49189.
Thiên trình dị tượng
Liễu Tâm Mi sắp xếp xong xuôi cho ba người Phùng ma ma, Tiểu Vũ và tiểu Phong đều là người từ Hầu phủ ra, rất hiểu quy củ, mới tới một lúc, đã cùng Tiểu Ngọc, Thúy Vân tạo được quan hệ tốt đẹp.
Mã ma ma ở Như Yên Các như lão Phong quân vậy tồn tại, bà đối với nhất cử nhất động, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều biết rất rõ, là một phụ nhân có tuổi, không nhịn được hỏi nhiều hai câu. Mà Phùng ma ma cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh biểu lộ thân phận của mình, nha hoàn gả theo của tiên phu nhân Tĩnh Biên Hầu, chưởng sự ma ma của đích trưởng tiểu thư cũng chính là An vương phi hôm nay.
Ha hả, một Như Yên Các, lại có hai vị ma ma thân phận đặc thù, một vị ở trong cung tới, một vị ở Hầu phủ cũng có địa vị nhất định. Cũng may hai người đều là người an phận thủ thường, cẩn thủ bổn phận, ai cũng chưa từng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
Lúc Mộ Dung Dật Phi hồi phủ, rất bất ngờ là đến một người hầu đón cũng không có. Hắn quay đầu lại nhìn Huyền Khôn, Huyền Khôn lúng túng cười cười, ai, chỉ mới ba ngày, sao lại nuôi thành thói quen vậy rồi?
"Vương gia, nếu không ngài đi chổ Hải phu nhân ngồi một chút?" Huyền Khôn kiến nghị.
Hải Vận tuy rằng xuất thân thanh lâu, nhưng trên người lại không mang theo một tia khí tức phong trần, sạch sẽ đến mấy người tự xưng là đại gia khuê tú tự than không bằng. Người thì an an tĩnh tĩnh, đến viện của mình cũng rất ít ra, không tranh thủ tình cảm cũng không cùng bất luận kẻ nào phát sinh xung đột, đối đãi hạ nhân cũng là hòa ái. Tuy rằng không được sủng, nhưng là lại chưa từng có người nào dám khi dễ đến trên đầu, bởi vì Vương gia đối với Hải phu nhân đều mang ba phần kính ý.
"Khanh khách" tiếng cười ngây thơ chất phác truyền đến, đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Dật Phi híp một cái, hứ, coi như nàng hiểu chuyện, trong thời hạn hắn quy định đã trở về. Chỉ là nữ nhân này và tiểu tử kia đều là không có lương tâm, cũng không biết chủ động ân cần tới thăm hỏi sao?
"Vương gia, chúng ta đi Như Yên Các?" Mặt mày Huyền Khôn rạng rỡ hỏi, hắn thật muốn nhìn thấy cái tiểu nha đầu có cặp mắt cười cong cong.
"Hừ." Mộ Dung Dật Phi hừ lạnh một tiếng, đầu cũng không quay lại đi về thư phòng, hắn lúc nào cần phải chủ động đi lấy lòng nữ nhân? Trong mắt của Liễu Tâm Mi có còn vị nhất gia chi chủ là hắn không, muốn trở về thì trở về, muốn rời đi liền rời đi, ra vào một tiếng chào hỏi cũng không có sao? Còn có a, cái vật nhỏ kia, có nương vạn sự túc, sẽ không nghĩ tới người cha là hắn.
"Chết tiệt, nàng tại sao lại trở về?" Mộ Dung Dật Phi ác thanh ác khí, lông mày cũng nhướng lên, bộ dạng thập phần ghét bỏ.
Huyền Khôn bấm ngón tay tính toán, đây không phải là kỳ hạn Vương gia cho sao? Sao lúc này trở về cũng không phải, không trở về cũng không phải, Vương gia chơi trò gì a?
"Mạc Ly lúc nào sẽ đến?" Mộ Dung Dật Phi ngồi ở sau bàn, hắn một chút cũng không muốn nghe chuyện liên quan đến nữ nhân kia.
"Hồi Vương gia, không có gì bất ngờ xảy ra, buổi trưa ngày mai liền có thể vào đại môn kinh thành." Huyền Khôn đứng nghiêm thẳng đứng.
Ừ, Tuyết Diên đã trở về. khóe miệng Mộ Dung Dật Phi kéo ra nụ cười mỉm, rất lâu không gặp, không biết nha đầu kia có còn bướng bỉnh như trước đây hay không?
Huyền Khôn ở trong vương phủ dạo qua một vòng, rất nhanh thì nghe được tin tức của Như Yên Các. Vương gia càng ngày càng hỉ nộ vô thường, ngài sẽ không thừa nhận tâm tình của ngài rõ ràng đã bị Vương phi làm ảnh hưởng, thế nhưng Huyền Khôn là ai a, đi theo mấy năm, đến điểm ấy tâm tư cũng phỏng đoán không ra, còn làm cái gì thiếp thân thị vệ!
"Vương gia, " Huyền Khôn một bên bày rượu và thức ăn một bên thần bí nói: "Vương gia, Vương phi không chỉ có trở về, còn dẫn theo nha hoàn bà tử nữa! Hôm nay Như Yên Các rất náo nhiệt."
"Hừ, biết lai lịch của mấy người đó không? Không phải là nàng tùy tùy tiện tiện ở trong tay nhân nha tử mua được chứ." Mộ Dung Dật Phi không nhịn được nói, nữ nhân này chính là phiền phức, nơi nào có nàng cũng đừng nghĩ được yên tĩnh.
"Nghe nói là từ Tĩnh Biên Hầu phủ ra, đều là hầu hạ qua Vương phi, người niệm tình xưa, liền cùng An phu nhân nói muốn lấy qua đây?" Huyền Khôn suy đoán.
"Hứ, lẽ nào An vương phủ ta lại chọn không ra một người dùng được sao?" Mộ Dung Dật Phi không vui nói.
Huyền Khôn "Xuy" cười ra tiếng, hắn cũng không quên mấy người Văn phi nương nương chọn ra đợt đầu tiên, hắn thực sự là bội phục khí độ của Vương phi, lại không tức không buồn mà nhận lấy, hơn nữa đối với bọn họ vẫn luôn rất tốt. Hôm nay đến Mã ma ma cũng sẽ ở trước mặt chủ tử nói vài câu Vương phi thật là tốt.
Mộ Dung Dật Phi trừng Huyền Khôn một hồi, chính mình cũng nhịn không được nhàn nhạt cười, hắn vẫn cho Văn Nhược Nhược là một người ổn thỏa, không nghĩ tới cũng ngấm ngầm công báo tư thù.
Liễu Tâm Mi ăn xong cơm, Phùng ma ma bất chấp mệt nhọc, liền chạy tới kể chuyện xưa cho nàng, Siêu Phàm trừng to một đôi mắt, cũng ở bên cạnh nghiêm túc nghe.
"Tiểu thư, à không, Vương phi, ngài là không biết đâu, cái tháng lúc phu nhân sinh ngài, khí trời luôn luôn âm trầm, kinh thành phảng phất như là mùa mưa dầm của Giang Nam, rất nhiều ngày không thấy được mặt trời, những cơn mưa lúc ngừng lúc rơi khiến cho lòng người khó chịu buồn bực vô cùng."
Liễu Tâm Mi mỉm cười nghe, quả nhiên là đủ xui xẻo, chả trách các cao môn đại hộ, sớm mời sẵn bà đỡ và đại phu, nếu không thời tiết như vậy, thật đúng là chịu tội, chờ bà đỡ bước nhanh bước chậm chạy đến, người lớn và hài tử e là đều nguy hiểm.
"Thế nhưng ai cũng không ngờ tới, thời khắc ngài ra đời kia a..."
Liễu Tâm Mi nở nụ cười: "Ha ha, Phùng ma ma. Không phải là trăm hoa đua nở, thiên trình dị tượng chứ?" Vừa nói vai liên tiếp run, Phùng ma ma xem nàng như hài tử ba tuổi để dụ dỗ sao? Không phải chỉ là một Vương phi sao? Thân thế có cần biên đến buồn cười như thế sao?
"Vương phi, ngài đều nhớ ra rồi?" Phùng ma ma kinh ngạc há to miệng.
"Lang băm, lang băm. Đây là cái hỗn trướng đại phu gì a, Vương phi căn bản không cần trị liệu." Phùng ma ma giận dử, bà mới nói mở đầu, Vương phi không phải là đều nhớ ra sao?
"Nhớ lại cái gì?" Liễu Tâm Mi mờ mịt hỏi.
"Thiên trình dị tượng a!" Phùng ma ma nghiêm trang nói.
"A?" Cái này đến phiên Liễu Tâm Mi sửng sốt, thuận miệng nói bậy, cũng có thể nói trúng? Vận khí của nàng có thể đi mua vé số rồi.
"Mẫu thân, lúc người ra đời, vui như vậy sao, cũng không biết lúc ta ra đời hoa gì nở?" Siêu Phàm nghe được vẻ mặt hâm mộ.
Liễu Tâm Mi hết chỗ nói rồi, còn có thể ly kỳ hơn một tí hay không a? Những thứ đó không phải nói đều là cổ nhân biên ra gạt người sao? Nàng cũng không phải na tra, sao có thể chân đạp phong hỏa luân, đạp tường vân mà đến.
"Phùng ma ma, nếu ta nhớ những thứ này, không phải biến thành yêu quái rồi? Những việc lúc mới ra đời ta đều có thể nhớ, chắc là kiếp trước quên uống canh mạnh bà." Mặt mày Liễu Tâm Mi nhăn nhó, tình tiết rất khôi hài.
Phùng ma ma nghe vậy cũng lúng túng nở nụ cười, phải a, Vương phi làm sao sẽ nhớ cái này a? Chẳng qua đây tuyệt đối không phải truyền thuyết, là bà tự mình kinh lịch qua, chuyện tình mười mấy năm trước, rất nhiều người đã quên được, bà lại lao lao ghi nhớ trong lòng
Bình luận facebook