49188.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng trong lòng Văn Nhược Nhược không thể nào quang tạnh được, Mai Nhi vẫn còn bệnh, thay một người nha đầu lanh lợi đến để hầu hạ, nhưng không biết tại sao, Quần Phương Viện đang yên đang lành nhưng ả nhìn đâu cũng không thuận mắt.
A hoàn vô cùng cẩn thận bày bữa sáng, vẻ mặt Văn Nhược Nhược lạnh lùng chỉ ăn vài miếng, ả đều nhìn thấy cả, Lý Vân Hân và Liên Oanh Nhi đều cười tươi uống canh bổ, ma ma này cũng thật đáng trách, tốt xấu gì vương gia cũng từng đến viện của ả, không thể nể mặt ả một chút sao? Ân sủng? Chẳng qua cũng chỉ vì sanh con đẻ cái thôi! Chỉ đáng tiếc ngay cả cơ hội này ả cũng không nắm bắt được.
Khi trời chập tối, Liễu Tâm Mi đặc biệt khoa trương đi vào cửa lớn của vương phủ, theo sau là hai tiểu a hoàn nhỏ tuổi vô cùng xinh xắn, còn có một phu nhân bước đi vững vàng, khuôn mặt hiền từ, một hàng người hùng hồn đi vào Như Yên các.
Tiểu Ngọc vô cùng buồn chán ngồi trên bậc thang, mặc cúi xuống đất, những ngày vương phi không ở đây, Như Yên Các dường như mất đi sinh khí, cả ngày đều buồn bã.
Nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng bước chân và tiếng cười quen thuộc, cô vội vàng lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên.
“Văn phi nương nương, người về rồi ư?” Thúy Vân đang cúi người dọn dẹp cỏ dại bên khóm hoa, tươi cười chào hỏi.
Liễu Tâm Mi vừa đi vừa cười chào hỏi những người trong viện, Liễu Diệp Nhi kéo theo Tiểu Ngọc đi chuẩn bị chỗ ở cho những người mới tới. Biết những người này là do Vương phi từ Hầu phủ mang về, Tiểu Ngọc tất nhiên sẽ không lề mề, Như Yên Các bây giờ càng ngày càng náo nhiệt rồi.
“Tiểu thư.” Phùng ma ma giống như đang nằm mơ đi vào vương phủ, cho đến khi vào trong này còn cảm thấy nghi ngờ, bà ta tưởng rằng cả đời này không thể gặp lại vương phi nữa chứ!
“Ma ma ngồi đi, sau này bà cứ yên tâm ở lại đây.” Liễu Tâm Mi thân thiết nói.
Lão thái thái vô cùng hiền từ, đặc biệt là đôi mắt đó, lúc nào cũng yêu thương và cưng chiều nhìn nàng, không cảm thấy xa lạ chút nào. Đúng vậy, đây là đứa bé một tay bà nuôi lớn, tuy là cách biệt nhiều năm, trong lòng không phút nào quên được.
Phùng ma ma ngây ra một hồi, cẩn thận nói: “Mấy năm nay lão nô ở Vân Thành sống rất tốt, không làm phiền tiểu thư đâu.”
Lúc đó khi An phu nhân đuổi bà ta đi, trong lòng bà ta thật không muốn. Trước kia là hầu hạ tiểu thư, cho đến khi tiểu thư trở thành Hầu phu nhân, sau đó phu nhân không còn nữa, bà ta tận tâm tận lực chăm sóc cho tiểu tiểu thư, chỉ mong tiểu tiểu thư mau chóng khôn lớn, gả cho một phu quân như ý, bà ta cũng xem như có thể ăn nói với phu nhân dưới cửu tuyền rồi. Nghe nói Hầu phủ và An vương phủ liên hôn rồi, cả ngày Phùng ma ma đều toe toét cười, chỉ là bà ta không có cơ hội tận mắt nhìn thấy giây phút tiểu thư ngồi lên kiệu hoa.
Liễu Tâm Mi khẽ cười: “Tại sao lại làm phiền chứ? Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ma ma đó, nha đầu Liễu Diệp Nhi không biết rõ ngọn ngành. Nếu bà không yên tâm về người nhà, vậy thì đón người nhà đến kinh thành luôn đi!”
“Như vậy làm sao được chứ? Tiểu thư, bây giờ nơi này là An vương phủ, không phải Tĩnh Biên hầu phủ.” Phùng ma ma không phải Liễu Diệp Nhi, không phải bồi giá của Hầu phủ, bà ta làm gì có tư cách này?
“Ma ma, chúng ta không dựa vào Vương phủ cũng không dựa vào Hầu phủ, chắc người không quên chứ, mẫu thân có để chút sản nghiệp cho ta, sắp xếp chỗ ở cho vài người, ta vẫn có thể làm được.” Liễu Tâm Mi bá khí nói.
Tên nam nhân đó không chút liên quan gì đến nàng, nếu như đợi y ban ơn cho nàng, thì có lẽ nàng phải đói chết. Còn Hầu phủ, nàng là nữ nhi đã gả đi như gáo nước lạnh hất đi, không thể để người khác thương hại được, nàng học được cách lợi dụng tài nguyên trong tay để tạo một khoảng trời cho riêng mình, chuyện cần nhất bây giờ là tìm được một số người trung thành làm việc cho nàng.
Ánh mắt Phùng ma ma chớp chớp, tiểu thư nhà bà xem ra không giống lúc nhỏ nữa rồi! Hôn nhân có thể khiến người khác trưởng thành, mấy năm nay nàng ở vương phủ chắc chắn học được rất nhiều điều.
“Tiểu thư, không, bây giờ người đã là vương phi rồi, Nô tỳ không biết còn có thể hầu hạ người hay không, nhưng cứ để nô tỳ thử xem sao!” Những ngày tháng sống ở Vân thành không phải quá giàu sang, nhưng bà không còn làm người hầu nữa, tay nghề may vá của bà rất tốt, rất nhiều người đều thích mang những bộ y phục mặc trong những ngày quan trọng cho bà may!
“Ma ma, bà có thể đừng tự xưng là nô tỳ nữa không? Hơn nữa ta mời bà về đây cũng không phải để hầu hạ ta, bao nhiêu năm rồi, ngoài nha đầu Liễu Diệp Nhi, ngay cả một người ta có thể tâm sự cũng không có.” Liễu Tâm Mi thấy bà ta còn có chút do dự, vội vàng nói lời khuyên nhủ.
“Sao lại vậy chứ? Lúc người xuất giá không phải chỉ có một nha hoàn bồi giá đó chứ?” Phùng ma ma nghi hoặc hỏi, An phu nhân là một người thể diện, những gì bên ngoài nên có, sẽ không khiến người khác chê cười.
Liễu Tâm Mi cười lớn, không phải, đương nhiên không phải, chỉ là Liễu Tâm Mi trước đây không được tốt số cho lắm, không bảo vệ được bản thân, còn liên lụy đến những người bên cạnh cùng chịu khổ, nếu không phải nha đầu Liễu Diệp Nhi vô cùng trung thành, cô ta có chịu được đến hôm nay hay không cũng rất khó nói.
“Ma ma, ta còn chưa kịp nói cho bà biết, ta mất trí rồi, chuyện trước đây ta đã quên sạch, cho nên a, mới mời bà đến đây, từ từ nói cho ta biết.” Liễu Tâm Mi giống như Tường Lâm tẩu, từng chút từng chút giải thích vì sao bản thân lại trở thành như ngày hôm nay.
“Hả?” Phùng ma ma ngây người, nước mắt lã chã rơi xuống, tiểu thư của bà ta sao lại mất trí rồi? Xem ra tháng ngày nàng ở vương phủ cũng không được tốt cho lắm.
“Tiểu thư, người, khổ cho người rồi.” Bà ta nghẹn ngào nói.
Liễu Tâm Mi lắc lắc đầu: “Cũng may, Liễu Diệp Nhi vẫn luôn bên cạnh ta. Nếu không phải cô ta, muốn tìm ma ma chắc sẽ rất khó.” Nàng than thở một tiếng.
“Tiểu thư, người muốn biết chuyện gì? Nô.... Ta sẽ nói từng chuyện cho người biết. Mấy năm nay tuy già thêm vài tuổi, nhưng những chuyện đã qua ta nhớ rất rõ ràng.” Phùng ma ma khẩn trương nói, chỉ là tiểu thư không cho phép bà nói hai từ “Nô tỳ” rồi.
Những điều nàng muốn biết rất nhiều, sợ là mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết, nhưng người đã ở trước mặt nàng rồi, thì không gần gấp đến thế. Lão bà này tuổi đã cao, ít nhiều chịu sự hoảng sợ, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.
“Ma ma, việc này không gấp. Sau này, mỗi ngày bà cứ nói một chút cho ta, còn ta, cứ xem như đang nghe bà kể chuyện.” Liễu Tâm Mi cười nhẹ.
Phùng ma ma chậm rãi gật đầu, đúng vậy, chuyện của mười mấy năm, nào đâu phải một hai câu có thể nói hết? Bây giờ tiểu thư cười tươi vô tư, so với tiểu cô nương e dè sợ sệt trước đây đúng là khác một trời một vực, tiểu thư như vậy mới giống phu nhân hơn!.
“Ma ma, đợi lát gọi Liễu Diệp Nhi đưa bà đi nghỉ ngơi, còn những chuyện khác bà cứ yên tâm, bên phía gia đình bà ta sẽ nghĩ cách thông báo, nếu như họ bằng lòng, ta sẽ đón đến đây một thể.” Liễu Tâm Mi nhẹ nhàng nói.
“Đa tạ Vương phi nương nương.” Bà ta cũng thuận theo sự sắp xếp của Liễu Tâm Mi, bà ta là người của tiểu thư, bây giờ tiểu thư tìm được bà ta, bà ta tự nhiên sẽ nghe theo số mạng.
Liễu Tâm Mi đưa tay lên trán, ôi, ở Vương phủ và Hầu phủ ta đều cảm thấy không thoải mái.
Bình luận facebook