• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 172

49172.
Không từ mà biệt

Lúc Mộ Dung Dật Phi trở về, đã là lúc mặt trời lặn, hắn theo thường lệ ở thư phòng ngồi một hồi, rất nhiều chính vụ quan trọng hắn đều là ở chỗ này xử lý. Nhưng những mệnh lệnh này không phải phát cho đại thần Tây Sở, hắn có thế lực của mình.

Chờ lúc ánh trăng leo lên cành cây cao, những ngôi sao thưa thớt chớp nhoáng, Huyền Khôn ân cần đưa tới trà bánh. Ai, hắn cái thiếp thân thị vệ làm thật khổ a, bảo hộ an toàn Vương gia, đó là trách nhiệm không bỏ được, thế nhưng bưng trà đưa nước không phải tiểu nha hoàn làm sao? Hắn thật ra thân kiêm nhiều chức.

Mộ Dung Dật Phi phất phất tay, cầm lên trường sam trên ghế, Như Yên Các tuy rằng tiết kiệm, thế nhưng nước nước canh canh chắc là sẽ không thiếu. Huyền Khôn nhếch miệng cười, cước bộ nhẹ nhàng đi theo phía sau.

Như Yên Các ban đêm trong sự yên lặng sẽ xen lẫn một hai tiếng vui cười, dưới sự kiên nhẫn của Liễu Tâm Mi, Siêu Phàm thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai tiếng vui cười, đồng âm giòn giòn truyền ra rất xa. Ngày hôm nay bọn họ đã đi tới cửa, lại không nghe được thanh âm quen thuộc thường ngày.

Huyền Khôn nhìn chung quanh, cái nha đầu bên người Vương phi kia sao cũng không ở đây a? Bình thường chỉ cần hắn "Thùng thùng" đi tới, tất nhiên sẽ nghe được một tiếng gọi "Huyền đại ca" ngọt ngào. Hắn ngẩng đầu nhìn, căn phòng của Vương phi đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có.

"Vương gia, Vương phi sẽ không sớm như vậy đã an giấc chứ?" Huyền Khôn không xác định hỏi.

Hắn âm thầm quan sát Như Yên Các không ít ngày, biết vị Vương phi này không có thói quen ngủ sớm, chỉ cần nàng không ngủ, cái nha đầu có nụ cười ngọt ngào kia cũng sẽ ở bên cạnh.

Mộ Dung Dật Phi đến miệng cũng lười mở, hắc hắc, nữ nhân này luôn luôn biến đổi đa dạng để tránh né hắn, hôm nay đến thủ đoạn vụng về như thế cũng sử dụng ra. Hắn xoay người lại hướng Huyền Khôn "xuỵt" một tiếng, ý bảo không cần theo, chính mình nhẹ nhàng đẩy ra cửa gỗ đóng chặt.

Hắn cúi đầu cười, như một hái hoa dâm tặc vậy cười xấu xa nhào tới. Không có như trong dự liệu mềm mại, hắn đưa tay sờ sờ, trên giường lạnh lẽo lại không có một vật, người thì càng khỏi nói.

Hắn mất hứng đứng dậy, hướng ngoài cửa gọi: "Huyền Khôn."

Người ngoài cửa đáp một tiếng, lập tức đi vào.

"Đốt đèn." Hắn phân phó một tiếng.

Huyền Khôn từ trong lòng ngực lấy ra hộp quẹt, đánh lửa, đốt lên ngọn nến, cẩn thận để chụp đèn vào, tia sáng nhu hòa đuổi đi hắc ám cả phòng.

Trên bàn ấm trà thì lạnh, trên giường đệm chăn cũng xếp thả thật chỉnh tề, một chút độ ấm cũng không có. Mặt của Mộ Dung Dật Phi so với băng còn lạnh hơn, đây là trốn đi nơi nào?

Huyền Khôn mắt sắc, liếc thấy trên bàn có một tờ giấy. Vội vã tiến tới xem xem, trong lòng nhất thời không ngừng kêu khổ, Vương phi của bọn họ lại không từ mà biệt.

"Vương gia, Vương phi để lại lời nhắn." Vẻ mặt Huyền Khôn đau khổ nói rằng.

Mộ Dung Dật Phi duỗi tay một cái, Huyền Khôn vội vã rất cung kính trình lên.

Mặt trên viết vài chữ đơn giản: "Vương gia, ta quay về Hầu phủ ở vài ngày, nếu là tịch mịch khó nhịn, cả vườn hoa tùy quân hái."

Mộ Dung Dật Phi đầy đầu hắc tuyến, chẳng lẽ hắn tới, cũng chỉ có chuyện này có thể làm?

"Vương phi là một người rộng lượng." Huyền Khôn nín cười, người cũng đi rồi, còn quan tâm thân thể của Vương gia, thật sự là hiền thê a.

Mộ Dung Dật Phi đang một bụng lửa, nghe vậy một cước đá ra ngoài, Huyền Khôn lưu loát lách mình tránh thoát, còn "Hì hì" cười.

"Nàng đây là nói qua với ai?" Mộ Dung Dật Phi tức giận hỏi, lúc nào thì An vương phủ của hắn có tùy ý muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Huyền Khôn im lặng, trong vương phủ cũng chỉ có ngài có thể quản Vương phi, nếu đã để lại tờ giấy nhắn nhủ, rõ ràng là tự chủ trương.

"Đi gọi nha hoàn quản sự tới." Mộ Dung Dật Phi kiềm nén lửa giận.

Huyền Khôn ở trong sân tìm một vòng, mới nhìn thấy Tiểu Ngọc cà nhắc cà nhắc chậm rãi đi tới.

"Huyền thị vệ." Nàng phúc thân thi lễ.

"Liễu Diệp Nhi đâu?" Hắn vội vàng hỏi.

"Thế nào, ngươi không biết sao? Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ theo Vương phi và thế tử quay về Hầu phủ đi." Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi.

Thế tử cũng không ở đây a? Thảo nào ở đây yên lặng như vậy.

"Vậy chỉ có làm phiền ngươi trước mặt bẩm báo Vương gia." Huyền Khôn đồng tình nhìn nàng một cái, hôm nay tính tình Vương gia đang phát bạo.

"Được." Tiểu Ngọc cũng không khiếp sợ.

"Gặp qua Vương gia." Nàng tuy rằng hành động gian nan, nhưng vẫn là rất quy củ hành lễ vấn an.

"Nha hoàn bên người Vương phi đâu?" Mộ Dung Dật Phi trầm giọng hỏi.

"Hồi Vương gia, Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ theo Vương phi cùng quay về Hầu phủ, thế tử cũng dẫn theo đi." Tiểu Ngọc đứng trang nghiêm đáp.

"Văn trắc phi biết không?" Hắn không vui hỏi, Văn Nhược Nhược là người giữ nhà cho hắn a.

"Không biết. Vương phi nương nương nói lấy thân phận của nàng, không cần phải hướng Văn phi nương nương báo cáo. Ở chổ Vương gia, người cũng là viết lời nhắn lại." Tiểu Ngọc rõ ràng nói.

"Như Yên Các nhất đẳng nha hoàn còn có ai?" Ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi rơi vào trên đùi Tiểu Ngọc, hắn thật ra không có chú ý, bên người nàng người đắc dụng quả thật là ít ỏi.

"Hồi Vương gia, vốn còn có Hương Diệp tỷ tỷ, thế nhưng phụng mệnh của Vương phi đi xử lý cửa hàng, việc của Như Yên Các rất ít lo quản được." Tiểu Ngọc không chút hoang mang nói.

"Không phải nên có bốn người sao?" Mộ Dung Dật Phi nghi ngờ nói.

"Có nữa chính là nô tỳ và Thúy Vân, Thúy Vân không phải một người tâm tư lanh lợi, chỉ phụ trách vẩy nước quét sân." Tiểu Ngọc ăn ngay nói thật, cũng không có tận lực giấu diếm cái gì.

"Các ngươi đều là Vương phi chọn tới?" Mộ Dung Dật Phi kỳ quái, ánh mắt của Liễu Tâm Mi thật đúng là có một phong cách riêng.

"Không, là Văn phi nương nương phái tới." Tiểu Ngọc không chút nào che giấu nói.

Tư Mã Chiêu chi tâm người qua đường đều biết, Văn trắc phi đây không phải chính là cố ý làm khó Vương phi nương nương sao, may mà Vương phi trạch tâm nhân hậu, đối với bọn họ thật tâm thật ý.

Mộ Dung Dật Phi xoa xoa mi tâm, đã quay về Như Yên Các, phần tiền tiêu hàng tháng cũng một phần không thiếu đưa cho nàng, Văn Nhược Nhược còn dám ngoài sáng trong tối như thế khi dễ nàng, ngày tháng ở lãnh viên thì càng không cần phải nói. Người làm việc ác là Văn trắc phi, thế nhưng nữ nhân đáng chết hình như đem toàn bộ tính ở trên đầu của hắn, thật oan a.

"Vương phi nhà ngươi không có nói qua mấy ngày trở về?" Mộ Dung Dật Phi lại hỏi.

Tiểu Ngọc lắc đầu, cái này chưa từng nghe Vương phi nói đến, nàng không phải người lắm miệng, tự nhiên cũng sẽ không đuổi theo hỏi. Làm nô tài, phải thời khắc giữ bổn phận của mình.

Mộ Dung Dật Phi phất phất tay, Tiểu Ngọc từ từ lui ra.

"Vương gia, tối nay ngài ở nơi nào an giấc a?" Huyền Khôn mệt không chịu được.

Hứ, hắn cũng không thể một mình ở chỗ này qua đêm? Mộ Dung Dật Phi trừng hắn liếc mắt, nhấc chân đi.

Huyền Khôn đóng cửa, đi nhanh mấy bước, đuổi theo Mộ Dung Dật Phi, hắn có thể nhìn ra tâm tình Vương gia rất không tốt, hưng phấn mà đến, ai sẽ nghĩ tới đến bóng người cũng không phát hiện? Cũng chỉ có Liễu vương phi mới có thể làm ra chuyện tùy hứng như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom