• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 174

49174.
Liễu Tâm Hà

Tuy rằng mới vào phủ đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng cũng may có kinh vô hiểm. An phu nhân và hai vị tiểu thư nghe tin cũng chạy tới, vô luận là Liễu Uy hay là Siêu Phàm, đó đều là tâm can bảo bối của Hầu phủ a.

Bọn họ hoảng hoảng trương trương vào viện của La Nguyệt Đình, có tiểu nha hoàn đón đi vào.

"Tôn nhi của ta ở nơi nào a? Mấy người hạ nhân hầu hạ đều là làm gì? Nếu là có một sơ hai sảy, ai cũng đừng nghĩ sống." An phu nhân ngoan lệ nói.

"Phu nhân, không nên tức giận, ta đã trách phạt qua bọn họ, Liễu Uy cũng bướng bỉnh, lúc này, lại không biết chạy tới chỗ nào chơi đi." La Nguyệt Đình vội vàng nhường chỗ ngồi và châm trà.

Liễu Tâm Mi thờ ơ lạnh nhạt, nàng phát hiện đại tẩu của nàng, cùng mẹ con An thị rất khách khí, khách khí đến có chút xa cách, còn không có bằng lúc cùng nàng đơn độc ở chung thân thiện. An thị cùng Tâm Hà đều là rất biết làm người, thế nào cùng một chỗ sinh sống thời gian dài như vậy, quan hệ này vẫn không lạnh không nóng.

"Vương phi tỷ tỷ, ngày khác cũng đi viện của ta ngồi một chút?" Liễu Tâm Hà thịnh tình mời.

Nha đầu kia lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tìm một cơ hội tiếp cận mình, nhất định là trong bụng đánh cái quỷ chủ ý gì. Liễu Tâm Mi cũng không tiện quá phận cự tuyệt, cười đáp ứng.

"Vương phi tỷ tỷ, quyết định vậy a, ngày mai ta đích thân tới đón ngươi." Liễu Tâm Hà vui vẻ ra mặt, cái loại niềm vui này là phát ra từ nội tâm, cho dù ai nhìn, cũng sẽ bị nhiễm.

Liễu Tâm Mi nhìn khuôn mặt đơn thuần tươi cười, không khỏi một tiếng ai thán: thường nghe thế nhân oán giận nhân tâm không cổ, kỳ thực lòng của cổ nhân càng thâm trầm. Chẳng qua là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, tâm tư thâm trầm đều giấu ở sau bộ mặt thuần lương vô hại, thật là làm cho người ta phải sợ hãi kinh than diễn xuất của nàng.

Thấy chỉ là một hồi kinh sợ hư không, mấy người ngồi nói một chút chuyện phiếm, đều tự tán đi.

"Nha đầu kia lại nhiều lần quấn lấy ngươi làm cái gì?" La Nguyệt Đình đối với Liễu Tâm Hà không phải quan tâm mà là thời khắc duy trì cảnh giác.

"Tẩu tử đối với nàng ta có thành kiến?" Liễu Tâm Mi cười tủm tỉm hỏi, nàng nhìn ra được, La Nguyệt Đình cùng mẹ con An thị không một người thân hậu.

"Bớt giởn, ta không tin ngươi nhìn không ra nha đầu kia là có dã tâm bừng bừng." La Nguyệt Đình trợn mắt trắng nhìn nàng.

La Nguyệt Đình tới Liễu gia đã nhiều năm, đối với tính cách từng người mò rất rõ ràng, trong mẹ con An thị Liễu Tâm Lan quái đản bốc đồng nhất, nhưng là lại dễ đối phó nhất. Tâm sự đều viết ở trên mặt, hỉ nộ ái lạc rất dễ nhận biết. Một người xấu cũng không đáng sợ, ngươi đề phòng là được, kính chi viễn chi nhượng chi, gặp phải trọng quyền xuất kích, đánh cho không cơ hội trở mình.

An thị cũng là một người tinh minh, Hầu phủ lớn như vậy, do một mình bà chưởng quản, lại có thể làm được trong uy nghiêm không mất từ thiện, khiến người cả phủ vừa kính vừa sợ. Chẳng qua tính tình của bà có lúc khó tránh khỏi hơi gấp gáp tí, hành sự còn chưa đủ cẩn thận. Lúc đại hỉ đại nộ, khó tránh khỏi sẽ lộ ra diện mục vốn có. Nếu không phải bà nhận định Liễu Tâm Mi ở vương phủ thất thế, những năm gần đây cũng sẽ không cùng An vương phủ thiếu đi sự qua lại cần thiết.

Liễu Tâm Hà nhỏ tuổi nhất, thế nhưng nha đầu kia cũng là giảo hoạt nhất. Lúc La Nguyệt Đình mới vào phủ, nha đầu kia chỉ là một hài tử mới bới tóc lên, hôm nay cũng đã là nữ tử tuổi xuân niên hoa. Lúc mới gặp mặt, đối với cái nữ oa nhi béo mập nộn này cũng phi thường yêu thích. Hai mắt thật to luôn luôn hàm chứa ý cười, ôn ôn nhu nhu theo ở sau lưng nói này nói kia. Nàng ta chưa bao giờ cùng ai có tranh chấp, đối với người lớn tuổi hơn luôn khách khí, vô cùng nhu thuận, ở trước mặt những hạ nhân kia, cũng là chủ tử tốt, sẽ không giống Liễu Tâm Lan vậy động một chút là vênh mặt hất hàm sai khiến, ra giá thiên kim tiểu thư, phát một số tính tình không giải thích được.

Thế nhưng sau này La Nguyệt Đình phát hiện, bản lĩnh của nha đầu kia rất cao. Học thi từ ca phú, học cầm vẽ tranh, sự cố gắng khiến La Nguyệt Đình lấy làm kinh hãi. Quan gia nữ tử học cái này cũng là chuyện tầm thường tình, chỉ là hạ khổ công, giống nhau đều là trên vai gánh chịu gánh nặng gia tộc. Nam nhân Tĩnh Biên Hầu phủ đều ở biên quan hiệu lực, lão Hầu gia và tướng quân cũng sẽ không đem chủ ý đánh tới trên người nữ tử nhất là một nữ tử còn nhỏ như vậy. Như vậy người có thể làm cho nha đầu kia không ngừng nỗ lực, cũng chỉ có thể là chính bản thân.

An phu nhân vốn là tìm sư phó cho Liễu Tâm Lan, không nghĩ tới người theo học chung cho vui như Liễu Tâm Hà lại học được có hình có dạng, thậm chí thành tựu vượt rất xa tỷ tỷ kia. Tâm tư linh xảo lại chịu khổ, Liễu Tâm Hà rất nhanh lấy được hảo cảm các vị sư phó, đem một thân bản lĩnh dốc túi truyền cho. Chỉ là tuổi còn nhỏ, Lưu Ngọc Dao và Trần Hy đều đã thanh danh lan xa, liền đem trọng tâm học tập đặt ở thơ từ thi họa. Muốn nhanh chóng thành danh nhưng không nghĩ đắc tội mấy người cũng có chút bối cảnh, không phải ai cũng suy tính chu đáo như thế.

La Nguyệt Đình cũng là thế gia tử nữ, tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó, trong lòng đối với vị muội muội ít tuổi này không dám khinh thường. Chỉ là nhiều năm qua, nàng ta cùng mọi người như nhau, cũng không từng nhắc qua Liễu Tâm Mi, phảng phất như trong Hầu phủ chưa từng có người này tồn tại. Lúc dự cung yến, tài nghệ của Liễu Tâm Mi rất hiển nhiên áp chế nàng ta, dù là ai, cũng sẽ có oán hận, nàng ta lại không lộ ra nửa điểm tức giận, vẫn là tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn mà gọi, đến nụ cười đều trước sau như một.

Biểu hiện của nàng ta trái lại khiến cho La Nguyệt Đình hoài nghi, dù là thân tỷ muội cũng rất khó làm được không giận không oán, huống chi hai người bọn họ từ lâu chặt đứt qua lại, cái phần thân tình bền chắc không thể phá được là nơi nào bồi dưỡng a? Cái này làm cho người ta rất là hoài nghi, người a, quá giỏi về che giấu, cũng không phải chuyện gì tốt.

Liễu Tâm Mi cũng giơ một cái ngón tay cái, tẩu tử này tuy rằng xuất thân võ tướng thế gia, nhưng cũng có một trái tim linh lung, tuyệt đối không phải người tầm thường.

"Có dã tâm không hẳn không phải chuyện tốt, chỉ là khẩu phần của nha đầu kia không phải lớn bình thường." Liễu Tâm Mi than thở một tiếng.

Ở trong yến hội nàng đã phát hiện, ánh mắt của Liễu Tâm Hà thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Mộ Dung Dật Ninh, cho đến khi người soái khí phô trương đến người thần đều giận Sở Lân Vũ kia xuất hiện, ánh mắt của nha đầu kia liền không ngừng ở trên người hai nam nhân đảo qua đảo lại.

Dùng lời của người hiện đại mà nói, hai nam nhân này đều là kim cương Vương lão ngũ a vô luận câu trúng người nào, đều có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Nha đầu kia ở giữa hai nam nhân này lựa chọn khó khăn, thế nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, làm Liễu Tâm Mi nhìn hiểu, chính là nhân vật tuấn tú như vậy cũng chưa thể bắt được phương tâm Liễu Tâm Hà, Nha đầu kia muốn chỉ là tốt nhất, về phần có thích hợp hay không thật ra chỉ là phụ.

La Nguyệt Đình cười: "Cũng không có gì kỳ quái, dù sao cái Hầu phủ này đã bay ra một con tuấn điểu, Nha đầu kia vốn cũng coi như tư chất xuất chúng, sao cam nguyện bình thản?"

"Hầu môn vừa vào sâu tựa biển, Nha đầu kia thật khát vọng ở trong biển lớn hơn nghịch một phen?" Khóe môi Liễu Tâm Mi cong lên, tuổi nhỏ như vậy, lại tinh về tính toán đến vậy, đến tột cùng là hạnh hay là bất hạnh?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom