• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 185

49185.
Ở Hầu phủ mấy ngày, Liễu Tâm Mi cảm thấy chán rồi. Nơi có người chính là có giang hồ, lời này vĩnh viễn là chân lý không sai, ban đêm vô cùng yên tinh, nhưng thời gian ban ngày đều bị Liễu Tâm Hà chiếm hết rồi.

Khi nàng rời khỏi Hầu phủ, nha đầu này chẳng qua chỉ là một đứa bé, thật sự không biết giữa họ có bao nhiêu kỉ niệm để ôn lại? Nhưng cô talại có bản lĩnh này, những chuyện xảy ra lúc nhỏ cô ta đều nhớ rất rõ ràng, ôm lấy cánh tay của Liễu Tâm Mi nói hoài không dứt. Khiến cho Liễu Tâm Mi cũng bắt đầu nghi ngờ những lời cô ta nói có thật hay không, dù sao thì nàng cũng mất trí nhớ rồi, không nhớ được gì nữa, lần trước trở về tại sao muội muội này lại không thân thiết như vậy chứ?

Liễu Tâm Hà ở đó nói không ngừng, Liễu Tâm Mi dựa vào ghế ngủ thiếp đi, nàng vô cùng tò mò với những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng nàng không thể tin vào những chuyện vô cùng tốt đẹp mà chiếc miệng nhỏ mê người này nói ra, bao nhiêu chuyện đã qua đều chôn chặt trong lòng, cô ta, không cảm thấy mệt sao?

“Vương phi nương nương, thiếu phu nhân mời người qua đó.” Liễu Tâm Mi đi đến cuối cùng làm cho nàng lấy lại tinh thần.

“Có phải Uy Nhi lại đưa tiểu thế tử đi quậy phá rồi không?” Liễu Tâm Hà hết cách cười, nếu như có một ngày Liễu Uy không làm ra một chút chuyện, không phải nó không ở phủ thì là bệnh đến nỗi không thể dậy nổi.

“Vẫn tốt.” Liễu Diệp Nhi mông lung đáp một câu, liền âm thầm nháy mắt cho Liễu Tâm Mi.

“Đại ca không ở nhà, thật làm khó cho tẩu tẩu rồi.” Liễu Tâm Mi vừa nói vừa đi về phía hậu viện.

Không lý do gì, Liễu Tâm Hà này nếu trong ngoài như một, thì giữa tẩu tẩu và cô cô không thể lạnh lùng như vậy được. Không chỉ là La Nguyệt Đình, mà Liễu Uy và Liễu Tâm Hà này cũng không hề thân thiết, ngược lại lúc nào cũng vây lấy mình, nói đông nói tây. Thứ mà một đứa bé cảm thấy mẫn cảm nhất, trực giác của nó lúc nào cũng nói lên sự thật. Xem ra, bộ dạng răng nanh móng vuốt của Liễu Tâm Lan không hề khó coi đến vậy.

Liễu Tâm Hà bị Liễu Uy đùa giỡn không phải một hai lần rồi, nhìn thấy nó liền vô cùng đau đầu, đâu nào dám tự động chui đầu vào rọ nữa chứ, tất nhiên là không đi theo nàng.

Đi vào đến nhà của La Nguyệt Đình, nhưng lại không thấy hai tên nhóc phá phách đó, trong lòng Liễu Tâm Mi khẽ động, cười toe toét nhảy nhót qua đó, dang rộng tay ôm lấy La Nguyệt Đình: “Tẩu tẩu, có phải có tin tốt không?”

Khuôn mặt La Nguyệt Đình ửng đỏ, cô không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, hơn nữa trong ấn tượng của cô Liễu Tâm Mi không phải là người nhiệt tình như vậy, chính là e thẹn giống như hoa mắc cỡ, đầu ngón tay động môt cái, sẽ bị kinh sợ mà thu lại tán lá của mình, từ khi nào nàng có thể phóng khoáng làm ra những động tác như vậy rồi? Thật là sĩ biệt ba ngày không giống lúc trước nữa a!

Đưa tay đẩy đẩy nàng, La Nguyệt Đình ngồi ngay ngắn lại, nói: “Đúng vậy, người đã đưa đến đây rồi, muội xem giao ở đâu thì tiện?”
“Thật sao? Tìm thấy rồi? Còn màng về rồi ư? Làm cách nào bọn họ có thể tìm được vậy?” Liễu Tâm Mi hỏi một tràng câu hỏi, ừ ừ, tốc độ này, thật sự khiến người khác nể phục, dù sao thì cũng là lộ trình trăm dặm a! Đi đi về về, tính cả thời gian tìm kiếm, chỉ có ba ngày, bọn họ đã tìm ra rồi sao.

“Ừ, cha ta và người gác cổng ở Vân thành là người quen, chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.” Liễu Nguyệt Đình nhẹ nhàng nói.

Nếu không sao lại nói những người làm quan lợi hại chứ, tầng tầng lớp lớp quan hệ, không phải người thường có thể so sánh được. Liễu Diệp Nhi cũng tận tâm tận lực đi điều tra rồi, đến nay đã mấy tháng, vẫn không có manh mối gì, người với người, thật tức chết người mà!

“Tẩu tẩu, người có trong phủ không? Phiền tẩu đưa đến Bách Thảo đường, giao cho Hương Diệp cô nương đi!” Liễu Tâm Mi nói.

“Ừ, như vậy là tốt nhất.” La Nguyệt Đình biết của hồi môn Liễu Tâm Mi, bây giờ trong ngoài đều là người của nàng, sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở.

“Tẩu tẩu, vậy ta không làm phiền nữa, hôm nay sẽ trở về nhà.” Liễu Tâm Mi khẩn trương nói.

“Ha ha,qua cầu rút ván sao!” La Nguyệt Đình châm chọc nàng.

“Cầu, cầu ở đâu?” Liễu Tâm Mi khoa trương nhìn bốn phía.

La Nguyệt Đình cười đấm nàng một cái, đợi đến khi Lăng Tiêu trở về, có còn nhận ra muội muội này hay không? Nhưng, cô lại thích một Liêu Tâm Mi sinh đông hoạt bát như vậy, tràn trề linh khí so với trước đây, cũng dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa họ.

“Tẩu tẩu, lần này thật sự cám ơn tẩu, bây giờ tẩu là người duy nhất có thể giúp được muội.” Liễu Tâm Mi hít hà một hơi, bây giờ cũng được xem là có người thân rồi.

Liễu Tâm Mi cố ý nói với An phu nhân đòi hai người nha đầu Tiểu Vũ và Tiểu Phụng, nói là bên cạnh mình không ai dùng được, dùng người của mẫu thân yên tâm hơn. An phu nhân tất nhiên là không từ chối, còn đặc biệt dạy dỗ hai nha đầu này một hồi.

Hầu phủ phái xe ngựa tiễn vương phi, Liễu Tâm Mi phân phó phu xe trực tiếp đi đến Bách Thảo đường, thưởng bạc cho hắn kêu hắn trở về.

Đi đến hậu đường, một bà lão lớn tuổi đang vô cùng hoảng sợ ngồi ở đó. Bắt đầu từ hôm qua Phùng ma ma cảm thấy khó hiểu, quan phủ phái mấy người sai nhân đến, thân thiện mừng rỡ nói kinh thành có một vị quý nhân muốn gặp bà, chỉ kêu bà mang theo y phục liền đánh xe thật nhanh đưa bà đến đây. Bà bị đưa vào một ngôi nhà xa lạ, chủ nhân của nơi đó là một vị tướng quân, phu nhân vô cùng thân thiện, chỉ hỏi tên của bà liền sắp xếp cho bà ở lại.

Càng ngày bà càng sinh nghi, kinh thành này bà cũng đã từng đến, nhưng những người trong phủ bà hoàn toàn không quen biết, rốt cuộc là vị quý nhân nào muốn gặp bà, bà và người trong kinh thành mấy năm trước đã không còn quan hệ gì rồi.

“Phùng ma ma?” Liễu Diệp Nhi thăm dò hỏi một câu, dung mạo của lão bà không thay đổi nhiều lắm, chỉ là mái tóc có thêm không ít tóc bạc rồi.

“Liễu Diệp Nhi?” Phùng ma ma không dám tin, nha đầu này cao hơn nhiều rồi, cũng không phải bộ dạng trẻ con như trước nữa.

“Là, là tiểu thư muốn gặp ta?” Lão bà phản ứng lại rồi.

“Ma ma, đây là Bách Thảo đường đó, người còn nhớ không?” Liễu Diệp Nhi vừa khóc vừa cười.

“Ôi, người ta đưa ta vào từ cửa sau, nơi đây lại thay đổi rồi, nhất thời ta đâu nhớ được đây là đâu chứ?” Lúc này Phùng ma ma mới yên tâm.

Bà ngẩng đầu nhìn thấy một vị mỹ nhân đoan trang đứng yên lặng ở đó, không kìm được dụi dụi mắt, nghi hoặc gọi một tiếng: “Tiểu thư?”

Liễu Diệp Nhi vội vàng lau nước mắt, cười nói: “Ma ma, tiểu thư của chúng ta bây giờ đã là An Vương Phi rồi.”

“Ồ, tiểu thư xuất giá rồi sao? Tốt thật, tốt thật, nếu phu nhân trên trời linh thiên, cũng cảm thấy yên lòng.” Phùng ma ma lại lấy tay lau nước mắt.

Nghe bà nhắc đến phu nhân, Liễu Tâm Mi cũng cảm thấy có chút đau lòng, mẫu thân có thể để lại nhiều của hồi môn của như, chắc chắn là rất thương nàng.

“Ma ma, đừng khóc nữa, lát nữa người cứ theo ta trở về vương phủ, hai nha đầu này cũng là hôm nay ta lấy từ An phu nhân, người là người bên cạnh mẫu thân, nhất định biết rất nhiều chuyện lúc ta còn nhỏ.” Liễu Tâm Mi hít một hơi dài, sớm muộn gì nàng cũng điều tra rõ chân tướng thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom