• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 125

Vương gia quả nhiên không phải là một món đồ

Nghe xong câu chuyện của Hải Vận, Liễu Tâm Mi cũng tích tụ nước mắt chua xót, kiếp trước nàng không phải là người thích khóc, bởi vì mỗi ngày nàng đều sống trong câu chuyện của người khác, những trường hợp đó có thể so với cung đấu cổ đại, nàng không đi nghiên cứu ai là thật tâm ai là giả ý, ở trong mắt của nàng những nam nhân kia so với tiểu tam đáng hận hơn, nếu như không phải bọn hắn cả ngày mơ ước hưởng tề nhân chi phúc, trái ôm phải ấp bất định, trên thế giới này còn có thể có nhiều oán phụ như vậy sao?

Nhưng bây giờ nàng nghe được một câu chuyện không giống kịch bản nào hết, Mộ Dung Dật Phi cư nhiên là một anh hào đích thực gặp sắc không mê? Thảo nào Hải Vận tuy rằng xuất thân thanh lâu lại đem mình đặt bên ngoài cuộc, nàng cùng vương phủ vốn là không có nửa điểm liên quan. Vương gia thích ai cũng chuyện của hắn, nàng không ngưỡng mộ cũng không đố kị, chỉ biết yên lặng đưa lên chúc phúc. Thảo nào ở hậu trạch câu tâm đấu giác này, nàng sống không giận không oán.

Nếu như không phải chính tai nghe được, nàng nhất định cho là mình lần thứ hai xuyên qua thời không. Nhất thành sơn thủy, một người đi đường, một đoạn câu chuyện, tới lúc rời đi, ai cũng không cần cho ai một cái giải thích. Lúc bọn họ gặp nhau đã định phải xa nhau, năm tháng có thể giao nhau nhưng tâm lộ lại không giao nhau. Thì ra cũng có một số chân tướng giấu phía sau vân đạm phong khinh, mắt nhìn thấy được không hoàn toàn là sự thực, tâm linh cũng cần ngươi toàn lực đi lắng nghe.

Liễu Tâm Mi cảm giác mình hiểu biết vẫn rất hạn hẹp, thế giới này nhìn người không thể nhìn bên ngoài, có lẽ, có lẽ, lòng của cái khối băng lớn kia cũng không có lạnh như vậy a, gặp chuyện bất bình một tiếng không rống cũng làm được thuận gió thuận nước.

Hít một hơi, nàng hỏi: "Nếu bọn họ cũng không biết chuyện này, ngươi làm gì lại nói cho ta nghe a?"

Hải Vận cười cười: "Ta không hy vọng giữa các ngươi bởi vì ta có hiểu lầm."

Hiểu lầm? Có cái gì phải hiểu lầm? Liễu Tâm Mi không hiểu mở to hai mắt nhìn.

Hắn có mấy mấy người nữ nhân, cho dù không có Hải Vận, Mộ Dung Dật Phi cũng không phải một nam nhân chuyên tình.

Liễu Tâm Mi cười khan vài tiếng: "Chúng ta không có hiểu lầm, cho dù có, cũng không liên quan đến ngươi."

Thực sự, chuyện giữa bọn họ cùng bất cứ kẻ nào đều không có quan hệ, kỳ thực Liễu Tâm Mi không cảm thấy sau này cùng Mộ Dung Dật Phi sẽ có liên quan gì. Đến một ngày nàng không cần hào quang của hắn bao phủ, hay là nàng cũng sẽ như Hải Vận, rời khỏi vương phủ. Cũng không biết hắn có thể cũng hào phóng thả nàng rời đi hay không, dù sao bọn họ còn có ràng buộc, cái ngoan đồng nho nhỏ kia, như một bức tường vắt ngang ở giữa bọn họ, mặc dù là cốt nhục của hắn, nàng lại lo lắng đem con giao cho hắn. Chỉ cần nàng có năng lực, liền bắt cóc hài tử này đi lưu lạc.

"Vương phi nương nương, chuyện lúc trước không nên nhắc lại, thế nhưng ta biết trong lòng Vương gia bây giờ là có người." Hải Vận một bộ dạng người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

Liễu Tâm Mi không nói, đây mới là phiền phức a nàng tuy rằng chậm chạp chút, cũng phát giác được Mộ Dung Dật Phi là có chỗ nào không đúng.

"Vậy ngươi có biện pháp nào để trong lòng hắn không hề có ta a?" Liễu Tâm Mi khổ não hỏi.

"?"

Cái này đến phiên Hải Vận giật mình, Vương phi không thích Vương gia?

"Vương phi trong lòng của người chẳng lẽ. . ." Hải Vận mặc dù là suy đoán, cũng không dám nói tiếp. Nàng là thê của hắn, hơn nữa còn là cưới hỏi đàng hoàng, cái này đã định trước cả cuộc đời hai người sợ là phải dây dưa không dứt.

Nghĩ không ra Hải Vận này cũng là một người yêu thích bát quái, chỉ là thời gian nàng tới quá ngắn, xa xa không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của Hải phu nhân. Nàng cùng người ta không phải giống nhau sao, trong lòng sạch sẽ, đến một người để nhớ cũng không có.

"Vương phi, Vương gia nếu là thích ai, trốn là trốn không thoát đâu." Hải Vận đối với Mộ Dung Dật Phi hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút hiểu rõ.

Thích ai? Nhìn gương mặt thẳng thắn thành khẩn của Hải Vận, Liễu Tâm Mi biết mình tà ác, thế nhưng ai kêu tên kia thực sự thiếu chút làm ra chuyện như vậy chứ?

"Hắn thích qua người nào không?" Liễu Tâm Mi nghi ngờ hỏi.

Hải Vận lắc đầu, đối với nữ nhân, Vương gia chỉ là không ghét mà thôi. Thế nhưng nàng chưa từng gặp hắn nhân nhượng qua một người như vậy, Vương phi lại hoàn toàn không cảm kích chút nào.

"Xí" Liễu Tâm Mi khinh thường nhún nhún vai, vậy thì không sao, chỉ cần không ở trước mặt của hắn lắc lư, khiến cho hắn chú ý thì được rồi.

Hải Vận khốn hoặc hỏi: "Vương phi nương nương, ngài vì sao không thích lấy lại tất cả thuộc về mình chứ?"

Liễu Tâm Mi không hiểu cho nên nhìn Hải Vận: "Không phải đều lấy trở về rồi? Viện này, còn có cửa hàng, ừ, còn có cảnh ngộ của ta và hài tử đều có cải thiện rất lớn. Lẽ nào bọn họ còn giấu diếm vật gì của ta còn chưa trả sao?"

Hải Vận triệt để hết lời, ở trong mắt của nàng, chỉ nhìn thấy tiền tài sao? Lẽ nào nàng không biết Vương gia ân sủng mới là thứ tài phú lớn nhất?

"Vương phi tỷ tỷ, ta nói không phải đồ vật a." Hải Vận vô lực rên rỉ.

"Đó là cái gì?" Liễu Tâm Mi không biết còn có cái gì là thuộc về mình.

"Là Vương gia a." Hải Vận nhịn không được nói thẳng, nếu là từng cái từng cái đoán tiếp, chỉ sợ là trời tối cũng đoán không được.

"Ồ, " Liễu Tâm Mi bừng tỉnh đại ngộ: "Vương gia quả nhiên không phải là một món đồ."

Hải Vận đỡ trán, cái Vương phi này nói tới nói lui là bách vô cấm kỵ, nghe đến trong lòng mình phải run sợ.

"Vương phi không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì thế tử tận một phần lực." Lúc Vương phi thất sủng, ngày tháng của thế tử cũng rất chật vật.

"Ngươi tại sao phải giúp ta?" Liễu Tâm Mi bách tư bất đắc kỳ giải hỏi.

Bọn họ chưa hề qua lại, không nói tới có giao tình. Ở trong vương phủ vài năm, nàng ta đối với thân phận của mình đều nói năng thận trọng, sao lúc đối mặt với mình lại không chút nào giấu diếm chứ?

Hải Vận nhẹ nhàng cười: "Chắc là do có chút lời nhịn trong lòng, trưởng thành một cái gai, nếu không rút, sẽ rất đau đớn."

Một lý do không có thành ý. Liễu Tâm Mi nhướng mắt, cũng không dự định hỏi tới, người ai không có một bí mật chứ, mở rộng cửa lòng cần tín nhiệm làm cơ sở.

Hải Vận là một người thông minh, trầm tịch hai năm, trong thời gian ngắn ngủi, Vương gia lại cho nàng ân sủng từ trước đến nay chưa từng có. Văn trắc phi tuy rằng chưởng quản quyền lớn trong vương phủ, cũng chưa bao giờ dám nói lời chống đối Vương gia; Liên trắc phi càng không cần phải nói, người tuy rằng ngang ngược, ở trước mặt Vương gia cũng an an phận phận. Thế nhưng Vương phi lại không giống vậy, từ lúc nàng tỉnh lại, trong phủ ngoài phủ gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, Vương gia không phải cũng không có phạt qua nàng, còn nhất nhất thỏa mãn yêu cầu của nàng. Tuy rằng những yêu cầu này cũng là hợp lý, nhưng việc Vương gia thống khoái như vậy đáp ứng lại không thấy nhiều, xem ra Vương phi ở trong lòng của hắn đã có địa vị cùng người khác bất đồng.

Hải Vận không phải muốn lấy lòng ai, Mộ Dung Dật Phi đối với nàng cũng coi như ân trọng như núi, bản thân không có gì để báo đáp hắn, đổi người khác còn có thể lấy thân báo đáp, nàng ngay cả cái này cũng làm không được, cho nên nếu hắn thật có tình với một người, nàng là rất nguyện ý trợ giúp hắn một tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom