Hải Vận
Hải Vận thấp đầu, ảm nhiên nói rằng: "Vương phi không nên chê cười, thiếp thân sao lại có thể có tư cách so sánh cùng ngài chứ?"
Liễu Tâm Mi thế mới biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Khụ, ngươi là không biết, ta ở lãnh viên sống là ngày tháng như thế nào. Hôm nay tuy rằng dọn trở về, bạc vẫn là không dám phung phí, không phải là ngươi cũng trải qua cuộc sống khổ?"
Thấy Vương phi chủ động nhắc tới khổ cực trước đây, Hải Vận lúc này mới tin tưởng nàng quả thực không có ý chê cười mình, rồi mới miễn cưỡng cười nói: "Cũng may Vương phi cũng đã cố gắng qua, không giống Hải Vận, đến một tia hy vọng cũng không thấy."
Liễu Tâm Mi sửng sốt chốc lát, nàng ta gả cho Mộ Dung Dật Phi, tuy rằng thân phận thấp, thế nhưng thiên kim tiểu thư bình thường cũng là không bằng, lẽ nào nàng ta còn chưa mãn nguyện sao? Đây là An vương phủ, bằng thân phận của nàng ta vào cái cửa này đúng là không dễ, chẳng lẽ còn muốn vô thượng ngọc điệp sao? Ai, trời cao không tính là cao, nhân tâm đệ nhất cao a.
Liễu Tâm Mi lười biếng cười cười: "Không nghĩ tới muội muội là một người có chí lớn, chẳng qua chỉ cần ngươi có thể vì Vương gia sinh hạ nhất nam bán nữ, hắn nâng ngươi lên làm trắc phi cũng không phải không thể nào."
Sắc mặt của Hải Vận lạnh đi vài phần, nói rằng: "Hải Vận tự biết phúc nhỏ mạng mỏng, không có hy vọng xa vời như vậy."
Trăm phương ngàn kế gả vào đây, lại nói không có hy vọng xa vời như vậy, ngươi đây là quan sát xem ai là kẻ ngốc sao? Liễu Tâm Mi tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm ánh mắt của Hải Vận một hồi, vương phủ này thật đúng là nơi tàng long ngọa hổ a tùy tiện một cơ thiếp đều có tâm tư sâu như vậy, xem ra bọn họ cũng là không cách nào trò chuyện thoải mái.
Nhìn thấy sự xem thường trong mắt Liễu Tâm Mi, Hải Vận cắn răng, đứng dậy đóng cửa, thấp giọng nói rằng: "Vương phi, ngài có thể còn không biết, Hải Vận đến nay vẫn còn thân xử tử."
Liễu Tâm Mi đang cắn nửa quả đào, nghe xong lời này thiếu chút đến hột cũng nuốt xuống, hận hận mắng: "Tên hỗn đản này, cưới ngươi rồi, lại như vậy ủy khuất ngươi, thật là đáng chết."
Chẳng lẽ tên này thật sự có cái bệnh không tiện nói ra, cưới nhiều thê thiếp như vậy chính là vì hướng bên ngoài chứng minh mình là một nam nhân khỏe mạnh, cùng những thái giám biến thái của Thanh triều có gì khác nhau, Liễu Tâm Mi càng nghĩ càng tức giận, thay Hải Vận cảm thấy bất công.
"Vương phi, ngài hiểu lầm, Hải Vận cảm tạ vương gia còn không kịp nữa, nếu như không phải Vương gia cứu, Hải Vận đã sớm sống không tới hôm nay." Nàng ngẩng đầu lên, đáy mắt nổi lên lệ quang.
Ồ? Thì ra bên trong còn có câu chuyện a.
"Hắn còn có hảo tâm như vậy?" Liễu Tâm Mi bĩu môi hỏi, lúc mình bị bệnh hắn cũng quấy rầy vài lần, người này càng ngày càng khó hiểu a.
"Vương phi có chỗ không biết, Hải Vận cũng là hảo nữ nhi của người ta, phụ thân là Huyện lệnh Thanh viễn huyện thành, mấy năm trước lại không biết phạm vào chuyện gì, bị áp giải vào đại lao, nương kinh hách quá độ, liền bệnh không dậy nổi. Không còn cách nào, ta chỉ có thể vào kinh tìm bằng hữu trước kia của phụ thân xin giúp đỡ, không nghĩ tới bằng hữu của phụ thân đã điều đi nơi khác nhậm chức, ta là cầu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay a bạc trên người xài hết, điếm chủ khổ khổ tương ép, vừa vặn có vị công tử đi ngang qua, thay ta giải vây, cảm kích, ta tình nguyện theo hắn hồi phủ làm nha hoàn để trả lại ngân lượng, không nghĩ tới, hắn, hắn lại muốn đánh chủ ý của ta." Hải Vận nói đến đây đã khóc không ra tiếng.
Liễu Tâm Mi cũng bắt đầu khó chịu, một vị khuê các thiên kim như vậy nếu không phải bị buộc đi vào đường cùng, làm sao sẽ thiên lý xa xôi đi tới nơi dưới chân thiên tử này xin giúp đỡ chứ? Chỉ là rút dao tương trợ chưa chắc đều là anh hùng, cũng có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của lòng dạ hiểm độc.
"Người nọ là ai?" Liễu Tâm Mi tức giận hỏi.
Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng ngươi ép người vào đường cùng, thì không phải là hành vi của đại trượng phu.
"Là công tử của Phụ quốc tướng quân Lưu Đào. Hắn thấy ta liều chết không theo, tâm trạng giận dữ, liền đem ta bán vào thanh lâu. Ở nơi đó dù muốn chết đều là không thể, không còn cách ta chỉ có nhịn nhục sống tạm bợ qua ngày, tú bà phái người dạy ta cầm ca hát khúc, đáp ứng ta bán nghệ không bán thân, rất nhanh ta đã trở thành đầu bảng ở đó, kiếm được tiền để tú bà nghĩ nuôi ta không có lỗ, đối với ta cũng tốt lên. Không nghĩ tới, tên Lưu Đào tặc tâm không chết, buộc tú bà bắt ta tiếp khách, hơn nữa hắn, hắn chính là người khách đầu tiên của ta. Ta không chịu được hắn nhục nhã, liền từ trên lầu nhảy xuống, không nghĩ tới được An vương gia cứu." Hải Vận lau đi nước mắt trên mặt.
"Ồ, đây mới thật sự là anh hùng cứu mỹ nhân a" Liễu Tâm Mi cảm thán.
Chuyện kế tiếp cũng liền thuận lý thành chương, Hải Vận biến thành nữ nhân của Mộ Dung Dật Phi, chỉ là vì sao bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa chứ?
"Ta không nghĩ tới, thế lực phía sau Lưu Đào không thể khinh thường như thế, An vương cũng chỉ có thể thu nhận ta, mới có thể chặt đứt niệm tưởng của hắn. Chẳng qua là ta đã từng hứa hôn, chỉ là phụ thân bị tội, ta cũng không biết tung tích nhà người kia. Ta cầu Vương gia người tốt làm tới cùng, cứu phụ thân ta ra, không nghĩ tới án tử của phụ thân hết sức phức tạp, dính dáng quá nhiều người, một thời cũng không có manh mối, đợi được lúc trầm oan giải tội, lão nhân gia cũng ngày tháng không còn nhiều. Vương gia thấy ta tội nghiệp, liền cho ta một cái viện, đáp ứng ta chỉ cần tìm được vị hôn phu, có thể tùy lúc rời khỏi." Hải Vận đứt quảng giảng thuật chuyện xưa của nàng.
"Ngươi tìm được tung tích của người kia sao?" Liễu Tâm Mi hỏi.
Đã nhiều năm như vậy, người kia còn có thể nhớ phần hứa hẹn này sao?
Hải Vận gật đầu lại lắc đầu: "Nghe được, thế nhưng cũng cùng không biết không có gì khác nhau. Nghe nói hắn đầu quân vào quân ngũ, sau lại theo tiểu vương gia Đông Phương Tử Hiên đồng thời mất đi tin tức."
"Vậy, ngươi chuẩn bị vẫn như thế chờ đợi?" Liễu Tâm Mi hỏi, đây chính là một kết quả không thể biết trước.
"Nếu không ta còn nơi nào có thể đi a?" Hải Vận cười khổ.
"Nói như vậy, tâm của Mộ Dung Dật Phi cũng không tệ lắm, không bằng ngươi kịch giả làm thật gả cho hắn luôn đi." Liễu Tâm Mi ra chủ ý, không chút nào nghĩ tới nam nhân đó là trượng phu của mình.
"Đa tạ Vương phi rộng lượng, thế nhưng ta còn là không buông được lo lắng trong lòng, việc phụ thân đáp ứng người ta, đổi ý thì không tốt." Hải Vận đối với Mộ Dung Dật Phi chỉ có kính trọng, lại không có tư tình gì.
Rộng lượng? Liễu Tâm Mi nhếch miệng cười, đúng vậy, nàng hận không thể đem tất cả nữ nhân đều tống lên giường của hắn, để hắn không nhớ tới mình.
"Chuyện này mấy người bọn họ cũng biết?" Liễu Tâm Mi hỏi.
"Không biết, chỉ là một năm Vương gia cũng không đi chổ của ta được mấy lần, không ai chú ý sự tồn tại của ta." Hải Vận rất hài lòng cuộc sống như thế.
"Ta rất hiếu kỳ, nếu là tìm được vị hôn phu của ngươi rồi, Vương gia sẽ làm sao đem ngươi trả lại cho hắn đây?" Liễu Tâm Mi thẳng thắng hỏi.
"Vương gia đã làm xong an bài, nếu là tìm được người kia thật, liền nói với hắn tình hình thực tế, nếu còn muốn cưới ta, trong vương phủ chuyện một cơ thiếp chết đi quá bình thường, sẽ không khiến ai chú ý." Hải Vận bình tĩnh phảng phất nói chuyện của người khác.
Bình luận facebook