấy dịu dàng đến có thể vắt ra nước.

Cổ họng Mộ Dung Dật Phi đột nhiên thít chặt, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, vốn đang tức giận đầy mình bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.

“Vương gia...” Liễu Tâm Mi đứng dậy, đi vài bước là đến ngay trước mặt y, đôi mắt khẽ cụp xuống, khóe miệng hàm chứa nụ cười láu lỉnh. Hơi thở nàng tựa như lan, mùi hương trên người nàng khiến cho trái tim Mộ Dung Dật Phi vang lên như trống.

“Vương gia, dùng chút rượu thịt được không?” Nàng hỏi ý kiến y.

Mộ Dung Dật Phi lắc đầu, “món ngon” ngay trước mắt rồi, y còn lòng dạ nào ăn cái khác nữa.

“Nói đến rượu thì ta có một câu chuyện thế này, vương gia có muốn nghe không?” Nàng nở nụ cười động lòng người, giọng nói cũng vô cùng trong trẻo.

Bổn vương đến chỗ nàng không phải để nghe kể chuyện đâu, nhưng cũng không thể nói thẳng là: “Cũng đã muộn rồi, nương tử, chúng ta mau đi nghỉ ngơi đi” được.

Như vậy thì mất mặt quá.

Không đợi Mộ Dung Dật Phi kịp trả lời, Liễu Tâm Mi đã bắt đầu kể.

Có một khách điếm nọ, ông chủ ở đó ỷ mình đã từng đèn sách mấy năm mà xem thường người khác. Mỗi lần trong khách điếm có khách lạ hoặc là dân buôn bán đi ngang qua thì đều sẽ pha nước vào rượu mà bán.

Một ngày nọ có một gương mặt lạ đến, bà chủ liền nói với ông chủ: “Quân tử chi giao nhạt thế nào?” Ngụ ý chính là muốn ông chủ pha nước vào.

Ông chủ cười, thấp giọng trả lời: “Nhâm Quỳ phương bắc đã chảy xuống.” Ngụ ý là yên tâm đi, ta đã làm rồi.

Không ngờ vị khách này cũng là người có ăn học, lập tức nói: “Dùng tiền không mua vàng để chơi.” Đừng giở trò này với ta, rượu giả thì ta không uống là được chứ gì.

Nhưng khi người đó đi đến quán khác, bà chủ quán liền nói: “Núi xanh cách vách còn xanh hơn.” Ha ha, quán ấy còn pha nước nhiều hơn cả bọn ta.

Nàng kể chuyện rất sinh động, Mộ Dung Dật Phi cũng khẽ cười.

“Ôi, vương gia, sao mặt vương gia đỏ thế này?” Liễu Tâm Mi đặt tay lên trán An vương, Mộ Dung Dật Phi lập tức ngửi được hương thơm nhè nhẹ trên người nàng.

Mộ Dung Dật Phi không nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.

“Ối.” Liễu Tâm Mi mặt nhày nhăn nhó, như thể có chỗ nào đó bị đau không nhịn được.

Mộ Dung Dật Phi giật mình, hỏi ngay: “Nàng làm sao vậy?”

Bản thân y cũng đâu có mạnh tay lắm, chắc không đến mức làm nàng bị thương chứ. Y vội vã nởi lỏng tay ra đỡ lấy nàng.

Liễu Tâm Mi ôm bụng ngồi xuống đất, miệng còn khẽ rên hừ hừ.

“Rốt cuộc làm sao thế? Có cần mời đại phu về khám không?” Mộ Dung Dật Phi sốt ruột hỏi.

“Không cần đâu, vương gia nên về đi thì hơn.” Liễu Tâm Mi hạ lệnh đuổi khách.

“Nàng thế này là...” Mộ Dung Dật Phi không yên tâm mà hỏi.

“Thật là, không nên kể câu chuyện kia mà. Nhâm Quỳ của ta đã đến rồi, hơn nữa còn là thế nước ồ ạt.” Liễu Tâm Mi trong lòng sắp cười như hoa nở đến nơi, để xem ngươi giải quyết ngọn lửa âm tà trong lòng kia ra sao đây?

Khóe miệng Mộ Dung Dật Phi giật giật, sao y cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?

“Vương gia, người nên di giá đi thì hơn, thần thiếp phải vào phòng trong rồi.” Liễu Tâm Mi ra lệnh cho những người bên ngoài: “Liễu Diệp Nhi, mau chuẩn bị canh gừng nóng cho ta.”

“Vâng.” Người bên ngoài vội đáp rồi sau đó là từng trận tiếng bước chân vội vã.

“Nhâm Quỳ phương bắc đã chảy xuống.” Mộ Dung Dật Phi híp mắt lại, thật sự chỉ là trùng hợp sao?

“Nếu vương gia không tin, thì có thể tự mình kiểm chứng.” Liễu Tâm Mi nhìn xuống vùng dưới hông của mình.

Mộ Dung Dật Phi lập tức tin ngay, hắn không muốn nhìn thấy một màn máu me ấy đâu.

Lúc Liễu Diệp Nhi bê nước nóng vào liền thấy Liễu Tâm Mi đang ngồi dưới đất nên nhanh chóng đặt đồ lên bàn rồi đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.

“Vương phi, người nghỉ ngơi chút đi.” Liễu Diệp Nhi rót một ly nước gừng nóng đưa đến bên miệng Liễu Tâm Mi.

Liễu Tâm Mi uống mấy hớp lớn, đầu mày vốn đang nhăn nhócũng dần giãn ra.

“Vương gia tối nay có còn muốn ở lại không?” Liễu Tâm Mi nửa nằm nửa ngồi trên giường mà hỏi.

Mộ Dung Dật Phi xanh hết cả mặt, nàng ấy đã thế này rồi y còn ở lại làm gì?

“Nàng nghỉ ngơi đi, bổn vương còn có việc phải xử lý, thất lễ rồi.” Mộ Dung Dật Phi mặt lạnh vứt lại một câu như thế rồi xoay người đi mất.

Đi đến cửa, y bỗng dừng bước, dặn dò Liễu Diệp Nhi: “Hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho tốt, nếu còn không khỏe nữa thì đi mời đại phu đi.”

“Vâng, đa tạ vương gia quan tâm.” Liễu Diệp Nhi vội vã đứng dậy.

“Cung tiễn vương gia.” Liễu Tâm Mi nằm trên giường, nói lời cung tiễn chẳng có chút thành ý nào.

Nhìn thấy vương gia đen mặt đi ra, Huyền Khôn lẳng lặng theo sau.

“Vương gia, vương phi chọc giận người sao?” Huyền Khôn phá vỡ sự yên lặng, hắn sợ chủ tử giận quá mất khôn.

“Không có.” Gió đêm thổi tới khiến đầu óc Mộ Dung Dật Phi tỉnh táo hơn nhiều, sự khô nóng trong cơ thể cũng giảm bớt.

“Vậy là...” Huyền Khôn không thấy căng thẳng nữa, quả thật hắn không nghe thấy tiếng họ cãi nhau.

“Nguyệt tín của nàng ấy đến.” Mộ Dung Dật Phi khóc không được, cười cũng không xong.

“Phụt.” Huyền Khôn không nhịn được mà bật cười.

Mộ Dung Dật Phi trừng mắt nhìn Huyền Khôn, y đã không xem hắn là người ngoài mà đem chuyện riêng tư như thế nói cho nghe, là vì để hắn cười y sao?

Huyền Khôn cố gắng nhịn cười, hắn cảm thấy đau ruột quá. Vương phi cố tình sao? Canh bổcũng đã gửi đến rồi, đến lúc quan trọng nhất thì vương phi lại lâm trận bỏ trốn, hơn nữa còn khiến vương gia khổ mà không nói được.

Cao minh, thật sự quá cao minh.

“Vậy vương gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Hắn cẩn thận hỏi.

“Về thư phòng.” Mộ Dung Dật Phi lạnh nhạt nói.

“Người không đi đến chỗ của trắc phi khác sao?” Hắn tốt bụng hỏi thêm.

“Huyền Khôn!” Mộ Dung Dật Phi nổi giận, y là người háo sắc vậy sao?

“Vâng vâng vâng, về thư phòng.” Huyền Khôn ấm ức, còn không phải hắn nghĩ cho cơ thể của vương gia sao? Thật không biết cảm ơn lòng tốt của người khác.

Tờ giấy nhắn trên bàn bị gió thổi làm rơi xuống đất, Huyền Khôn vội vã nhặt lên.

“Nếu ngươi dám nói lộ nửa câu về chuyện ngày hôm nay thì cẩn thận da của ngươi.” Mộ Dung Dật Phi trắng trợn uy hiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom