• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 123

Một đám đảng sát thủ

Trở lại vương phủ, thật bất ngờ trong phủ yên tĩnh, Liễu Tâm Mi ngạc nhiên phát hiện, mấy chiếc xe ngựa cũng không ở vị trí cũ.

Di? Mọi người đi nơi nào? Liễu Tâm Mi mở mở miệng, nhưng không biết đi hỏi người nào, không cách nào khác hơn là mang theo một bụng nghi hoặc trở về Như Yên Các.

"Tiểu Ngọc, " Liễu Tâm Mi vẫy vẫy tay, nha đầu kia coi như linh, có lẽ biết nội tình.

"Vương phi nương nương, trời quá nóng, ngài chờ chút, nô tỳ đi lấy cho ngài một bình trà lạnh." Tiểu Ngọc cho là nàng đi nhiều cảm thấy nóng.

"Không cần, ta không khát. Ta chỉ là muốn hỏi một chút có chuyện gì xảy ra sao? Toàn bộ vương phủ đều yên tĩnh." Liễu Tâm Mi kỳ quái hỏi.

Tiểu Ngọc nở nụ cười, cũng chỉ có chủ tử là một chút cũng không quan tâm đại hội thưởng cúc, những chủ tử khác đều sớm bắt đầu dự bị quần áo, đồ trang sức. Không cần suy nghĩ, đã nhiều ngày có mấy cửa hàng kín người hết chỗ, này phu nhân các tiểu thư cũng sẽ nghe tin lập tức hành động.

"Vương phi, ngài đã quên sao? Vương gia đã phân phó, nương nương và các phu nhân cũng phải chuẩn bị cho tốt một phen, hôm nay mấy chủ tử đều cầm bạc đi mua thứ mình thích." Tiểu Ngọc cười hì hì nói.

Liễu Tâm Mi vỗ đầu một cái, nhìn cái tính này.

"Vương phi nương nương, ngài lúc nào đi a? Nếu chậm tay mấy thứ vải tốt cùng trang sức sẽ không dễ mua." Tiểu Ngọc nhắc nhở.

"Ta a, y phục còn đủ mặc, sẽ không đi theo bọn họ thêm náo nhiệt." Liễu Tâm Mi mặc dù bây giờ trong tay có bạc, thế nhưng lại luyến tiếc tùy ý lãng phí.

Liễu Diệp Nhi cười khổ một tiếng: "Vương phi nương nương, y phục không mua không nói, thế nhưng ngài không có đồ trang sức gì có thể coi được."

Lúc xuất giá, của hồi môn Vương gia tặng và Hầu phủ tặng, tự nhiên đều không thể thiếu cái này, chẳng qua tiền tiêu hàng tháng bị bóc lột lợi hại, một ít đồ vật đáng tiền chủ tớ hai người đều sai người làm đem đi cầm cố. Mấy người thấy yếu thì đạp thấy cao thì bám thật đáng ghét, khi dễ bọn họ không hiểu giá thị trường không ra được đại môn vương phủ, chỉ là tùy ý cho bọn họ mấy lượng bạc, không được hai năm công phu, trong hộp trang sức cũng chỉ còn lại có trang sức hoàng hậu ban và thân sinh mẫu thân của tiểu thư để lại, đây là vô luận làm sao cũng không thể bán được.

Liễu Tâm Mi không thèm để ý cười cười: "Không có vấn đề gì, tùy ý cắm một cây trâm là được rồi, thực sự không được, thì lấy cây trâm bạch ngọc là được."

Liễu Diệp Nhi không lên tiếng, cùng Vương gia dự tiệc, lại mang cây trâm nam nhân khác đưa, cái chủ ý khác người như vậy cũng chỉ có chủ tử mới có thể nghĩ ra.

Phân phó Liễu Diệp Nhi ở dưới bóng cây đặt một cái ghế nằm, Liễu Tâm Mi thích ý đi tới nằm, thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn, khó có được vương phủ còn có lúc thanh tĩnh như thế, an tâm hưởng thụ chốc lát đi.

Liễu Diệp Nhi để Tiểu Ngọc ở một bên hầu hạ, bản thân lại chạy vào trong lục lọi hộp trang sức, kỳ thực Vương phi vẫn có một ít bảo bối, Hoàng hậu nương nương ban cho kim trâm, vòng ngọc đều là vô giá, chẳng qua kiểu dáng rất phức tạp, cũng rất xa hoa, chỉ thích hợp đeo trong tân hôn hoặc là trong yến hội long trọng trong cung tổ chức, bình thường đeo sẽ có chút khoe khoang. Đồ trang sức Hầu gia phu nhân đầu tiên lưu lại, tinh mỹ tuyệt luân, kiểu dáng cũng đẹp, chẳng qua Vương phi trước giờ đụng cũng không đụng, chỉ là thỉnh thoảng lấy ra nhìn vài lần. Có lẽ ở trong mắt của Vương phi, cái này đối với người có ý nghĩa rất sâu xa, đã không đơn giản là một bộ đồ trang sức mà là một loại ký thác tâm linh.

Buông xuống cái hộp, Liễu Diệp Nhi phải đi xem xem quần áo và đồ dùng hàng ngày của Vương phi, còn tốt, trước đó vài ngày Vương phi cho Như Yên Các mỗi người đặt mua mấy bộ quần áo, tiểu thế tử và nương nương cũng làm vài bộ, coi như có thể lấy ra được.

Đi lại liên tục có chút mệt mỏi, Liễu Tâm Mi vốn tính nghỉ chút, không nghĩ tới mơ mơ màng màng liền ngủ đi. Cho tới lúc ngoài cửa truyền đến tiếng động ồn ào, nàng mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nhu nhu mắt còn buồn ngủ, nàng đi ra Như Yên Các, chỉ thấy gia đinh trong phủ đang bận rộn vận chuyển đồ vật từ trên xe ngựa xuống, một hàng xe ngựa đậu ở chỗ này, thanh thế còn rất lớn.

"Xuy. . ." một tiếng, Liễu Tâm Mi nở nụ cười, hắc hắc, cổ đại cũng không thiếu đảng sát thủ, cũng phải a, đám nữ nhân này là phụng mệnh lệnh của Vương gia, phải phụ trách xinh đẹp như hoa, khó có được cơ hội đường hoàng như vậy, tự nhiên phải nắm chắc thật tốt.

Nàng rất có hứng thú nhìn nha hoàn các viện bọc lớn bọc nhỏ vận chuyển vào, ừ, trông như mỗi người đều vận dụng tiền riêng của mình, để trước mặt người khác sáng lạng, đây cũng là liều mạng a nhìn tới nhìn lui, chỉ có trong viện Hải Vận đồ vật ít nhất, Liễu Tâm Mi không khỏi nhìn thêm mấy lần, vị Hải phu nhân này khuôn mặt rất đẹp, nghe Liễu Diệp Nhi nói, nàng ta vốn xuất thân thanh lâu, còn chưa có chính thức bắt đầu tiếp khách đã bị Mộ Dung Dật Phi dùng số tiền lớn chuộc ra, chỉ là trên người của nàng ta không có nửa phần khí tức phong trần, ngược lại như một gốc u lan thâm cốc, nghiêm nghị bất khả xâm phạm.

Đây là nữ nhân duy nhất trong vương phủ chưa cùng nàng có qua xung đột, thực sự là quá châm chọc a, trong An vương phủ này người biết lễ nghi quy củ, lại là từ cái loại địa phương đó đi ra, thật không biết mấy vị kia giáo dưỡng có phải đã đem đi cho chó ăn rồi không.

"Tiểu Ngọc, đi nói với Hải phu nhân, nếu có rỗi rãnh, tới viện của ta ngồi một chút." Đối với nữ nhân khác người này, Liễu Tâm Mi tràn ngập tò mò.

Tuy rằng là chân có tật, nhưng không ai cảm minh mục trương đảm cười nhạo, ngực của Tiểu Ngọc cũng ưỡn thẳng vài phần.

Mỗi người đều vội vã trở về thưởng thức bảo bối, Hải Vận được thiếp thân nha hoàn hầu hạ đi tới.

"Gặp qua Vương phi nương nương." Hải Vận tiêu chuẩn hành lễ, nha hoàn sau lưng cũng cúi xuống thân thể.

"Không cần đa lễ, ta là rỗi rãnh trò chuyện, muốn cùng ngươi tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, chẳng biết có quấy rầy ngươi không?" Liễu Tâm Mi hỏi.

"Vương phi nương nương nói đi đâu, hầu hạ Vương phi, cũng là việc nằm trong bổn phận của thiếp thân." Hải Vận không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

"Vậy, đi vào thôi, phòng của ta tuy rằng đơn sơ, một chén hương trà, mấy đĩa dưa và trái cây còn là có." Liễu Tâm Mi đưa tay mời, Hải Vận lại hơi tránh ra, đi theo phía sau Liễu Tâm Mi.

Phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tâm Mi để nha hoàn đều lui ra ngoài, Hải Vận không khỏi có vài phần khẩn trương.

"Hải muội muội, ta lại không ăn người, ngươi sợ cái gì a?" Liễu Tâm Mi "Ha ha" cười.

Hải Vận cũng nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Vương phi nương nương đem thiếp thân gọi đến, không chỉ là để nói chuyện phiếm giải buồn chứ?"

Liễu Tâm Mi gật đầu: "Ta rất là hiếu kỳ, bọn họ đều hận không thể đem đồ vật bên ngoài đều dọn vào viện của mình, ngươi thế nào lại chỉ ôm vài hộp trở về? Chẳng lẽ ở trong đó mới là bảo bối giá trị liên thành?"

Hải Vận cười khổ: "Giá trị liên thành? Vương phi không nên cười chê, Hải Vận là thân phận gì, sao lại xứng với mấy chữ này chứ?"

"Ồ, thì ra ngươi cũng giống như ta, đều là một người nghèo a." Liễu Tâm Mi bừng tỉnh đại ngộ nói.

Làm sao lại như nhau chứ? Thân phận của nàng thậm chí không bằng một nha đầu thuần khiết, ánh mắt của Hải Vận trầm xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom