• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 76

Sự khác biệt giữa nàng và nguyên chủ

Đây đều là người Mai Nhi tinh tế tuyển chọn ra, chỉ cần làm người hầu hạ bên chủ tử, sớm muộn cũng có ngày xuất đầu, ban thưởng thường ngày tất nhiên là không cần phải nói, cho dù ngày sau cũng sẽ không tùy ý gã cho một gã sai vặt ở chung suốt đời.

Bọn họ đều là ôm loại hy vọng này đi vào Như Yên Các, hôm nay Vương phi chỉ nói hai ba lời liền đem bọn họ đều đến nhị môn hầu hạ, vậy cùng nha hoàn cấp thấp có gì khác nhau a? Cho dù cần cần khẩn khẩn làm cả đời, chủ tử cũng không nhất định nhớ tên của ngươi.

Tâm trạng tuy rằng không cam lòng, cũng không ai dám có dị nghị, cả đám theo Tiểu Ngọc liền đi ra ngoài. Nhìn Tiểu Ngọc cà nhắc cà nhắc đi ở phía trước, càng thêm vì bản thân cảm thấy bất công, người như vậy có thể ở trước mặt Vương phi làm việc để quen mặt, bọn họ đâu kém hơn ai?

Phía bên phải một loạt sương phòng còn trống, Tiểu Ngọc liền cho bọn họ dọn vào.

Mấy người này bộ dáng đều không tệ, thế nhưng Liễu Tâm Mi thực sự không thể tin bọn họ có thể so với bốn người lúc trước trung thành. Nàng đem Liễu Diệp Nhi gọi đến trước mặt, thấp giọng phân phó nói: "Mấy người mới tới kia, ngươi lưu tâm một tí. Những chuyện hầu hạ bên cạnh, hết thảy không cho bọn họ làm, y phục, ẩm thực cũng không được qua tay bọn họ, để bọn họ theo Thúy Vân xã nước quét nhà, làm những việc chỉnh đốn đi."

Liễu Diệp Nhi hiểu ý gật đầu, lại khó khăn nói: "Thế nhưng, bên người Vương phi hiện nay cũng chỉ có ta và Tiểu Ngọc, cũng quả thực phải thêm hai người."

Liễu Tâm Mi ôn hòa cười cười: "Nha đầu ngốc, ta nào có cao quý như vậy? Trước đây bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi, cũng không phải vẫn qua được sao?"

Vành mắt Liễu Diệp Nhi liền đỏ, vừa cảm động lại ủy khuất: Đó không phải là chuyện không có cách nào khác sao? Khó có được Vương phi còn nhớ, theo chủ tử như vậy, chịu chút khổ có tính là gì.

Buôn bán bên ngoài có Hương Diệp xử lý, sự vụ lớn nhỏ trong Như Yên Các cũng được Liễu Diệp Nhi an bài ngay ngắn rõ ràng, chỉ là thời gian cái vật nhỏ dính người kia ở bên cạnh cũng giảm bớt, Liễu Tâm Mi cảm thấy mình sắp biến thành heo, suốt ngày ăn no, không có chuyện làm, trách không được cổ đại sẽ có nhiều oán phụ như vậy, không nói đêm cô đơn khó qua, cho dù là ban ngày nàng cũng không biết làm sao trôi qua.

"Liễu Diệp Nhi, giúp ta tìm mấy cuốn sách đến đây đi" đây là cách duy nhất để tìm hiểu xã hội này.

"Được." Liễu Diệp Nhi đáp lời liền đi ra ngoài, rất nhanh cầm một ít sách tịch tới.

《 Nữ giới 》, 《 Liệt nữ truyện 》, 《 nữ kinh 》... Vừa nhìn tên sách, đầu của Liễu Tâm Mi muốn nổ tung. Đây đều là dư độc phong kiến a, nàng mới không chịu để bọn chúng đầu độc. Sau Tần Thủy Hoàng sao lại không có chuyện đốt sách kháng nho xảy ra vậy? Những người viết những sách này cùng những người học đều nên có kết quả giống vậy. Nhất là cái tên Ban Chiêu kia, đáng chết nhất. Thân là nữ nhân, lại vì nam nhân nói chuyện, đem mình biến thành tiện như bụi bay. Rõ ràng là nam hoan nữ ái, lại cố tình gọi là "Ân sủng". Ân đại gia ngươi, chính ngươi nguyện ý làm trâu làm ngựa, sao lại lôi tất cả nữ nhân làm đệm lưng cho ngươi a?

"Đem đi, đốt hết." Sự tồn tại của mấy cái này làm tâm tình của nàng càng thêm khó chịu.

"Vương phi, người không phải muốn đọc sách sao?" Liễu Diệp Nhi khó hiểu hỏi.

"Ta không muốn xem những thứ này, đem đi đem đi. Kiếm cho ta 《 Tam Tự kinh 》, 《 thiên tự văn 》 gì đó, mấy cái đó chắc có chứ?" Liễu Tâm Mi bỗng nhiên ý thức được, nàng hẳn là nên từ cái đơn giản nhất vào, cổ kim văn tự là có chút sai biệt. Còn may còn may, tờ giấy kia là nàng sao chép phương thuốc của Vân Duệ, bằng không mấy cái đó làm sao giải thích a?

Liễu Diệp Nhi đồng tình liếc mắt nhìn Vương phi, ai, cú ngã này làm cho nàng cái gì cũng quên, mấy quyển sách đó lúc nàng còn ở trong khuê các lật xem không biết bao nhiêu lần, giờ đây đã không thích.

Nói thật, Liễu Tâm Mi đối những thư tịch vỡ lòng không phải rất quen thuộc, giáo dục nàng tiếp nhận hoàn toàn bất đồng.

Chỉ là mấy năm gần đây quốc học mới phát triển lại, bọn nhỏ cũng lại bắt đầu lắc đầu hoảng não đọc thuộc lòng mấy thứ "Tử nhược", "kinh vân". Ha ha, nếu không nàng cùng vật nhỏ đi học? Suy nghĩ kỹ một chút hay là bỏ đi, người hiện đại như nàng chắc không tiếp thu được quan niệm của thời đại này, nếu nổi lên xung đột, tiên sinh phải từ quan.

Lệnh Liễu Diệp Nhi tìm một ít giấy đến, nàng có hình có dạng bắt đầu chép theo sách, viết chữ vẽ tranh là cách nuôi dưỡng tính cách, nàng là rất thích những thứ này, cuộc sống trước kia tiết tấu quá nhanh, nàng không có thời gian tĩnh tâm phát triển niềm yêu thích của mình.

Hiện tại được rồi, thứ nàng không thiếu nhất chính là thời gian.

Rất nhanh một quyển 《 Tam Tự kinh 》 được chép xong, nàng hài lòng nhìn những chữ lớn đang tỏa hương mực, rất có cảm giác thành tựu.

"Oa" Liễu Diệp Nhi sợ hãi kêu một tiếng, "Vương phi, chữ của người từ lúc nào lại chỉnh tề đẹp như vậy?"

Nụ cười của Liễu Tâm Mi nhất thời liền cứng lại, nghe ý tứ này, nguyên chủ thân thể này là một gối thêu hoa a người nhà như thế làm sao nuôi ra nữ nhi như vậy? Không phải nói ba đời mới có thể bồi dưỡng ra quý tộc sao, Liễu gia đời đời tước vị, căn cơ tất nhiên không cạn, lại để cho nữ nhi không biết gì sao.

"Liễu Diệp Nhi, tới, ngồi xuống. Ta có chuyện hỏi ngươi." Nàng buông viết trong tay xuống.

"Người hỏi đi" Liễu Diệp Nhi không chịu ngồi.

"Ai nha, nhanh ngồi xuống." Liễu Tâm Mi đi qua đem nàng đặt tại trên ghế.

"Ta tới hỏi ngươi, lúc trước ta chưa bị té thì biết những gì a?" Đây là người nàng tin cậy nhất, nhất định biết nội tình.

Liễu Diệp Nhi suy nghĩ kỹ, rốt cuộc là lắc đầu.

Liễu Tâm Mi nóng nảy, giơ ngón tay hỏi: "Cầm kỳ thư họa một thứ cũng không?"

"Chỉ là đọc qua mấy quyển sách vừa rồi nô tỳ đem vào." Liễu Diệp Nhi thành thật trả lời.

"Vậy nữ công kim chỉ thì sao?" Nữ tử vô tài đó là đức, không lẽ mấy thứ này cũng không.

Liễu Diệp Nhi hơi sụp mắt: "Trong phủ hạ nhân hầu hạ nhiều như vậy, đâu cần người phải tự mình động tay a?"

Thật biết nói chuyện cái này chính là cũng không biết.

"Cũng phải học qua xử lý nội vụ đi?" Thế gia nữ nhi tương lai nhất định là phải làm chủ mẫu, cái này nếu không biết, thì khó mà cho qua được.

"An phu nhân cực kỳ có khả năng, việc nhỏ như vậy bà chưa bao giờ để tiểu thư động vào." Liễu Diệp Nhi cúi đầu xuống thấp.

Liễu Tâm Mi thực sự nghĩ không ra nữ tử cổ đại còn biết những thứ gì, Tĩnh Biên Hầu phủ nuôi đâu phải là nữ nhi a, rõ ràng là cái phế vật a, nữ nhân như vậy có thể sống sót tới giờ thực sự là một kỳ tích, não một đường trực tiếp thông tới đại tràng.

Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, may là thứ nàng biết không ít, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bóp thành bụi.

Nàng thần bí đối với Liễu Diệp Nhi nói: "Nha đầu ngốc, ngươi không biết, kỳ thực những thứ đó ta đều biết, chỉ là mọi người không biết mà thôi. Ngươi cũng chớ nói ra ngoài a, trước đây ta chính là tính tình quá tốt, mới để cho bọn họ chế ngạo. Sau này nếu người nào còn dám ở trước mặt ta diệu võ dương oai, ta nhất định cho họ đẹp mặt."

"Người đều biết?" Liễu Diệp Nhi là người thứ nhất không tin, tiểu thư là hạng người gì nàng rõ ràng nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom