Lưu lại Hương Diệp
Liễu Tâm Mi nào biết rằng tòa băng sơn lớn kia đang suy nghĩ gì a, nàng chỉ lo từng bước một quy hoạch tương lai của mình. Trong thời gian ngắn, nàng nhanh chóng giải quyết được chuyện ăn, mặc, đi lại, một loạt vấn đề sinh hoạt, cuộc sống như thế quả thật như mở ra một đường khác.
Lúc trở lại Như Yên Các, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Diệp tràn đầy nghi vấn.
"Có vấn đề gì không?" Liễu Tâm Mi biết sổ sách nhất định là bị động tay chân.
"Vương phi, hai cửa hàng này đều là dòng người đông như dệt vải, không nên chỉ có lợi nhuận ít như vậy a." Hương Diệp thẳng thắn nói ra nghi vấn trong lòng.
"Ngươi chưa từng đi qua, làm thế nào biết nơi đó dòng người như dệt vải?" Liễu Tâm Mi nhận lấy trà thơm Liễu Diệp Nhi đưa lên, không nhanh không chậm hỏi. Nha đầu kia còn có bản lĩnh dự đoán trước sao?
"Vương phi xem, đây là kỷ lục bọn họ thu mua. Một cửa hàng làm ăn có được hay không, thì xem hàng hóa bổ sung có thường xuyên không. Nếu là không có khách hàng sung túc, bọn họ làm cái gì mua nhiều hàng như vậy?"
"Nhìn không ra a, nha đầu ngươi lại có một trái tim thất khiếu linh lung." Liễu Tâm Mi không chút nào keo kiệt khích lệ nàng.
"Cái này có là cái gì, lúc còn nhỏ cũng đã xem hiểu." Trên mặt Hương Diệp hơi đỏ lên, đây coi là bản lãnh gì a?
"Vấn đề xảy ra ở chổ nào a?" Liễu Tâm Mi khiêm tốn thỉnh giáo.
"Rất đơn giản a, Vương phi, tra rõ giá mua vào và bán ra là được rồi." Quả nhiên là thuật nghiệp có chuyên tấn công a một câu nói của Hương Diệp, đề khó liền giải ra.
"Tửu lâu cũng có người cố định giao hàng tới cửa mà, chúng ta chỉ cần giả làm khách thương là có thể hỏi ra giá thực. Bảng giá âm thầm lưu ý một chút, cũng có thể biết giá bán ra, cái này không tính là cao minh bao nhiêu." Trong lòng Hương diệp có chút khinh bỉ.
"Hãng gạo thì có chút phiền phức, những thứ này là cần lặn lội đường xa, qua núi vượt sông mà đến, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không cách nào tính ra giá trị thực tế." Hương Diệp thở dài một hơi, đây là chổ năng lực của nàng lo không tới.
"Không có vấn đề gì, ta lại tìm một người hiểu rõ về ngành này tới. Ta mặc kệ bọn họ dùng phương pháp gì, mỗi người nhiệm kỳ nửa năm, thay phiên làm chức chính phó, ai sáng tạo lợi nhuận lớn, sau này người đó chính là chưởng quỹ hãng gạo." Chỉ cần không để cho nàng xem mấy chữ số này, đối phó người nàng vẫn là rất có biện pháp.
"Đúng vậy, ta thế nào lại không nghĩ tới? Đúng là Vương phi thông minh." Hương Diệp nghĩ nát đầu cũng không có biện pháp giải quyết, lại bị Liễu Tâm Mi một lời nói toạc ra.
"Vương phi, Mai nhi cầu kiến." Liễu Diệp Nhi tiến đến bẩm.
Liễu Tâm Mi nhẹ nhàng cười, đối với Hương Diệp nháy mắt.
"Vào đi." Liễu Tâm Mi phân phó một tiếng.
"Mai nhi gặp qua Vương phi." Nha đầu kia quy quy củ củ hành lễ.
"Vương phi nhà ngươi phái ngươi tới làm gì?" Liễu Tâm Mi thẳng thắng hỏi.
"Vương phi, có một vị biểu huynh của Hương Diệp tìm tới cửa, nói là muốn vì nàng chuộc thân. Đây cũng là một việc thiện, Văn phi nương nương đã đáp ứng rồi, sai nô tỳ đến đây dẫn nàng ra ngoài tương nhận. Nếu là thân quyến của nàng, liền thả nàng đi." Mai nhi mồm miệng thông minh nói rõ ý đến.
"Nhưng mà, ta rất thích nha đầu này, không thể ở thêm một thời gian sao?" Liễu Tâm Mi có chút luyến tiếc.
"Văn phi nương nương nói, Vương phi đây nếu thiếu người hầu hạ, thì sẽ phái thêm người." Lời của Mai nhi không tìm được khuyết điểm nào.
Dạng chủ tử thế nào thì dạng nô tài nấy, hai người này so với chủ tớ Liên Oanh Nhi thông minh hơn.
"Tốt xấu gì cũng từng là chủ tớ, ta cũng đi gặp người nhà của ngươi một chút. Nếu là thật lòng vì tốt cho ngươi, ta cũng yên lòng." Liễu Tâm Mi kéo Hương Diệp.
Trong lòng Mai nhi cười thầm, Vương phi này chỉ có vài người sai sử, đến người không ai ưa này cũng tiếc không muốn thả đi, Như Yên Các của các nàng so với Quần Phương Viện thiếu một phần nhân khí.
Nhìn thấy Liễu Tâm Mi cũng theo tới, Văn Nhược Nhược liền vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi.
"Hương Diệp, người nhà ngươi tìm ngươi, nguyện ý vì ngươi đổi tờ khế ước bán thân này. Ngươi đi qua xem một chút, xác thực, là thân nhân của ngươi sao? Nguyện ý rời khỏi không?" Vẻ mặt Văn Nhược Nhược ôn hòa hỏi.
Một nam tử nho nhã đứng ở đó, nhất định là Vân tiên sinh gì đó mà Vương phi nói. Hương Diệp đâu dám không biết xấu hổ nhìn kỹ, chỉ hốt hoảng nhìn thoáng qua, liền cúi thấp đầu.
"Hương Diệp, biểu ca tìm ngươi rất khổ. Cậu đã qua đời, sao ngươi cũng không tìm chúng ta nương tựa vậy?" Vân Duệ giả bộ cũng ra dáng.
"Núi cao đường xa, Hương Diệp lại là một nữ tử không có tiện. Thẩm thẩm nhà bên nói An vương phủ đối đãi hạ nhân luôn luôn rất tốt, cho nên ta liền tới nơi này. Biểu ca, ngươi làm sao tìm được ta?" Hương Diệp cũng biện vài câu.
"Ta ở kinh thành tìm được công việc, cũng là đến cửa thăm cậu mới biết được nhà ngươi xảy ra biến cố." Vân duệ nửa thật nửa giả nói.
"Nếu là thân nhân ngươi tới tìm ngươi, ngươi theo hắn đi đi." Văn Nhược Nhược đối với nha đầu này không có quá nhiều ấn tượng, chẳng qua phái đến Như Yên Các đều là người các phòng không muốn muốn lấy.
"Đa tạ Văn phi nương nương." Vân Duệ và Hương Diệp đồng thời nói tạ ơn.
Vân Duệ lấy ra mười lượng bạc, Văn Nhược Nhược phái người mang khế ước bán thân của Hương Diệp tới, hai ba cái liền không còn liên quan.
Hương Diệp hành lễ với Văn Nhược Nhược và Liễu Tâm Mi, liền muốn rời đi.
"Chậm đã." Liễu Tâm Mi bỗng nhiên hô.
"Vương phi còn có cái gì phân phó?" Hai huynh muội dừng bước.
"Ta và nha đầu này rất là hợp ý, có một số việc thực sự là không ly khai nàng được. Nếu như ngươi nguyện ý, không ngại lưu nàng lại đây. Ta cũng không cần cái gì khế ước bán thân, nàng vẫn là thân tự do, chỉ là hầu hạ ta cũng có một phần bạc, chẳng biết các ngươi có bằng lòng hay không?" Liễu Tâm Mi hỏi.
Hương Diệp đại hỉ, liên tục gật đầu: "Vương phi, nô tỳ nguyện ý."
Vân Duệ không có lên tiếng, hiển nhiên là đang do dự cái gì.
"Ngươi yên tâm, nếu nàng đã cởi bỏ nô tịch, tùy thời đều có thể về nhà thăm, chỗ này của ta tuyệt sẽ không bạc đãi nàng." Liễu Tâm Mi bảo đảm lần nữa.
"Ca ca đáp ứng đi." Hương Diệp cũng khuyên nói.
Vân Duệ rốt cục gật đầu đáp ứng, để lại địa chỉ của mình, một mình rời đi.
Văn Nhược Nhược không biết Liễu Tâm Mi trong hồ lô bán là thuốc gì, bị một màn này làm cho ngây ra.
"Tỷ tỷ, nàng không còn là người của vương phủ, tiền tháng tự nhiên không có phần của nàng." Văn Nhược Nhược "Hảo tâm" nhắc nhở.
"Văn trắc phi yên tâm, một nhàn nhân Như Yên Các vẫn còn nuôi nổi. Phí dụng của Hương Diệp nha đầu sau này đều do ta bỏ ra, sẽ không chiếm dùng của công một chút bạc nào." Liễu Tâm Mi rất có khí phách nói.
"Nha đầu này thế nào lại lọt vào mắt tỷ tỷ vậy?" Khôn khéo như Văn Nhược Nhược, cảm giác được sự tình dường như không có đơn giản như vậy.
"Văn trắc phi không biết, nha đầu kia có một bản lĩnh hơn người ta giữ lại là có đại dụng." Liễu Tâm Mi thần bí nói.
Thấy thành công câu lên khẩu vị của Văn Nhược Nhược, Liễu Tâm Mi không để cho nàng ta đặt thêm câu hỏi liền đứng dậy đi.
Đây lại là làm cái gì đây? Trong lòng Văn Nhược Nhược âm thầm suy đoán.
Bình luận facebook