Kim Tôn Các
"Này, này..." Tiêu Ẩn vội vàng ngăn cản Mộ Dung Dật Phi, Kim Tôn Các này là tửu lâu, không phải quán trà, bán không phải là nước.
Biết tửu lượng của hắn luôn rất tốt, nhưng cũng không phải uống như thế. Hắn cũng không phải trâu, cứ uống hết mình tiếp như vậy, thì sẽ say.
Mộ Dung Dật Phi đẩy Tiêu Ẩn ra, tự mình rót thêm một ly. Trong mắt đầy sự cô tịch.
Khuôn mặt như ngọc của Tiêu Ẩn hiện lên sự vô lực, Mộ Dung Dật Phi là bạn tri kỉ nhiều năm của hắn, trước mặt mọi người là Vương gia ngọc thụ lâm phong, sau lưng lại chán chường như vậy, hắn là nhi tử của Mộ Dung Vũ và Đông Phương hoàng hậu, tuy rằng ở trên còn có hoàng trưởng tử Mộ Dung Dực Vương Mộ Dung Dật Thanh, thế nhưng thân phận đích xuất, là quang hoàn có từ lúc sinh ra, tự nhiên sẽ là hoàng tử tôn quý nhất của Tây Sở.
"Dật Phi, ta thực sự là không hiểu, sinh ra trong gia đình đế vương, lại cưới mấy phòng mỹ quyến như hoa, ngươi còn có cái gì không hài lòng đây?" Tiêu Ẩn hỏi, điều này làm cho người bình thường như hắn vậy, làm sao chịu nổi?
Một đạo ánh mắt giết người lạnh lùng bắn tới, Tiêu Ẩn không khỏi co rúm người lại. Tim của hắn chẳng biết lúc nào cùng khuôn mặt đều đông cứng lại, tình hình cũng căng thẳng hơn.
"Tiêu Ẩn, nếu đến ngươi cũng không hiểu nổi khổ của bản vương, vậy thiên hạ này còn có ai dám nói là tri kỷ của ta." Miệng của Mộ Dung Dật Phi phun ra hơi rượu, còn ẩn ẩn sự tức giận.
Ách, Tiêu Ẩn đở trán không nói nên lời. Người bạn này của hắn, bản thân thật đúng là càng ngày càng không hiểu. Nhìn Tiêu Ẩn im lặng không lên tiếng, đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Dật Phi cũng nhạt xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm thêm một tia hàn ý.
Ở cùng một chỗ với hắn chỉ có một cái tốt, bất luận trời nóng như thế nào, ngươi cũng sẽ không cảm thấy nóng. Mộ Dung Dật Phi chính là có cái bản lĩnh này, có thể làm cho nhiệt độ không khí xung đều bị ép xuống.
"Đoán thử xem, ai là người ra giá cao như vậy mua cái đầu trên cổ của bản vương?" Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng hỏi.
Tiêu Ẩn mới làm biếng đi đoán, hắn ngoại trừ lúc giết người, thì chưa bao giờ chịu động não. Hắn chỉ là cười nhạt một cái: "Mộ Dung Dật Phi, sao lại có nhiều người muốn ngươi chết vậy? Tiểu gia ta có cần chiếu cáo thiên hạ, Hỏa Diệm Minh không tiếp cái mối làm ăn liên quan đến ngươi? Còn nữa a, sau này hai người chúng ta nên ít gặp mặt, miễn cho tiểu gia ta bị ngươi làm liên lụy, mơ mơ hồ hồ là làm oan hồn dưới kiếm của ai đó."
Mộ Dung Dật Phi nhịn không được, liền bật cười, ha hả, thiên hạ đệ nhất sát thủ, còn sợ bị người ta ám toán a?
"Tiêu Ẩn, đi đêm tất gặp quỷ. Dưới tay ngươi có bao nhiêu oan hồn? Chẳng lẽ lại sợ bọn họ tới tìm ngươi?" Mộ Dung Dật Phi tâm tình khá hơn một chút, mi tâm cũng giản ra.
"Hừ" Tiêu Ẩn lơ đễnh hừ một tiếng: "Còn sống tiểu gia còn không sợ, những thứ vụn vặt chính tay giết chết, ta sẽ sợ nó?"
Ai cũng sẽ không nghĩ tới nam tử có vẻ mặt hiền hòa này lại là người làm cho giang hồ nghe đã sợ mất mật "Tiếu Diện Tu La". Đi ở trên đường, rất khó đem hắn và một sát thủ liên hệ với nhau. Dưới khuôn mặt hiền hoà, có một trái tim ngoan tuyệt. Người gặp qua chân diện mục của hắn đều bị chết cực kỳ kinh khủng, thế nhưng tiếng cười dễ nghe lại truyền đi mấy dặm. Người bị Hỏa Diệm Minh truy tung, chỉ cần nghe thấy tiếng cười, liền biết mình đại hạn đã đến. Thời gian lâu dần, Tiêu Ẩn có một danh hiệu không mấy tao nhã: "Con mèo đêm". Không sợ con mèo đêm kêu, chỉ sợ con mèo đêm cười, đó là sẽ chết người, rất tà môn.
"Mộ Dung Dật Phi, ngươi được lắm a đến nhà của tiểu gia, ngươi đều tra ra được, quả thật là có mắt thông thiên a" Tiêu Ẩn cà lơ phất phơ nói, cách không hút bầu rượu qua.
"Hanh, có tiền có thể sai quỷ đẩy đà, lời này nửa điểm không sai mà. Hơn nữa, đây không phải là việc so với ngươi giết người phóng hỏa dễ dàng hơn sao?" Mộ Dung Dật Phi cười.
Tiêu Ẩn lười tranh luận cùng hắn, chén cơm mật báo này cũng không phải ai cũng có thể ăn được. mỗi ngành nghề có quy định riêng, mỗi ngành nghề đều có nổi khổ. Hắn vẫn cảm thấy giơ đao chém xuống dứt khoát hơn.
"Nói một chút coi, là ai chịu chiếu cố việc làm ăn của Hỏa Diệm Minh vậy?" Tiêu Ẩn liếc xéo nhìn, dường như có ba phần ý say.
Một tia cười nhạt nổi lên bên khóe miệng Mộ Dung Dật Phi, hắn đạm mạc nói: "Còn ai vào đây, đương nhiên là vị hảo đại ca tình thâm ý trọng của ta."
"Dực Vương?" Tiêu Ẩn trợn to hai mắt nhìn, rượu tỉnh hơn phân nửa. Tiếp đó "Ha hả" nở nụ cười, "Các ngươi không phải vẫn luôn huynh đệ hòa thuận sao?"
Mộ Dung Dật Phi nghiến răng, giọng căm hận nói: "Hắn chẳng qua chỉ là một con sói lội lốt cừu. Đừng cho là ta không biết, cữu phụ của ta đến nay sống chết chưa rõ, cùng Lưu gia của hắn không thoát khỏi quan hệ. Nhà ngoại tổ của ta là khai quốc công thần, cùng tiên hoàng trải qua hoạn nạn. Lưu gia hắn bất quá là dựa vào quan hệ quần thể bò lên, hôm nay cũng dám làm mưa làm gió, cư nhiên đem chủ ý đánh lên đầu của bản vương đây."
"Thiên hạ này có cái gì tốt? Từng người các ngươi tranh đến ngươi chết ta sống. Mộ Dung Dật Phi, ngươi cũng không thiếu bạc cũng không thiếu nữ nhân, không bằng bỏ qua vương vị này, ở đâu cũng có thể tiêu dao khoái hoạt sống cả đời?" Tiêu Ẩn lắc đầu.
"Từ bỏ thiên hạ này? Hai tay dâng tặng sao? Nếu Mộ Dung Dật Thanh là một minh quân thì cũng được, chỉ sợ hắn là con sói trong núi. Bạc? Nữ nhân? Bản vương không thèm chỉ là thiên hạ này, bản vương lấy chắc rồi." Hắn quyết nhiên nói.
"Xuy..." một tiếng cười dài, đến lông mày của Tiêu Ẩn cũng run rẩy, làm như chưa từng nghe qua chuyện cười mắc cười như vậy: "Ngươi không thèm? Mộ Dung Dật Phi, ngươi lừa được người khác, nhưng không lừa được con mắt của tiểu gia ta. Nếu nói ngươi phú khả địch quốc cũng không quá đáng đi? Còn có a, năm đại mỹ nhân sống sờ sờ mỗi ngày vây quanh, ngươi dám nói ngươi không thèm? Nói đi, ngươi là chê số lượng ít a hay là chê chất lượng kém? Hán tử no không biết nổi khổ hán tử đói a."
"Cút" Mộ Dung Dật Phi cười mắng một câu. Hắn đây là đang khiêu khích? Còn chất với lượng a.
"Aii, Mộ Dung Dật Phi, vị Vương phi nhà ngươi gần đây có cầm không?" Hắn cười nhẹ hỏi.
Cầm? Nàng biết sao? Mộ Dung Dật Phi nhíu mày, chậm rãi suy tư. Bỗng nhiên một chiếc đũa thẳng tắp bay đi: "Tiêu ẩn, ngươi cũng dám mắng bản vương là trâu sao?"
Tiêu Ẩn nghiêng đầu, hai ngón tay duỗi một cái, liền tiếp lấy, như cũ trả lại cho hắn.
"Mộ Dung Dật Phi, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Liễu Tâm Mi ta cũng đã gặp qua, lại chưa bao giờ biết nàng lại lợi hại như vậy." Tiêu Ẩn không cợt nhả nữa.
Mộ Dung Dật Phi im lặng, bản thân cũng không biết tại sao như vậy.
"Ha ha, ngươi không phải có bản lãnh thông thiên sao? Chút chuyện nhỏ này mà làm khó ngươi?" Tiêu Ẩn hài hước trêu ghẹo hắn.
"Tiêu Ẩn, ngươi nói một người ở dưới tình huống nào có thể thay đổi tâm tính?" Mộ Dung Dật Phi càng ngày càng nhìn không thấu Liễu Tâm Mi.
"Ha ha, ngươi hỏi ta a? Ta chỉ biết là người sống làm thế nào biến thành người chết, cái này thì một chút cũng không hiểu." Tiêu Ẩn đối với chuyện ngoài giết người đều không có hứng thú.
Bình luận facebook