• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (4 Viewers)

  • Chương 49

Điển hình của người giả bị đụng

Mộ Dung Dật Phi mới vừa đi ra viện tử của mình, liền phát hiện chiếc xe ngựa mới kia đã chuẩn bị sẵn sàng, ở cách đó không xa đang chờ.

Xa phu thấy Vương gia nhìn chăm chú vào bên này, vội vàng khom người cúi chào. Mộ Dung Dật Phi thản nhiên đi tới, lơ đãng hỏi: "Muốn đi đâu đây?"

Thường ngày Tần Bình đâu có cơ hội cùng Vương gia nói chuyện! Lúc này vội vã cúi đầu trả lời: "Vương phi chỉ phân phó một hồi muốn đi ra ngoài, cũng không nói là đi nơi nào."

"Vậy ngày hôm qua nàng đi nơi nào?" Mộ Dung Dật Phi vẫn như cũ hỏi tới. Việc trong tương lai ngươi không biết, việc phát sinh qua không thể không chứ?

"Hồi Vương gia, Vương phi chỉ tùy ý đi vòng vòng. Chợ phía đông bán son phấn, đồ trang sức vải vóc may mặc, thế nhưng Vương phi chỉ chọn vài loại vải vóc may mặc liền đi ra. Nghe Liễu Diệp Nhi cô nương nói, Vương phi dường như ở bên trong cùng người ta xảy ra xung đột." Tần bình là một người thành thật, hắn cũng không cho là không thể nói.

"Ồ?" Mộ Dung Dật Phi câu môi cười, nữ nhân này thật đúng là không bớt lo, trong nhà ngoài nhà cũng không yên tĩnh. Đi ra ngoài hai ngày lại đánh nhau hai lần, không biết lần này đắc tội lại là nhà ai?

"Lại là công tử nhà ai làm chướng mắt của nàng a?" Hắn hơi nheo lại phượng mâu hẹp dài.

"À, không phải là công tử, hình như là, hình như là nữ nhi Lưu tướng quân." Tần Bình nỗ lực hồi tưởng, hắn chỉ là thuận tai nghe vài câu như vậy.

"Nữ nhi Phụ quốc tướng quân Lưu Phong?" Hai mắt đang híp lại đột nhiên mở to.

Tần Bình rục cổ lại, hắn quá nhiều lời, có phải đã rước lấy phiền phức cho Vương phi? Không thể làm gì khác hơn là kiên trì ấp a ấp úng nói: "Đại khái là vậy."

"Rất tốt." Mộ Dung Dật Phi đột nhiên nở nụ cười một cái, tự mình rời đi.

Rất tốt? Vương gia là tức giận sao? Thế nhưng nghe ra lại không giống a lão Tần hồ nghi nhìn bóng lưng thẳng tấp của Mộ Dung Dật Phi, nhưng lại không dám nói gì, Vương phi lần này không phải xung đột miệng lưỡi, mà là thực sự đánh người ta.

Mộ Dung Dật Phi chân trước mới vừa đi, Liễu Tâm Mi chân sau liền đi ra. Kỳ thực nàng đã sớm ra đây, chỉ là không muốn đối mặt cùng hắn.

"Tần thúc, Vương gia cùng Lưu gia có thù oán sao?" Nàng rất trực tiếp hỏi.

Tần Bình lắc đầu, hắn chẳng qua chỉ là một hạ nhân, làm sao biết chuyện của Vương gia? Sao Vương phi và Vương gia giống nhau, đều thích phía sau lưng hỏi thăm tình huống của nhau a? Bọn họ là phu thê, thế nhưng xa lạ giống như không người không ở chung dưới một mái nhà.

Liễu Tâm Mi vỗ vỗ đầu của mình, đúng vậy, dù thế nào cũng là một Vương gia, có thù oán với ai, cũng sẽ không để thiên hạ đều biết.

"Vương phi, hôm nay chúng ta đi đâu?" Theo vị này chủ tử, sau này e là không có thời gian thanh nhàn.

"Túy Tiên Cư." Liễu Tâm Mi nói ra ba chữ này.

Liễu Tâm Mi vốn chỉ muốn đem một mình Hương Diệp ra ngoài, thế nhưng Siêu Phàm ủy khuất đứng ở nơi đó, nước mắt song song rơi xuống, phảng phất như một đứa trẻ bị bỏ rơi cha không quản nương không cần. Khóc đến lòng của Liễu Tâm Mi đều tan nát, không thể làm gì khác hơn là để Liễu Diệp Nhi ẩm hắn lên. May là còn một nha đầu chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, nếu không nàng đúng là thúc thủ vô sách.

"Một lát ở lại trên xe với Liễu Diệp Nhi chờ nương trở lại a?" Liễu Tâm Mi nháo qua vài lần, sợ là dẫn theo nó ra mặt, sẽ bị người ta nhận ra được.

"Không được, mẫu thân cùng cha như nhau, cũng không thích ta. Đi tửu lâu nhà mình, cũng không dẫn ta theo. Có phải là nương đem phần ăn ngon của ta cũng nuốt trọn không?" Siêu Phàm giận hừ hừ nói.

Ở trong lòng của nó, mình là vì giành ăn với nó? Liễu Tâm Mi dở khóc dở cười nhìn nó, cái này thì dạng nương gì có thể làm được a? Tuy rằng nàng là giả, là đồ dỏm, thế nhưng điểm ái tâm vẫn còn có.

"Như vậy đi, con cùng Liễu Diệp Nhi một chỗ, cách chúng ta xa một tí, thích ăn gì, liền gọi bọn họ chuẩn bị cho con." Liễu Tâm Mi bỗng nhiên có chút đau đầu, được rồi, nàng là nương của nó, nợ nó rất nhiều. Người ta là lịch kiếp, nàng là tới trả nợ.

Tiểu tử kia đắc ý cười, đừng xem mẫu thân uy vũ, thế nhưng nàng so với phụ vương dễ đối phó. Nàng nói qua, nó là toàn bộ của nàng.

Thời gian còn sớm, lúc này tửu lâu chắc là sẽ không có mấy người khách. Bốn người chia làm hai nhóm, tùy ý đi dạo. Tiểu hài tử mà, chỉ cần có ăn, chơi đùa, vẫn là rất dễ dỗ. Liễu Diệp Nhi rất có tính nhẫn nại, lực chú ý của Siêu Phàm rất nhanh thì từ trên người Liễu Tâm Mi dời đi.

Một vị lão bá đang gánh hai sọt trúc đầy đi về hướng cửa bên tửu lâu. Hương Diệp không cần Liễu Tâm Mi phân phó, liền đi tới trước, sọt trúc của lão bá vừa quét qua váy của nàng, chân Hương Diệp mất thăng bằng, liền té lăn trên mặt đất.

"Chậc chậc, " Liễu Tâm Mi tán thán một tiếng, kỹ thuật này đặt ở hiện đại, tuyệt đối là người chuyên nghiệp giả bị đụng mà a thời gian này, góc độ này, cho dù ai cũng nhìn không ra kẽ hở.

Nông dân giản dị, vừa thấy mình đụng trúng người, không lo đến rau cải đã rớt ra ngoài, vội vàng buông đòn gánh, đến đỡ Hương Diệp.

"Cô nương, cô không sao chứ?" Lão nhân khẩn trương hỏi.

Hương Diệp cau mày bò dậy, một bên không ngừng hít hơi, một bên xoa xoa bắp chân của mình.

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi. Cô nương, có bị thương ở đâu sao?" khuôn mặt lão nhân lo lắng.

"Lão bá, ta không sao, cũng chỉ trầy chút da. Ngươi không cần lo lắng." Hương Diệp an ủi ông.

"Chờ lão vào tửu lâu bán mớ rau xanh, lấy được bạc, liền đưa cô nương trị thương." Lão nhân gia thật rất có đảm đương.

"Lão bá, những rau xanh này trị giá bao nhiêu bạc?" Hương Diệp hỏi.

"Khụ, không đáng là bao. Cố chủ hàng năm, cũng tiết kiệm việc ta rao hàng. Trong nhà sức lao động ít, cái này có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi." Lão nhân rất thực tại nói.

"Lão bá nói cặn kẽ một chút giá cả cho ta biết đi, nói không chừng sau này chúng ta sẽ dùng rau xanh của ngươi" Hương Diệp đứng lên động đậy một cái.

"Nhà cô nương cũng là mở tửu lâu?" Lão nhân kinh ngạc hỏi.

"Ha ha, lão bá, ngươi xem cách ăn mặc của ta, đâu mở nổi tửu lâu a? Là chủ tử của ta có ý định này." Hương Diệp nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Ồ, " lão nhân không hoài nghi nữa, một bên nhặt rau, một bên cặn kẽ nói giá cả cho Hương Diệp.

"Cô nương chờ chút, lão đi một chút sẽ trở lại." Lão giả gánh gánh hàng lên đi vội vã.

"Lão bá, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta không có gì, không làm chậm trể việc của người nữa." Hương Diệp hướng hướng ngược lại đi đến.

"Cô nương 'Cô nương." lão giả hô hai tiếng.

Hương Diệp lại như không có nghe thấy, đi vào dòng người, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

"Thật là một người tốt a" lão giả cảm kích nói thầm, cúi đầu tiến vào.

Liễu Tâm Mi cười híp mắt nhìn nàng, nha đầu kia ý đồ xấu thật nhiều.

Nàng cười hỏi: "Nếu là một ngày ngươi té mấy lần như vậy, còn đứng dậy được không?"

"Lần này là đủ rồi a" nàng mới không có ngu như vậy, một cú này nàng cũng đau một trận.

"Một hồi ta sẽ ghi lại giá trên bảng treo, liền biết bọn họ là làm sao định giá." Mỗi một ngành nghề đều có lợi nhuận cố định, là có thể từ loại này suy ra loại khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom