49168.
Rơi xuống nước
Bách Thảo Đường đã trải qua hai lần đổi máu, cũng may Vân gia mấy đời người vẫn ở lại chổ này hiệu lực. Bọn họ y thuật tinh thông, lại cùng lợi ích của Văn Nhược Nhược không có trực tiếp xung đột, không ai sẽ đem chủ ý đánh tới trên người của bọn họ.
Sau khi Liễu Tâm Mi biết tin tức này, ngược lại không nóng nảy. Nàng vừa quay về Hầu phủ, động tác không thích hợp quá lớn, bằng không sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Nàng nhìn Liễu Diệp Nhi cười: "Nha đầu ngốc, chúng ta đi Vân thành làm cái gì? Chỉ sợ vẫn chưa ra khỏi kinh thành, người của Vương gia đã đuổi tới."
"Chuyện quan trọng như vậy có thể giao phó cho ai?" Liễu Diệp Nhi sốt ruột, bên người bọn họ đến một người có thể tin được cũng không có.
"Làm sao sẽ không có chứ? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt a, ngươi nhìn không thấy sao?" Liễu Tâm Mi cầm lấy một cái đĩa hoa quế cao, tinh tế thưởng thức.
Liễu Diệp Nhi nhìn nhìn nguyên gian phòng, chỉ có chủ tớ hai người, lại nhìn nhìn Thính Vũ Hiên, ra vào cũng chỉ là mấy tiểu nha hoàn, nơi nào có người đáng trông cậy a?
Liễu Tâm Mi mỉm cười chỉa chỉa hậu viện, tẩu tử kia không phải là người trợ giúp tốt nhất sao?
"Ngài là nói Thiếu phu nhân?" Liễu Diệp Nhi hậu tri hậu giác hỏi.
Liễu Tâm Mi gật đầu, La gia xuất thân võ tướng, muốn tra ra chân tướng câu chuyện, không phải việc khó. Nàng và tẩu tử nếu là trực tiếp nhún tay, chung quy không ổn thỏa lắm. Nàng chuẩn bị đem việc này toàn quyền giao cho La gia xử lý, mình cung cấp đầu mối tường tận, mang về một người, đối với bọn họ mà nói cũng dễ như trở bàn tay.
"Liễu Diệp Nhi, ở Hầu phủ mấy ngày này, ngươi hãy ở trong nhà đi, hảo hảo đoàn tụ với bọn họ một chút." Liễu Tâm Mi rộng lượng nói.
"Vương phi bên người không ai hầu hạ cũng là không được." Liễu Diệp Nhi không yên tâm.
"Không phải vẫn còn Tiểu Vũ và tiểu Phong sao? Ta đang muốn mua mấy nha đầu, nếu là bọn họ hợp ý, liền từ Hầu phủ lấy đi." Liễu Tâm Mi cũng muốn bồi dưỡng mấy người dùng được.
Liễu Diệp Nhi tuổi không nhỏ, chờ tất cả an ổn, cũng nên tìm cho nha đầu này một cuộc hôn nhân hợp ý. Cổ nhân phải không đề xướng kết hôn muộn sinh đẻ trễ sao, hài tử mười mấy tuổi, liền vội vội vàng vàng đem gả. Nếu như không phải Hầu phủ đích tiểu thư vô cùng nhu nhược, nói vậy nha đầu kia đều nên làm mẹ của đứa bé.
"Cái chủ ý này tốt, bọn họ vốn chính là hầu hạ qua tiểu thư, hiện nay hơi lớn một chút, hiểu quy củ càng nhiều, còn đỡ phải điều giáo." Liễu Diệp Nhi rất tán thành, lúc ở Hầu phủ, nàng như một người đại tỷ tỷ chiếu cố bọn họ.
"Không xong rồi, tiểu thiếu gia rơi vào trong hồ." Tiếng kinh hô thất kinh và cước bộ loạn xạ truyền đến.
Mi tâm của Liễu Tâm Mi vừa nhảy, Siêu Phàm với Uy nhi ở cùng một chỗ, không phải là hai hài tử gây ra cái gì chứ?
Kéo váy lên nàng liền chạy ra ngoài, Liễu Diệp Nhi cũng đi theo, tất cả mọi người vọt tới bên hồ. La Nguyệt Đình trước nàng một bước chạy đến, đang chỉ huy hạ nhân xuống nước cứu người. Nha hoàn bà tử loạn thành một đoàn, đều bị La Nguyệt Đình la rầy, gia đinh nghe tin mà tới trước sau nhảy vào trong nước, hướng giữa hồ bơi đi. Từng đợt bọt nước bay qua, bọn họ lần nữa hướng bên bờ bơi lại.
Liễu Tâm Mi mới nhìn rõ, rơi xuống nước chính là bảo bối chất nhi Liễu Uy của nàng, hiện giờ cả người ướt nhẹp, hai mắt nhắm nghiền, tảo, nước bùn đầy mặt, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
"Nhanh, nhanh đi tìm đại phu." La Nguyệt Đình cũng luống cuống tay chân, hài tử này thực sự không cho người ta bớt lo.
Liễu Tâm Mi học qua kiến thức cấp cứu, lúc này không nghĩ nhiều, vội vã tách đoàn người ra đi vào, đưa tay ở trước lỗ mũi thử một lần, còn có hô hấp, trong lòng nhất thời buông lỏng vài phần. Nàng xé xuống một góc váy bắt đầu thanh lý khoang miệng, khoang mũi, sau đó nhẹ nhàng giải khai khuy áo trên cổ áo, lại thả lỏng đai hông, lại dùng hai nắm tay đè ép vùng bụng của hắn, chốc lát sau, đầu của hắn nghiêng qua, liền nhổ ra vài hớp nước dơ. Nàng thở phào một cái, cúi người lắng nghe nhịp tim của hắn.
"Ách..." Tiếng rên rỉ hơi yếu lúc này lại như thanh âm đẹp nhất thế gian, người ở chỗ này đều an tĩnh lại.
"Uy nhi, Uy nhi..." La Nguyệt Đình không còn biết gì nhào tới.
"Mẫu thân." Hắn tội nghiệp đáng thương gọi.
La Nguyệt Đình một cái tát quất tới, hù chết nàng, Liễu gia chỉ có một tôn tử như vậy, nếu là xảy ra sai lầm gì, nàng làm thế nào ăn nói với Hầu gia và tướng quân? Đã sớm cảnh cáo hắn không nên chơi đùa bên hồ, sao cứ không nghe lời như vậy chứ?
Liễu Tâm Mi vội vàng lôi nàng, "Tẩu tử, hài tử hiện tại rất suy yếu, vẫn là để cho đại phu tới xem một chút tốt, nghìn vạn lần không nên để lại bệnh gì a."
"Ta không sao, Siêu Phàm đâu?" Liễu Uy đã giùng giằng bò dậy, tìm kiếm khắp nơi tiểu biểu đệ.
"Thế tử đâu?" La Nguyệt Đình càng sợ hơn, nó không phải cũng ngã xuống nước chứ?
"Ở chỗ này." Mấy nha hoàn vây quanh Siêu Phàm hai mắt đẫm lệ đã đi tới.
"Ca ca, ngươi không sao chứ? Làm ta sợ muốn chết" Siêu Phàm đột nhiên "Oa oa" khóc lớn.
"Khóc cái gì? Ta cũng không chết." Liễu Uy không nhịn được trợn mắt.
"Liễu Uy, ngươi dẫn thế tử tới bên hồ làm cái gì? Còn có, nha đầu theo các ngươi đều đi nơi nào?" La Nguyệt Đình càng nghĩ càng giận.
Mấy tên nha hoàn đều quỳ xuống, bọn họ thất trách là sẽ phải chịu trách phạt, cũng may thiếu gia không có chuyện gì, bằng không bọn họ sợ là đều phải chôn cùng.
"Mẫu thân, không trách các nàng, là ta lôi kéo Siêu Phàm len lén chuồn qua đây. Ta nghĩ lúc này củ sen đều đã chín, muốn hái mấy củ cho nó nhìn. Hồ nước này nhìn cũng không sâu, ai ngờ đi tới đi tới, cũng qua ngực của ta, trong lòng ta hoảng hốt, liền té ngã. Bọn nha hoàn đều ngồi ở phía xa, nhìn chúng ta chơi trốn kiếm, không ai chú ý ta rơi xuống nước. Thế nhưng Siêu Phàm nhìn thấy, nó vì sao không kêu cứu a?" Liễu Uy thở phì phò chất vấn.
Ánh mắt của mọi người liền rơi vào trên người của Siêu Phàm, hắn vừa thẹn vừa sợ vừa quẫn, nói cũng không lanh lẹ: "Ta, ta, ta không phải, không phải sợ sao?"
Liễu Tâm Mi vội nắm tay nó, nhìn vào mắt của nó, ôn hòa nói: "Không phải sợ, nguy hiểm đều đi qua, Liễu Uy ca ca đã an toàn. Ngươi có thể nói với mẫu thân vì sao không kêu cứu?"
Được mẫu thân cổ vũ, sự sợ hãi trong lòng Siêu Phàm từng chút từng chút biến mất, nó một chữ một chữ nói: "Mẫu thân, ca ca nói mợ thường ngày không phép hắn xuống nước, nếu không sẽ đánh hắn. Ta sợ hắn chịu đòn, nên không dám kêu."
Mắt của Liễu Uy thiếu chút rớt ra ngoài: "Ngươi sợ ta chịu đòn, lại không sợ ta mất mạng sao?"
Đây là cái cách nghĩ ly kỳ gì vậy? Hắn thật muốn mở đầu Siêu Phàm ra xem xem, bên trong có phải là một đống tương hồ?
"Ta, ta không nghĩ xa như vậy." Mặt của Siêu Phàm cũng đỏ, lúc đó cũng bị hù chết, nó quả thực thật không ngờ cái này.
"Cô cô, đệ đệ người sinh thật là khờ." Liễu Uy ghét bỏ nói, người đần như vậy làm sao sống tiếp được a?
Liễu Tâm Mi cũng có chút dở khóc dở cười, phất phất tay cho hạ nhân đều lui ra, lúc này mới thấp giọng: "Đệ đệ không phải khờ, là lúc nhỏ bị giật mình, lúc căng thẳng đến lời nói cũng không rõ ràng. Ngươi không nên trách nó, ngươi nhìn sắc mặt của nó cũng không tốt."
Liễu Uy gật đầu, đồng tình nói rằng: "Nga, đệ đệ thật đáng thương."
Bình luận facebook