49184.
Liễu Uy lắc lắc đầu, vùng vẫy thoát khỏi đôi bàn tay của Liễu Tâm Mi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bất mãn chất vấn: “Cô cô, người đang định mưu hại thân điệt, bóp chết con sao?”
Một câu nói đã chọc cười Liễu Tâm Mi, nàng chỉ nghe nói mưu hại thân phu, mưu hại thân điệt là tội danh gì chứ?
Siêu Phàm cũng đang bận giúp nàng đấm lưng, không hiểu hỏi: “Mẫu thân, ca ca chẳng qua chỉ là nói muốn bảo vệ con, chuyện này không thể nói sao?”
Đúng là không biết không có tội mà! Nếu lời này đồn ra ngoài, Tĩnh Biên Hầu phủ và An Vương phủ đừng mong sống yên ổn, ai dám mơ tưởng đến hoàng vị, cho dù là con ruột cũng bị chém đầu đó.
Nàng nghiêm chỉnh nói: “Hai người các con nhớ cho kỹ, bây giờ sức khỏe hoàng thượng vô cùng khỏe mạnh, thời khắc quan trọng, người các con cần bảo vệ chỉ có một mình ông ta. Nếu lời này bị người khác nghe thấy, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc. Không chỉ các con, ngay cả mẫu thân phụ thân, gia gia các con, và toàn bộ những người trong phủ này, không một ai được sống.”
Liễu Uy ngây người, sắc mặt cũng trở nên trắng bệt, vội vàng nói: “Cô cô, sau này con sẽ không nói vậy nữa, con không muốn nhiều người phải chết như vậy đâu.”
“Ca ca, chúng ta biết là được rồi, không nên nói ra, sẽ không có chuyện. Tiên sinh nói họa từ miệng mà ra quả nhiên là có lý.” Siêu Phàm nói chuyện y như người lớn, bộ dạng nghiêm chỉnh nhìn rất giống Mộ Dung Dật Phi.
Liễu Tâm Mi nhếch mép, hóa ra khó đối phó nhất chính là con của nàng a! Bản lĩnh thâm tàng bất lộ này cũng di truyền từ phụ thân của nó sao?
Nàng thật không biết phụ thân của nó gần đây rất đào hoa a!
Một chân của Mộ Dung Dật Phi vừa bước vào phủ, Liễu Oanh Nhi trang điểm sặc sỡ đứng bên trong viện tiếp đón. Ánh mặt Mộ Dung Dật Phi trầm xuống, đây không phải tiệc rượu đặc biệt chuẩn bị cho y chứ?
“Vương gia,” Liên Oanh Nhi thướt tha đi đến: “Oanh Nhi chuẩn bị vài ly rượu ngon, chỉ là Oanh Nhi ngốc ngếch, không làm ra được những món ngon, nếu vương gia không chê, thì mời chàng đi đến Lan Khê Viện ngồi chơi?”
Lời nói này ba phần tình cảm ba phần tự oán ba phần hâm mộ còn một phần rõ ràng là châm chọc, hình như ý muốn nói với Mộ Dung Dật Phi, chuyện đêm hôm qua ta đều biết hết, cùng là tỷ muội với nhau, ngài không thể bạc bẽo với ta như vậy a!
Đỉnh đầu Mộ Dung Dật Phi xuất hiện những tia u ám, liếc ngang liếc dọc một cái, cơ thể Huyền Khôn vươn vai đứng thẳng, chuyện rêu rao tin đồn này không phải là hắn làm, vậy chính là những nha đầu đó không cẩn thận lỡ miệng nói ra. Y nào đâu biết, là người ta đã bắt tay với nhau.
Mi tâm Mộ Dung Dật Phi khẽ giật, đột nhiên nhớ lại những lời được viết trên giấy: Đầy viện hoa đẹp, tùy ý quân hái. y liền thuận theo lời nàng.
Nhìn thấy Mộ Dung Dật Phi từng bước từng bước tiến về phía mình, Liên Oanh Nhi mừng rỡ vội vàng đi lên trước dẫn đường, chỉ cần người đàn bà xui xẻo đó không ở đây, tâm trạng của vương gia cũng không tệ đến vậy, bình thường chắc là do người đàn bà đó, thường cãi lại lời của vương gia, mới khiến bọn họ bị lạnh nhạt lâu đến như vậy.
Huyền Khôn theo sau, cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu không phải chuyện tối hôm đó ở Như Yên các đều bị bọn họ biết được, tại sao từng người từng người họ lại chủ động giúp vương gia hả giận chứ? Như vậy cũng tốt, chỉ cần chủ tử của hắn không tức giận là được, giận quá hại thân đó. Vương phi cũng vậy, cùng là nữ nhân, không thể học cách dịu dàng một chút sao? Có giai nhân bên cạnh, hắn lại có thể ung dung nhàn rỗi rồi.
Liên Oanh Nhi không có bàn tay khéo léo như Lý Vân Hân, nhưng lại có một ánh mắt mê người và một chiếc miệng dẻo ngọt, trong lòng Mộ Dung Dật Phi lại đang bất mãn với Liễu Tâm Mi, hai người uống rượu một hồi, đôi mắt dần dần trở nên mê ly, bên trong phòng đột nhiên truyền đến những tiếng thở gấp, không biết thời gian trôi qua bao lâu, mới trở nên yên tĩnh, rõ ràng tiết trời đã vào thu, nhưng lại ngập tràn xuân sắc trong phòng.
Nhìn thấy một bát canh bổ được bưng vào Lan Khê viện, trong lòng Huyền Khôn có chút bất mãn, ma ma này cũng thật thiên vị, chủ tử nhà hắn mới là người mệt nhất mà, tại sao trước giờ chưa từng nghĩ đến phải bồi bổ cho y? Hắn nghĩ đến lúc trước vương phi từng hầm một bát canh đại bổ cho vương gia, cách làm hắn đều nhớ rõ, lát nữa sẽ kêu nhà bếp nấu.
Nhìn thấy vương gia vô cùng tỉnh táo ngồi sau bàn làm việc xử lý công vụ, Huyền Khôn cảm thấy Mã ma ma cũng thật anh minh, cơ thể này của vương gia nhà hắn, cho dù bảy người một đêm cũng không có vấn đề, chỉ thấy đáng thương cho những nữ tử yếu ớt, từng người từng người chắc chắn bị dày vò cho đến chết đi sống lại, nếu không sao không ai còn tinh lực cùng với vương gia dùng bữa sáng chứ?
Mộ Dung Dật Phi ngước đầu nhìn nụ cười không có ý tốt ngập tràn khuôn mặt của Huyền Khôn, không nhịn được cười hỏi: “Nghĩ cái gì thế, vui mừng đến vậy, nói cho bản vương nghe xem.”
Đang đùa ư! Nếu chuyện này nói ra, chắc hắn sẽ bị vương gia tát một cái xẹp lép mất? Hắn “Hì hì” Hai tiếng, giấu giếm cười nói: “Thuộc hạ đang nghĩ, đêm nay Văn trắc phi có ở bên ngoài cửa phủ tiếp đón hay không?”
Mặc dù tính khí Mộ Dung Dật Phi thanh lãnh, nhưng cũng bị câu nói này chọc cười. Chỉ là Văn Nhược Nhược không giống Lý Vân Hân và Liên Oanh Nhi, ít nhiều gì ả ta cũng có vài phần khiêm nhường, nhất định sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
“Đi, nói với bên kia một tiếng, bổn vương đêm nay qua đó.” Mộ Dung Dật Phi căn dặn một tiếng, đón tới đón lui quả thật rất phiền, cứ để bổn vương tự qua đó!
“Hả?” Huyền Khôn ngây người ra, vương gia đây là định đêm nào cũng đàn hát sao? Nhưng chuyện lớn chưa định, buông thả bản thân như vậy có được không? Hắn đột nhiên cảm thấy nhớ vương phi nhà hắn rồi, có thể khiến nam nhân không mê mỹ sắc cũng là một bản lĩnh. Ôi, nếu nàng còn không trở về, cơ thể của vương gia sẽ chịu thiệt lắm đó.
“Xem ra bát canh bổ này hầm thật đúng lúc.” Huyền Khôn vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài, vui mừng vì sự thông minh của bản thân. Đời người cần phải vui sướng, điều hắn có thể làm giúp vương gia chỉ có vậy thôi.
“Thuốc bổ gì?” Đôi tay của Mộ Dung Dật Phi vô cùng nhanh nhạy, y hét lớn phía sau.
“Cái đó, chính là phương thuốc vương phi nói lần trước, nói là bổ...bổ cái gì gì đó, thuộc hạ đã căn dặn hạ nhân hầm rồi, sau khi vương gia trở về, chắc cũng hầm xong.” Huyền Khôn dừng bước, xoay người giải thích.
“Cút!” Mộ Dung Dật Phi ném chiếc quạt bên tay bay qua, tên nữ nhân đáng chết đó nghi ngờ hắn có bệnh khó nói, Huyền Khôn cũng học hư theo nàng rồi.
Huyền Khôn nhát gan sớm đã biến mất không còn tăm hơi. Vội vàng đi đến báo tin cho Văn Nhược Nhược. Ôi, tại sao vương gia lại không chịu nhận chứ, hắn không phải suy nghĩ cho sức khỏe của chủ tử sao?
Văn Nhược Nhược nghe thấy tin này, vẻ mừng rỡ hiện lên khuôn mặt, chỉ cần không có Liễu Tâm Mi, người vương gia quan tâm nhất vẫn luôn là ả.
“Đi, tìm Văn Bân đến đây.” Đợi Huyền Khôn đi khỏi, Văn Nhược Nhược lập tức phân phó Mai Nhi.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm mới gặp, ả nhất định phải nắm bắt cơ hội. Chỉ cần ả sanh một đứa con, không ai có thể đụng đến địa vị của ả.
“Nương nương, còn sớm mà, người cũng nên ăn bữa sáng đi chứ!” Nụ cười hiện lên trong mắt của Mai Nhi.
“Nha đầu đáng chết.” Văn Nhược Nhược giả bộ mắng một câu, liền lập tức phân phó nói: “Trở về nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác nhìn ra sơ hở.”
Bình luận facebook