49177.
Không nhẫn nại được
Vương phủ là nơi huyên náo, cũng là nơi an tĩnh, nhất là thời gian buổi tối, an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình. Tháo xuống trang dung, cũng như tháo xuống mặt nạ ngụy trang, kỳ thực rất nhiều người chỉ có ở đêm khuya vắng người, mới phát hiện mình căn bản không có kiên cường như vậy. Tài diễn của ngươi cho dù tốt, chỉ có thể lừa gạt ánh mắt của người khác, làm sao có thể đã lừa gạt trái tim của mình a? Cô tịch là thống khổ khó có thể nói, nữ nhân hậu trạch lại không thể không nhịn. Trước mặt người phú quý sau lưng thê lương, có bao nhiêu vui buồn là do mình có thể quyết định?
Văn Nhược Nhược rất thích được tất cả mọi người vây lấy mình, nàng ước gì mỗi ngày vương phủ đều có việc xử lý không xong, chỉ có công việc lu bù, nàng mới tạm thời quên đi gian nan tịch mịch. Hoa quế đang nở rất náo nhiệt, gió nhẹ thổi qua, không khí đều mang hương vị ngọt ngào. Hoa tàn sẽ lại nở, thế nhưng người thì sao, thanh xuân một khi mất đi, sẽ không trở lại. Nàng đưa tay sờ sờ hai gò má, cái trán và khóe mắt đều trơn bóng, đến một nếp nhăn nhẹ cũng chưa hề có. Thế nhưng nàng cùng tường vi trong viện có cái gì khác nhau sao? Năm qua năm triển thị cái đẹp của nó nhã ra mùi hương mê người, lại vẫn cô độc già đi, không để lại bất kỳ vết tích.
An vương phủ tứ quý đều có hoa nở theo quý, nàng cho nàng sẽ là một đóa trường thịnh không suy. Chỉ cần gắng lên cái phân vị kia, tất cả nỗ lực đều là đáng giá. Thế nhưng từ khi Liễu Tâm Mi tỉnh lại, hết thảy đều thay đổi. Nàng ta ở trên cung yến kinh diễm xuất hiện, càng làm cho nàng mất đi vài phần tự tin, không chỉ nói Mộ Dung Dật Phi, hay hoàng hậu và hoàng thượng cũng sẽ ghi nhớ cái nữ nhân vì bọn họ sinh hạ Tôn nhi. Ở chung một chổ nhiều năm, nàng cũng không biết Liễu Tâm Mi còn có tài hoa như vậy, thảo nào Đông Vấn hoàng tử cũng phải mở to mắt nhìn. Liễu Tâm Mi cũng rất không biết xấu hổ, đã là bậc thân phận này, còn không tuân thủ nghiêm ngặt phụ đạo. Trêu hoa ghẹo nguyệt là người có tuổi như nàng ta có thể làm sao?
Nàng muốn có một hài tử, chỉ cần có hài tử, nàng ở trong phủ mới tính là có chổ dựa. Những năm này tầm y vấn thuốc, khiến cho nàng vừa nhìn thấy chén thuốc đen thùi lùi, lại nhịn không được muốn che miệng, chỉ là vì cái mộng tưởng này, nàng không cách nào không kiên trì nhiều năm, mong muốn thành tâm có thể cảm động thiên địa hoặc tống tử nương nương.
Lúc nàng về nương gia, đỏ mặt mà len lén đi hỏi mẫu thân, mẫu thân của nàng rất thẳng thắng, chỉ nói với nàng, loại chuyện này chỉ có làm nhiều, cơ hội mới lớn hơn một chút. Nàng nhất thời nổi giận, nàng cũng muốn a, thế nhưng dù sao cũng phải có một người phối hợp không phải sao? An vương tính tình lãnh đạm, nàng từ nhỏ được giáo dưỡng nghiêm ngặt dựa theo đại gia khuê tú mà bồi dưỡng ra, thủ đoạn yêu mị cũng nghe qua một ít, chỉ là không có cách ứng dụng nhuần nhuyễn.
Cắn môi nửa ngày, nàng nghĩ ra một chủ ý, để Văn Bân tìm và chuẩn bị một số loại tình hương gì đó, nàng không phải người bỉ ổi, nhưng không thể không đánh chủ ý bỉ ổi như vậy. Nếu muốn đạt được cao độ mong muốn, phải có vốn hướng lên trên mà leo.
Liễu Tâm Mi ngủ được an ổn, nhưng không biết người của An vương phủ, nam nam nữ nữ, có mấy người là mắt mở to đến hừng đông.
Vương gia tuy rằng không phải đồ háo sắc, thế nhưng cũng là một nam nhân bình thường, cũng có thất tình lục dục. Liễu Tâm Mi không ở đây, người khác sẽ tự nhiên là được chia nhiều thêm một phần. Ngoại trừ Hải Vận, ngọn đèn ở ba viện kia đều là ở lúc đêm khuya mới ngừng nhảy nhót.
Buổi sáng lúc thức dậy, Văn Nhược Nhược ngồi soi gương, vội vã đắp thêm một ít phấn, dưới mắt có chút quần thâm, vừa nhìn là biết kết quả của một đêm không ngủ. Ở trong sân, Liên Oanh Nhi, Lý Vân Hân không hẹn mà gặp, song phương đánh giá, trong lòng cũng không khỏi liên tục cười khổ, đều là một đám người số khổ.
"Văn tỷ tỷ, muội muội nghe nói Liễu vương phi quay về Hầu phủ, hôm qua cũng chưa trở về, tin tức này là thật?" Liên Oanh Nhi đại khái là ngủ không ngon, mắt cũng không có linh hoạt như trước.
"Ta không biết a nàng là Vương phi, phân vị ở trên ta, xuất nhập không cần hướng ta báo lại." Văn Nhược Nhược nói rất mềm nhẹ, trong lòng lại nổi lên từng đợt khổ sáp, uy phong của nàng đã ở ngày hôm qua tàn rồi, cái nữ nhân sợ sợ sệt sệt kia, hiện nay đến nhìn thẳng cũng không thèm nhìn nàng.
"Thế nhưng nàng ta không phải là người của An vương phủ sao? Nếu chưởng gia vẫn là Văn tỷ tỷ, quy củ nên giữ vẫn phải giữ." Lý Vân Hân không vui nói, quy củ là vì mọi người lập, vì sao nàng ta có thể không tuân thủ a?
"Ai, đây vốn là công việc chịu vất vả không lấy được lòng, chỉ là Vương gia tín nhiệm, ta mới miễn cưỡng chống đở, nhưng ngàn vạn lần không dám vượt qua." Văn Nhược Nhược càng nói càng phát ra thương cảm.
"Văn tỷ tỷ, không bằng trả lại cái quyền lợi này, để cho nàng ta như trước đây xem sao." Liên Oanh Nhi ra chủ ý.
Đừng xem nàng ta hiện tại miệng lưỡi lợi hại, nhưng cái bản lĩnh chưởng gia chưa chắc là có. Nhiều cửa hàng như vậy, cũng là dựa vào Hương Diệp nha đầu chết tiệt kia đang khổ cực chống chọi? Hiện nay bên người nàng ta cũng chỉ có Liễu Diệp Nhi có thể dùng, gia vụ trong vương phủ, tuy rằng không phải phức tạp, thế nhưng cũng phi thường rườm rà rắc rối, trong trong ngoài ngoài, nơi đâu không cần tốn hao tâm tư? Chỉ cần nàng ta ở trong chuyện này lại té ngã một lần, bọn họ không phải là có thể xem một màn kịch vui sao?
"Vương gia cũng đề cập qua cái này, chỉ là vị Vương phi này của chúng ta, là không chịu vất vả, ngay lúc đó liền từ chối. Vương gia mỗi ngày bận rộn triều đình đại sự, ta không muốn lại vì cái này làm người phân tâm." Văn Nhược Nhược thập phần săn sóc nói, bộ dạng ôn nhu hiền thục, thông tình đạt lý.
Văn Nhược Nhược cũng không muốn dâng tới cửa, hiện nay nàng cũng chỉ có cái sở trường này, không có ân sủng lại không có quyền thế, ngày tháng không phải sẽ qua một cách cực khổ hơn sao? Mấy năm này, nàng cũng tích góp một khoản tiền riêng con số kha khá, cho dù có thêm chi tiêu ngoài ngạch, trước giờ cũng không bị ảnh hưởng.
"Văn tỷ tỷ, không bằng mấy ngày nay chúng ta thay phiên thiết yến Vương gia đi?" Lý Vân Hân đỏ mặt, lắp bắp nói.
Văn Nhược Nhược giật mình, kiềm chế không được không phải nàng một người a nàng nhàn nhạt cười cười: "Muội muội đề nghị này tự nhiên là cực tốt, chỉ là dù sao cũng phải có một nguyên nhân?"
"Còn phải có nguyên nhân gì? Lẽ nào chỉ cho phép người khác tùy tính, tỷ muội chúng ta thì không thể lạc a lạc a?" Lý Vân Hân bĩu môi.
"Đúng vậy, chủ ý này không tệ, không bằng từ Lý muội muội đây bắt đầu." Liên Oanh Nhi vội vã phụ họa.
Lý Vân Hân là từ nhỏ hầu hạ Mộ Dung Dật Phi, luôn luôn có vài phần tình cảm, nếu như hắn cho nàng mặt mũi này, như vậy Liên Oanh Nhi và Văn Nhược Nhược, hắn tự nhiên cũng không tiện bác bỏ. Nếu Vương gia vẫn lạnh tình lãnh tính như thế, như vậy sao bọn họ không chủ động một tí?
"Được." Lý Vân Hân cũng không chối từ, mở miệng ba phần lợi, dù Vương gia không đáp ứng, mình cũng không tổn thất cái gì.
"Vậy đợi muội muội hồi âm." Văn Nhược Nhược cũng thuận nước đẩy thuyền nở nụ cười, tất cả mọi người cảm giác được nguy cơ nghiêm trọng, chí ít ba người vẫn có thể kết thành đồng minh.
Nàng cùng Liên Oanh Nhi đều có tâm tư như vậy, xem ra hoan tình hương có đất dụng võ.
Bình luận facebook