• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 75

Liễu Tâm Mi sau khi thức dậy thì ngồi ngơ ra trên giường, chẳng chải đầu cũng không rửa mặt. Liễu Diệp Nhi đã đưa Siêu Phàm đến chỗ tiên sinh dạy học, Hương Diệp cũng đã ra ngoài từ sớm, nha đầu này sau này sẽ bận lắm đây.

Mã ma ma kia ở Như Yên các này cứ như lão phong quân trong Hồng Lâu Mộng, cả ngày rảnh rỗi thảnh thơi, Liễu Tâm Mi chưa từng sai bảo bà ấy làm gì. Bây giờ bên cạnh cũng chỉ có Thúy Vân và Tiểu Ngọc hầu hạ thôi.

Thúy Vân tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng lại là người có nhiều sức lực, Như Yên các to như thế mà còn được nàng ta quét dọn cho sạch sẽ cực kì, chẳng có một hạt bụi. Bây giờ nàng ấy đang đứng như tượng ở đằng kia, đợi chờ vương phi sai bảo.

“Rửa mặt cho ta đi.” Liễu Tâm Mi lấy lại tinh thần, tương lai là phúc hay họa còn chưa biết, hạnh phúc trước mắt thì nhất định phải trân trọng.

“Oái.” Liễu Tâm Mi đau đến nhíu mày, nha đầu này chẳng biết nặng nhẹ gì cả, da đầu bị nàng ấy kéo đau quá.

“Xin lỗi, vương phi.” Thúy Vân cũng hết cách, công việc cần sự khéo léo như vậy nàng ấy không làm được.

“Vương phi, để nô tỳ làm cho.” Tiểu Ngọc thật sự không nhìn nổi nữa.

Liễu Tâm Mi gật đầu, búi tóc của người cổ đại nàng thật sự không biết làm, phiền chết đi được.

Tuy chân của Tiểu Ngọc bất tiện, nhưng không ngờ lại có một đôi tay khéo léo. Chẳng mất bao nhiêu thời gian mà kiểu tóc phi vân kế đã được chải xong một cách đẹp đẽ, toàn bộ tóc của Liễu Tâm Mi đều được búi gọn lại bằng một chiếc trâm.

“Chà, Tiểu Ngọc, ngươi khéo thật đấy.” Liễu Tâm Mi vừa nhìn vào gương đồng vừa reo lên vui vẻ.

Nha đầu này bình thường chẳng nói chẳng rằng, chỉ làm những việc nhẹ nhàng. Hôm nay trải qua chuyện này, đúng là khiến nàng nhìn bằng con mắt khác. Thượng Đế đóng cửa chính thì sẽ mở cửa sổ cho bạn, câu này quả nhiên không sai.

Tiểu Ngọc ngượng ngùng cười, nàng ấy không phải là phế nhân, vẫn còn có chỗ dùng được.

“Tiểu Ngọc, ta cũng chưa từng hỏi ngươi, chân của ngươi là bẩm sinh đã thế sao?” Liễu Tâm Mi có chút thương tiếc nhìn nàng ấy.

“Bẩm vương phi, không phải đâu. Là lúc cha nô tỳ đang rửa móng ngựa thì nô tỳ chạy đến nghịch ngợm, kết quả bị ngựa đá.” Ánh mắt Tiểu Ngọc lại trở nên buồn bã, vì chuyện này mà nàng chẳng còn dám ngẩng đầu nhìn ai.

“Không sao, chẳng phải Diệp Hương đã chữa khỏi rồi sao? Hôm nào đi Bách Thảo đường xem thử, biết đâu có hy vọng.” Liễu Tâm Mi vẫn rất tin tưởng Vân Duệ.

“Đa tạ vương phi, sợ là khó rồi, đã tổn thương đến xương cốt mà.” Tiểu Ngọc buồn bã.

Cha nàng ấy đã mời biết bao nhiêu đại phu về, nhưng nàng ấy vẫn phải trả một cái giá rất lớn.

“Đợi ta kiếm được đủ tiền rồi, nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất cho ngươi.” Liễu Tâm Mi hứa hẹn.

“Đa tạ vương phi, có câu này của người, nô tỳ đã cảm kích vô cùng rồi.” Tiểu Ngọc cảm động nói. Tấm lòng của vương phi nhà nàng ấy thật tốt, chẳng trách vào lúc khó khăn như thế, Liễu Diệp Nhi vẫn ở lại bên cạnh vương phi.

“Vương phi nương nương, Mai Nhi cầu kiến.” Một giọng nói cao cao vang lên.

Liễu Tâm Mi bắt đầu suy đoán, Văn Nhược Nhược cử nàng ta đến đây làm gì?

“Vào đi.” Nàng thay đổi bằng một vẻ mặt lạnh nhạt cao quý.

“Nô tỳ tham kiến vương phi nương nương.” Nàng ta chào hỏi rất quy tắc.

“Ngươi không hầu hạ bên cạnh Văn trắc phi mà đến chỗ ta có chuyện gì sao?” Dáng vẻ vương phi của nàng hiện tại đang được thể hiện cực kì đầy đủ.

“Bẩm vương phi, nô tỳ phụng lệnh nương nương nhà nô tỳ mà đến.” Mai Nhi bình tĩnh trả lời.

“Vậy sao?” Liễu Tâm Mi cũng không hỏi nhiều, nên nói thì nàng ta sẽ tự nói.

“Văn nương nương nhà nô tỳ nói, thế tử đã bắt đầu học vỡ lòng, Hương Diệp cô nương cũng ra ngoài, người hầu hạ ở đây sợ là sẽ không đủ, thế nên đã chọn vài nha đầu lanh lợi đến đây.”

Liễu Tâm Mi liếc nhìn Thúy Vân và Tiểu Ngọc, nàng đúng là có hơi thảm thật, chỉ có hai nha đầu đứng đây hầu hạ. Đừng nói là chính thất vương phi, những thị thiếp kia đều đầy kẻ hầu người hạ. Đừng tưởng nàng không biết, kiểu nha đầu có chỗ đứng trước mặt chủ tử như Mai Nhi thì sau lưng cũng có người hầu hạ. Chỉ là lần này nàng ta lại sắp xếp người thế nào cho nàng đây? Chẳng lẽ phủ An vương là nơi chuyên thu nhận những người yếu ớt tàn tật?

“Ngươi chắc chắn người lần này được chọn có thể hữu dụng hơn họ chứ?” Liễu Tâm Mi cười lạnh.

Mai Nhi cắn môi không nói gì. Vương phi này lúc nào nói chuyện cũng như có giấu kim bên trong, khiến người ta khó trả lời. Nếu nói phải, thì rõ ràng thừa nhận lần trước cử người tới không hề để tâm chọn lựa, nói không phải thì lần này dẫn loại người nào đến đây?

Liễu Tâm Mi cũng không làm khó nàng ta, nhàn nhạt nói tiếp: “Gọi vào cho ta xem thử.”

“Vâng.” Mai Nhi xoay người ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò vài câu gì đó rồi mới dẫn người vào.

“Tham kiến vương phi.” Mấy người được dẫn vào đồng loạt quỳ xuống đất.

Tổng cộng sáu nha đầu khoảng mười mấy tuổi.

“Đứng lên cả đi.” Đầu gối của người cổ đại lợi hại thật, cũng may nàng không cần phải mỗi ngày khom lưng quỳ gối mà sống.

“Đa tạ vương phi.” Họ đồng loạt đáp lời, vừa nhìn liền biết là người đã được dạy dỗ tử tế, rất hiểu quy tắc.

Liễu Tâm Mi quét mắt đánh giá họ, mấy nha đầu này đều khoảng 14, 15 tuổi. Ai nấy đều rất thanh tú, còn có dáng vẻ khiêm tốn ngoan ngoãn.

“Trước kia các ngươi hầu hạ chủ tử nào?” Liễu Tâm Mi hỏi.

Mấy người nọ đưa mắt nhìn nhau, không trả lời.

“Bẩm vương phi nương nương, những người này đều là những người từng hầu hạ ở các phòng bên ngoài. Bây giờ đã lớn, cũng hiểu quy tắc, Văn phi nương nương liền chọn ra vài người hiểu chuyện đến hầu hạ người.” Mai Nhi nói một hơi những lời kín kẽ nước chảy không lọt.

Trong lòng Liễu Tâm Mi cười lạnh, hừ, những người này vừa nhìn liền biết là phường lanh lợi, Văn Nhược Nhược sẽ có lòng tốt thế sao? Quyền lực đã nằm trong tay nàng ta rồi, nàng ta còn nhìn chằm chằm nàng làm gì? Nếu nhận mấy người này thì chẳng khác nào tự cắm máy quay giám sát bên mình, không nhận thì giống như không nhận lòng tốt của người khác. Mà hiện tại nàng đúng là cần thêm người bên cạnh, chỉ là nàng có thể tin tưởng những người này sao?

“Đa tạ chủ tử nhà ngươi đã suy nghĩ chu đáo, cứ nói bổn vương phi nhận người rồi.” Trong lòng Liễu Tâm Mi đã có một ý khác.

“Các ngươi sau này nhất định phải dốc lòng dốc sức hầu hạ, nếu khiến vương phi tức giận thì Văn phi nương nương sẽ không tha cho đâu.” Mai Nhi ngẩng cao đầu nói lời uy hiếp.

“Vâng.” Mấy nha đầu mới tới đồng loạt trả lời.

Liễu Tâm Mi chỉ cười không nói, ha ha, khiến ta không vui mà lại nói chủ tử nhà các người sẽ không tha, chẳng lẽ tự bản thân ta không trừng phạt được họ?

“Nô tỳ cáo lui.” Mai Nhi hành lễ rồi thoái lui.

Liễu Tâm Mi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm nói: “Bổn vương phi mặc kệ các ngươi được ai đưa đến bên cạnh ta, các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Chỗ ta không có nhiều quy tắc như thế, chỉ là nếu phát hiện các ngươi cấu kết với người ngoài khiến Như Yên các bất lợi, thì các ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi đây.”

Mọi người đồng loạt giật mình, khí thế của vị vương phi này đáng sợ quá.

“Nô tỳ không dám, nhất định sẽ tận trung với vương phi.” Ai nấy đều vội vàng thể hiện sự trung thành.

“Nếu đã là những người từng hầu ở phòng ngoài, thì không cần hầu hạ bên trong này đâu. Đợi Liễu Diệp Nhi trở về sẽ sắp xếp cho các ngươi.” Liễu Tâm Mi căn bản không có dự định giữ họ lại bên người.

Mọi người ngơ ngác, không phải Văn phi nương nương nói họ đến đây để làm đại nha hoàn sao? Sao lại đuổi họ ra phòng ngoài rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom