• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 165

49165.
Mẹ con gặp lại

Liễu Diệp Nhi rất nỗ lực suy nghĩ, mình là từ lúc còn rất nhỏ đã đến bên người tiểu thư, mà phùng ma ma là ma ma quản sự rất có uy vọng ở Thính Vũ Hiên, mình làm sao sẽ nghĩ đến đi hỏi tên của người ta chứ?

"Thiếu phu nhân, Vương phi, nô tỳ chỉ biết là bà họ phùng." Liễu Diệp Nhi có chút áy náy nói.

"Tất cả khế ước của hạ nhân đều nắm giữ ở trong tay của An phu nhân." La Nguyệt Đình khổ sở nói, muốn từ nơi đó thám thính được tin tức, cơ hồ là không thể nào.

Liễu Tâm Mi phát huy trọn vẹn tài năng kiếp trước, ha hả, làm trinh thám, tuy rằng chưa điều tra qua đại án trọng án, thế nhưng tìm ra người, cũng không khó khăn như vậy. Việc điều tra Hầu phủ, tự nhiên là không thích hợp kinh động vương phủ, nhưng trên tay mình chỉ có mấy nha hoàn này, nghĩ chắc là không làm được nên cái trò trống gì lớn.

Suy nghĩ một hồi, mi tâm giản ra, mấy người bọn họ bởi vì nguyên nhân tuổi tác, không biết ma ma này, thế nhưng Hầu phủ thỉnh thoảng vẫn còn có nhiều lão nhân ở đây, nhất định sẽ có mấy người quen biết bà ta.

"Liễu Diệp Nhi, ngươi cùng người lớn tuổi trong phủ có quen biết hay không? Tốt nhất là cùng ma ma kia quen biết." Liễu Tâm Mi nghĩ ra chủ ý.

"Chuyện này cũng không gấp ở một lúc, miễn cho đả thảo kinh xà, trong phủ đều là tâm phúc của An phu nhân." La Nguyệt Đình trước giờ không muốn tranh cái gì, đợi Lăng Tiêu có được tiền đồ, phần vinh quang đó mới là thuộc về mình.

Liễu Diệp Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cười xán lạn: "Thiếu phu nhân, Vương phi, nô tỳ nghĩ tới, Hầu phủ a, thật là có người quen biết Phùng ma ma."

"Phải không? Vậy ngươi len lén gọi người đó tới, đừng cho phu nhân và hai vị tiểu thư phát hiện." La Nguyệt Đình làm việc còn rất cẩn thận.

"Hì hì." Liễu Diệp Nhi cười đến rất vui vẻ.

"Nha đầu ngốc này, cũng không biết người kia đối với chúng ta có ích gì hay không, lại vui vẻ như vậy." Liễu Tâm Mi buồn cười nói.

"Vương phi, chỉ cần người đó biết, nô tỳ bảo chứng người đó sẽ nói ra tất cả tình hình thực tế." Liễu Diệp Nhi rất chắc chắn nói.

"Người này sẽ không có quan hệ gì tới ngươi chứ?" Liễu Tâm Mi nghi ngờ hỏi, nha đầu này dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy.

"Vương phi thật thông minh, thoáng cái liền đoán trúng đi nô tỳ nhớ lại, nương ta vào Hầu phủ cũng là có một số năm, bởi vì bà nên nô tỳ mới bị phái tới hầu hạ Vương phi, bà đối với Hầu gia phu nhân chúng ta là khen không dứt lời." Liễu Diệp Nhi rất lâu không quay về bên này, cùng người nhà cũng không có liên lạc, lần trước tới vội vàng, đi cũng vội vàng, cũng không kịp đi thăm bọn họ.

"Có thời gian ngươi trở về xem xem, xem có thể dò thăm ra tin tức gì?" Liễu Tâm Mi phân phó.

"Vâng." Liễu Diệp Nhi vô cùng vui vẻ, mấy năm này nàng một người đau khổ chống đở, kỳ thực nàng cũng là hài tử mới lớn, vẫn muốn ỷ lại trong lòng cha mẹ làm nũng.

Liễu Tâm Mi từ trên người móc ra một thỏi bạc, rất xin lỗi nói: "Cái này là một chút tâm ý của ta, theo ta ngươi cũng không đoái hoài được tới trong nhà."

Liễu Diệp Nhi vội vàng lắc đầu tạ tuyệt: "Vương phi nương nương, không cần đâu. Nô tỳ hầu hạ ngài là việc của bổn phận, người nhà ta ở Hầu phủ cũng là có tiền tiêu hàng tháng."

La Nguyệt Đình thưởng thức nhìn một chút Liễu Diệp Nhi, khó có được có người tận tâm tận lực lại không tham tiền như vậy a cùng chủ tử của mình rốt cục đã khổ tận cam lai, nhưng không có nửa phần kể công tự ngạo.

"Vương phi, ngươi không ngại ta cũng mượn hoa hiến phật chứ?" La Nguyệt Đình cười cười.

"Tẩu tử, ta đâu còn có a?" Liễu Tâm Mi lấy ra được là cây ngọc trâm kia, đó là di vật của mẫu thân, tẩu tử sẽ không chuyển tặng cho người chứ.

"Không phải còn có vải vóc son phấn gì gì đó sao? Ta một người cũng không dùng được nhiều như vậy, liền thưởng cho nha đầu của ngươi một ít. Mặc dù là tâm ý của ta, thế nhưng lông dê là ra ở trên mình dê." La Nguyệt Đình sang sãng cười to.

"Cái này a, nếu là đưa cho tẩu tử, đều do tẩu tử làm chủ." Liễu Tâm Mi không có ý kiến, ân đức của nha đầu kia đủ nàng trả cả đời.

La Nguyệt Đình chọn hai cuộn vải màu nhạt và một ít son phấn đưa cho Liễu Diệp Nhi, thái độ kiên quyết không cho chối từ. Ai, nếu không phải được nha đầu này cẩn thận tỉ mỉ trông nom, bọn họ sợ rằng hôm nay vẫn không thể gặp lại đi.

"Như vậy tốt hơn, cũng có thể tránh tai mắt của người khác." La Nguyệt Đình cố ý phái nha hoàn của mình đi đưa Liễu Diệp Nhi.

Liễu Diệp Nhi đi được rất vội, Hầu phủ đại thể là không có thay đổi, tuy rằng rất lâu chưa trở về, thế nhưng con đường này dù nhắm mắt lại cũng sẽ không đi nhầm. Ở góc kia trong hậu viện, có mấy gian phòng, ở không ít hạ nhân, nhà của nàng ngay bên trên nhất. Cha nàng là một gia đinh Hầu phủ, mẫu thân là tú nương trong phủ. Cha mười tuổi đã hầu hạ Liễu gia, Liễu gia cũng chưa từng bạc đãi ông, cưới vợ cho ông, còn có nơi cho người một nhà nương thân.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Liễu Diệp Nhi lại phát hiện trong phòng một người cũng không có, lúc này mới nhớ tới, cha nương đại khái đều là đang làm việc đi, Hầu phủ không nuôi người rảnh rỗi, không phải ai đều có số quá nhàn nhã tự tại.

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ, đồ vật để đây cho tỷ, ta phải trở về." Tiểu nha hoàn đi theo buông xuống đồ vật, liền cáo từ.

"Đa tạ ngươi." Liễu Diệp Nhi cười, liền vén tay áo lên bắt đầu thu thập gian nhà.

Nàng là làm quen cái này, trong nhà cũng coi như sạch sẽ, nàng chỉ là chỉnh lý lại mà thôi. Nhìn phòng bếp còn có một chút rau dưa, liền động tay làm bữa trưa. Hạ nhân Hầu phủ đều là ăn cơm ở phòng bếp lớn, thành gia rồi, đều có phòng bếp nhỏ, muốn làm cái gì cũng rất tiện.

Nương nhất định còn không biết mình trở về, chờ thức ăn đơn giản dọn lên bàn, Liễu Diệp Nhi liền quyết định đi tìm bà về.

Quen đường quen lối tìm được tú phường, nàng liếc mắt liền thấy được nương đang cúi đầu thêu hoa trên y phục, người hơn bốn mươi tuổi, hai bên đã xen lẫn tóc bạc. Lỗ mũi của nàng chua xót, nhẹ giọng hô: "Nương."

Mấy người đồng thời ngẩng đầu lên, nương của Liễu Diệp Nhi dùng sức mà dụi mắt, có chút hoài nghi nhìn ra cửa, cái nữ hài duyên dáng yêu kiều này sao giống Liễu Diệp Nhi nhà bà vậy.

"Nương, ta là Liễu Diệp Nhi a." nàng cố nén nước mắt, nặn ra nụ cười.

Nương nàng đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã đi tới, nắm lấy tay của nàng, cẩn thận nhìn hồi lâu, rốt cục mới tin: "Là Liễu Diệp Nhi đã trở về a. "

"Nương, là ta đã trở về, Vương phi đã trở về, đặc biệt cho ta nghỉ phép, trở về thăm người."

"Vương phi, nàng có khỏe không?" Nương nàng do dự một hồi hỏi, mấy năm nay trong Hầu phủ cũng không có người nhắc tới vị đại tiểu thư này, có người nói nàng sống không như ý lắm.

"Tốt, Vương phi nàng rất tốt, lần này còn dẫn theo thế tử trở về nữa, giờ đang ở viện của Thiếu phu nhân a biết ta đã lâu không có trở về, Vương phi và Thiếu phu nhân đều cho không ít ban thưởng." Liễu Diệp Nhi cũng chỉ lấy lời dễ nghe nói, có vài người chỉ thích hợp nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom