• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 183

49183.
Liễu Tâm Mi liên tục gật đầu, không sai, nàng chính là nhìn trúng hắn, Sở Lân Vũ tướng mạo khôi ngô gia thế tốt, cứ coi như tương lai không thể nào lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn đi chăng nữa, vinh hoa phú quý cũng sẽ không thiếu phần của hắn. Nàng bây giờ cũng rất tò mò với tin đồn này, vội vàng muốn kiểm chứng xem nó là thật hay là giả, nếu là có người đột nhiên muốn leo lên, há chẳng phải là được như ý nguyện hay sao?

Liễu Tâm Hà im lặng một lúc, ngập ngừng ấp úng nói: “Nhưng tầm mắt của vị Vân Vương đó rất là cao, tiểu muội sợ là không lọt nổi vào mắt của ngài ấy”.

Ha ha, vẫn coi như là tự biết sức mình tới đâu, những người có mắt nhìn đều có thể nhận ra, thần nữ hữu tình, tương vương vô ý! Mỹ nữ, tài nữ của Tây Sở cộng lại cũng nhiều vô kể rồi, hắn lại tinh thần bất định giống như một lão tăng ngồi thiền vậy, nếu cộng tất cả mọi thứ lại với nhau, cũng chẳng được giống như những gì cá nhân Liễu Tâm Mi nói! Chẳng qua là mắt mọc trên trán đâu chỉ có một mình Sở Lân Vũ, Mộ Dung Dật Ninh chẳng phải là cũng giống như hắn, chẳng thèm đếm xỉa tới mỹ nữ xung quanh mình sao. Những nữ nhi vừa đến tuổi trong lòng tràn đầy nhiệt huyết tới, cuối cùng cũng đều thất vọng mà quay về.

“Vương phi tỷ tỷ nếu có cơ hội, mong tỷ giúp đỡ muội muội một tay” Liễu Tâm Hà cuối cùng cũng phải đỏ mặt khẩn cầu.

Lời giải thích của Liễu Tâm Mi ả chỉ tin được ba phần, Thành Vương đương nhiên là quen cô ta rồi, còn về Vân Vương, quan hệ giữ hai người bọn họ chắc chắc là không đơn giản chút nào, nhất định ả phải truy đến cùng. Tỷ muội bọn họ và Liễu Uy đều đứng trước mặt hắn, nhưng ánh mắt tìm kiếm của hắn khiến ả nhận ra rằng chắc chắn có một điểm bí ẩn nào đó ở đây mà bản thân ả nhất định phải tìm cho ra. Chẳng lẽ là Liễu gia bọn họ đang che giấu bí mật gì chăng, chứ hắn là người của Đông Vấn, tại sao lại nhạy cảm với họ “Liễu” tới vậy?

Cơ hội? Nàng không biết bao giờ mới có thể gặp lại tên nam nhân đó, nhưng cái này cũng chẳng liên quan gì tới tỷ muội tình thâm: “Được, ta nhớ An vương và Vân vương có một cuộc tỷ thí võ công với nhau, nếu hai vị vương gia không để ý chuyện có người tới xem, ta sẽ mời muội tới cùng xem”.

Trận đấu này có thể chẳng mấy bữa nữa sẽ diễn ra, có thể là chẳng biết tới tận khi nào, cho dù không giúp được cô ta, cũng không phải là do bản thân nàng không muốn giúp, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Nàng đem trách nhiệm này đặt lên người Mộ Dung Dật Phi và Sở Lân Vũ thì đó chính là một chuyện vô cùng tốt vẹn cả đôi đường.

“Đa tạ Vương Phi tỷ tỷ” Liễu Tâm Hà vui mừng khôn xiết trong lòng nâng nâng bái lạy một cái.

Vị tỷ tỷ này ngoài miệng nói vậy nhưng trong thì chưa chắc đã đồng ý, nhưng chắc chắn đây là người ả không thể đắc tội được. Ả chỉ là không hiểu, nhị tỷ đó của ả tại sao lại không biết nhìn ra trông rộng vậy chứ, từ nhỏ tới lớn đều chỉ lo đối đầu với Liễu Tâm Mi. Chuyện lúc nhỏ thì thôi đi, phụ thân không mấy khi ở nhà, cô ta lại là một kẻ kín miệng, cho dù phải chịu sự đối xử không công bằng cũng chưa từng vì bản thân mình mà hé nửa lời cãi lại. Nhưng bây giờ người ta hiển nhiên là đã trở lại với đầy hào quang trên người, nhị tỷ vẫn còn muốn tiếp tục đối đầu với cô ta, há chẳng phải tự làm khổ mình hay sao?

“Tỷ tỷ ở đây thêm vài ngày nữa, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện chơi đùa vui vẻ với nhau”. Liễu Tâm Hà nhiệt tình mời mọc.

Liễu Tâm Mi lắc đầu, đợi cho tới khi nàng tìm được Mã ma ma, nàng nhất định phải quay trở lại An vương phủ ngay lập tức. Người khác thì không nói làm gì, chỉ riêng một mình An thị, nàng nhất định phải đề phòng hơn vài phần. Còn nữa, nàng còn nhận được sự cảnh cáo từ phía Mộ Dung Dật Phi, nếu nàng làm chậm trễ thời gian quay về, hắn nhất định sẽ đích thân tới bắt nàng hồi phủ. Ai ya, thật là một tên hỷ nộ vô thường mà, nàng đã lớn tới từng này tuổi rồi, còn muốn nàng tận hưởng thỏa thích niềm vui như cá gặp nước, còn để hắn phải tới đón, nàng vẫn còn không cảm kích được hay sao? Trong vô số phu nhân cao quý của kinh thành, có thể tìm ra một người có tấm lòng rộng lượng như nàng sao?

“Ba ngày sau ta phải trở về An vương phủ rồi, chuyện học tập của thế tử không thể trì hoãn quá lâu, thể tử còn nhỏ nếu cứ để nó ra ngoài chơi tự do thoải mái suốt ngày như vậy, sau này muốn nó vào khuôn khổ e là hơi khó”. Liễu Tâm Mi tùy ý tìm cho mình một cái cớ.

“Tự do thoái mái? Ha ha, cái này muội tin. Nếu tỷ tỷ ở lại đây một tháng thôi, đảm bảo tiểu thế tử sẽ giống hệt với Liễu Uy, thầy giáo nhìn thấy thôi là đau đầu còn không kịp nữa kìa!” Liễu Tâm Hà che miệng cười thành tiếng.

“Uy nhi đứa trẻ này xem ra vẫn là một đứa trẻ vô cùng thông minh lanh lợi, nó lớn như vậy rồi những lúc nhàn rỗi nghịch ngợm một chút cũng là khó tránh.” Liễu Tâm Mi nhắc tới đứa cháu này của mình, khóe miệng mang theo ý cười.

“Cũng là do đại tẩu quản lý quá chặt, cho dù thầy giáo phàn nàn liên tục như vậy, trở thành thầy giáo của phủ Tĩnh Biên Hầu chúng ta thật không dễ làm mà, cũng đã đổi qua không biết bao nhiêu là thầy giáo rồi”. Liễu Tâm Hà lắc đầu thở dài.

Chưa cần nói tới thầy giáo, trong phủ Tĩnh Biên Hầu này, cũng chỉ có một người, ngoài mẫu thân của cậu bé La Nguyệt Đình ra, thì còn có ai là chưa từng bị cậu gây phiền phức chứ?

Liễu Tâm Mi không thể ngồi yên được nữa, nghịch ngợm là tính cách vốn có của trẻ con, nhưng bất kể là chuyện gì cũng cần phải có giới hạn của nó, nàng vẫn nên đi xem bọn chúng như nào thì tốt hơn.

Hỏi qua đám người hầu một chút, rất nhanh nàng đã biết được chỗ hai đứa trẻ lui tới, Liễu Uy vẫn đang luyện kiếm biến ra đủ đường kiếm có hình có dạng trong khu luyện võ. Nhìn một loạt binh khí đang bày ở đó, Liễu Tâm Mi mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, đao kiếm ở chỗ này đều là đồ giả không làm thương người cũng sẽ không làm thương đến mình. Liễu Uy đã thay một bộ y phục ngắn và nhỏ hơn, xung quanh người là muôn vàn ánh kiếm đang chớp lóe liên tục, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Bước chân vững trãi, động tác biểu cảm tư thái điêu bộ vô cùng chắc chắn, xem ra cậu bé cũng tốn không ít công sức luyện tập.

“Bộp bộp” hai tay của nàng vỗ vào nhau, cổ vũ cậu bé một chút. Ngay sau đó, hai đứa trẻ bị tiếng động này làm cho kinh ngạc, Liễu Uy bỗng nhiên dừng lại, Siêu Phàm cũng chạy về phía nàng.

“Cô cô, cô thấy con luyện kiếm như vậy có được không?” Liễu Uy ngẩng mặt lên hỏi.

Trên trán của cậu bé lấm tấm những giọt mồ hôi, đôi mắt lấp lánh mang theo sự kỳ vọng nhìn Liễu Tâm Mi.

“Uy Nhi, con thật là giỏi! Tuổi con còn nhỏ như vậy mà đã lợi hại như thế rồi, lớn lên con cũng muốn làm tướng quân hay sao?” Liễu Tâm Mi giúp cậu bé lau mồ hôi, dịu dàng hỏi.

“Vâng, con muốn làm một tướng quân khiến người khác chỉ cần nghe thấy tên con thôi đều đã phải sợ hãi mà bỏ chạy. Mẫu thân nói, đợi con lớn lên rồi, thì sẽ có thể tới biên ải tìm phụ thân của con”. Trong đôi mắt của Liễu Uy lóe lên sự khát khao.

“Uy Nhi nhớ phụ thân sao?” Liễu Tâm Mi có chút đau lòng hỏi.

“Vâng, cô cô, phụ thân phải rất lâu mới có thể về nhà một lần, tại sao người lại không thể sống ở phủ luôn chứ?” cảm xúc của Liễu Uy vô cùng tồi tệ.

“Uy Nhi, bởi vì phụ thân của con là đại anh hùng đó! Phụ thân con và gia gia đều phải trấn giữ biên ải, có như vậy người xấu bọn họ mới không thể xông vào xâm chiếm nước ta được, bách tính của Tây Sở mới có thể sống cuộc sống ấm lo và vui vẻ hạnh phúc được. Phụ thân con làm như vậy, chính là vì muốn càng có nhiều đứa trẻ như các con được sống yên ổn bên cạnh phụ thân và phụ mẫu của mình”. Liễu Tâm Mi giải thích một cách ngắn gọn dễ hiểu cho cậu bé.

“Sau này con cũng muốn làm một đại anh hùng”. Liễu Uy giơ tay một cách oai hùng.

“Con cũng muốn, con cũng muốn làm một đại anh hùng” Siêu Phàm cũng vội vàng hô lên, cậu bé lo sợ chỉ cần chậm một chút thôi thì sẽ không được tính nữa.

“Đệ vẫn cứ là thôi đi! Đệ là người của hoàng thất, ai sẽ để đệ mạo hiểm như vậy chứ?” Liễu Uy bĩu môi, đừng cho rằng cậu tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện cậu biết không hề ít tí nào.

“Mẫu thân, nói như vậy là con không thể làm một đại anh hùng được rồi?”. Trái tim nhỏ bé của Siêu Phàm cảm thấy bị tổn thương, ủ rũ nói.

“Sao có thể chứ?” Liễu Tâm Mi vắt óc ra tìm từ ngữ thích hợp để giải thích cho cậu bé hiểu, nàng nói: “Con xem phụ thân của con và tứ hoàng thúc, họ đều là người của hoàng thất, nhưng riêng chuyện này không để ảnh hưởng tới chuyện bọn họ làm đại anh hùng, chỉ cần nhắc tới bọn họ ở Tây Sở này, có ai là không biết chứ?”.

“Đúng vậy, đúng vậy” Siêu Phàm đắc ý nhìn Liễu Uy, là đại anh hùng sẽ không phân biệt thân phận.

“Nhưng thầy giáo nói, người của hoàng thất thì phải là vua, chúng ta là thần dân, bọn đệ chỉ cần làm một quân vương hiền minh là được rồi, đại anh hùng là để bảo vệ những người như các đệ. Chi bằng như này, đợi ta lớn lên rồi, ta cũng sẽ bảo vệ đệ giống như phụ thân của ta bảo vệ gia gia của đệ, như thế có được không?” Liễu Uy nói một tràng dài.

Liễu Tâm Mi bị sợ tới mức vội vàng chạy tới che miệng của Liễu Uy lại, những lời này không thể ăn nói lung tung được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom