49170.
Bóng ma tuổi thơ
La Nguyệt Đình rất cẩn thận đi đóng cửa, suy nghĩ một chút, lặng lẽ mở cửa sổ, vừa cúi đầu, Liễu Uy đang đem cái lỗ tai đưa gần sát, tức giận đến nàng không nhẹ không nặng đánh hắn một cái. Liễu Uy cười thè lưỡi, nhanh như chớp mà chạy ra xa, có hai nha hoàn nhanh chân đuổi theo.
"Chỉ còn lại có mợ và mẫu thân, từ từ nói đi, trái tim của con còn nhỏ như vậy, có quá nhiều chuyện nén ở trong đó, sẽ rất mệt mỏi." Thanh âm của Liễu Tâm Mi rất nhẹ.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, từ trước để Siêu Phàm kêu một tiếng "Mợ" là sai lầm, nơi này là cổ đại a, thế nhưng không ai sửa lại cho đúng, có phải bọn họ cho là mình thỉnh thoảng sẽ phạm hồ đồ hay không a? Hắc hắc, thì ra mất trí nhớ thật là một cái cớ rất tốt, một câu "Ta đều đã quên", cản trở bao nhiêu phiền toái phát sinh a.
Siêu Phàm đứt quảng nói một cố sự, hai người lớn không ngừng trao đổi ánh mắt, Liễu Tâm Mi thỉnh thoảng ôn nhu an ủi nó, rốt cục biết rõ chân tướng sự tình.
Siêu Phàm lúc ba tuổi, Liễu Tâm Mi thích nhất cùng nó chơi trò chơi trốn kiếm, có một lần thừa dịp mẫu thân không chú ý, liền len lén chạy vào phòng ngủ của phụ vương. Nó vừa trốn ở dưới giường, liền có người đi vào được. Nó len lén trốn ở dưới nhìn ra phía ngoài, một người là phụ vương, người kia nó cũng không nhận biết, chỉ là người này vẻ mặt trông như luôn tươi cười.
Hai người rất nghiêm túc thảo luận cái gì, bọn họ nói, đại bộ phận nó đều nghe không hiểu, nhưng là bọn họ lại một chút cũng không cảm thấy mệt, cho đến lúc nó nhịn không được bò ra, mới phát hiện bốn con mắt nhất tề nhìn chằm chằm nó.
Cái người vẻ mặt tươi cười, cười càng ngọt ngào, một tay liền đem nó giơ lên trước mặt, hỏi nó nghe được cái gì.
Khi nó nói ra vài cái tên người và địa danh một nơi, sắc mặt của bọn họ liền thay đổi.
Nó còn nhỏ, thế nhưng cái tay rơi vào trên cổ nó lại càng ngày càng chặt, cho đến khi hô hấp cũng bắt đầu không thông thuận, phụ vương mới từ tay người kia ôm qua nó, từng chữ từng chữ nói với nó: "Quên đi tất cả những gì mới nghe được, ít nói là một thói quen rất tốt. Ngươi xem, mấy con chim nhỏ kêu chi chi cha cha kia, nếu như chọc cho người ta phiền, kết cục là rất đáng sợ."
Nó theo hướng ngón tay phụ vương nhìn ra ngoài, mấy con chim nhỏ đang ở đầu cành vui vẻ hót, bỗng nhiên rớt xuống đầy đất, từng con ngẹo đầu, mắt đều nhắm chặt chẽ.
Nó từ trong lòng phụ vương trượt xuống, chạy đến trước mặt mấy con chim nhỏ này, rất nỗ lực muốn đỡ chúng nó đứng lên, thế nhưng chỉ cần nó buông lỏng, mấy con chim nhỏ lại ngã xuống, gấp tới nó đổi tới đổi lui, lại một lần cũng không có thành công.
"Phụ vương, chúng nó đều đã ngủ sao?" Nó vô lực hỏi.
"Đã chết. Lắm mồm gì đó đều là kết cục này." Cái người mặt tươi cười đi ra, cười vẫn là hiền lành như vậy.
"Oa..." Nó khóc lớn lên, không biết là tức giận hay là bị dọa, nó nóng lòng muốn tìm một cái ôm ấm áp, thế nhưng hai người kia chỉ là vỗ vỗ đầu của nó, liền đi vào, một lần nữa bắt đầu trọng tâm câu chuyện bị nó cắt ngang.
Nói nhiều lời sẽ chết, trong trái tim nhỏ của nó từ đó đều bị câu này đắp đầy, lúc lần nữa đối mặt với phụ vương, nó ngay cả một câu nói lưu loát cũng không nói ra được, thời gian lâu dần, đối mặt mọi người nó đều là như thế.
"Quả thực không nhân tính." Liễu Tâm Mi nhịn không được mắng to lên.
Hài tử ba tuổi biết cái gì a, thế nhưng đạo bóng ma này lại theo nó cả thời kì tuổi thơ. Mộ Dung Dật Phi được coi là một con người sao? Đối với con trai ruột của mình cũng tàn nhẫn như vậy. Những thứ tiểu hài tử nên tiếp xúc nên là hình ảnh đẹp nhất, cái ôm ấp chân tình nhất. Một hài tử có thể khỏe mạnh dưới ánh mặt trời trưởng thành hay không, quan ái của tuổi thơ và dẫn đạo chính xác thời kỳ thiếu niên, là không thể thiếu.
"Hài tử ngốc, vì sao không nói cùng mẫu thân chứ?" Nàng yêu thương nhéo nhéo nó.
"Nói rồi a, thế nhưng mẫu thân cũng nói ta không nên nói nhiều a." Siêu Phàm nắm thật chặc vạt áo của nàng.
"Ta làm sao lại nói ra lời hỗn trướng như thế?" Liễu Tâm Mi tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình làm qua chuyện nhu nhược vô sỉ như thế.
"Khi đó, mẫu thân cũng không có nói nhiều." Siêu Phàm nhỏ giọng nói rằng.
Ha hả, nữ tử yếu đuối, sinh con sẽ cường. Thế nhưng tiểu thư Hầu phủ, đến năng lực cơ bản bảo hộ hài tử cũng không có a kỳ thực đây là việc đến gà mẹ cũng sẽ làm, có vài người lại cố tình làm không tốt.
"Tẩu tử, ta trước đây mềm yếu như vậy sao?" Nàng cắn môi hỏi La Nguyệt Đình.
"Không phải mềm yếu, là tùy tùy tiện tiện một người cũng có thể khi dễ ngươi vô lực đánh trả." Những lời này của La Nguyệt Đình làm Liễu Tâm Mi đối với quá khứ của mình cũng sinh ra vài phần khinh bỉ.
"Ngươi và hài tử này đều đáng thương, hay là lão Thiên đều nhìn không được, mới để cho ngươi Tá Thi Hoàn Hồn sống lại sao." La Nguyệt Đình nói đùa.
Liễu Tâm Mi nghe trong lòng nhảy lên, xuyên qua cùng Tá Thi Hoàn Hồn quả thật đúng là có hiệu quả như nhau a. Ừ, cái này giải thích ở trong mắt cổ nhân vẫn là có thể tiếp nhận.
"Ha ha, ta đây chắc hẳn là cảm tạ lão Thiên cho ta một linh hồn không đồng dạng như vậy, người trước đây khi dễ qua ta, ta đều sẽ để cho bọn họ trả giá thật lớn." Liễu Tâm Mi nửa thật nửa giả nói.
"Mẫu thân, người như vậy mới thật sự là người a? Có thể một ngày nào đó mẫu thân kia sẽ trở về hay không?" Siêu Phàm lo lắng hỏi, nó vẫn tương đối thích mẫu thân kiên cường này.
"Hài tử ngốc, chỉ là một câu nói đùa, mẫu thân tự nhiên chỉ có một, chẳng qua ngươi yên tâm, từ nay về sau, bất kể là ai, cũng không thể khi dễ ngươi." Ánh mắt của Liễu Tâm Mi dần dần sắc bén.
"Mẫu thân, phụ vương nói đều là thật sao?" Siêu Phàm vẫn còn có chút sợ hãi.
"Ngươi xem Liễu Uy ca ca nói nhiều không?" La Nguyệt Đình hỏi.
"Ừ." người ca ca kia so với chim nhỏ còn muốn hoạt bát.
"Cho nên a, không phải tất cả lời nói đều không thể nói. Chờ ngươi trưởng thành một ít, tự nhiên phân biệt ra được cái gì nên nói cái gì không nên nói." La Nguyệt Đình cũng tận lực thả mềm thanh âm. Nàng cũng đã từng ghét qua Liễu Uy cả ngày nói không ngừng, nhưng là hôm nay nàng phát hiện, đây là một việc khiến người ta vui sướng. Cái miệng này ngoại trừ dùng để dùng cơm, công dụng lớn nhất chính là nói.
Nhìn sắc mặt nó dần dần hồng nhuận, Liễu Tâm Mi lúc này mới yên lòng lại.
"Đi ra chơi." Liễu Uy chẳng biết lúc nào lại đang đi qua đi lại ở cửa cười hì hì.
"Đi đi, thế nhưng sự tình hôm nay là một bí mật, mà bí mật là không thể quá nhiều người chia xẻ, cho nên ai hỏi chuyện này, ngươi cũng không nên nhắc lại." La Nguyệt Đình dặn nó.
Biết con không ai hơn mẹ, Liễu Uy cũng là hài tử, có thể giấu bao nhiêu thì bao nhiêu.
"Muội tử, ta lại không biết, các ngươi còn trải qua ngày tháng thê thảm như thế." La Nguyệt Đình có chút áy náy nói.
Nàng còn tưởng rằng Liễu Tâm Mi đã quên Hầu phủ đã quên tình cảm giữa bọn họ a aii, đều là mình quá sơ ý, để cho nàng chịu khổ.
"Tẩu tử có thể lấy công chuộc tội a, ta vừa lúc có chuyện cần cầu ngươi, ngươi cũng không thể chối từ a" Liễu Tâm Mi như thuốc cao bôi trên da chó dính vào.
Bình luận facebook