49163.
Mượn hoa hiến phật
Trên mặt của La Nguyệt Đình cũng hiện lên ý cười giễu cợt, người nơi này chỉ có Liễu Tâm Mi đã quên chuyện tình lúc trước, không lẽ mọi người tập thể mất trí nhớ như vậy, An phu nhân nói như vậy, sợ là đã quên mình còn ngồi ở chỗ này đi?
Khóe môi Liễu Tâm Mi cong cong mỉm cười, "Thật đúng là tưởng niệm ngày tháng ở Hầu phủ a, cái gì đều không cần làm, cũng không cần đi xã giao với bất cứ người nào. Đáng tiếc ngày tháng như vậy một đi không trở lại."
"Vương phi tỷ tỷ, ngài có thể lưu lại a" Liễu Tâm Hà rất nhiệt tình nói rằng.
"Có thể sao?" Trong lòng Liễu Tâm Mi cười như nở hoa, chính là chờ câu này đi nàng hỏi mặc dù là Liễu Tâm Hà, ánh mắt lại nhìn về phía An phu nhân.
"Ha hả, chỉ cần An vương gia chịu thả người, Vương phi nương nương ở Hầu phủ suốt đời, chúng ta đều rất hoan nghênh." An phu nhân cười ha hả nói, rất có phong phạm từ mẫu.
"Thật là tốt quá, vậy làm phiền An phu nhân phái vài người đem viện trước đây của ta quét tước đi." Liễu Tâm Mi không hề khách khí với bà.
An phu nhân ngẩn ngơ, nàng ta nói là sự thật a? Chẳng lẽ cùng An vương náo loạn không được tự nhiên? Xem ra không giống a, tối hôm qua An vương đối với nàng che chở mọi người đều nhìn ở trong mắt. Còn có nàng cũng là rất vui vẻ khi trở về, sắc mặt lúc đó không có nửa điểm buồn phiền.
"Vương phi tỷ tỷ, Vương gia sẽ đồng ý sao?" Liễu Tâm Hà cũng lấy làm kinh hãi.
Nàng cũng không phải nữ tử gả đi xa, cũng không phải đúng ngày vui phụ huynh trở về, đang yên đang lành, sao lại ở lại nương gia.
"Thế tử ta cũng dẫn đến, ta cũng không muốn tiếp tục chịu hư danh độc sủng ở trong hậu trạch. Dù gì cũng là tỷ muội, ta cũng không phải không thể chấp nhận người, chỉ mong bọn họ sớm vì Vương gia khai chi tán diệp, thế tử một người ở trong phủ cô đơn lắm, có ý nghĩa gì?" Liễu Tâm Mi trong đắc ý mang theo vài phần e lệ, nói như có thật.
Trong lòng Liễu Diệp Nhi yên lặng thay Vương gia kêu oan, Vương phi chỉ lo huyền diệu hạnh phúc của mình, lại không lo danh tiếng của vương gia a chỉ là người nói cũng không hoàn toàn là lời nói dối, sáng sớm hôm nay, không phải còn khuyên Vương gia sao?
Lời giả dối của Liễu Tâm Mi không phải rất cao minh, chỉ là chiếm được"Thiên thời địa lợi nhân hoà". An vương đối với nàng sủng ái, hôm nay ở kinh thành đều là chuyện ai ai cũng biết, La Nguyệt Đình cố tình trợ giúp, Liễu Tâm Hà vô ý cắm liễu liễu thành cây, đều giúp nàng đỡ phải kiếm cớ lưu lại.
"Được, Vương phi nếu muốn lưu lại, cũng là vẻ vang cho Hầu phủ này. Người đâu, nhanh đi quét dọn sạch sẽ viện trước đây Vương phi nương nương ở." An phu nhân giương giọng phân phó.
Đầy tớ đáp một tiếng, liền đi làm việc.
"Vương phi nương nương nếu là không có việc gì, tới viện của ta ngồi một chút?" Liễu Uy ngồi đã sớm không nhịn được, vẫn âm thầm đụng La Nguyệt Đình.
"Được, nghe nha đầu Liễu Diệp Nhi nói, tẩu tử còn có một luyện võ trường, ta thực muốn đến xem xem." Liễu Tâm Mi cũng không cự tuyệt.
"Vương phi tỷ tỷ bất công, lần trước ta mời người đi viện của ta, người cũng không chịu." Liễu Tâm Hà có chút ủy khuất nói.
"Ha hả, lần này ta sẽ ở thêm mấy ngày, tự nhiên sẽ đến từng viện thăm, hôm khác ta nhất định đi." Liễu Tâm Mi có lệ nói, ánh mắt của nha đầu kia vẫn chuyển động liên tục, tâm tư nhất định là không ít.
"Quyết định vậy nha." Liễu Tâm Hà lập tức vui vẻ.
Gắng đi, chỉ cần cố gắng đến cái thân phận này, cuộc sống này cũng liền có hi vọng.
La Nguyệt Đình không trì hoãn nữa, lùi mấy bước liền dẫn mẹ con Liễu Tâm Mi đi viện của mình. Viện có chút hơi khuất, có lẽ thường ngày cũng là không muốn cùng mẹ con An thị chạm mặt.
Gian phòng bố trí ngay ngắn gọn gàng, nhưng lại không có sự xa hoa của nhà phú quý thông thường, trên tường còn treo một thanh bảo kiếm dài ba thước.
Liễu Diệp Nhi mang theo một bọc đồ vội vã đi vào, rồi đóng cửa lại.
"Tẩu tử, đây là lễ vật ta tặng riêng ngươi và Uy nhi, hy vọng các ngươi thích." Liễu Tâm Mi tiếp nhận lễ vật, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo.
"U, lễ vật trân quý như vậy ta không thể nhận." La Nguyệt Đình vội rút tay lại, cây trâm ngọc này tạo hình rất đặc biệt, sắc trạch bích lục, vừa nhìn liền biết không phải trang sức bình thường.
"Tẩu tử, cây trâm ngọc này là xuất từ Tĩnh Biên Hầu phủ" Liễu Tâm Mi nở nụ cười, cái này có tính là mượn hoa hiến phật không?
"Là của hồi môn Vương phi đi?” La Nguyệt Đình hiểu.
"Ừ, chính nó. Tẩu tử, ngươi còn là không nên Vương phi dài Vương phi ngắn gọi ta, chúng ta không cần phải xa lạ như vậy." Liễu Tâm Mi cũng không muốn ở trước mặt của mỗi người đều trưng cái giá Vương phi ra, rất mệt mỏi.
"Được." La Nguyệt Đình ngược lại cũng thẳng thắn.
"Muội muội, nếu là của hồi môn gì đó, ta càng không thể nhận." La Nguyệt Đình tiếp tục chối từ.
"Tẩu tử, nói thật, cuộc sống của ta ở vương phủ mặc dù không nói là túng quẫn, thế nhưng cũng không có như ta nói tốt vậy. Chọn tới chọn lui, cũng chỉ có cái này còn có thể lấy ra được, cũng không nên khách khí, đây là mẫu thân ta lưu lại, nếu như bà còn sống, có lẽ cũng sẽ lưu cho ngươi làm bảo vật gia truyền." Liễu Tâm Mi chân thành tha thiết nói.
Hai người con trai đã sớm chạy đi chơi rồi, nha hoàn bà tử một đám người hầu hạ. Trong phòng này ngoại trừ Liễu Diệp Nhi, chỉ còn lại hai người, cho nên Liễu Tâm Mi cũng không có ý định giấu giếm.
"Ngươi sống… không được tốt sao?" Trong lòng La Nguyệt Đình bỗng nhiên khó chịu, lúc trước tính tình nàng quá mềm yếu, bị người khi dễ, cũng không có sức đánh trả. Những lời lúc nãy, thì ra là vì giữ thể diện.
"Không có chuyện gì, tốt hay không tốt, đều đã qua. Hơn nữa a, ta là thật một chút cũng không nhớ rõ, những chuyện từ nhỏ đến lớn trải qua đều là Liễu Diệp Nhi nha đầu kia nói cho ta. Chẳng qua là lão Thiên không chịu thu ta trở về, như vậy ta liền phải sống sót thật tốt, ai thiếu nợ ta, ta đều phải tăng gấp bội lấy về." Liễu Tâm Mi cắn môi, cũng rất đau. Người cổ đại đều thích tìm ngược a?
"Vậy ngươi nói với ta, mấy năm này xảy ra chuyện gì? Vì sao người của ta phái đi năm lần bảy lượt đều bị chắn ngoài cửa, còn nói, An vương phi thân thể khiếm an, tâm tình cũng không tốt, tạm thời không gặp gỡ." La Nguyệt Đình nhắc tới chuyện cũ, hận đến ngứa răng.
Liễu Tâm Mi đối với quá khứ là hoàn toàn quên sạch, chỉ có thể để Liễu Diệp Nhi lần nữa nói chân tướng câu chuyện.
La Nguyệt Đình vừa nghe vừa gật đầu, à à, tiểu cô này thật là khổ mệnh a thật không biết thân thể gầy yếu là thế nào chịu được tới giờ. Đều là mình quá sơ ý, biết rất rõ ràng tính tình của nàng nhu nhược, là tuyệt đối sẽ không bỏ qua nương gia Hầu phủ này, sao lại không cứng rắn xông vào để hỏi cho rõ mọi chuyện, hại nàng phải chịu vài năm khổ.
"An vương phủ thật quá đáng a, chỉ là ta thấy cái An vương kia đối với ngươi còn là rất tốt, làm sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?" Ấn tượng tốt đẹp của Mộ Dung Dật Phi chính là trong nháy mắt sụp đổ.
La Nguyệt Đình là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, trước giờ cũng sẽ không chủ động khi dễ người khác, thế nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ nàng và người thân cận nàng. Nữ tử này là trượng phu của nàng thiên đinh vạn chúc phó thác nàng phải chiếu cố, đích thân muội tử.
"Tri nhân tri diện bất tri tâm a" Liễu Tâm Mi thở dài một tiếng.
Bình luận facebook