• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (4 Viewers)

  • Chương 173

49173.
Người vẫn là người đó

Huyền Khôn cũng là kỳ quái, Vương gia một tháng khó khăn lắm mới tới hậu trạch vài lần, hiện nay số lần đến Như Yên Các so với người ta tân hôn chuyên cần hơn? Rượu là độc dược xuyên ruột, sắc là cương đao nạo xương, đạo lý người người đều hiểu, thế nhưng lại có mấy người có thể làm được?

"Đi gọi lão Tần tới." Mộ Dung Dật Phi phân phó.

"Vâng." Huyền Khôn ai thán: Có người phải xui xẻo.

Lão Tần đã ngủ rồi, lúc này mê mê tỉnh tỉnh bò dậy, đi theo Huyền Khôn, trong lòng đánh trống, ông ở trong phủ làm đã bao nhiêu năm, cũng chỉ là xa xa gặp qua Vương gia, hôm nay triệu kiến ông là vì cái gì đây?

"Tần Bình gặp qua Vương gia." Ở trong thư phòng ông quỳ gối xuống.

"Đứng lên đi." Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạt.

"Đa Tạ vương gia." Tần Bình tuy rằng đứng lên, thế nhưng tứ chi xương cốt khó chịu, cả người không được tự nhiên.

"Là ngươi đưa Vương phi và thế tử quay về Hầu phủ?" Mộ Dung Dật Phi biết rõ còn hỏi.

"Vâng, là tiểu nhân." Tần bình cẩn thận trả lời.

"Nàng ở mấy ngày quay về?" Mộ Dung Dật Phi tiếp tục hỏi.

Tần bình lắc đầu, nói rằng: "Vương phi nương nương nói, chờ lúc người muốn trở về, Hầu phủ sẽ phái người đưa người trở về."

"Nàng một mình ra phủ, ngươi trở về vì sao không cùng Huyền Khôn báo cáo?" Mộ Dung Dật Phi ẩn ẩn tức giận. Người trong vương phủ này, một người hai người, lá gan đều trở nên lớn, là hắn quá dễ dãi với bọn họ sao?

"Vương phi quay về Hầu phủ, chưa từng hỏi qua với Vương gia sao?" Tần Bình ngạc nhiên há to miệng, đây chính là chuyện chưa bao giờ nghe thấy.

Mặt của Mộ Dung Dật Phi hơi đỏ lên, Vương phi này của hắn là có bao nhiêu không quan tâm đến cảm thụ của hắn, nếu không thêm ràng buộc, không chừng sẽ có một ngày hai mẹ con này thực sự dưới mắt của hắn biến mắt không thấy đâu.

"Ngày sau vô luận Vương phi đi nơi nào, đều phải kịp thời báo Huyền Khôn biết." Thanh âm của hắn rất nhanh liền khôi phục băng lãnh.

"Vâng, là tiểu nhân sơ sẩy, lần sau tuyệt đối không dám." Tần bình liên tục nhận sai.

Ông biết lá gan Vương phi lớn, nhưng lại không biết sẽ có lớn như vậy. Vừa đi vài ngày, nàng cư nhiên không nói tiếng nào liền len lén chạy mất, thảo nào sắc mặt của Vương gia đen hơi đáy nồi.

Người không biết không trách, Mộ Dung Dật Phi còn không đến mức giận chó đánh mèo tức giận một người không liên quan, dặn dò vài câu, đã cho ông đi trở về.

"Huyền Khôn, bản vương gần đây đối đãi nàng có tốt không, tại sao nàng lại một lần đẩy ba lần nhường?" Mộ Dung Dật Phi luôn luôn không quen phỏng đoán tâm tư của nữ nhân, vì vậy quay đầu hỏi.

Ha hả, Huyền Khôn quả thực không biết nói cái gì cho phải. Lão nhân gia người mấy phòng thê thiếp còn chưa hiểu rõ, hỏi ta một người không chút kinh nghiệm nào, không phải người mù sờ voi sao? Thế nhưng câu hỏi của chủ tử lại không thể không đáp, suy nghĩ nửa ngày, mới cổ họng hự xích nói: "Có thể là dục tốc tắc bất đạt?"

Mộ Dung Dật Phi ngây ra, cẩn thận suy nghĩ, không lên tiếng. Huyền Khôn nói chưa chắc không có đạo lý, hắn cũng cảm thấy hai người như hai phương địch ta, đuổi theo quá sát, người chạy tốn cũng sẽ liều mạng mà chạy; đuổi theo khoảng xa, ngược lại hai bên đều là an lòng.

"Nghĩ không tới, ngươi lại nhìn thấu." Tâm mi Mộ Dung Dật Phi thư giãn một ít.

"Ha hả, thuộc hạ chỉ là lý luận suông." Huyền Khôn cười cười.

"Huyền Khôn, bản vương đối với nàng còn chưa đủ tốt sao? Thảo nào thánh nhân nói duy chỉ tiểu nhân cùng nữ tử nan dưỡng dã, cận kiêu xa tắc oán. Lúc ở lãnh viện, cũng không thấy nàng oán giận, hiện nay nhà cao cửa rộng, cũng không thấy nàng cảm ơn." Mộ Dung Dật Phi bỗng nhiên như một phụ nhân ai oán, cũng nhịn không được mà phải kêu ra.

"Vương gia, ngài cũng nhìn thấy, bên người Vương phi cũng một mình Liễu Diệp Nhi là nha hoàn đắc dụng, còn là ở Hầu phủ theo gả qua. Thế nhưng nha đầu bên người trắc phi nương nương, người nào không phải hỏi một đáp mười? Có mấy người gan lớn đối với mệnh lệnh của ngài bằng mặt không bằng lòng, Vương phi làm sao sẽ hiểu rõ ảo diệu trong đó?"

"Ý của ngươi là..." Mộ Dung Dật Phi suy đoán.

"Vương gia, mười câu của thuộc hạ cũng không bằng một câu của Liễu Diệp Nhi nói, Liễu vương phi là người ghi nhớ tình cũ." Huyền Khôn thiếu chút phải phát thệ.

"Xuy..." Mộ Dung Dật Phi cười khẽ một trận: "Không biết là Vương phi của bản vương luyến tiếc nha đầu kia hay là ngươi cũng lo lắng cho nha đầu kia."

Huyền Khôn mắc cở mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Không phải nói chuyện của Vương gia và Vương phi sao? Sao thất triền bát đảo lên trên người thuộc hạ?"

Huyền Khôn theo Mộ Dung Dật Phi cũng có vài năm, Mộ Dung Dật Phi chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn mất hồn mất vía như thế.

Nha đầu Liễu Diệp Nhi kia tướng mạo thanh tú, tính tình dịu ngoan, khó có được chính là đối với Liễu Tâm Mi khiêm cung lễ độ, chỉ là thân phận này có chút thấp, ngày sau sợ là khó đăng nơi thanh nhã. Mộ Dung Dật Phi coi Huyền Khôn như huynh đệ, chia cho hắn một phần phú quý cũng không có là cái gì.

"Chúng ta sao lại thua trong tay chủ tớ đó?" Mộ Dung Dật Phi không cam lòng nói.

"Ha hả, có kỳ chủ tất có kỳ tớ." Huyền Khôn thế nhưng không quá để ý.

Vương gia là đại nhân vật, làm cũng là chuyện lớn, cũng không phải đối với Vương phi thúc thủ vô sách sao? Như vậy Huyền Khôn hắn bại bởi một tiểu nha đầu cũng không coi là mất mặt.

"Huyền Khôn, ngươi không phải động lòng rồi chứ?" Mộ Dung Dật Phi không nghĩ tới, tối nay lại kéo ra một tin tức màu hồng.

Huyền Khôn sờ sờ mũi, hắn cũng không biết có phải là thực sự thích Liễu Diệp Nhi hay không, chỉ là mỗi khi nghe thấy một tiếng "Huyền đại ca" ngọt ngào thì tức giận gì cũng không còn. Vốn là hắn còn muốn hướng Vương gia lảnh giáo, thế nhưng chủ tử nhà hắn đến thê tử cưới hỏi đàng hoàng cũng hàng phục không được, trong bụng chắc cũng không có biện pháp hay gì.

Mộ Dung Dật Phi con ngươi xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên hứng thú nồng hậu hỏi: "Huyền Khôn, ngươi nói Vương phi lần này tại sao muốn quay về Hầu phủ?"

Huyền Khôn lắc đầu, hắn làm sao biết a? Có thể là muốn về nên về đi người như Liễu vương phi vậy, muốn làm cái gì cũng tùy tâm sở dục?

"Bản vương nghĩ Vương phi sau khi tỉnh lại như đổi thành một người khác vậy, trong vương phủ tất nhiên là không có bí mật gì, lẽ nào là ở Tĩnh Biên Hầu phủ sao?" Mộ Dung Dật Phi nhu nhu cằm, như có điều suy nghĩ.

"Vương gia, thuộc hạ ở Như Yên Các cũng nghe qua vài lời, Liễu vương phi thật sự đã quên những chuyện trước đây, lần này quay về Hầu phủ có đúng là muốn tìm kiếm hồi ức hay không a?" Huyền Khôn không có nghĩ phức tạp như Mộ Dung Dật Phi thế.

"Hầu phủ cũng không phải kim đâm không vào, điều tra cho bản vương, Vương phi ở nơi đó tiếp xúc với những người nào, làm những việc không bình thường gì." Mộ Dung Dật Phi trong lòng càng ngày càng nghi ngờ, có vài người ngươi càng là nhìn không hiểu, càng cảm thấy thú vị.

"Vâng." Huyền Khôn đối với mệnh lệnh của Vương gia luôn luôn không điều kiện phục tùng, tuy rằng hắn không cảm thấy trên người Liễu vương phi có cái bí mật gì không thể cho người khác biết.

"Bảy ngày sau, nếu nàng không ngoan ngoãn trở về, bản vương liền tự mình đi Hầu phủ đón người." Mộ Dung Dật Phi nhàn nhã nói.

Cái gì cái gì? Huyền Khôn hoài nghi mình nghe lầm, đối với Hầu phủ giám thị còn chưa đủ sao? Vương gia còn muốn tự thân xuất mã?

Người vẫn là người đó, tình không phải phần tình đó. Huyền Khôn âm thầm nghĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom