• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 179

49179.
Mộ Dung Dật Phi vừa mới bước chân về tới Vương phủ, Lý Vân Hân không biết từ đâu liền chạy ra nghênh đón, nói với hắn chỗ ả ta sớm đã chuẩn bị sẵn rượu ngon thịt ngon để tiếp đãi, mong hắn nể mặt ả tới đó thưởng thức một chút. Tính ra danh phận của ả cũng khá là thấp, bình thường nếu không phải Mộ Dung Dật Phi chủ động đi tới chỗ ở của ả, thì ả có rất ít cơ hội được nhìn thấy hắn. Chỉ là thói quen cũ thì rất khó để thay đổi. Tuy trong phòng của hắn cũng đã có nha hoàn hầu hạ dọn dẹp, nhưng ả ta vẫn rất thích thay hắn dọn dẹp phòng ốc, chăm lo cho cuộc sống ăn uống sinh hoạt hàng ngày của hắn, mùa đông thì chuẩn bị chăn gấm, mùa hè thì trải ga giường, mọi thứ đều được chuẩn bị từ rất sớm, nha hoàn hầu hạ ở trong phòng của hắn trái lại là vị trí nhàn nhã nhất ở trong vương phủ này.

“Có việc gì sao?” Hắn có chút nghi ngờ liền hỏi lại.

“Vương gia, chẳng qua là thần thiếp nhất thời có hứng thú, làm một vài món ăn mà hồi trước khi vẫn còn ở trong cung ngài thích ăn nhất mà thôi, đặc biệt rất hợp với khẩu vị của ngài, vẫn mong vương gia tới thưởng thức một chút, xem xem tay nghề của thần thiếp so với trước đây có kém đi chút nào không?” Ả ta nở nụ cười dịu dàng, nói.

“Được”. Mộ Dung Dật Phi cũng rất nhanh trả lời ả.

Nữ nhân vốn không có lương tâm này, bắt đầu từ khi nào lại quan tâm tới hắn như vậy chứ? Bản thân hắn cùng ả ta ăn một bữa cơm, cũng cảm thấy vô cùng vô cùng kỳ cục nữa là. Ả ta vẫn còn nghĩ rằng bổn vương ngoại trừ chỗ của ả ta ra không còn chỗ nào có thể đi hay sao? Hừ, những người muốn lấy lòng nịnh nọt bổn vương có rất nhiều nữa kìa, đến chỗ nào chẳng có người ra niềm nở chạy ra đón tiếp chứ?

Lý Vân Hân thẫn thờ một lúc, ả ta còn nghĩ rằng sẽ phải tốn không ít miệng lưỡi mới có thể mới được vương gia nữa cơ, kết quả không ngờ Vương gia nhanh như vậy đã đồng ý rồi, trong lòng vui mừng không xiết. Ả nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, vẫn là để vương gia tới sau, còn bản thân mình nên quay về chuẩn bị trước, chỉ e là sẽ có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo thì thật là uổng công.

Huyền Khôn đi theo sau vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại, chủ tử của hắn tối nay không còn cô đơn thưởng nguyệt một mình nữa rồi, có vị Lý phu nhân này ở bên cạnh ngài ấy hầu hạ, san sẻ tâm sự với Vương gia như vậy, thì đêm nay hắn có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.

Mộ Dung Dật Phi nhận ra Huyền Khôn không có đi theo, nhưng hắn vẫn bước chân đi vào trong biệt viện của Lý Vân Hân.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia”. Toàn bộ nha hoàn trong biệt viện nhìn thấy Mộ Dung Dật Phi đi vào thì đồng loạt quỳ xuống hành lễ, mỗi người đều nở nụ cười mừng rỡ trên mặt, xem ra trước sau đều đang mừng thầm trong lòng.

Ở Như Yên Các, từ trước tới giờ cũng chưa từng có chuyện ai nhìn thấy hắn đều cảm thấy vui vẻ giống như thế này, những nha hoàn đó chỉ muốn trốn hắn trốn thật xa mà thôi. Những người hầu hạ bên cạnh Liễu Tâm Mi trước giờ đều có không quá hai người. Đúng là chủ như nào thì sẽ có nô tài như vậy, hai nha đầu đó nhìn thấy hắn cũng vẫn là cái thái độ không nóng không lạnh, cung kính thì vẫn cung kính, chỉ là giống hệt như chủ nhân của bọn chúng, đều là tôn kính hắn nhưng lại không mấy niềm nở với hắn.

“Vương gia” Lý Vân Hân lại chạy ra nghênh đón hắn, chắc là do vừa rồi ả ta đi vội vàng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ngay cả hô hấp cũng có chút hổn hển gấp gáp, càng làm tăng thêm vẻ kiều mị của ả mà trước nay hắn chưa từng thấy qua.

“Vương gia, mau, người mau vào đây”. Lý Vân Hân tự mình vén tấm màn lên để Mộ Dung Dật Phi đi trước, còn mình thì đi phía sau hắn.

“Nàng vẫn là người hiểu quy tắc hơn nàng ấy” Mộ Dung Dật Phi cũng không biết tại sao, liền nghĩ tới Liễu Tâm Mi, nàng ấy từ trước tới nay chưa từng đích thân làm chuyện gì cho hắn, ngay cả đến việc dâng trà đơn giản như vậy, cũng đều để cho nha hoàn làm thay nàng.

“Vương gia chê cười rồi, Vân Hân trước giờ đều không dám quên thân phận của bản thân mình”. Lý Vân Hân nói một cách đáng thương.

Mộ Dung Dật Phi ngây người, vội vàng mỉm cười, nói: “Nàng cũng biết, bổn vương đang nói không phải cái này mà. Nàng có thân phận gì chứ? Đương nhiên là chủ nhân của Vương phủ này rồi”.

Lý Vân Hân cảm kích nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút thê lương, chủ nhân cũng có thể phân ra thành đủ các loại đẳng cấp khác nhau. Ả ta chính là cấp thấp nhất. Nếu xuất thân từ một gia đình giàu có quyền thế, được làm phu nhân là một chuyện vô cùng dễ dàng, còn những người xuất thân giống như ả, chỉ cần chuyên tâm hầu hạ chủ nhân, được ban cho cái danh phận di nương là chuyện cực kì thường gặp. Chỉ là họ nhận được chỉ là cái uy phong của chủ nhân nhưng lại không có khí thế vốn có của chủ nhân thực sự. Nói chính xác hơn chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc của bọn họ cao hơn một chút so với người hầu mà thôi. Muốn để địa vị của mình chắc chắn hơn một chút, ngoài nhận được ân sủng ra, thì chí ít cũng phải có một đứa con trai để nối dõi mới là điều quan trọng nhất. Là nam hay nữ tuy là do thê thiếp sinh ra, nhưng suy cho cũng vẫn là kẻ mạnh thắng kẻ yếu, dẫu sao cả đời vẫn cần có một nơi để dựa vào.

“Vương gia là chủ nhân của Vân Hân đó”. ả ta cười một cách thẹn thùng nói.

Mộ Dung Dật Phi ôm lấy ả, trước mặt của hắn, nàng ta vẫn luôn mang dáng vẻ yếu đuối đáng thương như vậy, khiến người ta không kìm được lòng mà muốn yêu thương chiều chuộng nhiều hơn, muốn bảo vệ che chở nhiều hơn. Hừ, đều là phận nữ nhi, tại sao người kia lúc nào cũng muốn khiêu khích ham muốn chinh phục nàng của hắn chứ? Nếu như nàng có thể hạ thấp mình một chút, cũng mang dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng khiến ai cũng yêu thích như này thì có phải tốt hơn không?

Nhớ lại hồi trước, khi Liễu Tâm Mi vừa mới bước chân vào Vương phủ, cũng là dáng vẻ xấu hổ kèm theo chút ngập ngừng sợ hãi, chỉ là trong kí ức của hắn từ đầu tới cuối chưa từng khiến cho người khác cảm thấy động lòng. Rõ ràng là trong lòng hắn ghét bỏ người ta như vậy, sao bây giờ lại đột nhiên hy vọng nàng ấy có thể dịu dàng hầu hạ mình như vậy được chứ?.

“Vẫn là nàng hiểu ta nhất” Mộ Dung Dật Phi khó khăn lắm mới có thể nói ra được một câu nhẹ nhàng đến vậy.

Trên bàn bày đủ các món mà hắn thích ăn nhất cá sóc chua ngọt, tôm nõn Long Tỉnh, thịt gà xé sợi kèm dưa chuột, mận đỏ châu hương….. mỗi một món ăn đều mang màu sắc, hương vị vốn có của nó, sắc màu tươi sáng, bày trí độc đáo, ngay cả những vật trang trí trên đĩa cũng đều được trình bày rất là công phu, dùng các loại rau củ quả đủ màu sắc xếp lại thành hình đóa hoa, đừng nói là ăn, chỉ cần nhìn thôi trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

“Vương gia, ngài dùng món cháo này trước đi”. Lý Vân Hân múc một chút cháo cẩu kỷ nấu với hà diệp liên tử, ba màu hồng xanh đỏ quện vào nhau kích thích vị giác khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng chỉ muốn ăn ngay lập tức.

Mộ Dung Dật Phi nhận lấy bát cháo, nhẹ nhàng múc lấy một thìa, đưa lên miệng, chà, hạt cháo thật mềm dẻo mùi hương cũng thật thơm vị cũng thật ngọt, vừa mới vào tới miệng liền tan ra, ở hai hàm răng vẫn còn lưu lại mùi thơm.

“Vương gia, đây là đậu tây cuộn, thần thiếp thấy gần đây rất hiếm khi thấy người dùng món này” Lý Vân Hân bưng một đĩa bánh điểm tâm tới.

Mộ Dung Dật Phi định cầm lấy một cái lên ăn, Lý Vân Hân liền đặt đĩa điểm tâm lại chỗ cũ.

“Vương gia, món điểm tâm này là để dùng sau khi ăn cơm xong, thần thiếp sợ ngài đang đói như vậy, ăn nó rồi thì những món ăn còn lại sẽ không hợp với khẩu vị của ngài nữa”. Lý Vân Hân không đợi Mộ Dung Dật Phi mở miệng hỏi, mà ả đã tự giải thích trước. Tuy thời gian ả cùng Mộ Dung Dật Phi dùng cơm chung với nhau không có nhiều, nhưng sự cẩn thận tỉ mỉ cũng như sự chu đáo của ả thì vẫn giống hệt như trước đây, dường như nó đã ăn sâu vào trong máu thịt của ả, sẽ không bao giờ biến mất.

Trong ánh nến chiếu rọi, tiếng cười tiếng nói vui vẻ, món ăn ngon đều bày ra trước mặt, lại có giai nhân dịu dàng xinh đẹp ở bên cạnh, Mộ Dung Dật Phi lại cảm thấy hơi say, không khí trong phòng hài hòa có chút khác thường, Lý Vân Hân đang nhớ lại những chuyện thú vị xảy ra năm đó, con ngươi vốn trong vắt như nước mùa thu càng tăng thêm vẻ trầm tĩnh dịu dàng, nhìn về phía Mộ Dung Dật Phi, ánh mắt của hắn cũng đang lay động.

Chẳng qua cũng chỉ là một hũ rượu mùi thơm ngào ngạt thôi mà khiến hai người bọn họ bị say tới mức như vậy, càng nói chuyện lại càng vui, từ trên bàn dần dần chuyển xuống dưới đất.

Nữ nhân bên cạnh cơ thể mềm nhũn giống như người không xương vậy, ánh mắt đẹp mê hồn nhìn hắn cười. Không biết từ lúc nào, hai người đã quấn lấy nhau, chặt tới mức không thể nào tách ra được. Một loạt hơi thở gấp gáp, cảnh tượng ngại ngùng tới mức ngay cả một cây nến cũng phải dao động, cố gắng chảy hết những giọt nước nến cuối cùng rồi tắt ngụm, để lại căn phòng tối tăm và mùi vị ám muội tràn ngập khắp phòng.

Cơ thể của Mộ Dung Dật Phi cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn tới cực độ, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Lý Vân Hân vuốt ve bụng dưới của mình, cũng không biết lần này có thể được như ước nguyện hay không nữa. Ả nghiêng mặt nhìn sang nam nhân đang ngủ say bên cạnh mình, hai mươi mấy năm rồi, chàng vẫn anh tuấn khôi ngô khiến người khác không khỏi giật mình như vậy. Bản thân ả cũng quá là hạnh phúc, trở thành nữ nhân của chàng, chẳng phải cũng là một loại kiêu ngạo hay sao?

Ánh trăng bên ngoài dịu dàng chiếu vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt của hắn, con người lạnh lùng lãnh đạm này giờ đây có vài phần dịu dàng khó mà nhìn thấy được so với ngày bình thường. Nếu có thể, ả chỉ muốn được lặng lẽ nhìn hắn như vậy cho tới khi cả hai cùng già đi, mái tóc đen đều chuyển thành tóc bạc.

Mộ Dung Dật Phi đột nhiên lẩm bẩm một câu gì đó, ả không nhịn được mà bật cười, chàng ấy vẫn vậy, vẫn nói mơ trong lúc ngủ như vậy.

Ả dựa sát vào người hắn thêm chút nữa, nhìn hàng lông mày nhíu lại, hình như đang tức giận với ai đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom