• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (4 Viewers)

  • Chương 180

49180.
Hàng lông mày anh hùng kiệt xuất của Mộ Dung Dật Phi chau lại, Lý Vân Hân dùng những ngón tay thon dài mảnh khảnh của mình nhẹ nhàng xoa dịu sự buồn bực giữa hai lông mày.

“Đáng chết!” hắn hung hăng nói.

Lý Vân Hân sững sờ, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm không dễ để phát hiện, người có thể khiến cho Vương gia ngay cả trong lúc mơ ngủ cũng căm ghét như vậy, chẳng phải là kẻ thù chung của mấy người bọn họ hay sao? Thực ra, ả với Liễu Tâm Mi cũng không có thù hận càng không có bất cứ mâu thuẫn gì. Khi ả vừa mới trở thành nữ nhân của Mộ Dung Dật Phi, Liễu Tâm Mi cũng chưa từng làm gì quá đáng hết. Chỉ là lúc đó An Vương phi là một người có tính cách cực kỳ tốt bụng hiền lành, cho dù tận mắt nhìn thấy những người khác dẫm đạp lên vai mình mà leo lên, nàng ta vẫn chịu đưa tay ra giúp đỡ bọn họ. Lúc Liễu Tâm Mi ngã xuống Vân Đoan, ả cũng không hiền lành tới mức làm ra cái trò giậu đổ bìm leo đó đâu, tường là bị mọi người đẩy, sự việc này vốn dĩ là một kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được.

Càng là người có thân phận thấp kém hơn thì sẽ càng sợ ánh mắt khinh thường của người khác, Lý Vân Hân đã từng mừng thầm trong lòng bởi vì ở trong Vương phủ này, vẫn còn có một người có thể để ả ta ức hiếp bất cứ lúc nào. Trong lòng cảm thấy hài lòng vô cùng. Vị Vương phi tinh thần sa sút tới cực điểm này đột nhiên giống như từ trong tuyệt vọng tìm thấy cơ hội chuyển mình vậy, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là những người trước đó đã từng bắt nạt nàng ta, trong lòng đều sợ hãi không thôi, bọn họ sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, sẽ bị chèn ép ngay lập tức. Cũng may Liễu Tâm Mi lại mất đi trí nhớ, là chuyện tốt cũng được là chuyện xấu cũng chẳng sao hết, mọi chuyện xảy ra trong quá khứ cô ta cũng sẽ không truy cứu được gì nữa.

Chỉ là Văn Nhược Nhược và Liên Oánh Nhi trước sau đều có thái độ thù ghét đối với Liễu Tâm Mi, Lý Vân Hân đương nhiên cũng sẽ đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ rồi, bởi vì bọn họ đều ý thức được rằng, sự vực dậy của nữ nhân này, sẽ phá vỡ sự bình yên và sự hòa hợp vốn có ban đầu. Cô ta có danh phận là chính phi, có tiểu thế tử làm người nối dõi chăm lo hương hỏa, nếu như cô ta còn có được cả sự sủng hạnh của vương gia, bọn họ há chẳng phải cố gắng nắm lấy sợi dây còn lại duy nhất của sự sinh tồn trong ranh giới giữa sự sống và cái chết hay sao? Không, bọn họ nhất định sẽ không để cô ta được như ý đâu.

Danh phận dù muốn tranh cũng không thể nào tranh được, đừng cho rằng bọn họ cũng chỉ là những người có xuất thân từ cung nữ thấp hèn, mà bọn họ chính là hai vị Văn tắc phi và Liên tắc phi đó. Gia thế có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không thể so bì được với phủ Tĩnh Biên Hầu. Nhưng dù thế nào đi nữa sự sủng ái và chuyện người nối dõi chung quy lại cũng sẽ được san đều cho người khác không phải hay sao? Mỗi một nữ nhân đều sẽ âm thầm mà cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có được kết quả gì. Nếu không phải là vì có sự ra đời của tiểu thế tử, thì chắc chắn sẽ có người cho rằng An vương gia có vấn đề về một phương diện nào đó.

Bàn tay của Lý Vân Hân dừng lại trên bụng của mình, có lẽ là do bọn họ nghĩ nghĩ quá nhiều rồi, tình cảm của vương gia dành cho nữ nhân này cũng không có sâu đậm tới vậy được, nếu không vương gia sẽ không ném cô ta vào lãnh viên, cũng sẽ không thèm ngó ngàng tới như vậy. Rõ ràng đó còn là một kẻ không biết điều, rõ ràng không biết kinh doanh còn đòi mở xưởng nhuộm, đúng là không biết tự lượng sức mình. Trước mặt vương gia còn bày ra cái bộ dạng không nóng không lạnh, ả ở trong cung bao nhiêu năm nay, về những chuyện khác ả không biết nhiều bằng những người khác, nhưng có một đạo lý ả biết rất rõ, nam nhân này là vua của tất cả nữ nhân trong thiên hạ, hạnh phúc của bọn họ đều nằm trong tay của hắn.

Có thêm một đêm mặn nồng như này nữa thì cũng sẽ có thêm một tia hy vọng! Nhìn sang Mộ Dung Dật Phi đã yên giấc ngủ say, cánh tay của ả ôm lấy eo của hắn, rất nhanh sau đó cũng chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lý Vân Hân nhẹ nhàng đưa cánh tay của mình sang bên cạnh, nhưng chỗ đó đã trống không, Mộ Dung Dật Phi mới sớm như vậy đã không biết đi đâu rồi. Ả có chút thất vọng chỉ tại bản thân mình quá ham ngủ, nên mới bỏ lỡ mất cơ hội tốt như vậy.

Lúc dùng bữa sáng, trên bàn ăn đột nhiên xuất hiện một bát canh chim câu non hầm nhân sâm. Loại canh này thông thường đều là do Mã ma ma người từng hầu hạ bên cạnh An vương gia tự mình đi hầm. Nghe nói, vào ngày mười năm âm lịch, hoàng hậu nương nương thường xuyên uống loại canh này để bồi bổ cơ thể nên sau này mới hạ sinh được cả hoàng tử lẫn công chúa. Sau khi Mộ Dung Dật Phi lập phủ, phương pháp đã được áp dụng rộng rãi. Mỗi một phi tử, phu nhân nếu có được vinh dự được Vương gia thị tẩm, vì sức khỏe của bản thân, và cũng vì lợi ích của mình sớm ngày mang thai, nên mọi người đều vui vẻ mà uống hết bát canh bổ này. Chỉ là cách làm này hình như chỉ phát huy tác dụng ở trong nội viện của hoàng cung, dẫu sao nhân sâm này cũng là cống phẩm, hiệu quả của nó so với loại nhân sâm thông thường bày trong các tiệm thuốc đương nhiên không thể nào mà bì được.

Nha hoàn hầu hạ ả, Linh Nhi thấy ả chỉ chăm chăm bưng bát canh, ngồi suy nghĩ gì đó mà vẫn chưa uống, không khỏi mỉm cười, nói: “Phu nhân, người mau nhân lúc canh còn nòng mà uống đi ạ, để nó nguội rồi mùi vị cũng sẽ không còn ngon như lúc đầu đâu, chỉ là nô tỳ có hỏi qua Mã ma ma, ma ma bà ấy nói canh này cũng giống như thuốc vậy, nếu dùng thường xuyên mới có hiệu quả được, chứ nếu cứ lúc dùng lúc không như này, khó tránh khỏi làm giảm hiệu quả của nó”.

Lý Vân Hân đỏ mặt, vừa cười vừa mắng: “Ta nói ngươi nha đầu đáng chết này, vừa mới sáng ngày ra, ngươi đã nói luyên thuyên cái gì vậy hả! Ma ma đó tuổi cũng đã cao rồi, thi thoảng cũng sẽ nói năng lung tung, sao ngay cả ngươi cũng học cái thói ăn nói hàm hồ như vậy hả?”.

Linh Nhi chỉ cười hì hì, nha đầu này tuổi tác còn nhỏ, nhưng trong lòng thì không biết là nghĩ ra những chuyện quái quỷ gì, bình thường rất biết cách làm vui lòng Lý phu nhân.

Lý Vân Hân chỉ mong sao ngày nào cũng có thể uống một bát canh tẩm bổ như này, chỉ là chuyện này ngay cả nằm mơ ả cũng không dám nghĩ tới. Nhân Sâm, chim câu non tuy là những thứ vô cũng quý giá, những cũng không phải là không thể mua được, chỉ là thông tin của Mã ma ma vô cùng nhanh nhạy. Bình thường có người tìm tới cầu xin bà ta hầm giúp nồi canh, bà ta cũng không hầm cho, bởi vì bên trong đó còn cho thêm vào một vị dược liệu rất đặc biệt là do hoàng hậu nương nương ban thưởng, quý giá vô cùng.

Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi cũng nhau kéo tới chỗ Lý Vân Hân, nhìn bát canh bồi bổ còn lại một nửa, hai người bọn họ đồng loạt nở nụ cười ám muội.

“Hai vị tỷ tỷ hôm nay đặc biệt tới đây là để chê cười ta sao?”. Lý Vân Hân có chút khó xử cúi thấp đầu xuống.

“Nào có, chúng ta tới đây chủ yếu là muốn chúc mừng muội muội kìa, trong lòng muốn gì cuối cùng cũng đã được như ước nguyện rồi!” Văn Nhược Nhược điềm tĩnh nói.

“Tỷ tỷ, đêm qua ta nghe thấy vương gia còn mắng người nào đó trong cơn mê ngủ nữa đó” Lý Vân Hân nói.

“Không phải là người nào đó ở Như Yên Các đó chứ?” Ánh mắt Văn Nhược Nhược chợt lóe lên, hình như là đang nghĩ cái gì đó.

“Đúng vậy, Văn phi nương nương đoán không sai, có lẽ do chúng ta đa nghi quá rồi, vương gia chưa chắc đã để ý tới ả nhiều như vậy đâu” Lý Vân Hân đưa ra phán đoán.

“Nói thật, lúc vương gia qua đêm ở chỗ của ta, trong mơ cũng từng gọi tên của ả tiện nhân đó. Ngươi còn cho rằng vấn đề này không nghiêm trọng hay sao? Vương gia đêm nào trong mơ e là cũng chỉ có ả ta mà thôi!” khẩu khí của Văn Nhược Nhược càng nói càng lạnh lùng, hai tay khẽ nắm chặt lại.

“Tỷ tỷ, tỷ nói xem chẳng lẽ là hồ ly tinh hóa thành bộ dạng của cô ta, rồi mê hoặc ngài ấy khiến vương gia ngay cả trong mơ cũng chỉ gọi tên của một mình cô ta như vậy?” Liên Oanh Nhi nghi ngờ hỏi.

“Liên Tắc Phi, tỷ đừng có đùa như vậy, với cái bộ dạng lúc nào cũng thanh cao đó của ả, đừng nói là hồ ly tinh, mà ngay cả gái lầu xanh cũng không phải nữa là”. Lý Vân Hân che miệng lại, khẽ cười.

“Đúng, ngươi mới là một con tiểu hồ ly tinh, tối qua chỉ đơn giản như vậy mà ngươi đã mời được vương gia tới biệt viện của người rồi!”. Liên Oanh Nhi chế giễu nói, vẻ mặt ba phần ngưỡng mộ bảy phần ghen ghét đố kị.

“Vậy đêm nay sẽ tới lượt của Liên tỷ tỷ rồi, không cần phải chê cười ta đâu, đến lúc đó, ta đảm bảo tỷ còn nóng lòng hơn ta nữa kìa”. Lý Vân Hân phản bác lại.

“Sao mấy ngày nay ngay, ta không thấy Hải tỷ tỷ bước ra khỏi cửa biệt viện vậy?”. Lý Vân Hân hỏi, Liễu Tâm Mi đó cho dù có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, cũng không thể đối chọi lại với vài người như vậy được! bọn họ càng nhiều người thì tầm ảnh hưởng sẽ càng lớn.

“Ha ha, ả ta mới là kẻ biết thời thế, người nào đó vừa mới dành được quyền có được thế cái, liền chạy tới ra vẻ cười cười nói nói ôm đùi người ta luôn rồi”. Liên Oanh Nhi chanh chua nói.

Mối quan hệ giữ Hải Vận với bọn họ cũng không thân thiết cho lắm, con người này vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, không ngờ rằng lần này lại đưa ra quan điểm rõ ràng như vậy, lựa chọn đứng bên phe đối lập với bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom