• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 171

49171.
Rơi vào hố rồi

La Nguyệt Đình hào phóng đáp ứng, trong tiềm thức của nàng, đối với Liễu Tâm Mi cảm thấy áy náy, nhận người phó thác, trung nhân chi sự, lại không làm được a nếu Liễu tướng quân biết muội muội đã từng bị nhiều cực khổ như vậy, có thể hận luôn mình hay không?

Vân thành cách kinh thành chỉ trên dưới một trăm dặm lộ trình, người nơi đó đông đảo, nếu như không có mục tiêu, tỷ lệ tìm được Phùng ma ma khác nào mò kim dưới biển. Chẳng qua quan phủ tự có biện pháp của quan phủ, La Nguyệt Đình đương nhiên sẽ không tự mình đi thăm dò tung tích của bà ta, nương gia luôn là chỗ dựa mạnh mẽ nhất sau lưng mình. Có một số người dù chạy gãy chân cũng làm không xong việc, một số người khác lại chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, trong thế giới cường giả vi tôn, đâu có công bằng để nói?

"Nhiều nhất ba ngày, ta cho ngươi hồi âm." La Nguyệt Đình vỗ ngực nói, về phần người khác là thế nào phí tâm phí sức làm được, cùng nàng hình như không có liên quan gì. Chức quan của Cha không thể nói rõ có bao nhiêu hiển hách, thế nhưng làm chút chuyện nhỏ này mà, quan viên địa phương cũng sẽ cho chút mặt mũi.

Liễu Tâm Mi vừa cười vừa cám ơn, cái tốc độ này có chút ngoài dự liệu. Nếu đổi là hiện đại, đó chính là việc trong tích tắc, chỉ cần ngươi có đầy đủ mạng giao thiệp, mở máy vi tính ra, muốn tra tổ tông mười tám đời của một người, cũng không phải việc khó mà. Thế nhưng tại xã hội tin tức, giao thông không phát đạt này, việc La Nguyệt Đình đáp ứng không phải ai cũng có thể làm được. Xem ra ở Tĩnh Biên Hầu phủ, hiện nay chỉ có La Nguyệt Đình đem Liễu Tâm Mi coi như người nhà.

La Nguyệt Đình nhìn nhìn bên ngoài, hai hài tử lại không thấy bóng dáng, nàng mân mân môi: "Hài nhi ngươi hình như lại bị hài nhi ta bắt cóc đi a."

Liễu Tâm Mi cười cười, Siêu Phàm là một hài tử thông minh, chỉ là hơi nhát gan, năng lực thích ứng hoàn cảnh cũng không có mạnh như Liễu Uy vậy. Nàng tin tưởng, hài tử này nếu là theo chân Liễu Uy lăn lộn một thời gian, rất nhanh thì sẽ biến thành một tiểu quỷ lanh lợi. Nàng vẫn luôn cho rằng hài tử là loại động vật này, không thích hợp bỏ đàn độc cư, người a, sớm muộn gì cũng phải dung nhập vào xã hội, càng sớm thích ứng càng tốt. Chờ nàng có tiền dư dã, nhất định phải thử ở chỗ này mở nhà trẻ, không phân biệt cao thấp giàu nghèo, đều đối xử bình đẳng.

Giống như La Nguyệt Đình suy nghĩ, Liễu Uy thực sự đem Siêu Phàm bắt cóc đến một nơi yên lặng, tiểu nha hoàn nhắm mắt theo đuôi bọn họ, hai người này đều là tiểu tổ tông a, không được có một chút xíu sơ xuất. Cũng may Liễu Uy vào thư phòng của mình, tuy rằng đem tất cả mọi người đuổi ra, thế nhưng ở trong phòng cũng không có nguy hiểm gì, tiểu nha hoàn vểnh tai lên nghe động tĩnh trong phòng.

"Tới, uống trà." Liễu Uy ân cần châm trà.

"Cám ơn ca ca." Siêu Phàm nhận qua.

"Tới, ăn điểm tâm." Liễu Uy đem dĩa đặt ở trước mặt của Siêu Phàm.

"Cám ơn ca ca." Siêu Phàm cũng không chối từ.

"Cái kia, Siêu Phàm, vừa rồi các ngươi ở trong phòng Mẫu thân ta nói về ngươi cái gì a?" Liễu Uy rốt cuộc là nhịn không được.

"Mẫu thân nói là bí mật, không thể tùy tiện nói với người ngoài."

"Ta là người ngoài?" Liễu Uy trừng hai mắt chỉ vào cái mũi của mình, hơi có chút thương tâm.

"Thế nhưng mẫu thân của ngươi cũng nói không được nói với ngươi, bí mật là không thể nói ra bên ngoài, ngươi có thể làm được sao?" Siêu Phàm do dự một chút hỏi.

"Có thể, đương nhiên có thể, ta sẽ không nói." Liễu Uy càng phát tò mò, cái biểu đệ này trên người rốt cuộc có bí mật gì a?

"Ừ, ta cũng sẽ không nói." Siêu Phàm trịnh trọng gật đầu.

"..." Liễu Uy trong nháy mắt hóa đá, hắn thế nào cảm giác mình như rơi vào trong hố đã đào sẵn? Tiểu hài nhi này lúc nào thì thông minh ra vậy, trở nên khó đối phó như thế a hắn lao lực mà nuốt vào một ngụm nước miếng, trừng lớn hai mắt không biết nói cái gì cho phải.

Siêu Phàm nhàn nhã ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, còn không quên nói Liễu Uy cùng nhau hưởng dụng. Liễu Uy suy sụp tinh thần ngã ngồi ở ghế trên, hắn từng cảm thấy cái biểu đệ này đần đần, phản ứng không có nhạy như hắn, chẳng qua cái này cũng không kỳ quái, hắn vẫn chưa gặp qua hài tử so với hắn thông minh đâu chỉ là từ giờ khắc này hình như có a, tuy rằng trong nội tâm hắn không muốn thừa nhận.

Trong lòng Siêu Phàm dâng lên nho nhỏ kiêu ngạo, yêu cầu của mẫu thân nó làm được rồi, nhưng lại không có trực tiếp cự tuyệt biểu ca. Nó tin lời của mẫu thân và tiên sinh nói, chỉ cần nó nỗ lực, thực sự có thể siêu việt bất luận kẻ nào. Nói ra những lời giấu ở trong lòng như vậy, cả người đều thoải mái hơn, mẫu thân nói đúng, nó quá nhỏ, có thứ trách nhiệm là không nên do nó gánh vác.

Kỳ quái nhất chính là mấy cái tên kia, địa danh nó thế nào cũng quên không được a, như là một gốc cây non ở trong lòng của nó mọc rễ nẩy mầm, cho đến lúc nói tường tận với mẫu thân nó mới hoàn toàn thoát khỏi sự vây nhiễu của những thứ đó, chỉ là nó rõ ràng nhìn thấy hai người lớn nghe được tin tức này sắc mặt liền thay đổi, thì ra người lớn cũng biết sợ a, vậy nó không có gì là mất mặt, dù sao nó lúc đó còn là tiểu bảo bảo.

Đông Phương Tử Hiên, Lưu Phong, Vân vụ sơn, mấy cái này tên quả thực sẽ khiến cho lòng người chấn động. Liễu Tâm Mi đã cùng nữ nhi Lưu gia chạm mặt, biết đó là một nữ tử giống Lưu quý phi vậy ngang ngược hống hách, nam nhân sau lưng bọn họ dựa vào, tuyệt cũng không phải kẻ tầm thường. Đông Phương Tử Hiên chắc là cùng hoàng hậu có quan hệ, còn cái Vân vụ sơn là chỗ nào, nàng không thể làm rõ được.

Liễu Tâm Mi "Mất trí nhớ", La Nguyệt Đình thì không có, thân phận hai người kia đều là hoàng thân quốc thích, thế nhưng nếu không phải Đông Phương Tử Hiên mất tích, Lưu Phong nơi nào có cơ hội bò lên? Nếu không có Lưu Phong ủng hộ, Mộ Dung Dật Thanh sao có thể trước triều cùng Mộ Dung Dật Phi hình thành tình thế thủy hỏa bất dung?

"Tẩu tử, Vân vụ sơn là địa phương nào?" Liễu Tâm Mi hỏi.

"Chỗ giao nhau giữa Tây Sở và Đông Vấn, Đông Phương Tử Hiên tướng quân chính là ở nơi đó mất tích, mấy năm trôi qua, bây giờ vẫn không có tin tức, Đông Phương lão Vương gia trải qua đả kích này, không còn tinh lực tham dự triều chính, Đông Phương gia tộc cũng ngày càng đi xuống."

Những chuyện cũ, ai ai cũng biết, Đông Phương vương phủ hôm nay là toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, uy phong ngày trước từ lâu không tồn tại nữa.

"Đông Phương Tử Hiên là người gì của Mộ Dung Dật Phi?" Liễu Tâm Mi đối với nhà của hắn biết rất ít.

"Đó là thân đệ đệ của Đông Phương hoàng hậu, cửu cửu của An vương gia a." La Nguyệt Đình cũng vô lời, nha đầu kia trừ mình ra, đến tột cùng còn có thể nhớ được chút gì? Chờ một ngày phụ huynh trở về, nàng sẽ không tò mò trợn to hai mắt nhìn chứ?

"Ngươi nói, Sở Lân Vũ lần này đến cùng chuyện này có liên quan không?" Liễu Tâm Mi nhíu mày.

"Ta chỉ là một phụ nhân, sao biết được những đại sự quốc gia a? Chẳng qua việc này đã qua mấy năm, cho dù có liên quan, cũng không thập phần quan trọng." La Nguyệt Đình phân tích.

Ha hả, không đi quản nó, những thứ này cũng không cản trở nàng cái gì. An vương phủ duy nhất cùng nàng có quan hệ chỉ có tiểu bảo bảo kia, đau khổ và hạnh phúc của những người khác nàng cũng không thèm để ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom