• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 182

49182.
Nhìn thấy Liễu Tâm Mi hình như đã chìm vào suy nghĩ của riêng mình, Liễu Tâm Hà có chút lo lắng. Theo kinh nghiệm trước đây của ả ta, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này của ả không phải sẽ nên chủ động cùng ả nói đến chuyện thứ hai hay sao?

Phủ Tĩnh Biên Hầu này của bọn họ ở Tây Sở cũng chưa tính là có gia thế, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất chính là nhà chồng sẽ gả đi sau này. Một gia tộc muốn lớn mạnh, thế lực chống lưng đằng sau của nữ nhi cũng phải lớn mạnh, tình cảm giữa tỷ muội cũng rất tế nhị, đã muốn đề phòng nhau thì cũng sẽ muốn bắt tay với nhau, lúc bản thân có cơ hội một bước lên trời, thì đương nhiên cũng sẽ muốn cống hiến một phần sức lực vì vinh dự của cả gia tộc.

Liễu Tâm Mi biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng không muốn nói ra, hôn sự của cô ta chắc hẳn cũng là thuộc kiểu lệnh của phụ mẫu lời của người mai mối cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, không có chuyện tự làm chủ cuộc đời của chính mình. Như vậy phủ Tĩnh Biên Hầu cũng đã sớm sắp xếp cho tỷ muội Liễu Tâm Lan rồi, bây giờ nàng cũng là nữ nhi đã xuất giá thì cũng giống như là bát nước đổ đi, có những chuyện trong nhà không tiện nhúng tay vào.

“Vương phi tỷ tỷ” Liễu Tâm Hà vê vê khăn lụa trong tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Muốn đấu với ta xem ai nhẫn nại hơn ai, người vẫn còn kém xa lắm! Trong lòng Liễu Tâm Mi khẽ cười lạnh một tiếng, đóa sen trắng này cuối cùng cũng có chuyện muốn cầu xin nàng rồi, không biết tên người mà cô ta muốn nhắc đến với nàng sẽ là Sở Lân Vũ hay là Mộ Dung Dật Ninh đây?

“Sao thế, muội muội cảm thấy nóng sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này sao lại đỏ bừng bừng vậy, ta sai nha hoàn nào đó vào mở cửa sổ này to ra chút nhé”. Liễu Tâm Mi cố ý giả vờ không hiểu hỏi mỗi một câu.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Liễu Tâm Hà vội vàng đi ra ngoài chống cửa sổ lên, hạ tấm mành trúc tương phi xuống, cửa gỗ cũng chỉ khép hờ một bên.

“Vương phi tỷ tỷ, muội muội có một vấn đề muốn nhờ vương phi chỉ giáo”. Liễu Tâm Hà cũng nhận ra, muốn Liễu Tâm Mi chủ động để ý tới chuyện chung thân đại sự của ả ta, trừ phi là mặt trời mọc đằng tây.

“Chuyện muội muốn nói là, ta chẳng qua cũng chỉ lớn hơn có vài tuổi, chuyện lớn đừng nên hỏi ta, muội cũng biết con người này của ta trong lòng cũng chẳng có bất cứ toan tính nào” Liễu Tâm Mi mở miệng chặn lời cô ta trước.

“Vương phi tỷ tỷ, biểu hiện của tỷ trong yến tiệc thật khiến người ta thán phục, tứ hoàng tử của chúng ta và Vân Vương gia của Đông Vấn đều bị tỷ hớp hồn hết rồi! Cũng may tỷ bây giờ đã là An vương phi rồi, nếu không nói không biết chừng hai vị này sẽ tranh giành tỷ ngay tại đó cũng nên”. Liễu Tâm Hà tâng bốc nàng lên cao, sau đối mới chuyển chủ đề sang những người liên quan khác.

“Những lời này của muội muội có vẻ hơi quá rồi, hai vị Vương gia đó đều là những người có tài năng xuất chúng hơn người, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như thế đâu” Liễu Tâm Mi biết rất rõ khả năng của bản thân mình, sao có thể giống như Liễu Tâm Hà nói được chứ, nàng cảm thấy bản thân mình sao giống một miếng thịt sống mặc hai con báo săn tranh giành nhau được chứ? Còn nữa, có được thân phận An vương phi như vậy bảo vệ, cũng đã bớt được không ít phiền phức rồi.

“Vương phi tỷ tỷ rất thân với hai vị vương gia này hay sao?” Liễu Tâm Hà nhìn có vẻ như chẳng thèm quan tâm mà hỏi lại.

Liễu Tâm Mi cười: “Những lời này của muội muội nói quả thật rất dễ sinh ra hiểu lầm, giống như An vương phi chỉ là một nữ nhân tính tình lẳng lơ vậy. Thật ra, người ta quen nhất vẫn chỉ có An Vương gia mà thôi”.

Những lời này vừa nói ra bản thân nàng cũng có chút chột dạ, nam nhân đó nàng một chút cũng không có thân với hắn cho lắm, nhưng về điểm này bất luận thế nào đi chăng nữa cũng không được để mẹ con An thị nhìn ra, nàng sẽ không để cho bọn họ thêu hoa trên gấm, chí ít không thể để cho bọn họ thừa nước đục thả câu được. Khi nàng không thể tự bảo vệ lấy bản thân mình, cây cổ thụ này vẫn tạm thời có thể dựa vào.

Nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt lập tức cứng đờ, Liễu Tâm Hà có chút đau đầu, tỷ tỷ này của ả vừa mở miệng ra nói chuyện liền khiến người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!

“Vương phi tỷ tỷ, muội muội không phải có ý đó, chỉ là trong buổi yến tiệc, nhìn thấy hai vị vương gia đối với tỷ tỷ có phần tán thưởng như vậy, muội muội mới cho rằng quan hệ giữa tỷ và bọ họ chắc chắn là tốt hơn rất nhiều so với những người khác”. Liễu Tâm Hà có chút hoảng hốt vội vàng giải thích.

“Đúng vậy, tứ hoàng tử vẫn là quen hơn một chút, dẫu sao đó cũng là huynh đệ của An vương gia, còn vị Vân vương gia kia, ta lại chưa từng gặp qua”. Nói một người không quen cũng chẳng thật thà chút nào!

“Vương phi tỷ tỷ, nghe mọi người nói, tứ hoàng tử là người dịu dàng nhất Tây Sở này, có đúng như vậy không?” Liễu Tâm Hà hỏi.

“Đúng vậy, Tâm Lan cũng quả thực không còn nhỏ nữa, chỉ là vị Thành vương gia và muội ấy, so về tính cách tính tình mà nói, vẫn còn khá là chênh lệch”. Liễu Tâm Mi cố ý nói.

Mô Dung Dật Ninh tính cách dịu dàng, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, đối với mọi người khá là khiêm tốn lịch sự. Nhìn từ bất cứ phương diện nào, cũng đều là một nam nhân tốt nghìn năm có một. Nàng không hy vọng nam nhân hoàn hảo như vậy sẽ lấy về một nữ nhân có dã tâm trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ kế đối phó người khác. Người đầu ấp tay gối bên cạnh ngày ngày tính kế thì cho dù tính cách có tốt đến mấy cũng sẽ bị ép cho tới phát điên. Nàng cố ý không thèm để ý tới cái nhìn tràn đầy hy vọng trong mắt của Liễu Tâm Hà, mà cố tình nhắc tới Liễu Tâm Lan, thân là tỷ tỷ vẫn còn chưa gả đi, muội muội ngược lại muốn hứa hôn trước với người đó, vậy thì người này sau này muốn gả đi cũng khó hơn rất nhiều rồi. Chẳng qua Liễu Tâm Lan tuy tướng mạo cũng tương đối ưa nhìn, nhưng tính cách thì hơi có phần nóng nảy, còn về phương diện tài nghệ tâm kinh vĩnh viễn không thể nào bì được với vị muội muội này của mình. Nhưng lớn bé đều phải có trật tự trước sau, Liễu gia bây giờ chắc vẫn đang cân nhắc kĩ lưỡng chuyện hôn sự của hai vị tiểu thư này, mà bản thân Liễu Tâm Hà lại không nhẫn nại được nữa, nóng lòng muốn vượt lên trước.

Ơ kìa! Liễu Tâm Hà cứng họng, là những lời của ả nói ra không đủ rõ ràng, khiến An vương phi hiểu nhầm mình là được nhận sự ủy thác của nhị tỷ tới để thăm dò hay sao? Có thể rõ ràng là ả có chút nóng vội, nhưng ả cũng không còn cách nào khác, con cháu dòng dõi hoàng thất, chắc chắn không phải là rau hẹ ở dưới đất được, cắt một đợt lại mọc ra đợt khác. Thành Vương điện hạ là vị hoàng tử cuối cùng của Tây Sở đến giờ vẫn chưa thành hôn, đợi ả lớn rồi, e là vị trí của ả cũng chỉ có thể đứng mở to mắt ra nhìn mà thôi. Ngài sinh ra thì ta chưa sinh, ta sinh ra rồi người cũng đã già, ả có chút oán hận, bản thân sao không sinh sớm hơn vài năm chứ? Đợi tới khi ả đến tuổi cập kê rồi, lúc đó người đàn ông tốt như vậy cũng sẽ bị người khác cướp đi mất rồi còn đâu!

Mẫu thân tuy là đối xử rất tốt với nhị tỷ, nhưng lại đem toàn bộ hy vọng của bà đặt lên vai của ả, chỉ cần là người có thân phận không quá cao quý, ả thân là nữ nhi của phủ Tĩnh Biên Hầu, muốn có một hôn nhân vừa ý cũng không phải chuyện khó gì. Chỉ cần ả có thể được như ý nguyện, mẫu thân cũng sẽ rất nhanh sắp xếp ổn thỏa chuyện hôn nhân đại sự cho nhị tỷ của ả.

Ả ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào nhất, nói: “Vương phi tỷ tỷ, hôn sự của nhị tỷ rất nhanh thôi sẽ được định đoạt. Tỷ nói rất đúng, tính khí tính tình của tỷ ấy và Thành vương gia thực sự không hợp nhau, cho nên mẫu thân cũng sẽ không ôm cái mộng tưởng hão huyền đó đâu”.

Nha đầu này cũng thật máu lạnh, nhắc tới tỷ tỷ ruột của mình mà chẳng có chút đau lòng nào, như vậy tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này như nàng trong lòng cô ta dốt cuộc có vị trí như nào chứ? Nghe thấy ý này, nàng cảm thấy rất hứng thú với danh phận vương phi, chỉ có điều Mộ Dung Dật Ninh thực sự không phù hợp với loại người như cô ta, một người không màng danh lợi, không tranh giành quyền lực như hắn gặp phải một người có dã tâm và tham vọng như cô ta, đối với hai người bọn họ đó đều là một loại tổn thương.

“Đúng thế, Thành Vương gia không phải là ứng cử viên tốt nhất, con người này cái gì cũng tốt, chỉ là bị vài vị ca ca trèn ép thế lực, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một vị vương gia nhàn nhã mà thôi. Nhưng hoàng tử Đông Vấn thì không giống như vậy, ta nghe nói, hắn giành được sự sủng ái vô cùng sâu sắc của hoàng thượng, quyền lực trong tay cũng mạnh không hề kém thái tử chút nào, tương lai chí ít cũng sẽ là một người kề vai sát cánh với hoàng thượng, dưới một người nhưng trên vạn người”. Liễu Tâm Mi cân nhắc một hồi, quả quyết quyết định bán đứng Sở Lân Vũ.

Bất luận những lời đó của Mộ Dung Dật Phi là thật hay là giả, tên đó tuyệt đối cũng là một kẻ không bao giờ chịu thiệt thòi. Hai người thông minh lanh lợi gặp nhau, chắc hẳn những ngày tháng sau này cũng sẽ không còn cô đơn nữa rồi.

“Vương phi tỷ tỷ nhìn trúng Vân Vương?” Liễu Tâm Hà chớp mắt nhìn Liễu Tâm Mi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom