Nhận chiều theo hay là thị uy
Quần áo của Liễu Tâm Mi đều là nữa mới nữa cũ, trên đầu chỉ có một cây trâm bình thường để bớt tóc lên, chỉ là nàng có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, lúc này mặt phấn hàm uy, trong con ngươi mang sát khí, làm cho lòng người không khỏi rùng mình.
Chính là mấy câu nói này, lại làm cho chưởng quỹ không lời chống đở. Hắn cũng nhìn thấy rồi, đúng là nha hoàn Lưu gia quá phận. Thế nhưng, cái khách hàng này bọn họ thực sự không thể trêu vào, các nàng tới một lần, bọn họ sẽ được lấy tiền thưởng.
"Thế nhưng, thế nhưng không biết thế nào, đánh người là không đúng." Thấy tiểu thư Lưu gia mặt đã trầm xuống, chưởng quỹ lắp bắp nói, trong lòng lên xuống không yên. Như thế nào đi nữa, ngày hôm nay người nọ là nhất định phải đắc tội. Đắc tội hai bên chọn bên nhẹ, mặc dù có chút trái lương tâm. Thế nhưng đó cũng chuyện không có cách nào khác mà.
"Ta đã đánh rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ thay bọn họ đòi lại sao?" Liễu Tâm Mi bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia mang một tia giảo hoạt.
Chưởng quỹ ngẩn ra, hắn là trăm triệu lần không thể động tay cùng khách nhân, nếu truyền đi, buôn bán có còn muốn làm nữa không?
"Không phải, tại hạ không phải ý này." Hắn nhanh lên giải thích, trong tiệm đánh gạt khách là kiêng kỵ của thương gia.
"Chuyện này không cần nhờ người khác, bản tiểu thư chính tay đòi lại." Lưu Ngọc Dao ra mặt.
"Tiểu thư, người nên vì nô tỳ làm chủ." Lưu Tô đâu đến sắc mặt trắng bệch, nức nở khóc lóc kể lể. Nàng từ nhỏ hầu hạ ngay bên người tiểu thư, đến phu nhân cũng chưa từng đánh qua nàng.
Lưu Ngọc Dao từng bước một đi tới, nàng biết nha hoàn của nàng là lớn lối một tí, thế nhưng nô tài tể tướng thất phẩm quan mà, tiểu thư nhà bình thường thấy Lưu Tô còn muốn nịnh bợ mấy phần. Người này là ai vậy a? Dàm không nể mặt Lưu gia? Đánh Lưu Tô cũng là đánh mặt của nàng a nếu không lấy lại mặt mũi này, nàng sau này làm sao ra ngoài gặp người a?
Liễu Tâm Mi không chút nào sợ hãi nghênh đón nàng ta đi tới, bầu không khí nhất thời có chút giương cung bạt kiếm.
Nàng lắc lắc cổ tay, nụ cười đặc biệt tươi: "Ngươi xác định đánh thắng được ta?"
Nàng là đai đen Taekwondo bậc ba, nam nhân bình thường nàng cũng có thể đánh hai ba người, huống một tiểu thư kiều tích tích như thế.
"Ngươi dám đánh ta?" Miệng của Lưu Ngọc Dao mở lớn đến nổi có thể nhét một cái trứng gà. Bởi vì thân phận của cô cô, còn không có ai dám ở trước mặt của nàng hô to gọi nhỏ. Người nữ nhân này muốn... Đánh nàng?
Ngu ngốc a Liễu Tâm Mi trợn mắt: "Ngươi cho là con mẹ nó ngươi là ai? Chẳng lẽ lão nương đứng ở chỗ này ngoan ngoãn cho ngươi đánh?"
Không cẩn thận lại nói lời thô tục, khiến một đám người nghe sửng sốt. Dữ dội như vậy nữ nhân hung hãn không thấy nhiều a.
Lưu Tô bất chấp đau đớn, nhanh lên che ở phía trước Lưu Ngọc Dao, khẩn trương nói: "Ngươi chớ làm loạn a, tiểu thư nhà ta là nữ nhi của Phụ quốc tướng quân, chất nữ Lưu quý phi. Nếu ngươi dám đả thương nàng, thì chờ bị xét nhà diệt tộc đi "
Người nữ nhân này nhất định là người điên, bằng không làm sao dám làm ra cử động điên cuồng như vậy? Lời nói ngoan độc này nói ra, để nàng biết khó mà lui. Tiểu thư là thiên kim chi thể, xảy ra sơ xuất gì bọn họ không sống nổi.
Liễu Tâm Mi hứng thú nồng hậu nhìn bọn họ, so tiền tài nàng bây giờ là không dám so. Thế nhưng thế lực phía sau mà, nàng không thua bất kỳ ai. Chỉ là nàng không muốn đánh cờ hiệu của người kia, bọn họ lại không có quan hệ gì.
"Mẫu thân," Siêu Phàm bỗng nhiên chạy tới, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi hỏi: "Xét nhà diệt tộc có phải hay không ngay cả ta cũng bị giết a?"
Lưu Tô đắc ý: "Đó là đương nhiên. Còn cha ngươi nữa, người cùng có quan hệ với nhà ngươi, một người cũng không bỏ qua. Thế nào, biết sự lợi hại của chúng ta chưa? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn xin lỗi bản cô nương, lại dập đầu bồi tội với tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư nhà ta sẽ tha các ngươi không chết."
"Mẫu thân, vậy không phải là phụ vương ta, tứ hoàng thúc cũng sẽ bị bọn họ giết chết, bọn họ thật là lợi hại, chúng ta vẫn là xin lỗi bọn họ thôi." Bộ dạng tiểu tử kia nhận chiều theo.
"Phụt…" Liễu Tâm Mi cười to, đứa con trai này thật là quá cố gắng. Hắn đây là nhận chiều theo hay là thị uy a? Một câu nói nhẹ bỗng như thế, để thế lực của thân phận song phương tự ước tính với nhau.
"Các ngươi, các ngươi là?" Lưu Ngọc Dao hồ nghi hỏi, cái câu"Phụ vương", nàng nghe rất rõ ràng. Chẳng lẽ là vị Vương gia khác họ nào vào kinh? Chỉ là ăn mặc cũng thực sự ... Ách, đơn giản quá đi.
"Lưu tiểu thư, nha hoàn này của ngươi cũng nên hảo hảo giáo huấn một phen. Mấy chữ xét nhà diệt tộc cũng là để nói chơi sao? Hiểu chuyện thì cho là hạ nhân ăn nói không suy nghĩ, không biết chuyện thì còn tưởng rằng thiên hạ này là của Lưu gia." Liễu Tâm Mi giọng nói nhàn nhạt, phân lượng cũng rất nặng.
Lưu Ngọc Dao biến sắc, nữ nhân này rốt cuộc là thân phận như thế nào? Đây là tối kỵ của thần tử, cái mũ lớn như vậy chụp xuống, cho dù là cha cũng không chịu nổi.
"Cho nên nói, ngươi hẳn là cảm tạ bản vương phi. Nô tài như vậy để tùy ý nói bậy nữa, bị xét nhà diệt tộc còn không biết là nhà ai?" Liễu Tâm Mi không giận tự uy nhìn chằm chằm Lưu Tô, nha đầu kia nghe xong mấy câu nói đó, cũng liền cúi đầu.
Liễu Tâm Mi lúc này mới lôi Liễu Diệp Nhi xoay người ra cửa. Chưởng quỹ lăng lăng nhìn, Vương phi? May là hắn chưa nói lời quá đáng, nếu không đầu hắn còn có thể mọc trên cổ sao, ai cũng không biết.
"Tiểu thư, nhìn ăn mặc của nàng ta, đâu có khí thế của một Vương phi? Chúng ta có bị lừa không?" Lưu Tô không cam lòng hỏi.
Lưu Ngọc Dao âm thầm gật gật đầu, nàng cũng hoài nghi, chỉ là không dám mạo hiểm. Người này ở trong giới quý tộc kinh thành chưa bao giờ xuất hiện, thế nhưng người dám ở kinh thành giả mạo Vương phi, sợ là không có, trừ phi nàng ta không muốn sống.
"Phái người đi xem, nếu như là giả mạo, lập tức báo quan phủ." Lưu tiểu thư phân phó.
"Vâng." Lưu Tô hưng phấn lên tiếng, chạy ra ngoài trước tiên, phảng phất như bắt được nhược điểm của đối phương.
Đoàn người lúc này mới vây quanh Lưu Ngọc Dao đi ra, liền thấy Lưu Tô trợn to hai mắt nhìn về phía trước. Đây là thế nào a?
"Tiểu thư, người xem, chiếc xe ngựa kia." Cổ của Lưu Tô đã đưa ra rất dài.
Cách đó không xa đậu chiếc xe ngựa mới tinh, một người nam nhân cao gầy đang vén màn xe cho bọn họ đi vào.
Lưu Tô mặc dù chỉ là nha hoàn, thế nhưng đi theo bên người tiểu thư, ra vào bao nhiêu trường hợp quan trọng, kiến thức vẫn có một ít. Nàng liếc mắt liền nhìn ra, xe ngựa này tuyệt đối là giá trị xa xỉ, ngay cả tiểu thư cũng không có cách nào so sánh được.
"Nữ nhân này rốt cuộc là lai lịch gì?" Lưu Ngọc Dao tự lẩm bẩm.
Tuổi của các Vương gia khác họ so với cha nàng còn muốn lớn hơn một ít, căn bản cũng không có Vương phi còn trẻ như vậy a chẳng lẽ là một tiểu thiếp? Nghĩ tới đây trên mặt của nàng rốt cục cũng có lại vẻ cười, hanh, khuôn mặt đẹp thì có thể như thế nào đây? Trắc Vương phi nói nghe êm tai, vẫn là thân phận một thiếp thất. Dáng ngọc như vậy, người bên gối lại là người đã cao tuổi, cũng là báo ứng.
Bình luận facebook