Can đảm tương chiếu
Mộ Dung Dật Phi vô lực thở dài, tên Tiêu Ẩn này hắn vẫn luôn muốn thu về kỷ dụng, chỉ là người này đừng xem mặt ngoài hi hi ha ha, trong bụng lại rất ngoan cố. Lấy câu cổ ngữ nói rằng thà làm đầu gà cũng không làm đuôi phụng. Tiểu gia ta có một chức minh chủ cao cao tại thượng làm, tại sao phải về ở dưới ngươi để ngươi sai tới sai lui? Làm bằng hữu có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, làm thuộc hạ đến cửa cũng không có.
Nhưng Tiêu Ẩn đối với hắn là cực kỳ trượng nghĩa, chỉ cần là chuyện của Mộ Dung Dật Phi hắn, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ. Mấy năm qua, Mộ Dung Dật Phi ngược lại cảm thấy phương thức chung đụng như vậy thích hợp hơn, hắn là số ít người có thể làm cho bản thân mở rộng tấm lòng. Mỗi khi hắn nói như vậy, miệng của Tiêu Ẩn méo tới sau ót, hắn nghiến răng cười: "Mộ Dung Dật Phi, ngươi ít cho tiểu gia ta châm thêm canh mê. Trong lòng ta rất rõ ràng, ngươi thích nhất chính là tiểu gia ta làm không công cho ngươi. Con bà nó, tiểu gia ta đời này giết người không chớp mắt, nhưng làm thế nào lại nhìn ngươi thuận mắt như vậy a? Ngươi nói nếu là đời trước ta nợ của ngươi, sao lão thiên không để ta biến thành một nữ tử, ân tình dạng gì, ta lấy thân báo đáp là xong rồi?"
Mộ Dung Dật Phi một trận ác hàn, hắn ghét bỏ nói: "Nếu ngươi là một nữ tử đến báo ân, chuyện làm thứ nhất bản vương làm chính là làm mù cặp mắt này."
Mỗi lần nói đến đây, hai người đều đánh nhau, chỉ là đến cuối cùng, lại là cười lớn một trận rồi cùng ngồi xuống uống thống khoái. Tình nghĩa của bọn họ người khác sẽ không hiểu, cũng không cần phải giải thích cho ai. Một người ở trong triều đình cao, một người ở giang hồ xa, một mặt lạnh, một nhẫn tâm, không phải người cùng một thế giới, lại hết lần này tới lần khác can đảm tương chiếu.
"Mộ Dung Dật Phi, tiểu gia ta đã cự tuyệt mối làm ăn này, ngươi an tâm sống tiếp đi" Tiêu Ẩn vỗ vỗ vai Mộ Dung Dật Phi, phảng phất như cho hắn một con đường sống.
"Tiêu Ẩn, nếu bản vương ra giá giống vậy, mua đầu của Dực Vương, ngươi chịu không?" Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạt hỏi.
Mắt Tiêu Ẩn sáng lên: "Chịu a, có bạc không kiếm là đứa ngốc. Bảo kiếm của tiểu gia đã bao lâu không được ăn một bữa tiệc lớn. Nói đi, khi nào giao hàng?"
Đường đường là Vương gia, ở trong mắt hắn chăng qua là hàng hóa dùng để đổi bạc. Nếu Mộ Dung Dật Thanh biết, có thể tức chết hay không?
Mộ Dung Dật Phi lắc đầu, "Bỏ đi, chết dưới tay ngươi quá tiện nghi cho hắn quá. Trò chơi này mới bắt đầu, bản vương không vội."
Tiêu Ẩn nhất thời cảm thấy bị vũ nhục lớn, cái này so với mối làm ăn tới tay rồi mất còn làm cho hắn tức giận hơn: "Mộ Dung Dật Phi, ngươi còn dám nói xấu ta, ngày nào đó ta sẽ bắt thủ hạ của ngươi tới hành hạ cho ngươi xem."
Có bao nhiêu người căn bản không phải bị hắn giết chết mà là hù chết? Hắn dám nói Mộ Dung Dật Thanh rơi vào Hỏa Diệm Minh là tiện nghi hắn, thật là tức chết mà.
"Nếu ngươi dám động vào một đầu ngón tay người của bản vương, đời này cũng đừng nghĩ đến gặp được Tuyết Diên." Một câu nói của Mộ Dung Dật Phi làm cho người đang xù lông như Tiêu Ẩn an tĩnh lại. Người, ai không có điểm yếu?
"Cái đó, Dật Phi a, Mạc Ly lúc nào tới kinh thành? Có lẽ, ta đi chổ hắn cũng được." Hắn cười lấy lòng, phảng phất như người vừa tức điên lên không phải hắn.
"Không có tin tức là tin tức tốt nhất." Mộ Dung Dật Phi bình tĩnh nói.
"Mỗi lần ngươi đều lấy lời này chặn họng ta." Tiêu Ẩn bất mãn lầm bầm.
"Ngươi không tin ta, còn không tin Mạc Ly sao?" Mộ Dung Dật Phi vẫn là những lời này.
"Mộ Dung Dật Phi, ngươi tin hay không, nếu hắn không có biện pháp chữa cho Tuyết Diên, ta sẽ phá hủy Đoạn Trường Cốc của hắn." Hắn đột nhiên nảy sinh ác ý nói.
Mộ Dung Dật Phi cười, trong ánh mắt rõ ràng có ý đùa cợt. Người này thật cho mình là thiên hạ vô địch, cũng không sợ gió lớn thổi qua đầu lưỡi.
"Ý của ngươi là ta đánh không lại Mạc Ly?" Tiêu Ẩn mặc dù đang cười, thế nhưng trong mắt chợt bắn ra hàn ý.
"Không phải đánh không lại, mà là đánh không được." Mộ Dung Dật Phi lắc đầu, không nói mà cười.
"Hanh, chẳng qua là bàng môn tả đạo." Tiêu Ẩn mặc dù không phục, lại không nói gì nữa.
Mạc Ly y thuật thiên hạ vô song, thế nhưng người này tính tình rất lạ. Lúc tâm tình tốt chữa bệnh không lấy một xu, lúc nhìn ngươi không vừa mắt, dù đưa vạn lượng hoàng kim, hắn cũng không động lòng chút nào. Vì thế nên kết không ít thù gia, muốn giết hắn cho hả giận có khối người. Thế nhưng những người đó cuối cùng cũng đã chết một cách kỳ lạ, mỗi một người đều là mặt biến thành màu đen, mắt lồi ra trừng lớn. Mọi người thế mới biết, vị Mạc thần y này không chỉ chữa bệnh giỏi, bản lĩnh hạ độc càng giỏi hơn. Cái đó so với đao kiếm càng đáng sợ hơn, bởi vì là giết người vô hình.
Nghe Tiêu Ẩn nói lời bực tức, Mộ Dung Dật Phi mừng rỡ, "Lẽ nào các hạ là chính nhân quân tử sao?"
Hỏa Diệm Minh là danh môn chính phái gì a? Còn không phải là năm mươi bước cười một trăm bước lại nói sao, Mạc Ly cho tới bây giờ cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc người. Chẳng qua nếu là muốn chết, hắn lại không ngại tiễn bọn họ một đoạn đường.
Tiêu Ẩn trừng mắt lên: "Chúng ta cũng không phải là người tốt lành gì, vì sao ngươi còn theo chúng ta xưng huynh gọi đệ a?"
Mộ Dung Dật Phi không giải thích nhìn hắn: "Bản vương lúc nào nói qua mình là người tốt?"
"Phốc" Tiêu Ẩn xém tí cười văng ra, hắn vẫn thích Mộ Dung Dật Phi như vậy. Nói thật, miếng băng kiểm này như cái mặt nạ, che đi hỉ nộ ái lạc của hắn, để hắn sống một chút tình thú cũng không có.
Tiêu Ẩn đột nhiên hỏi: "Dật Phi, ngươi biết tư vị tưởng niệm là gì sao?"
Mộ Dung Dật Phi gật đầu: "Lúc ngươi và Mạc Ly không ở đây, ta rất ngóng trông các ngươi trở về."
Đây là lời nói thật.
"Cút, ta là nói nữ nhân, ngươi biết tư vị tương tư sao?" Tiêu Ẩn thoải mái thỉnh giáo.
Tư vị tương tư? Mộ Dung Dật Phi ngây ra, hắn có cái gì là không có được a? Hắn tương tư ai a?
"Chậc chậc, uổng cho ngươi còn thê thiếp thành đàn, bất quá cũng phải, lấy được quá dễ dàng, sao lại biết quý trọng?" Tiêu Ẩn hâm mộ nói.
"Được rồi, trễ rồi, chúng ta trở về đi" hắn đứng lên, những chuyện trong nhà này hắn không muốn thảo luận.
Tiêu Ẩn cũng đứng lên, nhà của hắn và nhà của mình không có gì khác nhau, không cần phải khách khí.
Hai người lắc lư hai ba cái liền về tới An vương phủ, Tiêu Ẩn vẫn như cũ ở trong khách phòng bình thường, nhìn hắn đi về hướng phòng ngủ của mình, lại kỳ quái hỏi một câu: "Mộ Dung Dật Phi, ngươi không phải là không được chứ? Ai, thực sự là đáng tiếc những Hoa nhi kiều diễm kia, không có nước mưa tư nhuận, rất mau khô úa."
Một đao chém vào trên cổ của hắn, Tiêu Ẩn đau tới nhe răng trợn mắt, lại không nói thêm nữa.
Mộ Dung Dật Phi về đến phòng của mình, suy nghĩ một chút lại nở nụ cười, vừa rồi ý trong lời của Tiêu Ẩn, cùng mấy nữ nhân kia nói có vài phần giống nhau. Thiên hạ đại hạn, mưa móc tư nhuận, bản vương muốn xem xem, ta cứ để như vậy, các ngươi còn có thể làm thế nào a?
Bình luận facebook