49186.
Văn Nhược Nhược dày công chuẩn bị cả một buổi chiều, khi Mộ Dung Dật Phi còn chưa trở về, liền đốt cháy hoan tình hương trước, cái này có thể khiến ả chủ động hơn một chút, nam nhân sau khi trải qua những gì mới mẻ, vẫn là thích nữ nhân tình cảm dịu dàng hơn.
Uống rượu vừa say, ngắm hoa vừa nở, khuôn mặt ửng hồng của Văn Nhược Nhược dưới ánh đèn, càng thêm kiều mị động lòng người.
“Vương gia,” Văn Nhược Nhược yêu kiều nhẹ nhàng gọi.
Mộ Dung Dật Phi khẽ ngước mắt lên, nữ nhân trước nay luôn đoan trang như vậy, một đôi mắt long lanh, lộ ra vài phần khát khao. Có lẽ là không thắng nổi sức mạnh của rượu, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ như đào hoa, thần thái mê ly, vừa vui mừng vừa e thẹn. Trong lòng y không những dâng lên từng làn sóng, đôi mắt còn chứa đựng niềm khao khát mãnh liệt, không chút che đậy nhìn ả, cho đến khi ả e thẹn cúi đầu.
“Vương gia, vương gia.” Huyền Khôn ở bên ngoài khẩn trương gọi hai tiếng.
Mộ Dung Dật Phi trầm gọi hỏi: “Chuyện gì?”
Huyền Khôn theo y rất lâu rồi, nếu không có việc quan trọng, nhất định sẽ không tìm y vào lúc này.
“Thuộc hạ có việc bẩm báo.” Âm thanh của Huyền Khôn có chút kích động không thể che giấu.
“Nhược Nhược, bổn vương đi chút sẽ về.” Mộ Dung Dật Phi xin lỗi một câu, liền vội vàng đi khỏi.
Văn Nhược Nhược hiểu chuyện gật gật đầu, ả lệnh nha hoàn dọn dẹp tàn tiệc, bản thân tháo trâm trên đầu, thay một bộ y phục ban ngày, yên lặng ngồi đợi bên giường.
Khuôn mặt của Mộ Dung Dật Phi cũng ửng đỏ, quãng đường từ Quần Phương viện đến thư phòng của y rất gần, mặc cho gió đêm mát lạnh thổi vào, nhưng cũng không thể thổi bay sự bừng cháy trong lòng của y, Huyền Khôn cúi đầu cười thầm, hắn đây là làm hỏng chuyện tốt của vương gia rồi.
“Mang một bình trà qua đây.” Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng phân phó, cổ họng một hồi khô khan, thật ra y không có uống quá nhiều rượu.
“Vâng.” Huyền Khôn cất bước đi ra.
“Nhớ kỹ, mang một bình trà lạnh đến.” Mộ Dung Dật Phi khàn giọng phân phó, thuận tay cởi nút áo ra.
Huyền Khôn lắc lắc đầu, bộ dạng này của vương gia hình như là dục vọng bất mãn a, có lẽ sự xuất hiện của mình phá ta hứng thú của ngài ta rồi.
Mộ Dung Dật Phi dường như rất khát, liên tục uống hết vài chén, lúc này mới đưa tay lau đi những giọt nước còn vương trên khóe miệng. Thần tình Huyền Khôn vừa đổi, vương gia không phải a, đây là uống hết bao nhiêu rượu, mới khiến y khó chịu đến mức như vậy?
“Vương gia, không phải bị bệnh rồi chứ?’” hắn nghi hoặc hỏi, hắn đi theo chủ tử bao nhiều năm rồi, chưa từng thấy y bị bệnh.
Mộ Dung Dật Phi khẽ lắc đầu, đi đến bên cạnh chậu rửa mặt, dùng tay vỗ từng làn nước lên mặt, sự choáng váng đã được giảm nhẹ, lúc này mới cất bước đi đến ngồi xuống.
“Chuyện gì vậy?” Y hỏi.
“Vương gia, Mạc Li tiên sinh đã bắt đầu khởi hành rồi, rất nhanh sẽ đến kinh thành.” Huyền Khôn cười nói.
“Ồ! Hắn về rồi sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi cũng lóe sáng.
“Tiêu đại hiệp cũng sắp đến rồi!” Hắn mừng rỡ nói.
Đúng vậy, chỉ cần Mạc Li trở về, Tuyết Diên cũng theo đó xuất hiện, việc này đối với Tiêu Ẩn tuyệt đối là một tin tốt. Ngoài việc giết người, khó khăn lắm Tiêu Ẩn mới cảm thấy hứng thú với những chuyện khác.
“Ngày mai phân phó xuống, quét dọn sạch sẽ phòng khách, bất luận là ai đến kinh thành trước, cứ đi đến Kim Tôn Các ăn uống no say trước.” Mộ Dung Dật Phi vô cùng vui mừng nói.
Huyền Khôn lập tức đồng ý, rất lâu rồi hắn không thấy vương gia vui như vậy.
Văn Nhược Nhược đi đi lại lại, đợi hoài không đến, hàm răng trắng tinh cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
“Mai Nhi, Mai Nhi.” Ả ta gọi to, nha đầu này không biết bưng một bình trà đến sao?
“Văn phi nương nương, Mai Nhi tỷ tỷ đột nhiên không khỏe, trở về phòng nghỉ ngơi rồi.” Một tiểu nha hoàn rụt rè đến đáp lời.
“Rót trà, còn nữa ngươi đi gọi Văn Bân đến đây, ta có chuyện muốn nói.” Văn Nhược Nhược vội vàng phân phó.
“Vâng.” Tiểu a hoàn lui xuống.
Văn Nhược Nhược cũng cảm thấy có gì đó không đúng, toàn thân ả ta nóng bừng khó chịu, hận không được nhào vào làn nước lạnh ngâm mình trong đó. Hỏng rồi, nhất định là Hoan Tình hương có tác dụng rồi, thứ này là do Văn Bân đem đến, trong tay hắn nhất định có thuốc giải.
Tiểu a hoàn bưng trà vào liền đi ra ngoài, một lúc sau một thân ảnh cao to đến trước cửa, hắn nhỏ giọng gọi: “Văn phi nương nương.”
“Vào đi.” Văn Nhược Nhược phân phó.
Văn Bân do dự một hồi, vẫn là từ từ mở cánh cửa gỗ ra.
“Văn Bân, trong tay ngươi có thuốc giải của Hoan Tình hương hay không?” Văn Nhược Nhược không suy nghĩ thêm, vội vàng hỏi.
“Văn phi nương nương, hương này chẳng qua chỉ là.... Không có thuốc giải.” Hắn khó xử lắc lắc đầu, thuốc này không phải là thuốc mê, nói trắng ra, chẳng qua chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi.
Có lẽ Văn Nhược Nhược hít vào khá nhiều, lại uống vài ly rượu, cho nên hơi thở trở nên gấp gáp. Ả đứng lên, tiến vài bước đến trước mặt Văn Bân, “Không có thuốc giải? Nhưng bây giờ ta rất khó chịu, phải làm sao đây?”
Văn Bân lùi về một bước, đây là do lão phu nhân căn dặn, hắn đâu biết làm cách nào chứ?
Văn Nhược Nhược lại tiến thêm một bước, nắm lấy bàn tay của Văn Nhược Nhược: “Mẹ ta thật hồ đồ mà, tại sao lại không có thuốc giải?”
Văn Bân vội vàng rút tay lại, ngượng ngùng cúi đầu im lặng. Khí tức nóng bừng của nam nhân phả vào mặt, ánh mắt của Văn Nhược Nhược càng thêm mê ly. Sự khô khan bừng cháy trong cơ thể không thể kìm nén được nữa, ả liếm môi, đột nhiên nhào vào trong lòng của Văn Bân.
Văn Bân sợ đến nỗi đổ mồ hôi hột, sắc mặt cũng trở nên trắng bệt, không dám nhúc nhích, đẩy ra cũng không dám đẩy, nắm lấy hai tay nói: “Văn phi nương nương, người, người làm sao vậy? Tiểu nhân bây giờ sẽ cho người đi bẩm báo vương gia.”
“Không được đi, chàng mới không màng đến sống chết của ta, muộn như vậy rồi, còn có việc gì quan trọng chứ, Huyền Khôn tới tìm chàng, chàng liền bỏ lại ta mà đi. Trong lòng chàng chưa hề có ta.” Vừa nói những giọt nước mắt ấm ức “Tịch tịch tịch tịch” rơi xuống thành dòng.
“Văn phi nương nương, người đừng đau lòng, cũng đừng khóc nữa.” Văn Bân không biết làm sao nói lời an ủi.
Tiểu thư nhà hắn không phải vẫn luôn sống rất quang minh chính đại sao? Hôm nay bị sao vậy, nói một tràng những lời oán than.
Nhịp tim đập nhanh và hơi thở gấp gáp, đột nhiên không giữ được Văn Nhược Nhược nữa, Mộ Dung Dật Phi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà chàng bỏ mặt ta cô đơn một mình như vậy? Văn Nhược Nhược ta chỗ nào không tốt? Là ta xấu xí hay là ta không có học vấn chứ?
Ả kéo theo Văn Bân đi về phía giường, Văn Bân sợ đến nỗi nhấc chân lên muốn chạy trốn, cơ thể còn chưa động, Văn Nhược Nhược liền khóc to: “Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt, ai nấy đều chán ghét ta như vậy?”
“Không phải, Văn phi nương nương, tiểu nhân không có ý đó.” Văn Bân đột nhiên lắc lắc bàn tay.
“Vậy ngươi ở lại với ta.” Đôi mắt ả ta ngấn lệ, khóc như hoa lê mang theo những giọt mưa.
“Nương nương, nếu như để người khác biết, chúng ta đều không sống được.” Văn Bân ủ rủ nói, dưới chân không hề dời đi nửa bước.
“Căn nhà này của ta bình thường chỉ có Mai Nhi mới được vào, hôm nay thật không đúng lúc, cô ta bệnh rồi.” Khuôn mặt Văn Nhược Nhược đỏ đến dọa người.
Cây nến đỏ đột nhiên bị Văn Nhược Nhược thổi tắt, trong phòng chỉ có nhịp tim đập mạnh và tiếng thở gấp của hai người.
Bình luận facebook