• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (4 Viewers)

  • Chương 167

49167.
Có chút manh mối

Tuy rằng trắc trở trùng trùng, tiền cảnh không được lạc quan, thế nhưng so với không có được gì tốt hơn nhiều. Liễu Diệp Nhi tin tưởng, Vương phi nhà nàng càng ngày càng có khả năng, chút chuyện nhỏ nàychắc là không làm khó được người.

Ăn xong cơm trưa, hai mẹ con lại trò chuyện phiếm, Liễu Diệp Nhi chuẩn bị đi, nương nàng có vài phần không nở hỏi: "Nha đầu, ngươi lúc nào còn có thể trở về a?"

Liễu Diệp Nhi nở nụ cười: "Nương, Vương phi nói muốn ở Hầu phủ thêm mấy ngày, mấy ngày nay ta sẽ mỗi ngày trở về thăm người. Chỉ là sau này ta vẫn nên buổi tối đến đây đi, toàn gia cùng một chỗ, đó mới náo nhiệt."

"Như vậy a? Tốt, tốt lắm, buổi tối nương làm cho ngươi món ăn ngon." Nói câu này lại tự giễu cười cười: "Ha hả, hiện nay ngươi đi theo bên người Vương phi, còn ăn quen cơm nước nương làm sao?"

"Ăn quen, ăn quen." Liễu Diệp Nhi mạnh mẽ gật đầu, đã từng có lúc, nàng có ăn liền thập phần thỏa mãn, đâu còn dám kén chọn. Chỉ là sau khi Vương phi tỉnh lại, Như Yên Các cũng không như các viện khác phô trương lãng phí như vậy, thế nhưng đẳng cấp lại rõ ràng đề cao hơn.

"Vậy là tốt rồi." Nương của Liễu Diệp Nhi lập tức nở nụ cười cong mắt, nữ nhi này không chỉ có lo cho gia đình, còn rất tỉ mỉ.

Liễu Tâm Mi và La Nguyệt Đình đều ở đây ngủ trưa, Liễu Diệp Nhi lại tới Thính Vũ Hiên xem xem tiến trình quét dọn. Gian nhà dọn dẹp sạch sẽ, đệm chăn cũng đổi mới rồi, ngay cả trong bình hoa cũng cắm vào những đóa hoa nở thập phần kiều diễm ứng với mùa. Sau giờ ngọ ánh dương quang ấm áp, nguyên gian phòng đều lưu thông hương vị tươi mát.

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ." Mấy tiểu nha hoàn cung kính hô, một bên hỏi còn có chỗ nào không như ý, bọn họ lập tức đi bố trí.

"Cái kia, đem mấy cuốn sách đó đi ra ngoài đi" Liễu Diệp Nhi suy nghĩ một chút, Vương phi thập phần ghét nhìn những thư tịch thuyết giáo, giữ lại chúng nó cũng không có chỗ dùng, không có thể chọc người tức giận.

"Vâng." Một tiểu nha hoàn mặc quần áo lục nhạt lập tức đi vào đem mấy cuốn sách đi ra.

"Đồ đạt của Vương phi gì đó còn để ở chổ quản gia, các ngươi đi cầm về." Quần áo và đồ dùng hàng ngày tùy thân của chủ tớ bọn họ, còn có một chút lặt vặt đều ở trong cái bọc a nàng biết Vương phi là chuẩn bị dùng để thưởng cho mọi người. Tiền áp nô tỳ, nghệ áp người trong nghề, trong thâm trạch đại viên, không có bạc chống đỡ là trăm triệu lần không được.

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ yên tâm đi" có hai người đi rất nhanh.

Mệt mỏi một buổi trưa, Vương phi lại không cần của nàng hầu hạ, Liễu Diệp Nhi vào gian phòng của mình, nằm ở trên giường lớn mềm mại. Ừ, điểu bạn Loan Phượng đằng phi viễn, lời này là không sai, gần đây không cần biết là ở vương phủ hay là Hầu phủ, đãi ngộ của nàng e là tiểu thư nhà bình thường so ra đều kém. Gian phòng nhỏ này cũng được xử lý sạch sẽ thư thích như vậy, nói vậy những tiểu nha đầu cũng là có ý định lấy lòng nàng.

Liễu Diệp Nhi cũng chưa từng thả lỏng qua như thế, nghiêng đầu, rất nhanh đã ngủ. Ở trong mộng nàng gặp được cha và đại ca, người một nhà vui sướng cười nói, hưởng thụ thân tình.

Lúc Liễu Tâm Mi tiến vào, vừa vặn nhìn thấy nụ cười điềm mỹ của nha đầu này, cũng không đi gọi, vào khuê phòng của mình. Siêu Phàm cùng Liễu Uy dính vào nhau, không biết lại đi nơi nào, bên tai khó có được thanh tĩnh.

Hai nha hoàn cầm theo bọc đồ đi vào, nhìn thấy Liễu Tâm Mi đoan đoan chánh chánh ngồi ở ghế trên, liền vội vàng vấn an. Nàng nhìn nhìn, hai nha hoàn rất là quen mặt, suy nghĩ một chút, lần trước trở về chính là bọn họ hầu hạ, nghe Liễu Diệp Nhi nói, đây cũng là người chấp dịch qua ở Thính Vũ Hiên, không khỏi đối với bọn họ sinh ra vài phần hảo cảm. Ở trong cái bọc lục lọi, tìm ra hai vòng tai, cười đưa cho bọn họ.

"Đa tạ Vương phi." Hai nha hoàn đều thành tâm thành ý nói tạ ơn, chỉ cần là Vương phi ban cho, cũng đủ cho bọn họ trước mặt tỷ muội huyền diệu một trận. Đồ trong vương phủ ra, nhất định so với trên thị trường đáng giá hơn. Bọn họ thế nhưng không biết, cái này thật đúng là mua trên thị trường.

Liễu Diệp Nhi bị kinh tỉnh, vội vàng đứng lên đi qua hầu hạ, hai tiểu nha đầu đều nhìn nàng "Hì hì" cười.

"Tiểu Vũ, tiểu Phong, lại là hai người các ngươi." Liễu Diệp Nhi cười cười.

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ, mấy ngày nay đều là chúng ta làm nhiệm vụ ở Thính Vũ Hiên." Tiểu Vũ vui sướng cười cười.

"Mệt nhọc nửa ngày, tất cả đi xuống nghỉ ngơi đi" Liễu Tâm Mi rất săn sóc nói.

Thính Vũ Hiên có mấy gian sương phòng, chính là cho bọn nha hoàn, chỉ có căn phòng của Liễu Diệp Nhi mới cùng khuê phòng của Liễu Tâm Mi sát nhau, vì ban đêm chiếu cố cho tiện.

"Vâng." Hai tiểu nha đầu hào hứng đi, chỉ là bọn họ không có đi nghỉ ngơi, chắc là đi nơi nào khoe ban thưởng.

"Gặp nương của ngươi rồi?" Trong viện hiện giờ chỉ có hai người, nói chuyện không có cố kỵ nhiều như vậy.

"Vương phi, ngài khẳng định nghĩ không ra, nương ta lại là nha hoàn theo gả của phu nhân Hầu gia, cho nên cùng Phùng ma ma là rất quen thuộc." Liễu Diệp Nhi lập tức báo cho nàng một tin tức tốt.

"Đúng không?" Đây quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn a, không nghĩ tới, không chỉ tìm được người quen biết Phùng ma ma, người này còn cùng Liễu phu nhân có quan hệ nữa.

"Chỉ là bà không phải người hầu hạ bên cạnh Liễu phu nhân, tình huống biết được cũng không tường tận như Phùng ma ma vậy." Liễu Diệp Nhi cũng có chút tiếc nuối nói.

"So với cái gì cũng không biết tốt hơn." Liễu Tâm Mi rất lạc quan nói.

Tra án mà, chỉ cần có một cái manh mối, có thể kéo theo rất nhiều người và việc, sau đó những người và việc này, lại sẽ hội tụ cùng nhau, để ra manh mối mới, chỉ cần kiên trì không ngừng truy xét là được, chân tướng sẽ từ từ trồi lên mặt nước.

"Vương phi, nương ta kể, Phùng ma ma gả cho một người họ Đặng ở Vân thành là một chưởng quỹ, mà cái hôn sự do Liễu phu nhân làm chủ, Đặng chưởng quỹ vốn làm Nhị chưởng quỹ Bách Thảo Đường. Phùng ma ma sau khi bị sa thải, Đặng chưởng quỹ liền mang theo bà về quê. Chỉ là nếu muốn biết tình huống cụ thể, lại phải tìm được những lão nhân từng làm ở Bách Thảo Đường. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, đi đâu tìm tung tích của bọn họ a?" Liễu Diệp Nhi đem tất cả những chuyện nương kể nói lại rõ ràng.

"Lão nhân a, lão nhân a, chúng ta đi đâu mà tìm a?" Liễu Diệp Nhi lầm bầm một câu.

Liễu Tâm Mi bỗng nhiên nở nụ cười, may là Phùng ma ma gả chính là chưởng quỹ Bách Thảo Đường, tìm cũng không hẳn khó khăn như vậy.

"Vương phi, ngài có biện pháp?" Liễu Diệp Nhi kinh ngạc hỏi.

"Lẽ nào ngươi đã quên, Vân tiên sinh thế mà tổ tông đều là làm tiên sinh tọa đường của Bách Thảo Đường, có hắn ở đó, muốn biết một chút chuyện không tính là bí mật cũng dễ như trở bàn tay?" Liễu Tâm Mi nhắc nhở một câu.

"Đúng a, ta sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên đi a?" Liễu Diệp Nhi vỗ mình một cái, ha hả, thực sự là ngu xuẩn a, người được chọn tốt như vậy cũng không nghĩ tới.

"Sau đó chúng ta phải đi Vân thành sao?" Liễu Diệp Nhi nóng ruột hỏi, tuy rằng không rõ mục đích Vương phi muốn tìm đến Phùng ma ma.

Liễu Tâm Mi lắc đầu, có một số việc không nên chính mình đứng ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom